Sau Khi Bạn Trai Và Bạn Thân Của Tôi Lén Lút Với Nhau
Chương 9: “Trẻ con chơi trò chơi có vui không?”
Ngân Bát
26/12/2022
Beta: Amouriel
Tôi cũng không thấy ngạc nhiên khi Chu Uyển xuất hiện ở đây, dù sao cậu ấy cũng là em gái của Chu Tư.
Mà lúc này Chu Uyển nhìn ánh mắt tôi, giống như nhìn thấy hỏa tinh đụng vào Trái Đất.
Tôi không biết lúc này mình hiện tại như thế nào, dù sao sau này về đến nhà tôi mới nhìn thấy dấu vết lớn nhỏ trên người mình, không cần phải nói, những dấu viết này đều là chứng cứ phạm tội Chu Tư lưu lại.
Nhưng lúc này tôi cũng không có ý định cùng Chu Uyển giấu diếm cái gì, tôi mỉm cười: “Anh trai cậu ở đâu?”
Chu Uyển kinh ngạc chỉ dưới lầu: “Ở đây, ở trong phòng bếp.”
“Nhìn không ra người anh này làm đồ ăn còn rất ngon. Nhưng bây giờ tôi không có phước thưởng thức rồi.”
Tôi nói xong định rời đi, bị Chu Uyển ngăn cản.
Chu Uyển nhìn tôi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà”
Khóe miệng Chu Uyển mang theo nụ cười không có ý tốt: “Bé Vải, cậu không định nói rõ ràng sao? ”
“Nói cái gì? Nói chuyện tối qua tớ đại chiến với anh trai cậu 300 hiệp?” Tôi cười như không cười
Chu Uyển chậc chậc một tiếng: “Có phải là chị em tốt hay không, tự nhiên cùng anh trai tớ lén lút làm gì?”
Chu Uyển đại khái còn không biết tôi biết chuyện cô ấy cùng Trần Chí Thành có chuyện bẩn thỉu, lúc này còn có tâm tình nói giỡn với tôi. Bất quá tôi cũng không có tâm trạng gì cười nói với cậu ấy, tôi cũng thật lòng cười không nổi.
Chu Uyển thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi, khuôn mặt tươi cười của cậu ấy cũng chậm rãi cứng lại, hỏi: “Bé Vải, cậu, cậu làm sao vậy?”
Tôi kỳ thật thật sự không muốn cùng Chu Uyển trở mặt, không phải là một đàn ông chó sao? Tôi đến mức vì một người đàn ông chó xấu xa cùng bạn thân lớn lên trong quần hở của mình sao?
Nhưng tôi tức giận Chu Uyển cũng là thật, tức cậu ấy không có chừng mực, cũng tức cậu ấy không đem tình cảm của hai chúng ta nhiều năm như vậy coi như một chuyện. Cậu ấy tìm ai tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu ấy hết lần này tới lần khác tìm bạn trai của bạn tốt của mình, đây chính là nhân phẩm có vấn đề.
Nhưng đêm qua, tôi ngủ với anh trai cậu ấy, xem như là hòa nhau?
Chu Uyển chắn đường xuống lầu của tôi, tôi nhẫn nại nói với cậu ấy: “Phiền cậu nhường đường.”
Chu Uyển thấy giọng nói của tôi không tốt, cũng thay đổi thái độ: “Cậu uống thuốc súng à? Sao ra thái độ với tớ vậy? ”
“Ha ha ha.” Tôi nở nụ cười, nói với Chu Uyển, “Nếu tớ thật sự ăn thuốc nổ, cậu đã bị nổ tung từ lâu rồi.”
“Tạ Lệ, cậu thật là kì lạ! Tớ không trêu chọc cậu mà đúng không? “Chu Uyển dù sao từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, cậu ấy làm sao có thể để cho mình chịu nửa điểm thiệt thòi. Tôi và cậu ấy từ nhỏ đến lớn cãi nhau, cãi nhau được vài ngày thì lại làm hòa, sớm đã quen rồi.
Tôi vốn nhịn không định nói, nhưng bị Chu Uyển ép buộc như vậy, bèn muốn đập vỡ cái lọ: “Chu Uyển, cậu thật cho rằng, cậu làm chuyện gì tớ cũng không biết sao? ”
Chu Uyển dừng một chút, “Cái gì, có chuyện gì chứ?”
“Hahahaha” Tôi cố ý bắt chước Chu Uyển, “Cậu không chột dạ cậu lắp bắp cái gì?”
Chu Uyển tự tin nói: “Tớ chột dạ chỗ nào? Tớ mới không chột dạ! ”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cậu thích Trần Chí Thành có thể trực tiếp nói thẳng với tớ, dù sao cậu cũng là bạn thân của tớ, tớ nhường anh ta cho cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Cậu có cần phải làm tớ ghê tởm như vậy không? ”
Nói xong, tôi cũng không muốn nghe Chu Uyển giải thích cái gì, nói với cô ấy: “Cậu tránh ra.”
Chu Uyển đỡ tôi, “Tạ Lệ, thật ra, không phải như cậu nghĩ đâu…”
‘’Tránh ra’’
“Tạ Lệ…”
‘’Tôi không muốn nói lại lần thứ ba, cậu tránh cho tôi!’’
Nhưng Chu Uyển vẫn không tránh ra, tôi sốt ruột, đưa tay đẩy cậu ấy một cái. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới, một cái đẩy này, sẽ đem Chu Uyển từ trên cầu thang đẩy xuống.
Tôi trơ mắt nhìn Chu Uyển lăn vài vòng đại khái hai mét, rắc rắc một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Chu Uyển hét lên: “A a a a a, đau muốn chết! ”
Tôi lập chạy xuống cầu thang vội vàng đi kiểm tra tình trạng của Chu Uyển. Không đụng vào đầu, nhưng cũng có đủ da thịt mềm mại của cậu ấy đau một hồi lâu.
Cùng lúc đó, Chu Tư ở trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, bèn đứng ở trước mặt chúng tôi.
Chu Uyển vừa nhìn thấy anh trai, lập tức như học sinh tiểu học mách giáo viên nói: “Anh trai, là Tạ Lệ, cậu ấy đẩy em từ trên cầu thang xuống!”
Chu Tư ngược lại không sốt ruột đi đỡ Chu Uyển, mà là nghiêng đầu nhìn tôi, ngoài miệng tuy rằng không nói gì, nhưng đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia giống như đang thản nhiên hỏi tôi: Em đẩy?
Tôi không nói gì, nhưng cố chấp nhìn vào mắt Chu Tư. Đôi mắt này tối qua dưới ánh đèn nóng bỏng nhìn chằm chằm vào tôi, buộc tôi phải xem một số hình ảnh mà tôi không thể xấu hổ để xem. Chu Tư ngày thường trông có vẻ ngay thẳng và nghiêm túc, nhưng ở trên giường cũng thật sự có thể tra tấn người khác.
Lúc này, đôi mắt này nhìn tôi trông thật xa lạ như vậy.
Cũng đúng, dù sao đối với Chu Tư mà nói, Chu Uyển là em gái của anh, nhưng tôi thì không phải. Mặc kệ em gái anh làm cái gì, anh làm anh trai, nhất định sẽ đứng về phía em gái của mình một cách vô điều kiện
Từ một mức độ nào đó mà nói Chu Uyển cũng không sai, tuy rằng tôi không phải cố ý, nhưng đích thật là tôi đã đẩy cậu ấy từ trên lầu xuống..
Chu Tư thấy tôi vẫn không mở miệng, ngược lại nói với Chu Uyển: “Anh thấy em nói chuyện rất tức giận, không thể chết được phải không?”
Chu Uyển hét lên: “Anh à, em từ trên lầu ngã xuống đấy, em sắp chấn động não rồi!”
Chu Tư một bộ xem kịch vui từ trên cao nhìn xuống Chu Uyển trên mặt đất: “À, vậy anh gọi cho em 120 nhé?”
Tôi quả thực không ngờ được kết quả này, nhịn không được cười một tiếng.
Chu Uyển thấy bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của tôi, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi: “Hai người làm loạn rồi! Em sẽ đi mách bố mẹ! ”
Tôi thở dài một hơi, đi đỡ Chu Uyển: “Tôi nói nè đại tiểu thư, cậu giận dỗi cũng phải có mức độ. Lúc cậu và bạn trai lừa tớ, cậu nên biết rằng một ngày nào đó cậu sẽ bị sét đánh mà! Nhìn kìa, báo ứng không phải đã đến rồi sao! ”
“Cậu mới bị trời đánh sấm sét! Tớ không có!’’ Chu Uyển nói, “Ai giống như cậu chứ, tớ mới chướng mắt Trần Chí Thành đây!”
“Chướng mắt người ta còn tay trong tay với anh ta, vậy cậu vẫn còn ở bên cạnh anh ta à?” Tôi lạnh mặt, “Chu Uyển, cậu có thể không cần ngụy biện không? Tớ đã nhìn thấy tất cả, không chỉ nhìn thấy, mà còn chụp ảnh. ”
Tôi nói xong lấy điện thoại di động ra, mở ảnh chụp ngày hôm qua của mình cho Chu Uyển xem.
Chu Uyển hiển nhiên không ngờ tôi còn có chứng cứ, cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Tạ Lệ, cậu nghe tớ nói, tớ thật sự không có, cậu hiểu lầm tớ rồi, cậu đừng tức giận được không?”
Tôi hất tay Chu Uyển ra: “Hết giận rồi. Cậu ăn vụng với bạn trai cũ của tớ, tớ sẽ ăn anh trai cậu. Hai chúng ta coi như hoà nhau.”
Lời này vừa nói ra, Chu Tư đứng ở một bên mặt lập tức đen như than.
Tôi chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của Chu Tư, bất quá lúc trước Chu Uyển ngược lại luôn nói với tôi anh trai cậu ấy tức giận, trong nhà cậu ấy không có ai dám lên tiếng.
Tôi nghĩ, lúc này Chu Tư khẳng định tức giận, bởi vì Chu Uyển vừa rồi còn ríu rít lập tức không còn tiếng động.
Quả nhiên, một giây sau nghe thấy Chu Tư muốn tìm tôi tính sổ.
“Tạ Lệ.” Chu Tư giọng nói lạnh lùng, “Trẻ con chơi trò chơi có vui không?
Tôi vốn dĩ ghét Chu Tự lúc nào cũng nhìn tôi như một đứa trẻ, không nghi ngờ gì nữa, lời nói của anh càng khiến tôi khó chịu hơn.
Nhà Chu bọn họ sợ Chu Tư, tôi cũng không sợ, tôi hét vào mặt Chu Tư nói: “Đúng! Em trẻ con! Anh lớn rồi! Anh không đủ khả năng!”
Chu Tư hừ lạnh: “Anh lớn hay không, em không rõ ràng sao?”
Tác giả muốn nói:
Chu Uyển: Nhỏ yếu bất lực đáng thương.
Tôi cũng không thấy ngạc nhiên khi Chu Uyển xuất hiện ở đây, dù sao cậu ấy cũng là em gái của Chu Tư.
Mà lúc này Chu Uyển nhìn ánh mắt tôi, giống như nhìn thấy hỏa tinh đụng vào Trái Đất.
Tôi không biết lúc này mình hiện tại như thế nào, dù sao sau này về đến nhà tôi mới nhìn thấy dấu vết lớn nhỏ trên người mình, không cần phải nói, những dấu viết này đều là chứng cứ phạm tội Chu Tư lưu lại.
Nhưng lúc này tôi cũng không có ý định cùng Chu Uyển giấu diếm cái gì, tôi mỉm cười: “Anh trai cậu ở đâu?”
Chu Uyển kinh ngạc chỉ dưới lầu: “Ở đây, ở trong phòng bếp.”
“Nhìn không ra người anh này làm đồ ăn còn rất ngon. Nhưng bây giờ tôi không có phước thưởng thức rồi.”
Tôi nói xong định rời đi, bị Chu Uyển ngăn cản.
Chu Uyển nhìn tôi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà”
Khóe miệng Chu Uyển mang theo nụ cười không có ý tốt: “Bé Vải, cậu không định nói rõ ràng sao? ”
“Nói cái gì? Nói chuyện tối qua tớ đại chiến với anh trai cậu 300 hiệp?” Tôi cười như không cười
Chu Uyển chậc chậc một tiếng: “Có phải là chị em tốt hay không, tự nhiên cùng anh trai tớ lén lút làm gì?”
Chu Uyển đại khái còn không biết tôi biết chuyện cô ấy cùng Trần Chí Thành có chuyện bẩn thỉu, lúc này còn có tâm tình nói giỡn với tôi. Bất quá tôi cũng không có tâm trạng gì cười nói với cậu ấy, tôi cũng thật lòng cười không nổi.
Chu Uyển thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi, khuôn mặt tươi cười của cậu ấy cũng chậm rãi cứng lại, hỏi: “Bé Vải, cậu, cậu làm sao vậy?”
Tôi kỳ thật thật sự không muốn cùng Chu Uyển trở mặt, không phải là một đàn ông chó sao? Tôi đến mức vì một người đàn ông chó xấu xa cùng bạn thân lớn lên trong quần hở của mình sao?
Nhưng tôi tức giận Chu Uyển cũng là thật, tức cậu ấy không có chừng mực, cũng tức cậu ấy không đem tình cảm của hai chúng ta nhiều năm như vậy coi như một chuyện. Cậu ấy tìm ai tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu ấy hết lần này tới lần khác tìm bạn trai của bạn tốt của mình, đây chính là nhân phẩm có vấn đề.
Nhưng đêm qua, tôi ngủ với anh trai cậu ấy, xem như là hòa nhau?
Chu Uyển chắn đường xuống lầu của tôi, tôi nhẫn nại nói với cậu ấy: “Phiền cậu nhường đường.”
Chu Uyển thấy giọng nói của tôi không tốt, cũng thay đổi thái độ: “Cậu uống thuốc súng à? Sao ra thái độ với tớ vậy? ”
“Ha ha ha.” Tôi nở nụ cười, nói với Chu Uyển, “Nếu tớ thật sự ăn thuốc nổ, cậu đã bị nổ tung từ lâu rồi.”
“Tạ Lệ, cậu thật là kì lạ! Tớ không trêu chọc cậu mà đúng không? “Chu Uyển dù sao từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, cậu ấy làm sao có thể để cho mình chịu nửa điểm thiệt thòi. Tôi và cậu ấy từ nhỏ đến lớn cãi nhau, cãi nhau được vài ngày thì lại làm hòa, sớm đã quen rồi.
Tôi vốn nhịn không định nói, nhưng bị Chu Uyển ép buộc như vậy, bèn muốn đập vỡ cái lọ: “Chu Uyển, cậu thật cho rằng, cậu làm chuyện gì tớ cũng không biết sao? ”
Chu Uyển dừng một chút, “Cái gì, có chuyện gì chứ?”
“Hahahaha” Tôi cố ý bắt chước Chu Uyển, “Cậu không chột dạ cậu lắp bắp cái gì?”
Chu Uyển tự tin nói: “Tớ chột dạ chỗ nào? Tớ mới không chột dạ! ”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cậu thích Trần Chí Thành có thể trực tiếp nói thẳng với tớ, dù sao cậu cũng là bạn thân của tớ, tớ nhường anh ta cho cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Cậu có cần phải làm tớ ghê tởm như vậy không? ”
Nói xong, tôi cũng không muốn nghe Chu Uyển giải thích cái gì, nói với cô ấy: “Cậu tránh ra.”
Chu Uyển đỡ tôi, “Tạ Lệ, thật ra, không phải như cậu nghĩ đâu…”
‘’Tránh ra’’
“Tạ Lệ…”
‘’Tôi không muốn nói lại lần thứ ba, cậu tránh cho tôi!’’
Nhưng Chu Uyển vẫn không tránh ra, tôi sốt ruột, đưa tay đẩy cậu ấy một cái. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới, một cái đẩy này, sẽ đem Chu Uyển từ trên cầu thang đẩy xuống.
Tôi trơ mắt nhìn Chu Uyển lăn vài vòng đại khái hai mét, rắc rắc một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Chu Uyển hét lên: “A a a a a, đau muốn chết! ”
Tôi lập chạy xuống cầu thang vội vàng đi kiểm tra tình trạng của Chu Uyển. Không đụng vào đầu, nhưng cũng có đủ da thịt mềm mại của cậu ấy đau một hồi lâu.
Cùng lúc đó, Chu Tư ở trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, bèn đứng ở trước mặt chúng tôi.
Chu Uyển vừa nhìn thấy anh trai, lập tức như học sinh tiểu học mách giáo viên nói: “Anh trai, là Tạ Lệ, cậu ấy đẩy em từ trên cầu thang xuống!”
Chu Tư ngược lại không sốt ruột đi đỡ Chu Uyển, mà là nghiêng đầu nhìn tôi, ngoài miệng tuy rằng không nói gì, nhưng đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia giống như đang thản nhiên hỏi tôi: Em đẩy?
Tôi không nói gì, nhưng cố chấp nhìn vào mắt Chu Tư. Đôi mắt này tối qua dưới ánh đèn nóng bỏng nhìn chằm chằm vào tôi, buộc tôi phải xem một số hình ảnh mà tôi không thể xấu hổ để xem. Chu Tư ngày thường trông có vẻ ngay thẳng và nghiêm túc, nhưng ở trên giường cũng thật sự có thể tra tấn người khác.
Lúc này, đôi mắt này nhìn tôi trông thật xa lạ như vậy.
Cũng đúng, dù sao đối với Chu Tư mà nói, Chu Uyển là em gái của anh, nhưng tôi thì không phải. Mặc kệ em gái anh làm cái gì, anh làm anh trai, nhất định sẽ đứng về phía em gái của mình một cách vô điều kiện
Từ một mức độ nào đó mà nói Chu Uyển cũng không sai, tuy rằng tôi không phải cố ý, nhưng đích thật là tôi đã đẩy cậu ấy từ trên lầu xuống..
Chu Tư thấy tôi vẫn không mở miệng, ngược lại nói với Chu Uyển: “Anh thấy em nói chuyện rất tức giận, không thể chết được phải không?”
Chu Uyển hét lên: “Anh à, em từ trên lầu ngã xuống đấy, em sắp chấn động não rồi!”
Chu Tư một bộ xem kịch vui từ trên cao nhìn xuống Chu Uyển trên mặt đất: “À, vậy anh gọi cho em 120 nhé?”
Tôi quả thực không ngờ được kết quả này, nhịn không được cười một tiếng.
Chu Uyển thấy bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của tôi, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi: “Hai người làm loạn rồi! Em sẽ đi mách bố mẹ! ”
Tôi thở dài một hơi, đi đỡ Chu Uyển: “Tôi nói nè đại tiểu thư, cậu giận dỗi cũng phải có mức độ. Lúc cậu và bạn trai lừa tớ, cậu nên biết rằng một ngày nào đó cậu sẽ bị sét đánh mà! Nhìn kìa, báo ứng không phải đã đến rồi sao! ”
“Cậu mới bị trời đánh sấm sét! Tớ không có!’’ Chu Uyển nói, “Ai giống như cậu chứ, tớ mới chướng mắt Trần Chí Thành đây!”
“Chướng mắt người ta còn tay trong tay với anh ta, vậy cậu vẫn còn ở bên cạnh anh ta à?” Tôi lạnh mặt, “Chu Uyển, cậu có thể không cần ngụy biện không? Tớ đã nhìn thấy tất cả, không chỉ nhìn thấy, mà còn chụp ảnh. ”
Tôi nói xong lấy điện thoại di động ra, mở ảnh chụp ngày hôm qua của mình cho Chu Uyển xem.
Chu Uyển hiển nhiên không ngờ tôi còn có chứng cứ, cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Tạ Lệ, cậu nghe tớ nói, tớ thật sự không có, cậu hiểu lầm tớ rồi, cậu đừng tức giận được không?”
Tôi hất tay Chu Uyển ra: “Hết giận rồi. Cậu ăn vụng với bạn trai cũ của tớ, tớ sẽ ăn anh trai cậu. Hai chúng ta coi như hoà nhau.”
Lời này vừa nói ra, Chu Tư đứng ở một bên mặt lập tức đen như than.
Tôi chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của Chu Tư, bất quá lúc trước Chu Uyển ngược lại luôn nói với tôi anh trai cậu ấy tức giận, trong nhà cậu ấy không có ai dám lên tiếng.
Tôi nghĩ, lúc này Chu Tư khẳng định tức giận, bởi vì Chu Uyển vừa rồi còn ríu rít lập tức không còn tiếng động.
Quả nhiên, một giây sau nghe thấy Chu Tư muốn tìm tôi tính sổ.
“Tạ Lệ.” Chu Tư giọng nói lạnh lùng, “Trẻ con chơi trò chơi có vui không?
Tôi vốn dĩ ghét Chu Tự lúc nào cũng nhìn tôi như một đứa trẻ, không nghi ngờ gì nữa, lời nói của anh càng khiến tôi khó chịu hơn.
Nhà Chu bọn họ sợ Chu Tư, tôi cũng không sợ, tôi hét vào mặt Chu Tư nói: “Đúng! Em trẻ con! Anh lớn rồi! Anh không đủ khả năng!”
Chu Tư hừ lạnh: “Anh lớn hay không, em không rõ ràng sao?”
Tác giả muốn nói:
Chu Uyển: Nhỏ yếu bất lực đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.