Chương 25: Thế này càng bí mật
Lệ Vũ
06/10/2023
Dù khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ người, nhưng Khương Gia Di có thể cảm nhận rõ ràng anh đang nhìn mình.
Một lúc sau, Chu Tự Thâm dừng lại, thoáng xoay người hướng về phía bọn họ, rõ ràng là đang định đi đến bên này.
… Anh đuổi đến đây rồi?
Khương Gia Di vô thức đi theo Trần Thiện tiến về phía trước, cô lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng dừng lại: “Nè… Trần Thiện…”
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao chúng ta không đổi chỗ khác?”
“Đã tới nơi rồi”. Trần Thiện bật cười: “ Cậu sợ gì chứ, có chột dạ thì cũng đừng lạy ông tôi ở bụi này. Đây là nhà họ Chu, chắc chắn anh ta còn giữ chừng mực hơn cậu nữa, sẽ không để người khác phát hiện chuyện gì đâu, yên tâm đi”.
Khương Gia Di mím môi, ngập ngừng gật đầu.
Thật ra cô cũng không biết chính mình đang khẩn trương vì điều gì, chỉ cần bước đến chào hỏi và giả vờ không quen biết, không cần trốn tránh. Hơn nữa, Trần Thiện nói đúng, anh còn biết rõ phải làm thế nào hơn cô nhiều.
Nhưng trái tim vẫn bất chấp đập rất nhanh, má và tai cũng có xu hướng nóng lên.
Càng ngày càng gần.
Cô nhìn chằm chằm xuống đất.
Bỗng nhiên, tầm mắt cô chạm phải đôi chân dài của người đàn ông mặc quần tây thẳng tắp, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại. Mãi đến khi hai bên đều dừng lại, chỉ duy trì một khoảng cách giao tiếp phù hợp.
Lúc này, Khương Gia Di bắt buộc phải ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô tinh ý nhận ra ánh mắt của Chu Tự Thâm hơi khựng lại, lông mày cô hơi nhướng lên vì kinh ngạc nhưng lại đưa mắt trở về vì cái nhìn của anh.
Ánh mắt anh như đóng băng giữa hai hàng lông mày của cô, anh nhìn cô chăm chú như vậy, một lúc sau mới từ từ rời xuống.
Chuyện này… làm sao đây?
Khương Gia Di ý thức được mình đang cúi đầu, vội vàng liếc nhìn anh, giây tiếp theo, nhiệt độ bên má vừa giảm xuống bỗng nhiên nóng rực.
Trang phục đang mặc trên người là để đáp ứng yêu cầu của tiệc hóa trang, bản thân cô cũng không đi quá giới hạn nào, thậm chí nếu cởi bỏ đai đeo vũ khí sau lưng còn có thể mặc bộ đồ này dạo phố ấy chứ.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc như vậy trước mặt Chu Tự Thâm.
Có thể coi đây là “mặt khác” của cô, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài mà anh thường thấy trước đây, khiến anh có cái nhìn khác về cô.
“Chu tiên sinh”. Trần Thiện ho nhẹ một tiếng, lễ phép chào hỏi, sau đó lặng lẽ huých nhẹ khuỷu tay người bên cạnh.
Hàng lông mi của Khương Gia Di run lên, cô ngước mắt nở nụ cười điềm tĩnh “Chu tiên sinh”.
Một lúc sau, Chu Tự Thâm mới chịu rời tầm nhìn khỏi cô, khẽ gật đầu với Trần Thiện: “Hai người đều là bạn của Chu Lâm phải không, định đi đâu vậy?”
“Vừa rồi tôi bị bẩn tay, đang tìm đường đi toilet, Gia Di dẫn đường. Nhưng có vẻ sắp tới rồi, tôi đi nhờ người chỉ đường là được”.
Nghe vậy, Chu Tự Thâm quay người nhìn về phía sau xe, khẽ nói: “Trần Đình, cậu dẫn đường cho cô ấy, sau đó tìm người đưa cô ấy trở về”.
“Vâng, thưa tiên sinh”. Nói xong, Trần Đình làm động tác “Mời” rất lịch sự.
Trần Thiện cảm ơn xong bèn hướng về phía Khương Gia Di: “Vậy cậu cứ quay lại trước đi”.
