Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"
Chương 5: Bí ẩn về thân thế
Tiểu Ngũ Ca Ca
02/02/2024
Cậu em họ sắp bị dọa ngất, luống cuống trốn sau lưng Văn Ninh.
Văn Ninh dám chắc con ngựa giấy kia chính là một trong số những con ngựa giấy mà mình thấy ở trước sân nhà trưởng thôn. Cậu có chút bối rối tay chân, tuy lá gan cậu lớn hơn em họ nhưng cậu thực sự không biết gì, chưa kể con ngựa giấy kia trông rất quái dị.
"Không sao, thứ đó vô hại." Quý Hòa bình tĩnh nói với Văn Ninh. "Có lẽ có người để ý đến chúng ta, nên cho thứ này đi theo dõi mà thôi."
Dứt lời, hắn đi lên mấy bước, rồi bỗng quỳ một chân xuống, dùng tay móc mắt con ngựa giấy. Sau đó, trước sự khiếp sợ của Văn Ninh, con ngựa giấy bỗng nhiên bén lửa rất mạnh, rất nhanh đã cháy thành tro bụi.
"Về thôi." Quý Hòa thản nhiên đi tới bên cạnh Văn Ninh.
Văn Ninh cau mày nhìn hắn, kéo em họ vẫn còn đang ngây người đi về.
Cậu nói với em họ: "Lần sau đừng đi đêm thế nữa, có lẽ là ai đó đã giở trò đùa dai dọa chúng ta."
Em họ nghe xong liền gật đầu như giã tỏi.
Trên đường về, Văn Ninh vẫn luôn nhớ đến lời Quý Hòa nói. Cậu chẳng hề nghĩ ra ai có tâm theo dõi họ bằng cách thức quái dị như vậy, không lẽ em họ gây thù với ai rồi?
Nhưng Văn Ninh không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì bọn họ đã về tới nhà. Cậu trơ mắt nhìn Quý Hòa rất tự nhiên đi xuyên tường vào trong, cảm giác thật là khó nói nên lời. Vừa vào nhà, cậu đã thấy Quý Hòa rất tự nhiên ngồi ở sofa phòng khách, không biết còn tưởng hắn mới là chủ nhà không bằng.
Sau khi tắm rửa về phòng ngủ, Văn Ninh lại thấy bóng dáng sơ mi trắng đứng bên giường.
"Anh có sở thích canh giường người ta đấy à?" – Cậu bất mãn nói với hắn.
Quý Hòa rất thản nhiên nói: "Tôi chỉ biết đi theo cậu thôi, dù gì cũng nhờ cậu tôi mới thoát ra được chỗ kia mà."
Văn Ninh không thèm nhìn hắn, cậu bật đèn ngủ rồi lên giường đắp chăn kín mít, mắt không thấy thì tâm không phiền. Cậu thầm nghĩ trưa mai đi học về nhất định phải mua đồ đi cúng cho tên quỷ đáng ghét này mới được, nếu cúng hắn đi luôn thì càng tốt!
...
Hôm sau, Văn Ninh tới lớp như thường lệ. Cậu thấy Trịnh đeo khẩu trang, đoán chắc là do mình đánh nên một bên mặt sưng lên rồi. Nhưng hắn không nói gì, cậu cũng không nói gì, hai người ngồi chung có vẻ hòa hợp khiến các bạn trong lớp hoài nghi liệu có phải bọn họ bị ảo giác hay không? Thậm chí trong tiết sinh hoạt, thầy chủ nhiệm còn nghiêm túc quan sát tổ hợp bạn cùng bàn Ninh – Trịnh hồi lâu, cuối cùng hỏi Trịnh: "Trịnh, sao em lại tự ý đổi chỗ?"
"Bạn Ninh học tốt nên em chuyển qua học hỏi ạ." – Trịnh đáp như một điều hiển nhiên.
