Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"
Chương 43: Mảnh vỡ kí ức
Tiểu Ngũ Ca Ca
19/08/2024
Nghe giọng Quý Hòa như vậy, chẳng hiểu vì sao trái tim Văn Ninh bỗng đập rất
nhanh. Cậu ngơ ngác ôm lại hắn, mãi cũng không nói nên lời.
"Em..."
"Điện thoại anh nát rồi, không có ánh sáng sao bọn mình lên được trên đó đây?" Quý Hòa thở dài, tay vẫn ôm Văn Ninh rất chặt.
Văn Ninh nhận ra hắn đang run rẩy, ngờ ngợ hỏi: "Anh sợ tối à?"
"Một chút." Quý Hòa nhỏ giọng đáp. "Nên em cho anh ôm đi, anh sợ...
Văn Ninh: " "
Có thật không đấy?
"Chắc trời cũng sắp sáng rồi, anh chịu khó chút." Văn Ninh dịu giọng nói.
"Ừ. Mà Ninh này...
"Sao vậy?"
"Hình như anh từng ngã xuống đây một lần rồi."
Quý Hòa nửa đêm không ngủ được, lại theo thói quen đi ra ngoài lang thang buổi đêm. Hắn chỉ cầm mỗi điện thoại bật flash mà đi một hồi lâu, càng đi càng xa, không hiểu sao tới vách núi này, càng lúc càng cảm thấy quen thuộc. Hắn nhớ lại hình dáng thôn núi ban ngày, mơ hồ cảm thấy gì đó lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc. Rồi như một thói quen, đầu hắn bỗng dưng nhói đau. Đó là phản ứng của hắn mỗi khi đang cố nhớ lại, hoặc sắp nhớ ra gì đó.
Trong đầu hắn vụt qua hình ảnh vách núi ngập trong sương mù, âm u không rõ sáng sớm hay chiều muộn. Bản thân "hắn" là một đứa trẻ tầm chục tuổi, nấp sau một lùm cây, len lén nhìn qua bên kia. Có mấy người đàn ông trông như xã hội đen, mặt mũi hung tợn đứng dưới một gốc cây già cỗi. Một người khác lạc quẻ hơn, gã mặc áo vải đen của người đồng bào vùng núi, đang liến thoắng nói gì đó với mấy gã còn lại.
Quý Hòa không rõ họ nói gì lắm, bởi tiếng nói ấy rất mơ hồ. Nhưng hắn nhận ra người mặc áo vải đen trong đó chính là Vi Văn Sâm – cha của Quý Dương.
"Ai đó?" Một người bỗng hô lên, quay sang phía bên này.
Kí ức nhảy loạn xạ, Quý Hòa thấy mình sợ hãi loạng choạng bỏ chạy. Chân hắn rất đau, không chạy nhanh nổi. Phía sau hắn là mấy tiếng chửi rủa thô tục.
"Đại... Đại ca, làm sao bây giờ ạ?"
"Còn đứng ngu ra đó làm gì, tóm cổ thằng nhóc đó về cho ông!" Gã đàn ông chửi tục: "Mẹ nó, con trai mày à?"
"Không... Không phải đâu."
"Mày đừng có giả ngu! Tao thấy hết rồi, hôm qua nó ngã mày cõng nó đi xin thuốc!"
"Nó, nó... Nó còn bé, không, không hiểu gì đâu... Ông yên tâm...
Quý Hòa liếc thấy tên hung ác đã đuổi theo sát nút, thiếu điều vươn tay là xách cổ được mình ngay. Cảm giác hốt hoảng tận cùng choán lấy tâm trí hắn, không biết là hắn trong trí nhớ hay hắn thực tại cảm thấy như vậy. Hắn không dám suy nghĩ nhiều, liều mạng nhảy xuống vách đã âm u mù tối chỉ cách mấy bước chân.
Khi hắn sực tỉnh lại từ trong kí ức mơ hồ kia, hắn thấy Văn Ninh hoang mang đứng một chỗ, mờ mịt nhìn quanh.Thế nên mới có một màn như vừa rồi.
NOVEL TOON
Văn Ninh nghe hắn kể lại, rất nghiêm túc nói: "Có khi nào anh và Dương thực sự là anh em không?"
Quý Hòa lắc đầu. "Anh không biết... Anh...
Rồi hắn lại ôm đầu, chật vật dựa sát vào Văn Ninh. Kí ức mơ hồ lại hiện ra trong tâm trí hắn...
Hắn đang hoảng sợ nấp sau một tảng đá, nghe thấy tiếng bước chân sột soạt càng lúc càng gần... Hắn muốn bỏ chạy, nhưng mình mẩy hắn đau nhức, người hắn mệt lả, chân sưng tấy không thể nào di chuyển nổi. Không khí chung quanh lạnh toát, đương lúc mưa phùn. Những hạt mưa nhỏ bé làm ướt mi mắt hắn, hay là nước mắt, hắn cũng không rõ nữa.