Nói xong, cô bạn bí mật nháy mắt một cái, quay người đi về phía tài xế, sau lưng lặng lẽ làm động tác cổ vũ cố lên.
Khương Gia Di thấy chột dạ, nhanh chóng thay đổi ánh mắt: “Nếu đã có người giúp cậu ấy thì tôi quay về trước đây, tạm biệt Chu tiên sinh”.
Chu Tự Thâm cong khóe môi: “Bạn học nhỏ, em lần đầu tới nhà họ Chu, không quen lối đi, có thể bị lạc”.
Vừa nói anh vừa cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đúng lúc tôi rảnh rỗi, có thể tiện đường đưa em đến đó”.
“Vậy thì làm phiền anh”.
“Không có gì”.
Khương Gia Di đi theo phía sau anh, cả đoạn đường yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Đến ngã ba đường. Chu Tự Thâm dẫn cô rẽ phải, đúng ra nên rẽ trái, cô sững sờ đi theo hai bước, không nhịn được phải quay đầu lại nhìn.
“Có phải anh đi nhầm không?” Cô chần chừ nói: “Vừa rồi chỗ kia phải rẽ trái thì phải?”
“Đi hướng này sẽ gần hơn”. Anh quay lại mỉm cười “Yên tâm, tôi rất quen thuộc với nơi này”.
Nhìn Chu Tự Thâm với bộ dáng chỉn chu, Khương Gia Di ngừng lại một lát, không nói, nhịp tim tăng nhanh rồi lặng lẽ bước theo sau.
Cô không biết con đường này có gần hơn không, nhưng xác thực xung quanh đây ít người qua lại.
Từ kết cấu trong ngoài, cơ bản thì nhà họ Chu được chia thành nhiều khu, nó cũng được trang bị thang máy và thang bộ riêng biệt. Nếu phải sống trong một gia đình nhiều thế hệ, mọi người đều có không gian độc lập, không ảnh hưởng đến nhau.
Tuy nhiên, hiện tại chỉ có bà nội Chu và mẹ anh sống ở đây nên nơi này đặc biệt yên tĩnh.
Chu Tự Thâm chậm rãi dẫn cô đi lên mấy bậc thang.
Trước mặt là lối vào sân vườn như một bức bình phong đón ánh nắng mặt trời thông tới phòng khách trong nhà. Cây cỏ xanh mướt mọc sát cửa kính đón ánh nắng chiếu xuống giống như cây thủy sinh trong bể cá.
Khương Gia Di không nhịn được đành dừng lại.
Có lẽ nhận thấy cô đột ngột dừng bước, anh xoay người nhìn sang.
“Em đi đã lâu không trở lại, mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ”. Cô nhỏ giọng nói.
Chu Tự Thâm cười đáp: “Em không được khỏe, tôi dẫn em đến nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một lát. Đâu có gì lạ?”
“… Anh còn tìm cớ xong hết rồi”.
Anh từ chối đưa ra ý kiến, đẩy cửa kính: “Vào đi. Nơi này không có ai”.
Khương Gia Di bước lên bậc thềm, chầm chậm đi qua khu vườn nhỏ, sau đó đi vào phòng khách.
Khi đứng ở phòng khách, cô chợt nhận ra đây là nhà của anh, không phải căn hộ của một khách sạn nào đó.
“Em có cần thay giày không?” Cô hỏi.
“Không cần. Ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp’.
Phong cách trang trí nội thất rất đồng đều, màu sắc hầu hết là tông lạnh, cảm giác không quá ấm áp hay xa hoa, chỉ có những góc cạnh gọn gàng và đơn giản.
Sự ấm áp duy nhất của căn phòng đến từ ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu xuống sàn nhà.
Điều này cũng có nghĩa nếu có người đi ngang qua khu vườn bên ngoài vào lúc này, họ có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong phòng khách.
“Anh có muốn đóng rèm cửa không?” Khương Gia Di hỏi.
Động tác của Chu Tự Thâm chợt khựng lại, anh đóng cửa, sau đó bấm vào màn hình sáng bên cạnh cửa. Mảnh rèm từ từ đóng lại ngăn chặn hoàn toàn mọi thứ bên ngoài, cũng như ngăn cản tầm nhìn của người ngoài vào bên trong.
Anh quay lại, lặng lẽ nhìn cô đối diện mình.
