Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
Lệ Vũ
06/10/2023
Cố định lâu dài?!
Khương Gia Di ngơ ngác, trợn tròn mắt nhìn anh.
Cô chỉ say rượu kích động nên mới muốn có một đêm lãng mạn, anh đưa ra loại đề nghị này…
… Hơn nữa địa điểm còn là trong nhà cô.
“Dọa em sao?”
Chu Tự Thâm an ủi cô rất ‘ân cần’.
“Xem ra tôi phải nói khéo hơn một chút”.
Không còn sự quyến rũ mê hoặc anh sau cơn say chuếnh choáng đêm đó, cô của lúc này để lộ ra sự trong sáng và ngốc nghếch đúng lứa tuổi, còn có thêm mấy phần đáng yêu lẫn khờ khạo.
Lá gan có lớn thế nào chăng nữa thì kinh nghiệm của cô vẫn chưa đủ.
Rất nhanh, Khương Gia Di lấy lại tinh thần.
“Tôi…”
Anh nhướng mày, chờ đợi nửa câu sau của cô.
“Xin lỗi”.
Cô cất chất giọng trong trẻo: “Tôi từ chối”.
Tuy nhìn qua vẻ ngoài của cô có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm không khỏi hoảng hốt.
“Vì sao”.
Dường như anh cũng không bất ngờ về đáp án này.
Khương Gia Di nhất thời nghẹn họng.
Bởi vì thực chất tận trong xương tủy của cô có ẩn giấu chủ nghĩa lãng mạn, cho nên cô không hy vọng một đêm mang cho mình trải nghiệm tốt đẹp kia sẽ biến chất. Đương nhiên, có thể đây cũng là ý đồ muốn tránh những hậu quả có thể xảy ra sau này.
Tình một đêm với một người xa lạ và tiếp tục mối quan hệ với bạn của bố, không thể đánh đồng hai khái niệm này được. Bọn họ không có gì mà còn phải lén lút trốn ở chỗ này, nếu mối quan hệ kia thực sự tiếp diễn, chẳng lẽ bọn họ phải lo đề phòng từng phút từng giây hay sao?
Huống chi, trước mắt loại chuyện này cũng không phải thiết yếu đối với cô.
“Vậy vì sao anh lại đưa ra quyết định này?”
Khương Gia Di lấy hết can đảm hỏi lại anh: “Giờ anh cũng biết tôi là con gái của bạn anh, anh cảm thấy như vậy vẫn ổn sao?”
“Vừa rồi biết được thân phận của em, đúng là tôi có chút cảm giác tội lỗi”.
Chu Tự Thâm thở dài, loáng thoáng có sự áy náy khi bị lương tâm chất vấn.
“Dù sao em vẫn còn trẻ tuổi, khoáng cách giữa chúng ta cũng coi như hơn kém nửa phần thế hệ”.
Cô cắn môi, sự hoài nghi lờ mờ hiện lên trong mắt: “Nếu đã vậy…”
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, chậm rãi chặt đứt câu nói của cô: “Nếu hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt, đương nhiên tôi sẽ không làm gì cả”.
“Có gì khác nhau sao?”
“Đã từng làm và chưa từng làm, em nói xem có gì khác nhau?”
Chu Tự Thâm cười như không cười, giọng điệu bình thản tự nhiên cứ như chỉ đang thảo luận chuyện thời tiết.
“Xin lỗi, sợ em không hiểu được ý tôi nên tôi đành phải nói rõ ra như vậy”.
Nghe xong, Khương Gia Di chợt đỏ mặt.
“Trong mắt tôi, em là phụ nữ, không phải trẻ con. Mà tôi là đàn ông, không phải thánh nhân”.
Biểu cảm dịu dàng của anh vẫn còn đó.
“Em đánh giá cao tôi rồi”.
Cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt cô khó thể ngăn chặn thêm được nữa mà bắt đầu xâm lấn.
Một người đàn ông trưởng thành nhìn qua rất tự chủ, cấm dục nhưng lại thốt ra những lời này; khỏi cần nói cũng biết sức mạnh của những lời ấy như thế nào, đấy là chưa kể anh đúng là hình mẫu lý tưởng của cô.
“Sau này có thể em sẽ trải nghiệm loại quan hệ này với người khác, nhưng trải nghiệm cũng sẽ có nguy hiểm, kết quả không nhất định có thể khiến em hài lòng. So với một thử nghiệm có thể xảy ra sai sót, không bằng lựa chọn một người phù hợp nhất mà em biết, ít nhất thì có thể thấy chúng ta rất hợp nhau trong phương diện này. Thậm chí, không hợp cũng có thể từ từ phối hợp, phải không?”
Khi nói đến bốn chữ ‘từ từ phối hợp’, tốc độ nhả chữ của anh chậm lại, hàm chứa ý tứ sâu xa.
Khương Gia Di lập tức liên tưởng đến quá trình từ ‘không hợp’ đến ‘phối hợp’* đêm đó, cảm giác run rẩy bất chợt chạy rần rần trên sống lưng.
* Lời Editor: Chỗ này độc giả có thể đưa suy nghĩ đi chơi xa đi nè, vì ý của nam chính chính là đó đó.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã thoáng dao động.
Nhưng…
“Xin lỗi”.
Cô lảng tránh, không đối diện với anh, vành tai đỏ ửng.
“Tôi từ chối”.
Mặc dù cô không nhìn thấy biểu cảm của Chu Tự Thâm lúc này, nhưng dưới khoảng cách quá gần, cô không thể tránh khỏi ánh mắt của đối phương.
Sự nín thở trầm mặc mang theo cảm giác bất an cũng không kéo dài lâu.
Sắc mặt của Chu Tự Thâm vẫn bình tĩnh như cũ. Cuối cùng, khóe môi anh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng.
“Tôi tôn trọng suy nghĩ của em”.
Hình như anh thật sự đã bỏ ý định đó, cũng chẳng hề biểu hiện không vui vì bị từ chối.
Nghe anh nói vậy, thế mà Khương Gia Di lại cảm thấy mất mát nho nhỏ, nhưng cảm giác nhẹ nhõm vẫn chiếm ưu thế.
“Vậy… tôi ra trước nhé?”
Nói xong, cô quay người đi mở chốt cửa.
Bỗng nhiên, một bên bả vai cô bị nắm lấy. Anh rất lịch sự tránh phần da thịt không có lớp vải áo che phủ, chỉ là đầu ngón tay chỉ thiếu chút nữa thôi sẽ chạm vào phần da thịt trần trụi bên ngoài quai áo.
Như gần như xa, càng che càng lộ.
Ngay sau đó, anh giúp cô chỉnh lại cổ áo hơi chảy xuống, nhẹ nhàng sờ đầu cô; động tác hết mực quan tâm, ân cần.
Nhưng lời nói thốt ra khỏi miệng lại là…
“Đúng là yếu ớt”.
“Gì cơ?”
Khương Gia Di sửng sốt.
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo ý cười.
“Dấu vết vẫn chưa tan, xem ra đêm đó tôi quá mạnh tay”.
Nhiệt độ thân thể cô muốn phi thẳng lên cao, há miệng thở hồng hộc muốn nói gì đó nhưng lại chưa nói được gì. Cô chỉ đành giơ bàn tay cứng đờ lên kéo cổ áo mới bị anh chạm đến, che chắn càng thêm kín mít.
“Nhớ che kỹ vào”.
Tựa như cảm thấy mình dùng hành động nhắc nhở còn chưa đủ, Chu Tự Thâm còn tốt bụng mở miệng nhắc thêm lần nữa. Nói xong, anh cúi người mở cửa, cảnh tượng giống hệt với lúc anh mở cửa khách sạn cho cô sáng hôm qua.
Đầu óc Khương Gia Di rối loạn, không quay lại nhìn anh. Cô ngó trước ngó sau, xác định hành lang không có ai mới chạy nhanh như chớp ra ngoài, tiếng bước chân vọng lại thấy rõ sự hoảng loạn.
Chu Tự Thâm lặng yên đứng bên trong một lúc, cuối cùng mới cầm đi động bước ra ngoài.
Anh không vội lên thư phòng trên tầng hai, ngược lại anh chậm rãi vòng ra phòng khách, dừng chân trước kệ trưng bày bằng thủy tinh.
Kệ thủy tinh bày rất nhiều ảnh khung ảnh.
Nhìn qua một lượt, ánh mắt anh dừng lại trên một tấm ảnh đơn.
Thiếu nữ trên bức ảnh đã vơi bớt nét trẻ con, bộ dáng thanh xuân rực rỡ; nốt ruồi nhỏ xinh trên cánh mũi cũng vì thế mà càng trở nên bắt mắt.
Cô mặc một bộ trang phục thú bông mập mạp, ôm một chiếc đầu thỏ bông mỉm cười rạng rỡ với ống kính. Nụ cười hàm chứa sự ngọt vào vô tư và nét xinh đẹp rực rỡ.
