Chương 22: Cảm Giác Này Là Gì
Lalam
08/09/2023
Đã từng hứa với lòng mình, chịu một lần đau khổ là quá đủ rồi, nhưng sao lại hết lần này tới lần khác, con tim lại không nghe lý trí như vậy.
Lâm Yến không hiểu mình bị làm sao nữa, cô vột trở dậy, lấy hai tay vỗ lên má mình để tỉnh táo hơn, vừa rồi tự nhiên lại mơ đến Thiếu Phong, lại còn cùng cậu ta vui vẻ cùng nhau nấu ăn nữa chứ, cô điên rồi sao? Hay chưa khỏi ốm?
Liếc nhìn đồng hồ trên bàn cũng đã hơn 5 giờ sáng rồi, cô liền xuống giường, đi tới cửa cổ sát đất kéo rèm chen ra, bên dưới còn mờ hơi sương, loáng thoáng thấy bóng người chạy bộ, ở căn hộ trung cư này đời sống rất tốt, hầu hết là người thành đạt, hình như ở đây có mỗi cô nghèo thì phải. Lâm Yến thở dài rời khỏi cửa đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Cô chưa bao giờ ra ngoài đi bộ vào buổi sáng cả, hôm nay muốn thử cảm giác hít thở không khí trước hoàng hôn xem thế nào. Nghĩ vậy cô liền đi vào tủ tìm bộ quần áo thỏa mái, đeo giầy vào, đi ra ngoài.
Ánh sáng mờ mờ lóe lên trong bóng tối, cũng có lúc thành phố này lại yên bình tới vậy, Lâm Yến đi dọc công viên, sau đó đi tới ghế đá ngồi xuống, chờ đợi tia nắng đầu tiên của bình minh.
"Lâm Yến...Cậu ra ngoài chạy bộ à?"
Lâm Yến trở về, thấy Thiếu Phong quần áo chỉnh tề đứng trước cửa nhà mình, trong tay vẫn như mọi hôm cầm theo đồ ăn sáng "Cậu tới lâu chưa? mình đi chạy bộ để điện thoại ở nhà."
"Mình tới lúc rồi." may mà cô về kịp, chứ không anh gọi bảo vệ lên phá cửa rồi, lúc tới gọi mãi không thấy Lâm Yến mở cửa, anh đã nghĩ cô lại ốm rồi.
Lâm Yến thấy Thiếu Phong nói vậy, chỉ biết cười ngượng, đưa tay nhấn mật khẩu cửa. Cô lúc này khuôn mặt có chút ửng đỏ, nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà trở lên khác lạ, lén nhìn Thiếu Phong, thấy anh không để ý, liền lẳng lặng đi vào phòng.
Thiếu Phong rất tự nhiên đi thẳng vào trong nhà bếp, lấy bát bỏ đồ ăn ra bát to, ngồi chờ Lâm Yến thay đồ ra ăn.
"Ngày nào cậu cũng mua đồ thế này mình sẽ lười đấy." Lâm Yến ngồi xuống bàn nhìn đồ ăn nóng hổi trong bát nói.
"Không sao, cậu lười cả đời mình cũng lo được."
Thiếu Phong nhìn chăm chú vào Lâm Yến ánh mắt trở lên nhu tình.
Cô nghe xong mặt ửng lên, so với vừa rồi còn đỏ hơn, không biết cậu ta dạo này bị đứt dây thần kinh ở đâu, mà trước mặt cô cả ngày nói những câu khiến người khác hoảng sợ.
Lâm Yến ăn sáng cùng Thiếu Phong xong, hưởng luôn cả quyền lợi có người chở đi làm, một cô gái 30 tuổi như cô, bỗng chốc có cảm giác như được trở về tuổi 18, cả người tỏa ra hương vị của tình yêu mà cô không hề hay biết.
Thiếu Phong quay sang nhìn Lâm Yến trên môi nở nụ cười tương, anh đang do dự có nên bước thêm một bước nữa tới gần cô hay không, nhừn lại sợ quý đường đột làm cô sợ hãi, mà chạy trốn khỏi anh, một người phụ nữ mới ly hôn xong như cô, trong lòng còn đầy dậy những vết thương, có thể mở lòng thử yêu thêm một lần nữa hay không, anh không thể nào đoán được tâm tư của cô. Cũng vì quá yêu nên mới không có đủ sự dũng cảm.
"Thiếu Phong, gần đây mình cũng khỏe rồi, cậu không cần ngày nào cũng vất vả, buổi sáng đem thức ăn sáng tới cho mình đâu." Lâm Yến do dự nhìn Thiếu Phong, cô không thể cứ mãi nhân ân tình của cậu ấy được.
"Két.." Thiếu Phong tự nhiên lái xe sát vào phía vỉa hè, vít mạnh ga lại, khiến cho Lâm Yến có chút hoảng hốt.
"Lâm Yến, cậu không sao chứ? mình xin lỗi." Thiếu Phong nhìn sang ánh mắt hối lỗi, anh không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, đầu óc không được tỉnh táo, nghe câu nói của cô xong càng mất tật trung, suýt nữa đụng vào xe người đằng trước.
"Mình không sao." Lâm Yến mỉm cười để Thiếu Phong yên tâm, nhìn vẻ mặt cậu ấy hẳn cũng hoảng hốt không kém cô là bao.
"Lâm Yến, mình thích cậu." Thiếu Phong ánh mắt nhu tình đột ngột lên tiếng.
Cô ngơ ngác nhìn sang, đây là lời tỏ tình của cậu ấy sao? Thiếu Phong thích cô, sao lại đột ngột như vậy.
"Lâm Yến, mình thật lòng thích cậu." Thiếu Phong nhắc lại lần nữa.
"Thiếu Phong, cậu không tỉnh táo rồi." Lâm Yến thở dài, nghe câu nó trong lòng cô thoáng tia vui mừng, nhưng lại không dám chấp nhận, cậu ấy còn độc thân, trong khi cô đã một lần nhỡ đò, sao có thể khiến cậu ấy trước mặt người khác bị chê cười được, cũng có thể chỉ là tình cảm nhất thời của Thiếu Phong mà thôi.
"Lâm Yến, mình rất tỉnh táo". Cậu im lặng một lúc, rồi cầm lấy tay cô, lời nói chân thành.
"Coi như mình chưa nghe thấy gì."
Nhìn Lâm Yến bước xuống xe, Thiếu Phong dùng tay đập mạnh vào vô lăng: "Mình bị điên rồi à, có ai tỏ tình kiểu hời hợt trên xe như cậu không, cô ấy sẽ chấp nhận sao? đúng là mất não rồi." Không biết đầu lúc đó bị làm sao, chỉ là nghe thấy câu Lâm Yến nói, không muốn anh tới vào buổi sáng nữa, nên mới nói như vậy.
Chỉ sợ lời vừa nói, sẽ khiến cô ấy chịu áp lực, ngày mai sẽ không gặp anh nữa.
Lâm Yến ngồi vào bàn làm việc, câu nói của Thiếu Phong vẫn vương trong lòng cô, mở điện thoại ra soi gương mặt mình trên màn hình điện thoại, chỉ thấy một cô gái trên mặt đã có vài vết nhăn, còn Thiếu Phong vẻ ngoài điển trai, sao có thể thích hợp nói chuyện yêu đương.
Lâm Yến không hiểu mình bị làm sao nữa, cô vột trở dậy, lấy hai tay vỗ lên má mình để tỉnh táo hơn, vừa rồi tự nhiên lại mơ đến Thiếu Phong, lại còn cùng cậu ta vui vẻ cùng nhau nấu ăn nữa chứ, cô điên rồi sao? Hay chưa khỏi ốm?
Liếc nhìn đồng hồ trên bàn cũng đã hơn 5 giờ sáng rồi, cô liền xuống giường, đi tới cửa cổ sát đất kéo rèm chen ra, bên dưới còn mờ hơi sương, loáng thoáng thấy bóng người chạy bộ, ở căn hộ trung cư này đời sống rất tốt, hầu hết là người thành đạt, hình như ở đây có mỗi cô nghèo thì phải. Lâm Yến thở dài rời khỏi cửa đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Cô chưa bao giờ ra ngoài đi bộ vào buổi sáng cả, hôm nay muốn thử cảm giác hít thở không khí trước hoàng hôn xem thế nào. Nghĩ vậy cô liền đi vào tủ tìm bộ quần áo thỏa mái, đeo giầy vào, đi ra ngoài.
Ánh sáng mờ mờ lóe lên trong bóng tối, cũng có lúc thành phố này lại yên bình tới vậy, Lâm Yến đi dọc công viên, sau đó đi tới ghế đá ngồi xuống, chờ đợi tia nắng đầu tiên của bình minh.
"Lâm Yến...Cậu ra ngoài chạy bộ à?"
Lâm Yến trở về, thấy Thiếu Phong quần áo chỉnh tề đứng trước cửa nhà mình, trong tay vẫn như mọi hôm cầm theo đồ ăn sáng "Cậu tới lâu chưa? mình đi chạy bộ để điện thoại ở nhà."
"Mình tới lúc rồi." may mà cô về kịp, chứ không anh gọi bảo vệ lên phá cửa rồi, lúc tới gọi mãi không thấy Lâm Yến mở cửa, anh đã nghĩ cô lại ốm rồi.
Lâm Yến thấy Thiếu Phong nói vậy, chỉ biết cười ngượng, đưa tay nhấn mật khẩu cửa. Cô lúc này khuôn mặt có chút ửng đỏ, nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà trở lên khác lạ, lén nhìn Thiếu Phong, thấy anh không để ý, liền lẳng lặng đi vào phòng.
