Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"
Chương 29: Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ?
Tiểu Ngũ Ca Ca
15/06/2024
Văn Ninh nhìn theo hướng bên trái đường, thấy ngôi nhà cổ xây bằng gỗ lợp mái ngói âm dương trên đồi cao nay đã sáng đèn vàng ấm áp. Bình thường cậu chưa từng thấy có ai ở đó cả, nay bỗng sáng đèn như vậy chắc là có người ở rồi.
Trịnh thở dài. “Cái nhà cổ đó phải có tuổi hơn trăm năm, hơn chục năm trước chủ cũ bán rồi chuyển đi. Lúc đó bố tao muốn mua nhưng có người mua trước, tiếc lắm. Người ta mua xong cũng chẳng bao giờ ở đó. Ai vậy không biết.”
Không bao lâu sau bọn họ đến trường, tụ lại ở phía cổng sau. Hai cậu nhóc lớp mười chạy đi lấy “đồ nghề”, lát sau đã trở lại.
“Suỵt, khẽ thôi.”
Cả đám trèo qua tường rào như ăn trộm, rồi chạy như bay đến khu đất trống sau lớp học. Ở đây rất tối, nhưng Văn Ninh đã đem theo sẵn một cái đèn tích điện đủ ánh sáng cho tất cả, cậu đặt nó ở một gò đất cao. Cũng không dông dài nhiều, Văn Ninh chỉ mọi người đào đất dưới một gốc cây mận mới chỉ cao ngang ngực cậu. Cậu cũng muốn xắn tay áo đào đất, nhưng Trịnh giành xẻng trong tay cậu. “Mày xem là được rồi.” – Hắn nói.
Văn Ninh liền phủi tay ngồi đợi, thi thoảng còn đứng lên đi ngó xem bác bảo vệ có đi qua không.
“Anh Ninh à, tóm lại là anh đào cái gì thế?” Khương đào đất nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
Văn Ninh nhàn nhạt đáp: “Đào xác chết.”
Cả đám đứng hình vài giây rồi Hình cười khúc khích, nói: “Anh khéo đùa quá.”
Khương gật đầu. “Tính dọa bọn em á? Bọn em đâu phải trẻ con!”
Cũng may chỗ đất sau lớp học vì thiếu kinh phí nên chưa đổ bê tông, bằng không thì việc đào lên dường như là không khả thi. Hơn nữa mặt đất cũng không cứng lắm, đào khá nhanh.
“Đào lâu như thế chắc cũng phải tám rưỡi rồi ấy chứ? Có khi hơn mét rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy gì nữa. Anh có chắc là dưới này có gì đó không?”
“Chắc.” Văn Ninh nói vậy thôi chứ cậu cũng đang không yên tâm, nhưng rõ ràng quỷ đã chỉ chỗ này rồi, không thể nào sai được.
“Đậu, bị vướng một cục đá to lắm anh ơi…”
“Đúng chỗ rồi! Đào đi, khoét bên dưới cục đá đó!”
Hai phút sau, Khương reo lên: “A, có gì đó…”
Nó không nhìn rõ lắm, còn ngờ ngợ thì Văn Ninh đã cầm đèn tích điện qua soi, khi cả đám nhìn rõ đó là một chiếc đầu lâu trắng hếu thì nhất thời ai cũng cứng họng không nói được gì. Văn Ninh cũng hơi sợ, nhưng chả hiểu sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu kia…
“Á! Mẹ ơi cứu con!” Khương cuối cùng cũng phản ứng được, nó ném cái xẻng trong tay đi rồi nhắm tịt hai mắt.
Trịnh càu nhàu: “Mày nhỏ tiếng thôi, có người qua đây nhìn thấy bây giờ!”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, phút chốc có ánh đèn pin sáng chói rọi qua, giọng bác bảo vệ nghiêm khắc vang lên: “Ai đấy? Đứa nào vào trường nghịch đấy?”
Nghe tiếng bác bảo vệ, Hình với Khương vừa rồi còn ngơ ngác không biết làm gì bỗng nhiên hô to: “Chạy thôi!”
Cả hai vứt xẻng đi nhưng lại nhặt về, lẩm bẩm: “Mang đi không mang về là mẹ chửi mất…”
Trịnh và Văn Ninh thật sự rất muốn bịt miệng hai đứa này lại, bộ hai đứa nó còn lo người ta không biết hay gì? Văn Ninh nghĩ đào cũng đào trúng rồi, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy nên không nán lại làm gì nữa. Chỉ là lúc cậu và Trịnh trèo được tường ra ngoài, hai đứa nhóc đã lái xe đi mất mà quên hai anh.
