Sau Khi Bị Bạn Trai Khuê Mật Làm
Chương 53
Túy Túy
22/06/2022
Ba người ở trong WC làm thêm hai lần, sau đó Nhậm Sâm Ngôn quyết định dùng áo khoác bọc Giang Bích Nhân mang đi.
Vào lúc ở trên xe, Cố Nam Sơn giữ vị trí ghế lái, Giang Bích Nhân ngồi trong lòng ngực Nhậm Sâm Ngôn thừa nhận hắn ta lúc lắc mà thao, bên tai là âm thanh cuộc nói chuyện điện thoại của Nhậm Sâm Ngôn: "Tiểu Kiều, anh có chút việc nên đi trước."
Hắn ta thế mà vừa gọi điện cho Ngô Tiểu Kiều vừa thao cô...
Hai mắt Giang Bích Nhân đẫm lệ mông lung, vô cùng khẩn trương. Xe chạy trên đường lúc này lại cố tình xốc nảy một cái, giúp cho côn th*t Nhậm Sâm Ngôn thuận lợi phá vỡ miệng tử cung, hung hăng đánh vào vách tường mẫn cảm.
Giang Bích Nhân không kịp phòng bị mà rên lên một tiếng.
Ngô Tiểu Kiều ở bên kia hỏi: "Bên anh có âm thanh gì vậy?"
Giang Bích Nhân nghe thấy giọng nói của Ngô Tiểu Kiều, khẩn trương đến mức siết chặt huyệt nhỏ.
Nhậm Sâm Ngôn không hề có chút nào chột dạ, còn vô cùng thản nhiên nói: "Anh ở cùng em họ, nó đang ở trên xe anh thao một cô gái."
Sau đó hắn ta mạnh mẽ kéo xuống cánh tay mà Giang Bích Nhân dùng để che miệng, hung hăng đâm chọc tiểu tử cung yếu ớt mẫn cảm.
Giang Bích Nhân nhanh chóng bị đẩy lên đầu sóng cao triều, cô không nhịn được kêu thét thất thanh.
"Ánh mắt của em ấy không tồi, cô gái này quả thật vô cùng dâm đãng, vừa rồi trong bữa tiệc đã bị bắn hai lần, hiện tại còn quấn lấy em ấy cầu thao."
"Kêu nhiều thêm vài tiếng, cho bạn gái anh nghe một chút."
Giang Bích Nhân cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng khoái cảm một đợt rồi một đợt kéo đến càng lúc càng mạnh, cuối cùng cô dứt khoát để tự mình sa ngã, thuận ý lãng kêu.
Sau đó Giang Bích Nhân không biết Nhậm Sâm Ngôn cúp điện thoại từ khi nào, chỉ nghe thấy hắn ta nói với cô: "Tiểu Kiều bị sự dâm đãng của em làm cho cả kinh, còn khen em là cực phẩm tao hóa."
Giang Bích Nhân xấu hổ rơi nước mắt, thân thể cao trào run rẩy, tiểu huyệt ra sức xoắn chặt lấy côn th*t bên trong.
Khi Giang Bích Nhân được đưa đến nhà Nhậm Sâm Ngôn, hai người đàn ông thay phiên nhau tra tấn ba cái động trên người cô. Đến cuối cùng thì cơ thể non nớt đều bị tưới đầy tinh dịch, bụng nhỏ bởi vì cất chứa dị vật mà phồng lên trông thấy, hai mắt cô trắng dã trợn ngược, đầu óc hiện tại chỉ toàn là hình ảnh căn dương v*t.
Chờ tới khi hai người bọn họ chịu buông tha cho Giang Bích Nhân, thì cô đã không còn chút sức lực nằm liệt trên giường tưởng chừng như bị chơi hỏng. Cánh môi hồng nhuận sưng đỏ, mặt đầy vết bẩn, tóc tai dính đầy tinh dịch, trên người trải rộng vết niết dấu hôn xanh tím. Đặc biệt là vú và mông là khu vực tổn hại nặng nề nhất, hai đùi dang rộng không khép lại được. đầu v* bị chơi tới sưng đỏ trầy da, âm đế cũng rõ ràng sưng lên, bụng bị tinh dịch căng trướng. Hai cái động trước sau đều vô cùng thê thảm, thịt huyệt theo đó bị lôi kéo ra ngoài, chảy xuống nùng tinh đặc sệt.
Nhậm Sâm Ngôn tấm tắc khen ngợi: "Thật đẹp." Sau đó cầm lấy máy ảnh canh chuẩn góc chụp.
