Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
Lệ Vũ
06/10/2023
Người lớn hai bên nhanh chóng biết chuyện Chu Tự Thâm cầu hôn Khương Gia Di.
Mấy năm nay, hai bên thường xuyên đi lại với nhau, quan hệ càng thêm quen thuộc nhưng chưa từng can thiệp vào chuyện yêu đương của Chu Tự Thâm và Khương Gia Di. Tán gẫu cũng chỉ một vừa hai phải để hai người tự do muốn làm gì thì làm, dường như giao hảo của hai nhà chẳng hề liên quan đến đôi bên con cái.
Mặc dù vậy nhưng bọn họ vẫn nắm được trạng thái tình cảm của Khương Gia Di và Chu Tự Thâm, vừa cảm thán cũng rất vui mừng, vì những gì họ lo lắng trước đây đều không xảy ra. Vì vậy, sau khi nghe được tin này, tuy mới đầu Thẩm Tố Ngọc và Lương Hà hơi bất ngờ, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì thấy mọi việc cũng không ngoài dự đoán. Dù sao Khương Gia Di cũng đã tốt nghiệp, đúng là nên suy xét cẩn thận về tương lai.
Nếu Chu Tự Thâm không làm gì, chắc chắn bọn họ sẽ nhắc nhở đôi câu.
Nói chuyện xong với hai người họ, bà nội Chu, Lương Hà và Thẩm Tố Ngọc chưa hề có ý kiến gì. Duy nhất chỉ có Khương Ngôn Đông ậm ừ “phản đối” mấy câu, lý do là Khương Gia Di vẫn còn trẻ, không cần phải gấp gáp quyết định chuyện chung thân đại sự.
Tuy nhiên, ý kiến của đương sự vẫn quan trọng nhất, hơn nữa đa số thắng thiểu số, cuối cùng ông đã bị một câu của Lương Hà thuyết phục.
“Anh không thể chỉ nghĩ cho Gia Di, cũng cần phải suy nghĩ một chút ở góc độ của Tự Thâm”.
Vốn dĩ Khương Ngôn Đông không phải thật sự muốn phản đối, nghe vậy bèn tỏ vẻ không tình nguyện thuận theo.
Một tháng sau, ngày kết hôn được quyết định vào cuối tháng ba năm sau.
Lại một tuần nữa trôi qua, Trần Thiện chuẩn bị khởi hành ra nước ngoài, nhưng cũng không phải bay thẳng từ Hoài Thành mà muốn về nhà ở bên người thân mấy ngày trước rồi mới đi.
Khương Gia Di cùng Kỷ Tân Nghiên và Chu Lâm tiễn cô ấy ra sân bay. Mọi người đều cố ý chưa nói những lời tạm biệt sướt mướt, chỉ nói chuyện phiếm bình thường như khi vẫn còn đi học trước đây, cùng lắm cũng chỉ dặn dò thêm vài câu.
Gần phải đi, Chu Lâm và Trần Thiện liếc nhìn nhau, cuối cùng hơi ăn ý giơ tay cho nhau một cái ôm.
Không biết vì sao, Khương Gia Di mơ hồ cảm thấy hành động này có ý nghĩa “xóa tan hiềm khích trước đây”.
Chắc chắn giữa hai người này có bí mật. Cả học kỳ sau của năm ba đại học, cô cứ thấy giữa hai bọn họ có gì đó kỳ lạ. Ban đầu cô còn tưởng hai người giận dỗi nhau vì chuyện của Khúc Duyên, nhưng sau đó lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Có điều, bọn họ không nói gì thêm cho nên cô không thể biết được sự thật bên trong.
Rời khỏi sân bay, Khương Gia Di không nhịn nổi nữa bèn hỏi mấy câu qua Wechat.
Trần Thiện: [Thật không có gì mà]
Khương Gia Di: [Thế ánh mắt kiểu “xóa tan hiềm khích trước đây” của hai cậu là thế nào?]
Xóa tan hiềm khích trước đây?
Trần Thiện nhìn chằm chằm vào màn hình, cười đáp: [Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy]
Hoặc nên nói là đoán sai rồi?
Vốn dĩ cô ấy và Chu Lâm cũng chưa đến nông nỗi chiến tranh từ mặt nhau, quan hệ giữa đôi bên cũng không phải vì mâu thuẫn gì mà thay đổi, mặc dù đúng là tranh luận về chuyện của Khúc Duyên chính là mồi lửa châm ngòi.
Nhưng…
Trần Thiện nhớ lại tình cảnh trong buổi sinh nhật của Chu Lâm ngày đó.