"Tìm mãi mới thấy mày, theo bố về" – Vi Văn Sâm lạnh lùng túm hắn dậy, cũng đi lên núi.
Hắn nghẹn ngào khóc, nói: "Mẹ."
"Mẹ mày chết rồi."
-
Vi Văn Sâm lạnh lùng nói.
"Trả mẹ lại cho tôi!!!" Quý Hòa khóc không thành tiếng, giãy giụa nhưng không
có tác dụng. "Trả mẹ lại đây!!! Ông là người xấu, ông không phải bố tôi!"
"Muốn theo mẹ mày à?" Vi Văn Sâm giận dữ, vứt hắn từ trên lưng xuống đất, sấn tới đánh hắn.
"Hòa... Anh, anh sao vậy?"
Quý Hòa sực tỉnh lại trong mê man, nhận ra Văn Ninh đang gọi mình. "Không có gì... Anh hơi đau đầu."Văn Ninh đoán Quý Hòa lại nhớ lại mấy thứ không tốt đẹp, nhưng cậu không biết nói gì với hắn, chỉ có thể ôm hắn chặt hơn một chút, nhưng cuối cùng không hiểu tại sao lại thành cậu rúc vào trong lồng ngực hắn.
Trong mùa đông lạnh ngắt, hai trái tim bất giác gần nhau hơn, sưởi ấm nhau.
Trời gần sáng, Quý Hòa cõng Văn Ninh đã sốt đến hôn mê ra khỏi vách núi. Hắn không để cậu ở lại ngôi làng hẻo lánh này nữa, chỉ tìm em họ cậu nói qua tình hình rồi đưa cậu rời đi.
...
Khi Văn Ninh tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, tay cắm ống truyền dịch. Cậu hơi ngây ra, ngồi dậy quan sát chung quanh xa lạ. Nhìn cửa sổ, đoán chừng đang giữa ban ngày. Phòng bệnh không lớn, hơi cũ kĩ, là kiểu phòng ba giường. Trong phòng ngoài cậu ra, còn có một bệnh nhân khác đang dựa vào đầu giường nói chuyện với người nhà ngồi bên giường gọt táo. Trông sơ qua điều kiện không tốt lắm, Văn Ninh đoán đây là bệnh viện huyện.
"Ơ, bác nói chuyện to quá làm cháu thức à? Xin lỗi cháu nhé.." Bác gái ngừng gọt trái táo trong tay, áy náy nói.
nhanh. Cậu ngơ ngác ôm lại hắn, mãi cũng không nói nên lời.
"Em..."
"Điện thoại anh nát rồi, không có ánh sáng sao bọn mình lên được trên đó đây?" Quý Hòa thở dài, tay vẫn ôm Văn Ninh rất chặt.
Văn Ninh nhận ra hắn đang run rẩy, ngờ ngợ hỏi: "Anh sợ tối à?"
"Một chút." Quý Hòa nhỏ giọng đáp. "Nên em cho anh ôm đi, anh sợ...
Văn Ninh: " "
Có thật không đấy?
"Chắc trời cũng sắp sáng rồi, anh chịu khó chút." Văn Ninh dịu giọng nói.
"Ừ. Mà Ninh này...
"Sao vậy?"
"Hình như anh từng ngã xuống đây một lần rồi."
Quý Hòa nửa đêm không ngủ được, lại theo thói quen đi ra ngoài lang thang buổi đêm. Hắn chỉ cầm mỗi điện thoại bật flash mà đi một hồi lâu, càng đi càng xa, không hiểu sao tới vách núi này, càng lúc càng cảm thấy quen thuộc. Hắn nhớ lại hình dáng thôn núi ban ngày, mơ hồ cảm thấy gì đó lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc. Rồi như một thói quen, đầu hắn bỗng dưng nhói đau. Đó là phản ứng của hắn mỗi khi đang cố nhớ lại, hoặc sắp nhớ ra gì đó.
Trong đầu hắn vụt qua hình ảnh vách núi ngập trong sương mù, âm u không rõ sáng sớm hay chiều muộn. Bản thân "hắn" là một đứa trẻ tầm chục tuổi, nấp sau một lùm cây, len lén nhìn qua bên kia. Có mấy người đàn ông trông như xã hội đen, mặt mũi hung tợn đứng dưới một gốc cây già cỗi. Một người khác lạc quẻ hơn, gã mặc áo vải đen của người đồng bào vùng núi, đang liến thoắng nói gì đó với mấy gã còn lại.
Quý Hòa không rõ họ nói gì lắm, bởi tiếng nói ấy rất mơ hồ. Nhưng hắn nhận ra người mặc áo vải đen trong đó chính là Vi Văn Sâm – cha của Quý Dương.