Phòng khách tối om, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Cô bị anh thúc đẩy trào dâng lo lắng mơ hồ: “Anh không bật đèn ạ?”
“Không phải sợ bị phát hiện sao?” Anh nói: “Như vậy càng bí mật”.
Khương Gia Di đột nhiên cảm thấy rùng mình.
“Không phải anh nói bận công tác không về được mà?” Cô đưa hai tay ra sau lưng, ngón tay móc vào nhau trong vô thức.
“Chẳng phải em đã nói rất tiếc nếu tôi không ở nhà dự tiệc hử?” Chu Tự Thâm dùng một tay mở nút áo, trút lớp áo khác bên ngoài: “Có thể là tôi có linh cảm nên vội hoàn thành công việc để trở về”.
Anh để áo khoác sang một bên, sau đó giơ tay kéo cà vạt. Mỗi khi cử động, các đường cơ trên cánh tay anh chớp ẩn chớp hiện dưới lớp áo.
Khương Gia Di không khỏi liếc nhìn vài lần: “Em còn tưởng anh bận nên không thấy ảnh em gửi”.
“Xin lỗi, tôi cũng muốn trả lời em, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt hơn vẫn nên cho em một bất ngờ”. Chu Tự Thâm không vội vàng đi về phía cô: “Hay là, em không muốn gặp tôi ở đây?”
“Không phải”.
“Vậy thì tốt”.
Ánh mắt anh vẫn nhìn cô, cuối cùng cũng đủ thời gian xem xét cẩn thận vẻ ngoài bất ngờ này.
Sống mũi thanh tú của cô có những “vết sẹo” đan xen vài vết đỏ, khóe miệng cũng vậy, so với rượu thì màu môi cô gây chú ý hơn. Tuy nhiên, thu hút ánh nhìn nhất là đôi mắt có đường eyeline như mắt mèo và nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi.
Có sự ranh mãnh hiện lên trong đôi mắt cong, mỗi khi nhìn lên đều thể hiện sự quyến rũ khiến người khác muốn đến gần.
“Sao em lại nghĩ đến cách ăn mặc như thế này?” Chu Tự Thâm bình tĩnh hỏi. Giọng nói không hề có sự phản đối càng khiến người ta không hiểu rõ ý định hỏi chuyện này của anh.
Có lẽ anh chỉ đơn giản hỏi vậy mà thôi nhỉ?
Khương Gia Di nhìn anh chậm rãi đến trước mặt mình, nghiêm túc trả lời: “Em và Trần Thiện cảm thấy lặp lại phong cách thường ngày không thú vị, vì vậy mới thử những đồ đối phương thích”.
Anh “Ừm” một tiếng “Xem ra, cái này cũng rất hợp với em”.
“Thật không? Nhưng họ đều nói khi em nói chuyện hay cười thì chẳng ăn nhập gì với chiếc váy này cả”. Để chứng minh lời nói của mình, cô nhếch môi cười nói với anh.
Chu Tự Thâm ngưng ánh mắt trong phút chốc.
Dù biết là giả nhưng những ‘vết sẹo” khiến anh cảm thấy vừa dễ thương, vừa đau lòng.
Anh cúi người ghé sát tai cô, giọng nói có chút trêu chọc “Nếu em thực sự là “sát thủ” đến đối phó với tôi thì chắc chắn em thành công rồi”.
Lỗ tai bị hơi thở ấm áp của anh làm cho ngứa ngáy, Khương Gia Di không nhịn được đưa tay lên xoa, nhưng Chu Tự Thâm lại nhẹ nhàng ngăn cản.
“Vì sự an toàn, tôi có nên tịch thu ‘hàng cấm’ này không?”
Vừa nói anh vừa duỗi tay ra, đai vũ khí buộc vào chân đột nhiên bị ngoại lực siết chặt một chút làm xuất hiện vài vết đỏ trên làn da trắng mịn.
Cô đỏ mặt nói nhỏ: “Đó đều là công cụ… cán dao không thể lấy ra được”.
“Còn cái này thì sao?” Chu Tự Thâm khẽ nâng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cán của cây roi ngắn.
Khương Gia Di im lặng gật đầu.
Thấy vậy, anh lướt ngón tay xuống vòng qua tay cầm, tháo cây roi ngắn ra rồi đưa lên trước mặt nhìn rất thản nhiên. Rõ ràng trong tay cô thì nó là một cây roi nhưng khi đến tay anh nó trở thành một món đồ chơi.