Lúc đó bọn họ đều trong đám đông ăn mừng, đứng rất gần nhau, bốn mắt lơ đãng nhìn nhau trong khoảnh khắc bâng quơ nào đó. Cô ấy nhìn thấy Chu Lâm khi ấy không hề có sự chuẩn bị nên khi đối diện mới chật vật ngượng ngùng, không thể che giấu tâm tư của mình.
Khuôn mặt của cậu ấy khi đó rất đỏ, xấu hổ quay đầu đi nơi khác.
Chính vào lúc ấy, Trần Thiện ý thức được hình như cậu ấy có vẻ thích mình.
Tâm trạng của cô thoáng chốc có chút vi diệu.
Sau đó lại vì không muốn sinh ra hiểu lầm nên cô bắt đầu chủ động giữ khoảng cách với Chu Lâm, còn cậu ấy cũng sử dụng một cách thức tương tự. Ở một góc độ nào đó, có thể xem như điều đó đã xác nhận suy đoán của cô.
Một ngày trước lễ tốt nghiệp, cô ấy đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Chu Lâm.
Cậu thừa nhận khi đó có cảm tình với Trần Thiện, nhưng cũng nói không hy vọng quan hệ của bọn họ trong tương lai cứ chuyển biến xấu như vậy. Cuối cùng, Chu Lâm khéo léo ám chỉ mình đã thích một người khác.
Trần Thiện thở phào, trêu chọc nói: [Nghĩ thoáng rồi chứ?]
Bọn họ vẫn thường đâm chọc nhau lúc nói chuyện phiếm. Sau khi nghĩ thông, hình thức nói chuyện lại về như cũ, Chu Lâm trả lời: [Ừ, nghĩ thoáng rồi]
Thấy thế, đầu óc cô lại nóng lên, muốn trêu đùa xoa dịu không khí một chút: [Vậy thì. Dù sao mình và Khương Khương là bạn, sao có thể theo cậu gọi cậu ấy là thím được]
Chu Lâm: [?]
Chu Lâm: [Mình hối hận làm hòa rồi, tuyệt giao đi Trần Thiện ]
Nhớ lại ngày đó, Trần Thiện không nhịn được bật cười, lại cúi đầu mở khung trò chuyện với Khương Gia Di, gửi thêm một câu: [Chuẩn bị kiểm tra lên máy bay, nói sau nhé]
…
Sau khi định ngày hôn lễ, một số việc phải bắt đầu tiến hành.
Vì chiếc váy cưới cao cấp được may đo riêng nên Khương Gia Di đặc biệt bay ra nước ngoài một chuyến vào tháng tám. Trước đó cô đã trao đổi email với nhà thiết kế vài lần, mô tả cơ bản ý tưởng và yêu cầu của mình, mục đích đi lần này chính là để bàn bạc chi tiết.
Tiếp theo, cô bắt đầu lựa chọn địa điểm tổ chức hôn lễ, đây đã trở thành chuyện quan trọng nhất sau mỗi ngày tan ca.
Trong thời gian hai tuần đó, hành động cô làm nhiều nhất chính là rúc vào lòng Chu Tự Thâm, sau đó chỉ vào những bức ảnh trên máy tính bảng rồi hỏi anh đủ loại câu hỏi.
Mà thực chất, câu hỏi cũng chẳng nằm ngoài: Anh cảm thấy cái nào đẹp? Vì sao? …
Đợi anh trả lời xong, cô sẽ chỉ vào một tấm ảnh khác hỏi: Cái này thì sao?
Chu Tự Thâm hơi đau đầu vì chuyện này, không chống đỡ nổi ý nghĩ thay đổi từng ngày của cô. Vì thế, có một ngày anh phải đến cầu cứu Lương Hà ‘bày mưu tính kế’ cho hôn lễ.
Sau khi xử lý ổn thỏa từ đầu đến cuối, Lương Hà nén cười, cố ý nói: “Cậu có thể tâm sự với con bé, bảo nó đừng dày vò cậu nữa”.
Nghe vậy, anh không nói gì.
Anh thật sự rất vui lòng chiêm ngưỡng dáng vẻ hai mắt sáng lên khi nhắc đến hôn lễ của cô.
Lương Hà vừa nhìn là biết anh không nỡ làm như vậy nên buồn cười buông tha, cuối cùng cho anh một chút ‘lời khuyên’.
“Vậy cậu cứ bị dày vò cùng con bé đi”.
Chu Tự Thâm bất đắc dĩ bật cười.
Ngẫm nghĩ một lúc, bà lại nói thêm vài câu: “Thật ra con bé cũng vì quá coi trọng hôn lễ nên mới vậy, không chỉ để ý vào hôn lễ mà cũng để ý suy nghĩ của cậu. Hơn nữa, nó cũng rất ỷ lại vào cậu”.
“Cháu biết”. Anh gật đầu: “Cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt”.
Lương Hà mỉm cười, ý vị thâm sâu: “Cậu còn chiều con bé hơn cả tôi và bố nó. Bây giờ coi như rèn luyện trước, thích ứng thêm một chút, sau này có khả năng sẽ có lúc khiến cậu còn đau đầu hơn đấy”.
Chu Tự Thâm không quá để ý lời này, cũng không nghĩ sâu xa.
Nhưng một ngày nào đó, vào lúc anh bó tay với cô vợ trẻ đang mang thai, khi ấy anh mới chân chính lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của Lương Hà.
…
Tin tức hôn lễ được truyền ra ngoài, Khương Gia Di liên tục nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ mọi người. Đặc biệt là khi tham gia các buổi xã giao, luôn có không ít người tiến đến nói với cô mấy câu.
Đương nhiên, trước đây những người này đều biết bọn họ ở bên nhau. Lúc mới công khai, nhiều người nói họ rất bất ngờ. Không chỉ không đoán được cô thích kiểu người như Chu Tự Thâm, cũng không thể lường được cuối cùng Chu Tự Thâm lại bị cô tóm gọn.
Còn có người lấy chuyện này trêu chọc Lương Hà, nói chẳng trách bà đã khéo léo từ chối làm mối các thanh niên ưu tú khác cho con gái mình.
Một ngày nào đó, vì thực hiện lời hứa nên Khương Gia Di đến Duy Sâm một chuyến. Cô và cả chiếc nhẫn trên tay đã gây ra một chấn động không nhỏ ở công ty.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn lần này còn lóa mắt hơn cả chiếc lần trước, và lần này sẽ không ai tin chiếc nhẫn kim cương đó là giả, càng không dám nói xấu sau lưng rằng bạn trai cô quá ki bo bủn xỉn.
Dù sao thì ai dám nói xấu sau lưng ông chủ chứ?
Cuối cùng cũng “rửa được mối nhục năm nào”, tâm trạng của Chu tổng có vẻ rất tốt.
Mấy tháng sau, Khương Gia Di nhận được thành phẩm cuối cùng của chiếc váy cưới, danh sách khách mời cho hôn lễ cũng đã lên đầy đủ. Cùng lúc đó, công ty tổ chức hôn lễ cũng đã đưa ra phương án hoàn hảo dựa trên địa điểm cô đã chọn.
Thời gian còn lại, cô chỉ cần làm hai việc.
Thứ nhất, ngoài lúc làm việc thì yên tâm đợi đến hôn lễ.
Thứ hai, lĩnh giấy đăng ký kết hôn, chính thức trở thành “bà Chu” được pháp luật công nhận.
…
Trở ra từ Cục Dân chính, Khương Gia Di đã đăng một trạng thái lên vòng bạn bè. Sau khi đăng thành công, cô phát hiện Chu Tự Thâm cũng đã đăng, còn cố ý dùng tấm ảnh cô vừa chụp.
Bạn bè trong giới đều thấy được hai hình ảnh đỏ rực cực kỳ nổi bật.
Bạn tốt trong vòng của bọn họ rất nhiều, chẳng mấy chốc đã có nhiều người nhấn thích và bình luận. Ngay cả Viện trưởng Hứa và mấy giáo sư khác cũng chúc bọn họ tân hôn vui vẻ, hạnh phúc trăm năm.
Khương Gia Di cười khúc khích bên ghế phụ, nghiêm túc trả lời từng dòng bình luận, bận rộn nhưng vui vẻ vô cùng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng có tinh lực quay đầu đánh giá người đàn ông trên ghế lái. Anh nhìn chăm chú vào tình hình giao thông phía trước, khóe môi không khỏi cong lên.
Tâm trạng của anh mấy ngày nay đặc biệt tốt, nhất là hôm nay. Vừa rồi Đoàn Thụy còn trộm gửi Wechat cho cô, nói Chu tổng vừa tăng lương cho anh ta mà chẳng cần lý do. Ngoài chuyện này ra, anh không chỉ tỏ thái độ ôn hòa bất ngờ với nhân viên làm sai việc mà còn cho họ thời gian để sửa sai.
Đây có còn là Chu tổng công tư phân minh không?
Cô thầm cười trộm trong lòng, mềm giọng ngọt ngào: “Cái đó…”.
“Hả?” Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười.
“Em muốn xem bình luận trong vòng bạn bè của anh”.
Chu Tự Thâm tiện tay đưa di động cho cô, cô cũng biết mật khẩu nên anh không cần nhắc lại.
Khương Gia Di nhập mật khẩu là ngày sinh nhật của mình, sau đó nhấn vào mấy chục thông báo trong vòng bạn bè của anh. Nghiền ngẫm một lúc, ý cười lại đua nhau hiện lên khuôn mặt.
“Bọn họ đang nói gì?” Anh hỏi.
“Có người bảo anh đăng ảnh chụp chung bên trong, có người đòi anh khao, còn có người nói…” Cô không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Tự Thâm nhướng mày: “Nói gì?”
“Thật sự muốn em đọc sao?” Khương Gia Di chớp mắt cười tinh quái.
“Ừ, đọc đi”.
“Được thôi. Người này nói: “Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng kết thúc được cuộc sống đêm dài lắm mộng, lo lắng hãi hùng ở cái tuổi này’”.
Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Ai bình luận?”.
Cô trả lời đúng sự thật: “Kiều Thuật”.
Dù sao nếu cô không nói thì lát nữa anh lấy di động là có thể đọc được.
Chu Tự Thâm cười khẽ: “Biết ngay là cậu ta”.
Khương Gia Di không nói gì, chỉ cười hì hì trả điện thoại cho anh. Anh cúi đầu tùy ý liếc mắt một cái, vừa hay nhìn thấy một bình luận mới nhất.
[Con của mình đã chạy long nhong khắp nơi rồi mà giờ cậu mới có được thân phận chính thức?]
Ánh mắt của anh chợt dừng lại, một lát sau lại ngước lên tỏ ra không có việc gì.
Bỗng nhiên, anh thoáng liếc nhìn cô lại cẩn thận mở tấm ảnh chụp bên trong, sự thỏa mãn và sung sướng khó mà hình dung lập tức vây lấy trái tim, nhanh chóng lan tràn khắp lồng ngực.
Chu Tự Thâm đột nhiên mỉm cười.
Thật ra Kiều Thuật nói rất đúng, cho đến khi trở thành chồng hợp pháp của cô thì anh mới coi như kết thúc được cuộc sống đêm dài lắm mộng, mới có thể có được sự viên mãn chân chính.
Nửa tiếng sau, bọn họ đến nhà hàng đã đặt trước, dùng một bữa cơm đơn giản chúc mừng cho chuyện này.
Lúc vào cửa, có nhân viên đến đón tiếp, ánh mắt rất tinh tế kín đáo xẹt qua chiếc nhẫn trên tay hai người, trong đầu lại hiện ra lời nói của đầu bếp chính mới nói lúc nãy.
Vì thế bày vẻ mặt tươi cười cung kính nói: “Ngài Chu, bà Chu”.
Khương Gia Di ngẩn người, hai giây sau mới phản ứng lại được tiếng “bà Chu” này là gọi mình. Cô mím môi hơi ngượng ngùng cười e lệ, siết chặt cánh tay của Chu Tự Thâm.
Cách xưng hô và loại cảm giác này… thật kỳ diệu.
Phục vụ đưa họ vào bên trong.
Cô không nhịn được lại hồi tưởng hai tiếng xưng hô vừa rồi một lần nữa, sau đó cúi đầu cười lén lút mà chẳng hề hay biết mình đã bị người đàn ông bên cạnh phát hiện. Bàn tay đặt trên cánh tay anh bất chợt bị anh nắm lấy.
Khương Gia Di ngẩn ngơ, đường cong trên khóe miệng càng thêm rõ ràng.
Bữa cơm cực kỳ vui vẻ, bọn họ còn uống thêm vài ly rượu, trông có vẻ rất trang trọng. Tuy nhiên, lúc trở về sẽ không thể lái xe mà chỉ có thể gọi tài xế đến đón.
Trước khi rời đi, nhân viên phục vụ đến tính tiền cho bọn họ, lại không ngờ sẽ nhận được khoản tiền boa hậu hĩnh nhất từ khi đi làm đến nay.
Anh ta vội khom lưng, nói: “Cảm ơn Chu tiên sinh”.
Chu Tự Thâm đang cầm bút ký tên trên hóa đơn, nghe vậy thì liếc mắt đối diện với Khương Gia Di. Rõ ràng anh phải quay sang nói với người phục vụ nhưng lại quay sang cười với cô.
