Chương 40: Tới Nhà Mẹ Chồng
Lalam
08/09/2023
Lâm Yến một mình xách theo giỏ, đứng ở quầy hải sản tươi sống chọn đồ, cô cứ nghĩ Thiếu Phong đi công tác bản thân sẽ không hề nhớ anh, nhưng không ngờ cô lại nhớ nhiều tới vậy, chỉ có một ngày xa anh thôi, mà đã cảm thấy căn phòng trở lên trống vắng đến như vậy.
Sau khi tan tầm cô đi đến siêu thị mua chút đồ, muốn tới nhà Thiếu Phong, ăn cơm tối cùng với mẹ của ăn, cô chọn một ít tôm với dẻ sườn bò mang ra quầy tính tiền.
"Tính toong."
"Vào nhà đi."
Bà Hạ thấy người tới là Lâm Yến có chút ngạc nhiên, tuy bà đã chấp nhận cô với Thiếu Phong, nhưng tình cảm của hai người lại chẳng cải thiện là bao, xưa nay bà Hạ tính cách cũng không phải người hòa đồng cởi mở, Lâm Yến lại rụt rè thành ra có ngồi bên nhau cũng chẳng nói được bao câu.
"Bác gái, con tới ăn cơm cùng bác, con đi nấu cơm nhé!" Lâm Yến thay dép đi trong nhà xong, muốn đi vào bếp chế biến thức ăn, cô hướng bà Hạ lên tiếng.
Bà Hạ nhìn cô gật đầu, sau đó ngồi chăm chú xem tivi, mặc Lâm Yến muốn làm gì thì làm bên trong bếp.
Thiếu Phong nấu ăn rất ngon, cô không biết mình nấu có hợp khẩu vị của bà hay không, trong lòng có chút lo lắng, cẩn thận chế biến thức ăn, sau nửa tiếng cuối cùng cũng hoàn thành mấy món ăn đơn giản, cô đem ra bàn để cẩn thận, mới ra gọi bà Hạ vào ăn cơm.
Lâm Yến nhìn bà Hạ dè dặt lên tiếng: "Bác gái cháu nấu ăn không được khéo, bác đừng chê."
"Không cần lo nhiều như vậy, bác cũng không kén ăn."
Nhà bà Hạ chỉ thuê giúp việc dọn dẹp 3 ngày trên một tuần, bình thường cũng chỉ có một mình bà ở nhà ăn cơm, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa cho xong, bà đối với đồ ăn cũng rất dễ chỉ cần vừa ăn là được.
Đồ Lâm Yến nấu không quá ngon, nhưng cũng coi là hợp khẩu vị, bà Hạ không hiểu sao tối nay lại ăn rất ngon miệng. Bình thường chỉ ăn được một ít, bây giờ lại có thể ăn được hẳn hai bát, thành ra lúc đặt bát xuống mới biết mình ăn quá nhiều.
"Cái con này ngu từ tập một đến tận bây giờ."
Ăn cơm xong, Lâm Yến gọt mấy quả lê, bê ra bàn ngồi cùng bà Hạ xem phim cung đấu, cô không nghĩ mẹ chồng của mình lại có sở thích vừa xem vừa bình luận phim đâu, như trong phim đang chiếu tới cảnh nữ chính đứng ngoài nghe được cuộc nói chuyện của nữ phụ và mẹ cô ta trước kia đã bày mưu hãm hại mình không tương kế tựu kế thì thôi còn xông vào đối chất.
"Hai đứa đang kế hoạch sao?"
Bà Hạ xem qua phân đoạn cao trào, tự nhiên đưa mắt nhìn xuống bụng Lâm Yến lên tiếng hỏi, con trai bà qua đó ở cũng mấy tháng rồi, sao lâu như vậy chưa có tin mừng, khiến bà cũng cảm thấy sốt ruột.
"Không có ạ." Lâm Yến mặt đỏ bừng lên, bọn họ chưa kết hôn lại bị hỏi tới vấn đề này, có chút không thỏa mái. Cô có khó mang thai, nên trước giờ chẳng dùng biện pháp gì cả, nhưng bao nhiêu lâu chẳng thấy gì, nếu cùng Thiếu Phong kết hôn cô muốn đi thử mấy biện pháp cấy ghép xem sao.
"Đến bệnh viện kiểm tra xem sao, hai đứa cũng không còn trẻ có sớm càng tốt, sau này đỡ vất vả." Bà Hạ thở dài, đều là phụ nữ với nhau, ai mà chẳng muốn được làm mẹ, bà cũng không muốn xoáy sâu vào khiến Lâm Yến đau lòng, nhưng Thiếu Phong là con độc nhất vất đề hương hỏa đối với nhà họ Hạ rất quan trọng.
"Vâng mấy hôm nữa cháu đi."
"Cũng muộn rồi ở lại đây ngủ một đêm, mai rồi về." Bà Hạ nhìn đồng hồ trên tivi cũng đã hơn 10 giờ đêm rồi, ra ngoài giờ này không an toàn.
"Dạ."
