Chương 4: Chúng Ta Ly Hôn Đi
Lalam
08/09/2023
Trong phòng làm việc sạch sẽ, Vệ Khanh mặc trang phục gọn gàng, ngồi xem tài liệu, nhìn anh ta lúc này khiến cho bao người yêu thích, bởi vẻ bề ngoài của anh ta rất phong độ lịch lãm, người khác nhìn vào sẽ nghĩ đây là người đàn ông tốt, nhưng lại không biết rằng bên ngoài thực ra chỉ là lớp vỏ bọc hoàn mỹ mà ông trời đã ưu ái cho anh ta, còn bên trong lại là con người thối nát.
"Cốc cốc."
Lễ tân giơ tay lên gõ cửa, sau đó đi tới bàn làm việc của Vệ Khanh, đặt phong bì lên trên bàn.
"Giám đốc Vệ, có cô Lâm Yến nhờ tôi đưa cái này cho anh."
Vừa rồi có một cô gái tới đây, nhờ cô đưa hộ phong bì thư cho giám đốc Vệ. Cô bảo không nhận nhưng cô ấy nói cô ấy là vợ giám đốc Vệ, còn đưa cô xem ảnh để chứng minh nữa. Thư ký thấy vậy mới nhận.
Vệ Khanh cầm lấy phong bì ánh mắt ghét bỏ: " cô ta thật lắm trò". Anh nghĩ chắc cô ta sợ anh ta không nhận tin nhắn nên dùng cách này đây mà, anh biết cô ta chỉ có thể bám anh thôi.
Vệ Khanh không quan tâm về đến phòng vứt phong bì kia lên bàn, rồi cúi xuống làm việc. Anh ta còn biết bao nhiêu việc, còn Lâm Yến chỉ ở nhà, là rảnh quá nên mới nghĩ ra nhiều trò?
"Tinh...tinh" Lâm Yến nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mở ra xem thì là cuộc gọi của bà Vệ gọi tới, cô mệt mỏi nghe máy.
"Lâm Yến, nay cô biết là ngày gì không? sao giờ này chưa vác mặt về đây!".
"Mẹ à, đừng chờ con, con sẽ không về đâu".
Cô sao không biết hôm nay là ngày gì, chỉ là không muốn làm con ngốc bị bọn họ gọi là tới nữa, vốn dĩ làm dâu thì phụ giúp nhà chồng là điều đương nhiên, nhưng cách sống của nhà chồng cô không giống người khác, mọi việc đều bắt con dâu làm còn bọn họ ngồi chơi.
Bà Vệ nghe con dâu nói tức giận quát mắng, hàng năm đều là cô ta trở về từ tờ mờ sáng, hôm nay hơn 7 giờ còn chưa thấy mặt mũi cô ta đâu.
Lâm Yến không cần thiết phải về đó nữa, nếu bố mẹ chồng từng đối xử tối với cô thì có lẽ cô còn về giúp họ, nhưng đây họ chưa một lần thực lòng đối đãi cô, thâm trí không coi cô là con dâu nữa, nếu biết Vệ Khanh có đàn bà khác bên ngoài, còn quay ra mắng do cô ấy chứ.
Cô mặc kệ bà tức giận, nói thêm một vài câu liền tắt máy, là nhà bọn họ cạn tình trước.
Bà Vệ nói Lâm Yến không được, tức giận gọi điện cho con trai, kể tội con dâu.
"Con trai à, cái con bé Lâm Yến kia nay làm sao vậy, nhà thì nhiều việc các bác con hôm nay đều về cả, nó không đến thì ai làm việc nhà đây, ôi cái lưng của tôi đau quá.."
"Cô ta không về" Vệ Khanh thắc mắc cô ta không phải gửi thư xin lỗi sao, vậy hành động của cô ta là gì. Vệ Khanh tức giận mở thư ra xem thử.
Từ *Đơn ly hôn* đập vào mắt Vệ Khanh, cô ta dám gửi đơn ly hôn, anh không bỏ cô ta thì thôi đi cô ta lại dám bỏ anh, thế giới này thật đảo ngược rồi.
Vệ Khanh đưa tay nới lỏng cavat trên cổ mình, năm năm nay là anh nuôi cô ta, thử hỏi xem nếu không có anh ta, cô ta lấy gì mà ăn, đã không kiếm ra tiền còn lắm chuyện, không biết thân biết phận, cô ta oai cho ai xem.
"Lâm Yến, cô ăn gan hùm à". Vệ Khanh gằn giọng nói với Lâm Yến trong điện thoại.
"Gan hùm hay không ra tòa rồi nói".
Lâm Yến nói xong những lời cần nói, cảm thấy không nên phí nước bọt vì anh ta liền cúp máy.
Hôm qua Lãnh Thanh Thanh nói giới thiệu cho cô một công việc ở công ty luật, trước đây chưa lấy chồng, cô cũng là một luật sư rất giỏi, nhưng giờ cô khá mất tự tin, mấy năm không sờ đến sách vở, kiến thức cũng bị mai một rồi.
Theo như lịch hẹn bên công ty luật kia đồng ý gặp cô lúc 9 giờ sáng, có chút quem biết với Thanh Thanh nên họ đồng ý cho cô một cơ hội phỏng vấn.
Lâm Yến biết đây là cơ hội của cô, để cô bắt đầu cuộc sống mới, nên cần phải nắm chắc mới được.
Haizz phụ nữ lấy chồng cũng nên có công việc cho bản thân mình, ra ngoài làm việc sẽ khiến con người ta trở lên có địa vị hơn, như cô bây giờ thật là đường cùng mà.
khó có thể nói rằng khi lấy nhau, có thể sống với nhau đến hết đời, nên giữ cho mình một con đường lui từ khi bắt đầu là cách tốt nhất.
Lâm Yến càng nghĩ càng chán nản 5 năm ở nhà, liệu cô có thể làm tốt không đây.
"Cô Lâm Yến phải không luật sư vương mời cô vào".
Lâm Yến theo sự chỉ dẫn của cô nhân viên đi vào phòng.
" Chào cô Lâm, cô cứ tự nhiên, Lãnh Thanh Thanh là bạn tôi, hôm qua lúc gọi điện cô ấy đã nói tình hình của cô cho tôi, vậy nên tôi sẽ chỉ hỏi những câu chuyên môn".
Lâm Yến cùng Vương Hoành ngồi nói chuyện khoảng nửa giờ, anh ta có vẻ hài lòng với những câu trả lời của cô, gập lý lịch của Lâm Yến, nở nụ cười tươi.
"Rất vui được làm việc cùng cô".
"Cảm ơn luật sư Vương".
Ra khỏi văn phòng luật Lâm Yến thật vui vẻ, lo lắng của cô đã không còn rồi, bắt đầu tìm lại chính mình thôi, thật tốt quá, ít ra không như cô nghĩ phải khó khăn một thời gian để tìm kiếm việc làm.
"Cốc cốc."
Lễ tân giơ tay lên gõ cửa, sau đó đi tới bàn làm việc của Vệ Khanh, đặt phong bì lên trên bàn.
"Giám đốc Vệ, có cô Lâm Yến nhờ tôi đưa cái này cho anh."
Vừa rồi có một cô gái tới đây, nhờ cô đưa hộ phong bì thư cho giám đốc Vệ. Cô bảo không nhận nhưng cô ấy nói cô ấy là vợ giám đốc Vệ, còn đưa cô xem ảnh để chứng minh nữa. Thư ký thấy vậy mới nhận.
Vệ Khanh cầm lấy phong bì ánh mắt ghét bỏ: " cô ta thật lắm trò". Anh nghĩ chắc cô ta sợ anh ta không nhận tin nhắn nên dùng cách này đây mà, anh biết cô ta chỉ có thể bám anh thôi.
Vệ Khanh không quan tâm về đến phòng vứt phong bì kia lên bàn, rồi cúi xuống làm việc. Anh ta còn biết bao nhiêu việc, còn Lâm Yến chỉ ở nhà, là rảnh quá nên mới nghĩ ra nhiều trò?
"Tinh...tinh" Lâm Yến nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mở ra xem thì là cuộc gọi của bà Vệ gọi tới, cô mệt mỏi nghe máy.
"Lâm Yến, nay cô biết là ngày gì không? sao giờ này chưa vác mặt về đây!".
"Mẹ à, đừng chờ con, con sẽ không về đâu".
Cô sao không biết hôm nay là ngày gì, chỉ là không muốn làm con ngốc bị bọn họ gọi là tới nữa, vốn dĩ làm dâu thì phụ giúp nhà chồng là điều đương nhiên, nhưng cách sống của nhà chồng cô không giống người khác, mọi việc đều bắt con dâu làm còn bọn họ ngồi chơi.
Bà Vệ nghe con dâu nói tức giận quát mắng, hàng năm đều là cô ta trở về từ tờ mờ sáng, hôm nay hơn 7 giờ còn chưa thấy mặt mũi cô ta đâu.
Lâm Yến không cần thiết phải về đó nữa, nếu bố mẹ chồng từng đối xử tối với cô thì có lẽ cô còn về giúp họ, nhưng đây họ chưa một lần thực lòng đối đãi cô, thâm trí không coi cô là con dâu nữa, nếu biết Vệ Khanh có đàn bà khác bên ngoài, còn quay ra mắng do cô ấy chứ.
Cô mặc kệ bà tức giận, nói thêm một vài câu liền tắt máy, là nhà bọn họ cạn tình trước.
Bà Vệ nói Lâm Yến không được, tức giận gọi điện cho con trai, kể tội con dâu.
"Con trai à, cái con bé Lâm Yến kia nay làm sao vậy, nhà thì nhiều việc các bác con hôm nay đều về cả, nó không đến thì ai làm việc nhà đây, ôi cái lưng của tôi đau quá.."
"Cô ta không về" Vệ Khanh thắc mắc cô ta không phải gửi thư xin lỗi sao, vậy hành động của cô ta là gì. Vệ Khanh tức giận mở thư ra xem thử.
Từ *Đơn ly hôn* đập vào mắt Vệ Khanh, cô ta dám gửi đơn ly hôn, anh không bỏ cô ta thì thôi đi cô ta lại dám bỏ anh, thế giới này thật đảo ngược rồi.
Vệ Khanh đưa tay nới lỏng cavat trên cổ mình, năm năm nay là anh nuôi cô ta, thử hỏi xem nếu không có anh ta, cô ta lấy gì mà ăn, đã không kiếm ra tiền còn lắm chuyện, không biết thân biết phận, cô ta oai cho ai xem.
"Lâm Yến, cô ăn gan hùm à". Vệ Khanh gằn giọng nói với Lâm Yến trong điện thoại.
"Gan hùm hay không ra tòa rồi nói".
Lâm Yến nói xong những lời cần nói, cảm thấy không nên phí nước bọt vì anh ta liền cúp máy.
Hôm qua Lãnh Thanh Thanh nói giới thiệu cho cô một công việc ở công ty luật, trước đây chưa lấy chồng, cô cũng là một luật sư rất giỏi, nhưng giờ cô khá mất tự tin, mấy năm không sờ đến sách vở, kiến thức cũng bị mai một rồi.
Theo như lịch hẹn bên công ty luật kia đồng ý gặp cô lúc 9 giờ sáng, có chút quem biết với Thanh Thanh nên họ đồng ý cho cô một cơ hội phỏng vấn.
Lâm Yến biết đây là cơ hội của cô, để cô bắt đầu cuộc sống mới, nên cần phải nắm chắc mới được.
Haizz phụ nữ lấy chồng cũng nên có công việc cho bản thân mình, ra ngoài làm việc sẽ khiến con người ta trở lên có địa vị hơn, như cô bây giờ thật là đường cùng mà.
khó có thể nói rằng khi lấy nhau, có thể sống với nhau đến hết đời, nên giữ cho mình một con đường lui từ khi bắt đầu là cách tốt nhất.
Lâm Yến càng nghĩ càng chán nản 5 năm ở nhà, liệu cô có thể làm tốt không đây.
"Cô Lâm Yến phải không luật sư vương mời cô vào".
Lâm Yến theo sự chỉ dẫn của cô nhân viên đi vào phòng.
" Chào cô Lâm, cô cứ tự nhiên, Lãnh Thanh Thanh là bạn tôi, hôm qua lúc gọi điện cô ấy đã nói tình hình của cô cho tôi, vậy nên tôi sẽ chỉ hỏi những câu chuyên môn".
Lâm Yến cùng Vương Hoành ngồi nói chuyện khoảng nửa giờ, anh ta có vẻ hài lòng với những câu trả lời của cô, gập lý lịch của Lâm Yến, nở nụ cười tươi.
"Rất vui được làm việc cùng cô".
"Cảm ơn luật sư Vương".
Ra khỏi văn phòng luật Lâm Yến thật vui vẻ, lo lắng của cô đã không còn rồi, bắt đầu tìm lại chính mình thôi, thật tốt quá, ít ra không như cô nghĩ phải khó khăn một thời gian để tìm kiếm việc làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.