Văn Ninh: “…”
Trịnh: “… tao cũng không biết nói gì hơn rồi.”
Bọn họ định đi theo đường hướng ra đường cái gần cổng chính, nhưng lại nghe có tiếng bước chân cùng ánh đèn, đoán chắc là bác bảo vệ đang đi tới đây. Văn Ninh thầm nghĩ xong chắc rồi, thì bỗng nhiên trong hẻm lái tới một chiếc Porsche màu đen, dừng ngay bên cạnh cậu. Cửa kính hạ xuống, người trong xe nói: “Lên đi.”
Văn Ninh ngơ ngác nhìn đối phương, lắp bắp không nói nên lời, nhưng thấy tình hình cũng đành vậy nên mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, còn đẩy Trịnh qua ngồi phía sau.
Chiếc xe phóng đi như một mũi tên.
Trịnh bấy giờ mới thấy có gì đó sai sai, ban đầu hắn cứ nghĩ là Văn Ninh kêu người đến đón, nhưng giờ nhìn lại xe cùng người lái mới thấy không ổn lắm. Nhìn thì giống Quý Dương mà sao cứ là lạ thế nào ấy. Quý Dương cháy nắng mà người này có làn da trông rất trắng, còn nhuộm tóc màu bạch kim, ăn mặc rất trưởng thành với áo len xám cổ cao và áo măng tô đen. Tóm lại Trịnh thấy lạ hoắc. Hắn bắt đầu hối hận, nhưng chỉ đành ngồi im như không muốn người ta nhìn thấy mình.
Văn Ninh ngơ ngẩn mãi mới thốt ra được một câu: “Anh đã tỉnh rồi.”
Quý Hòa lạnh nhạt đáp: “Ừ. Bố tôi có nói hôm thứ ba cậu có tới thăm tôi.” Hắn vừa nói vừa thả chậm tốc độ, hơi nghiêng đầu nhìn Văn Ninh: “Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ? Sao cậu lại đến thăm?”
Văn Ninh chẳng còn hơi đâu mà thắc mắc tại sao bố Quý Hòa lại biết cậu tới thăm, chỉ ngây ra vì cách xưng hô xa lạ của Quý Hòa. Chốc lát sau, cậu hỏi lại: “Anh không quen em?”
“Trước đây có từng thấy cậu một lần ở tiệc khánh thành chi nhánh tập đoàn.” Quý Hòa nhún vai. “Vừa rồi tình cờ đi ngang qua, thấy cậu cũng không có khác lúc trước lắm.”
Văn Ninh: “…”
Không hiểu tại sao, trong lòng cậu có hơi khó chịu. Quý Hòa không nhớ ra cậu.
Không ai nói gì nữa, xe cũng đã dừng lại. Văn Ninh kinh ngạc nhìn ngã ba đường về làng quen thuộc, hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Quý Hòa không đáp lại, chỉ lạnh lùng bảo: “Xuống xe.”
“Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy.” Văn Ninh nói với hắn.
Một lúc sau, Trịnh há hốc nhìn chiếc xe từ từ lái lên đồi cao, nơi có căn nhà cổ, nói: “Thì ra anh ta là chủ nhà cổ.”
“Đi thôi.” Văn Ninh không buồn nhìn theo nữa.
“Đêch, quên mất, nhà tao ở hướng ngược lại cơ mà, sao ban nãy mày lại đẩy tao lên theo?” Bấy giờ Trịnh mới nhận ra vấn đề không ổn. “Mày sao thế? Từ lúc gặp cái người đó mày cứ như người mất hồn vậy.”
Văn Ninh lắc đầu. “Tao không sao. Mày gọi ai đón về, hay ở nhà tao?”
“Tao về thôi, nãy nhắn anh họ rồi.” Trịnh lại thắc mắc: “Người kia là anh em họ hàng gì của thằng Dương à?”
Văn Ninh lắc đầu. Cậu không muốn nhắc tới Quý Hòa nữa nên bảo Trịnh: “Chuyện hôm nay cảm ơn mày và hai đứa nhóc, có gì tao sẽ nói sau. Tao về đây.”
Từ ngã ba đường cái vào nhà cậu mợ Văn Ninh phải hết gần một km, đi bộ cũng khá lâu, lại còn có đoạn không có đèn năng lượng nên rất tối. Tiếng trống tiếng kèn ma từ nhà có tang văng vẳng khắp làng, khiến đêm tối càng thêm u ám. Nhưng Văn Ninh không để tâm, cậu chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Quý Hòa tỉnh lại nhưng không hề nhớ ra mình.
