Chương 7: Gặp Lại Người Cũ
Lalam
08/09/2023
Lâm Yến hôm nay có vụ kiện gặp khách hàng ở bên ngoài, nên không đến văn phòng luật, mà đi thẳng ra chỗ hẹn.
" Lâm luật sư ở bên này".
Thấy có một người phụ nữ vẫy tay gọi cô, Lâm Yến liền đi tới.
"Cô Phương, xin chào". Lâm Yến đi tới kéo ghế ra ngồi đối diện cô gái.
"Em đợi chị một lúc rồi, ngại quá em đã gọi đồ uống trước, chị uống gì cứ gọi đi nhé".
Thấy Lâm Yến ngồi xuống cô gái kia liền mở lời, Lâm Yến quan sát người phụ nữ đối diện, là một cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng sao trong hồ sơ lại kiện chồng ngoại tình thế này.
" Em kết hôn được bao năm rồi"
Cô Phương: "2 năm chị ạ em kết hôn từ năm 20 tuổi, không ngờ bao nhiêu hứa hẹn anh ta lại là người phản bội".
"Trong hồ sơ em có ghi chỉ cần đòi quyền nuôi con". Lâm Yến nhìn nhớ lại chi tiết trong hồ sơ mà cô gái cung cấp hỏi.
"Vâng, em không cần gì cả chỉ cần con thôi, nhà anh ta rất có điều kiện, em sợ mình sẽ không được nuôi con".
"Yên tâm chị sẽ giúp em, bé còn nhỏ nên ở với mẹ". Luật pháp ưu tiên phụ nữ hơn, chỉ cần thân chủ của cô chứng minh mình có đủ khả năng nuôi con là được.
Trong tài liệu kia chồng của Phương Hiểu thân chủ cô, là một công tử ăn chơi, lăng nhăng, hơn cô ấy 4 tuổi, không nghề nghiệp sống bằng tiền của bố mẹ, Phương Hiểu cũng không có công việc.
"Trước hết em nên kiếm cho mình một công việc ổn định, có thể nuôi dưỡng tốt nhất cho con, nếu em không có việc làm phần thắng sẽ bị giảm vài phần".
"Em đã liên hệ vài chỗ rồi chị ạ, em thật dại chưa học hành tử tế đã đi kết hôn, giờ công việc muốn kiếm cũng không dễ".
" Cố gắng lên".
Lâm Yến thấy rất đồng cảm với cô ấy, đều vì yêu một người bỏ lỡ nhiều thứ quý báu. Nhưng cô ấy so với cô tuổi còn trẻ mong rằng trong tương lai cô ấy sẽ được hạnh phúc.
" Cô Không sao chứ".
" Không tôi không sao, cảm ơn".
Ra khỏi quán nước Lâm Yến, đang đi thì bị một chiếc xe máy đi ngang qua làm cô suýt nữa té ngã, may nhờ có người bên cạnh giúp đỡ.
"Lâm Yến". Người đàn ông nhìn thấy cô ánh mắt hiện lên sự vui mừng.
Lâm Yến thấy người gọi mình liền ngẩng mặt lên xem, cô khi nhìn thấy khuôn mặt người kia thật kinh ngạc, 7 năm rồi đây chả phải là Thiếu Phong sao.
"Thiếu Phong, cậu về nước từ bao giờ vậy".
Thiếu Phong vui vẻ, anh cũng rất bất ngờ khi cô vẫn còn nhận ra mình. "Thật may quá cậu còn nhớ mình, vào đây ngồi chút được không?".
Lâm Yến gật đầu, giờ cô cũng không bận lắm, dù sao cũng là bạn học, ngồi với nhau ôn lại chút kỷ niệm tốt, cũng tốt.
Thiếu phong là bạn học đại học của Lâm Yến, sau khi học xong cậu ta ra nước ngoài du học, nghe nói học xong làm việc luôn bên đó, cô và cậu ấy học chung lớp nhưng cũng không thân lắm, cô nhớ cậu ta bởi Thiếu Phong là người rất khôi ngô.
Thiếu Phong lịch sự giúp Lâm Yến kéo ghế : "Ngồi đi, cậu cuộc sống thế nào?".
Lâm Yến: " Mình sống tốt, cậu sao lại về nước? nghe nói công việc bên kia rất tốt".
"Mình về nước mở công ty, đi cũng nhiều năm rồi muốn quay về". Thiếu Phong nhìn Lâm Yến có chút lơ đãng hồi tưởng chuyện quá khứ.
Lâm Yến mỉm cười, mỗi người một lý tưởng, nhìn Thiếu Phong giờ đây chắc hẳn rất thành đạt " Uh.. cũng đúng".
Thiếu Phong quan sát khuôn mặt Lâm Yến, so với trí nhớ trước đây của anh về cô, hẳn vẫn không khác biệt là mấy "Cậu vẫn như vậy, trong trí nhớ của mình".
Lâm Yến ngạc nhiên khi nghe cậu ta nói vậy. Cậu ấy từng nhớ tới cô sao?
"Vệ Khanh, công việc tốt chứ, lâu rồi mình cũng không nghe tin tức gì về các bạn trong lớp". Thiếu Phong cầm lấy cốc cafe đưa lên miệng uống một ngụm, không khí của bọn họ có chút không thỏa mái, nên cả hai không nói được nhiều, hầu hết là trả lời qua lại xã giao.
"Anh ấy cũng có chút địa vị ở công ty".
Dù sao cũng chỉ gặp mặt một chút cô không muốn nói cho đối phương biết về cuộc sống của mình.
Ngồi trò chuyện với Thiếu Phong khoảng nửa giờ, Lâm Yến và cậu ấy từ biệt, sau đó trở về văn phòng luật.
...
'Vệ Khanh để em giúp anh".
Giọng ngọt ngào của Tuyết Ngân vang lên, ở công ty cô ta cả ngày ra vào ve vãn Vệ Khanh.
Lúc này đây đang ngọt ngào giúp anh ta cởi áo khoắc ngoài.
Vệ Khanh, thấy cô ta lại gần rất tự nhiên mà ôm lấy vòng em cô ta, tay di chuyển xuống bóp lấy bờ bông kia vỗ vỗ vài cái.
"Đừng! có người vào bây giờ".
Tuyết Ngân giả vờ thanh cao nũng nịu nói.
" Lại chốt cửa đi".
Vệ Khanh ở bên tai cô ta thì thào, Tuyết Ngân, thấy vậy ngại vùng, nhưng vẫn nghe lời tiến về phía cửa, đưa tay chốt cửa xong, cả người Tuyết Ngân bị đẩy về phía bên cạnh tường.
Bàn tay Vệ Khanh, vuốt ve thân thể cô ta, mấy ngày nay anh thật bị Lâm Yến kia làm cho tức chết, cả ngày không thấy mặt cô ta đâu, về nhà cũng không thấy, cứ thế mà biến mất, cô ta muốn ly hôn anh không cho đấy để cho cô ta tức chết.
Thấy Tuyết Ngân, uốn éo thân thể, Vệ Khanh thật lúc này đây chỉ muốn phát tiết, đưa tay cởi dây đai quần, kéo khóa của mình xong, liền đưa tay vén váy cô ta lên rồi đi vào.
" Lâm luật sư ở bên này".
Thấy có một người phụ nữ vẫy tay gọi cô, Lâm Yến liền đi tới.
"Cô Phương, xin chào". Lâm Yến đi tới kéo ghế ra ngồi đối diện cô gái.
"Em đợi chị một lúc rồi, ngại quá em đã gọi đồ uống trước, chị uống gì cứ gọi đi nhé".
Thấy Lâm Yến ngồi xuống cô gái kia liền mở lời, Lâm Yến quan sát người phụ nữ đối diện, là một cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng sao trong hồ sơ lại kiện chồng ngoại tình thế này.
" Em kết hôn được bao năm rồi"
Cô Phương: "2 năm chị ạ em kết hôn từ năm 20 tuổi, không ngờ bao nhiêu hứa hẹn anh ta lại là người phản bội".
"Trong hồ sơ em có ghi chỉ cần đòi quyền nuôi con". Lâm Yến nhìn nhớ lại chi tiết trong hồ sơ mà cô gái cung cấp hỏi.
"Vâng, em không cần gì cả chỉ cần con thôi, nhà anh ta rất có điều kiện, em sợ mình sẽ không được nuôi con".
"Yên tâm chị sẽ giúp em, bé còn nhỏ nên ở với mẹ". Luật pháp ưu tiên phụ nữ hơn, chỉ cần thân chủ của cô chứng minh mình có đủ khả năng nuôi con là được.
Trong tài liệu kia chồng của Phương Hiểu thân chủ cô, là một công tử ăn chơi, lăng nhăng, hơn cô ấy 4 tuổi, không nghề nghiệp sống bằng tiền của bố mẹ, Phương Hiểu cũng không có công việc.
"Trước hết em nên kiếm cho mình một công việc ổn định, có thể nuôi dưỡng tốt nhất cho con, nếu em không có việc làm phần thắng sẽ bị giảm vài phần".
"Em đã liên hệ vài chỗ rồi chị ạ, em thật dại chưa học hành tử tế đã đi kết hôn, giờ công việc muốn kiếm cũng không dễ".
" Cố gắng lên".
Lâm Yến thấy rất đồng cảm với cô ấy, đều vì yêu một người bỏ lỡ nhiều thứ quý báu. Nhưng cô ấy so với cô tuổi còn trẻ mong rằng trong tương lai cô ấy sẽ được hạnh phúc.