Thầy chủ nhiệm biết Trịnh là học sinh cá biệt có thành tích học tập xếp thứ nhất từ dưới lên trên, nghe vậy cũng không có ý kiến gì nữa, chỉ bảo: "Vậy hai bạn giúp đỡ nhau cùng tiến lên."
Đôi bạn cùng tiến: "Vâng ạ."
Tan học, Văn Ninh còn chưa đứng lên thì người bên cạnh đã nói: "Mày cứ cẩn thận tao đấy, chuyện hôm qua chưa xong đâu."
Biết ngay mà!
Văn Ninh ngước đầu nhìn Trịnh, chỉ cười không nói, đuôi mắt cũng cong lên.
Trong thoáng chốc, Trịnh có cảm giác Văn Ninh đang ngoài cười nhưng trong không cười. Hắn sầm mặt đi ra khỏi lớp.
Văn Ninh không để ý đến hắn, thu dọn cặp sách rồi ra về. Em họ đã đợi sẵn ngoài cổng, ríu rít kể về buổi sinh hoạt của lớp mình cho Văn Ninh nghe.
"Cô chủ nhiệm lớp em ném quả tạ, đặt mục tiêu lớp em sau tổng kết kì một xếp hạng nhất toàn trường về mảng học tập. Sao em thấy như nằm mơ quá, mới vào lớp mười mà đã đua top rồi ư?"
"Không phải lớp mày toàn mọt sách à? Anh thấy có triển vọng lắm chứ." Văn Ninh thở dài. "Như lớp anh thì thôi khỏi, từ năm ngoái đã giữ ngôi vị số một từ dưới lên, thầy cô cũng chán lắm rồi."
"Về thành tích học tập, em cảm thấy anh có thể gánh lớp lên được ít nhất một bậc!" Em họ nghiêm túc nói. "Cố lên anh!"
"Qua chợ dừng một lúc, anh đi mua chút hoa quả."
"Chắc là không cần đâu anh? Hôm nay bố mẹ em về mà? Thể nào cũng mua một đống luôn."
"Anh bảo dừng thì cứ dừng đi."
Lát sau, Văn Ninh trở lại túi lớn túi nhỏ đựng hoa quả và nhang đèn, còn có mấy vật phẩm thờ cúng.
Em họ thấy mà hết hồn, hoài nghi hỏi: "Anh mua mấy thứ này làm gì?"
"Đi thăm một người." – Văn Ninh bình tĩnh đáp.
"Không lẽ anh đi tiễn người nhà trưởng thôn? Nếu mà thế thì chắc không cần đâu, có lẽ sáng sớm hôm nay đã hoàn tất hậu sự rồi."
Văn Ninh không đáp, đến đoạn đường có cây quýt thì cậu mới bảo em họ về trước, còn mình đi thăm mộ. Em họ tuy không hiểu cậu muốn làm gì nhưng vẫn đi về trước vì muốn gặp bố mẹ.
Thế là Văn Ninh một mình đi thăm mộ.
Vị trí ngôi mộ kia khá gần đường nhưng bị che khuất bởi cây cỏ và một tảng đá rất lớn. Chung quanh mộ mọc cỏ dại um tùm, có lẽ ngoại trừ dịp thanh minh ra thì cũng chẳng có ai đoái hoài nơi này. Nhưng điều khiến Văn Ninh chú ý hơn cả là bia mộ, khắc rất đơn sơ nhưng vẫn có thể đọc được dòng chữ trên đó. Bao gồm tên, ngày sinh và ngày mất của người nọ, còn lại mấy chữ cậu đều không hiểu vì viết bằng hán tự.
Lục Quý Hòa (2000– 2012).
Nói cách khác, chủ nhân ngôi mộ này mất khi mới chỉ mười hai tuổi.
Trong đầu Văn Ninh hiện lên dáng vẻ người đàn ông sơ mi trắng tóc bạch kim vô cùng đẹp trai kia, thấy thế nào hắn cũng đã có ít nhất hai mươi tuổi trở lên, không thể nào là cùng một người với người được chôn cất ở đây được.
Văn Ninh cảm thấy mọi chuyện thật kì lạ, nếu không phải cùng một người, vậy nam quỷ đi theo mình hai ngày qua là ai?
Văn Ninh dám chắc con ngựa giấy kia chính là một trong số những con ngựa giấy mà mình thấy ở trước sân nhà trưởng thôn. Cậu có chút bối rối tay chân, tuy lá gan cậu lớn hơn em họ nhưng cậu thực sự không biết gì, chưa kể con ngựa giấy kia trông rất quái dị.
"Không sao, thứ đó vô hại." Quý Hòa bình tĩnh nói với Văn Ninh. "Có lẽ có người để ý đến chúng ta, nên cho thứ này đi theo dõi mà thôi."
Dứt lời, hắn đi lên mấy bước, rồi bỗng quỳ một chân xuống, dùng tay móc mắt con ngựa giấy. Sau đó, trước sự khiếp sợ của Văn Ninh, con ngựa giấy bỗng nhiên bén lửa rất mạnh, rất nhanh đã cháy thành tro bụi.
"Về thôi." Quý Hòa thản nhiên đi tới bên cạnh Văn Ninh.
Văn Ninh cau mày nhìn hắn, kéo em họ vẫn còn đang ngây người đi về.
Cậu nói với em họ: "Lần sau đừng đi đêm thế nữa, có lẽ là ai đó đã giở trò đùa dai dọa chúng ta."
Em họ nghe xong liền gật đầu như giã tỏi.
Trên đường về, Văn Ninh vẫn luôn nhớ đến lời Quý Hòa nói. Cậu chẳng hề nghĩ ra ai có tâm theo dõi họ bằng cách thức quái dị như vậy, không lẽ em họ gây thù với ai rồi?
Nhưng Văn Ninh không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì bọn họ đã về tới nhà. Cậu trơ mắt nhìn Quý Hòa rất tự nhiên đi xuyên tường vào trong, cảm giác thật là khó nói nên lời. Vừa vào nhà, cậu đã thấy Quý Hòa rất tự nhiên ngồi ở sofa phòng khách, không biết còn tưởng hắn mới là chủ nhà không bằng.
Sau khi tắm rửa về phòng ngủ, Văn Ninh lại thấy bóng dáng sơ mi trắng đứng bên giường.
"Anh có sở thích canh giường người ta đấy à?" – Cậu bất mãn nói với hắn.
Quý Hòa rất thản nhiên nói: "Tôi chỉ biết đi theo cậu thôi, dù gì cũng nhờ cậu tôi mới thoát ra được chỗ kia mà."
Văn Ninh không thèm nhìn hắn, cậu bật đèn ngủ rồi lên giường đắp chăn kín mít, mắt không thấy thì tâm không phiền. Cậu thầm nghĩ trưa mai đi học về nhất định phải mua đồ đi cúng cho tên quỷ đáng ghét này mới được, nếu cúng hắn đi luôn thì càng tốt!
...
Hôm sau, Văn Ninh tới lớp như thường lệ. Cậu thấy Trịnh đeo khẩu trang, đoán chắc là do mình đánh nên một bên mặt sưng lên rồi. Nhưng hắn không nói gì, cậu cũng không nói gì, hai người ngồi chung có vẻ hòa hợp khiến các bạn trong lớp hoài nghi liệu có phải bọn họ bị ảo giác hay không? Thậm chí trong tiết sinh hoạt, thầy chủ nhiệm còn nghiêm túc quan sát tổ hợp bạn cùng bàn Ninh – Trịnh hồi lâu, cuối cùng hỏi Trịnh: "Trịnh, sao em lại tự ý đổi chỗ?"
"Bạn Ninh học tốt nên em chuyển qua học hỏi ạ." – Trịnh đáp như một điều hiển nhiên.
Thầy chủ nhiệm biết Trịnh là học sinh cá biệt có thành tích học tập xếp thứ nhất từ dưới lên trên, nghe vậy cũng không có ý kiến gì nữa, chỉ bảo: "Vậy hai bạn giúp đỡ nhau cùng tiến lên."
Đôi bạn cùng tiến: "Vâng ạ."
Tan học, Văn Ninh còn chưa đứng lên thì người bên cạnh đã nói: "Mày cứ cẩn thận tao đấy, chuyện hôm qua chưa xong đâu."
Biết ngay mà!
Văn Ninh ngước đầu nhìn Trịnh, chỉ cười không nói, đuôi mắt cũng cong lên.
Trong thoáng chốc, Trịnh có cảm giác Văn Ninh đang ngoài cười nhưng trong không cười. Hắn sầm mặt đi ra khỏi lớp.
Văn Ninh không để ý đến hắn, thu dọn cặp sách rồi ra về. Em họ đã đợi sẵn ngoài cổng, ríu rít kể về buổi sinh hoạt của lớp mình cho Văn Ninh nghe.
"Cô chủ nhiệm lớp em ném quả tạ, đặt mục tiêu lớp em sau tổng kết kì một xếp hạng nhất toàn trường về mảng học tập. Sao em thấy như nằm mơ quá, mới vào lớp mười mà đã đua top rồi ư?"
"Không phải lớp mày toàn mọt sách à? Anh thấy có triển vọng lắm chứ." Văn Ninh thở dài. "Như lớp anh thì thôi khỏi, từ năm ngoái đã giữ ngôi vị số một từ dưới lên, thầy cô cũng chán lắm rồi."
"Về thành tích học tập, em cảm thấy anh có thể gánh lớp lên được ít nhất một bậc!" Em họ nghiêm túc nói. "Cố lên anh!"
"Qua chợ dừng một lúc, anh đi mua chút hoa quả."
"Chắc là không cần đâu anh? Hôm nay bố mẹ em về mà? Thể nào cũng mua một đống luôn."
"Anh bảo dừng thì cứ dừng đi."
Lát sau, Văn Ninh trở lại túi lớn túi nhỏ đựng hoa quả và nhang đèn, còn có mấy vật phẩm thờ cúng.
Em họ thấy mà hết hồn, hoài nghi hỏi: "Anh mua mấy thứ này làm gì?"
"Đi thăm một người." – Văn Ninh bình tĩnh đáp.
"Không lẽ anh đi tiễn người nhà trưởng thôn? Nếu mà thế thì chắc không cần đâu, có lẽ sáng sớm hôm nay đã hoàn tất hậu sự rồi."
Văn Ninh không đáp, đến đoạn đường có cây quýt thì cậu mới bảo em họ về trước, còn mình đi thăm mộ. Em họ tuy không hiểu cậu muốn làm gì nhưng vẫn đi về trước vì muốn gặp bố mẹ.
Thế là Văn Ninh một mình đi thăm mộ.
Vị trí ngôi mộ kia khá gần đường nhưng bị che khuất bởi cây cỏ và một tảng đá rất lớn. Chung quanh mộ mọc cỏ dại um tùm, có lẽ ngoại trừ dịp thanh minh ra thì cũng chẳng có ai đoái hoài nơi này. Nhưng điều khiến Văn Ninh chú ý hơn cả là bia mộ, khắc rất đơn sơ nhưng vẫn có thể đọc được dòng chữ trên đó. Bao gồm tên, ngày sinh và ngày mất của người nọ, còn lại mấy chữ cậu đều không hiểu vì viết bằng hán tự.
Lục Quý Hòa (2000– 2012).
Nói cách khác, chủ nhân ngôi mộ này mất khi mới chỉ mười hai tuổi.
Trong đầu Văn Ninh hiện lên dáng vẻ người đàn ông sơ mi trắng tóc bạch kim vô cùng đẹp trai kia, thấy thế nào hắn cũng đã có ít nhất hai mươi tuổi trở lên, không thể nào là cùng một người với người được chôn cất ở đây được.
Văn Ninh cảm thấy mọi chuyện thật kì lạ, nếu không phải cùng một người, vậy nam quỷ đi theo mình hai ngày qua là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.