Chu Tự Thâm lẳng lặng nhìn một lúc lâu mới chớp mắt, quay người đi giấu cảm xúc trong đáy mắt.
…
Một năm trước, Đại học Hoài Thành.
“Chú út, chú rời khỏi Hoài Đại chưa?”
Vừa nghe máy, Chu Lâm đã vội vàng mở miệng hỏi: “Tài xế có đó không ạ?”
“Ở dưới lầu của tòa nhà quản lý học viện. Có chuyện gì?”
“May quá! Có một bạn học không tiện đi xe buýt của trường, chú có thể bảo tài xế đưa bạn ấy đến địa điểm tiếp đón tân sinh viên đăng ký ở cổng trường không ạ? Hiện giờ bạn ấy đang ở trước cửa tòa nhà quản lý học viện. Xin chú đấy chú út, nóng như vậy mà một cô gái như bạn ấy mặc quần áo thú nhồi bông rất vất vả”.
Chu Tự Thâm day ấn đường, nhẫn nại “Ừ” một tiếng.
“Biết rồi”.
“Cảm ơn chú út! Hôm nay chú đi xe nào? Cháu nói biển số xe cho bạn ấy”.
Giọng điệu của Chu Lâm có mấy phần tha thiết lẫn vui vẻ, khác hẳn với bộ dáng ngày thường.
Chu Tự Thâm cười cho qua chuyện. Anh đang muốn trả lời, khóe mắt bỗng nhiên thoáng qua hình ảnh thỏ bông vụng về bắt mắt ven đường, ánh mắt anh bỗng dừng lại một nhịp.
“Không cần đâu”.
Anh đã thấy người.
Tài xế nhận được chỉ thị, xuống xe đi đến phía thỏ con cụp tai ngốc nghếch trước mặt. Trao đổi ngắn ngủi một lúc, đối phương chần chừ đi theo tài xế lại đây.
Chu Tự Thâm thu hồi tầm mắt, chăm chú lật xem tài liệu trong tay.
Vài giây sau, tài xế mở cửa xe phía sau.
Người mặc đồ thú bông không vào xe ngồi luôn mà do dự khom eo, giọng nói trong trẻo ngọt ngào bị chiếc đầu thỏ chắn mất phần nào, thay vào đó là tiếng ồm ồm truyền đến.
“… Cảm ơn chú”.
Động tác lật giấy của Chu Tự Thâm dừng lại, khẽ quay đầu, ngước đôi mắt hờ hững nhìn qua.
Khương Gia Di thấp thỏm đứng yên tại chỗ.
Chu Lâm nói đây là chú út của cậu ấy, nếu bọn họ là chú cháu, cô lại là bạn học của Chu Lâm, vậy thì cô gọi đối phương là ‘chú’ cũng không sai đâu nhỉ?
“Lên xe đi”.
Sau lưng là tiếng ve kêu inh ỏi mùa hè, âm thanh trong trẻo cuốn hút của người đàn ông và khí lạnh từ điều hòa thổi đến bỗng dưng xua tan cảm giác khô nóng.
Khương Gia Di cảm thán giọng nói này rất dễ nghe, đột nhiên sững sờ.
Giọng nói này… nghe như còn rất trẻ tuổi?
Cô ngại ngùng kéo mũ đội đầu, cẩn thận chân tay chui vào trong xe; nhưng bộ đồ thú bông có chút cồng kềnh, bành trướng nên động tác ngồi vào trong của cô cũng trở nên khó khăn.
Cái “miệng” trên đầu con thỏ là chỗ duy nhất có thể khiến cô nhìn bên ngoài. Cô lựa theo khoảng trống ấy, vừa quan sát vừa thở; cố gắng thu mình lại một góc để tránh không cẩn thận mà đụng vào đối phương.
Tất cả đều do Chu Lâm nghĩ ra ý kiến chết tiết may thân và đầu thỏ với nhau, hại cô muốn tháo đầu xuống để lễ phép chào hỏi đối phương một câu thôi cũng không được.
“Rất nóng à?”
Người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Dạ? Không không không, không nóng”.
Thỏ trắng bụ bẫm cố sức lắc đầu, ngón tay tinh tế giữ chiếc đầu thỏ, khe hở ở ‘miệng’ thỏ để lộ nửa gương mặt trắng nõn ửng hồng, bờ môi còn vương vài sợi tóc ướt đẫm bởi mồ hôi.
“Trần Đình”.
“Vâng, tiên sinh”.
Tài xế lập tức giơ tay hạ nhiệt độ điều hòa trong xe.
Gió lạnh quét qua, lúc này Khương Gia Di mới phản ứng kịp.
“Cảm ơn”.
Âm thanh lật giấy từ người bên cạnh vẫn không dừng lại, đồng thời truyền đến giọng điệu bình thản của người đàn ông, nghe có vẻ rất lịch sự.
“Chuyện nhỏ, không tốn sức”.
Có người nói đỉnh cao của lịch sự là lạnh nhạt, trên người anh cũng có một chút cảm giác như vậy. Sự chừng mực được anh khống chế rất tốt, không khiến người khác cảm thấy tỏ vẻ lạnh lùng cao thượng.
Không khí trong xe trầm xuống.
Chạy xe từ tòa nhà quản lý học viện đến cổng trường cũng chỉ mất chừng bảy tám phút, rất nhanh xe đã đến điểm dừng.
Sau khi xuống xe, Khương Gia Di lại nói cảm ơn. Cô nhân cơ hội này cố gắng nhìn qua khe hở tìm kiếm vẻ mặt người đàn ông nhưng chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của anh, không thể nào thấy mặt.
Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, phác họa ra đường nét chênh lệch giữa vai rộng, eo thon. Chiếc cà vạt thắt nút Windsor* được gắn một chiếc kẹp màu bạc, tiệp màu với chiếc đồng hồ màu bạc lạnh trên cổ tay.
* Nút Windsor: Kiểu thắt truyền thống Windsor tạo nên một nút tam giác cân đối, vững chắc, và rất phù hợp khi mặc với áo có cổ rộng. Đây là một kiểu thắt truyền thống của người Anh và đòi hỏi kỹ thuật cao.
Khương Gia Di đi đến kết luận, đây là một người đàn ông có thẩm mỹ rất tốt.
“Gia Di!”.
Chu Lâm đang chờ bên đường vội vàng chạy đến. Cậu cầm chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn quơ trước mặt cô, cười áy náy: “Thật xin lỗi, hại cậu vất vả giữa trời nóng như vậy”.
Nói xong, cậu lấy kéo xoẹt vài đường đã cắt rời đường may liền giữ thân và đầu thỏ.
Xe vẫn dừng bên đường, nhưng nam thanh nữ tú trẻ tuổi bên đường đang bận rộn chân tay chẳng hơi đâu chú đến nó, càng không biết người trong xe vẫn đang lẳng lặng nhìn họ chăm chú.
Vốn dĩ Chu Tự Thâm chỉ lơ đãng ngước mắt lên nhưng lại dừng ánh mắt như đang suy tư điều gì đó.
Mũ đội đầu được tháo xuống lộ ra mái tóc dài rối loạn của thiếu nữ và gương mặt đã chuyển hồng.
Cô ngẩng mặt lên, tựa như đang trách móc chàng trai trẻ tuổi trước mặt nhưng khuôn mặt rực rỡ vẫn không nhìn ra một chút ý tứ trách móc nào.
Anh lặng lẽ nhìn mất mấy giây, khép tập tài liệu rồi nói: “Đi thôi”.
Trần Đình vội rời mắt khỏi kính chiếu hậu, không dám lén lút đánh giá Chu Tự Thâm đang ngồi ở ghế sau, chẳng qua anh ta vẫn không nhịn được mà nhớ lại biểu cảm của Chu Tự Thâm ban nãy.
Anh ta làm tài xế cho nhà họ Chu đã nhiều năm, dĩ nhiên thường ngày anh ta sẽ nghe được mấy chuyện nhà nhỏ nhặt trong nhà họ. Ví dụ gần đây cậu nhóc Chu Lâm rất thân thiết với một bạn học nữ trong trường. Người lớn trong nhà rất ủng hộ chuyện này, đoán chừng tính toán sẽ tác hợp cho hai người.
Anh ta cũng coi như hiểu được tính cách của mọi người trong nhà họ Chu. Kể như Chu Tự Thâm, rất ít biểu lộ cảm xúc ra mặt, ngay cả đối với người thân trong gia đình anh cũng hết sức giữ chừng mực.
Nhưng tính cách đó đặt cùng sự việc xảy ra ngày hôm nay lại không đúng chút nào.
Rốt cuộc ánh mắt vừa rồi của Chu Tự Thâm là cảm thấy hứng thú với chuyện “bát quái” của con cháu hay cảm thấy hứng thú với người đây?
Trần Đình bị chính suy đoán của mình khiến cho kinh ngạc, bỗng chốc rùng mình.
Khương Gia Di ngơ ngác, trợn tròn mắt nhìn anh.
Cô chỉ say rượu kích động nên mới muốn có một đêm lãng mạn, anh đưa ra loại đề nghị này…
… Hơn nữa địa điểm còn là trong nhà cô.
“Dọa em sao?”
Chu Tự Thâm an ủi cô rất ‘ân cần’.
“Xem ra tôi phải nói khéo hơn một chút”.
Không còn sự quyến rũ mê hoặc anh sau cơn say chuếnh choáng đêm đó, cô của lúc này để lộ ra sự trong sáng và ngốc nghếch đúng lứa tuổi, còn có thêm mấy phần đáng yêu lẫn khờ khạo.
Lá gan có lớn thế nào chăng nữa thì kinh nghiệm của cô vẫn chưa đủ.
Rất nhanh, Khương Gia Di lấy lại tinh thần.
“Tôi…”
Anh nhướng mày, chờ đợi nửa câu sau của cô.
“Xin lỗi”.
Cô cất chất giọng trong trẻo: “Tôi từ chối”.
Tuy nhìn qua vẻ ngoài của cô có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm không khỏi hoảng hốt.
“Vì sao”.
Dường như anh cũng không bất ngờ về đáp án này.
Khương Gia Di nhất thời nghẹn họng.
Bởi vì thực chất tận trong xương tủy của cô có ẩn giấu chủ nghĩa lãng mạn, cho nên cô không hy vọng một đêm mang cho mình trải nghiệm tốt đẹp kia sẽ biến chất. Đương nhiên, có thể đây cũng là ý đồ muốn tránh những hậu quả có thể xảy ra sau này.
Tình một đêm với một người xa lạ và tiếp tục mối quan hệ với bạn của bố, không thể đánh đồng hai khái niệm này được. Bọn họ không có gì mà còn phải lén lút trốn ở chỗ này, nếu mối quan hệ kia thực sự tiếp diễn, chẳng lẽ bọn họ phải lo đề phòng từng phút từng giây hay sao?
Huống chi, trước mắt loại chuyện này cũng không phải thiết yếu đối với cô.
“Vậy vì sao anh lại đưa ra quyết định này?”
Khương Gia Di lấy hết can đảm hỏi lại anh: “Giờ anh cũng biết tôi là con gái của bạn anh, anh cảm thấy như vậy vẫn ổn sao?”
“Vừa rồi biết được thân phận của em, đúng là tôi có chút cảm giác tội lỗi”.
Chu Tự Thâm thở dài, loáng thoáng có sự áy náy khi bị lương tâm chất vấn.
“Dù sao em vẫn còn trẻ tuổi, khoáng cách giữa chúng ta cũng coi như hơn kém nửa phần thế hệ”.
Cô cắn môi, sự hoài nghi lờ mờ hiện lên trong mắt: “Nếu đã vậy…”
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, chậm rãi chặt đứt câu nói của cô: “Nếu hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt, đương nhiên tôi sẽ không làm gì cả”.
“Có gì khác nhau sao?”
“Đã từng làm và chưa từng làm, em nói xem có gì khác nhau?”
Chu Tự Thâm cười như không cười, giọng điệu bình thản tự nhiên cứ như chỉ đang thảo luận chuyện thời tiết.
“Xin lỗi, sợ em không hiểu được ý tôi nên tôi đành phải nói rõ ra như vậy”.
Nghe xong, Khương Gia Di chợt đỏ mặt.
“Trong mắt tôi, em là phụ nữ, không phải trẻ con. Mà tôi là đàn ông, không phải thánh nhân”.
Biểu cảm dịu dàng của anh vẫn còn đó.
“Em đánh giá cao tôi rồi”.
Cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt cô khó thể ngăn chặn thêm được nữa mà bắt đầu xâm lấn.
Một người đàn ông trưởng thành nhìn qua rất tự chủ, cấm dục nhưng lại thốt ra những lời này; khỏi cần nói cũng biết sức mạnh của những lời ấy như thế nào, đấy là chưa kể anh đúng là hình mẫu lý tưởng của cô.
“Sau này có thể em sẽ trải nghiệm loại quan hệ này với người khác, nhưng trải nghiệm cũng sẽ có nguy hiểm, kết quả không nhất định có thể khiến em hài lòng. So với một thử nghiệm có thể xảy ra sai sót, không bằng lựa chọn một người phù hợp nhất mà em biết, ít nhất thì có thể thấy chúng ta rất hợp nhau trong phương diện này. Thậm chí, không hợp cũng có thể từ từ phối hợp, phải không?”
Khi nói đến bốn chữ ‘từ từ phối hợp’, tốc độ nhả chữ của anh chậm lại, hàm chứa ý tứ sâu xa.
Khương Gia Di lập tức liên tưởng đến quá trình từ ‘không hợp’ đến ‘phối hợp’* đêm đó, cảm giác run rẩy bất chợt chạy rần rần trên sống lưng.
* Lời Editor: Chỗ này độc giả có thể đưa suy nghĩ đi chơi xa đi nè, vì ý của nam chính chính là đó đó.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã thoáng dao động.
Nhưng…
“Xin lỗi”.
Cô lảng tránh, không đối diện với anh, vành tai đỏ ửng.
“Tôi từ chối”.
Mặc dù cô không nhìn thấy biểu cảm của Chu Tự Thâm lúc này, nhưng dưới khoảng cách quá gần, cô không thể tránh khỏi ánh mắt của đối phương.
Sự nín thở trầm mặc mang theo cảm giác bất an cũng không kéo dài lâu.
Sắc mặt của Chu Tự Thâm vẫn bình tĩnh như cũ. Cuối cùng, khóe môi anh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng.
“Tôi tôn trọng suy nghĩ của em”.
Hình như anh thật sự đã bỏ ý định đó, cũng chẳng hề biểu hiện không vui vì bị từ chối.
Nghe anh nói vậy, thế mà Khương Gia Di lại cảm thấy mất mát nho nhỏ, nhưng cảm giác nhẹ nhõm vẫn chiếm ưu thế.
“Vậy… tôi ra trước nhé?”
Nói xong, cô quay người đi mở chốt cửa.
Bỗng nhiên, một bên bả vai cô bị nắm lấy. Anh rất lịch sự tránh phần da thịt không có lớp vải áo che phủ, chỉ là đầu ngón tay chỉ thiếu chút nữa thôi sẽ chạm vào phần da thịt trần trụi bên ngoài quai áo.
Như gần như xa, càng che càng lộ.
Ngay sau đó, anh giúp cô chỉnh lại cổ áo hơi chảy xuống, nhẹ nhàng sờ đầu cô; động tác hết mực quan tâm, ân cần.
Nhưng lời nói thốt ra khỏi miệng lại là…
“Đúng là yếu ớt”.
“Gì cơ?”
Khương Gia Di sửng sốt.
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo ý cười.
“Dấu vết vẫn chưa tan, xem ra đêm đó tôi quá mạnh tay”.
Nhiệt độ thân thể cô muốn phi thẳng lên cao, há miệng thở hồng hộc muốn nói gì đó nhưng lại chưa nói được gì. Cô chỉ đành giơ bàn tay cứng đờ lên kéo cổ áo mới bị anh chạm đến, che chắn càng thêm kín mít.
“Nhớ che kỹ vào”.
Tựa như cảm thấy mình dùng hành động nhắc nhở còn chưa đủ, Chu Tự Thâm còn tốt bụng mở miệng nhắc thêm lần nữa. Nói xong, anh cúi người mở cửa, cảnh tượng giống hệt với lúc anh mở cửa khách sạn cho cô sáng hôm qua.
Đầu óc Khương Gia Di rối loạn, không quay lại nhìn anh. Cô ngó trước ngó sau, xác định hành lang không có ai mới chạy nhanh như chớp ra ngoài, tiếng bước chân vọng lại thấy rõ sự hoảng loạn.
Chu Tự Thâm lặng yên đứng bên trong một lúc, cuối cùng mới cầm đi động bước ra ngoài.
Anh không vội lên thư phòng trên tầng hai, ngược lại anh chậm rãi vòng ra phòng khách, dừng chân trước kệ trưng bày bằng thủy tinh.
Kệ thủy tinh bày rất nhiều ảnh khung ảnh.
Nhìn qua một lượt, ánh mắt anh dừng lại trên một tấm ảnh đơn.
Thiếu nữ trên bức ảnh đã vơi bớt nét trẻ con, bộ dáng thanh xuân rực rỡ; nốt ruồi nhỏ xinh trên cánh mũi cũng vì thế mà càng trở nên bắt mắt.
Cô mặc một bộ trang phục thú bông mập mạp, ôm một chiếc đầu thỏ bông mỉm cười rạng rỡ với ống kính. Nụ cười hàm chứa sự ngọt vào vô tư và nét xinh đẹp rực rỡ.
Chu Tự Thâm lẳng lặng nhìn một lúc lâu mới chớp mắt, quay người đi giấu cảm xúc trong đáy mắt.
…
Một năm trước, Đại học Hoài Thành.
“Chú út, chú rời khỏi Hoài Đại chưa?”
Vừa nghe máy, Chu Lâm đã vội vàng mở miệng hỏi: “Tài xế có đó không ạ?”
“Ở dưới lầu của tòa nhà quản lý học viện. Có chuyện gì?”
“May quá! Có một bạn học không tiện đi xe buýt của trường, chú có thể bảo tài xế đưa bạn ấy đến địa điểm tiếp đón tân sinh viên đăng ký ở cổng trường không ạ? Hiện giờ bạn ấy đang ở trước cửa tòa nhà quản lý học viện. Xin chú đấy chú út, nóng như vậy mà một cô gái như bạn ấy mặc quần áo thú nhồi bông rất vất vả”.
Chu Tự Thâm day ấn đường, nhẫn nại “Ừ” một tiếng.
“Biết rồi”.
“Cảm ơn chú út! Hôm nay chú đi xe nào? Cháu nói biển số xe cho bạn ấy”.
Giọng điệu của Chu Lâm có mấy phần tha thiết lẫn vui vẻ, khác hẳn với bộ dáng ngày thường.
Chu Tự Thâm cười cho qua chuyện. Anh đang muốn trả lời, khóe mắt bỗng nhiên thoáng qua hình ảnh thỏ bông vụng về bắt mắt ven đường, ánh mắt anh bỗng dừng lại một nhịp.
“Không cần đâu”.
Anh đã thấy người.
Tài xế nhận được chỉ thị, xuống xe đi đến phía thỏ con cụp tai ngốc nghếch trước mặt. Trao đổi ngắn ngủi một lúc, đối phương chần chừ đi theo tài xế lại đây.
Chu Tự Thâm thu hồi tầm mắt, chăm chú lật xem tài liệu trong tay.
Vài giây sau, tài xế mở cửa xe phía sau.
Người mặc đồ thú bông không vào xe ngồi luôn mà do dự khom eo, giọng nói trong trẻo ngọt ngào bị chiếc đầu thỏ chắn mất phần nào, thay vào đó là tiếng ồm ồm truyền đến.
“… Cảm ơn chú”.
Động tác lật giấy của Chu Tự Thâm dừng lại, khẽ quay đầu, ngước đôi mắt hờ hững nhìn qua.
Khương Gia Di thấp thỏm đứng yên tại chỗ.
Chu Lâm nói đây là chú út của cậu ấy, nếu bọn họ là chú cháu, cô lại là bạn học của Chu Lâm, vậy thì cô gọi đối phương là ‘chú’ cũng không sai đâu nhỉ?
“Lên xe đi”.
Sau lưng là tiếng ve kêu inh ỏi mùa hè, âm thanh trong trẻo cuốn hút của người đàn ông và khí lạnh từ điều hòa thổi đến bỗng dưng xua tan cảm giác khô nóng.
Khương Gia Di cảm thán giọng nói này rất dễ nghe, đột nhiên sững sờ.
Giọng nói này… nghe như còn rất trẻ tuổi?
Cô ngại ngùng kéo mũ đội đầu, cẩn thận chân tay chui vào trong xe; nhưng bộ đồ thú bông có chút cồng kềnh, bành trướng nên động tác ngồi vào trong của cô cũng trở nên khó khăn.
Cái “miệng” trên đầu con thỏ là chỗ duy nhất có thể khiến cô nhìn bên ngoài. Cô lựa theo khoảng trống ấy, vừa quan sát vừa thở; cố gắng thu mình lại một góc để tránh không cẩn thận mà đụng vào đối phương.
Tất cả đều do Chu Lâm nghĩ ra ý kiến chết tiết may thân và đầu thỏ với nhau, hại cô muốn tháo đầu xuống để lễ phép chào hỏi đối phương một câu thôi cũng không được.
“Rất nóng à?”
Người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Dạ? Không không không, không nóng”.
Thỏ trắng bụ bẫm cố sức lắc đầu, ngón tay tinh tế giữ chiếc đầu thỏ, khe hở ở ‘miệng’ thỏ để lộ nửa gương mặt trắng nõn ửng hồng, bờ môi còn vương vài sợi tóc ướt đẫm bởi mồ hôi.
“Trần Đình”.
“Vâng, tiên sinh”.
Tài xế lập tức giơ tay hạ nhiệt độ điều hòa trong xe.