Cô theo dõi hành động của anh, bỗng dưng nghĩ tới cảnh mình ở trường đua ngựa, hai má dần nóng lên.
Đột nhiên, cảm giác lành lạnh lướt qua, bàn tay luồn giữa dây đeo và chân, tác động này khiến cô loạng choạng về phía trước hai bước rồi ngã thẳng vào vòng tay anh.
Chu Tự Thâm chớp cơ hội vươn tay ôm eo cô, lòng bàn tay tiếp xúc với làn da ấm áp sau vạt áo.
Những ngón tay thon dài của anh đặt lên eo cô, bên dưới thắt lưng mảnh khảnh là dây lưng bằng da buông thõng, giữa đường cong nhấp nhô lộ ra cái nhìn hấp dẫn.
Khương Gia Di nhanh chóng đưa tay lên che môi, lòng bàn tay truyền ra âm thanh: “Trang điểm môi sẽ đẹp hơn”.
Vừa dứt lời, cô đã bị anh “dạy dỗ”.
Chu Tự Thâm cúi đầu hôn lên bàn tay đang phủ lên môi cô, giống như một món quà trân quý, đồng thời bàn tay cũng đặt lên sống lưng cô.
Giữa tấm lưng trắng mịn là rãnh xương sống trũng xuống, kết hợp với dây lưng khiến người ta liên tưởng đến chiếc bánh ngọt bề ngoài tưởng cứng rắn, thực chất lại rất mềm mại.
Tay cầm của cây roi rất ngắn, giống kiểu những con dao ăn kiên nhẫn chờ đợi từng động tác.
Cuối cùng, bàn tay đang cầm nó lật ngược lại, dùng lưng dao cọ nhẹ vào đường viền, dần dần rơi xuống, tháo rời chiếc nơ trên ‘hộp bánh’.
Không có tiếp xúc trực tiếp hay thân mật chứ đừng nói đến hôn, nhưng Khương Gia Di vẫn thấy rùng mình từng đợt, mặc mình bị mê hoặc trong vòng tay anh.
Phòng khách càng lúc càng tối, sự im lặng dần dày đặc men theo hơi thở, kéo theo những mập mờ khó nói.
Khoảnh khắc tóc mai bị hất ra, chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ bên tai cô, tiếp đó là đôi môi ấm áp chạm nhau.
Chỉ là một nụ hôn nhưng nó đang chậm rãi làm tan chảy hàng phòng ngự của cô.
Đột nhiên, Chu Tự Thâm lùi lại hai bước tiến về phía sô pha, anh nắm nhẹ cổ tay cô khiến cô ngã vào vòng tay mình.
“Đừng làm lem trang điểm…” Anh thì thào, thấp giọng nói: “Đừng lo, tôi có chừng mực”.
Vì vậy, Khương Gia Di thả lỏng hai tay, ngay sau đó hai bàn tay bị anh vòng ngược ra sau.
Chu Tự Thâm quả thực giống như lời anh nói, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, không hề quá đáng. Hết lần này đến lần khác, cơn ngứa dồn dập lên đến đỉnh đầu, thần kinh run rẩy đến tê dại.
Bên gáy mềm mại, chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát theo nhịp đập tăng dần của trái tim.
Ngay khi Khương Gia Di cảm thấy mình sắp ngồi không vững, đột nhiên anh giữ chặt chân cô. Trên đường đi, ngón tay anh vô tình móc vào dây kéo trên chân cô, dùng hai tay xoa nắn.
Hô hấp của cô hơi run rẩy.
“Ăn mặc như vậy thật nguy hiểm”. Chu Tự Thâm cười nhẹ, xoa lỗ tai cô: “Hóa ra lại mềm mại như vậy”.
“… Đó là vì anh đã lấy hết phụ kiện của trang phục! Không để lại cho em cái nào cả”.
“Vậy hử”. Anh trầm ngâm thì thầm, sau đó nhét cây roi ngắn vào lòng bàn tay cô: “Vậy trả lại đồ đạc cho chủ nhân nó thì sao?”
Nói xong, anh ngả người ra sau, hơi thở nặng nhọc, nhịp điệu có phần hỗn loạn nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
“Bây giờ em có thể chơi bao nhiêu tùy thích”.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Chu Tự Thâm, thiên tài hôn hít không học tự thành thần.
Một lúc sau, Chu Tự Thâm dừng lại, thoáng xoay người hướng về phía bọn họ, rõ ràng là đang định đi đến bên này.
… Anh đuổi đến đây rồi?
Khương Gia Di vô thức đi theo Trần Thiện tiến về phía trước, cô lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng dừng lại: “Nè… Trần Thiện…”
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao chúng ta không đổi chỗ khác?”
“Đã tới nơi rồi”. Trần Thiện bật cười: “ Cậu sợ gì chứ, có chột dạ thì cũng đừng lạy ông tôi ở bụi này. Đây là nhà họ Chu, chắc chắn anh ta còn giữ chừng mực hơn cậu nữa, sẽ không để người khác phát hiện chuyện gì đâu, yên tâm đi”.
Khương Gia Di mím môi, ngập ngừng gật đầu.
Thật ra cô cũng không biết chính mình đang khẩn trương vì điều gì, chỉ cần bước đến chào hỏi và giả vờ không quen biết, không cần trốn tránh. Hơn nữa, Trần Thiện nói đúng, anh còn biết rõ phải làm thế nào hơn cô nhiều.
Nhưng trái tim vẫn bất chấp đập rất nhanh, má và tai cũng có xu hướng nóng lên.
Càng ngày càng gần.
Cô nhìn chằm chằm xuống đất.
Bỗng nhiên, tầm mắt cô chạm phải đôi chân dài của người đàn ông mặc quần tây thẳng tắp, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại. Mãi đến khi hai bên đều dừng lại, chỉ duy trì một khoảng cách giao tiếp phù hợp.
Lúc này, Khương Gia Di bắt buộc phải ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô tinh ý nhận ra ánh mắt của Chu Tự Thâm hơi khựng lại, lông mày cô hơi nhướng lên vì kinh ngạc nhưng lại đưa mắt trở về vì cái nhìn của anh.
Ánh mắt anh như đóng băng giữa hai hàng lông mày của cô, anh nhìn cô chăm chú như vậy, một lúc sau mới từ từ rời xuống.
Chuyện này… làm sao đây?
Khương Gia Di ý thức được mình đang cúi đầu, vội vàng liếc nhìn anh, giây tiếp theo, nhiệt độ bên má vừa giảm xuống bỗng nhiên nóng rực.
Trang phục đang mặc trên người là để đáp ứng yêu cầu của tiệc hóa trang, bản thân cô cũng không đi quá giới hạn nào, thậm chí nếu cởi bỏ đai đeo vũ khí sau lưng còn có thể mặc bộ đồ này dạo phố ấy chứ.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc như vậy trước mặt Chu Tự Thâm.
Có thể coi đây là “mặt khác” của cô, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài mà anh thường thấy trước đây, khiến anh có cái nhìn khác về cô.
“Chu tiên sinh”. Trần Thiện ho nhẹ một tiếng, lễ phép chào hỏi, sau đó lặng lẽ huých nhẹ khuỷu tay người bên cạnh.
Hàng lông mi của Khương Gia Di run lên, cô ngước mắt nở nụ cười điềm tĩnh “Chu tiên sinh”.
Một lúc sau, Chu Tự Thâm mới chịu rời tầm nhìn khỏi cô, khẽ gật đầu với Trần Thiện: “Hai người đều là bạn của Chu Lâm phải không, định đi đâu vậy?”
“Vừa rồi tôi bị bẩn tay, đang tìm đường đi toilet, Gia Di dẫn đường. Nhưng có vẻ sắp tới rồi, tôi đi nhờ người chỉ đường là được”.
Nghe vậy, Chu Tự Thâm quay người nhìn về phía sau xe, khẽ nói: “Trần Đình, cậu dẫn đường cho cô ấy, sau đó tìm người đưa cô ấy trở về”.
“Vâng, thưa tiên sinh”. Nói xong, Trần Đình làm động tác “Mời” rất lịch sự.
Trần Thiện cảm ơn xong bèn hướng về phía Khương Gia Di: “Vậy cậu cứ quay lại trước đi”.
Nói xong, cô bạn bí mật nháy mắt một cái, quay người đi về phía tài xế, sau lưng lặng lẽ làm động tác cổ vũ cố lên.
Khương Gia Di thấy chột dạ, nhanh chóng thay đổi ánh mắt: “Nếu đã có người giúp cậu ấy thì tôi quay về trước đây, tạm biệt Chu tiên sinh”.
Chu Tự Thâm cong khóe môi: “Bạn học nhỏ, em lần đầu tới nhà họ Chu, không quen lối đi, có thể bị lạc”.
Vừa nói anh vừa cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đúng lúc tôi rảnh rỗi, có thể tiện đường đưa em đến đó”.
“Vậy thì làm phiền anh”.
“Không có gì”.
Khương Gia Di đi theo phía sau anh, cả đoạn đường yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Đến ngã ba đường. Chu Tự Thâm dẫn cô rẽ phải, đúng ra nên rẽ trái, cô sững sờ đi theo hai bước, không nhịn được phải quay đầu lại nhìn.
“Có phải anh đi nhầm không?” Cô chần chừ nói: “Vừa rồi chỗ kia phải rẽ trái thì phải?”
“Đi hướng này sẽ gần hơn”. Anh quay lại mỉm cười “Yên tâm, tôi rất quen thuộc với nơi này”.
Nhìn Chu Tự Thâm với bộ dáng chỉn chu, Khương Gia Di ngừng lại một lát, không nói, nhịp tim tăng nhanh rồi lặng lẽ bước theo sau.
Cô không biết con đường này có gần hơn không, nhưng xác thực xung quanh đây ít người qua lại.
Từ kết cấu trong ngoài, cơ bản thì nhà họ Chu được chia thành nhiều khu, nó cũng được trang bị thang máy và thang bộ riêng biệt. Nếu phải sống trong một gia đình nhiều thế hệ, mọi người đều có không gian độc lập, không ảnh hưởng đến nhau.
Tuy nhiên, hiện tại chỉ có bà nội Chu và mẹ anh sống ở đây nên nơi này đặc biệt yên tĩnh.
Chu Tự Thâm chậm rãi dẫn cô đi lên mấy bậc thang.
Trước mặt là lối vào sân vườn như một bức bình phong đón ánh nắng mặt trời thông tới phòng khách trong nhà. Cây cỏ xanh mướt mọc sát cửa kính đón ánh nắng chiếu xuống giống như cây thủy sinh trong bể cá.
Khương Gia Di không nhịn được đành dừng lại.
Có lẽ nhận thấy cô đột ngột dừng bước, anh xoay người nhìn sang.
“Em đi đã lâu không trở lại, mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ”. Cô nhỏ giọng nói.
Chu Tự Thâm cười đáp: “Em không được khỏe, tôi dẫn em đến nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một lát. Đâu có gì lạ?”
“… Anh còn tìm cớ xong hết rồi”.
Anh từ chối đưa ra ý kiến, đẩy cửa kính: “Vào đi. Nơi này không có ai”.
Khương Gia Di bước lên bậc thềm, chầm chậm đi qua khu vườn nhỏ, sau đó đi vào phòng khách.
Khi đứng ở phòng khách, cô chợt nhận ra đây là nhà của anh, không phải căn hộ của một khách sạn nào đó.
“Em có cần thay giày không?” Cô hỏi.
“Không cần. Ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp’.
Phong cách trang trí nội thất rất đồng đều, màu sắc hầu hết là tông lạnh, cảm giác không quá ấm áp hay xa hoa, chỉ có những góc cạnh gọn gàng và đơn giản.
Sự ấm áp duy nhất của căn phòng đến từ ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu xuống sàn nhà.
Điều này cũng có nghĩa nếu có người đi ngang qua khu vườn bên ngoài vào lúc này, họ có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong phòng khách.
“Anh có muốn đóng rèm cửa không?” Khương Gia Di hỏi.
Động tác của Chu Tự Thâm chợt khựng lại, anh đóng cửa, sau đó bấm vào màn hình sáng bên cạnh cửa. Mảnh rèm từ từ đóng lại ngăn chặn hoàn toàn mọi thứ bên ngoài, cũng như ngăn cản tầm nhìn của người ngoài vào bên trong.
Anh quay lại, lặng lẽ nhìn cô đối diện mình.
Phòng khách tối om, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Cô bị anh thúc đẩy trào dâng lo lắng mơ hồ: “Anh không bật đèn ạ?”