“Không cần cảm ơn”. Anh nói: “Đây là ý của vợ tôi”.
Mấy năm nay, hai bên thường xuyên đi lại với nhau, quan hệ càng thêm quen thuộc nhưng chưa từng can thiệp vào chuyện yêu đương của Chu Tự Thâm và Khương Gia Di. Tán gẫu cũng chỉ một vừa hai phải để hai người tự do muốn làm gì thì làm, dường như giao hảo của hai nhà chẳng hề liên quan đến đôi bên con cái.
Mặc dù vậy nhưng bọn họ vẫn nắm được trạng thái tình cảm của Khương Gia Di và Chu Tự Thâm, vừa cảm thán cũng rất vui mừng, vì những gì họ lo lắng trước đây đều không xảy ra. Vì vậy, sau khi nghe được tin này, tuy mới đầu Thẩm Tố Ngọc và Lương Hà hơi bất ngờ, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì thấy mọi việc cũng không ngoài dự đoán. Dù sao Khương Gia Di cũng đã tốt nghiệp, đúng là nên suy xét cẩn thận về tương lai.
Nếu Chu Tự Thâm không làm gì, chắc chắn bọn họ sẽ nhắc nhở đôi câu.
Nói chuyện xong với hai người họ, bà nội Chu, Lương Hà và Thẩm Tố Ngọc chưa hề có ý kiến gì. Duy nhất chỉ có Khương Ngôn Đông ậm ừ “phản đối” mấy câu, lý do là Khương Gia Di vẫn còn trẻ, không cần phải gấp gáp quyết định chuyện chung thân đại sự.
Tuy nhiên, ý kiến của đương sự vẫn quan trọng nhất, hơn nữa đa số thắng thiểu số, cuối cùng ông đã bị một câu của Lương Hà thuyết phục.
“Anh không thể chỉ nghĩ cho Gia Di, cũng cần phải suy nghĩ một chút ở góc độ của Tự Thâm”.
Vốn dĩ Khương Ngôn Đông không phải thật sự muốn phản đối, nghe vậy bèn tỏ vẻ không tình nguyện thuận theo.
Một tháng sau, ngày kết hôn được quyết định vào cuối tháng ba năm sau.
Lại một tuần nữa trôi qua, Trần Thiện chuẩn bị khởi hành ra nước ngoài, nhưng cũng không phải bay thẳng từ Hoài Thành mà muốn về nhà ở bên người thân mấy ngày trước rồi mới đi.
Khương Gia Di cùng Kỷ Tân Nghiên và Chu Lâm tiễn cô ấy ra sân bay. Mọi người đều cố ý chưa nói những lời tạm biệt sướt mướt, chỉ nói chuyện phiếm bình thường như khi vẫn còn đi học trước đây, cùng lắm cũng chỉ dặn dò thêm vài câu.
Gần phải đi, Chu Lâm và Trần Thiện liếc nhìn nhau, cuối cùng hơi ăn ý giơ tay cho nhau một cái ôm.
Không biết vì sao, Khương Gia Di mơ hồ cảm thấy hành động này có ý nghĩa “xóa tan hiềm khích trước đây”.
Chắc chắn giữa hai người này có bí mật. Cả học kỳ sau của năm ba đại học, cô cứ thấy giữa hai bọn họ có gì đó kỳ lạ. Ban đầu cô còn tưởng hai người giận dỗi nhau vì chuyện của Khúc Duyên, nhưng sau đó lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Có điều, bọn họ không nói gì thêm cho nên cô không thể biết được sự thật bên trong.
Rời khỏi sân bay, Khương Gia Di không nhịn nổi nữa bèn hỏi mấy câu qua Wechat.
Trần Thiện: [Thật không có gì mà]
Khương Gia Di: [Thế ánh mắt kiểu “xóa tan hiềm khích trước đây” của hai cậu là thế nào?]
Xóa tan hiềm khích trước đây?
Trần Thiện nhìn chằm chằm vào màn hình, cười đáp: [Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy]
Hoặc nên nói là đoán sai rồi?
Vốn dĩ cô ấy và Chu Lâm cũng chưa đến nông nỗi chiến tranh từ mặt nhau, quan hệ giữa đôi bên cũng không phải vì mâu thuẫn gì mà thay đổi, mặc dù đúng là tranh luận về chuyện của Khúc Duyên chính là mồi lửa châm ngòi.
Nhưng…
Trần Thiện nhớ lại tình cảnh trong buổi sinh nhật của Chu Lâm ngày đó.
