Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử
Chương 11: Án chuông đỏ (VIII)
Lộ Quy Đồ
07/06/2021
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
_____________________________
Bốn giờ chiều, trước cổng trường mẫu giáo có một đám người vây quanh, chỉ trỏ nhỏ giọng ồn ào thảo luận.
Người đàn ông bị bao vây ở cửa phòng bảo vệ bình tĩnh đứng, chiều cao đặc biệt nổi bật trong đám đông, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo len cổ cao cùng một hệ, lộ ra thân hình cao lớn thẳng tắp, một tay nhét vào trong túi quần, hàng chân mày với vẻ hoang dại, đôi mắt kiếm sáng mang theo vài phần tùy tính, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người, giọng những người xung quanh nhất thời nhỏ đi, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Vãn Hồi Chu định trở về sở nên tốc độ tương đối nhanh, lúc đến trường thấy trước cổng một đống người. Bà chủ tiệm bánh bao vừa thấy anh liền xông lại nói "Đội trưởng Vãn, cậu tới rồi. Hôm nay tôi đi chợ rau mua đồ ăn về, vừa lúc đi ngang qua cổng trường liền thấy thanh niên này đang dụ dỗ Giang Giang nói chuyện, thần thần bí bí, không giống người ở đây."
Bà chủ tiệm bánh bao cực kỳ sốt sắng, lập tức hỏi phòng bảo vệ ở cổng, mọi người ở đây đều là láng giềng bình thường đều rất quen thuộc, bảo vệ cổng nhìn camera mặt đầy mơ hồ, hắn cũng không biết từ khi nào có người lạ đi vào, liền vội vàng báo cảnh sát.
"Tên đàn ông đó muốn đi, bị tôi gọi bà con tới chặn lại." Bà chủ tiệm bánh bao giải thích xong.
Mai Lỵ ở bên cạnh thuận miệng hỏi "Người đàn ông bao nhiêu tuổi?"
"Tuổi còn trẻ mới hơn hai mươi thôi."
Vậy thì không phải rồi. Mai Lỵ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô còn chưa thấy hung thủ máu lạnh tàn nhẫn đâu. Cô lấy hơi lên giọng la lớn, nói với đám đông "Mọi người nhường đường một chút, cảnh sát tới xử lý đây."
Đám đông rối rít nhường ra một con đường.
Vãn Hồi Chu cùng với người đàn ông cao lớn kia nhìn nhau một cái.
Rõ ràng là đã qua năm năm. cũng chỉ có duyên gặp một lần, nhưng bây giờ chỉ nhìn một cái, Vãn Hồi Chu liền nhận ra đối phương.
"Tên gì?" Mai Lỵ làm việc công theo thông lệ hỏi.
"Thẩm Phán."
Khách sạn Giang Khải 5 năm trước——
Vãn Hồi Chu ngừng hồi tưởng, tiến lên thản nhiên nói "Tại sao vào trường mẫu giáo?" Nhà ở đâu?"
Ông chủ tiệm bánh bao sáp tới gần nói: "Tôi thấy cậu tới dụ dỗ Giang Giang, ngươi đừng có lấp liếm."
Thẩm Phán không nhìn người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Vãn Hồi Chu, cũng không mở miệng nói chuyện. Vãn Hồi Chu không áp lực chút nào, ánh mắt bình tĩnh nói với Mai Lỵ "Mời hắn về sở."
"Này! Chú ơi." Thẩm Phán la to một câu.
Vãn Hồi Chu không lên tiếng đáp lại, đi vào trường. Mai Lỵ mời vị Thẩm tiên sinh này về đồn cảnh sát, đám đông ở cổng cũng giải tán. Cô Lâm đón tiếp Vãn Hồi Chu, đầu tiên là nói xin lỗi "Đều tại chúng tôi lơ là, không chú ý tới có người lạ đi vào, may mà không có xảy ra chuyện gì, tâm trạng của Giang Giang khá là tốt....."
"Giang Giang."