Trịnh thở dài. “Cái nhà cổ đó phải có tuổi hơn trăm năm, hơn chục năm trước chủ cũ bán rồi chuyển đi. Lúc đó bố tao muốn mua nhưng có người mua trước, tiếc lắm. Người ta mua xong cũng chẳng bao giờ ở đó. Ai vậy không biết.”
Không bao lâu sau bọn họ đến trường, tụ lại ở phía cổng sau. Hai cậu nhóc lớp mười chạy đi lấy “đồ nghề”, lát sau đã trở lại.
“Suỵt, khẽ thôi.”
Cả đám trèo qua tường rào như ăn trộm, rồi chạy như bay đến khu đất trống sau lớp học. Ở đây rất tối, nhưng Văn Ninh đã đem theo sẵn một cái đèn tích điện đủ ánh sáng cho tất cả, cậu đặt nó ở một gò đất cao. Cũng không dông dài nhiều, Văn Ninh chỉ mọi người đào đất dưới một gốc cây mận mới chỉ cao ngang ngực cậu. Cậu cũng muốn xắn tay áo đào đất, nhưng Trịnh giành xẻng trong tay cậu. “Mày xem là được rồi.” – Hắn nói.
Văn Ninh liền phủi tay ngồi đợi, thi thoảng còn đứng lên đi ngó xem bác bảo vệ có đi qua không.
“Anh Ninh à, tóm lại là anh đào cái gì thế?” Khương đào đất nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
Văn Ninh nhàn nhạt đáp: “Đào xác chết.”
Cả đám đứng hình vài giây rồi Hình cười khúc khích, nói: “Anh khéo đùa quá.”
Khương gật đầu. “Tính dọa bọn em á? Bọn em đâu phải trẻ con!”
Cũng may chỗ đất sau lớp học vì thiếu kinh phí nên chưa đổ bê tông, bằng không thì việc đào lên dường như là không khả thi. Hơn nữa mặt đất cũng không cứng lắm, đào khá nhanh.
“Đào lâu như thế chắc cũng phải tám rưỡi rồi ấy chứ? Có khi hơn mét rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy gì nữa. Anh có chắc là dưới này có gì đó không?”
“Chắc.” Văn Ninh nói vậy thôi chứ cậu cũng đang không yên tâm, nhưng rõ ràng quỷ đã chỉ chỗ này rồi, không thể nào sai được.
“Đậu, bị vướng một cục đá to lắm anh ơi…”
“Đúng chỗ rồi! Đào đi, khoét bên dưới cục đá đó!”
Hai phút sau, Khương reo lên: “A, có gì đó…”
Nó không nhìn rõ lắm, còn ngờ ngợ thì Văn Ninh đã cầm đèn tích điện qua soi, khi cả đám nhìn rõ đó là một chiếc đầu lâu trắng hếu thì nhất thời ai cũng cứng họng không nói được gì. Văn Ninh cũng hơi sợ, nhưng chả hiểu sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu kia…
“Á! Mẹ ơi cứu con!” Khương cuối cùng cũng phản ứng được, nó ném cái xẻng trong tay đi rồi nhắm tịt hai mắt.
Trịnh càu nhàu: “Mày nhỏ tiếng thôi, có người qua đây nhìn thấy bây giờ!”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, phút chốc có ánh đèn pin sáng chói rọi qua, giọng bác bảo vệ nghiêm khắc vang lên: “Ai đấy? Đứa nào vào trường nghịch đấy?”
Nghe tiếng bác bảo vệ, Hình với Khương vừa rồi còn ngơ ngác không biết làm gì bỗng nhiên hô to: “Chạy thôi!”
Cả hai vứt xẻng đi nhưng lại nhặt về, lẩm bẩm: “Mang đi không mang về là mẹ chửi mất…”
Trịnh và Văn Ninh thật sự rất muốn bịt miệng hai đứa này lại, bộ hai đứa nó còn lo người ta không biết hay gì? Văn Ninh nghĩ đào cũng đào trúng rồi, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy nên không nán lại làm gì nữa. Chỉ là lúc cậu và Trịnh trèo được tường ra ngoài, hai đứa nhóc đã lái xe đi mất mà quên hai anh.
Văn Ninh: “…”
Trịnh: “… tao cũng không biết nói gì hơn rồi.”
Bọn họ định đi theo đường hướng ra đường cái gần cổng chính, nhưng lại nghe có tiếng bước chân cùng ánh đèn, đoán chắc là bác bảo vệ đang đi tới đây. Văn Ninh thầm nghĩ xong chắc rồi, thì bỗng nhiên trong hẻm lái tới một chiếc Porsche màu đen, dừng ngay bên cạnh cậu. Cửa kính hạ xuống, người trong xe nói: “Lên đi.”
Văn Ninh ngơ ngác nhìn đối phương, lắp bắp không nói nên lời, nhưng thấy tình hình cũng đành vậy nên mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, còn đẩy Trịnh qua ngồi phía sau.
Chiếc xe phóng đi như một mũi tên.
Trịnh bấy giờ mới thấy có gì đó sai sai, ban đầu hắn cứ nghĩ là Văn Ninh kêu người đến đón, nhưng giờ nhìn lại xe cùng người lái mới thấy không ổn lắm. Nhìn thì giống Quý Dương mà sao cứ là lạ thế nào ấy. Quý Dương cháy nắng mà người này có làn da trông rất trắng, còn nhuộm tóc màu bạch kim, ăn mặc rất trưởng thành với áo len xám cổ cao và áo măng tô đen. Tóm lại Trịnh thấy lạ hoắc. Hắn bắt đầu hối hận, nhưng chỉ đành ngồi im như không muốn người ta nhìn thấy mình.
Văn Ninh ngơ ngẩn mãi mới thốt ra được một câu: “Anh đã tỉnh rồi.”
Quý Hòa lạnh nhạt đáp: “Ừ. Bố tôi có nói hôm thứ ba cậu có tới thăm tôi.” Hắn vừa nói vừa thả chậm tốc độ, hơi nghiêng đầu nhìn Văn Ninh: “Tôi nhớ là trước đây cậu chưa từng gặp tôi nhỉ? Sao cậu lại đến thăm?”
Văn Ninh chẳng còn hơi đâu mà thắc mắc tại sao bố Quý Hòa lại biết cậu tới thăm, chỉ ngây ra vì cách xưng hô xa lạ của Quý Hòa. Chốc lát sau, cậu hỏi lại: “Anh không quen em?”
“Trước đây có từng thấy cậu một lần ở tiệc khánh thành chi nhánh tập đoàn.” Quý Hòa nhún vai. “Vừa rồi tình cờ đi ngang qua, thấy cậu cũng không có khác lúc trước lắm.”
Văn Ninh: “…”
Không hiểu tại sao, trong lòng cậu có hơi khó chịu. Quý Hòa không nhớ ra cậu.
Không ai nói gì nữa, xe cũng đã dừng lại. Văn Ninh kinh ngạc nhìn ngã ba đường về làng quen thuộc, hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Quý Hòa không đáp lại, chỉ lạnh lùng bảo: “Xuống xe.”
“Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy.” Văn Ninh nói với hắn.
Một lúc sau, Trịnh há hốc nhìn chiếc xe từ từ lái lên đồi cao, nơi có căn nhà cổ, nói: “Thì ra anh ta là chủ nhà cổ.”
“Đi thôi.” Văn Ninh không buồn nhìn theo nữa.
“Đêch, quên mất, nhà tao ở hướng ngược lại cơ mà, sao ban nãy mày lại đẩy tao lên theo?” Bấy giờ Trịnh mới nhận ra vấn đề không ổn. “Mày sao thế? Từ lúc gặp cái người đó mày cứ như người mất hồn vậy.”
Văn Ninh lắc đầu. “Tao không sao. Mày gọi ai đón về, hay ở nhà tao?”
“Tao về thôi, nãy nhắn anh họ rồi.” Trịnh lại thắc mắc: “Người kia là anh em họ hàng gì của thằng Dương à?”
Văn Ninh lắc đầu. Cậu không muốn nhắc tới Quý Hòa nữa nên bảo Trịnh: “Chuyện hôm nay cảm ơn mày và hai đứa nhóc, có gì tao sẽ nói sau. Tao về đây.”
Từ ngã ba đường cái vào nhà cậu mợ Văn Ninh phải hết gần một km, đi bộ cũng khá lâu, lại còn có đoạn không có đèn năng lượng nên rất tối. Tiếng trống tiếng kèn ma từ nhà có tang văng vẳng khắp làng, khiến đêm tối càng thêm u ám. Nhưng Văn Ninh không để tâm, cậu chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Quý Hòa tỉnh lại nhưng không hề nhớ ra mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.