Thiếu Phong rất tự nhiên đi thẳng vào trong nhà bếp, lấy bát bỏ đồ ăn ra bát to, ngồi chờ Lâm Yến thay đồ ra ăn.
"Ngày nào cậu cũng mua đồ thế này mình sẽ lười đấy." Lâm Yến ngồi xuống bàn nhìn đồ ăn nóng hổi trong bát nói.
"Không sao, cậu lười cả đời mình cũng lo được."
Thiếu Phong nhìn chăm chú vào Lâm Yến ánh mắt trở lên nhu tình.
Cô nghe xong mặt ửng lên, so với vừa rồi còn đỏ hơn, không biết cậu ta dạo này bị đứt dây thần kinh ở đâu, mà trước mặt cô cả ngày nói những câu khiến người khác hoảng sợ.
Lâm Yến ăn sáng cùng Thiếu Phong xong, hưởng luôn cả quyền lợi có người chở đi làm, một cô gái 30 tuổi như cô, bỗng chốc có cảm giác như được trở về tuổi 18, cả người tỏa ra hương vị của tình yêu mà cô không hề hay biết.
Thiếu Phong quay sang nhìn Lâm Yến trên môi nở nụ cười tương, anh đang do dự có nên bước thêm một bước nữa tới gần cô hay không, nhừn lại sợ quý đường đột làm cô sợ hãi, mà chạy trốn khỏi anh, một người phụ nữ mới ly hôn xong như cô, trong lòng còn đầy dậy những vết thương, có thể mở lòng thử yêu thêm một lần nữa hay không, anh không thể nào đoán được tâm tư của cô. Cũng vì quá yêu nên mới không có đủ sự dũng cảm.
"Thiếu Phong, gần đây mình cũng khỏe rồi, cậu không cần ngày nào cũng vất vả, buổi sáng đem thức ăn sáng tới cho mình đâu." Lâm Yến do dự nhìn Thiếu Phong, cô không thể cứ mãi nhân ân tình của cậu ấy được.
"Két.." Thiếu Phong tự nhiên lái xe sát vào phía vỉa hè, vít mạnh ga lại, khiến cho Lâm Yến có chút hoảng hốt.
"Lâm Yến, cậu không sao chứ? mình xin lỗi." Thiếu Phong nhìn sang ánh mắt hối lỗi, anh không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, đầu óc không được tỉnh táo, nghe câu nói của cô xong càng mất tật trung, suýt nữa đụng vào xe người đằng trước.
"Mình không sao." Lâm Yến mỉm cười để Thiếu Phong yên tâm, nhìn vẻ mặt cậu ấy hẳn cũng hoảng hốt không kém cô là bao.
"Lâm Yến, mình thích cậu." Thiếu Phong ánh mắt nhu tình đột ngột lên tiếng.
Cô ngơ ngác nhìn sang, đây là lời tỏ tình của cậu ấy sao? Thiếu Phong thích cô, sao lại đột ngột như vậy.
"Lâm Yến, mình thật lòng thích cậu." Thiếu Phong nhắc lại lần nữa.
"Thiếu Phong, cậu không tỉnh táo rồi." Lâm Yến thở dài, nghe câu nó trong lòng cô thoáng tia vui mừng, nhưng lại không dám chấp nhận, cậu ấy còn độc thân, trong khi cô đã một lần nhỡ đò, sao có thể khiến cậu ấy trước mặt người khác bị chê cười được, cũng có thể chỉ là tình cảm nhất thời của Thiếu Phong mà thôi.
"Lâm Yến, mình rất tỉnh táo". Cậu im lặng một lúc, rồi cầm lấy tay cô, lời nói chân thành.
"Coi như mình chưa nghe thấy gì."
Nhìn Lâm Yến bước xuống xe, Thiếu Phong dùng tay đập mạnh vào vô lăng: "Mình bị điên rồi à, có ai tỏ tình kiểu hời hợt trên xe như cậu không, cô ấy sẽ chấp nhận sao? đúng là mất não rồi." Không biết đầu lúc đó bị làm sao, chỉ là nghe thấy câu Lâm Yến nói, không muốn anh tới vào buổi sáng nữa, nên mới nói như vậy.
Chỉ sợ lời vừa nói, sẽ khiến cô ấy chịu áp lực, ngày mai sẽ không gặp anh nữa.
Lâm Yến ngồi vào bàn làm việc, câu nói của Thiếu Phong vẫn vương trong lòng cô, mở điện thoại ra soi gương mặt mình trên màn hình điện thoại, chỉ thấy một cô gái trên mặt đã có vài vết nhăn, còn Thiếu Phong vẻ ngoài điển trai, sao có thể thích hợp nói chuyện yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.