Chương 2
Viburnum
05/07/2022
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Tuấn Hi về Vân Nhất Hạc coi như là không tệ.
Hắn cảm thấy sự lịch lãm một người đàn ông cần có thì ông chủ câu lạc bộ này cũng có.
Thẳng thắn mà nói thì Hàn Tuấn Hi quả thật có hơi ngạc nhiên, bởi theo cách nhìn của hắn, đầu tiên ông chủ hộp đêm nên giống mấy tên côn đồ mới đúng, thứ hai, lại là cậu ấm cháu quan chắt nhà cách mạng thì người này đáng ra phải càng côn đồ hơn cả côn đồ mới phải. Ít nhất cũng phải nửa đêm phóng Porsche như gió bão trên đường Vành Đai 4, bị chú cảnh sát mời xơi trà còn hất mặt lên hợm hĩnh hỏi biết ba tao, ông nội tao là ai không.
Nhưng Vân Nhất Hạc không phải kẻ giàu có ngu dốt, không biết sợ như trong trí tưởng tượng hạn hẹp của hắn, ngược lại trông còn giống một cậu bé ngoan, tốt bụng, khiêm tốn, thông minh và dễ mắc cỡ nữa. Đương nhiên, ngay cả khi Vân Nhất Hạc có lái xe Porsche thật.
Ngay cửa sau tòa nhà có club Cloud Pavilion đậu một chiếc Cayenne trông rất oai vệ, Hàn Tuấn Hi cũng không biết màu xe gọi là gì, nhưng tóm lại là màu kim loại sang trọng.
Lão Hàn rất thích.
Sau khi tán gẫu trò chuyện cũng xem như là đã quen, Hàn Tuấn Hi nói phải đi trước, Vân Nhất Hạc tiễn hắn xuống tận lầu dưới, còn hỏi hắn có cần đi nhờ xe hay không, xe của anh đậu ngay cửa cao ốc, không phải xuống hầm xe nên rất tiện.
"Không cần đâu, tôi có lái xe tới." Hàn Tuấn Hi chỉ sang khu phức hợp Taikoo Li đã lên đèn bên kia đường, rồi đưa tay vén gọn chỗ tóc rơi trước trán, "Tôi đậu xe ở lề đường bên đó."
"Lề đường? Hình như đậu ở đường còn bị thu phí đắt hơn cả hầm xe trung tâm thương mại ấy..." Vân Nhất Hạc khẽ cau mày, "Chưa kể, có vẻ còn là bất hợp pháp nữa."
"Kệ thôi, tôi thấy có người mặc đồng phục với treo cả bảng giá đậu xe, mặc kệ quần áo hay bảng giá đó là giả thì tôi cứ mặc định là hợp pháp thôi. Cái chính là tôi lười chạy xe xuống hầm lắm, tôi là kiểu người hay quên nên chẳng nhớ nổi mình đậu xe chỗ nào, cứ đi lấy xe là lại phải chạy nhặng lên đi tìm như ruồi ấy." Người đàn ông cười toe toét nhìn chìa khóa điện tử trong tay đối phương, rồi nhìn qua chiếc Porsche đậu bên cạnh, "Của cậu hả?"
"À, vâng." Vân Nhất Hạc mỉm cười.
"Xe xịn, trông vui đấy, cơ mà với tôi thì trông nó hơi..."
"Gay?" Nhìn người đàn ông nheo mắt lại, giơ tay phải lên, ngón cái và ngón phải chà sát lên nhau, ra dấu có chủ ý như tỏ vẻ coi thường, Vân Nhất Hạc cười tự giễu.
Nhưng Hàn Tuấn Hi căn bản chẳng hiểu được ý của anh, cho dù lời này ý ngay ở mặt chữ.
"Đắt, đắt thật đấy, tôi chịu trách nhiệm không được đâu, dù có mua được thì cũng nuôi chẳng nổi." Hàn Tuấn Hi vốn không hiểu được ý của đối phương nên tự mình nói tiếp, hắn kéo cái vạt áo thun bó sát người ra chút, "Chưa kể tôi chạy phá xe lắm, cáu lên rồi là va chạm thật luôn, lái mấy con xe sang này thì tiền đâu mà sửa."
"Va thẳng vào? Thật hả?"
"Hai năm nay thì hết rồi."
"Xưa từng thế?"
"Từng có mấy lần, chắc hồi tôi chừng 20 tuổi, lúc đó tính bốc lắm, còn hay chửi bậy. Mẹ tôi bảo bà rõ ràng là giáo viên đàng hoàng mà nuôi ra thằng con như quân ăn cướp."
"Mẹ anh là cô giáo à?"
"Ừ, dạy trung học."
"Không tệ nhỉ."
"Này sếp Vân, sếp đừng nói lời khách sáo thế chứ."
"Tôi không khách sáo đâu."
"Dạo này giáo viên cũng bị tinh giản biên chế, chuyển sang hợp đồng hết, không còn là chỗ công việc ổn định đâu. Phụ huynh ai mà chẳng mong con mình hóa rồng, bởi vậy người nào người nấy đều muốn ép thầy cô ra dầu, nghỉ hè, nghỉ đông gì cũng gửi con đến học viết văn, nghe giảng. Người khác thì tôi không rõ, chứ mẹ tôi là vậy đấy."
"... Vậy thì cũng... muốn lật đổ ha." Khẽ bật cười, Vân Nhất Hạc lắc đầu một cái, "Tôi còn cứ tưởng đấy là nghề khiến người khác ghen tị đó."
"Đừng, né liền đi. Ngày nào cũng 7 giờ rưỡi sáng tới chỗ làm, không được nghỉ trưa, nói ra rả cả ngày chưa kể làm mãi không hết việc, còn đám nhóc dưới mười tuổi đứa nào cũng như giặc cỏ, tôi không biết cậu biết vụ này không, chứ tôi hồi đi học cũng nhiều trò quỷ lắm." Ung dung kể chuyện xong, Hàn Tuấn Hi lôi cái mũ lưỡi trai màu xanh lục có thêu ngôi sao năm cánh đỏ chót từ túi quần rằn ri ra đội lên, hắn giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay đối phương, "Thôi nhé, sếp Vân, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa, giờ cũng tối rồi, chắc chỗ cậu cũng bắt đầu bận rồi ha. Dù sao cũng chốt được lịch gặp tiếp theo rồi, lúc đó gặp nhau nhé."
"À, được rồi, không sao, giữ liên lạc nhé." Cảm nhận được lực vỗ trên cánh tay mình, Vân Nhất Hạc vẫn duy trì nụ cười trên mặt, mặc dù cảm thấy có chút vội vàng nhưng anh vẫn chào tạm biệt đối phương, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông sải bước qua đường và đi lên cầu vượt.
Rồi sau đó, anh trở lại câu lạc bộ.
Đã đến giờ mở cửa kinh doanh.
Là một trong những hộp đêm cao cấp nhất ở Sanlitun, tại đây không bao giờ thiếu khách, song vào bảy tám giờ tối thì lượng khách tới vẫn tương đối thưa thớt. Vân Nhất Hạc gật đầu chào hỏi mấy vị khách quen rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái ông chủ câu lạc bộ, đi thẳng về phía sau quầy bar, nhanh chóng kiểm tra tình hình xem mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa.
Một bartender đang phân loại các dụng cụ pha chế nhìn thấy anh ở bên cạnh, không khỏi lên tiếng hỏi, "Anh Vân, người đó sẽ đảm nhiệm khâu chụp ảnh sách năm nay của câu lạc bộ mình à?"
"Đúng vậy, sao thế? Không thích anh ta à?" Vân Nhất Hạc khẽ nhếch miệng hỏi lại.
"Không, có điều em thấy anh Lâm Tử ổn hơn."
"Vậy hả?"
"Anh Lâm Tử nhiệt tình hơn, còn anh ta thì hơi... Nói sao nhỉ, kiểu năng lượng của mấy tên đàn ông gia trưởng ấy, quá rõ ràng luôn."
"Vậy là em vẫn không thích anh ta." Rốt cuộc cười ra tiếng, Vân Nhất Hạc vỗ vỗ lưng cậu em, "Được rồi, anh ta là nhiếp ảnh gia, một năm làm ăn có mỗi một lần, nhịn xíu đi, với cả quan trọng là đã chốt việc đâu."
"Cũng phải."
"Được rồi." Gật đầu một cái, "anh Vân" luôn đối xử tử tế với nhân viên liền chuyển sang chủ đề khác, "Mà dạo này em với người ấy vẫn ổn chứ?"
"Cũng tạm ổn ạ, nói chung là sống qua ngày thôi, không có sóng gió gì, người ấy bận, em cũng bận nên dù muốn gây lộn cũng chẳng có thời gian mà gây." Khi bị hỏi tới chuyện riêng của mình, anh chàng liền hơi ngượng nghịu, ngoan ngoan trả lời, sau đó nhìn lên, thì thấy hai người ngoại quốc từ cửa đi vào, "Ôi, anh Vân, 'Đại T' cùng Lewis tới kìa."
"Ôi... Thật phiền." Vân Nhất Hạc chống hai tay lên đầu tủ lạnh sau quầy bar, cúi đầu khẽ thở dài, vẻ mặt đầy bất lực, "Mấy tay Mỹ này thật vớ vẩn, cứ gặp mặt là ôm hôn, rồi gọi lung tung 'cục cưng', 'cưng thơm quá', 'cưng mặc đồ đẹp quá'... rõ ràng là trai thẳng mà..."
"Thì tại anh trông đúng vậy mà."
"Mấy tên đó còn dám trêu giọng Manchester của anh."
"Thì anh cũng chọc giọng Brooklyn của mấy chả mà."
"OK." Bất đắc dĩ, Vân Nhất Hạc làm động tác chú em thắng rồi. Vân Nhất Hạc ngẩng đầu lên, khi hai "tay Mỹ" cường tráng đến gần quầy bar, anh liền nở một nụ cười làm ăn bước ra ngoài vừa lịch sự lại không thiếu nhiệt tình, giống như chào đón đám bạn cũ từ xa trở về.
Bị ôm, bị gọi là "cục cưng", một ngày bận rộn bắt đầu bằng những lời xã giao khó phân biệt thật giả, khi những người bình thường về nhà ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi, thì trạng thái nghỉ ngơi của Vân Nhất Hạc cũng vừa kết thúc. Đúng vậy, đây là cuộc sống của Vân Nhất Hạc, đen trắng đảo lộn, gặp dịp thì diễn, trông thì sáng sủa tươi sáng vậy ấy nhưng sau một đêm giống như ánh đèn neon rực rỡ trong câu lạc bộ, rượu ngon say lòng người trong chiếc ly thủy tinh, sau khi mặt trời thức giấc liền vụt tắt, trở nên trống rỗng, thậm chí đá trong ly cũng tan hết, chỉ còn thức uống nhàn nhạt, ly nước chẳng nóng chẳng lạnh chỉ còn chút hương cồn, tẻ nhạt vô vị.
Nhưng cuộc sống này là sự lựa chọn của Vân Nhất Hạc, ngay từ đầu anh đã tự chọn lấy, ban đầu thì bởi hứng thú và lý tưởng cuộc sống, còn bây giờ có lẽ hứng thú vẫn còn, song lý tưởng thì trở nên yếu ớt, vấn đề là có một nguyên nhân khó kể ra chính là trót lên lưng hổ rồi. Đã đi tới bước này thì đành tiếp tục thôi, không tốt cũng không xấu, cứ tiếp tục sống. Mọi người đến rồi đi, Vân Nhất Hạc vẫn là một người độc thân, mặc dù không biết bao người đang mong đợi trở thành đối tượng khiến anh "cởi hết".
Không, nói thật thì kể cả nghĩa bóng hay nghĩa gốc thì quả có không ít người muốn khiến anh cởi sạch. Xuất thân tốt, địa vị cao, có bối cảnh, tính cách cũng không tệ, từ ngoại hình đến khí chất đều là vốn liếng khiến bao người say mê, nhưng chẳng hiểu là trúng phải lời nguyền gì mà đời sống tình cảm của anh lại chưa từng thuận buồm xuôi gió.
Người quen đều bảo Vân Nhất Hạc "không muốn" làm theo "cách thông thường", anh thì còn lạ gì mấy kiểu nói vòng vèo đó, chẳng qua là sự đáng thương khi cuồng yêu trai thẳng nhiều lần, nhiều lần thôi mà, anh tự nói với mình bằng nụ cười gượng gạo.
Sau đó, vào mùa hè năm 2011, một tên trai thẳng khiến anh lần nữa rơi vào bể tình, đã đưa ra đề nghị "Cởi hết".
Hắn cảm thấy sự lịch lãm một người đàn ông cần có thì ông chủ câu lạc bộ này cũng có.
Thẳng thắn mà nói thì Hàn Tuấn Hi quả thật có hơi ngạc nhiên, bởi theo cách nhìn của hắn, đầu tiên ông chủ hộp đêm nên giống mấy tên côn đồ mới đúng, thứ hai, lại là cậu ấm cháu quan chắt nhà cách mạng thì người này đáng ra phải càng côn đồ hơn cả côn đồ mới phải. Ít nhất cũng phải nửa đêm phóng Porsche như gió bão trên đường Vành Đai 4, bị chú cảnh sát mời xơi trà còn hất mặt lên hợm hĩnh hỏi biết ba tao, ông nội tao là ai không.
Nhưng Vân Nhất Hạc không phải kẻ giàu có ngu dốt, không biết sợ như trong trí tưởng tượng hạn hẹp của hắn, ngược lại trông còn giống một cậu bé ngoan, tốt bụng, khiêm tốn, thông minh và dễ mắc cỡ nữa. Đương nhiên, ngay cả khi Vân Nhất Hạc có lái xe Porsche thật.
Ngay cửa sau tòa nhà có club Cloud Pavilion đậu một chiếc Cayenne trông rất oai vệ, Hàn Tuấn Hi cũng không biết màu xe gọi là gì, nhưng tóm lại là màu kim loại sang trọng.
Lão Hàn rất thích.
Sau khi tán gẫu trò chuyện cũng xem như là đã quen, Hàn Tuấn Hi nói phải đi trước, Vân Nhất Hạc tiễn hắn xuống tận lầu dưới, còn hỏi hắn có cần đi nhờ xe hay không, xe của anh đậu ngay cửa cao ốc, không phải xuống hầm xe nên rất tiện.
"Không cần đâu, tôi có lái xe tới." Hàn Tuấn Hi chỉ sang khu phức hợp Taikoo Li đã lên đèn bên kia đường, rồi đưa tay vén gọn chỗ tóc rơi trước trán, "Tôi đậu xe ở lề đường bên đó."
"Lề đường? Hình như đậu ở đường còn bị thu phí đắt hơn cả hầm xe trung tâm thương mại ấy..." Vân Nhất Hạc khẽ cau mày, "Chưa kể, có vẻ còn là bất hợp pháp nữa."
"Kệ thôi, tôi thấy có người mặc đồng phục với treo cả bảng giá đậu xe, mặc kệ quần áo hay bảng giá đó là giả thì tôi cứ mặc định là hợp pháp thôi. Cái chính là tôi lười chạy xe xuống hầm lắm, tôi là kiểu người hay quên nên chẳng nhớ nổi mình đậu xe chỗ nào, cứ đi lấy xe là lại phải chạy nhặng lên đi tìm như ruồi ấy." Người đàn ông cười toe toét nhìn chìa khóa điện tử trong tay đối phương, rồi nhìn qua chiếc Porsche đậu bên cạnh, "Của cậu hả?"
"À, vâng." Vân Nhất Hạc mỉm cười.
"Xe xịn, trông vui đấy, cơ mà với tôi thì trông nó hơi..."
"Gay?" Nhìn người đàn ông nheo mắt lại, giơ tay phải lên, ngón cái và ngón phải chà sát lên nhau, ra dấu có chủ ý như tỏ vẻ coi thường, Vân Nhất Hạc cười tự giễu.
Nhưng Hàn Tuấn Hi căn bản chẳng hiểu được ý của anh, cho dù lời này ý ngay ở mặt chữ.
"Đắt, đắt thật đấy, tôi chịu trách nhiệm không được đâu, dù có mua được thì cũng nuôi chẳng nổi." Hàn Tuấn Hi vốn không hiểu được ý của đối phương nên tự mình nói tiếp, hắn kéo cái vạt áo thun bó sát người ra chút, "Chưa kể tôi chạy phá xe lắm, cáu lên rồi là va chạm thật luôn, lái mấy con xe sang này thì tiền đâu mà sửa."
"Va thẳng vào? Thật hả?"
"Hai năm nay thì hết rồi."
"Xưa từng thế?"
"Từng có mấy lần, chắc hồi tôi chừng 20 tuổi, lúc đó tính bốc lắm, còn hay chửi bậy. Mẹ tôi bảo bà rõ ràng là giáo viên đàng hoàng mà nuôi ra thằng con như quân ăn cướp."
"Mẹ anh là cô giáo à?"
"Ừ, dạy trung học."
"Không tệ nhỉ."
"Này sếp Vân, sếp đừng nói lời khách sáo thế chứ."
"Tôi không khách sáo đâu."
"Dạo này giáo viên cũng bị tinh giản biên chế, chuyển sang hợp đồng hết, không còn là chỗ công việc ổn định đâu. Phụ huynh ai mà chẳng mong con mình hóa rồng, bởi vậy người nào người nấy đều muốn ép thầy cô ra dầu, nghỉ hè, nghỉ đông gì cũng gửi con đến học viết văn, nghe giảng. Người khác thì tôi không rõ, chứ mẹ tôi là vậy đấy."
"... Vậy thì cũng... muốn lật đổ ha." Khẽ bật cười, Vân Nhất Hạc lắc đầu một cái, "Tôi còn cứ tưởng đấy là nghề khiến người khác ghen tị đó."
"Đừng, né liền đi. Ngày nào cũng 7 giờ rưỡi sáng tới chỗ làm, không được nghỉ trưa, nói ra rả cả ngày chưa kể làm mãi không hết việc, còn đám nhóc dưới mười tuổi đứa nào cũng như giặc cỏ, tôi không biết cậu biết vụ này không, chứ tôi hồi đi học cũng nhiều trò quỷ lắm." Ung dung kể chuyện xong, Hàn Tuấn Hi lôi cái mũ lưỡi trai màu xanh lục có thêu ngôi sao năm cánh đỏ chót từ túi quần rằn ri ra đội lên, hắn giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay đối phương, "Thôi nhé, sếp Vân, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa, giờ cũng tối rồi, chắc chỗ cậu cũng bắt đầu bận rồi ha. Dù sao cũng chốt được lịch gặp tiếp theo rồi, lúc đó gặp nhau nhé."
"À, được rồi, không sao, giữ liên lạc nhé." Cảm nhận được lực vỗ trên cánh tay mình, Vân Nhất Hạc vẫn duy trì nụ cười trên mặt, mặc dù cảm thấy có chút vội vàng nhưng anh vẫn chào tạm biệt đối phương, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông sải bước qua đường và đi lên cầu vượt.
Rồi sau đó, anh trở lại câu lạc bộ.
Đã đến giờ mở cửa kinh doanh.
Là một trong những hộp đêm cao cấp nhất ở Sanlitun, tại đây không bao giờ thiếu khách, song vào bảy tám giờ tối thì lượng khách tới vẫn tương đối thưa thớt. Vân Nhất Hạc gật đầu chào hỏi mấy vị khách quen rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái ông chủ câu lạc bộ, đi thẳng về phía sau quầy bar, nhanh chóng kiểm tra tình hình xem mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa.
Một bartender đang phân loại các dụng cụ pha chế nhìn thấy anh ở bên cạnh, không khỏi lên tiếng hỏi, "Anh Vân, người đó sẽ đảm nhiệm khâu chụp ảnh sách năm nay của câu lạc bộ mình à?"
"Đúng vậy, sao thế? Không thích anh ta à?" Vân Nhất Hạc khẽ nhếch miệng hỏi lại.
"Không, có điều em thấy anh Lâm Tử ổn hơn."
"Vậy hả?"
"Anh Lâm Tử nhiệt tình hơn, còn anh ta thì hơi... Nói sao nhỉ, kiểu năng lượng của mấy tên đàn ông gia trưởng ấy, quá rõ ràng luôn."
"Vậy là em vẫn không thích anh ta." Rốt cuộc cười ra tiếng, Vân Nhất Hạc vỗ vỗ lưng cậu em, "Được rồi, anh ta là nhiếp ảnh gia, một năm làm ăn có mỗi một lần, nhịn xíu đi, với cả quan trọng là đã chốt việc đâu."
"Cũng phải."
"Được rồi." Gật đầu một cái, "anh Vân" luôn đối xử tử tế với nhân viên liền chuyển sang chủ đề khác, "Mà dạo này em với người ấy vẫn ổn chứ?"
"Cũng tạm ổn ạ, nói chung là sống qua ngày thôi, không có sóng gió gì, người ấy bận, em cũng bận nên dù muốn gây lộn cũng chẳng có thời gian mà gây." Khi bị hỏi tới chuyện riêng của mình, anh chàng liền hơi ngượng nghịu, ngoan ngoan trả lời, sau đó nhìn lên, thì thấy hai người ngoại quốc từ cửa đi vào, "Ôi, anh Vân, 'Đại T' cùng Lewis tới kìa."
"Ôi... Thật phiền." Vân Nhất Hạc chống hai tay lên đầu tủ lạnh sau quầy bar, cúi đầu khẽ thở dài, vẻ mặt đầy bất lực, "Mấy tay Mỹ này thật vớ vẩn, cứ gặp mặt là ôm hôn, rồi gọi lung tung 'cục cưng', 'cưng thơm quá', 'cưng mặc đồ đẹp quá'... rõ ràng là trai thẳng mà..."
"Thì tại anh trông đúng vậy mà."
"Mấy tên đó còn dám trêu giọng Manchester của anh."
"Thì anh cũng chọc giọng Brooklyn của mấy chả mà."
"OK." Bất đắc dĩ, Vân Nhất Hạc làm động tác chú em thắng rồi. Vân Nhất Hạc ngẩng đầu lên, khi hai "tay Mỹ" cường tráng đến gần quầy bar, anh liền nở một nụ cười làm ăn bước ra ngoài vừa lịch sự lại không thiếu nhiệt tình, giống như chào đón đám bạn cũ từ xa trở về.
Bị ôm, bị gọi là "cục cưng", một ngày bận rộn bắt đầu bằng những lời xã giao khó phân biệt thật giả, khi những người bình thường về nhà ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi, thì trạng thái nghỉ ngơi của Vân Nhất Hạc cũng vừa kết thúc. Đúng vậy, đây là cuộc sống của Vân Nhất Hạc, đen trắng đảo lộn, gặp dịp thì diễn, trông thì sáng sủa tươi sáng vậy ấy nhưng sau một đêm giống như ánh đèn neon rực rỡ trong câu lạc bộ, rượu ngon say lòng người trong chiếc ly thủy tinh, sau khi mặt trời thức giấc liền vụt tắt, trở nên trống rỗng, thậm chí đá trong ly cũng tan hết, chỉ còn thức uống nhàn nhạt, ly nước chẳng nóng chẳng lạnh chỉ còn chút hương cồn, tẻ nhạt vô vị.
Nhưng cuộc sống này là sự lựa chọn của Vân Nhất Hạc, ngay từ đầu anh đã tự chọn lấy, ban đầu thì bởi hứng thú và lý tưởng cuộc sống, còn bây giờ có lẽ hứng thú vẫn còn, song lý tưởng thì trở nên yếu ớt, vấn đề là có một nguyên nhân khó kể ra chính là trót lên lưng hổ rồi. Đã đi tới bước này thì đành tiếp tục thôi, không tốt cũng không xấu, cứ tiếp tục sống. Mọi người đến rồi đi, Vân Nhất Hạc vẫn là một người độc thân, mặc dù không biết bao người đang mong đợi trở thành đối tượng khiến anh "cởi hết".
Không, nói thật thì kể cả nghĩa bóng hay nghĩa gốc thì quả có không ít người muốn khiến anh cởi sạch. Xuất thân tốt, địa vị cao, có bối cảnh, tính cách cũng không tệ, từ ngoại hình đến khí chất đều là vốn liếng khiến bao người say mê, nhưng chẳng hiểu là trúng phải lời nguyền gì mà đời sống tình cảm của anh lại chưa từng thuận buồm xuôi gió.
Người quen đều bảo Vân Nhất Hạc "không muốn" làm theo "cách thông thường", anh thì còn lạ gì mấy kiểu nói vòng vèo đó, chẳng qua là sự đáng thương khi cuồng yêu trai thẳng nhiều lần, nhiều lần thôi mà, anh tự nói với mình bằng nụ cười gượng gạo.
Sau đó, vào mùa hè năm 2011, một tên trai thẳng khiến anh lần nữa rơi vào bể tình, đã đưa ra đề nghị "Cởi hết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.