Lâm Yến đi lên phòng Thiếu Phong, lúc đến đây cô không có ý định ngủ lại, về sớm lại ngại thành ra ngồi một lúc đã tới khuya, cô mở tủ lấy chiếc áo sơ mi trong tủ của Thiếu Phong để thay, mặc đồ công sở rất bất tiện.
"Ting...Ting."
Từ nhà tắm bước ra Lâm Yến nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhanh chóng đi tới giường, cầm điện thoại lên nghe.
"Lâm Yến em ngủ chưa?" Thiếu Phong đứng ngoài ban công trong khách sạn, đôi mắt hướng về nơi xa, lên tiếng.
"Em chưa, sao anh gọi muộn vậy? Anh mới từ bên ngoài về sao?"
"Ừm, anh ra ngoài ăn cơm cùng đối tác, em nhớ anh không?"
"Không phải mai anh về rồi sao?" Cô cầm điện thoại đi về phía kệ đựng sách của anh, bàn tay khẽ vuốt ve tấm ảnh nam sinh khoác trên mình bộ áo cử nhân đang tươi cười, cô rất nhớ anh nhưng lại không muốn để người đàn ông đó tự mãn.
"Anh rất nhớ em, lúc nào cũng nhớ em." Cảm giác tối nào cũng ôm cô trong lòng, tự nhiên không còn được ôm nữa, rất khó chịu bàn tay trở lên trống vắng, nằm kiểu gì cũng không thể ngủ ngon được.
"Mai mấy giờ anh về, em tới đón anh."
"7 giờ tối anh mới về tới, em ở nhà chờ anh là được rồi." Thiếu Phong nhoẻn miệng cười, nghĩ tới ngày mai được gặp người mình yêu, hạnh phúc ngập tràn nơi khóe mắt.
Lâm Yến ôm điện thoại trong tay, khuôn mặt rạng ngời vui vẻ, ánh trăng đêm nay bên ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng cô lại thấy nó có chút cô đơn, cùng là một ánh trăng sao lại khác nhau nhiều như vậy? Có phải là do tâm trạng của người ngắm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của ánh trăng?
Hơn 6 giờ 30 sáng ngày hôm sau cô chào bà Hạ gấp gáp bắt taxi trở về nhà mình thay quần áo, lúc chuẩn bị đi làm bỗng nhiên ánh mắt chạm phải món quà Vệ Khanh gửi Tiểu Mỹ cho mình. Lâm Yến không hiểu anh ta có ý gì tự nhiên lại tặng quà cho cô, nhưng đồ anh ta đưa cô chẳng thể nào nhận nổi, tìm một cơ hội nào đó đem tới trả lại cho anh ta, bọn họ từ lâu đã đi hai con đường riêng biệt không thể làm bạn cũng chẳng thể làm người quen, tốt nhất cứ coi nhau như người dưng mà sống.
Sau khi tan tầm cô đi đến siêu thị mua chút đồ, muốn tới nhà Thiếu Phong, ăn cơm tối cùng với mẹ của ăn, cô chọn một ít tôm với dẻ sườn bò mang ra quầy tính tiền.
"Tính toong."
"Vào nhà đi."
Bà Hạ thấy người tới là Lâm Yến có chút ngạc nhiên, tuy bà đã chấp nhận cô với Thiếu Phong, nhưng tình cảm của hai người lại chẳng cải thiện là bao, xưa nay bà Hạ tính cách cũng không phải người hòa đồng cởi mở, Lâm Yến lại rụt rè thành ra có ngồi bên nhau cũng chẳng nói được bao câu.
"Bác gái, con tới ăn cơm cùng bác, con đi nấu cơm nhé!" Lâm Yến thay dép đi trong nhà xong, muốn đi vào bếp chế biến thức ăn, cô hướng bà Hạ lên tiếng.
Bà Hạ nhìn cô gật đầu, sau đó ngồi chăm chú xem tivi, mặc Lâm Yến muốn làm gì thì làm bên trong bếp.
Thiếu Phong nấu ăn rất ngon, cô không biết mình nấu có hợp khẩu vị của bà hay không, trong lòng có chút lo lắng, cẩn thận chế biến thức ăn, sau nửa tiếng cuối cùng cũng hoàn thành mấy món ăn đơn giản, cô đem ra bàn để cẩn thận, mới ra gọi bà Hạ vào ăn cơm.
Lâm Yến nhìn bà Hạ dè dặt lên tiếng: "Bác gái cháu nấu ăn không được khéo, bác đừng chê."
"Không cần lo nhiều như vậy, bác cũng không kén ăn."
Nhà bà Hạ chỉ thuê giúp việc dọn dẹp 3 ngày trên một tuần, bình thường cũng chỉ có một mình bà ở nhà ăn cơm, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa cho xong, bà đối với đồ ăn cũng rất dễ chỉ cần vừa ăn là được.
Đồ Lâm Yến nấu không quá ngon, nhưng cũng coi là hợp khẩu vị, bà Hạ không hiểu sao tối nay lại ăn rất ngon miệng. Bình thường chỉ ăn được một ít, bây giờ lại có thể ăn được hẳn hai bát, thành ra lúc đặt bát xuống mới biết mình ăn quá nhiều.