Vãn Giang Giang mặc một chiếc váy nhỏ chạy tới, giòn tan kêu lên baba, thoạt nhìn không có bị dọa, ngược lại tâm tình còn rất tốt. Cô Lâm để lại không gian cho hai cha con. Vãn Hồi Chu sờ đầu Giang Giang, hỏi "Có người lạ sao không kêu giáo viên."
"Chú ấy không phải kẻ xấu." Giang Giang lấy trong túi ra viên kẹo, đưa cho baba xem: "Chú quái dị cho con."
Quả nhiên là dụ dỗ.
"Người lạ cho không được lấy." Trước đến giờ Giang Giang không lấy đồ của người lạ bao giờ, nhưng hôm nay ngoại lệ. Vãn Hồi Chu không muốn nghĩ đến cái gì mà cha con máu mủ tình thâm kia, dừng một chút hỏi "Chú kia đã nói gì với con?"
Vãn Giang Giang len lén thả kẹo sữa lại vào túi, trong miệng nói "Chú quái dị hỏi con baba kết hôn chưa? Còn hỏi mẹ nữa." Nhóc nháy nháy mắt, dáng vẻ mặt mày đầy thông minh "Cái gì con cũng không nói cho chú ấy biết hết, còn lừa kẹo sữa* của chú đó nữa, sau đó thím xách túi đi tới rồi."
*Kẹo sữa:
Vãn Hồi Chu không biết phải nói gì.
Dụ dỗ thất bại còn bị mất hai cục kẹo. Anh vỗ xuống đầu con trai, công chính nghiêm minh đưa tay ra "Kẹo."
"Baba!" Vãn Giang Giang bắt đầu nhảy dựng, mặt đầy oán trách vì mình nhắc tới kẹo sữa. Đáng thương đưa tay bé vào túi bịn rịn móc kẹo ra. Vãn Hồi Chu cũng không ăn cái này, Giang Giang vẻ mặt đáng thương nhìn có vài phần chân ý, đem kẹo đặt trong tay ba.
Chờ đến lúc cô Lâm tiễn Vãn Hồi Chu, phát hiện Giang Giang mới vừa rồi thấy ba còn cao hứng lại đang không vui.
"Vãn tiên sinh cũng đừng la Giang Giang, Giang Giang còn nhỏ, từ từ dạy bé sẽ hiểu mà." Cô Lâm nhìn thấy thần sắc đáng thương của Giang Giang mà mềm lòng.
Vãn Hồi Chu gật đầu, cũng không nhiều lời, từ trường mẫu giáo về sở.
Cục cảnh sát lầu ba.
"Người đâu?"
"Ở phòng tiếp khách." Mai Lỵ bị đội trưởng nhìn liền vội vàng giải thích "Cậu ấy nói có quen biết anh, với cả cũng không phải hung thủ, nên em cho vào phòng tiếp khách chờ."
Giọng Vãn Hồi Chu vẫn nhàn nhạt như cũ "Sau này không cần biết là ai, nên làm gì thì làm cái đó."
Mai Lỵ biết đội trưởng tức giận, liền vội vàng gật đầu tỏ ý đã biết.
Trong phòng tiếp khách, Vãn Hồi Chu đẩy cửa đi vào, Thẩm Phán ngồi trên ghế sô pha, Hà Hiểu Phong cũng ở đây, đang nói chuyện với cô gái trẻ.
".....Thật sự xin lỗi, đây là Thẩm tổng của chúng tôi, anh ấy tuyệt đối không có dụ dỗ trẻ em." Cô gái đang cam đoan với Hà Hiểu Phong.
Hà Hiểu Phong gọi một tiếng 'Đội trưởng', giới thiệu lẫn nhau "Vãn đội của chúng tôi, vị này là Phương Tình, tới bảo lãnh cho Thẩm tiên sinh." Đưa ghi chép trong tay cho Vẫn Hồi Chu xem "Hai vị đây là tới Yến thị công tác, tạm thời không có gì khả nghi."
Đại gia Thẩm Phán tự đắc ngồi trên ghế sô pha không thèm động đậy, từ lúc Vãn Hồi Chu bước vào ánh mắt liền không dời nửa bước, tầm mắt luôn đặt trên mặt Vãn Hồi Chu, như một tên biến thái vậy. Một lát sau đứng dậy đi tới, Phương Tình nhìn, nóng nảy vội vàng nói: "Sếp, anh đừng tức giận, lập tức tốt liền."
"Tôi là một người tùy tiện tức giận như vậy sao?" Thẩm Phán liếc Phương Tình, nghiêm trang nói: "Đừng nói bậy trước mặt Vãn đội."
Phương Tình:???
Mặt Phương Tình đầy dấu chấm hỏi, nếu không phải sếp của nàng thân phận đặc thù thì nàng hoài nghi bị quỷ ám lên người, bình thường đều là đi theo con đường bá tổng nội liễm trầm ổn bá vương bắn ra tứ phía mà!
Vãn Hồi Chu không nhìn Thẩm Phán, thái độ giải quyết việc chung nói "Không có vấn đề gì thì làm thủ tục xong có thể đi."
"Được được, cảm ơn nhiều ạ." Phương Tình vội vàng thu hồi dấu chấm hỏi, cảm kích cảm ơn: "Cảnh sát Hà, làm thủ tục ở đâu vậy? Cần phải đóng tiền bảo lãnh đúng không?"
Hà Hiểu Phong dẫn người đi xuống làm thủ tục, Mai Lỵ ở lại, kết quả nhìn vị Thẩm tổng trẻ tuổi này vẫn nhìn chằm chằm vào người đứng đầu của bọn họ, lông tơ cả người cũng sắp dựng lên rồi, nhìn lại đội trưởng vẫn dáng vẻ bình tĩnh, nhất thời bội phục.
"Đội, đội trưởng, em đi xem hồ sơ đây." Mai Lỵ tựa như bỏ chạy.
Phút chốc trong phòng tiếp khách chỉ còn lại hai người Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán.
"Chú ơi, còn giả bộ không quen biết tôi nha?" Thẩm Phán đột nhiên cười hì hì lộ ra hàm răng trắng, cúi đầu xích lại gần Vãn Hồi Chu, khoảng cách vừa vừa vặn không làm người khác chán ghét, cậu tràn đầy tự tin nói: "Lông mi còn dài như vậy, dáng dấp đẹp trai lông mi cảnh sát tinh anh, không có sai mà."
Vãn Hồi Chu:......
Nếu nói chuyện với người ta về chính sự hoặc là đối phương lạnh nhạt, như vậy thì Vãn Hồi Chu có thể lạnh hơn đối phương. Nhưng gặp phải thanh niên không chơi đúng bài như vậy, Vãn Hồi Chu có chút không phản ứng kịp, nhưng cũng không có nói lời nào, coi như thầm chấp nhận.
"Tôi tên Thẩm Phán." Thẩm Phán đứng thẳng dậy.
"Vãn Hồi Chu."
Thẩm Phán đọc lại lần nữa, khen ngợi "Tên cũng dễ nghe." Cậu móc trong túi ra một cục kẹo sữa, vỏ kẹo màu hồng phấn, lột ra nhét vào miệng, quay đầu hỏi "Chu Chu, có muốn ăn hay không?"
Chu Chu?
Anh phát hiện ra vị này với Giang Giang đôi khi có thể làm người khác nghẹn họng mà. Biểu tình Vãn Hồi Chu hờ hững "Cậu có thể gọi tôi là Vãn Hồi Chu, hoặc là Đội trưởng Vãn cũng được."
Thẩm Phán ngậm kẹo sữa không lên tiếng, chỉ nhìn Vãn Hồi Chu. Mặt Vãn Hồi Chu không thay đổi, mặc cho cậu đánh giá, liền nghe Thẩm Phán nói "Anh cũng ngủ với tôi rồi, gọi tên anh thì quá xa lạ, không tốt đâu."
Vãn Hồi Chu bị chữ 'Ngủ' kích thích làm cho đau đầu, biểu tình lạnh nhạt cũng thay đổi, không thể chống đỡ nhìn qua, cố gắng hết sức cho giọng vững vàng nói "Đó là một tai nạn——" Giáo dưỡng từ nhỏ cùng với kinh nghiệm yêu đương bằng không, khiến Vãn Hồi Chu không cách nào giống Thẩm Phán thẳng thừng nói từ 'Ngủ' như vậy.
"Oa, Chu Chu, anh muốn bội tình bạc nghĩa sao? Hay anh nghĩ tôi là loại đàn ông không thể cam tâm với một người đàn ông sau khi bị một người đàn ông tuỳ tiện ngủ?" Thẩm Phán trợn to mắt không thể tin được, nhấn mạnh "Đó là lần đầu tiên của tôi!"
Luôn tỉnh táo như Vãn Hồi Chu lúc này đầu có chút tê tê.
"Nếu anh cảm thấy Chu Chu khó nghe, vậy Vãn Vãn cũng được." Thẩm Phán nhượng bộ ra đề nghị hợp lý.
Vãn Hồi Chu không muốn chấp nhận cái đề nghị này, may mà cửa vang lên, Hà Hiểu Phong mở cửa ra, Phương Tình đứng ở bên cạnh, xin phép hỏi "Sếp, thủ tục đã hoàn tất, anh xem--"
"Biết rồi." Thẩm Phán gật đầu, rất nghiêm chỉnh nói "Tôi đi trước."
Vãn Hồi Chu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở miệng "Hiểu Phong, tiễn Thẩm tiên sinh xuống dưới."
Phương Tình cùng cảnh sát Hà khách sáo đôi câu, Thẩm Phán đã lên xe ngồi yên ở hàng ghế sau. Phương Tình cảm thấy tâm tình ông chủ hình như khó chịu, thức thời ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi đồn cảnh sát, qua một lát, bầu không khí trong xe thật sự quá lạnh, Phương Tình tìm chủ đề để nói "Sếp, ngày hôm qua Yến thị xảy ra một án mạng, ngay tại chung cư mà chúng ta đi——"
"Cô quên nguyên tắc của công ty." Thẩm Phán đang suy nghĩ về chuyện đó.
Phương Tình nghẹn lời nuốt vào, lẩm bẩm nguyên tắc duy nhất của công ty "Không nhúng tay vào vụ án do con người gây ra trên dương gian." Sau đó thành thật lái xe, từ kính hậu nhìn ra phía sau, sếp nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi cao cao tại thượng lạnh như băng.
"Đội trưởng, hai vụ án còn lại đã được tìm thấy." Điền Quân đưa tài liệu cho Vãn Hồi Chu.
Trong mười vụ án liên hoàn, thêm trường hợp Hoàng Giai Giai tổng cộng bảy vụ, bây giờ lại tìm thấy thêm hai vụ nữa. Vãn Hồi Chu nhìn một cái, khoảng cách giữa hai vụ án là một năm, nhưng mà xảy ra ở hai địa phương khác nhau, sớm nhất vẫn không tìm thấy.
"Tiếp tục tìm."
"Đội trưởng, theo lý mà nói đã thu nhỏ phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được." Điền Quân cảm thấy phương hướng tìm kiếm của bọn họ có phải có vấn đề không. Cưỡng hiếp rồi giết, trời mưa, đồ trang sức màu đỏ, tra ra được hai vụ, nhưng không tìm thấy được vụ án đầu tiên.
Vãn Hồi Chu kết hợp chín vụ án tìm được, tất cả đều vào ngày mưa, mấy vụ sau với Hoàng Giai Giai bị hại đặc điểm cơ hồ giống như in, cho thấy hung thủ ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc gây án và cố tình để lại những đặc điểm phạm tội của mình, tiêu dao ngoài vòng pháp luật mười sáu năm, tâm lý của hung thủ cũng đang thay đổi, hắn ta cố tình khiêu khích cảnh sát.
Vụ án đầu tiên.
Vãn Hồi Chu nhớ lại đặc điểm của chín vụ án, không cách nào tìm được nguyên nhân, có lẽ——
"Không chừng nạn nhân vẫn còn sống."