" Cô Không sao chứ".
" Không tôi không sao, cảm ơn".
Ra khỏi quán nước Lâm Yến, đang đi thì bị một chiếc xe máy đi ngang qua làm cô suýt nữa té ngã, may nhờ có người bên cạnh giúp đỡ.
"Lâm Yến". Người đàn ông nhìn thấy cô ánh mắt hiện lên sự vui mừng.
Lâm Yến thấy người gọi mình liền ngẩng mặt lên xem, cô khi nhìn thấy khuôn mặt người kia thật kinh ngạc, 7 năm rồi đây chả phải là Thiếu Phong sao.
"Thiếu Phong, cậu về nước từ bao giờ vậy".
Thiếu Phong vui vẻ, anh cũng rất bất ngờ khi cô vẫn còn nhận ra mình. "Thật may quá cậu còn nhớ mình, vào đây ngồi chút được không?".
Lâm Yến gật đầu, giờ cô cũng không bận lắm, dù sao cũng là bạn học, ngồi với nhau ôn lại chút kỷ niệm tốt, cũng tốt.
Thiếu phong là bạn học đại học của Lâm Yến, sau khi học xong cậu ta ra nước ngoài du học, nghe nói học xong làm việc luôn bên đó, cô và cậu ấy học chung lớp nhưng cũng không thân lắm, cô nhớ cậu ta bởi Thiếu Phong là người rất khôi ngô.
Thiếu Phong lịch sự giúp Lâm Yến kéo ghế : "Ngồi đi, cậu cuộc sống thế nào?".
Lâm Yến: " Mình sống tốt, cậu sao lại về nước? nghe nói công việc bên kia rất tốt".
"Mình về nước mở công ty, đi cũng nhiều năm rồi muốn quay về". Thiếu Phong nhìn Lâm Yến có chút lơ đãng hồi tưởng chuyện quá khứ.
Lâm Yến mỉm cười, mỗi người một lý tưởng, nhìn Thiếu Phong giờ đây chắc hẳn rất thành đạt " Uh.. cũng đúng".
Thiếu Phong quan sát khuôn mặt Lâm Yến, so với trí nhớ trước đây của anh về cô, hẳn vẫn không khác biệt là mấy "Cậu vẫn như vậy, trong trí nhớ của mình".
Lâm Yến ngạc nhiên khi nghe cậu ta nói vậy. Cậu ấy từng nhớ tới cô sao?
"Vệ Khanh, công việc tốt chứ, lâu rồi mình cũng không nghe tin tức gì về các bạn trong lớp". Thiếu Phong cầm lấy cốc cafe đưa lên miệng uống một ngụm, không khí của bọn họ có chút không thỏa mái, nên cả hai không nói được nhiều, hầu hết là trả lời qua lại xã giao.
"Anh ấy cũng có chút địa vị ở công ty".
Dù sao cũng chỉ gặp mặt một chút cô không muốn nói cho đối phương biết về cuộc sống của mình.
Ngồi trò chuyện với Thiếu Phong khoảng nửa giờ, Lâm Yến và cậu ấy từ biệt, sau đó trở về văn phòng luật.
...
'Vệ Khanh để em giúp anh".
Giọng ngọt ngào của Tuyết Ngân vang lên, ở công ty cô ta cả ngày ra vào ve vãn Vệ Khanh.
Lúc này đây đang ngọt ngào giúp anh ta cởi áo khoắc ngoài.
Vệ Khanh, thấy cô ta lại gần rất tự nhiên mà ôm lấy vòng em cô ta, tay di chuyển xuống bóp lấy bờ bông kia vỗ vỗ vài cái.
"Đừng! có người vào bây giờ".
Tuyết Ngân giả vờ thanh cao nũng nịu nói.
" Lại chốt cửa đi".
Vệ Khanh ở bên tai cô ta thì thào, Tuyết Ngân, thấy vậy ngại vùng, nhưng vẫn nghe lời tiến về phía cửa, đưa tay chốt cửa xong, cả người Tuyết Ngân bị đẩy về phía bên cạnh tường.
Bàn tay Vệ Khanh, vuốt ve thân thể cô ta, mấy ngày nay anh thật bị Lâm Yến kia làm cho tức chết, cả ngày không thấy mặt cô ta đâu, về nhà cũng không thấy, cứ thế mà biến mất, cô ta muốn ly hôn anh không cho đấy để cho cô ta tức chết.
Thấy Tuyết Ngân, uốn éo thân thể, Vệ Khanh thật lúc này đây chỉ muốn phát tiết, đưa tay cởi dây đai quần, kéo khóa của mình xong, liền đưa tay vén váy cô ta lên rồi đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.