Một đêm hỗn loạn qua đi, Giang Bích Nhân ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Cùng với Cố Nam Sơn và Nhậm Sâm Ngôn ngồi chung bàn ăn cơm, Giang Bích Nhân cảm thấy hơi kỳ quái.
"Không ngờ hai người vậy mà lại là anh em bà con."
Tâm trạng Cố Nam Sơn vẫn như cũ không thể nào tốt lên, vì thế lạnh lùng ăn cơm, không thèm trả lời.
Nhậm Sâm Ngôn nói: "Cuộc sống này có những chuyện thật trùng hợp nha nha, không nghĩ tới em cùng với em trai anh còn có loại quan hệ này." Sau đó lại nói tiếp: "Đồ mà em ăn chính là do em ấy làm, mùi vị không tồi đúng không? Em trai anh suy ra thì rất soái còn là hạng người có tiền, kiểu đàn ông toàn năng như vậy không dễ tìm đâu, em có muốn thử đồng ý làm bạn gái nó?"
Nói xong, liền kéo tay Giang Bích Nhân hôn xuống: "Đến lúc đó em có thể hưởng thụ cả hai người bọn anh, chẳng phải rất hoàn mỹ sao? Ngày hôm qua em cũng đã thử rồi, có phải cảm thấy sung sướng như muốn bay lên trời?"
Giang Bích Nhân nghe lời nói của hắn ta kỳ thật hơi chút dao động, nhưng bất quá cuối cùng vẫn lắc đầu: "Em không làm bạn gái của Cố Nam Sơn, cũng có thể cùng các anh chơi mà."
Chiếc nĩa trong tay Cố Nam Sơn trượt dài trên đĩa tạo ra một loại âm thanh chói tai.
Giang Bích Nhân mờ mịt mà nhìn hắn ta, cảm thấy bản thân nói không sai.
Nhậm Sâm Ngôn ở một bên cười ha hả.
Sau đó hắn ta đưa Giang Bích Nhân về nhà, cũng may ba ba mấy ngày trước đã đi công tác, bằng không cô cũng không biết nên giải thích số vết tích này như thế nào.
Qua mấy ngày sau Giang Hi Phong trở về, dưới tác dụng của thuốc đặc hiệu Giang Bích Nhân đã khôi phục trạng thái bình thường. Thấy ba ba liền nhào lên quấn lấy ông cầu ôm hôn.
Giang Hi Phong mới đi công tác nửa tháng thôi nhưng đã nhớ con gái không chịu được, nhanh tay ném áo khoác qua một bên liền gấp gáp đi qua phòng khách. Trực tiếp đè Giang Bích Nhân xuống ghế sofa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đem quần áo cô cởi sạch, vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm.
"Tiểu tao hóa, mới đó mà đã không chờ được? Xem con ướt thành như vậy, đến bước dạo đầu ta cũng không cần làm nữa."
"Ưm a... Nhìn thấy ba ba liền ướt... A a a... Con gái là... Đồ chơi của ba ba... A a... Người lúc nào muốn thao liền thao..."
Giang Hi Phong hung hăng tiến vào chỗ sâu bên trong tiểu huyệt, côn th*t thô to để thẳng ngay miệng tử cung.
"Ha a... Sướng quá... A a a... Ba ba dùng sức... Ưm a... Thao chết con... A a... Tao huyệt vẫn luôn chờ... dương v*t lớn của ba ba..."
Giang Hi Phong hưng phấn từng cái từng cái tàn nhẫn đâm mạnh, nỗ lực muốn thao mở cửa rào khép kín, tiến vào sâu hơn.
Giang Bích Nhân bị đâm cho vừa đau vừa sướng, thân thể giống như bị điện giật, đầu ngón chân co rút cuộn chặt.
Dưới những nỗ lực không ngừng của Giang Hi Phong, ông cuối cùng cũng thành công phá vỡ rào chắn, côn th*t lỗ mãng tàn nhẫn trực tiếp đâm thẳng vào cổ tử cung.
Giang Bích Nhân ngay lập tức thét chói tai cao trào: "A a a --!... dương v*t lớn của ba ba... Ha a... Thao tiến tử cung con gái dâm đãng... A a... Quá tuyệt vời..."
"Tử cung của con gái... Ưm a... Chính là vì dương v*t ba ba mà sinh ra... Chuyên chú tiếp thu tinh dịch... A a... Mà ba ba sở hữu... Tất cả đều phải bắn vào tử cung con... Ưm... Thích nhất... Tinh dịch ba ba... Ha a... Trứng của con... A a... Khẳng định cũng... Rất thích t*ng trùng của người... A a a... Muốn mang thai... Sinh cho ba ba bảo bảo đáng yêu..."
côn th*t Giang Hi Phong bị lời cợt nhả của Giang Bích Nhân kích thích nhanh chóng biến lớn thêm một vòng, điên cuồng mà ở tiểu huyệt cô dũng mãnh thao làm. Tựa như được lắp động cơ tàn nhẫn đâm chọc tử cung, âm thanh va chạm "bạch bạch" kịch liệt nối tiếp nhau, hòa cùng tiếng nước quẩn quanh trong phòng khách.
Giang Bích Nhân bị thao cao trào liên tục, hai mắt rưng rưng, vừa kêu vừa khóc, thậm chí không nói nên lời.
Đến khi Giang Hi Phong rót đầy tử cung cô, cả người Giang Bích Nhân run rẩy, thét lên một tiếng thất thanh: "A a a... Lại... Tới a a a --!... Sướng chết... Ách a... Thật trướng... Ha... Quá nhiều... Ưm a... Lại bắn ngay kỳ nguy hiểm... A a... Lần này nhất định sẽ mang thai... Ô a... Tử cung bị bắn tràn đầy..."
Cuối cùng hai người thay đổi tư thế làm thêm vài lần nữa, bụng Giang Bích Nhân lúc này đã chứa đầy tinh dịch, cô rúc vào trong ngực Giang Hi Phong, ôm ông nói: "Ba ba, ngươi có phải cố ý hay không, dù đi công tác như thế nào, nhưng chỉ cần con đến kỳ nguy hiểm, thì người liền sẽ trở về bắn đầy tử cung con." Cô rón rén lại gần hôn lên mặt người đàn ông: "Ba ba, người cũng rất muốn con mang thai đứa nhỏ của người đúng không?"
Giang Hi Phong cảm giác bản thân sau khi vượt qua gông xiềng đạo đức thì xác thật có chút điên cuồng, ông đúng là muốn thử xem con gái mang thai đứa nhỏ của ông sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Ông hôn nhẹ lên trán Giang Bích Nhân, không hề phủ nhận: "Nếu đã nói vậy thì con phải cố gắng mang thai, sinh thêm cho ba ba vài đứa nhỏ."
Giang Bích Nhân do dự một lúc: "Nhưng mà... Nếu mang thai thì không thể đi học."
Giang Hi Phong ôm lấy Giang Bích Nhân hôn môi: "Không có việc gì, có ba đây nuôi con, học tập quá mức mệt mỏi, con không cần học cũng được. Huống chi ta bắn nhiều lần như vậy, gần đây con nhất định cũng không uống thuốc, nói không chừng trong bụng đã có rồi, thai phụ thì làm sao mà chịu mệt được."
Giang Bích Nhân đỏ mặt, đồng thời cũng hơi chút hoang mang: "Vậy... Ba ba cũng thấy con không cần học tập sao...?"
Giang Hi Phong hôn môi cô: "Con chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chơi, sinh bảo bảo cho ta là được, những việc khác đều không cần nghĩ tới."
Học tập thật sự rất mệt, nhưng khi cùng ba ba làm chuyện này cô lại cảm thấy rất vui sướng...
Không thể phủ nhận, con người đều có tính lười biếng, sau khi nghe ba ba nói như vậy, Giang Bích Nhân không khỏi trở nên bối rối, học tập về sau thật sự không cần thiết sao?
Trong lòng cô ẩn ẩn có chút buồn bã mất mát, nhưng mỗi ngày của kỳ nghỉ đều cùng ba ba lấy các loại tư thế điên cuồng làm tình, đại não nhanh chóng bị khoái cảm chiếm cứ, dần dần không thèm nghĩ đến chuyện gì khác.
Khi trường học bắt đầu khai giảng vào tháng 3, Giang Hi Phong ôm Giang Bích Nhân vào trong ngực, một bên thao, một bên nói: "Khai giảng cũng đừng đi, ngoan ngoãn ở nhà sinh bảo bảo cho ba ba được không?"
Giang Bích Nhân ôm chặt lấy đối phương, bị thao cao trào liên tục, không ngừng rên rỉ: "Ưm a... Được... A a... Không đi học... Sinh bảo bảo cho ba ba... Ha a... Ba ba cố gắng nỗ lực... Ưm... Hôm nay cũng là kỳ nguy hiểm... A a... Bắn thật nhiều vào trong tử cung con... A a a... Nhất định sẽ mang thai..."
"Đúng là bảo bối ngoan của ba ba." Giang Hi Phong đem Giang Bích Nhân hung hăng ấn xuống, đồng thời chuyển động côn th*t đột nhiên thúc mạnh về phía trước, quy đầu để ở chỗ sâu nhất trong tử cung phun ra từng luồng dịch thể trắng đục.
"A a a... Bị tinh dịch ba ba... Bắn tới tràn đầy... A a... Sướng quá... Tử cung thật trướng... Ha a... Muốn mang thai..."
Sau khi làm xong, Giang Bích Nhân vô lực mà dựa lên trên người Giang Hi Phong, nói: "Ba ba, nếu đứa nhỏ sinh ra phải làm sao bây giờ, nó nên gọi con là gì đây?"
Giang Hi Phong nói: "Con muốn nó kêu là mẹ hay là chị?"
Giang Bích Nhân đỏ mặt: "Cái này... Con cũng không biết..."
Giang Hi Phong hôn lên mặt cô: "Làm vợ của ba ba thì sao?"
Giang Bích Nhân kinh ngạc: "Này... Này khẳng định không được... Con là con gái của ba ba..."
"Chẳng phải con nói yêu ba ba nhất sao? Chuyện này con thật sự không muốn?"
Giang Bích Nhân sợ hãi ba ba hiểu lầm cô, gần đây thật vất vả mới cùng ông thân cận một chút...
Nhưng mà, nhưng mà cô là con gái của ba ba, sao có thể làm vợ được...
"Mẹ con rời đi nhiều năm như vậy, ta luôn muốn có một người vợ, so với con gái thì ta càng cần một người vợ hơn. Nhân Nhân, von nguyện ý giúp ba ba không?" Vẻ mặt của người đàn ông lộ ra chút dịu dàng hiếm thấy, dường như rất có sức thuyết phục: "Hơn nữa đứa trẻ chúng ta về sau cũng sẽ có, không phải sao?"
Lời ba ba nói có vẻ như rất có đạo lí... Cô không hiểu được... Đầu óc rối loạn...
Giang Bích Nhân mơ mơ hồ hồ.
Giang Hi Phong hôn lên má cô: "Đứa nhỏ ngốc, đừng làm khó chính mình, không nghĩ ra cũng không sao, hết thảy có ba ba ở đây, chỉ cần con tin tưởng ta thì tốt rồi."
Hưm... Nhức đầu quá đi... Bất quá ba ba nói rất đúng... Tin tưởng ba ba nhất định không sai... Ông chắc chắn sẽ không hại cô...
Giang Bích Nhân gật đầu.
Giang Hi Phong xoay người đem Giang Bích Nhân đè dưới thân, tách hai chân cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ còn chảy ra tinh dịch thao đi vào. Bởi vì lúc trước đã làm qua hai lần, nên quy đầu sau khi tiến vào càng thêm hăng hái mà đâm đến chỗ sâu nhất, quy đầu thô cứng phá vỡ phòng tuyến, tiến thẳng hoàng thành yêu mị.
Giang Bích Nhân bắt lấy khăn trải giường, cả người run run thừa nhận côn th*t thao làm, kêu lên từng tiếng tao lãng mê người.
Người đàn ông ở một bên tàn nhẫn thao tử cung, một bên hỏi: "Đồng ý làm vợ của ba ba không hử?"
Giang Bích Nhân bị thao đến ngây ngốc, khoái cảm cuồn cuộn đánh sâu vào đại não cô, làm cho cô không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác, nhỏ giọng dâm mị rên rỉ: "Đồng ý... A a a... Nhân Nhân nghe lời... Ách a a... Nghe lời ba ba nhất... Ha a... Mọi thứ của con hết thảy đều là... Ba ba... Ưm a... Chon nên con gái phải làm... Vợ của ba ba... A a a... Ba ba... Ông xã... dương v*t lớn quá tuyệt... Thao chết con..."
Giang Hi Phong phốc phốc mà cuồng thao tiểu tử cung cao trào phun nước, tựa như đóng cọc từ trên xuống dưới tàn nhẫn thao đâm chọc. côn th*t giống như cây chêm vô tình mạnh mẽ lần lượt khai phá miệng tử cung, tiến thẳng vào nơi sâu nhất, đem bụng Giang Bích Nhân đỉnh nhô lên.
"A a a... Quá kịch liệt... A a a... Lại... Tới nữa a a a --!"
"Ưm a... Ba ba... Ông xã... A a... dương v*t quá lợi hại... Muốn cả đời... Đều bị ba ba thao... Ưm... Con gái phải bị ba ba... Thao chết... A a..."
"A a a... Nhẹ... Nhẹ chút... A a a... Tử cung sắp bị thao hỏng... Hức... Nhẹ... Chút... Ách... Bụng... Muốn rách... Huhu..."
