Sau Hôn Nhân Còn Lại Gì

Chương 25: Loạn Nhịp

Lalam

08/09/2023

Từ sau hôm cùng Thiếu Phong nhận định, Lâm Yến chính thức bước vào con đường yêu đương tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt đẹp, sáng sớm Thiếu Phong sẽ đến cùng cô ăn sáng, buổi chiều tan tầm tới đón cô về nhà, khiến Lâm Yến có cuộc sống như là đang mơ.

"Thiếu Phong, lần sau anh để em tự về là được rồi, không cần phải vất vả như vậy đâu."

Lâm Yến ngồi ở ghế phụ nhìn người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời đang lái xe, được anh đón cô rất vui, nhưng cũng rất lo lắng anh cực nhọc.

"Anh đón bạn gái thì có gì là vất vả đâu, anh còn muốn ở bên em càng nhiều càng tốt."

Thiếu Phong quay sang Lâm Yến ánh mắt dịu dàng, người con gái anh yêu suốt bao nhiêu năm, muốn đến gần cũng không dám, nay ở bên cạnh, anh muốn lấy hết tất thẩy những thời gian đã mất.

Nghe anh nói Lâm Yến nghĩ trong đầu: "Người đàn ông này sao lại cố chấp như vậy?"

"Anh biết một nhà hàng này ngon lắm, anh đưa em đi." Thấy bầu không khí trong xe tự nhiên yên tĩnh, Thiếu Phong lên tiếng.

Lâm Yến im lăng, Thiếu Phong sợ cô vất vả, không muốn cô bận rộn trong bếp nấu nướng, nếu có tới đều là anh chủ động xuống bếp, từ hôm bọn họ chính thức qua lại đều là anh đưa cô đi ăn cơm, Lâm Yến nhiều lúc cảm thấy mình như kẻ có tội, khi đã chiếm mất người đàn ông tốt đẹp này.

"Xin chào quý khách."

Thiếu Phong đi vào nhà hàng, nói với nhân viên phục vụ: "Cho tôi một phòng riêng."

"Thưa anh bên em hết phòng riêng rồi, anh chị ngồi bên ngoài được không ạ?"

Nghe hết phòng, anh lưỡng lự, định cầm tay Lâm Yến đi tới nhà hàng khác.

"Thiếu Phong ngồi ngoài cho thoáng, em không sao."

Thấy Lâm Yến không để ý Thiếu Phong mới gật đầu với nhân viên phục vụ. Cô ấy da mặt rất mỏng, đi ăn cơm chung hai người anh đều thấy cô ấy có vẻ không được tự nhiên, chọn phòng riêng chỉ có bọn họ sẽ thỏa mái hơn.

Phục vụ đưa bọn họ tới một bàn bên cạnh cửa sổ, không gian thoáng mát, cũng rất riêng tư, Thiếu Phong ôn nhu kéo ghế cho Lâm Yến ngồi xuống, sau đó mới đi tới chỗ đối diện.



"Em ăn bò sốt nhé? sườn rán và tôm chiên em thấy thế nào?"

Nghe anh hỏi cô có chút buồn cười: "Đều được, anh yên tâm em rất dễ ăn."

Bất kỳ làm việc gì Thiếu Phong đều sẽ hỏi qua cô, luôn ưu tiên cảm nhận của Lâm Yến lên hàng đầu, mà không cần biết bản thân mình có thích hay không, chỉ cần là những thứ cô thích đều sẽ trở thành những thứ anh thích.

"Anh muốn nuôi em béo thêm một chút." Thiếu Phong ánh mắt tình tứ nhìn về phía cô. Lâm Yến rất gầy, khung xương lại nhỏ, nhiều lúc ôm cô anh rất sợ chỉ cần không cẩn thận sẽ làm cô ấy bị thương, muốn cô ấy có da có thịt thêm chút nữa lúc ôm cũng có cảm giác hơn.

"Không biết xấu hổ." Cô mắng nhỏ, cô lúc đầu cứ nghĩ anh là người nghiêm túc, nhưng càng tiếp xúc lại càng thấy anh nhiều lúc tâm tư giống như một đứa trẻ khó bảo vậy.

"Em ăn cái này đi." Thiếu Phong gắp một con tôm đã lột sẵn vỏ đưa qua bát của Lâm Yến.

"Anh ăn đi, đừng mải lo cho em." Cô cũng cầm đũa gắp cho anh một miếng sườn đặt vào đĩa của anh, bọn họ ăn cơm rất vui vẻ, quan tâm nhau khiến không khí xung quanh thật ấm áp.

"An Nhu ngồi mình ở đây."

Cô gái thấy bạn mình tới liền giơ tay lên vẫy.

"Hạ Anh, chờ mình lâu chưa?"