“Không phải sợ bị phát hiện sao?” Anh nói: “Như vậy càng bí mật”.
Khương Gia Di đột nhiên cảm thấy rùng mình.
“Không phải anh nói bận công tác không về được mà?” Cô đưa hai tay ra sau lưng, ngón tay móc vào nhau trong vô thức.
“Chẳng phải em đã nói rất tiếc nếu tôi không ở nhà dự tiệc hử?” Chu Tự Thâm dùng một tay mở nút áo, trút lớp áo khác bên ngoài: “Có thể là tôi có linh cảm nên vội hoàn thành công việc để trở về”.
Anh để áo khoác sang một bên, sau đó giơ tay kéo cà vạt. Mỗi khi cử động, các đường cơ trên cánh tay anh chớp ẩn chớp hiện dưới lớp áo.
Khương Gia Di không khỏi liếc nhìn vài lần: “Em còn tưởng anh bận nên không thấy ảnh em gửi”.
“Xin lỗi, tôi cũng muốn trả lời em, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt hơn vẫn nên cho em một bất ngờ”. Chu Tự Thâm không vội vàng đi về phía cô: “Hay là, em không muốn gặp tôi ở đây?”
“Không phải”.
“Vậy thì tốt”.
Ánh mắt anh vẫn nhìn cô, cuối cùng cũng đủ thời gian xem xét cẩn thận vẻ ngoài bất ngờ này.
Sống mũi thanh tú của cô có những “vết sẹo” đan xen vài vết đỏ, khóe miệng cũng vậy, so với rượu thì màu môi cô gây chú ý hơn. Tuy nhiên, thu hút ánh nhìn nhất là đôi mắt có đường eyeline như mắt mèo và nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi.
Có sự ranh mãnh hiện lên trong đôi mắt cong, mỗi khi nhìn lên đều thể hiện sự quyến rũ khiến người khác muốn đến gần.
“Sao em lại nghĩ đến cách ăn mặc như thế này?” Chu Tự Thâm bình tĩnh hỏi. Giọng nói không hề có sự phản đối càng khiến người ta không hiểu rõ ý định hỏi chuyện này của anh.
Có lẽ anh chỉ đơn giản hỏi vậy mà thôi nhỉ?
Khương Gia Di nhìn anh chậm rãi đến trước mặt mình, nghiêm túc trả lời: “Em và Trần Thiện cảm thấy lặp lại phong cách thường ngày không thú vị, vì vậy mới thử những đồ đối phương thích”.
Anh “Ừm” một tiếng “Xem ra, cái này cũng rất hợp với em”.
“Thật không? Nhưng họ đều nói khi em nói chuyện hay cười thì chẳng ăn nhập gì với chiếc váy này cả”. Để chứng minh lời nói của mình, cô nhếch môi cười nói với anh.
Chu Tự Thâm ngưng ánh mắt trong phút chốc.
Dù biết là giả nhưng những ‘vết sẹo” khiến anh cảm thấy vừa dễ thương, vừa đau lòng.
Anh cúi người ghé sát tai cô, giọng nói có chút trêu chọc “Nếu em thực sự là “sát thủ” đến đối phó với tôi thì chắc chắn em thành công rồi”.
Lỗ tai bị hơi thở ấm áp của anh làm cho ngứa ngáy, Khương Gia Di không nhịn được đưa tay lên xoa, nhưng Chu Tự Thâm lại nhẹ nhàng ngăn cản.
“Vì sự an toàn, tôi có nên tịch thu ‘hàng cấm’ này không?”
Vừa nói anh vừa duỗi tay ra, đai vũ khí buộc vào chân đột nhiên bị ngoại lực siết chặt một chút làm xuất hiện vài vết đỏ trên làn da trắng mịn.
Cô đỏ mặt nói nhỏ: “Đó đều là công cụ… cán dao không thể lấy ra được”.
“Còn cái này thì sao?” Chu Tự Thâm khẽ nâng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cán của cây roi ngắn.
Khương Gia Di im lặng gật đầu.
Thấy vậy, anh lướt ngón tay xuống vòng qua tay cầm, tháo cây roi ngắn ra rồi đưa lên trước mặt nhìn rất thản nhiên. Rõ ràng trong tay cô thì nó là một cây roi nhưng khi đến tay anh nó trở thành một món đồ chơi.
