Chương 46: Cảm Ơn Em Đã Bình An
Lalam
08/09/2023
Trên đường xe cộ tấp nập, một chiếc xe bất chấp đèn đường giao thông phóng nhanh về phía trước. Mới vài phút trước anh đang trong phòng họp nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói Lâm Yến bị tai nạn. Thiếu Phong trách bản thân mình, nếu hôm nay vẫn như mọi ngày tới đón cô ấy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, nếu cô ấy có mệnh hệ gì anh cũng chẳng thiết sống nữa.
Thiếu Phong chạy tới quầy lễ tân, giọng gấp gáp hỏi: "Xin hỏi người vừa rồi bị tai nạn đang ở phòng nào?"
"Có ba bệnh nhân bị tai nạn cùng một lúc, không biết anh là người nhà của bệnh nhân nào?" Y tá quầy lễ tân cúi xuống kiểm tra danh sách bệnh nhân trong máy tính, thấy cùng thời điểm được đưa vào bệnh viện có một nam, hai nữ liền hỏi lại.
"Tôi là người thân của cô Lâm Yến."
"Cô Lâm đang ở phòng 301."
Thiếu Phong nghe theo lời chỉ dẫn của lễ tân, đi lên phòng bệnh của Lâm Yến, theo lời người kia nói lúc gặp tai nạn cô ấy đang ở cùng với hai người nữa, bọn họ làm gì mà lại không để ý như vậy? Lúc đầu anh cứ nghĩ cô ấy gặp chuyện không may khi đang ở trên xe taxi chứ.
Nhìn khắp phòng bệnh một lượt cuối cùng Thiếu Phong cũng nhìn thấy người mà mình muốn gặp, Lâm Yến đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt ngủ say, bên má có dán một chiếc băng gạc lớn che đi nửa khuôn mặt của cô.Thiếu Phong giống như sợ làm cô tỉnh giấc, dè dặt bước tới gần nắm lấy tay cô đặt lên má mình, ánh mắt đau lòng nhìn cô.
"Thiếu Phong." Lâm Yến từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang ở bên cạnh, lên tiếng gọi tên anh, lúc được đưa vào đây cô vẫn còn tỉnh táo, không hiểu sao vừa từ phòng chụp X quang về lại ngủ từ lúc nào chẳng hay.
"Lâm Yến, em có bị thương ở đâu không, anh xin lỗi." Thiếu Phong đưa tay lên vuốt nhẹ lên mái tóc cô, đôi mắt long lanh, cố kìm nén sự xúc động này lại, thấy cô ấy bình an nằm đây, anh coi như đã gạt bỏ được tảng đá trong lòng mình, phải biết lúc nhận được cuộc gọi kia anh đã rất hoảng loạn, cả người như không còn sức lực chạy xuống chỗ để xe.
"Thiếu Phong, em không sao, chỉ bị xây xát nhẹ thôi." Lâm Yến để chứng minh bản thân mình không sao, động tay động chân cho anh xem. Tự nhiên cô khẽ thở dài, không biết hai người kia thế nào rồi? Nhất là Tuyết Ngân lúc cô ấy bị đâm trực diện, lúc đưa tới bệnh viện đã trong tình trạng rất nguy kịch rồi, nhớ lại hình ảnh máu me lúc đó Lâm Yến khẽ run.
"Em kiểm tra toàn diện chưa?" Nhìn bề ngoài thì không có vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng nhiều người bị xe đụng trúng nhìn có vẻ không vấn đề gì bên trong lại bị dập nát hết cả.
"Em kiểm tra rồi đang chờ kết quả..." Dù chưa có kết quả, Lâm Yến vẫn có thể chắc chắn khẳng định rằng mình không sao, bởi lúc đó chỉ có mình cô ta bị xe đâm mà thôi còn cô và Vệ Khanh đều bị đẩy ra chỗ khác, vết thương trên người là do lực đẩy quá mạnh khiến cả người bị ngã xuống đường mà ra.
