Chương 72: TÌM NGƯỜI THAY THẾ
Hàm Ngư Đại Tây Qua
01/04/2022
Trong phòng an tĩnh lại, hai người không ai lên tiếng nữa.
Thật lâu sau, Tần Chu mới ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: "Hạ tổng, phiền anh buông tôi ra, tôi còn muốn đi làm việc."
Hạ Dương không chịu buông tay, vẫn ôm chặt lấy Tần Chu với tư thế tràn đầy tính chiếm hữu mạnh mẽ: "Sau đó em lại tiếp tục cùng người kia quay cảnh giường chiếu?"
"Bằng không thì phải làm sao nữa?" Tần Chu khẽ cười nhạt một tiếng, hơi nghiêng đầu qua một bên.
Rõ ràng Hạ Dương mới là kim chủ, nhưng tư thái của Tần Chu còn cao hơn Hạ Dương. Giống như một ván cược...
Dân cờ bạc Hạ Dương đã đánh cược toàn bộ lợi thế của hắn, mà trong tay Tần Chu lại nắm giữ những lá bài tốt nhất, chơi thật sự tùy ý. Cuối cùng, Hạ Dương vẫn là người nhận thua trước.
"Đừng quay." Hạ Dương thoáng siết chặt vòng tay, ôm chặt người trong lòng ngực hơn, cúi đầu tựa vào vai cậu.
Tần Chu nhàn nhã nói: "Tôi là diễn viên, quay cảnh giường chiếu hay hôn môi đều rất bình thường."
"Đây là công việc của tôi, cũng chỉ là đóng phim mà thôi." Tần Chu vừa quay đầu lại định đẩy nam nhân trước mặt ra nhưng đột nhiên cằm bị hắn gắt gao nắm lấy.
Ngay sau đó, hơi thở ấm áp kề sát lại gần, hai bờ môi nóng bỏng áp vào nhau. Tần Chu rên lên một tiếng, hai tay chống xuống bàn, phát quan trên đầu bị rơi xuống, mái tóc dài bung ra xõa xuống tán loạn.
Lại bởi vì quay cảnh giường chiếu nên Tần Chu trước đó đã uống một ít rượu, khi Hạ Dương hôn lên liền cảm nhận được mùi rượu êm dịu tinh khiết lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Ngoài phim trường, Lâm Trì Tiêu còn ngồi ở đó xem kịch bản, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên khẽ đưa mắt nhìn về phía phòng nghỉ.
Lâm Trì Tiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn tới gần chỗ đạo diễn hỏi: "Đạo diễn, vừa nãy Tần Chu..."
Đạo diễn vội ngắt lời: "Đừng hỏi, cậu cứ coi như chưa nhìn thấy cái gì đi."
Lâm Trì Tiêu gật đầu, hiểu ý quay lại chỗ ngồi tiếp tục đọc kịch bản. Lúc trước anh ta đã nhìn thấy người đàn ông đó hai lần, đều ở trong phòng của Tần Chu, hai người thoạt nhìn hẳn là người quen cũ, bây giờ Tần Chu bị người kia mang đi chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lâm Trì Tiêu ngồi một bên đọc kịch bản, còn đạo diễn ở bên cạnh chỉnh sửa lại thiết bị, cũng không nói có tiếp tục quay hay không.
Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng nghỉ cuối cùng cũng mở ra. Đạo diễn lập tức nhìn về phía đó, Lâm Trì Tiêu cũng vội vàng ngẩng đầu lên.
Trước cửa phòng nghỉ, một thân ảnh màu trắng bước ra. Có điều là bộ dáng hiện tại của Tần Chu thoạt nhìn có chút chật vật, kiểu tóc đã được tạo hình ổn định đều rối tung, mái tóc dài buông xõa ngang vai, quần áo trên người cũng có vẻ xốc xếch, hơi cúi đầu bước đi.
Phía sau Tần Chu, một nam nhân cao lớn cũng bước theo sau. Áo vest trên người Hạ Dương hơi nhăn nhúm, cà vạt cũng hơi lộn xộn không hề ngay chỉnh như lúc ban đầu.
Sau khi hai người bước ra, ai cũng không để ý đến đối phương nữa. Tần Chu trực tiếp đi về phòng hóa trang, Hạ Dương thì lại đi về phía đạo diễn.
Đạo diễn vội vàng đứng dậy đưa một cái ghế tới, cung kính nói: "Hạ tổng."
Hạ Dương thản nhiên ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: "Kịch bản."
"Vâng vâng!" Đạo diễn gật đầu, lập tức đem kịch bản đưa qua, sau đó lại lén đánh giá đối phương ở khoảng cách gần.
Bộ dáng Hạ Dương vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ có một điểm khác đó là có một dấu răng rõ ràng nơi khóe miệng.
Hạ Dương yên lặng xem kịch bản, đột nhiên lên tiếng: "Mấy cảnh giường chiếu của Tần Chu đều bỏ hết đi."
Đạo diễn đối với kết quả này cũng không kinh ngạc gì lắm, gật đầu đáp: "Được, được."
Lúc đầu, cảnh giường chiếu này vốn dĩ không có trong kịch bản, là do bọn họ tạm thời thêm vào, bây giờ có bỏ đi cũng không ảnh hưởng đến tổng thể kịch bản.
Đạo diễn lại nghĩ tới thái độ hôm nay của Hạ Dương đối với Tần Chu, tự phỏng đoán là Tần Chu lừa kim chủ Hạ Dương quay cảnh giường chiếu, hiện tại thì hay rồi chọc cho kim chủ này tức giận.
Sau khi xác nhận kịch bản với Hạ Dương xong, đạo diễn nhanh chóng đi vào phòng hóa trang. Ông gõ cửa rồi đẩy cửa vào, nhìn thấy Tần Chu và Lâm Trì Tiêu đều đang ở bên trong, chuyên viên trang điểm thì đang bận rộn chỉnh trang lại.
Đạo diễn trực tiếp thông báo: "Hôm nay không cần quay nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."
"Không cần quay?" Lâm Trì Tiêu có chút kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua Tần Chu.
Trên mặt Tần Chu không có biểu cảm gì khác lạ, chỉ hỏi lại: "Lý đạo diễn, vậy ngày mai vẫn tiếp tục quay cảnh giường chiếu sao?"
"Cảnh giường chiếu không quay nữa, chúng ta sẽ quay theo kịch bản ban đầu." Đạo diễn vội vàng xua tay.
"Được." Tần Chu gật đầu rồi đứng dậy đi thay đồ.
Tần Chu tháo tóc giả xuống, thay quần áo, sau đó đi ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Dương vẫn còn đang đợi mình trên phim trường.
Hạ Dương đi tới: "Anh đưa em về."
Tần Chu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì đi theo Hạ Dương lên xe. Trong xe, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến người nào đó. Trở lại khách sạn, Tần Chu lấy thẻ phòng ra quét mã rồi đi vào.
Tần Chu cởϊ áσ khoác ném trên sô pha, Hạ Dương theo sát ngay sau, nhìn thấy hành động của Tần Chu liền không khỏi tới gần thấp giọng hỏi: "Em tức giận à?"
"Không có." Phản ứng Tần Chu thực bình đạm, đối với chuyện xóa cảnh giường chiếu không hề để ý.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện đạo diễn tạm thời thay đổi kịch bản, dù sao cậu cũng chỉ là một vai phụ, còn Hạ Dương mới là nhà đầu tư, việc yêu cầu thay đổi kịch bản hay gì đó đều là chuyện bình thường.
Điều cậu để ý, là một việc khác.
Tần Chu quay sang bên cạnh, nhìn nam nhân trước mặt chậm rãi nói: "Nhưng tôi không hy vọng chuyện như ngày hôm nay sẽ xảy ra lần thứ hai."
"Tôi vẫn đang làm việc thì anh đột nhiên xông vào cắt ngang, tất cả mọi người ở đó đều đã thấy được." Bây giờ Tần Chu tâm tình không tốt lắm.
Cậu đang quay phim được một nửa thì Hạ Dương lại bất ngờ xông vào ôm cậu đi ra ngoài, hiện tại chắc hẳn đạo diễn cùng những người khác đều đã biết quan hệ của cậu và hắn.
Hạ Dương: "Cũng chỉ có bốn người nhìn thấy."
"Bốn người, trên cơ bản chẳng khác nào toàn thế giới đều biết." Tần Chu có chút tự giễu bật cười.
Muốn giữ bí mật, cách tốt nhất chính là không được nói cho bất kỳ ai biết. Chỉ cần nói cho một người biết, liền đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều sẽ biết.
"Làm phiền Hạ tổng từ nay về sau hãy giữ khoảng cách an toàn với tôi ở nơi công cộng." Tần Chu quay lại sô pha: "Tôi không muốn quan hệ của chúng ta bị người khác biết được."
"Không thể công khai sao?"
"Công khai cái gì?" Tần Chu cầm lấy cục sạc cắm điện thoại vào sạc pin, sau đó mới ngẩng đầu lên cho Hạ Dương một ánh mắt, không nhanh không chậm hỏi: "Công khai quan hệ bạn giường sao?"
Hạ Dương cúi đầu, theo thói quen vuốt ve chiếc nhẫn trên tay trái, chậm rãi trả lời: "Không phải bạn giường."
"Không phải bạn giường, vậy thì là cái gì?" Tần Chu cười cười, lười biếng dựa vào ghế sô pha: "Hay là muốn nói cho người khác biết..."
"Chúng ta cũng chỉ là tùy tiện chơi chơi mà thôi?"
Tần Chu nhìn nam nhân đối diện, trên mặt còn mang theo ý cười. Chơi chơi mà thôi. Đây là những gì mà lúc trước Hạ Dương đã từng nói với những người khác.
Rõ ràng tất cả mọi người biết cậu chỉ là một tiểu tình nhân thế thân, nhưng lại đều cố ý lừa gạt cậu, sau đó chờ chính chủ trở về để xem cậu thảm hại như thế nào. Tần Chu rũ mắt xuống không nói nữa, cúi đầu chơi di động, cũng không thèm để ý đến phản ứng của đối phương.
Không gian trong phòng lâm vào trầm mặc, thật lâu sau Tần Chu mới nghe được một giọng nam lên tiếng...
"Xin lỗi!"
Tần Chu nhàn nhạt nói: "Không cần xin lỗi."
Xin lỗi đã không còn ý nghĩa gì.
Tần Chu để điện thoại xuống, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cầm đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đến tối, Hạ Dương ở lại đây qua đêm.
Tần Chu rúc vào trong chăn xem tin tức trong nhóm, đạo diễn đã gửi lịch trình mới nhất vào. Bởi vì xóa bỏ cảnh ân ái đi nên tình tiết sau đó cũng có chút điều chỉnh, thành ra cậu có được hai ngày rảnh rỗi không cần quay phim.
Vì thế Tần Chu nói: "Ngày mai tôi muốn đi thăm bà nội."
"Được, anh đưa em đi." Hạ Dương đáp ứng, sau đó lại duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo thon thả của thiếu niên.
Chỗ eo Tần Chu tương đối nhạy cảm, vậy nên cậu đương nhiên biết rõ động tác này của Hạ Dương có ý tứ gì. Chẳng qua Tần Chu lại gạt bỏ: "Anh đừng ôm tôi, hôm nay không làm."
Tần Chu gạt cái tay kia ra rồi nhích ra bên ngoài một tí tiếp tục xem điện thoại. Cậu hiện tại không cần quay cảnh giường chiếu, cũng không cần thiết phải làʍ ŧìиɦ với Hạ Dương nữa. Tần Chu an ổn ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Tần Chu cùng Hạ Dương trở về Nam Thành. Vừa tới nơi, Tần Chu đã trực tiếp đi tới bệnh viện xem tình hình bà nội trước.