Trần An Nhu nở nụ cười tươi ngồi xuống đối diện bạn thân, cô vừa tan ca xong, nên vẻ mặt còn chút mệt mỏi.

"Mình mới tới thôi." Cô gái tên Hạ Anh lúc này mơid gọi phục vụ ra chọn món.

"An Nhu, chuyện lần trước cậu nói, về người anh trai mà cậu thầm thích đã quay trở về, hai người tiến triển thêm bước nào chưa?"

Trần An Nhu lắc đầu, cô cũng đang rất mệt mỏi vì chuyện này, cứ tưởng anh ấy về nước rồi, cô có nhiều thời gian ở bên, từ từ khiến anh ấy chú ý tới mình nhưng dường như tâm tư của anh không đặt chỗ cô.



"Lâu ngày anh ấy thích cậu thôi, cố lên!"

Hà Anh giơ tay lên cổ vũ bạn tốt, Trần An Nhu từ lúc đi học rất nhiều chàng trai theo đuổi chỉ tiếc cô ấy quá kiên định với anh trai trúc mã của mình.

Cô cũng hy vọng như vậy, Trần An Nhu mỉm cười, cô kiên định như vậy chỉ mong sẽ có kết quả tốt ngoài Thiếu Phong ra chưa có chàng trai nào khiến cô rung động cả.

"Cậu chờ mình một lát, mình đi vệ sinh." Hà Anh đứng dậy, theo lối nhà vệ sinh hướng tới, Trần An Nhu ngồi một mình buồn chán lơ đãng nhìn xung quanh, quán ăn này xây theo phong cách pha giữ cổ kính và hiện đại, có hai tầng thiết kế không gian mở, tầng trên có thể nhìn xuống được tầng dưới, nên trông rất thoáng. Cô nhìn bên dưới đều là những đôi nam nữ ngồi bên nhau thân mật ăn tối, còn mình lại lẻ loi có chút chạnh lòng, nghĩ tới được cùng Thiếu Phong bên nhau thì hay biết mất.

Vừa nghĩ tới anh, cô liền nhìn thấy anh ngay trước mặt, nhưng là với một người phụ nữ khác, ngồi chỗ cô chỉ thấy được sau lưng người phụ nữ kia, nhưng mặt anh cô lại thấy rất rõ đang vui vẻ, Trần An Nhu bị nụ cười của anh làm cho chói mắt, cô chưa bao giờ thấy anh cười như vậy với mình, người phụ nữ ăn cùng anh là ai? động nghiệp hay người anh thích, suy nghĩ này làm tim cô rất đau, chỉ sợ là vế sau.

"An Nhu, mày không sao chứ?" Hà Anh quay lại thấy sắc mặt không tốt của Trần An Nhu lo lắng hỏi, lúc cô đi, cô ấy còn bình thường mà, sao giờ lại như mất hồn thế này.

"Tao không sao?" Trần An Nhu cố nở nụ cười để che giấu đi tâm trạng hoảng loạn của mình, dặn lòng không nhìn anh nữa, nhưng tâm trí lại không nghe theo, lâu lâu lại tò mò nhìn xuống bên dưới xem anh và người phụ nữ kia đang làm gì?

"Còn sớm anh đưa em đi xem phim nhé." Thấy Lâm Yến buông đũa, Thiếu Phong nhìn đồng hồ trên tay mình mới có 9 giờ tốt, anh chưa muốn xa cô.

"Anh không về làm việc à?" Cô chiếm rất nhiều thời gian của anh rồi, còn ở cùng với anh nữa cả hai bọn họ khéo lại thành ra thất nghiệp.

"Giờ còn sớm, xem xong phim về làm việc cũng chưa muộn."

"Mai em phải lên tòa án, bào chữa một vụ kiện, em muốn về sớm chuẩn bị cho tốt." Cô cũng muốn ở bên anh, nhưng không thể vì yêu đương mà thiếu trách nhiệm với công việc được.

"Anh đưa em về." Thiếu Phong thoáng buồn, gọi phục vụ ra thanh toán, rồi đưa Lâm Yến về nhà.

Lúc Trần An Nhu quay sang nhìn xuống dưới một lần nữa vị trí ngồi của Thiếu Phong đã trống, bọn họ đi từ lúc nào cô chẳng hay.

Cả quá trình ăn cơm cứ thế chẳng còn vui vẻ, bất an hiện lên trên khuôn mặt cô, Thiếu Phong mà cô biết sẽ không tùy tiện ăn cơm cùng phụ nữ giờ này đâu, trừ khi cô gái kia rất quan trọng với anh.

Bàn tay cô run rẩy, nếu anh quả thực có người yêu, vậy cô phải làm sao? cô phải xem người kia thế nào hơn cô ở điểm gì, mà khiến anh si mê như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Hôn Nhân Còn Lại Gì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook