Sau Khi Bạn Trai Tôi Trở Thành Ma
Chương 6: Cố ý (1)
Minh Nguyệt Mãn Chi
20/07/2021
Editor: Bầu
Chương 6: Cố ý (1)
Kiều Nguyệt không ngủ, cô chỉ nhắm mắt lại, đợi anh ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt vẫn nhìn theo anh, thấy anh thu dọn gọn gàng rồi mới đi vào bếp.
Cô hung hăng véo mình, xác định mình đã tỉnh, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống, cô kinh ngạc đến không chịu nổi, nghe thấy tiếng anh truyền đến, vội vàng nhắm mắt lại.
Mặc dù rất muốn ôm anh nhưng dường như anh... không muốn để cô biết.
Ít nhất, không phải lúc này.
Cô có thể cảm thấy anh càng ngày càng đến gần mình hơn, cái chạm lạnh lẽo rơi trên trán cô, sau đó là khóe mắt, rơi xuống môi cô.
Anh liên tục xoa lên vết thương đã đóng vảy.
Cô run lên vì lạnh, có lẽ vì hành động của cô mà người đàn ông dường như sợ hãi, tránh xa cô.
Cô nghiêng người về phía trước theo bản năng, và nhận ra rằng cô đã dừng lại một lần nữa sau khi giả vờ ngủ.
Trong lòng cô có cảm giác mất mát, mặc dù nhiệt độ của anh lạnh lẽo, nhưng đối với cô mà nói, cô rất muốn chạm vào anh, chỉ khi tiếp xúc thực sự với anh, trái tim cô mới có thể yên ổn.
Không để cô đợi lâu, tấm chăn đột nhiên được xốc lên, đây là xảy ra chuyện gì?
Cô còn đang bàng hoàng thì một thứ gì đó ấm áp được nhét vào trong lòng cô.
Là túi chườm nóng.
Cô đắp chăn điện dưới người, trong lòng ôm túi chườm nóng, vẫn chưa thể xua đi cái lạnh đến từ bên cạnh, sau đó, có thứ gì đó đè xuống chăn, cô biết đó là Giang Như Thu mà không hề nghĩ ngợi gì.
Lúc này anh đang nằm trong chăn, một tay đặt trên chăn mỏng, hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của người đàn ông đang dán vào cô, bao gồm cả hơi thở của anh, tất cả đều bao trùm bên cô.
Ngay cả sau khi anh xác định rằng cô sẽ không thức dậy, anh vẫn bắt đầu gọi đi gọi lại tên cô, "Kiều Kiều...... Kiều Kiều......" Dịu dàng mà lưu luyến.
Kiều Nguyệt ngủ rất ngon vào nửa đêm, đặc biệt ngon. Cô thậm chí còn ngủ rất lâu, sáng dậy thì nhìn chằm chằm vào nơi trống trải bên cạnh mà cười rộ lên.
Rèm cửa cô kéo lại không ngăn được hơi ấm của mặt trời rơi xuống mắt cô.
"Tiểu Nguyệt, còn đang ngủ?" Mẹ Kiều Nguyệt gọi video call, bà vẫn không yên tâm Kiều Nguyệt sống một mình ở Lâm An, đặc biệt bạn trai Giang Như Thu của cô đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
"Con vừa mới tỉnh dậy," Kiều Nguyệt tìm một góc độ tốt để người đối diện chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mình. Nghĩ thầm đợi chút nữa dọn dẹp nhà cửa, thật sự quá bừa bộn.
Mẹ Kiều Nguyệt trò chuyện một lúc lâu, mới vào chủ đề chính: "Bác sĩ Mạc nói con bây giờ đã quên đứa trẻ đó rồi, này, đây có phải là sự thật không?"
Kiều Nguyệt nở nụ cười trên môi, cô đứng trên ban công, nắng trưa rọi vào mặt, trên gương mặt ngủ ngon và nước da rạng rỡ khiến người ta tin vào lời cô nói.
"Vâng, hiện tại con sống rất tốt, mẹ đừng lúc nào cũng lo lắng cho con, bệnh của chú Kiều đã khỏi rồi sao? Con vừa mới chuyển tiền vào thẻ của mẹ, mẹ đừng tiết kiệm."
Mẹ cô và chú Kiều là cuộc hôn nhân thứ hai, lúc còn rất nhỏ Kiều Nguyệt đi theo mẹ tái hôn với gia đình họ Kiều, vì vậy đã đổi họ, chỉ là xưng hô vẫn không thể sửa đổi.
"Con đừng lúc nào cũng đưa tiền cho mẹ! Mẹ không thiếu tiền, trong nhà có tiền, nhưng con, hiện tại con không có việc làm, thiếu tiền nhớ nói với mẹ, ở một mình bên ngoài, đừng để bị thiệt thòi."
Lo lắng đã lâu, ánh mắt hướng về phía mặt trời của Kiều Nguyệt có chút chua xót, cô nhỏ giọng đáp lại, cô liếc nhìn bóng đen lóe lên ngoài cửa, mỉm cười nói thêm: "Con không thiệt thòi."
Thẻ của Giang Như Thu đều giao cho cô giữ, lúc trước đi làm cô cũng dành dụm được một khoản, cộng thêm tiền Giang Như Thu để lại, cô không đi làm cũng không có vấn đề gì.
Cúp điện thoại, tâm trạng của Kiều Nguyệt tiếp tục tốt.
Cô đi vào phòng bếp xem xét, đồ đông lạnh đầy tủ lạnh, đột nhiên chán ăn, nắng ngoài cửa sổ rất tốt, lúc thay dép ở cửa, cô đột nhiên nói: "Em đi ra ngoài mua chút đồ ăn."
Tiếng tích tắc bên tai cô tạm dừng.
Kiều Nguyệt cố ý để anh nghe thấy nó.
Vừa rồi cô đang gọi điện trên ban công, ánh sáng còn lại đã đi theo Giang Như Thu, anh xoay người ra ngoài cửa ban công, dáng vẻ rất lo lắng, có lẽ anh muốn đến với cô nhưng không có cách nào.
Kiều Nguyệt đột nhiên nhớ ra rằng, anh đã chết nửa năm trước, thứ xuất hiện bên cạnh cô lúc này hoàn toàn là một bóng ma.
Những con ma sợ ánh sáng mặt trời.
Bây giờ là ban ngày, anh không thể đi đâu ngoại trừ tòa nhà này, nếu không cho anh biết cô sẽ đi đâu, để anh ở trong nhà, không chừng lại suy nghĩ lung tung.
Nghĩ đến những gì anh đã làm trước đây, nụ cười của Kiều Nguyệt thu lại, sau đó cô đẩy cửa rời đi.
Kiều Nguyệt đi siêu thị mua một mớ rau, chuẩn bị về nhà làm một bữa ăn ngon, vừa rẽ vào cổng tiểu khu thì bị một người phụ nữ chặn lại.
Người phụ nữ ở phía đối diện ăn mặc gợi cảm, trông quyến rũ, cả người lộ ra "Người đến không có ý tốt", cô ta bước trên đôi giày cao gót, nhìn Kiều Nguyệt từ trên xuống dưới.
Trên mặt Kiều Nguyệt không có biểu cảm gì, cô thả lỏng tay quấn khăn quàng cổ, che cổ, đi vòng qua cô ta.
"Này, cô đứng lại!"
Bước chân của Kiều Nguyệt tạm dừng, vẫn đi về phía trước, cho đến khi người phụ nữ tức giận chạy đến gần cô, mở rộng vòng tay mà chặn đường hoàn toàn, Kiều Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn cô ta.
Kiều Nguyệt nhớ rõ cô ta, cô ta tên là Quý Chi Mân, là sinh viên hàng đầu đã trở về từ nước ngoài du học, làm việc với Giang Như Thu trong một bệnh viện.
Lúc Kiều Nguyệt rảnh rỗi thường xuyên cùng Giang Như Thu đến bệnh viện, khi đó cô đã luôn nhìn thấy Quý Chi Mân trong phòng làm việc của anh, cho dù có nhìn thấy, cô cũng sẽ không né tránh ánh mắt kia khiêu khích Kiều Nguyệt, sẽ thật ngu ngốc nếu không nhìn thấy.
"Cô chạy cái gì?" Quý Chi Mân chất vấn nói.
Kiều Nguyệt không trả lời, cau mày nhìn cô ta.
"Sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?"
"Bác sĩ Giang vì cô mà chết. Nếu cô không mất bình tĩnh với anh ấy, tại sao anh ấy lại chạy ra đuổi theo cô? Hôm đó anh ấy đã sắp xếp phẫu thuật! Anh ấy nên không sao!" Quý Chi Mân tức giận, hung dữ nói: "Vì sao cô sống mà không biết xấu hổ?"
Biết được tin Giang Như Thu chết, cô ta vẫn không muốn tin, như bị sét đánh, cả người ngây ngốc, cho đến khi nhìn thấy thi thể anh, cô ta cảm thấy mình gần như tắt thở!
Cô ta từ nhỏ đã luôn kiêu ngạo, không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ta, Giang Như Thu là một ngoại lệ.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, vẻ đẹp không thuộc về bất kỳ ai, anh như đóa hoa hồng nở giữa hoang tàn, mỗi bước đi đều khiến người ta mê mẩn, thậm chí còn không ngại dâng hiến bản thân.
Nhưng anh cũng sinh ra tính kiêu ngạo và thờ ơ, khiến cô ta ngại đến gần, nói một câu với anh, cô ta cũng phải suy nghĩ rất lâu.
Sợ rằng câu nói đó sẽ mất lòng anh hoặc xúc phạm anh.
Tình cảm của Quý Chi Mân, vào phòng mổ cùng anh, chứng kiến sự điềm đạm và bình tĩnh của anh, đặc biệt là cùng nghề với cô ta nhưng kỹ thuật tốt hơn cô gấp trăm lần, điều này càng khiến cô ta lún sâu hơn.
Cô ta không thể tin rằng người đàn ông mà cô ta tôn thờ như một vị thần, người đàn ông lãnh đạm và cao quý trước mặt cô ta, lại nở một nụ cười dịu dàng, làm những động tác trẻ con với một người phụ nữ bình thường.
Không sai, trẻ con.
Anh thường ngày ở phía sau lưng người phụ nữ không tốt bằng cô ta, bịt mắt cô ấy, hôn môi khi cô ấy xoay người... Anh thậm chí còn vòng qua người phụ nữ trên ghế trong phòng làm việc của mình, cúi đầu hôn lên trán cô ấy, động tác nâng niu đến nỗi những người bên cạnh cũng có thể thấy được tình yêu và sự kiềm chế của anh.
Buồn nôn! Thật sự là quá buồn nôn!
Ánh mắt của Quý Chi Mân vừa dữ tợn, vừa có sự ghen tị khó có thể kìm nén.
Cô ta tấn công Kiều Nguyệt bằng những lời lẽ ác độc nhất, nhưng người đối diện vẫn luôn vô cảm, ngay cả sau khi cô ta nói rằng Giang Như Thu đã chết, người đối diện thậm chí còn không có một chút áy náy, điều này khiến Quý Chi Mân vì Giang Như Thu mà cảm thấy không đáng giá.
"Cô, tại sao cô không phải là người chết!"
Ánh mắt Kiều Nguyệt dời khỏi khuôn mặt đáng ghét của cô ta, đôi mắt không khỏi gợi sóng, đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi tiểu thư Quý, cô có tư cách gì mà chất vấn tôi?"
"Tôi, tôi là bạn của Giang Như Thu!"
Kiều Nguyệt hỏi ngược lại: "Bạn? Anh ấy đã thừa nhận điều đó chưa?"
"Cô!" Ngực Quý Chi Mân bị cô chăn lại đau đớn, bao nhiêu tháng ngày hận Kiều Nguyệt và nhớ nhung Giang Như Thu, lúc nào cũng muốn tìm nơi giải tỏa, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người phụ nữ, cô ta đột nhiên bật cười.
Miễn là có thể đả kích cô, Quý Chi Mân sẵn sàng sử dụng những thủ đoạn hèn hạ nhất để bịa đặt thông tin sai sự thật.
"Tôi có tư cách gì? Người không tư cách chính là cô!"
"Tôi và bác sĩ Giang không chỉ là bạn, mà còn là đồng nghiệp. Chúng tôi đã ở bên nhau lâu hơn nhiều so với cô. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó không?"
Quý Chi Mân từng bước tiến lại gần, môi đỏ nhếch lên, cười nói: "Bác sĩ Giang bận rộn đi làm, thỉnh thoảng phải làm thêm giờ, về nhà còn phải nấu cơm cho cô. Anh ấy còn làm cả việc nhà nữa. Còn cô thì sao? Thường xuyên nổi giận khiến anh ấy kiệt sức, cho dù thực sự có yêu, anh ấy cũng sẽ bị cạn kiệt!"
Kiều Nguyệt cau mày.
"Tò mò vì sao tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người? Bởi vì bác sĩ Giang luôn tìm đến tôi để phàn nàn."
"Một người phụ nữ thậm chí không có việc làm, còn muốn được bác sĩ Giang nuôi dưỡng, tại sao cô lại mặt dày như vậy?"
Lời nói của Quý Chi Mân chỉ khiến Kiều Nguyệt ngạc nhiên một lúc, ngay sau đó cô lấy lại bình tĩnh trước đó.
Giang Như Thu thật sự rất dính cô, mỗi lần cô muốn ngủ ở nhà sau khi tan sở, anh đều không cho phép, anh nhất quyết phải kéo cô đi cùng anh đến phòng làm việc của anh, ngủ gật cũng phải ngủ bên cạnh anh mới được.
Người khác không cần hỏi han về việc nhà, Giang Như Thu luôn thể hiện sự khoe khoang khi nói chuyện với mọi người.
Theo thời gian, mọi người xung quanh Giang Như Thu đều có ấn tượng về bên Kiều Nguyệt —— một người có tính cách tiểu thư, luôn mất bình tĩnh và cũng không làm gì, chỉ có Giang Như Thu mới có thể chịu đựng được.
Nghĩ đến đây, Kiều Nguyệt nở một nụ cười, đặc biệt là khi cô nhìn thấy ánh mắt của Quý Chi Mân mang theo sự lên án và oán hận, nụ cười đó lại mang theo sự châm biếm và thương hại.
"Cô cười cái gì!"
Kiều Nguyệt đi ra ngoài không đeo găng tay, tay cầm đồ ăn có chút đông cứng, lại quấn khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo. Đôi mắt trong veo lộ ra khuôn mặt ghen tị của Quý Chi Mân đến mức vặn vẹo.
"Làm phiền tiểu thư Quý, lần sau tìm hiểu kĩ sự thật trước khi nói, thay vì nói với tôi bằng những suy đoán của cô." Kiều Nguyệt nhìn thẳng vào Quý Chi Mân, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt: "Trước khi Giang Như Thu chết là người đàn ông của tôi, và sau khi chết cũng là người đàn ông của tôi, vì vậy, xin cô tìm hiểu kĩ điều này."
Cô nói xong, không cho Quý ChiMân thời gian để phản ứng, xách đồ ăn bỏ đi.:,,.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tuy rằng bọn họ không có đối mặt trực tiếp, nhưng hồi ức không ngọt ngào sao???!
Chương 6: Cố ý (1)
Kiều Nguyệt không ngủ, cô chỉ nhắm mắt lại, đợi anh ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt vẫn nhìn theo anh, thấy anh thu dọn gọn gàng rồi mới đi vào bếp.
Cô hung hăng véo mình, xác định mình đã tỉnh, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống, cô kinh ngạc đến không chịu nổi, nghe thấy tiếng anh truyền đến, vội vàng nhắm mắt lại.
Mặc dù rất muốn ôm anh nhưng dường như anh... không muốn để cô biết.
Ít nhất, không phải lúc này.
Cô có thể cảm thấy anh càng ngày càng đến gần mình hơn, cái chạm lạnh lẽo rơi trên trán cô, sau đó là khóe mắt, rơi xuống môi cô.
Anh liên tục xoa lên vết thương đã đóng vảy.
Cô run lên vì lạnh, có lẽ vì hành động của cô mà người đàn ông dường như sợ hãi, tránh xa cô.
Cô nghiêng người về phía trước theo bản năng, và nhận ra rằng cô đã dừng lại một lần nữa sau khi giả vờ ngủ.
Trong lòng cô có cảm giác mất mát, mặc dù nhiệt độ của anh lạnh lẽo, nhưng đối với cô mà nói, cô rất muốn chạm vào anh, chỉ khi tiếp xúc thực sự với anh, trái tim cô mới có thể yên ổn.
Không để cô đợi lâu, tấm chăn đột nhiên được xốc lên, đây là xảy ra chuyện gì?
Cô còn đang bàng hoàng thì một thứ gì đó ấm áp được nhét vào trong lòng cô.
Là túi chườm nóng.
Cô đắp chăn điện dưới người, trong lòng ôm túi chườm nóng, vẫn chưa thể xua đi cái lạnh đến từ bên cạnh, sau đó, có thứ gì đó đè xuống chăn, cô biết đó là Giang Như Thu mà không hề nghĩ ngợi gì.
Lúc này anh đang nằm trong chăn, một tay đặt trên chăn mỏng, hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của người đàn ông đang dán vào cô, bao gồm cả hơi thở của anh, tất cả đều bao trùm bên cô.
Ngay cả sau khi anh xác định rằng cô sẽ không thức dậy, anh vẫn bắt đầu gọi đi gọi lại tên cô, "Kiều Kiều...... Kiều Kiều......" Dịu dàng mà lưu luyến.
Kiều Nguyệt ngủ rất ngon vào nửa đêm, đặc biệt ngon. Cô thậm chí còn ngủ rất lâu, sáng dậy thì nhìn chằm chằm vào nơi trống trải bên cạnh mà cười rộ lên.
Rèm cửa cô kéo lại không ngăn được hơi ấm của mặt trời rơi xuống mắt cô.
"Tiểu Nguyệt, còn đang ngủ?" Mẹ Kiều Nguyệt gọi video call, bà vẫn không yên tâm Kiều Nguyệt sống một mình ở Lâm An, đặc biệt bạn trai Giang Như Thu của cô đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
"Con vừa mới tỉnh dậy," Kiều Nguyệt tìm một góc độ tốt để người đối diện chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mình. Nghĩ thầm đợi chút nữa dọn dẹp nhà cửa, thật sự quá bừa bộn.
Mẹ Kiều Nguyệt trò chuyện một lúc lâu, mới vào chủ đề chính: "Bác sĩ Mạc nói con bây giờ đã quên đứa trẻ đó rồi, này, đây có phải là sự thật không?"
Kiều Nguyệt nở nụ cười trên môi, cô đứng trên ban công, nắng trưa rọi vào mặt, trên gương mặt ngủ ngon và nước da rạng rỡ khiến người ta tin vào lời cô nói.
"Vâng, hiện tại con sống rất tốt, mẹ đừng lúc nào cũng lo lắng cho con, bệnh của chú Kiều đã khỏi rồi sao? Con vừa mới chuyển tiền vào thẻ của mẹ, mẹ đừng tiết kiệm."
Mẹ cô và chú Kiều là cuộc hôn nhân thứ hai, lúc còn rất nhỏ Kiều Nguyệt đi theo mẹ tái hôn với gia đình họ Kiều, vì vậy đã đổi họ, chỉ là xưng hô vẫn không thể sửa đổi.
"Con đừng lúc nào cũng đưa tiền cho mẹ! Mẹ không thiếu tiền, trong nhà có tiền, nhưng con, hiện tại con không có việc làm, thiếu tiền nhớ nói với mẹ, ở một mình bên ngoài, đừng để bị thiệt thòi."
Lo lắng đã lâu, ánh mắt hướng về phía mặt trời của Kiều Nguyệt có chút chua xót, cô nhỏ giọng đáp lại, cô liếc nhìn bóng đen lóe lên ngoài cửa, mỉm cười nói thêm: "Con không thiệt thòi."
Thẻ của Giang Như Thu đều giao cho cô giữ, lúc trước đi làm cô cũng dành dụm được một khoản, cộng thêm tiền Giang Như Thu để lại, cô không đi làm cũng không có vấn đề gì.
Cúp điện thoại, tâm trạng của Kiều Nguyệt tiếp tục tốt.
Cô đi vào phòng bếp xem xét, đồ đông lạnh đầy tủ lạnh, đột nhiên chán ăn, nắng ngoài cửa sổ rất tốt, lúc thay dép ở cửa, cô đột nhiên nói: "Em đi ra ngoài mua chút đồ ăn."
Tiếng tích tắc bên tai cô tạm dừng.
Kiều Nguyệt cố ý để anh nghe thấy nó.
Vừa rồi cô đang gọi điện trên ban công, ánh sáng còn lại đã đi theo Giang Như Thu, anh xoay người ra ngoài cửa ban công, dáng vẻ rất lo lắng, có lẽ anh muốn đến với cô nhưng không có cách nào.
Kiều Nguyệt đột nhiên nhớ ra rằng, anh đã chết nửa năm trước, thứ xuất hiện bên cạnh cô lúc này hoàn toàn là một bóng ma.
Những con ma sợ ánh sáng mặt trời.
Bây giờ là ban ngày, anh không thể đi đâu ngoại trừ tòa nhà này, nếu không cho anh biết cô sẽ đi đâu, để anh ở trong nhà, không chừng lại suy nghĩ lung tung.
Nghĩ đến những gì anh đã làm trước đây, nụ cười của Kiều Nguyệt thu lại, sau đó cô đẩy cửa rời đi.
Kiều Nguyệt đi siêu thị mua một mớ rau, chuẩn bị về nhà làm một bữa ăn ngon, vừa rẽ vào cổng tiểu khu thì bị một người phụ nữ chặn lại.
Người phụ nữ ở phía đối diện ăn mặc gợi cảm, trông quyến rũ, cả người lộ ra "Người đến không có ý tốt", cô ta bước trên đôi giày cao gót, nhìn Kiều Nguyệt từ trên xuống dưới.
Trên mặt Kiều Nguyệt không có biểu cảm gì, cô thả lỏng tay quấn khăn quàng cổ, che cổ, đi vòng qua cô ta.
"Này, cô đứng lại!"
Bước chân của Kiều Nguyệt tạm dừng, vẫn đi về phía trước, cho đến khi người phụ nữ tức giận chạy đến gần cô, mở rộng vòng tay mà chặn đường hoàn toàn, Kiều Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn cô ta.
Kiều Nguyệt nhớ rõ cô ta, cô ta tên là Quý Chi Mân, là sinh viên hàng đầu đã trở về từ nước ngoài du học, làm việc với Giang Như Thu trong một bệnh viện.
Lúc Kiều Nguyệt rảnh rỗi thường xuyên cùng Giang Như Thu đến bệnh viện, khi đó cô đã luôn nhìn thấy Quý Chi Mân trong phòng làm việc của anh, cho dù có nhìn thấy, cô cũng sẽ không né tránh ánh mắt kia khiêu khích Kiều Nguyệt, sẽ thật ngu ngốc nếu không nhìn thấy.
"Cô chạy cái gì?" Quý Chi Mân chất vấn nói.
Kiều Nguyệt không trả lời, cau mày nhìn cô ta.
"Sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?"
"Bác sĩ Giang vì cô mà chết. Nếu cô không mất bình tĩnh với anh ấy, tại sao anh ấy lại chạy ra đuổi theo cô? Hôm đó anh ấy đã sắp xếp phẫu thuật! Anh ấy nên không sao!" Quý Chi Mân tức giận, hung dữ nói: "Vì sao cô sống mà không biết xấu hổ?"
Biết được tin Giang Như Thu chết, cô ta vẫn không muốn tin, như bị sét đánh, cả người ngây ngốc, cho đến khi nhìn thấy thi thể anh, cô ta cảm thấy mình gần như tắt thở!
Cô ta từ nhỏ đã luôn kiêu ngạo, không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ta, Giang Như Thu là một ngoại lệ.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, vẻ đẹp không thuộc về bất kỳ ai, anh như đóa hoa hồng nở giữa hoang tàn, mỗi bước đi đều khiến người ta mê mẩn, thậm chí còn không ngại dâng hiến bản thân.
Nhưng anh cũng sinh ra tính kiêu ngạo và thờ ơ, khiến cô ta ngại đến gần, nói một câu với anh, cô ta cũng phải suy nghĩ rất lâu.
Sợ rằng câu nói đó sẽ mất lòng anh hoặc xúc phạm anh.
Tình cảm của Quý Chi Mân, vào phòng mổ cùng anh, chứng kiến sự điềm đạm và bình tĩnh của anh, đặc biệt là cùng nghề với cô ta nhưng kỹ thuật tốt hơn cô gấp trăm lần, điều này càng khiến cô ta lún sâu hơn.
Cô ta không thể tin rằng người đàn ông mà cô ta tôn thờ như một vị thần, người đàn ông lãnh đạm và cao quý trước mặt cô ta, lại nở một nụ cười dịu dàng, làm những động tác trẻ con với một người phụ nữ bình thường.
Không sai, trẻ con.
Anh thường ngày ở phía sau lưng người phụ nữ không tốt bằng cô ta, bịt mắt cô ấy, hôn môi khi cô ấy xoay người... Anh thậm chí còn vòng qua người phụ nữ trên ghế trong phòng làm việc của mình, cúi đầu hôn lên trán cô ấy, động tác nâng niu đến nỗi những người bên cạnh cũng có thể thấy được tình yêu và sự kiềm chế của anh.
Buồn nôn! Thật sự là quá buồn nôn!
Ánh mắt của Quý Chi Mân vừa dữ tợn, vừa có sự ghen tị khó có thể kìm nén.
Cô ta tấn công Kiều Nguyệt bằng những lời lẽ ác độc nhất, nhưng người đối diện vẫn luôn vô cảm, ngay cả sau khi cô ta nói rằng Giang Như Thu đã chết, người đối diện thậm chí còn không có một chút áy náy, điều này khiến Quý Chi Mân vì Giang Như Thu mà cảm thấy không đáng giá.
"Cô, tại sao cô không phải là người chết!"
Ánh mắt Kiều Nguyệt dời khỏi khuôn mặt đáng ghét của cô ta, đôi mắt không khỏi gợi sóng, đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi tiểu thư Quý, cô có tư cách gì mà chất vấn tôi?"
"Tôi, tôi là bạn của Giang Như Thu!"
Kiều Nguyệt hỏi ngược lại: "Bạn? Anh ấy đã thừa nhận điều đó chưa?"
"Cô!" Ngực Quý Chi Mân bị cô chăn lại đau đớn, bao nhiêu tháng ngày hận Kiều Nguyệt và nhớ nhung Giang Như Thu, lúc nào cũng muốn tìm nơi giải tỏa, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người phụ nữ, cô ta đột nhiên bật cười.
Miễn là có thể đả kích cô, Quý Chi Mân sẵn sàng sử dụng những thủ đoạn hèn hạ nhất để bịa đặt thông tin sai sự thật.
"Tôi có tư cách gì? Người không tư cách chính là cô!"
"Tôi và bác sĩ Giang không chỉ là bạn, mà còn là đồng nghiệp. Chúng tôi đã ở bên nhau lâu hơn nhiều so với cô. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó không?"
Quý Chi Mân từng bước tiến lại gần, môi đỏ nhếch lên, cười nói: "Bác sĩ Giang bận rộn đi làm, thỉnh thoảng phải làm thêm giờ, về nhà còn phải nấu cơm cho cô. Anh ấy còn làm cả việc nhà nữa. Còn cô thì sao? Thường xuyên nổi giận khiến anh ấy kiệt sức, cho dù thực sự có yêu, anh ấy cũng sẽ bị cạn kiệt!"
Kiều Nguyệt cau mày.
"Tò mò vì sao tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người? Bởi vì bác sĩ Giang luôn tìm đến tôi để phàn nàn."
"Một người phụ nữ thậm chí không có việc làm, còn muốn được bác sĩ Giang nuôi dưỡng, tại sao cô lại mặt dày như vậy?"
Lời nói của Quý Chi Mân chỉ khiến Kiều Nguyệt ngạc nhiên một lúc, ngay sau đó cô lấy lại bình tĩnh trước đó.
Giang Như Thu thật sự rất dính cô, mỗi lần cô muốn ngủ ở nhà sau khi tan sở, anh đều không cho phép, anh nhất quyết phải kéo cô đi cùng anh đến phòng làm việc của anh, ngủ gật cũng phải ngủ bên cạnh anh mới được.
Người khác không cần hỏi han về việc nhà, Giang Như Thu luôn thể hiện sự khoe khoang khi nói chuyện với mọi người.
Theo thời gian, mọi người xung quanh Giang Như Thu đều có ấn tượng về bên Kiều Nguyệt —— một người có tính cách tiểu thư, luôn mất bình tĩnh và cũng không làm gì, chỉ có Giang Như Thu mới có thể chịu đựng được.
Nghĩ đến đây, Kiều Nguyệt nở một nụ cười, đặc biệt là khi cô nhìn thấy ánh mắt của Quý Chi Mân mang theo sự lên án và oán hận, nụ cười đó lại mang theo sự châm biếm và thương hại.
"Cô cười cái gì!"
Kiều Nguyệt đi ra ngoài không đeo găng tay, tay cầm đồ ăn có chút đông cứng, lại quấn khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo. Đôi mắt trong veo lộ ra khuôn mặt ghen tị của Quý Chi Mân đến mức vặn vẹo.
"Làm phiền tiểu thư Quý, lần sau tìm hiểu kĩ sự thật trước khi nói, thay vì nói với tôi bằng những suy đoán của cô." Kiều Nguyệt nhìn thẳng vào Quý Chi Mân, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt: "Trước khi Giang Như Thu chết là người đàn ông của tôi, và sau khi chết cũng là người đàn ông của tôi, vì vậy, xin cô tìm hiểu kĩ điều này."
Cô nói xong, không cho Quý ChiMân thời gian để phản ứng, xách đồ ăn bỏ đi.:,,.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tuy rằng bọn họ không có đối mặt trực tiếp, nhưng hồi ức không ngọt ngào sao???!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.