Lúc đó bọn họ đều trong đám đông ăn mừng, đứng rất gần nhau, bốn mắt lơ đãng nhìn nhau trong khoảnh khắc bâng quơ nào đó. Cô ấy nhìn thấy Chu Lâm khi ấy không hề có sự chuẩn bị nên khi đối diện mới chật vật ngượng ngùng, không thể che giấu tâm tư của mình.
Khuôn mặt của cậu ấy khi đó rất đỏ, xấu hổ quay đầu đi nơi khác.
Chính vào lúc ấy, Trần Thiện ý thức được hình như cậu ấy có vẻ thích mình.
Tâm trạng của cô thoáng chốc có chút vi diệu.
Sau đó lại vì không muốn sinh ra hiểu lầm nên cô bắt đầu chủ động giữ khoảng cách với Chu Lâm, còn cậu ấy cũng sử dụng một cách thức tương tự. Ở một góc độ nào đó, có thể xem như điều đó đã xác nhận suy đoán của cô.
Một ngày trước lễ tốt nghiệp, cô ấy đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Chu Lâm.
Cậu thừa nhận khi đó có cảm tình với Trần Thiện, nhưng cũng nói không hy vọng quan hệ của bọn họ trong tương lai cứ chuyển biến xấu như vậy. Cuối cùng, Chu Lâm khéo léo ám chỉ mình đã thích một người khác.
Trần Thiện thở phào, trêu chọc nói: [Nghĩ thoáng rồi chứ?]
Bọn họ vẫn thường đâm chọc nhau lúc nói chuyện phiếm. Sau khi nghĩ thông, hình thức nói chuyện lại về như cũ, Chu Lâm trả lời: [Ừ, nghĩ thoáng rồi]
Thấy thế, đầu óc cô lại nóng lên, muốn trêu đùa xoa dịu không khí một chút: [Vậy thì. Dù sao mình và Khương Khương là bạn, sao có thể theo cậu gọi cậu ấy là thím được]
Chu Lâm: [?]
Chu Lâm: [Mình hối hận làm hòa rồi, tuyệt giao đi Trần Thiện ]
Nhớ lại ngày đó, Trần Thiện không nhịn được bật cười, lại cúi đầu mở khung trò chuyện với Khương Gia Di, gửi thêm một câu: [Chuẩn bị kiểm tra lên máy bay, nói sau nhé]
…
Sau khi định ngày hôn lễ, một số việc phải bắt đầu tiến hành.
Vì chiếc váy cưới cao cấp được may đo riêng nên Khương Gia Di đặc biệt bay ra nước ngoài một chuyến vào tháng tám. Trước đó cô đã trao đổi email với nhà thiết kế vài lần, mô tả cơ bản ý tưởng và yêu cầu của mình, mục đích đi lần này chính là để bàn bạc chi tiết.
Tiếp theo, cô bắt đầu lựa chọn địa điểm tổ chức hôn lễ, đây đã trở thành chuyện quan trọng nhất sau mỗi ngày tan ca.
Trong thời gian hai tuần đó, hành động cô làm nhiều nhất chính là rúc vào lòng Chu Tự Thâm, sau đó chỉ vào những bức ảnh trên máy tính bảng rồi hỏi anh đủ loại câu hỏi.
Mà thực chất, câu hỏi cũng chẳng nằm ngoài: Anh cảm thấy cái nào đẹp? Vì sao? …
Đợi anh trả lời xong, cô sẽ chỉ vào một tấm ảnh khác hỏi: Cái này thì sao?
Chu Tự Thâm hơi đau đầu vì chuyện này, không chống đỡ nổi ý nghĩ thay đổi từng ngày của cô. Vì thế, có một ngày anh phải đến cầu cứu Lương Hà ‘bày mưu tính kế’ cho hôn lễ.
Sau khi xử lý ổn thỏa từ đầu đến cuối, Lương Hà nén cười, cố ý nói: “Cậu có thể tâm sự với con bé, bảo nó đừng dày vò cậu nữa”.
Nghe vậy, anh không nói gì.
Anh thật sự rất vui lòng chiêm ngưỡng dáng vẻ hai mắt sáng lên khi nhắc đến hôn lễ của cô.
Lương Hà vừa nhìn là biết anh không nỡ làm như vậy nên buồn cười buông tha, cuối cùng cho anh một chút ‘lời khuyên’.
“Vậy cậu cứ bị dày vò cùng con bé đi”.
Chu Tự Thâm bất đắc dĩ bật cười.
Ngẫm nghĩ một lúc, bà lại nói thêm vài câu: “Thật ra con bé cũng vì quá coi trọng hôn lễ nên mới vậy, không chỉ để ý vào hôn lễ mà cũng để ý suy nghĩ của cậu. Hơn nữa, nó cũng rất ỷ lại vào cậu”.
“Cháu biết”. Anh gật đầu: “Cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt”.
Lương Hà mỉm cười, ý vị thâm sâu: “Cậu còn chiều con bé hơn cả tôi và bố nó. Bây giờ coi như rèn luyện trước, thích ứng thêm một chút, sau này có khả năng sẽ có lúc khiến cậu còn đau đầu hơn đấy”.
Chu Tự Thâm không quá để ý lời này, cũng không nghĩ sâu xa.
Nhưng một ngày nào đó, vào lúc anh bó tay với cô vợ trẻ đang mang thai, khi ấy anh mới chân chính lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của Lương Hà.
…
Tin tức hôn lễ được truyền ra ngoài, Khương Gia Di liên tục nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ mọi người. Đặc biệt là khi tham gia các buổi xã giao, luôn có không ít người tiến đến nói với cô mấy câu.
Đương nhiên, trước đây những người này đều biết bọn họ ở bên nhau. Lúc mới công khai, nhiều người nói họ rất bất ngờ. Không chỉ không đoán được cô thích kiểu người như Chu Tự Thâm, cũng không thể lường được cuối cùng Chu Tự Thâm lại bị cô tóm gọn.
Còn có người lấy chuyện này trêu chọc Lương Hà, nói chẳng trách bà đã khéo léo từ chối làm mối các thanh niên ưu tú khác cho con gái mình.
Một ngày nào đó, vì thực hiện lời hứa nên Khương Gia Di đến Duy Sâm một chuyến. Cô và cả chiếc nhẫn trên tay đã gây ra một chấn động không nhỏ ở công ty.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn lần này còn lóa mắt hơn cả chiếc lần trước, và lần này sẽ không ai tin chiếc nhẫn kim cương đó là giả, càng không dám nói xấu sau lưng rằng bạn trai cô quá ki bo bủn xỉn.
Dù sao thì ai dám nói xấu sau lưng ông chủ chứ?
Cuối cùng cũng “rửa được mối nhục năm nào”, tâm trạng của Chu tổng có vẻ rất tốt.
Mấy tháng sau, Khương Gia Di nhận được thành phẩm cuối cùng của chiếc váy cưới, danh sách khách mời cho hôn lễ cũng đã lên đầy đủ. Cùng lúc đó, công ty tổ chức hôn lễ cũng đã đưa ra phương án hoàn hảo dựa trên địa điểm cô đã chọn.
Thời gian còn lại, cô chỉ cần làm hai việc.
Thứ nhất, ngoài lúc làm việc thì yên tâm đợi đến hôn lễ.
Thứ hai, lĩnh giấy đăng ký kết hôn, chính thức trở thành “bà Chu” được pháp luật công nhận.
…
Trở ra từ Cục Dân chính, Khương Gia Di đã đăng một trạng thái lên vòng bạn bè. Sau khi đăng thành công, cô phát hiện Chu Tự Thâm cũng đã đăng, còn cố ý dùng tấm ảnh cô vừa chụp.
Bạn bè trong giới đều thấy được hai hình ảnh đỏ rực cực kỳ nổi bật.
Bạn tốt trong vòng của bọn họ rất nhiều, chẳng mấy chốc đã có nhiều người nhấn thích và bình luận. Ngay cả Viện trưởng Hứa và mấy giáo sư khác cũng chúc bọn họ tân hôn vui vẻ, hạnh phúc trăm năm.
Khương Gia Di cười khúc khích bên ghế phụ, nghiêm túc trả lời từng dòng bình luận, bận rộn nhưng vui vẻ vô cùng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng có tinh lực quay đầu đánh giá người đàn ông trên ghế lái. Anh nhìn chăm chú vào tình hình giao thông phía trước, khóe môi không khỏi cong lên.
Tâm trạng của anh mấy ngày nay đặc biệt tốt, nhất là hôm nay. Vừa rồi Đoàn Thụy còn trộm gửi Wechat cho cô, nói Chu tổng vừa tăng lương cho anh ta mà chẳng cần lý do. Ngoài chuyện này ra, anh không chỉ tỏ thái độ ôn hòa bất ngờ với nhân viên làm sai việc mà còn cho họ thời gian để sửa sai.
Đây có còn là Chu tổng công tư phân minh không?
Cô thầm cười trộm trong lòng, mềm giọng ngọt ngào: “Cái đó…”.
