Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 30: Nhìn trộm (IX)

Lộ Quy Đồ

07/06/2021

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Ngô Cường đọc địa chỉ nhà Phạm Lệ Lệ, không xa bệnh viện nhân dân lắm, trong một căn hộ nhỏ ở hẻm đằng sau.

Vãn Hồi Chu Điền Quân đến trước.

"Đội trưởng, chúng ta nên chờ hỗ trợ chứ?" Điền Quân nói.

Vãn Hồi Chu gật đầu "Hỏi bảo vệ trước đi."

"Không nghĩ tới đội trưởng sẽ đồng ý, tôi còn tưởng anh sẽ trực tiếp xông vào, lời muốn khuyên anh cũng chuẩn bị xong rồi." Điền Quân đùa giỡn nói.

"Trước kia thì vậy." Vãn Hồi Chu nhớ tới mình khi mới tốt nghiệp trường cảnh sát liều mạng không cần sống, chỉ muốn vượt qua đội trưởng cảnh sát hình sự cha mình, sau đó anh gia nhập chi đội. Tuổi còn trẻ vào chi đội làm cảnh sát hình sự, mọi người nhắc tới đều sẽ nói đây là con trai của lão Vãn, quả nhiên là hậu sinh khả uý.

Vãn Hồi Chu rất là cao hứng, mặc dù khi còn nhỏ cha anh rất ít khi ở nhà, nhưng giống như con trai tự nhiên có một loại ngưỡng vọng trời sinh đối với cha, cố gắng như vậy, liều mạng như vậy cũng chỉ muốn cha mình khen ngợi một câu.

Ngưỡng vọng: Kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ.

Nhưng mà Vãn Hồi Chu không đợi được, Vãn Lợi Dân đã hy sinh vì nhiệm vụ.

"An toàn vẫn tốt hơn." Vãn Hồi Chu bổ sung một câu. Năm năm trước xảy ra vụ nổ bom, ai có thể ngờ được người bình thường không có gì nổi bật lại gây ra thiệt hại lớn như vậy.

Điền Quân không biết nghĩ tới cái gì, gật đầu nói "Có thể tránh cứ tránh."

Hai người tới chỗ cổng bảo vệ, xuất trình giấy tờ chứng nhận, Điền Quân hỏi trước, vừa mở miệng nói Phạm Lệ Lệ, bảo vệ liền nói "Phạm tiểu thư ở tầng 16 tòa A, tôi biết tôi biết, người đẹp tâm tính hiền lành, trước kia làm y tá, khoảng thời gian trước tôi mới ho khan hai tiếng, Phạm tiểu thư đã nhắc nhở tôi pha thuốc uống kẻo bị cảm gió xuân, cả tiểu khu này cơ bản mọi người đều biết nàng là một cô gái rất tốt, nhưng không biết sao tuổi không nhỏ rồi mà cũng không kiếm được đối tượng......"

Phạm Lệ Lệ năm nay 28 tuổi, ở Yến thị bảo thủ truyền thống này vẫn còn rất nhiều lời chỉ trích về lựa chọn kết hôn của một người phụ nữ.

"Cô ấy có bạn trai chưa?"

Bảo vệ: "Chưa thấy bao giờ, nếu không phải trong tiểu khu có bà bác tốt bụng cũng sẽ không giới thiệu cho Phạm tiểu thư, nhưng mà đều bị Phạm tiểu thư đẩy đi nói không gấp, con gái như vậy sao có thể không gấp chứ, cũng 28 tuổi rồi, kéo dài mấy năm nữa coi như không tìm thấy mối tốt đâu."

Điền Quân cắt lời bảo vệ "Thứ năm và thứ sáu tuần trước anh có để ý hành động của Phạm Lệ Lệ không, có chỗ nào kỳ lạ không?"

Bảo vệ đầu tiên lắc đầu, sau đó suy nghĩ chút rồi nói "Nói đến thứ năm mới nhớ, lúc tôi trong ca làm thấy Phạm tiểu thư ra cổng lúc hơn mười giờ, bình thường cô ấy mở tiệm sớm hơn giờ này, hơn nữa trang điểm ăn diện rất đẹp, tâm trạng cũng rất tốt, lúc đi ra còn chủ động chào hỏi tôi. Tôi còn nghe ngoài cổng có bà bác người quen hỏi cô có phải đi hẹn hò không, Phạm tiểu thư ừ một tiếng, cười rất vui vẻ."

"Thứ sáu thì sao?"

Bảo vệ cẩn thận suy nghĩ một chút "Thứ sáu à, thứ sáu tôi không đi làm, nhưng mà lúc xế chiều tôi thấy Phạm tiểu thư trở về, sắc mặt vội vã không tốt lắm, tôi chào cổ mà cổ không chú ý tới tôi."

"Trước kia Phạm Lệ Lệ làm y tá ở đâu anh biết không?" Vãn Hồi Chu hỏi.

Bảo vệ chỉ tay về phía trước "Ở đó đó, bệnh viện Nhân dân, nhưng là bệnh viện chi nhánh ở phía sau. Mua nhà ở đây cũng gần chỗ làm, cổ không phải người Yến thị, đến từ một thành phố lớn, cũng không biết tại sao cô ấy lại chạy đến chỗ này của chúng ta."

"Vậy tại sao cô ấy không làm nữa anh có biết không?" Điền Quân hỏi.

Bảo vệ lắc đầu "Cái này thì không có nghe nói."

Hỏi xong mấy câu Ngô Cường đúng lúc đi vào cổng gặp, chào gọi Vãn đội. Bảo vệ tò mò lại lo lắng nói "Đồng chí cảnh sát này, sẽ không phải Phạm tiểu thư xảy ra chuyện gì chứ?"

"Hỏi chút đừng có lắm mồm." Ngô Cường nói.

Sáu bảy người trong đội đến làm việc, thoạt nhìn là một thế trận lớn, bảo vệ nghe xong lo lắng ngồi xuống. Sau khi mấy người Vãn Hồi Chu đi thang máy lên thẳng tầng 16, Điền Quân lao đến phía trước bắt đầu bấm chuông cửa.

Qua lúc lâu không thấy ai trả lời.

Nhưng cánh cửa bên cạnh lại mở ra, đối phương nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn mình rất cảnh giác, Mai Lỵ xuất trình giấy tờ cảnh sát người hàng xóm mới thu lại sự nghi ngờ của mình, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì Vãn Hồi Chu hỏi "Bạn có biết gia đình này đã đi ra ngoài chưa?"

"Tối hôm qua tôi tan làm về còn gặp, sáng nay không thấy động tĩnh gì hết, không biết."



Nói xong liền đóng cửa như sợ dính chuyện.

"Phá cửa đi." Vãn Hồi Chu nói thẳng.

Ngô Cường ra tay, vài ba lần cửa liền mở ra, thấy Vãn đội nhìn mình liền vội vàng nói "Ba tôi là thợ sửa khoá, vốn là muốn tôi thừa kế tài nghệ của ông, tay nghề của tôi thì học nhưng không có ý định làm, muốn làm cảnh sát nha." Vì lý do này, bố hắn đã đánh hắn rất nặng, nhưng hắn làm cảnh sát cũng có tiền đồ, đặc biệt là trong Đội điều tra hình sự.

Mấy người đi vào, căn hộ nhỏ một phòng ngủ và một phòng khách, việc tìm kiếm đã hoàn tất.

"Đội trưởng, không có người."

"Vãn đội, tìm được tóc giả."

"Còn có một con dao nghi ngờ là hung khí."

Mấy người mang bao tay cầm đồ đi ra, túi xách màu đen của phòng tập gym, tóc giả nam, một con dao dài và hẹp giống như in vết thương trên ngực Ngô Phong, trong túi xách còn có một cái USB.

Căn nhà nạn nhân Ngô Phong bị lục lọi rất lộn xộn, kết hợp với chứng cứ tống tiền Ngô Phong nhắc trong điện thoại, hung thủ giết Ngô Phong có phải là để lấy lại bằng chứng. Vì để che giấu chuyện này hung thủ cố ý lật tung đồ trong nhà loạn hơn, tạo nên hiện trường giả bị cướp để che giấu mục đích thực sự.

Vãn Hồi Chu tuỳ ý đi một vòng, mở ngăn kéo dưới bồn rửa tay trong phòng vệ sinh ra, Ngô Cường thò đầu tới, nói "Phạm Lệ Lệ sống một mình còn chuẩn bị thật đầy đủ, này giống như rất vui vẻ chiêu đãi khách." Trong ngăn kéo có một bộ vệ sinh cá nhân dự trù, nhưng tất cả đều chưa bị mở ra bao giờ.