Bà nội gần đây sức khỏe rất tốt, khi Tần Chu đến thì thấy hộ công đang đưa bà đi tắm nắng trong vườn. Hai người ngồi trên ghế đá, bên cạnh để một chiếc radio đang mở bài hí khúc mà bà nội thích nghe nhất.
Tần Chu bước tới đến bên bà nhẹ nhàng gọi: "Bà nội."
Bà lão ngẩng đầu lên, bởi vì tuổi già nên thị lực không tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ của một thiếu niên trẻ tuổi, trên đầu thiếu niên còn đội một cái mũ đen.
Bà lão nở nụ cười, nắm lấy tay Tần Chu vỗ vỗ: "Tiểu Chu."
Tần Chu liền ngồi xuống bên cạnh cùng trò chuyện với bà nội. Hạ Dương đứng ở một góc cách đó không xa, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Đầu ngón tay thấp thoáng hiện lên một đốm đỏ cháy sáng, Hạ Dương hút xong một điếu, đang định hút thêm điếu nữa thì đột nhiên chú ý tới hành lang gần đó có một vài người đi ra.
Thẩm Tu Trúc đang cười nói gì đó với những người bên cạnh, cùng nhau đi về phía hoa viên. Không lâu sau, Thẩm Tu Trúc cũng nhìn thấy Hạ Dương, vội vàng chạy tới.
Tề thiếu ở bên cạnh đỡ Thẩm Tu Trúc, nhìn thấy Hạ Dương liền chào hỏi: "Hạ thiếu!"
Hạ Dương tùy ý gật đầu, đem bật lửa bỏ vào trong túi, nhìn phía Thẩm Tu Trúc hỏi: "Phẫu thuật thế nào?"
"Rất tốt." Thẩm Tu Trúc ôn nhu đáp: "Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này em có thể từ từ luyện tập, về sau là có thể sinh hoạt như người bình thường."
"Thân thể Tu Trúc còn yếu, đợi khi nào cậu hồi phục tốt rồi bọn tôi sẽ mang cậu đi ra ngoài chơi!" Tề thiếu cười hì hì.
Thẩm Tu Trúc nghe vậy, nhịn không được nói lại: "Mấy người mỗi lần tụ họp với nhau đều không gọi tôi."
"Sức khỏe cậu không tốt, mấy chỗ đó không thích hợp, bọn tôi nào dám gọi cậu đến chứ." Tề thiếu giải thích, lại dứt khoát bảo: "Nếu không thì như vậy đi, ngày mai tôi sẽ gọi tất cả bọn họ đến tụ tập cùng nhau chúc mừng cậu phẫu thuật thuận lợi!"
Thẩm Tu Trúc cười đồng ý, sau đó quay sang hỏi Hạ Dương: "Hạ Dương, anh có đến không?"
Tề thiếu ồn ào phụ hoạ: "Hạ thiếu cũng tới tụ tập đi! Gần đây anh đều không ra ngoài chơi với bọn tôi!"
Hạ Dương không lập tức đáp ứng, chỉ đáo: "Không chắc là có thời gian tham gia."
Tề thiếu hơi kinh ngạc, mặc dù trước kia Hạ Dương không phải lúc nào cũng tham gia tụ họp. Nhưng chỉ cần Thẩm Tu Trúc có ở đó thì Hạ Dương nhất định sẽ đến.
Vì thế Tề thiếu hỏi: "Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Mà cách đó không xa, một giọng nói bỗng truyền đến...
"Hạ Dương!"
Tề thiếu hiếu kỳ nhìn qua, liền nhìn thấy một thiếu niên đội mũ đen đang đi tới đây. Thẳng đến khi người đó tới gần, Tề thiếu mới thấy rõ mặt đối phương, lập tức ngây ngẩn theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương.
Hạ thiếu đây là... Lại tìm một người thế thân sao?
-----------------------------------
Thật lâu sau, Tần Chu mới ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: "Hạ tổng, phiền anh buông tôi ra, tôi còn muốn đi làm việc."
Hạ Dương không chịu buông tay, vẫn ôm chặt lấy Tần Chu với tư thế tràn đầy tính chiếm hữu mạnh mẽ: "Sau đó em lại tiếp tục cùng người kia quay cảnh giường chiếu?"
"Bằng không thì phải làm sao nữa?" Tần Chu khẽ cười nhạt một tiếng, hơi nghiêng đầu qua một bên.
Rõ ràng Hạ Dương mới là kim chủ, nhưng tư thái của Tần Chu còn cao hơn Hạ Dương. Giống như một ván cược...
Dân cờ bạc Hạ Dương đã đánh cược toàn bộ lợi thế của hắn, mà trong tay Tần Chu lại nắm giữ những lá bài tốt nhất, chơi thật sự tùy ý. Cuối cùng, Hạ Dương vẫn là người nhận thua trước.
"Đừng quay." Hạ Dương thoáng siết chặt vòng tay, ôm chặt người trong lòng ngực hơn, cúi đầu tựa vào vai cậu.
Tần Chu nhàn nhã nói: "Tôi là diễn viên, quay cảnh giường chiếu hay hôn môi đều rất bình thường."
"Đây là công việc của tôi, cũng chỉ là đóng phim mà thôi." Tần Chu vừa quay đầu lại định đẩy nam nhân trước mặt ra nhưng đột nhiên cằm bị hắn gắt gao nắm lấy.
Ngay sau đó, hơi thở ấm áp kề sát lại gần, hai bờ môi nóng bỏng áp vào nhau. Tần Chu rên lên một tiếng, hai tay chống xuống bàn, phát quan trên đầu bị rơi xuống, mái tóc dài bung ra xõa xuống tán loạn.
Lại bởi vì quay cảnh giường chiếu nên Tần Chu trước đó đã uống một ít rượu, khi Hạ Dương hôn lên liền cảm nhận được mùi rượu êm dịu tinh khiết lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Ngoài phim trường, Lâm Trì Tiêu còn ngồi ở đó xem kịch bản, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên khẽ đưa mắt nhìn về phía phòng nghỉ.
Lâm Trì Tiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn tới gần chỗ đạo diễn hỏi: "Đạo diễn, vừa nãy Tần Chu..."
Đạo diễn vội ngắt lời: "Đừng hỏi, cậu cứ coi như chưa nhìn thấy cái gì đi."
Lâm Trì Tiêu gật đầu, hiểu ý quay lại chỗ ngồi tiếp tục đọc kịch bản. Lúc trước anh ta đã nhìn thấy người đàn ông đó hai lần, đều ở trong phòng của Tần Chu, hai người thoạt nhìn hẳn là người quen cũ, bây giờ Tần Chu bị người kia mang đi chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lâm Trì Tiêu ngồi một bên đọc kịch bản, còn đạo diễn ở bên cạnh chỉnh sửa lại thiết bị, cũng không nói có tiếp tục quay hay không.
Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng nghỉ cuối cùng cũng mở ra. Đạo diễn lập tức nhìn về phía đó, Lâm Trì Tiêu cũng vội vàng ngẩng đầu lên.
Trước cửa phòng nghỉ, một thân ảnh màu trắng bước ra. Có điều là bộ dáng hiện tại của Tần Chu thoạt nhìn có chút chật vật, kiểu tóc đã được tạo hình ổn định đều rối tung, mái tóc dài buông xõa ngang vai, quần áo trên người cũng có vẻ xốc xếch, hơi cúi đầu bước đi.
Phía sau Tần Chu, một nam nhân cao lớn cũng bước theo sau. Áo vest trên người Hạ Dương hơi nhăn nhúm, cà vạt cũng hơi lộn xộn không hề ngay chỉnh như lúc ban đầu.
Sau khi hai người bước ra, ai cũng không để ý đến đối phương nữa. Tần Chu trực tiếp đi về phòng hóa trang, Hạ Dương thì lại đi về phía đạo diễn.
Đạo diễn vội vàng đứng dậy đưa một cái ghế tới, cung kính nói: "Hạ tổng."
Hạ Dương thản nhiên ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: "Kịch bản."
"Vâng vâng!" Đạo diễn gật đầu, lập tức đem kịch bản đưa qua, sau đó lại lén đánh giá đối phương ở khoảng cách gần.
Bộ dáng Hạ Dương vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ có một điểm khác đó là có một dấu răng rõ ràng nơi khóe miệng.
Hạ Dương yên lặng xem kịch bản, đột nhiên lên tiếng: "Mấy cảnh giường chiếu của Tần Chu đều bỏ hết đi."
Đạo diễn đối với kết quả này cũng không kinh ngạc gì lắm, gật đầu đáp: "Được, được."
Lúc đầu, cảnh giường chiếu này vốn dĩ không có trong kịch bản, là do bọn họ tạm thời thêm vào, bây giờ có bỏ đi cũng không ảnh hưởng đến tổng thể kịch bản.
Đạo diễn lại nghĩ tới thái độ hôm nay của Hạ Dương đối với Tần Chu, tự phỏng đoán là Tần Chu lừa kim chủ Hạ Dương quay cảnh giường chiếu, hiện tại thì hay rồi chọc cho kim chủ này tức giận.
Sau khi xác nhận kịch bản với Hạ Dương xong, đạo diễn nhanh chóng đi vào phòng hóa trang. Ông gõ cửa rồi đẩy cửa vào, nhìn thấy Tần Chu và Lâm Trì Tiêu đều đang ở bên trong, chuyên viên trang điểm thì đang bận rộn chỉnh trang lại.
Đạo diễn trực tiếp thông báo: "Hôm nay không cần quay nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."
"Không cần quay?" Lâm Trì Tiêu có chút kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua Tần Chu.
Trên mặt Tần Chu không có biểu cảm gì khác lạ, chỉ hỏi lại: "Lý đạo diễn, vậy ngày mai vẫn tiếp tục quay cảnh giường chiếu sao?"
"Cảnh giường chiếu không quay nữa, chúng ta sẽ quay theo kịch bản ban đầu." Đạo diễn vội vàng xua tay.
"Được." Tần Chu gật đầu rồi đứng dậy đi thay đồ.
Tần Chu tháo tóc giả xuống, thay quần áo, sau đó đi ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Dương vẫn còn đang đợi mình trên phim trường.
Hạ Dương đi tới: "Anh đưa em về."
Tần Chu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì đi theo Hạ Dương lên xe. Trong xe, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến người nào đó. Trở lại khách sạn, Tần Chu lấy thẻ phòng ra quét mã rồi đi vào.
Tần Chu cởϊ áσ khoác ném trên sô pha, Hạ Dương theo sát ngay sau, nhìn thấy hành động của Tần Chu liền không khỏi tới gần thấp giọng hỏi: "Em tức giận à?"
"Không có." Phản ứng Tần Chu thực bình đạm, đối với chuyện xóa cảnh giường chiếu không hề để ý.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện đạo diễn tạm thời thay đổi kịch bản, dù sao cậu cũng chỉ là một vai phụ, còn Hạ Dương mới là nhà đầu tư, việc yêu cầu thay đổi kịch bản hay gì đó đều là chuyện bình thường.
Điều cậu để ý, là một việc khác.
Tần Chu quay sang bên cạnh, nhìn nam nhân trước mặt chậm rãi nói: "Nhưng tôi không hy vọng chuyện như ngày hôm nay sẽ xảy ra lần thứ hai."
"Tôi vẫn đang làm việc thì anh đột nhiên xông vào cắt ngang, tất cả mọi người ở đó đều đã thấy được." Bây giờ Tần Chu tâm tình không tốt lắm.
Cậu đang quay phim được một nửa thì Hạ Dương lại bất ngờ xông vào ôm cậu đi ra ngoài, hiện tại chắc hẳn đạo diễn cùng những người khác đều đã biết quan hệ của cậu và hắn.
Hạ Dương: "Cũng chỉ có bốn người nhìn thấy."
"Bốn người, trên cơ bản chẳng khác nào toàn thế giới đều biết." Tần Chu có chút tự giễu bật cười.
Muốn giữ bí mật, cách tốt nhất chính là không được nói cho bất kỳ ai biết. Chỉ cần nói cho một người biết, liền đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều sẽ biết.
"Làm phiền Hạ tổng từ nay về sau hãy giữ khoảng cách an toàn với tôi ở nơi công cộng." Tần Chu quay lại sô pha: "Tôi không muốn quan hệ của chúng ta bị người khác biết được."
"Không thể công khai sao?"
"Công khai cái gì?" Tần Chu cầm lấy cục sạc cắm điện thoại vào sạc pin, sau đó mới ngẩng đầu lên cho Hạ Dương một ánh mắt, không nhanh không chậm hỏi: "Công khai quan hệ bạn giường sao?"
Hạ Dương cúi đầu, theo thói quen vuốt ve chiếc nhẫn trên tay trái, chậm rãi trả lời: "Không phải bạn giường."
"Không phải bạn giường, vậy thì là cái gì?" Tần Chu cười cười, lười biếng dựa vào ghế sô pha: "Hay là muốn nói cho người khác biết..."
"Chúng ta cũng chỉ là tùy tiện chơi chơi mà thôi?"
Tần Chu nhìn nam nhân đối diện, trên mặt còn mang theo ý cười. Chơi chơi mà thôi. Đây là những gì mà lúc trước Hạ Dương đã từng nói với những người khác.
Rõ ràng tất cả mọi người biết cậu chỉ là một tiểu tình nhân thế thân, nhưng lại đều cố ý lừa gạt cậu, sau đó chờ chính chủ trở về để xem cậu thảm hại như thế nào. Tần Chu rũ mắt xuống không nói nữa, cúi đầu chơi di động, cũng không thèm để ý đến phản ứng của đối phương.
Không gian trong phòng lâm vào trầm mặc, thật lâu sau Tần Chu mới nghe được một giọng nam lên tiếng...
"Xin lỗi!"
Tần Chu nhàn nhạt nói: "Không cần xin lỗi."
Xin lỗi đã không còn ý nghĩa gì.
Tần Chu để điện thoại xuống, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cầm đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đến tối, Hạ Dương ở lại đây qua đêm.
Tần Chu rúc vào trong chăn xem tin tức trong nhóm, đạo diễn đã gửi lịch trình mới nhất vào. Bởi vì xóa bỏ cảnh ân ái đi nên tình tiết sau đó cũng có chút điều chỉnh, thành ra cậu có được hai ngày rảnh rỗi không cần quay phim.
Vì thế Tần Chu nói: "Ngày mai tôi muốn đi thăm bà nội."
"Được, anh đưa em đi." Hạ Dương đáp ứng, sau đó lại duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo thon thả của thiếu niên.
Chỗ eo Tần Chu tương đối nhạy cảm, vậy nên cậu đương nhiên biết rõ động tác này của Hạ Dương có ý tứ gì. Chẳng qua Tần Chu lại gạt bỏ: "Anh đừng ôm tôi, hôm nay không làm."
Tần Chu gạt cái tay kia ra rồi nhích ra bên ngoài một tí tiếp tục xem điện thoại. Cậu hiện tại không cần quay cảnh giường chiếu, cũng không cần thiết phải làʍ ŧìиɦ với Hạ Dương nữa. Tần Chu an ổn ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Tần Chu cùng Hạ Dương trở về Nam Thành. Vừa tới nơi, Tần Chu đã trực tiếp đi tới bệnh viện xem tình hình bà nội trước.
Bà nội gần đây sức khỏe rất tốt, khi Tần Chu đến thì thấy hộ công đang đưa bà đi tắm nắng trong vườn. Hai người ngồi trên ghế đá, bên cạnh để một chiếc radio đang mở bài hí khúc mà bà nội thích nghe nhất.
Tần Chu bước tới đến bên bà nhẹ nhàng gọi: "Bà nội."
Bà lão ngẩng đầu lên, bởi vì tuổi già nên thị lực không tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ của một thiếu niên trẻ tuổi, trên đầu thiếu niên còn đội một cái mũ đen.
Bà lão nở nụ cười, nắm lấy tay Tần Chu vỗ vỗ: "Tiểu Chu."
Tần Chu liền ngồi xuống bên cạnh cùng trò chuyện với bà nội. Hạ Dương đứng ở một góc cách đó không xa, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Đầu ngón tay thấp thoáng hiện lên một đốm đỏ cháy sáng, Hạ Dương hút xong một điếu, đang định hút thêm điếu nữa thì đột nhiên chú ý tới hành lang gần đó có một vài người đi ra.
Thẩm Tu Trúc đang cười nói gì đó với những người bên cạnh, cùng nhau đi về phía hoa viên. Không lâu sau, Thẩm Tu Trúc cũng nhìn thấy Hạ Dương, vội vàng chạy tới.
Tề thiếu ở bên cạnh đỡ Thẩm Tu Trúc, nhìn thấy Hạ Dương liền chào hỏi: "Hạ thiếu!"
Hạ Dương tùy ý gật đầu, đem bật lửa bỏ vào trong túi, nhìn phía Thẩm Tu Trúc hỏi: "Phẫu thuật thế nào?"
"Rất tốt." Thẩm Tu Trúc ôn nhu đáp: "Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này em có thể từ từ luyện tập, về sau là có thể sinh hoạt như người bình thường."
"Thân thể Tu Trúc còn yếu, đợi khi nào cậu hồi phục tốt rồi bọn tôi sẽ mang cậu đi ra ngoài chơi!" Tề thiếu cười hì hì.
Thẩm Tu Trúc nghe vậy, nhịn không được nói lại: "Mấy người mỗi lần tụ họp với nhau đều không gọi tôi."
"Sức khỏe cậu không tốt, mấy chỗ đó không thích hợp, bọn tôi nào dám gọi cậu đến chứ." Tề thiếu giải thích, lại dứt khoát bảo: "Nếu không thì như vậy đi, ngày mai tôi sẽ gọi tất cả bọn họ đến tụ tập cùng nhau chúc mừng cậu phẫu thuật thuận lợi!"
Thẩm Tu Trúc cười đồng ý, sau đó quay sang hỏi Hạ Dương: "Hạ Dương, anh có đến không?"
Tề thiếu ồn ào phụ hoạ: "Hạ thiếu cũng tới tụ tập đi! Gần đây anh đều không ra ngoài chơi với bọn tôi!"
Hạ Dương không lập tức đáp ứng, chỉ đáo: "Không chắc là có thời gian tham gia."
Tề thiếu hơi kinh ngạc, mặc dù trước kia Hạ Dương không phải lúc nào cũng tham gia tụ họp. Nhưng chỉ cần Thẩm Tu Trúc có ở đó thì Hạ Dương nhất định sẽ đến.
Vì thế Tề thiếu hỏi: "Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Mà cách đó không xa, một giọng nói bỗng truyền đến...
"Hạ Dương!"
Tề thiếu hiếu kỳ nhìn qua, liền nhìn thấy một thiếu niên đội mũ đen đang đi tới đây. Thẳng đến khi người đó tới gần, Tề thiếu mới thấy rõ mặt đối phương, lập tức ngây ngẩn theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương.
Hạ thiếu đây là... Lại tìm một người thế thân sao?
-----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.