Gió lạnh quét qua, lúc này Khương Gia Di mới phản ứng kịp.
“Cảm ơn”.
Âm thanh lật giấy từ người bên cạnh vẫn không dừng lại, đồng thời truyền đến giọng điệu bình thản của người đàn ông, nghe có vẻ rất lịch sự.
“Chuyện nhỏ, không tốn sức”.
Có người nói đỉnh cao của lịch sự là lạnh nhạt, trên người anh cũng có một chút cảm giác như vậy. Sự chừng mực được anh khống chế rất tốt, không khiến người khác cảm thấy tỏ vẻ lạnh lùng cao thượng.
Không khí trong xe trầm xuống.
Chạy xe từ tòa nhà quản lý học viện đến cổng trường cũng chỉ mất chừng bảy tám phút, rất nhanh xe đã đến điểm dừng.
Sau khi xuống xe, Khương Gia Di lại nói cảm ơn. Cô nhân cơ hội này cố gắng nhìn qua khe hở tìm kiếm vẻ mặt người đàn ông nhưng chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của anh, không thể nào thấy mặt.
Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, phác họa ra đường nét chênh lệch giữa vai rộng, eo thon. Chiếc cà vạt thắt nút Windsor* được gắn một chiếc kẹp màu bạc, tiệp màu với chiếc đồng hồ màu bạc lạnh trên cổ tay.
* Nút Windsor: Kiểu thắt truyền thống Windsor tạo nên một nút tam giác cân đối, vững chắc, và rất phù hợp khi mặc với áo có cổ rộng. Đây là một kiểu thắt truyền thống của người Anh và đòi hỏi kỹ thuật cao.
Khương Gia Di đi đến kết luận, đây là một người đàn ông có thẩm mỹ rất tốt.
“Gia Di!”.
Chu Lâm đang chờ bên đường vội vàng chạy đến. Cậu cầm chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn quơ trước mặt cô, cười áy náy: “Thật xin lỗi, hại cậu vất vả giữa trời nóng như vậy”.
Nói xong, cậu lấy kéo xoẹt vài đường đã cắt rời đường may liền giữ thân và đầu thỏ.
Xe vẫn dừng bên đường, nhưng nam thanh nữ tú trẻ tuổi bên đường đang bận rộn chân tay chẳng hơi đâu chú đến nó, càng không biết người trong xe vẫn đang lẳng lặng nhìn họ chăm chú.
Vốn dĩ Chu Tự Thâm chỉ lơ đãng ngước mắt lên nhưng lại dừng ánh mắt như đang suy tư điều gì đó.
Mũ đội đầu được tháo xuống lộ ra mái tóc dài rối loạn của thiếu nữ và gương mặt đã chuyển hồng.
Cô ngẩng mặt lên, tựa như đang trách móc chàng trai trẻ tuổi trước mặt nhưng khuôn mặt rực rỡ vẫn không nhìn ra một chút ý tứ trách móc nào.
Anh lặng lẽ nhìn mất mấy giây, khép tập tài liệu rồi nói: “Đi thôi”.
Trần Đình vội rời mắt khỏi kính chiếu hậu, không dám lén lút đánh giá Chu Tự Thâm đang ngồi ở ghế sau, chẳng qua anh ta vẫn không nhịn được mà nhớ lại biểu cảm của Chu Tự Thâm ban nãy.
Anh ta làm tài xế cho nhà họ Chu đã nhiều năm, dĩ nhiên thường ngày anh ta sẽ nghe được mấy chuyện nhà nhỏ nhặt trong nhà họ. Ví dụ gần đây cậu nhóc Chu Lâm rất thân thiết với một bạn học nữ trong trường. Người lớn trong nhà rất ủng hộ chuyện này, đoán chừng tính toán sẽ tác hợp cho hai người.
Anh ta cũng coi như hiểu được tính cách của mọi người trong nhà họ Chu. Kể như Chu Tự Thâm, rất ít biểu lộ cảm xúc ra mặt, ngay cả đối với người thân trong gia đình anh cũng hết sức giữ chừng mực.
Nhưng tính cách đó đặt cùng sự việc xảy ra ngày hôm nay lại không đúng chút nào.
Rốt cuộc ánh mắt vừa rồi của Chu Tự Thâm là cảm thấy hứng thú với chuyện “bát quái” của con cháu hay cảm thấy hứng thú với người đây?
Trần Đình bị chính suy đoán của mình khiến cho kinh ngạc, bỗng chốc rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.