Cô theo dõi hành động của anh, bỗng dưng nghĩ tới cảnh mình ở trường đua ngựa, hai má dần nóng lên.
Đột nhiên, cảm giác lành lạnh lướt qua, bàn tay luồn giữa dây đeo và chân, tác động này khiến cô loạng choạng về phía trước hai bước rồi ngã thẳng vào vòng tay anh.
Chu Tự Thâm chớp cơ hội vươn tay ôm eo cô, lòng bàn tay tiếp xúc với làn da ấm áp sau vạt áo.
Những ngón tay thon dài của anh đặt lên eo cô, bên dưới thắt lưng mảnh khảnh là dây lưng bằng da buông thõng, giữa đường cong nhấp nhô lộ ra cái nhìn hấp dẫn.
Khương Gia Di nhanh chóng đưa tay lên che môi, lòng bàn tay truyền ra âm thanh: “Trang điểm môi sẽ đẹp hơn”.
Vừa dứt lời, cô đã bị anh “dạy dỗ”.
Chu Tự Thâm cúi đầu hôn lên bàn tay đang phủ lên môi cô, giống như một món quà trân quý, đồng thời bàn tay cũng đặt lên sống lưng cô.
Giữa tấm lưng trắng mịn là rãnh xương sống trũng xuống, kết hợp với dây lưng khiến người ta liên tưởng đến chiếc bánh ngọt bề ngoài tưởng cứng rắn, thực chất lại rất mềm mại.
Tay cầm của cây roi rất ngắn, giống kiểu những con dao ăn kiên nhẫn chờ đợi từng động tác.
Cuối cùng, bàn tay đang cầm nó lật ngược lại, dùng lưng dao cọ nhẹ vào đường viền, dần dần rơi xuống, tháo rời chiếc nơ trên ‘hộp bánh’.
Không có tiếp xúc trực tiếp hay thân mật chứ đừng nói đến hôn, nhưng Khương Gia Di vẫn thấy rùng mình từng đợt, mặc mình bị mê hoặc trong vòng tay anh.
Phòng khách càng lúc càng tối, sự im lặng dần dày đặc men theo hơi thở, kéo theo những mập mờ khó nói.
Khoảnh khắc tóc mai bị hất ra, chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ bên tai cô, tiếp đó là đôi môi ấm áp chạm nhau.
Chỉ là một nụ hôn nhưng nó đang chậm rãi làm tan chảy hàng phòng ngự của cô.
Đột nhiên, Chu Tự Thâm lùi lại hai bước tiến về phía sô pha, anh nắm nhẹ cổ tay cô khiến cô ngã vào vòng tay mình.
“Đừng làm lem trang điểm…” Anh thì thào, thấp giọng nói: “Đừng lo, tôi có chừng mực”.
Vì vậy, Khương Gia Di thả lỏng hai tay, ngay sau đó hai bàn tay bị anh vòng ngược ra sau.
Chu Tự Thâm quả thực giống như lời anh nói, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, không hề quá đáng. Hết lần này đến lần khác, cơn ngứa dồn dập lên đến đỉnh đầu, thần kinh run rẩy đến tê dại.
Bên gáy mềm mại, chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát theo nhịp đập tăng dần của trái tim.
Ngay khi Khương Gia Di cảm thấy mình sắp ngồi không vững, đột nhiên anh giữ chặt chân cô. Trên đường đi, ngón tay anh vô tình móc vào dây kéo trên chân cô, dùng hai tay xoa nắn.
Hô hấp của cô hơi run rẩy.
“Ăn mặc như vậy thật nguy hiểm”. Chu Tự Thâm cười nhẹ, xoa lỗ tai cô: “Hóa ra lại mềm mại như vậy”.
“… Đó là vì anh đã lấy hết phụ kiện của trang phục! Không để lại cho em cái nào cả”.
“Vậy hử”. Anh trầm ngâm thì thầm, sau đó nhét cây roi ngắn vào lòng bàn tay cô: “Vậy trả lại đồ đạc cho chủ nhân nó thì sao?”
Nói xong, anh ngả người ra sau, hơi thở nặng nhọc, nhịp điệu có phần hỗn loạn nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
“Bây giờ em có thể chơi bao nhiêu tùy thích”.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Chu Tự Thâm, thiên tài hôn hít không học tự thành thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.