Chương 37: Tiều Tụy
Lalam
08/09/2023
Bà Vệ sau mấy ngày ở viện theo dõi sức khỏe, hôm nay cuối cùng cũng được xuất viện trở về nhà. Nhưng chỉ có ông Vệ tới đưa bà về, còn người con trai bà mong ngóng mấy hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu, liên tục quay hỏi chồng có liên lạc được với con trai không?
"Tôi cũng như bà thôi, đều không gọi được." Ông Vệ không hiểu câu chuyện, chỉ biết mấy hôm nay vợ mình suốt ngày bắt ông gọi cho Vệ Khanh, ông cũng nghe theo, nhưng bao nhiêu cuộc gọi đi, đều chỉ có một mình cô gái tổng đài hồi đáp, còn người muốn gặp kia như biến mất vậy, ông có nói với bà ấy rằng chắc máy con trai bị hỏng như bà ấy không nghe.
"Ông à, hay ông đến nhà nó xem thử, tôi lo lắm." Bà Vệ hoảng loạn, nếu biết trước sẽ thế này, thà rằng cứ để một mình bà ôm nỗi đau bị lừa gạt còn hơn.
"Tôi đưa bà về nhà đã, rồi tôi qua." Ông Vệ thở dài, bảo có chuyện gì nói với ông không nói, giờ cứ úp úp mở mở, khiến ông cũng rất khó chịu.
"Bà ở nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì phải gọi tôi đấy."
Bà Vệ gật đầu, gục chồng mau chóng đi tìm con trai, mình ở nhà một mình tự lo được cho bản thân.
"Cạch." Ông Vệ chạy ra tới cửa, thì nhìn thấy đứa con trai bao ngày mình trông mong trở về, trên tay còn cầm theo túi hành lý không biết có chuyện gì đã xảy ra.
"Vệ Khanh, mấy ngày nay con đi đâu mà để bố mẹ gọi mãi không được?"
"Bố vào nhà rồi nói." Vệ Khanh cả người mệt mỏi xách đồ đi vào trong nhà, khuôn mặt phờ phạc như bị người ta bỏ đói mấy hôm rồi.
Bà Vệ ở trong nhà đang nằm nghỉ, nghe tiếng con trai vội vàng ngồi dậy đi ra ngoài.
"Cái thằng này, mày đi đâu mà để mẹ lo như vậy."
"Đẻ được hai đứa con lúc mẹ bệnh đều không thấy bóng dáng ở đâu, sao tôi lại khổ thế này."
Bà đi tới nắm lấy tay con trai khóc lớn, cuộc đời này đúng là bị quả báo giáng xuống mà, khi xưa ăn ở vô đức giờ phải chịu tội rồi.
"Mẹ mày vào viện nằm mấy hôm đấy, mặt mũi con cái chẳng thấy đâu." Ông Vệ nhìn vợ lại nhìn con trai, lắc đầu, người ta bảo đẻ nhiều con là phúc mà ông chẳng thấy phúc ở đâu, hai vợ chồng bị bệnh, vẫn là tự mình chăm nhau, khi xưa còn có con bé Lâm Yến đỡ đần, cưới con dâu mới còn phải cung phụng nó.
"Mẹ, chuyện từ hôm nào?" Vệ Khanh lo lắng đỡ lấy mẹ đang khóc tới quỵ cả xuống đất đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bà Vệ sau khi bình tĩnh cầm lấy bàn tay con trai hỏi chuyện.
Vệ Khanh ánh mắt hiện lên tia đau lòng, nói với mẹ, sau khi biết chuyện chạy đi tìm Tuyết Ngân đối chất, lúc đầu cô ta không nhận, sau anh nói mang Tiểu Nam đi bệnh viện kiểm tra cho rõ ràng lúc đó cô ta mới chịu thừa nhận. Cô ta nói bản thân không muốn lừa dối anh, chỉ là trong lúc uống say không biết gì lên giường cùng một người đàn ông, đến mặt mũi hắn ta là ai cũng không biết, sáng hôm sau tỉnh lại gã ta liền chạy mất để lại một mình cô ta.
Thế mà cô ta còn nói không lừa dối, mang đứa trẻ không biết mặt bố nó là ai, đổ lên đầu anh ta. Bấy lâu nay mọi tình thương của Vệ Khanh đều dồn hết vào đứa bé đó, sau khi biết sự thật lòng đau như cắt không thể nào chấp nhận được, quyết định cùng Tuyết Ngân ly hôn, hành lý kia là đồ đạc của anh ta dọn từ căn nhà kia mang về đây.
"Vệ Khanh, sao lại khổ thế này, người ta một lần đò là êm ấm, đây con hai lần vẫn chẳng ra sao." Bà Vệ nhìn khuôn mặt mới vài ngày mà đã thay đổi lớn, tiều tụy hai má hóp vào, thương con mà không thể làm gì được.
"Bố nói mẹ đi viện, là từ hôm nào?"
"Hôm mày ngồi lên taxi đấy, mẹ chạy theo không được bị ngất giữa đường may có Lâm Yến tới đưa mẹ vào viện."
"Cô ta sao?"
"Vệ Khanh, mẹ nghĩ lại thấy Lâm Yến vẫn tốt nhất, mày xem thế nào mẹ thấy nhiều người ly hôn vẫn có thể tái hôn mà." Bà Vệ nhớ lại ngày đó ở bệnh viện, nhìn Lâm Yến so với ngày xưa như thay da đổi thịt, xinh đẹp hơn lúc xưa rất nhiều.
Vệ Khanh im lặng không nói gì, chính anh ta là người phá vỡ cuộc hôn nhân đó, bây giờ dù muốn cũng không có mặt mũi tìm tới theo đuổi lại vỡ cũ.
Trước mắt cứ về nhà ở một thời gian rồi tính sau, Vệ Khanh nói vài lời với mẹ, rồi đứng dậy đi về phòng mình nghỉ ngơi, mấy hôm nay anh ta cả đêm đều thức trắng, giờ đi cảm giác cũng không vững.
...
Lâm Yến giờ đây đang chìm đắm trong yêu đương ngọt ngào với Thiếu Phong. Không biết người đàn ông này đã dùng cách gì, chỉ nói một hai câu bố mẹ cô đã nghe theo sự sắp xếp của anh, đồng ý ngay trong hôm nay tới gặp mặt bên gia đình anh.
Nhìn hai bên gia đình đang bàn bạc hôn sự, Lâm Yến có chút không tin tưởng được, chuyện vốn dĩ không nằm trong dự tính của cô lại cứ như vậy diễn ra nhanh tới chóng mặt.
Còn Thiếu Phong thì vui vẻ không thôi, ngồi bên cạnh liên tục rót trà cho phụ huynh mặt cười tươi như gió xuân, không khép được miệng lại.
"Chắc anh không cần ăn cơm đâu nhỉ?"
"Có ăn chứ, anh đã ăn đâu." Thiếu Phong nghe câu hỏi của cô, mặt ngơ ngác, không hiểu sao Lâm Yến lại nói anh không cần ăn cơm.
"Em tưởng anh ăn không khí no rồi." Cô khinh bỉ vẻ mặt đó của anh, chán chẳng muốn nhìn thêm nữa, người đàn ông này một lời cầu hôn đàng hoàng cũng chẳng nói, lấy phụ huynh ra ép cô.
"Chụt." Thiếu Phong lén nhìn bố mẹ đang bàn chuyện với quay, cầm lấy bàn tay Lâm Yến ở dưới gầm bàn, đưa lên miệng tình tứ hôn.
"Này." Lâm Yến giật tay lại, hai má đỏ ửng vì hành động này của anh.
Thiếu Phong càng ngày càng lớn mật, khi xưa chưa tán được gái thì tỏ vẻ đứng đắn, giờ chẳng khác nào một con sói, hở ra là muốn vồ lấy Lâm Yến ăn thịt.
Bố mẹ hai bên bàn bạc xong hai nhà quyết định tổ chức hôn lễ cho Lâm Yến và Thiếu Phong vào tháng 2 năm sau.Xong nhà Lâm Yến bởi vì đây không phải lần đầu gả con nên chỉ muốn mời vài mâm khách thân thiết, còn nhà Thiếu Phong thì khác, anh là con một, nhà lại làm ăn quan hệ rất tốt, muốn đặt khách sạn lớn mở rộng khách mời, nhưng nếu như vậy nhà trai khí thế thật lấn áp nhà gái.
Lâm Yến chỉ thích làm đơn giản, Thiếu Phong cũng giống ý bố mẹ mình, muốn mở thật lớn, thành ra cả hai nhà bàn tới chiều cũng chưa xong câu chuyện.
"Anh còn muốn thuê phóng viên về phát trực tiếp, muốn mọi người đều biết em là vợ của anh." Thiếu Phong ôm lấy eo Lâm Yến, thì thầm vào tai cô.
"Thôi em xin." Nghe thì lãng mạn đấy nhưng cô thấy rất mất mặt, từ chối phát biểu đó của Thiếu Phong.
Cô có chút đau đầu, nhìn mấy bậc phụ huynh khí thế như khắp cãi nhau, chẳng lẽ nhà Thiếu Phong không sợ người ta nói này kia khi con trai lấy vợ đã có một đời chồng rồi sao? nghe dàn khách mời của họ làm cô choáng váng.
"Tôi cũng như bà thôi, đều không gọi được." Ông Vệ không hiểu câu chuyện, chỉ biết mấy hôm nay vợ mình suốt ngày bắt ông gọi cho Vệ Khanh, ông cũng nghe theo, nhưng bao nhiêu cuộc gọi đi, đều chỉ có một mình cô gái tổng đài hồi đáp, còn người muốn gặp kia như biến mất vậy, ông có nói với bà ấy rằng chắc máy con trai bị hỏng như bà ấy không nghe.
"Ông à, hay ông đến nhà nó xem thử, tôi lo lắm." Bà Vệ hoảng loạn, nếu biết trước sẽ thế này, thà rằng cứ để một mình bà ôm nỗi đau bị lừa gạt còn hơn.
"Tôi đưa bà về nhà đã, rồi tôi qua." Ông Vệ thở dài, bảo có chuyện gì nói với ông không nói, giờ cứ úp úp mở mở, khiến ông cũng rất khó chịu.
"Bà ở nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì phải gọi tôi đấy."
Bà Vệ gật đầu, gục chồng mau chóng đi tìm con trai, mình ở nhà một mình tự lo được cho bản thân.
"Cạch." Ông Vệ chạy ra tới cửa, thì nhìn thấy đứa con trai bao ngày mình trông mong trở về, trên tay còn cầm theo túi hành lý không biết có chuyện gì đã xảy ra.
"Vệ Khanh, mấy ngày nay con đi đâu mà để bố mẹ gọi mãi không được?"
"Bố vào nhà rồi nói." Vệ Khanh cả người mệt mỏi xách đồ đi vào trong nhà, khuôn mặt phờ phạc như bị người ta bỏ đói mấy hôm rồi.
Bà Vệ ở trong nhà đang nằm nghỉ, nghe tiếng con trai vội vàng ngồi dậy đi ra ngoài.
"Cái thằng này, mày đi đâu mà để mẹ lo như vậy."
"Đẻ được hai đứa con lúc mẹ bệnh đều không thấy bóng dáng ở đâu, sao tôi lại khổ thế này."
Bà đi tới nắm lấy tay con trai khóc lớn, cuộc đời này đúng là bị quả báo giáng xuống mà, khi xưa ăn ở vô đức giờ phải chịu tội rồi.
"Mẹ mày vào viện nằm mấy hôm đấy, mặt mũi con cái chẳng thấy đâu." Ông Vệ nhìn vợ lại nhìn con trai, lắc đầu, người ta bảo đẻ nhiều con là phúc mà ông chẳng thấy phúc ở đâu, hai vợ chồng bị bệnh, vẫn là tự mình chăm nhau, khi xưa còn có con bé Lâm Yến đỡ đần, cưới con dâu mới còn phải cung phụng nó.
"Mẹ, chuyện từ hôm nào?" Vệ Khanh lo lắng đỡ lấy mẹ đang khóc tới quỵ cả xuống đất đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bà Vệ sau khi bình tĩnh cầm lấy bàn tay con trai hỏi chuyện.
Vệ Khanh ánh mắt hiện lên tia đau lòng, nói với mẹ, sau khi biết chuyện chạy đi tìm Tuyết Ngân đối chất, lúc đầu cô ta không nhận, sau anh nói mang Tiểu Nam đi bệnh viện kiểm tra cho rõ ràng lúc đó cô ta mới chịu thừa nhận. Cô ta nói bản thân không muốn lừa dối anh, chỉ là trong lúc uống say không biết gì lên giường cùng một người đàn ông, đến mặt mũi hắn ta là ai cũng không biết, sáng hôm sau tỉnh lại gã ta liền chạy mất để lại một mình cô ta.
Thế mà cô ta còn nói không lừa dối, mang đứa trẻ không biết mặt bố nó là ai, đổ lên đầu anh ta. Bấy lâu nay mọi tình thương của Vệ Khanh đều dồn hết vào đứa bé đó, sau khi biết sự thật lòng đau như cắt không thể nào chấp nhận được, quyết định cùng Tuyết Ngân ly hôn, hành lý kia là đồ đạc của anh ta dọn từ căn nhà kia mang về đây.
"Vệ Khanh, sao lại khổ thế này, người ta một lần đò là êm ấm, đây con hai lần vẫn chẳng ra sao." Bà Vệ nhìn khuôn mặt mới vài ngày mà đã thay đổi lớn, tiều tụy hai má hóp vào, thương con mà không thể làm gì được.
"Bố nói mẹ đi viện, là từ hôm nào?"
"Hôm mày ngồi lên taxi đấy, mẹ chạy theo không được bị ngất giữa đường may có Lâm Yến tới đưa mẹ vào viện."
"Cô ta sao?"
"Vệ Khanh, mẹ nghĩ lại thấy Lâm Yến vẫn tốt nhất, mày xem thế nào mẹ thấy nhiều người ly hôn vẫn có thể tái hôn mà." Bà Vệ nhớ lại ngày đó ở bệnh viện, nhìn Lâm Yến so với ngày xưa như thay da đổi thịt, xinh đẹp hơn lúc xưa rất nhiều.
Vệ Khanh im lặng không nói gì, chính anh ta là người phá vỡ cuộc hôn nhân đó, bây giờ dù muốn cũng không có mặt mũi tìm tới theo đuổi lại vỡ cũ.
Trước mắt cứ về nhà ở một thời gian rồi tính sau, Vệ Khanh nói vài lời với mẹ, rồi đứng dậy đi về phòng mình nghỉ ngơi, mấy hôm nay anh ta cả đêm đều thức trắng, giờ đi cảm giác cũng không vững.
...
Lâm Yến giờ đây đang chìm đắm trong yêu đương ngọt ngào với Thiếu Phong. Không biết người đàn ông này đã dùng cách gì, chỉ nói một hai câu bố mẹ cô đã nghe theo sự sắp xếp của anh, đồng ý ngay trong hôm nay tới gặp mặt bên gia đình anh.
Nhìn hai bên gia đình đang bàn bạc hôn sự, Lâm Yến có chút không tin tưởng được, chuyện vốn dĩ không nằm trong dự tính của cô lại cứ như vậy diễn ra nhanh tới chóng mặt.
Còn Thiếu Phong thì vui vẻ không thôi, ngồi bên cạnh liên tục rót trà cho phụ huynh mặt cười tươi như gió xuân, không khép được miệng lại.
"Chắc anh không cần ăn cơm đâu nhỉ?"
"Có ăn chứ, anh đã ăn đâu." Thiếu Phong nghe câu hỏi của cô, mặt ngơ ngác, không hiểu sao Lâm Yến lại nói anh không cần ăn cơm.
"Em tưởng anh ăn không khí no rồi." Cô khinh bỉ vẻ mặt đó của anh, chán chẳng muốn nhìn thêm nữa, người đàn ông này một lời cầu hôn đàng hoàng cũng chẳng nói, lấy phụ huynh ra ép cô.
"Chụt." Thiếu Phong lén nhìn bố mẹ đang bàn chuyện với quay, cầm lấy bàn tay Lâm Yến ở dưới gầm bàn, đưa lên miệng tình tứ hôn.
"Này." Lâm Yến giật tay lại, hai má đỏ ửng vì hành động này của anh.
Thiếu Phong càng ngày càng lớn mật, khi xưa chưa tán được gái thì tỏ vẻ đứng đắn, giờ chẳng khác nào một con sói, hở ra là muốn vồ lấy Lâm Yến ăn thịt.
Bố mẹ hai bên bàn bạc xong hai nhà quyết định tổ chức hôn lễ cho Lâm Yến và Thiếu Phong vào tháng 2 năm sau.Xong nhà Lâm Yến bởi vì đây không phải lần đầu gả con nên chỉ muốn mời vài mâm khách thân thiết, còn nhà Thiếu Phong thì khác, anh là con một, nhà lại làm ăn quan hệ rất tốt, muốn đặt khách sạn lớn mở rộng khách mời, nhưng nếu như vậy nhà trai khí thế thật lấn áp nhà gái.
Lâm Yến chỉ thích làm đơn giản, Thiếu Phong cũng giống ý bố mẹ mình, muốn mở thật lớn, thành ra cả hai nhà bàn tới chiều cũng chưa xong câu chuyện.
"Anh còn muốn thuê phóng viên về phát trực tiếp, muốn mọi người đều biết em là vợ của anh." Thiếu Phong ôm lấy eo Lâm Yến, thì thầm vào tai cô.
"Thôi em xin." Nghe thì lãng mạn đấy nhưng cô thấy rất mất mặt, từ chối phát biểu đó của Thiếu Phong.
Cô có chút đau đầu, nhìn mấy bậc phụ huynh khí thế như khắp cãi nhau, chẳng lẽ nhà Thiếu Phong không sợ người ta nói này kia khi con trai lấy vợ đã có một đời chồng rồi sao? nghe dàn khách mời của họ làm cô choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.