"Ai đó?" Một người bỗng hô lên, quay sang phía bên này.
Kí ức nhảy loạn xạ, Quý Hòa thấy mình sợ hãi loạng choạng bỏ chạy. Chân hắn rất đau, không chạy nhanh nổi. Phía sau hắn là mấy tiếng chửi rủa thô tục.
"Đại... Đại ca, làm sao bây giờ ạ?"
"Còn đứng ngu ra đó làm gì, tóm cổ thằng nhóc đó về cho ông!" Gã đàn ông chửi tục: "Mẹ nó, con trai mày à?"
"Không... Không phải đâu."
"Mày đừng có giả ngu! Tao thấy hết rồi, hôm qua nó ngã mày cõng nó đi xin thuốc!"
"Nó, nó... Nó còn bé, không, không hiểu gì đâu... Ông yên tâm...
Quý Hòa liếc thấy tên hung ác đã đuổi theo sát nút, thiếu điều vươn tay là xách cổ được mình ngay. Cảm giác hốt hoảng tận cùng choán lấy tâm trí hắn, không biết là hắn trong trí nhớ hay hắn thực tại cảm thấy như vậy. Hắn không dám suy nghĩ nhiều, liều mạng nhảy xuống vách đã âm u mù tối chỉ cách mấy bước chân.
Khi hắn sực tỉnh lại từ trong kí ức mơ hồ kia, hắn thấy Văn Ninh hoang mang đứng một chỗ, mờ mịt nhìn quanh.Thế nên mới có một màn như vừa rồi.
NOVEL TOON
Văn Ninh nghe hắn kể lại, rất nghiêm túc nói: "Có khi nào anh và Dương thực sự là anh em không?"
Quý Hòa lắc đầu. "Anh không biết... Anh...
Rồi hắn lại ôm đầu, chật vật dựa sát vào Văn Ninh. Kí ức mơ hồ lại hiện ra trong tâm trí hắn...
Hắn đang hoảng sợ nấp sau một tảng đá, nghe thấy tiếng bước chân sột soạt càng lúc càng gần... Hắn muốn bỏ chạy, nhưng mình mẩy hắn đau nhức, người hắn mệt lả, chân sưng tấy không thể nào di chuyển nổi. Không khí chung quanh lạnh toát, đương lúc mưa phùn. Những hạt mưa nhỏ bé làm ướt mi mắt hắn, hay là nước mắt, hắn cũng không rõ nữa.
"Tìm mãi mới thấy mày, theo bố về" – Vi Văn Sâm lạnh lùng túm hắn dậy, cũng đi lên núi.
Hắn nghẹn ngào khóc, nói: "Mẹ."
"Mẹ mày chết rồi."
-
Vi Văn Sâm lạnh lùng nói.
"Trả mẹ lại cho tôi!!!" Quý Hòa khóc không thành tiếng, giãy giụa nhưng không
có tác dụng. "Trả mẹ lại đây!!! Ông là người xấu, ông không phải bố tôi!"
"Muốn theo mẹ mày à?" Vi Văn Sâm giận dữ, vứt hắn từ trên lưng xuống đất, sấn tới đánh hắn.
"Hòa... Anh, anh sao vậy?"
Quý Hòa sực tỉnh lại trong mê man, nhận ra Văn Ninh đang gọi mình. "Không có gì... Anh hơi đau đầu."Văn Ninh đoán Quý Hòa lại nhớ lại mấy thứ không tốt đẹp, nhưng cậu không biết nói gì với hắn, chỉ có thể ôm hắn chặt hơn một chút, nhưng cuối cùng không hiểu tại sao lại thành cậu rúc vào trong lồng ngực hắn.
Trong mùa đông lạnh ngắt, hai trái tim bất giác gần nhau hơn, sưởi ấm nhau.
Trời gần sáng, Quý Hòa cõng Văn Ninh đã sốt đến hôn mê ra khỏi vách núi. Hắn không để cậu ở lại ngôi làng hẻo lánh này nữa, chỉ tìm em họ cậu nói qua tình hình rồi đưa cậu rời đi.
...
Khi Văn Ninh tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, tay cắm ống truyền dịch. Cậu hơi ngây ra, ngồi dậy quan sát chung quanh xa lạ. Nhìn cửa sổ, đoán chừng đang giữa ban ngày. Phòng bệnh không lớn, hơi cũ kĩ, là kiểu phòng ba giường. Trong phòng ngoài cậu ra, còn có một bệnh nhân khác đang dựa vào đầu giường nói chuyện với người nhà ngồi bên giường gọt táo. Trông sơ qua điều kiện không tốt lắm, Văn Ninh đoán đây là bệnh viện huyện.
"Ơ, bác nói chuyện to quá làm cháu thức à? Xin lỗi cháu nhé.." Bác gái ngừng gọt trái táo trong tay, áy náy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.