"Cái con này ngu từ tập một đến tận bây giờ."
Ăn cơm xong, Lâm Yến gọt mấy quả lê, bê ra bàn ngồi cùng bà Hạ xem phim cung đấu, cô không nghĩ mẹ chồng của mình lại có sở thích vừa xem vừa bình luận phim đâu, như trong phim đang chiếu tới cảnh nữ chính đứng ngoài nghe được cuộc nói chuyện của nữ phụ và mẹ cô ta trước kia đã bày mưu hãm hại mình không tương kế tựu kế thì thôi còn xông vào đối chất.
"Hai đứa đang kế hoạch sao?"
Bà Hạ xem qua phân đoạn cao trào, tự nhiên đưa mắt nhìn xuống bụng Lâm Yến lên tiếng hỏi, con trai bà qua đó ở cũng mấy tháng rồi, sao lâu như vậy chưa có tin mừng, khiến bà cũng cảm thấy sốt ruột.
"Không có ạ." Lâm Yến mặt đỏ bừng lên, bọn họ chưa kết hôn lại bị hỏi tới vấn đề này, có chút không thỏa mái. Cô có khó mang thai, nên trước giờ chẳng dùng biện pháp gì cả, nhưng bao nhiêu lâu chẳng thấy gì, nếu cùng Thiếu Phong kết hôn cô muốn đi thử mấy biện pháp cấy ghép xem sao.
"Đến bệnh viện kiểm tra xem sao, hai đứa cũng không còn trẻ có sớm càng tốt, sau này đỡ vất vả." Bà Hạ thở dài, đều là phụ nữ với nhau, ai mà chẳng muốn được làm mẹ, bà cũng không muốn xoáy sâu vào khiến Lâm Yến đau lòng, nhưng Thiếu Phong là con độc nhất vất đề hương hỏa đối với nhà họ Hạ rất quan trọng.
"Vâng mấy hôm nữa cháu đi."
"Cũng muộn rồi ở lại đây ngủ một đêm, mai rồi về." Bà Hạ nhìn đồng hồ trên tivi cũng đã hơn 10 giờ đêm rồi, ra ngoài giờ này không an toàn.
"Dạ."
Lâm Yến đi lên phòng Thiếu Phong, lúc đến đây cô không có ý định ngủ lại, về sớm lại ngại thành ra ngồi một lúc đã tới khuya, cô mở tủ lấy chiếc áo sơ mi trong tủ của Thiếu Phong để thay, mặc đồ công sở rất bất tiện.
"Ting...Ting."
Từ nhà tắm bước ra Lâm Yến nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhanh chóng đi tới giường, cầm điện thoại lên nghe.
"Lâm Yến em ngủ chưa?" Thiếu Phong đứng ngoài ban công trong khách sạn, đôi mắt hướng về nơi xa, lên tiếng.
"Em chưa, sao anh gọi muộn vậy? Anh mới từ bên ngoài về sao?"
"Ừm, anh ra ngoài ăn cơm cùng đối tác, em nhớ anh không?"
"Không phải mai anh về rồi sao?" Cô cầm điện thoại đi về phía kệ đựng sách của anh, bàn tay khẽ vuốt ve tấm ảnh nam sinh khoác trên mình bộ áo cử nhân đang tươi cười, cô rất nhớ anh nhưng lại không muốn để người đàn ông đó tự mãn.
"Anh rất nhớ em, lúc nào cũng nhớ em." Cảm giác tối nào cũng ôm cô trong lòng, tự nhiên không còn được ôm nữa, rất khó chịu bàn tay trở lên trống vắng, nằm kiểu gì cũng không thể ngủ ngon được.
"Mai mấy giờ anh về, em tới đón anh."
"7 giờ tối anh mới về tới, em ở nhà chờ anh là được rồi." Thiếu Phong nhoẻn miệng cười, nghĩ tới ngày mai được gặp người mình yêu, hạnh phúc ngập tràn nơi khóe mắt.
Lâm Yến ôm điện thoại trong tay, khuôn mặt rạng ngời vui vẻ, ánh trăng đêm nay bên ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng cô lại thấy nó có chút cô đơn, cùng là một ánh trăng sao lại khác nhau nhiều như vậy? Có phải là do tâm trạng của người ngắm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của ánh trăng?
Hơn 6 giờ 30 sáng ngày hôm sau cô chào bà Hạ gấp gáp bắt taxi trở về nhà mình thay quần áo, lúc chuẩn bị đi làm bỗng nhiên ánh mắt chạm phải món quà Vệ Khanh gửi Tiểu Mỹ cho mình. Lâm Yến không hiểu anh ta có ý gì tự nhiên lại tặng quà cho cô, nhưng đồ anh ta đưa cô chẳng thể nào nhận nổi, tìm một cơ hội nào đó đem tới trả lại cho anh ta, bọn họ từ lâu đã đi hai con đường riêng biệt không thể làm bạn cũng chẳng thể làm người quen, tốt nhất cứ coi nhau như người dưng mà sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.