"Mang đồ về cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra trước." Vãn Hồi Chu lên tiếng, một tay mở tủ giày ra, quả nhiên bên trong có để một đôi dép đàn ông, nhưng nhìn giày có vẻ rất mới, giống như là chưa sử dụng qua.

Điền Quân cũng chú ý tới, nhớ tới lúc ở bệnh viện đội trưởng nói chuyện tình tay ba, còn bảo vệ nói Phạm Lệ Lệ đã ăn mặc đẹp đi cuộc hẹn một ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra. nói chính xác là người mà Phạm Lệ Lệ thích.

Người đàn ông đó trong vụ án này có tác dụng gì?

"Đi một chuyến tới cửa hàng hoa, phái người ở lại tiểu khu, Phạm Lệ Lệ vừa xuất hiện lập tức bắt lại." Vãn Hồi Chu chỉ đạo.

"Rõ."

Mỗi người tách ra, mang vật chứng trở về cục làm xét nghiệm. Vãn Hồi Chu mang ba người Ngô Cường Điền Quân Hà Hiểu Phong đi cửa hàng hoa, không cần Vãn Hồi Chu phân phó, Ngô Cường ngồi xổm ở đó bắt đầu mở khoá, bên cạnh có người bán tóc giả và người mua hoa cũng nhìn chằm chằm bọn họ, Điền Quân chỉ nó thể nói là cảnh sát phá án, lại hỏi hai bên tình huống của Phạm Lệ Lệ.

"Tiểu Phạm à, là một cô bé vô cùng tốt."

"Cô gái kia tính tình rất bướng bỉnh, lần trước có nhã ý giới thiệu cho con bé một người nhưng con bé nhất quyết không đồng ý, mỗi ngày chày kéo không thèm nhìn con bé bao nhiêu tuổi. Cảnh sát đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

Vãn Hồi Chu không trả lời, để ý thấy ngoại trừ cửa hàng hoa các cửa khác đều là cửa cuốn lên xuống, cửa hàng hoa là hai cửa gỗ không lắp cửa chống trộm, khóa cửa là khóa gia đình rất dễ dàng mở ra.

"Đội trưởng, cửa mở rồi." Ngô Cường đẩy cửa ra, Điền Quân kéo tay cầm "Cẩn thận."

"Yên tâm, không sao." Ngô Cường không thèm để ý.

Đập vào mặt đầu tiên là hương thơm của hoa, quá thơm, xen lẫn các loại mùi thơm với nhau. Ánh sáng buổi sáng rất tốt, cửa mở ra một nửa, ánh nắng tràn ngập toàn bộ cửa tiệm, hai bên trưng đầy hoa, phía sau có bóng một người trên ghế sopha cùng với bàn trà nhỏ, đèn rơi trên đất, trên bàn có quyển sách cùng với trà, Phạm Lệ Lệ nằm trên ghế sô pha, ánh nắng mặt trời chiếu lên trên người Phạm Lệ Lệ, mặc một chiếc áo len dệt kim màu be, trông có chút ôn hoà yên tĩnh, làn da rất trắng, mũi cao thanh tú, yên lặng ngủ. . truyện kiếm hiệp hay

"Phạm Lệ Lệ, chúng tôi là cảnh sát, bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ giết người." Điền Quân vừa nói vừa đến gần.

Vãn Hồi Chu đã phát hiện không đúng, trực tiếp đi lên kiểm tra hơi thở Phạm Lệ Lệ, quay đầu lại nói "Chết rồi, phong toả hiện trường, thông báo pháp y với bộ phận kỹ thuật, đừng đụng vào đồ ở hiện trường."

Cảnh sát dân sự ở đồn cảnh sát gần đó rất nhanh đến trước, kéo dây cảnh giới, giải tán người xem náo nhiệt, bắt đầu hỏi lời khai của ông chủ cửa hàng kế bên.

Bên trong căn phòng ngăn nắp không có dấu vết xảy ra tranh chấp, Vãn Hồi Chu thấy giữa quyển sách có kẹp một thứ, hỏi Ngô Cường xin bao tay xong lúc này mới mở ra, là lá thư. Trên đó là lời khai của Phạm Lệ Lệ, nói cô không còn cách nào khác buộc phải giết Ngô Cường, biết sớm muộn gì có một ngày cảnh sát cũng sẽ tra ra được cô, gần đây chịu áp lực quá lớn không cách nào sống nổi.

Nhìn vào là một bức di thư.

"Đội trưởng, phía sau còn một phòng nữa." Điền Quân đẩy cửa cùng một thể với giấy dán tường, không gian bên trong khá rộng, bảy tám mét vuông, một nhà vệ sinh riêng một cái giường, rất ngăn nắp không có dấu vết bị động qua.

Vãn Hồi Chu đứng ở cửa, trên tường bên cạnh có một dãy móc gỗ, trên đó không có cái gì. Vãn Hồi Chu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra liếc mắt một cái, còn chưa lên tiếng, pháp y và bộ phận kỹ thuật đã tới bên ngoài.

Chu Chính đo nhiệt đo gan của người chết, nói "Từ 11 giờ đêm qua đến 2 giờ sáng, không có vết thương bên ngoài và miệng của người chết có bọt trắng. Theo suy đoán sơ bộ là uống thuốc."

"Thưa thầy, trong ly có sót lại thuốc ngủ." Thực tập sinh Đồng Nhan nói.



Ngô Cường hiển nhiên cũng nhìn thấy bức di thư kia, nói "Phạm Lệ Lệ sợ tội tự sát?"

"Đã từng làm y tá, một dao chí mạng ở ngực Ngô Phong có thể giải thích giải thích được tại sao hung thủ hiểu rõ như vậy. Còn có thuốc ngủ, trong dạ dày Ngô Phong cũng có, với quan hệ của Phạm Lệ Lệ bây giờ lấy một chai thuốc ngủ cũng không phải việc khó." Điền Quân phân tích, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chu Chính thì nói "Bây giờ nhìn thì là vậy."

Vãn Hồi Chu lắc đầu, giọng bình thân nhưng vô cùng khẳng định nói "Bị sát hại."

Ngô Cường Điền Quân không hiểu làm sao đội trưởng nhìn ra được. Vãn Hồi Chu nhìn thi thể Phạm Lệ Lệ nói "Ngày hôm qua nhiệt độ cao nhất 18 độ, thấp nhất 13 độ có gió, Phạm Lệ Lệ mặc một chiếc áo len mỏng, chỗ này không có áo khoác, hơn nữa mang trên chân là dép. Cô nàng đi từ tiểu khu tới chỗ này ít nhất cũng phải đi bộ mười lăm đến hai mươi phút, trên mặt có trang điểm, sẽ không ăn mặc như vầy đi ra ngoài."

"Tìm được hung khí trong nhà Phạm Lệ Lệ, túi thể hình và tóc giả, nhưng lại không tìm thấy áo khoác cùng với giày mà Phạm Lệ Lệ mặc lúc đến nhà Ngô Phong." Vãn Hồi Chu nói tiếp "Phạm Lệ Lệ cao một mét sáu tám, nhưng theo suy đoán là cao ít nhất một mét bảy, có nghĩa lúc đó Phạm Lệ Lệ mang một đôi giày cao hai ba cm, tôi xem qua tủ giày nhà cô ấy không có guốc thấp nào."

Bên trong đều là những đôi giày cao gót nhọn bảy, tám phân, hoặc những đôi bốt nữ tính.

"Lúc Phạm Lệ Lệ giết người mặc quần áo và giày nam." Vãn Hồi Chu nhìn về phía đám đông náo nhiệt ở cửa, thong thả nói "Cô ấy còn giữ chứng cứ giết hại Ngô Phong ở nhà mình, rất giống chứng minh là sợ tội tự sát, nhưng tại sao lại bỏ giày và quấn áo?"

Ngô Cường cùng với Điền Quân căn bản không nghĩ tới điều này, kết hợp với lời Vãn đội vừa rồi, Điền Quân nói "Đội trưởng, ý ngài là Phạm Lệ Lệ bị người mưu sát, hung thủ ra tay vào tối hôm qua, còn mang giày với quần áo kia đi."

"Lương tâm cắn rứt, bịt tai trộm chuông." Ngô Cường dùng lời nói tiếp, sau đó cao hứng nói "Cái này không phải nói rõ chỉ cần tìm ra chủ nhân của hai món quần áo này là ai thì sẽ biết được ai là hung thủ?"

Vãn Hồi Chu gật đầu, mở miệng nói "Hung thủ sát hại Phạm Lệ Lệ rất cẩn thận, đôi giày kia cùng với áo khoác hẳn đã bị xử lý."

"Ài! Lại là ngõ cụt." Ngô Cường nhức đầu.

"Hung thủ càng muốn che giấu thân phận của mình càng lưu lại nhiều thông tin hơn thôi." Vãn Hồi Chu nói.

Nơi này được dọn dẹp quá sạch sẽ, trên giường phẳng phiu không có một nếp nhăn. Hung thủ rất cẩn thận, trong nhà vệ sinh vẫn còn phảng phất mùi thuốc khử trùng, chuyện gì xảy ra ở đó để cho hung thủ để tâm nhiều như vậy.

Tiếp theo giao cho bộ phận kỹ thuật lấy chứng cứ, Chu Chính mang theo học trò đem thi thể Phạm Lệ Lệ kéo về cục giải phẫu.

Lấy lời khai các nhân viên cửa hàng xung quanh, Vãn Hồi Chu xem từng cái một. Con hẻm này là cửa sau của bệnh viện chi nhánh, ban ngày người nhà vào thăm bệnh làm ăn cũng thuận lợi, nhưng hầu như mọi người đều đóng cửa và về nhà sau chín giờ tối nên sau con hẻm này rất yên tĩnh.

Mà Phạm Lệ Lệ ở lại đợi rất trễ, không biết làm gì bên trong, mọi người cũng không để ý, có hai ba ngày một tuần, cũng có lúc về rất sớm, thần thần bí bí như là có bạn trai, nhưng mọi người hỏi tới thì bảo là không có, độc thân.

Trở lại cũ, vật chứng cầm về từ nhà Phạm Lệ Lệ Lệ đã có kết quả.

Kết quả xét nghiệm vết máu trên con dao quả nhiên là của Ngô Phong, trên cán dao không có dấu vân tay, lúc Phạm Lệ Lệ gây án mang bao tay. Tóc giả giống với sợi tóc trên người Ngô Phong, còn có USB.

"Là ghi âm cuộc gọi, ghi âm của Ngô Cường và Phạm Lệ Lệ, ảnh của Bách Thanh do Phạm Lệ Lệ gửi thuê giết Bách Thanh."

"Đội trưởng, bọn tôi tra được một chiếc xe hơi Santana cũ dưới tên Phạm Lệ Lệ, đồng nghiệp đang kiểm tra."

Vãn Hồi Chu gật đầu, trầm tư suy nghĩ. Từ Phạm Lệ Lệ thuê người đi giết người đến việc tự cô đi giết Ngô Phong, mặc dù có sự do sự lo sợ, nhưng an bài tỉ mỉ—— Từ cái điểm cải trang làm đàn ông đi giết Ngô Phong này, còn có một dao chí mạng, có thể thấy được Phạm Lệ Lệ thực sự là một người lòng dạ độc ác lại tỉnh táo, một khi đã quyết sẽ không dao động.

Bây giờ Phạm Lệ Lệ đã chết, không có dấu vết giãy dụa, là người quen, và rất có thể là 'Bạn trai' bí ẩn của Phạm Lệ Lệ.

Tiểu Tiễn bộ phận kỹ thuật nói "Vãn đội, có dấu vết tinh dịch trên sàn nhà tắm, nhưng thuốc khử trùng đã xoá sạch, không tra được cái gì."

Vãn Hồi Chu nghe vậy đầu tiên phân phó "Tra người đàn ông có quen biết Phạm Lệ Lệ và Bách Thanh, tuổi tác trên 28 tuổi, có trình độ học vấn cao." Nghĩ đến tấm khăn trải giường phẳng phiu trong phòng cửa hàng hoa và mùi thuốc khử trùng trong phòng tắm, không thể không nói thêm một câu "Trọng tâm có liên quan đến y học."

Bách Thanh sinh viên y khoa, Phạm Lệ Lệ là y tá, hai người không có quan hệ gì với nhau, chỉ có dính dáng đến y học.

Phạm Lệ Lệ thuê người đi giết người không phải là vô duyên vô cớ, ở giữa phải có một nhân tố nào đó đã thúc đẩy Phạm Lệ Lệ giết Bách Thanh.

Vãn Hồi Chu nghĩ đến Bách Thanh nói Bách Thanh thích đàn ông, đồ vệ sinh cá nhân và dép đi trong nhà dự phòng của Phạm Lệ Lệ mà cùng với dép ở cửa chưa bao giờ dùng, còn một điểm chung nữa là——

Cùng một người bạn trai.

Thêm người đàn ông này rất cẩn thận thần bí, cho tới bây giờ chưa tới nhà Phạm Lệ Lệ.

"Điều video giám sát trên đoạn đường kia ra, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào."

"Dạ rõ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook