Sau Đó Cậu Ta Trở Thành Siêu Sao Giả Gái
Chương 5
Diễm Quy Khang
11/11/2022
Địa điểm thử trang phục không phải trong khách sạn này, đó là một nơi cách đây không xa mấy, sau khi Diêu đạo kiểm tra mấy nhân vật chủ chốt casting xong liền đến nơi mà Thành Chích đang muốn đến để xem kết quả của những bức ảnh chụp tạo hình.
Chiều này cũng là ngày chụp tạo hình cho những nhân vật chính, đương nhiên người có độ yêu cầu khiêm khắc cao như Diêu đạo cũng muốn đến đây xem kết quả như nào. Thành Chích và Tào Vĩ cũng đang nhanh chóng đi xe đến đây.
Tào Vĩ ngồi trên xe, trong lòng không ngừng tính toán khả năng thành công, vốn dĩ anh đã mang tư tưởng mình sẽ làm việc một cách bình thường xuốt cả đời rồi, thế nhưng hôm nay, cái ý tưởng về một mỹ nhân đóng giả vai nữ đã trong phút chốc tràn đầy tâm trí anh, khơi dậy cảm xúc kích động đã lâu không bộc hát nữa.
"Tiểu Chích, âm giọng của em có thể giả trang chút được không?"
Thành Chích ho nhẹ một cái, thanh thanh giọng, mở miệng nói: "Chắc được một chút." Cậu vừa mở miệng xong, thanh âm đã khác ngay với lúc đầu, chất giọng nguyên bản của Thành Chích tuy không phải loại hình trầm thấp của nam giới, nhưng cắc chắn vẫn là chất giọng của một người đàn ông chân chính, vừa nghe xong giọng cũng đoán được giới tính của cậu. Thế nhưng lúc này, thanh âm của cậu được hạ xuống rất nhẹ, nghe vào quả thật hơi khó để phân biệt được là nam hay nữ.
"Có thể nói mỏng một chút nữa được không?"
"Này là cố hết sức rồi, em chỉ có thể giả đến mức độ này thôi, thế nhưng về sau có thể mời một giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, hẳn sẽ có ích lắm đấy." Thành Chích nhếch miệng cười, đột nhiên thay đổi biểu tình, nói với Tào Vĩ: "Vị gia này, có muốn...... vào đây ngồi một chút không nha?"
Thanh âm này cứ như xuyên vào xương thịt, có lẽ vì thanh âm được cậu ép xuống vừa mỏng vừa khàn khó phân biệt nam nữ, thế nên khi nghe vào mới có chất quyến rũ chết người như thế. Dáng vẻ của Thành Chích lại tinh xảo đẹp đẽ, cái liếc mắt này cứ như muốn nghiêng nước nghiêng thành, nhất thời khiến Tào Vĩ vô cùng kích động, cũng cảm thấy hi vọng nhận được vai đang lớn dần.
Thân là một người đại diện, còn có gì vui hơn việc nghệ sĩ của mình có cơ hội thành công cao! Đương nhiên trừ cô vợ nhà độc nhất vô nhị nhà mình ra cơ.
Cho dù Thành Chích đẹp đến đâu thì Tào Vĩ trước sau vẫn ôm ánh mắt thưởng thức nhìn cậu, tình cảm của anh và bà xã ở nhà rất sâu đậm, mỹ nhân khác dù có lượn qua lượn lại trước mắt cũng không khiến anh khơi được tí dục vọng nào.
Ngồi một chút đã tới nơi, Thành Chích đi theo nhân viên công tác để thử trang phục. Vừa vào phòng thử đồ cậu đã thấy nhiều người ngồi đấy rồi, bước chân cậu vừa mới chạm đến cửa thì toàn thể người trong phòng đều ngước mặt lên nhìn.
Những cái liếc mắt này thật khó lường, Thành Chích nhanh chóng thấy được hai idol đang nổi cũng ngồi lẫn trong đấy, mạnh hơn cái dạng minh tinh hạng F như cậu nhều, cậu mở miệng cười rồi gật gật đầu với hai vị kia, xong xuôi liền theo nhân viên đi vào phòng, chọn một góc nhỏ rồi ngồi xuống hóa trang.
Trước khi đến đây Thành Chích đều đã thu thập đủ thông tin của những người này, từ lúc cậu đang nằm viện rồi rảnh rỗi không biết làm gì nên mới moi móc đủ thứ thông tin về showbiz cơ. Những người trong đây đều rất nổi, những người trước mắt này cậu đều thấy hết trong Bách khoa của Baidu.
Tất cả mọi người không thân với nhau nên cũng không chào hỏi nhau gì. Thành Chích vừa ngồi xuống ghế, một em gái trang điểm chừng hai mươi mấy tuổi đã tiến lại chải rồi cố định tóc ra phía sau tai để chuẩn bị đánh kem lót.
"A, da được dưỡng thật tốt nha, màu sắc cũng trắng nõn luôn hà, ân, đừng nhúc nhích, được rồi...... thoa vậy cũng ổn rồi nè. Đúng rồi, cậu diễn vai nào thế?"
Thành Chích nói: "Ngũ Tuệ Dao."
"Ây —— là Ngũ Tuệ Dao sao, hắc, hôm nay Ngũ Tuệ Dao cũng định trang rồi nha, í mà...... khoan đã?" Đột nhiên em gái lộ ra biểu tình sợ hãi, cũng không biết đây là phản ứng với thanh âm hay hầu kết của Thành Chích nữa. Cô nàng trợn to hai mắt, hỏi lại: "...... Cậu là nam hả!?"
"Đúng vậy." Thành Chích bị biểu cảm khiếp sợ của em gái này chọc cười, ban chất thật của cậu luôn là loại tìm vui bất kể thời gian hay địa điểm, vốn Thành Chích cứ tưởng mình bị rơi vào hoàn cảnh éo le này thì tâm trạng sẽ sa sút thật lâu thế nhưng quả thật đôi lúc thân thể còn thành thật hơn cái miệng, vừa nhìn thấy bộ dáng trời ơi tin được không của người ta xong, cậu đã quên phéng tâm trạng khó chịu lúc trước của mình, cứ hết nhấu mấy chuyện lúc trước là chuyện của người nào ấy chứ không phải cậu.
Sau đó cậu liền ý thức được, về sau chuyện này sẽ không ngừng diễn ra, thế nên cậu cũng phải mau chóng mà học cách làm quen với nó.
"Trơi ạ... trời ạ." Biểu tình của em gái này vừa kinh sợ vừa kích động, cô nàng lại xác nhận nhân vật thử trang và giới tính của Thành Chích một lần nữa, nhất thời nhìn được mà gọi đồng nghiệp lại, cũng vừa hay mấy nhân vật chủ chốt đã đi ra ngoài chụp tạo hình, thế nên mấy nhân viên trang điểm ở trong phòng đều dồn hết về đây.
Lúc này Thành Chích cũng chú ý tới cô bé ngồi trong góc, mang kính đen, vốn tưởng rằng là nhân viên trang điểm, thế nhưng lại không vây lại đây giống mấy nhân viên khác mà chỉ nhìn từ xa, Thành Chích nghĩ chắc là trợ lí của ai đó. Ngay lập tức, cậu đã bị thu hút bởi thanh âm ồn ào ca thán.
"...... Cái gì? Thật sao, vậy mà là nam á hả?"
"Ngũ Tuệ Dao, là vai của Ngũ Tuệ Dao hả!?"
"Chòi má, cái nhan sắc này thiệt đúng đầy tính lừa gạt nha, nếu không nói thì ai mà tin chứ. Có thể chụp chung một tấm được không, tui sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Mấy cô nhân viên nữa kích động vây quanh Thành Chích, đôi mắt mấy cổ thiệt đúng kiểu lấp lánh luôn, Thành Chích chớp mắt cười nói: "Các chị gái nhỏ, các chị xem em đây còn cứu chữa được không đây?"
Mấy nhân viên đều bị cậu chọc cười, kéo mặt cậu tới rồi đánh giá một phen.
"Khung xương không lớn, lại không rắn chắc giống mấy ông đàn ông bình thường, dáng người mảnh khảnh mà eo cũng rất nhỏ, mặc cổ trang vào sẽ không gây cảm giác cứng nhắc, thế nhưng vẫn phải chú ý một chút, để tui xem cách nào để nhấn mạnh lại đường cong của cậu, cũng cần nên lót ngực nữa. Hầu kết của cậu cũng không quá rõ ràng, nên không cần kéo cổ áo lên cao để che, trang điểm kỹ một chút...". Nhóm nhân viên nữ càng nói càng kích động, bộ dáng kia giống hệt như Tào Vĩ, hoặc giống như nhìn thấy một khối đá nguyên có thể tạo hình, ai ai cũng nóng lòng muốn thử.
"Đừng nói nữa, hóa trang nhanh đi, nhiều ý rồi thành tào lao đó!"
Thành Chích bị câu nhiều ý kia làm cho dở khóc dở cười, đương lúc nhân viên trang điểm động tay qua lại trên mặt mới khiến cậu cảm thấy rốt cuộc cũng thử được cảm giác trang điểm kiểu nữ trang rồi.
Trước khi nhắm mắt cậu lại liếc đến trong góc một cái, cố bé mang kình ngồi ở đó lúc nãy giờ không biết đã đi đâu, hản ẻm là trợ lí ha. Cậu nhắm hai mắt lại, cẩn thân suy nghĩ về nhân vật Ngũ Tuệ Dao này.
Hóa trang xong cũng đã một tiếng đồng hồ, trong lúc trang điểm cũng có mấy nhân viên khác giúp đỡ, mọi người cũng giúp đỡ cậu thay quần áo, toàn bộ quá trình Thành Chích đều để mặc người ta đùa nghịch.
Chờ sau khi đổi quần áo và vấn tóc xong mới ra đứng trước gương, vừa xem lông tơ liền dựng thẳng, cậu cầm lòng không đặng mà kẹp chặt lấy hai chân.
Thiệt là...
Cậu thiệt là nghi ngờ mình không có JJ nha! Cái loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc mới sống lại, nghe nhân viên trang điểm khen một một tràng mà tâm trạng cậu vẫn mờ mịt như cũ.
Sáng tạo của Chúa đúng thiệt là thần kỳ, Thành Chích chậc lưỡi. Không chỉ có kỹ thuật của Thái Lan, mấy ngày này cũng tạo ra mấy tình huống kiến cậu hoài nghi nhân sinh, thiêtj đúng là không chừa đường cho nam giới mà.
Đúng vậy, giờ phút này cậu hoàn toàn cảm thấy mình là một cô gái, một cô gái nhỏ có nha sắc mỹ lệ và cao quý. Cậu mấp môi nửa ngày mới quay đầu lại bật nút like với nhóm nhân viên trang điểm: "Mấy chị thiệt trâu bò á, cái kỹ thuật giả trang này còn hơn PS nhiều lắm luôn á."
Nhóm nhân viên nữ bỗng chốc quay lại nhìn nhau, sau đó là cười một trang vang vọng khắp phòng.
Thành Chích đột nhiên nghĩ đến, khó trách em gái Tiền Lộ không hề hứng thú với nguyên chủ, vừa anh hùng cứu mỹ nhân xong dã nói sẽ xem như anh ruột, thiệt ra đâu cô gái nào lại thích bạn trai còn đẹp gãi hơn cả mình chứ, đầu ẻm cũng đâu bỉ va đạp đâu nà.
Cậu thở dài, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trong một khoảnh khắc, biểu tình hài hước trêu chọc trên mặt biến mất như tan vào hư không.
Ngay lúc bước ra khỏi phòng trang điểm, thần thái của cậu bỗng chốc đã thay đổi như thành một người khác.
Tào Vĩ đứng ở phòng quay cũng hút hết ba điếu thuốc rồi, càng hút lại càng nóng lòng. Lúc vừa đến anh đã đứng ở đây, mang tâm trạng vừa lo sợ vừa bất an chờ Thành Chích xuất hiện.
Trong phòng quay đang cẩn thận chụp tạo hình của mấy nhân vật khác, mấy vị diễn viên nữ khi hóa nữ trang đều hút mắt người nhìn, không kể là trang phục hay trang điểm, đều có chỗ hoa lệ kiều mị. Tuy Thành Chích mang bộ dáng nam sinh nữ tướng, thế nhưng có thể hóa trang tự nhiên như thế được không đây?
Lúc anh thấp thỏm đầy mình, thì một thân cố trang với trang dung tinh tế đi lại gần rồi dừng lại trước phòng chụp, thò đầu nhìn lén vào trong. Tào Vĩ đánh giá nữ diễn viên trước mặt, càng nhìn càng thấy sầu lo.
Đây mới là mỹ nữ giai nhân chân chính nè.
Ba nghìn sợi tóc vấn lên cao, da trắng oánh nhuận như sữa dê, một thân hoa sam tráo thể, bó chặt eo nhỏ, dáng người lả lướt. Bên hai thái dương thả hai làn tóc mảnh dài, làn mi cong vút, mắt phượng ẩn tình.
Một gương mặt thật đẹp, các mỹ tư hình dùng đúng là không qua nỗi lời cảm thán này.
Đang nghĩ sâu thì giai nhân trước mắt quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Tào Vĩ một cái, hình tượng giai nhân tú mĩ dịu dàng bể nát bởi thanh âm đàn ông được thốt ra khỏi cái miệng chu sa kia.
"Ta nói chứ anh Vĩ, đạo diễn có gọi em chưa vậy?"
Trong phút chốc Tào Vĩ hít và thở ra một hơi sâu, anh trợn trừng mắt, thế nhưng thật sự gương mặt của không nhìn thấy một tí sơ hở nào từ trên mặt của Thành Chích.
Thật là Thành Chích, hơn nữa, còn không có chút khuyết điểm nào!
"Em......"
Tào Vĩ có cả một bụng lời muốn phun ra ngoài, thế nhưng khi mở miệng ra chỉ còn: "Được, được."
Đâu chỉ là được, thật sự là vượt qua tưởng tượng luôn đó!
Nhân viên công tác trong phòng đã bắt đầu đi tìm người, Thành Chích vừa thấy thì bước vào phòng ngay. Diêu đạo đang cúi đầu xem ảnh liền ngẩng lên, hoàn toàn không ý thức được người trước mắt là Thành Chích. Trên thực tế, từ khi biết được Thành Chích là nam, ông cũng không ôm hy vọng nào với Thành Chích nữa.
Tuy rằng lúc sáng kỹ thuật của Thành Chích đã thay đổi ấn tượng người được nhà đầu tư nhét vào của ông, thế nhưng đối Diêu Hải mà nói, cậu vẫn là một diễn viên không thể dùng tới. Sao có thể kêu một người đàn ồn đến diễn vai nữ 4 chứ, showbiz đâu thiếu người đến thế chứ.
"A, hóa trang này của cô......" Diêu đạo có chút kinh ngạc, đánh giá một chút mới há miệng: "...... Là Ngũ Tuệ Dao, nhân vật Ngũ Tuệ Dao còn chưa định mà, không phải tôi đã nói lúc nữa mấy diễn viên casting phải thử trang cùng nhau sao?"
Thành Chích gật đầu với ông: "Diêu đạo, tôi là Thành Chích lúc sáng đã đi casting ấy."
Mắt của Diêu đạo mở to, dùng nửa ngày mới xác định được: "Là cậu. Cái bộ dạng này của cậu......" Ông không biết nói gì nữa, giờ ông mới nhớ ra là đã đồng ý với Tào Vĩ là cho cậu bé này tới thử trang, thiệt sự không tưởng được là, một lý do mà ông qua loa ra lại có thể đổi tới được một người thật như vậy.
"Diêu đạo, có phải tôi nên diễn thử trước không ạ?"
Diêu đạo cứ như được hồi sinh trở lại, ông nhìn quanh một hồi, mấy diễn viên chủ chốt đều đang bận việc, cách nơi này khá xa, nên họ cũng không nghe thấy thanh âm của Thành Chích được, nói vậy hiện tại, ai cũng sẽ không nghĩ đến giai nhân cổ trang này là một người đàn ông ha!
Diêu đạo nhăn mi lại, ông vẫn muốn từ chối vì không muốn đề tài này kéo chân của《 Phượng Tê Ngô 》, dù sao Thành Chích cũng là người mới, còn trẻ, kỹ thuật diễn cũng không tệ, hà tất ở lại đây cưỡng cầu cơ hội này.
"Cậu......"
"Để cậu ấy diễn thử đi, tôi cảm thấy cậu ấy rất được, hệt như Ngũ Tuệ Dao trong lòng tôi, rất sát với miêu tả." Một giọng nữ vang lên khiến Diêu đạo đứng lên khỏi ghế.
"Cô Hầu, cô đến đây lúc nào thế?"
Người tới cười khẽ một cái, đẩy đẩy cái kính đen trên sống mũi, Thành Chích nhìn lại, đột nhiên nhận ra cô gái mới xen vào câu chuyện là em gái yên lặng ngồi trong góc phòng lúc nãy.
Nguyên lai, cô chính là tác giả Hầu Quân Mi của《 Phượng Tê Ngô 》, là một tác giả vô cùng nổi tiếng trên mạng, có vài bộ tác phẩm vô cùng nổi danh và siêu cấp, thật không nghĩ tới, người thật lại trẻ tuổi đến thế này.