- -------------------
Editor: Đồ mặt dày, đồ vô sỉ =))), k hiểu sao ông này chọc dây thần kinh cười của Tô, làm vừa edit vừa cười như con dở.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
_____________________________
Bốn giờ chiều, trước cổng trường mẫu giáo có một đám người vây quanh, chỉ trỏ nhỏ giọng ồn ào thảo luận.
Người đàn ông bị bao vây ở cửa phòng bảo vệ bình tĩnh đứng, chiều cao đặc biệt nổi bật trong đám đông, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo len cổ cao cùng một hệ, lộ ra thân hình cao lớn thẳng tắp, một tay nhét vào trong túi quần, hàng chân mày với vẻ hoang dại, đôi mắt kiếm sáng mang theo vài phần tùy tính, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người, giọng những người xung quanh nhất thời nhỏ đi, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Vãn Hồi Chu định trở về sở nên tốc độ tương đối nhanh, lúc đến trường thấy trước cổng một đống người. Bà chủ tiệm bánh bao vừa thấy anh liền xông lại nói "Đội trưởng Vãn, cậu tới rồi. Hôm nay tôi đi chợ rau mua đồ ăn về, vừa lúc đi ngang qua cổng trường liền thấy thanh niên này đang dụ dỗ Giang Giang nói chuyện, thần thần bí bí, không giống người ở đây."
Bà chủ tiệm bánh bao cực kỳ sốt sắng, lập tức hỏi phòng bảo vệ ở cổng, mọi người ở đây đều là láng giềng bình thường đều rất quen thuộc, bảo vệ cổng nhìn camera mặt đầy mơ hồ, hắn cũng không biết từ khi nào có người lạ đi vào, liền vội vàng báo cảnh sát.
"Tên đàn ông đó muốn đi, bị tôi gọi bà con tới chặn lại." Bà chủ tiệm bánh bao giải thích xong.
Mai Lỵ ở bên cạnh thuận miệng hỏi "Người đàn ông bao nhiêu tuổi?"
"Tuổi còn trẻ mới hơn hai mươi thôi."
Vậy thì không phải rồi. Mai Lỵ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô còn chưa thấy hung thủ máu lạnh tàn nhẫn đâu. Cô lấy hơi lên giọng la lớn, nói với đám đông "Mọi người nhường đường một chút, cảnh sát tới xử lý đây."
Đám đông rối rít nhường ra một con đường.
Vãn Hồi Chu cùng với người đàn ông cao lớn kia nhìn nhau một cái.
Rõ ràng là đã qua năm năm. cũng chỉ có duyên gặp một lần, nhưng bây giờ chỉ nhìn một cái, Vãn Hồi Chu liền nhận ra đối phương.
"Tên gì?" Mai Lỵ làm việc công theo thông lệ hỏi.
"Thẩm Phán."
Khách sạn Giang Khải 5 năm trước——
Vãn Hồi Chu ngừng hồi tưởng, tiến lên thản nhiên nói "Tại sao vào trường mẫu giáo?" Nhà ở đâu?"
Ông chủ tiệm bánh bao sáp tới gần nói: "Tôi thấy cậu tới dụ dỗ Giang Giang, ngươi đừng có lấp liếm."
Thẩm Phán không nhìn người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Vãn Hồi Chu, cũng không mở miệng nói chuyện. Vãn Hồi Chu không áp lực chút nào, ánh mắt bình tĩnh nói với Mai Lỵ "Mời hắn về sở."
"Này! Chú ơi." Thẩm Phán la to một câu.
Vãn Hồi Chu không lên tiếng đáp lại, đi vào trường. Mai Lỵ mời vị Thẩm tiên sinh này về đồn cảnh sát, đám đông ở cổng cũng giải tán. Cô Lâm đón tiếp Vãn Hồi Chu, đầu tiên là nói xin lỗi "Đều tại chúng tôi lơ là, không chú ý tới có người lạ đi vào, may mà không có xảy ra chuyện gì, tâm trạng của Giang Giang khá là tốt....."
"Giang Giang."
Vãn Giang Giang mặc một chiếc váy nhỏ chạy tới, giòn tan kêu lên baba, thoạt nhìn không có bị dọa, ngược lại tâm tình còn rất tốt. Cô Lâm để lại không gian cho hai cha con. Vãn Hồi Chu sờ đầu Giang Giang, hỏi "Có người lạ sao không kêu giáo viên."
"Chú ấy không phải kẻ xấu." Giang Giang lấy trong túi ra viên kẹo, đưa cho baba xem: "Chú quái dị cho con."
Quả nhiên là dụ dỗ.
"Người lạ cho không được lấy." Trước đến giờ Giang Giang không lấy đồ của người lạ bao giờ, nhưng hôm nay ngoại lệ. Vãn Hồi Chu không muốn nghĩ đến cái gì mà cha con máu mủ tình thâm kia, dừng một chút hỏi "Chú kia đã nói gì với con?"
Vãn Giang Giang len lén thả kẹo sữa lại vào túi, trong miệng nói "Chú quái dị hỏi con baba kết hôn chưa? Còn hỏi mẹ nữa." Nhóc nháy nháy mắt, dáng vẻ mặt mày đầy thông minh "Cái gì con cũng không nói cho chú ấy biết hết, còn lừa kẹo sữa* của chú đó nữa, sau đó thím xách túi đi tới rồi."
*Kẹo sữa:
Vãn Hồi Chu không biết phải nói gì.
Dụ dỗ thất bại còn bị mất hai cục kẹo. Anh vỗ xuống đầu con trai, công chính nghiêm minh đưa tay ra "Kẹo."
"Baba!" Vãn Giang Giang bắt đầu nhảy dựng, mặt đầy oán trách vì mình nhắc tới kẹo sữa. Đáng thương đưa tay bé vào túi bịn rịn móc kẹo ra. Vãn Hồi Chu cũng không ăn cái này, Giang Giang vẻ mặt đáng thương nhìn có vài phần chân ý, đem kẹo đặt trong tay ba.
Chờ đến lúc cô Lâm tiễn Vãn Hồi Chu, phát hiện Giang Giang mới vừa rồi thấy ba còn cao hứng lại đang không vui.
"Vãn tiên sinh cũng đừng la Giang Giang, Giang Giang còn nhỏ, từ từ dạy bé sẽ hiểu mà." Cô Lâm nhìn thấy thần sắc đáng thương của Giang Giang mà mềm lòng.
Vãn Hồi Chu gật đầu, cũng không nhiều lời, từ trường mẫu giáo về sở.
Cục cảnh sát lầu ba.
"Người đâu?"
"Ở phòng tiếp khách." Mai Lỵ bị đội trưởng nhìn liền vội vàng giải thích "Cậu ấy nói có quen biết anh, với cả cũng không phải hung thủ, nên em cho vào phòng tiếp khách chờ."
Giọng Vãn Hồi Chu vẫn nhàn nhạt như cũ "Sau này không cần biết là ai, nên làm gì thì làm cái đó."
Mai Lỵ biết đội trưởng tức giận, liền vội vàng gật đầu tỏ ý đã biết.
Trong phòng tiếp khách, Vãn Hồi Chu đẩy cửa đi vào, Thẩm Phán ngồi trên ghế sô pha, Hà Hiểu Phong cũng ở đây, đang nói chuyện với cô gái trẻ.
".....Thật sự xin lỗi, đây là Thẩm tổng của chúng tôi, anh ấy tuyệt đối không có dụ dỗ trẻ em." Cô gái đang cam đoan với Hà Hiểu Phong.
Hà Hiểu Phong gọi một tiếng 'Đội trưởng', giới thiệu lẫn nhau "Vãn đội của chúng tôi, vị này là Phương Tình, tới bảo lãnh cho Thẩm tiên sinh." Đưa ghi chép trong tay cho Vẫn Hồi Chu xem "Hai vị đây là tới Yến thị công tác, tạm thời không có gì khả nghi."
Đại gia Thẩm Phán tự đắc ngồi trên ghế sô pha không thèm động đậy, từ lúc Vãn Hồi Chu bước vào ánh mắt liền không dời nửa bước, tầm mắt luôn đặt trên mặt Vãn Hồi Chu, như một tên biến thái vậy. Một lát sau đứng dậy đi tới, Phương Tình nhìn, nóng nảy vội vàng nói: "Sếp, anh đừng tức giận, lập tức tốt liền."
"Tôi là một người tùy tiện tức giận như vậy sao?" Thẩm Phán liếc Phương Tình, nghiêm trang nói: "Đừng nói bậy trước mặt Vãn đội."
Phương Tình:???
Mặt Phương Tình đầy dấu chấm hỏi, nếu không phải sếp của nàng thân phận đặc thù thì nàng hoài nghi bị quỷ ám lên người, bình thường đều là đi theo con đường bá tổng nội liễm trầm ổn bá vương bắn ra tứ phía mà!
Vãn Hồi Chu không nhìn Thẩm Phán, thái độ giải quyết việc chung nói "Không có vấn đề gì thì làm thủ tục xong có thể đi."
"Được được, cảm ơn nhiều ạ." Phương Tình vội vàng thu hồi dấu chấm hỏi, cảm kích cảm ơn: "Cảnh sát Hà, làm thủ tục ở đâu vậy? Cần phải đóng tiền bảo lãnh đúng không?"
Hà Hiểu Phong dẫn người đi xuống làm thủ tục, Mai Lỵ ở lại, kết quả nhìn vị Thẩm tổng trẻ tuổi này vẫn nhìn chằm chằm vào người đứng đầu của bọn họ, lông tơ cả người cũng sắp dựng lên rồi, nhìn lại đội trưởng vẫn dáng vẻ bình tĩnh, nhất thời bội phục.
"Đội, đội trưởng, em đi xem hồ sơ đây." Mai Lỵ tựa như bỏ chạy.
Phút chốc trong phòng tiếp khách chỉ còn lại hai người Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán.
"Chú ơi, còn giả bộ không quen biết tôi nha?" Thẩm Phán đột nhiên cười hì hì lộ ra hàm răng trắng, cúi đầu xích lại gần Vãn Hồi Chu, khoảng cách vừa vừa vặn không làm người khác chán ghét, cậu tràn đầy tự tin nói: "Lông mi còn dài như vậy, dáng dấp đẹp trai lông mi cảnh sát tinh anh, không có sai mà."
Vãn Hồi Chu:......
Nếu nói chuyện với người ta về chính sự hoặc là đối phương lạnh nhạt, như vậy thì Vãn Hồi Chu có thể lạnh hơn đối phương. Nhưng gặp phải thanh niên không chơi đúng bài như vậy, Vãn Hồi Chu có chút không phản ứng kịp, nhưng cũng không có nói lời nào, coi như thầm chấp nhận.
"Tôi tên Thẩm Phán." Thẩm Phán đứng thẳng dậy.
"Vãn Hồi Chu."
Thẩm Phán đọc lại lần nữa, khen ngợi "Tên cũng dễ nghe." Cậu móc trong túi ra một cục kẹo sữa, vỏ kẹo màu hồng phấn, lột ra nhét vào miệng, quay đầu hỏi "Chu Chu, có muốn ăn hay không?"
Chu Chu?
Anh phát hiện ra vị này với Giang Giang đôi khi có thể làm người khác nghẹn họng mà. Biểu tình Vãn Hồi Chu hờ hững "Cậu có thể gọi tôi là Vãn Hồi Chu, hoặc là Đội trưởng Vãn cũng được."
Thẩm Phán ngậm kẹo sữa không lên tiếng, chỉ nhìn Vãn Hồi Chu. Mặt Vãn Hồi Chu không thay đổi, mặc cho cậu đánh giá, liền nghe Thẩm Phán nói "Anh cũng ngủ với tôi rồi, gọi tên anh thì quá xa lạ, không tốt đâu."
Vãn Hồi Chu bị chữ 'Ngủ' kích thích làm cho đau đầu, biểu tình lạnh nhạt cũng thay đổi, không thể chống đỡ nhìn qua, cố gắng hết sức cho giọng vững vàng nói "Đó là một tai nạn——" Giáo dưỡng từ nhỏ cùng với kinh nghiệm yêu đương bằng không, khiến Vãn Hồi Chu không cách nào giống Thẩm Phán thẳng thừng nói từ 'Ngủ' như vậy.
"Oa, Chu Chu, anh muốn bội tình bạc nghĩa sao? Hay anh nghĩ tôi là loại đàn ông không thể cam tâm với một người đàn ông sau khi bị một người đàn ông tuỳ tiện ngủ?" Thẩm Phán trợn to mắt không thể tin được, nhấn mạnh "Đó là lần đầu tiên của tôi!"
Luôn tỉnh táo như Vãn Hồi Chu lúc này đầu có chút tê tê.
"Nếu anh cảm thấy Chu Chu khó nghe, vậy Vãn Vãn cũng được." Thẩm Phán nhượng bộ ra đề nghị hợp lý.
Vãn Hồi Chu không muốn chấp nhận cái đề nghị này, may mà cửa vang lên, Hà Hiểu Phong mở cửa ra, Phương Tình đứng ở bên cạnh, xin phép hỏi "Sếp, thủ tục đã hoàn tất, anh xem--"
"Biết rồi." Thẩm Phán gật đầu, rất nghiêm chỉnh nói "Tôi đi trước."
Vãn Hồi Chu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở miệng "Hiểu Phong, tiễn Thẩm tiên sinh xuống dưới."
Phương Tình cùng cảnh sát Hà khách sáo đôi câu, Thẩm Phán đã lên xe ngồi yên ở hàng ghế sau. Phương Tình cảm thấy tâm tình ông chủ hình như khó chịu, thức thời ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi đồn cảnh sát, qua một lát, bầu không khí trong xe thật sự quá lạnh, Phương Tình tìm chủ đề để nói "Sếp, ngày hôm qua Yến thị xảy ra một án mạng, ngay tại chung cư mà chúng ta đi——"
"Cô quên nguyên tắc của công ty." Thẩm Phán đang suy nghĩ về chuyện đó.
Phương Tình nghẹn lời nuốt vào, lẩm bẩm nguyên tắc duy nhất của công ty "Không nhúng tay vào vụ án do con người gây ra trên dương gian." Sau đó thành thật lái xe, từ kính hậu nhìn ra phía sau, sếp nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi cao cao tại thượng lạnh như băng.
"Đội trưởng, hai vụ án còn lại đã được tìm thấy." Điền Quân đưa tài liệu cho Vãn Hồi Chu.
Trong mười vụ án liên hoàn, thêm trường hợp Hoàng Giai Giai tổng cộng bảy vụ, bây giờ lại tìm thấy thêm hai vụ nữa. Vãn Hồi Chu nhìn một cái, khoảng cách giữa hai vụ án là một năm, nhưng mà xảy ra ở hai địa phương khác nhau, sớm nhất vẫn không tìm thấy.
"Tiếp tục tìm."
"Đội trưởng, theo lý mà nói đã thu nhỏ phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được." Điền Quân cảm thấy phương hướng tìm kiếm của bọn họ có phải có vấn đề không. Cưỡng hiếp rồi giết, trời mưa, đồ trang sức màu đỏ, tra ra được hai vụ, nhưng không tìm thấy được vụ án đầu tiên.
Vãn Hồi Chu kết hợp chín vụ án tìm được, tất cả đều vào ngày mưa, mấy vụ sau với Hoàng Giai Giai bị hại đặc điểm cơ hồ giống như in, cho thấy hung thủ ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc gây án và cố tình để lại những đặc điểm phạm tội của mình, tiêu dao ngoài vòng pháp luật mười sáu năm, tâm lý của hung thủ cũng đang thay đổi, hắn ta cố tình khiêu khích cảnh sát.
Vụ án đầu tiên.
Vãn Hồi Chu nhớ lại đặc điểm của chín vụ án, không cách nào tìm được nguyên nhân, có lẽ——
"Không chừng nạn nhân vẫn còn sống."
- -------------------
Editor: Đồ mặt dày, đồ vô sỉ =))), k hiểu sao ông này chọc dây thần kinh cười của Tô, làm vừa edit vừa cười như con dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.