Lâm Yến kể lại tình hình mọi chuyện xảy ra lúc đó cho Thiếu Phong nghe, lúc đó cô và Tuyết Ngân đang giằng co ở sát vỉa hè, không hiểu vì sao cô ta lại lên cơn điên muốn kéo cô đi sang bên đường, Vệ Khanh thấy vậy chạy tới muốn kéo tay Tuyết Ngân ra khỏi đầu cô, thành ra cả ba người bọn họ cứ thế đứng giữa đường lôi kéo nhau, cô chỉ nhớ bị một bàn tay đẩy ra chỗ khác, lúc đầu óc tỉnh táo đã thấy xung quanh mình rất nhiều người đứng vây quanh, còn hai người kia đều nằm dưới đất.
Thiếu Phong nghe đến tên Vệ Khanh không khỏi nắm tay thành quả đấm, anh ta gạt bỏ mọi lời nói của anh, vẫn cố chấp tới tìm Lâm Yến, dẫn tới mọi chuyện thành ra thế này đây, dù anh ta đã cứu cô ấy, nhưng vẫn không thể xóa bỏ tội lỗi của anh ta, một lúc làm tổn hại tới hai người phụ nữ, đáng ra người đang trong cơn nguy kịch kia phải là anh ta mới đúng.
Anh ta cứu Lâm Yến, còn chính người vợ anh ta đang muốn ruồng bỏ lại cứu anh ta một mạng, không biết cô ta đã từng làm những chuyện gì? Khiến Vệ Khanh chán ghét đến lỗi muốn quay lại với Lâm Yến, người có mới lới cũ như anh ta đến cuối cùng sẽ trắng tay, chẳng còn người nào bên cạnh, lúc đó mới nhận ra khi xưa mình ngu ngốc đến cỡ nào, bỏ qua tất thẩy những người phụ nữ yêu anh ta thật lòng, nhìn lại đã quá muộn.
"Cô Lâm kết quả kiểm tra tổng quát của cô đã có, mọi thứ đều bình thường, thai nhi ổn định, cô và người nhà yên tâm."
"Thai nhi?" Thiếu Phong và Lâm Yến nghe lời bác sĩ nói, dường như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc đồng thanh hỏi lại.
"Hai người không biết mình có con? Đứa bé hiện tại được 6 tuần tuổi rồi, dù ổn định nhưng vẫn cần quan sát thêm một thời gian nữa, nếu có hiện tượng đau bụng âm ỉ, hay ra máu cần tới bệnh viện ngay." Lâm Yến là một trong số ít thai phụ có thể may mắn như vậy, đa số bị ngã hay bị lực nào đó tác động tới đều xảy ra những hiện tượng như động thai hoặc sảy thai. Bác sĩ dặn dò bọn họ thêm vài vấn đề liên quan đến chế độ ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý rồi rời đi.
Lâm Yến nhìn theo bóng lưng bác sĩ rời đi vô thức đặt tay lên bụng mình, cô mang thai? Từ trước tới nay kinh nguyệt của cô vốn không đều, mất kinh hơn tháng là chuyện bình thường, hơn nữa trước kia mãi mà chẳng có con, nên cô chưa bao giờ nghĩ tới, giờ bác sĩ nói cô mới nhớ ra gần đây trong người rất khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
"Lâm Yến, có phải không? Anh không nghe nhầm đúng không?" Thiếu Phong dường như cũng giống như Lâm Yến, bị hạnh phúc tới quá bất ngờ này làm cho ngây ngốc, liên tục đặt ra những câu hỏi. Cho tới khi nhận được cái gật đầu khẳng định của cô, anh mới kích động ôm chầm lấy cô.
"Cảm ơn em và con đều bình an."
Lâm Yến cứ nghĩ cả đời này không thể giống như những người phụ nữ khác, theo cách thông thường mà mang thai, còn đang định tới bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên gò má, ôm lấy Thiếu Phong thầm cảm tạ ông trời đã lắng nghe lời nguyện cầu của mình, ban đến cho bọn họ một món quà quý giá.
Thiếu Phong chạy tới quầy lễ tân, giọng gấp gáp hỏi: "Xin hỏi người vừa rồi bị tai nạn đang ở phòng nào?"
"Có ba bệnh nhân bị tai nạn cùng một lúc, không biết anh là người nhà của bệnh nhân nào?" Y tá quầy lễ tân cúi xuống kiểm tra danh sách bệnh nhân trong máy tính, thấy cùng thời điểm được đưa vào bệnh viện có một nam, hai nữ liền hỏi lại.
"Tôi là người thân của cô Lâm Yến."
"Cô Lâm đang ở phòng 301."
Thiếu Phong nghe theo lời chỉ dẫn của lễ tân, đi lên phòng bệnh của Lâm Yến, theo lời người kia nói lúc gặp tai nạn cô ấy đang ở cùng với hai người nữa, bọn họ làm gì mà lại không để ý như vậy? Lúc đầu anh cứ nghĩ cô ấy gặp chuyện không may khi đang ở trên xe taxi chứ.
Nhìn khắp phòng bệnh một lượt cuối cùng Thiếu Phong cũng nhìn thấy người mà mình muốn gặp, Lâm Yến đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt ngủ say, bên má có dán một chiếc băng gạc lớn che đi nửa khuôn mặt của cô.Thiếu Phong giống như sợ làm cô tỉnh giấc, dè dặt bước tới gần nắm lấy tay cô đặt lên má mình, ánh mắt đau lòng nhìn cô.
"Thiếu Phong." Lâm Yến từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang ở bên cạnh, lên tiếng gọi tên anh, lúc được đưa vào đây cô vẫn còn tỉnh táo, không hiểu sao vừa từ phòng chụp X quang về lại ngủ từ lúc nào chẳng hay.
"Lâm Yến, em có bị thương ở đâu không, anh xin lỗi." Thiếu Phong đưa tay lên vuốt nhẹ lên mái tóc cô, đôi mắt long lanh, cố kìm nén sự xúc động này lại, thấy cô ấy bình an nằm đây, anh coi như đã gạt bỏ được tảng đá trong lòng mình, phải biết lúc nhận được cuộc gọi kia anh đã rất hoảng loạn, cả người như không còn sức lực chạy xuống chỗ để xe.
"Thiếu Phong, em không sao, chỉ bị xây xát nhẹ thôi." Lâm Yến để chứng minh bản thân mình không sao, động tay động chân cho anh xem. Tự nhiên cô khẽ thở dài, không biết hai người kia thế nào rồi? Nhất là Tuyết Ngân lúc cô ấy bị đâm trực diện, lúc đưa tới bệnh viện đã trong tình trạng rất nguy kịch rồi, nhớ lại hình ảnh máu me lúc đó Lâm Yến khẽ run.
"Em kiểm tra toàn diện chưa?" Nhìn bề ngoài thì không có vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng nhiều người bị xe đụng trúng nhìn có vẻ không vấn đề gì bên trong lại bị dập nát hết cả.
"Em kiểm tra rồi đang chờ kết quả..." Dù chưa có kết quả, Lâm Yến vẫn có thể chắc chắn khẳng định rằng mình không sao, bởi lúc đó chỉ có mình cô ta bị xe đâm mà thôi còn cô và Vệ Khanh đều bị đẩy ra chỗ khác, vết thương trên người là do lực đẩy quá mạnh khiến cả người bị ngã xuống đường mà ra.
Lâm Yến kể lại tình hình mọi chuyện xảy ra lúc đó cho Thiếu Phong nghe, lúc đó cô và Tuyết Ngân đang giằng co ở sát vỉa hè, không hiểu vì sao cô ta lại lên cơn điên muốn kéo cô đi sang bên đường, Vệ Khanh thấy vậy chạy tới muốn kéo tay Tuyết Ngân ra khỏi đầu cô, thành ra cả ba người bọn họ cứ thế đứng giữa đường lôi kéo nhau, cô chỉ nhớ bị một bàn tay đẩy ra chỗ khác, lúc đầu óc tỉnh táo đã thấy xung quanh mình rất nhiều người đứng vây quanh, còn hai người kia đều nằm dưới đất.
Thiếu Phong nghe đến tên Vệ Khanh không khỏi nắm tay thành quả đấm, anh ta gạt bỏ mọi lời nói của anh, vẫn cố chấp tới tìm Lâm Yến, dẫn tới mọi chuyện thành ra thế này đây, dù anh ta đã cứu cô ấy, nhưng vẫn không thể xóa bỏ tội lỗi của anh ta, một lúc làm tổn hại tới hai người phụ nữ, đáng ra người đang trong cơn nguy kịch kia phải là anh ta mới đúng.
Anh ta cứu Lâm Yến, còn chính người vợ anh ta đang muốn ruồng bỏ lại cứu anh ta một mạng, không biết cô ta đã từng làm những chuyện gì? Khiến Vệ Khanh chán ghét đến lỗi muốn quay lại với Lâm Yến, người có mới lới cũ như anh ta đến cuối cùng sẽ trắng tay, chẳng còn người nào bên cạnh, lúc đó mới nhận ra khi xưa mình ngu ngốc đến cỡ nào, bỏ qua tất thẩy những người phụ nữ yêu anh ta thật lòng, nhìn lại đã quá muộn.
"Cô Lâm kết quả kiểm tra tổng quát của cô đã có, mọi thứ đều bình thường, thai nhi ổn định, cô và người nhà yên tâm."
"Thai nhi?" Thiếu Phong và Lâm Yến nghe lời bác sĩ nói, dường như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc đồng thanh hỏi lại.
"Hai người không biết mình có con? Đứa bé hiện tại được 6 tuần tuổi rồi, dù ổn định nhưng vẫn cần quan sát thêm một thời gian nữa, nếu có hiện tượng đau bụng âm ỉ, hay ra máu cần tới bệnh viện ngay." Lâm Yến là một trong số ít thai phụ có thể may mắn như vậy, đa số bị ngã hay bị lực nào đó tác động tới đều xảy ra những hiện tượng như động thai hoặc sảy thai. Bác sĩ dặn dò bọn họ thêm vài vấn đề liên quan đến chế độ ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý rồi rời đi.
Lâm Yến nhìn theo bóng lưng bác sĩ rời đi vô thức đặt tay lên bụng mình, cô mang thai? Từ trước tới nay kinh nguyệt của cô vốn không đều, mất kinh hơn tháng là chuyện bình thường, hơn nữa trước kia mãi mà chẳng có con, nên cô chưa bao giờ nghĩ tới, giờ bác sĩ nói cô mới nhớ ra gần đây trong người rất khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
"Lâm Yến, có phải không? Anh không nghe nhầm đúng không?" Thiếu Phong dường như cũng giống như Lâm Yến, bị hạnh phúc tới quá bất ngờ này làm cho ngây ngốc, liên tục đặt ra những câu hỏi. Cho tới khi nhận được cái gật đầu khẳng định của cô, anh mới kích động ôm chầm lấy cô.
"Cảm ơn em và con đều bình an."
Lâm Yến cứ nghĩ cả đời này không thể giống như những người phụ nữ khác, theo cách thông thường mà mang thai, còn đang định tới bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên gò má, ôm lấy Thiếu Phong thầm cảm tạ ông trời đã lắng nghe lời nguyện cầu của mình, ban đến cho bọn họ một món quà quý giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.