Hầu Quân Mi nhìn về hướng Thành Chích: "Để cho cậu ấy thử xem, thứ tôi muốn là diễn viên có thể tái tạo lại nhân vật của tôi viết lên TV, không quan hệ đến giới tính của người đó là nam hay nữ."
Chiều này cũng là ngày chụp tạo hình cho những nhân vật chính, đương nhiên người có độ yêu cầu khiêm khắc cao như Diêu đạo cũng muốn đến đây xem kết quả như nào. Thành Chích và Tào Vĩ cũng đang nhanh chóng đi xe đến đây.
Tào Vĩ ngồi trên xe, trong lòng không ngừng tính toán khả năng thành công, vốn dĩ anh đã mang tư tưởng mình sẽ làm việc một cách bình thường xuốt cả đời rồi, thế nhưng hôm nay, cái ý tưởng về một mỹ nhân đóng giả vai nữ đã trong phút chốc tràn đầy tâm trí anh, khơi dậy cảm xúc kích động đã lâu không bộc hát nữa.
"Tiểu Chích, âm giọng của em có thể giả trang chút được không?"
Thành Chích ho nhẹ một cái, thanh thanh giọng, mở miệng nói: "Chắc được một chút." Cậu vừa mở miệng xong, thanh âm đã khác ngay với lúc đầu, chất giọng nguyên bản của Thành Chích tuy không phải loại hình trầm thấp của nam giới, nhưng cắc chắn vẫn là chất giọng của một người đàn ông chân chính, vừa nghe xong giọng cũng đoán được giới tính của cậu. Thế nhưng lúc này, thanh âm của cậu được hạ xuống rất nhẹ, nghe vào quả thật hơi khó để phân biệt được là nam hay nữ.
"Có thể nói mỏng một chút nữa được không?"
"Này là cố hết sức rồi, em chỉ có thể giả đến mức độ này thôi, thế nhưng về sau có thể mời một giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, hẳn sẽ có ích lắm đấy." Thành Chích nhếch miệng cười, đột nhiên thay đổi biểu tình, nói với Tào Vĩ: "Vị gia này, có muốn...... vào đây ngồi một chút không nha?"
Thanh âm này cứ như xuyên vào xương thịt, có lẽ vì thanh âm được cậu ép xuống vừa mỏng vừa khàn khó phân biệt nam nữ, thế nên khi nghe vào mới có chất quyến rũ chết người như thế. Dáng vẻ của Thành Chích lại tinh xảo đẹp đẽ, cái liếc mắt này cứ như muốn nghiêng nước nghiêng thành, nhất thời khiến Tào Vĩ vô cùng kích động, cũng cảm thấy hi vọng nhận được vai đang lớn dần.
Thân là một người đại diện, còn có gì vui hơn việc nghệ sĩ của mình có cơ hội thành công cao! Đương nhiên trừ cô vợ nhà độc nhất vô nhị nhà mình ra cơ.
Cho dù Thành Chích đẹp đến đâu thì Tào Vĩ trước sau vẫn ôm ánh mắt thưởng thức nhìn cậu, tình cảm của anh và bà xã ở nhà rất sâu đậm, mỹ nhân khác dù có lượn qua lượn lại trước mắt cũng không khiến anh khơi được tí dục vọng nào.
Ngồi một chút đã tới nơi, Thành Chích đi theo nhân viên công tác để thử trang phục. Vừa vào phòng thử đồ cậu đã thấy nhiều người ngồi đấy rồi, bước chân cậu vừa mới chạm đến cửa thì toàn thể người trong phòng đều ngước mặt lên nhìn.
Những cái liếc mắt này thật khó lường, Thành Chích nhanh chóng thấy được hai idol đang nổi cũng ngồi lẫn trong đấy, mạnh hơn cái dạng minh tinh hạng F như cậu nhều, cậu mở miệng cười rồi gật gật đầu với hai vị kia, xong xuôi liền theo nhân viên đi vào phòng, chọn một góc nhỏ rồi ngồi xuống hóa trang.
Trước khi đến đây Thành Chích đều đã thu thập đủ thông tin của những người này, từ lúc cậu đang nằm viện rồi rảnh rỗi không biết làm gì nên mới moi móc đủ thứ thông tin về showbiz cơ. Những người trong đây đều rất nổi, những người trước mắt này cậu đều thấy hết trong Bách khoa của Baidu.
Tất cả mọi người không thân với nhau nên cũng không chào hỏi nhau gì. Thành Chích vừa ngồi xuống ghế, một em gái trang điểm chừng hai mươi mấy tuổi đã tiến lại chải rồi cố định tóc ra phía sau tai để chuẩn bị đánh kem lót.
"A, da được dưỡng thật tốt nha, màu sắc cũng trắng nõn luôn hà, ân, đừng nhúc nhích, được rồi...... thoa vậy cũng ổn rồi nè. Đúng rồi, cậu diễn vai nào thế?"
Thành Chích nói: "Ngũ Tuệ Dao."
"Ây —— là Ngũ Tuệ Dao sao, hắc, hôm nay Ngũ Tuệ Dao cũng định trang rồi nha, í mà...... khoan đã?" Đột nhiên em gái lộ ra biểu tình sợ hãi, cũng không biết đây là phản ứng với thanh âm hay hầu kết của Thành Chích nữa. Cô nàng trợn to hai mắt, hỏi lại: "...... Cậu là nam hả!?"
"Đúng vậy." Thành Chích bị biểu cảm khiếp sợ của em gái này chọc cười, ban chất thật của cậu luôn là loại tìm vui bất kể thời gian hay địa điểm, vốn Thành Chích cứ tưởng mình bị rơi vào hoàn cảnh éo le này thì tâm trạng sẽ sa sút thật lâu thế nhưng quả thật đôi lúc thân thể còn thành thật hơn cái miệng, vừa nhìn thấy bộ dáng trời ơi tin được không của người ta xong, cậu đã quên phéng tâm trạng khó chịu lúc trước của mình, cứ hết nhấu mấy chuyện lúc trước là chuyện của người nào ấy chứ không phải cậu.
Sau đó cậu liền ý thức được, về sau chuyện này sẽ không ngừng diễn ra, thế nên cậu cũng phải mau chóng mà học cách làm quen với nó.
"Trơi ạ... trời ạ." Biểu tình của em gái này vừa kinh sợ vừa kích động, cô nàng lại xác nhận nhân vật thử trang và giới tính của Thành Chích một lần nữa, nhất thời nhìn được mà gọi đồng nghiệp lại, cũng vừa hay mấy nhân vật chủ chốt đã đi ra ngoài chụp tạo hình, thế nên mấy nhân viên trang điểm ở trong phòng đều dồn hết về đây.
Lúc này Thành Chích cũng chú ý tới cô bé ngồi trong góc, mang kính đen, vốn tưởng rằng là nhân viên trang điểm, thế nhưng lại không vây lại đây giống mấy nhân viên khác mà chỉ nhìn từ xa, Thành Chích nghĩ chắc là trợ lí của ai đó. Ngay lập tức, cậu đã bị thu hút bởi thanh âm ồn ào ca thán.
"...... Cái gì? Thật sao, vậy mà là nam á hả?"
"Ngũ Tuệ Dao, là vai của Ngũ Tuệ Dao hả!?"
"Chòi má, cái nhan sắc này thiệt đúng đầy tính lừa gạt nha, nếu không nói thì ai mà tin chứ. Có thể chụp chung một tấm được không, tui sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Mấy cô nhân viên nữa kích động vây quanh Thành Chích, đôi mắt mấy cổ thiệt đúng kiểu lấp lánh luôn, Thành Chích chớp mắt cười nói: "Các chị gái nhỏ, các chị xem em đây còn cứu chữa được không đây?"
Mấy nhân viên đều bị cậu chọc cười, kéo mặt cậu tới rồi đánh giá một phen.
"Khung xương không lớn, lại không rắn chắc giống mấy ông đàn ông bình thường, dáng người mảnh khảnh mà eo cũng rất nhỏ, mặc cổ trang vào sẽ không gây cảm giác cứng nhắc, thế nhưng vẫn phải chú ý một chút, để tui xem cách nào để nhấn mạnh lại đường cong của cậu, cũng cần nên lót ngực nữa. Hầu kết của cậu cũng không quá rõ ràng, nên không cần kéo cổ áo lên cao để che, trang điểm kỹ một chút...". Nhóm nhân viên nữ càng nói càng kích động, bộ dáng kia giống hệt như Tào Vĩ, hoặc giống như nhìn thấy một khối đá nguyên có thể tạo hình, ai ai cũng nóng lòng muốn thử.
"Đừng nói nữa, hóa trang nhanh đi, nhiều ý rồi thành tào lao đó!"
Thành Chích bị câu nhiều ý kia làm cho dở khóc dở cười, đương lúc nhân viên trang điểm động tay qua lại trên mặt mới khiến cậu cảm thấy rốt cuộc cũng thử được cảm giác trang điểm kiểu nữ trang rồi.
Trước khi nhắm mắt cậu lại liếc đến trong góc một cái, cố bé mang kình ngồi ở đó lúc nãy giờ không biết đã đi đâu, hản ẻm là trợ lí ha. Cậu nhắm hai mắt lại, cẩn thân suy nghĩ về nhân vật Ngũ Tuệ Dao này.
Hóa trang xong cũng đã một tiếng đồng hồ, trong lúc trang điểm cũng có mấy nhân viên khác giúp đỡ, mọi người cũng giúp đỡ cậu thay quần áo, toàn bộ quá trình Thành Chích đều để mặc người ta đùa nghịch.
Chờ sau khi đổi quần áo và vấn tóc xong mới ra đứng trước gương, vừa xem lông tơ liền dựng thẳng, cậu cầm lòng không đặng mà kẹp chặt lấy hai chân.
Thiệt là...
Cậu thiệt là nghi ngờ mình không có JJ nha! Cái loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc mới sống lại, nghe nhân viên trang điểm khen một một tràng mà tâm trạng cậu vẫn mờ mịt như cũ.
Sáng tạo của Chúa đúng thiệt là thần kỳ, Thành Chích chậc lưỡi. Không chỉ có kỹ thuật của Thái Lan, mấy ngày này cũng tạo ra mấy tình huống kiến cậu hoài nghi nhân sinh, thiêtj đúng là không chừa đường cho nam giới mà.
Đúng vậy, giờ phút này cậu hoàn toàn cảm thấy mình là một cô gái, một cô gái nhỏ có nha sắc mỹ lệ và cao quý. Cậu mấp môi nửa ngày mới quay đầu lại bật nút like với nhóm nhân viên trang điểm: "Mấy chị thiệt trâu bò á, cái kỹ thuật giả trang này còn hơn PS nhiều lắm luôn á."
Nhóm nhân viên nữ bỗng chốc quay lại nhìn nhau, sau đó là cười một trang vang vọng khắp phòng.
Thành Chích đột nhiên nghĩ đến, khó trách em gái Tiền Lộ không hề hứng thú với nguyên chủ, vừa anh hùng cứu mỹ nhân xong dã nói sẽ xem như anh ruột, thiệt ra đâu cô gái nào lại thích bạn trai còn đẹp gãi hơn cả mình chứ, đầu ẻm cũng đâu bỉ va đạp đâu nà.
Cậu thở dài, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trong một khoảnh khắc, biểu tình hài hước trêu chọc trên mặt biến mất như tan vào hư không.
Ngay lúc bước ra khỏi phòng trang điểm, thần thái của cậu bỗng chốc đã thay đổi như thành một người khác.
Tào Vĩ đứng ở phòng quay cũng hút hết ba điếu thuốc rồi, càng hút lại càng nóng lòng. Lúc vừa đến anh đã đứng ở đây, mang tâm trạng vừa lo sợ vừa bất an chờ Thành Chích xuất hiện.
Trong phòng quay đang cẩn thận chụp tạo hình của mấy nhân vật khác, mấy vị diễn viên nữ khi hóa nữ trang đều hút mắt người nhìn, không kể là trang phục hay trang điểm, đều có chỗ hoa lệ kiều mị. Tuy Thành Chích mang bộ dáng nam sinh nữ tướng, thế nhưng có thể hóa trang tự nhiên như thế được không đây?
Lúc anh thấp thỏm đầy mình, thì một thân cố trang với trang dung tinh tế đi lại gần rồi dừng lại trước phòng chụp, thò đầu nhìn lén vào trong. Tào Vĩ đánh giá nữ diễn viên trước mặt, càng nhìn càng thấy sầu lo.
Đây mới là mỹ nữ giai nhân chân chính nè.
Ba nghìn sợi tóc vấn lên cao, da trắng oánh nhuận như sữa dê, một thân hoa sam tráo thể, bó chặt eo nhỏ, dáng người lả lướt. Bên hai thái dương thả hai làn tóc mảnh dài, làn mi cong vút, mắt phượng ẩn tình.
Một gương mặt thật đẹp, các mỹ tư hình dùng đúng là không qua nỗi lời cảm thán này.
Đang nghĩ sâu thì giai nhân trước mắt quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Tào Vĩ một cái, hình tượng giai nhân tú mĩ dịu dàng bể nát bởi thanh âm đàn ông được thốt ra khỏi cái miệng chu sa kia.
"Ta nói chứ anh Vĩ, đạo diễn có gọi em chưa vậy?"
Trong phút chốc Tào Vĩ hít và thở ra một hơi sâu, anh trợn trừng mắt, thế nhưng thật sự gương mặt của không nhìn thấy một tí sơ hở nào từ trên mặt của Thành Chích.
Thật là Thành Chích, hơn nữa, còn không có chút khuyết điểm nào!
"Em......"
Tào Vĩ có cả một bụng lời muốn phun ra ngoài, thế nhưng khi mở miệng ra chỉ còn: "Được, được."
Đâu chỉ là được, thật sự là vượt qua tưởng tượng luôn đó!
Nhân viên công tác trong phòng đã bắt đầu đi tìm người, Thành Chích vừa thấy thì bước vào phòng ngay. Diêu đạo đang cúi đầu xem ảnh liền ngẩng lên, hoàn toàn không ý thức được người trước mắt là Thành Chích. Trên thực tế, từ khi biết được Thành Chích là nam, ông cũng không ôm hy vọng nào với Thành Chích nữa.
Tuy rằng lúc sáng kỹ thuật của Thành Chích đã thay đổi ấn tượng người được nhà đầu tư nhét vào của ông, thế nhưng đối Diêu Hải mà nói, cậu vẫn là một diễn viên không thể dùng tới. Sao có thể kêu một người đàn ồn đến diễn vai nữ 4 chứ, showbiz đâu thiếu người đến thế chứ.
"A, hóa trang này của cô......" Diêu đạo có chút kinh ngạc, đánh giá một chút mới há miệng: "...... Là Ngũ Tuệ Dao, nhân vật Ngũ Tuệ Dao còn chưa định mà, không phải tôi đã nói lúc nữa mấy diễn viên casting phải thử trang cùng nhau sao?"
Thành Chích gật đầu với ông: "Diêu đạo, tôi là Thành Chích lúc sáng đã đi casting ấy."
Mắt của Diêu đạo mở to, dùng nửa ngày mới xác định được: "Là cậu. Cái bộ dạng này của cậu......" Ông không biết nói gì nữa, giờ ông mới nhớ ra là đã đồng ý với Tào Vĩ là cho cậu bé này tới thử trang, thiệt sự không tưởng được là, một lý do mà ông qua loa ra lại có thể đổi tới được một người thật như vậy.
"Diêu đạo, có phải tôi nên diễn thử trước không ạ?"
Diêu đạo cứ như được hồi sinh trở lại, ông nhìn quanh một hồi, mấy diễn viên chủ chốt đều đang bận việc, cách nơi này khá xa, nên họ cũng không nghe thấy thanh âm của Thành Chích được, nói vậy hiện tại, ai cũng sẽ không nghĩ đến giai nhân cổ trang này là một người đàn ông ha!
Diêu đạo nhăn mi lại, ông vẫn muốn từ chối vì không muốn đề tài này kéo chân của《 Phượng Tê Ngô 》, dù sao Thành Chích cũng là người mới, còn trẻ, kỹ thuật diễn cũng không tệ, hà tất ở lại đây cưỡng cầu cơ hội này.
"Cậu......"
"Để cậu ấy diễn thử đi, tôi cảm thấy cậu ấy rất được, hệt như Ngũ Tuệ Dao trong lòng tôi, rất sát với miêu tả." Một giọng nữ vang lên khiến Diêu đạo đứng lên khỏi ghế.
"Cô Hầu, cô đến đây lúc nào thế?"
Người tới cười khẽ một cái, đẩy đẩy cái kính đen trên sống mũi, Thành Chích nhìn lại, đột nhiên nhận ra cô gái mới xen vào câu chuyện là em gái yên lặng ngồi trong góc phòng lúc nãy.
Nguyên lai, cô chính là tác giả Hầu Quân Mi của《 Phượng Tê Ngô 》, là một tác giả vô cùng nổi tiếng trên mạng, có vài bộ tác phẩm vô cùng nổi danh và siêu cấp, thật không nghĩ tới, người thật lại trẻ tuổi đến thế này.
Hầu Quân Mi nhìn về hướng Thành Chích: "Để cho cậu ấy thử xem, thứ tôi muốn là diễn viên có thể tái tạo lại nhân vật của tôi viết lên TV, không quan hệ đến giới tính của người đó là nam hay nữ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.