“Hả?” Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười.
“Em muốn xem bình luận trong vòng bạn bè của anh”.
Chu Tự Thâm tiện tay đưa di động cho cô, cô cũng biết mật khẩu nên anh không cần nhắc lại.
Khương Gia Di nhập mật khẩu là ngày sinh nhật của mình, sau đó nhấn vào mấy chục thông báo trong vòng bạn bè của anh. Nghiền ngẫm một lúc, ý cười lại đua nhau hiện lên khuôn mặt.
“Bọn họ đang nói gì?” Anh hỏi.
“Có người bảo anh đăng ảnh chụp chung bên trong, có người đòi anh khao, còn có người nói…” Cô không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Tự Thâm nhướng mày: “Nói gì?”
“Thật sự muốn em đọc sao?” Khương Gia Di chớp mắt cười tinh quái.
“Ừ, đọc đi”.
“Được thôi. Người này nói: “Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng kết thúc được cuộc sống đêm dài lắm mộng, lo lắng hãi hùng ở cái tuổi này’”.
Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Ai bình luận?”.
Cô trả lời đúng sự thật: “Kiều Thuật”.
Dù sao nếu cô không nói thì lát nữa anh lấy di động là có thể đọc được.
Chu Tự Thâm cười khẽ: “Biết ngay là cậu ta”.
Khương Gia Di không nói gì, chỉ cười hì hì trả điện thoại cho anh. Anh cúi đầu tùy ý liếc mắt một cái, vừa hay nhìn thấy một bình luận mới nhất.
[Con của mình đã chạy long nhong khắp nơi rồi mà giờ cậu mới có được thân phận chính thức?]
Ánh mắt của anh chợt dừng lại, một lát sau lại ngước lên tỏ ra không có việc gì.
Bỗng nhiên, anh thoáng liếc nhìn cô lại cẩn thận mở tấm ảnh chụp bên trong, sự thỏa mãn và sung sướng khó mà hình dung lập tức vây lấy trái tim, nhanh chóng lan tràn khắp lồng ngực.
Chu Tự Thâm đột nhiên mỉm cười.
Thật ra Kiều Thuật nói rất đúng, cho đến khi trở thành chồng hợp pháp của cô thì anh mới coi như kết thúc được cuộc sống đêm dài lắm mộng, mới có thể có được sự viên mãn chân chính.
Nửa tiếng sau, bọn họ đến nhà hàng đã đặt trước, dùng một bữa cơm đơn giản chúc mừng cho chuyện này.
Lúc vào cửa, có nhân viên đến đón tiếp, ánh mắt rất tinh tế kín đáo xẹt qua chiếc nhẫn trên tay hai người, trong đầu lại hiện ra lời nói của đầu bếp chính mới nói lúc nãy.
Vì thế bày vẻ mặt tươi cười cung kính nói: “Ngài Chu, bà Chu”.
Khương Gia Di ngẩn người, hai giây sau mới phản ứng lại được tiếng “bà Chu” này là gọi mình. Cô mím môi hơi ngượng ngùng cười e lệ, siết chặt cánh tay của Chu Tự Thâm.
Cách xưng hô và loại cảm giác này… thật kỳ diệu.
Phục vụ đưa họ vào bên trong.
Cô không nhịn được lại hồi tưởng hai tiếng xưng hô vừa rồi một lần nữa, sau đó cúi đầu cười lén lút mà chẳng hề hay biết mình đã bị người đàn ông bên cạnh phát hiện. Bàn tay đặt trên cánh tay anh bất chợt bị anh nắm lấy.
Khương Gia Di ngẩn ngơ, đường cong trên khóe miệng càng thêm rõ ràng.
Bữa cơm cực kỳ vui vẻ, bọn họ còn uống thêm vài ly rượu, trông có vẻ rất trang trọng. Tuy nhiên, lúc trở về sẽ không thể lái xe mà chỉ có thể gọi tài xế đến đón.
Trước khi rời đi, nhân viên phục vụ đến tính tiền cho bọn họ, lại không ngờ sẽ nhận được khoản tiền boa hậu hĩnh nhất từ khi đi làm đến nay.
Anh ta vội khom lưng, nói: “Cảm ơn Chu tiên sinh”.
Chu Tự Thâm đang cầm bút ký tên trên hóa đơn, nghe vậy thì liếc mắt đối diện với Khương Gia Di. Rõ ràng anh phải quay sang nói với người phục vụ nhưng lại quay sang cười với cô.
“Không cần cảm ơn”. Anh nói: “Đây là ý của vợ tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.