Giang Bích Nhân bị người đàn ông giày vò đến không nói nên lời, cả người như bị điện giật thi nhau run rẩy, tiểu huyệt sung sướng không ngừng cao trào.
Giang Hi Phong giữ chặt Giang Bích Nhân đẩy nhanh tốc độ, sau đó vùi sâu vào tử cung cô bắn ra.
Giang Bích Nhân thét chói tai lần thứ hai đạt tới cao trào: "A a a a --!... Thật nóng... Tinh dịch ba ba quá lợi hại... Ưm a... Con gái lại cao trào... Ách... Thật trướng... Tử cung bị tinh dịch ông xã rót đầy... A a... Sẽ mang thai... Ha a..."
Sau khi cuộc vui kết thúc, Giang Bích Nhân không còn chút sức lực rúc vào trong ngực Giang Hi Phong, côn th*t của ông lúc này vẫn còn chôn trong tiểu huyệt ấm áp.
"Ba ba, người muốn con làm vợ như thế nào?"
Giang Hi Phong nhào nặn đôi gò bồng mềm mại: "Mỗi ngày đều ngoan ngoãn mở ra chân để ta thao, sau đó mang thai sinh đứa nhỏ của ta là được."
Giang Bích Nhân đỏ mặt: "Vậy ba ba muốn con kêu người như thế nào?"
"Ông xã hay ba ba, con muốn kêu sao cũng được."
Giang Bích Nhân ôm lấy Giang Hi Phong: "Nhưng mà... Con cảm thấy hơi xấu hổ a..."
Giang Hi Phong cười nhẹ, nâng mặt Giang Bích Nhân lên in xuống một nụ hôn sâu.
Bởi vì phải làm vợ của ba ba, cho nên không thể tiếp tục làm bạn gái của Học Ủy.
Tuy rằng cô có chút hổ thẹn với đối phương, nhưng không có biện pháp nào khác, vẫn là ba ba quan trọng hơn.
Giang Bích Nhân gọi điện thoại cho Học Ủy: "Học Ủy, học kỳ này tôi sẽ không đến trường học, trong nhà xảy ra chút việc."
"Còn có, Học Ủy cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, cùng cậu ở bên nhau tôi thật sự rất vui vẻ, nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy."
"Ba tôi đã biết chuyện của chúng ta, cũng đã nghiêm khắc dạy dỗ tôi một trận. Học Ủy cậu thật sự rất ưu tú, nhưng xin lỗi, tôi càng tôn trọng tới ý kiến của gia đình hơn, cho nên, chúng ta chia tay đi."
Sau khi cúp máy, Giang Bích Nhân liền kéo Học Ủy vào danh sách đen.
Tiếp đó chính là Cố Nam Sơn, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đem mọi chuyện nói cho Cố Nam Sơn.
"Cậu cùng với ba cậu...?!" Giọng nói của đối phương không che giấu được sự kinh hoảng.
"Ừm, bởi vì quá yêu ba ba... Cho nên tôi không thể từ chối."
Cố Nam Sơn trầm mặc lúc lâu, thanh âm dường như có chút hụt hẫng: "Được, tôi đã biết." Sau đó lại im lặng: "... Chúc cậu hạnh phúc."
Từ đó về sau, bọn họ tuy rằng không xóa số cũng không kéo đen nhau, phương thức liên lạc của Cố Nam Sơn vẫn an tĩnh mà nằm ở một góc trong điện thoại Giang Bích Nhân. Nhưng mà cô chưa bao giờ cùng Cố Nam Sơn liên lạc qua.
...
Sau khi cùng hai người kia nói rõ ràng, cô nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng nhất thời trống rỗng.
Ngày 2/3, trường học đã tiến hành khai giảng. Ba ba nói rằng đã giúp cô làm tốt thủ tục thôi học.
Kỳ thật cô ở trường trừ bỏ Cố Nam Sơn và Học Ủy, cũng không có người bạn nào đặc biệt. Cô vốn dĩ không thích học tập, phiền chán đi học.
Nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy, có cảm giác như là mất đi thứ gì đó...
Giang Bích Nhân ôm ngực, ngã nằm xuống giường, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống.
Vào lúc ở trên xe, Cố Nam Sơn giữ vị trí ghế lái, Giang Bích Nhân ngồi trong lòng ngực Nhậm Sâm Ngôn thừa nhận hắn ta lúc lắc mà thao, bên tai là âm thanh cuộc nói chuyện điện thoại của Nhậm Sâm Ngôn: "Tiểu Kiều, anh có chút việc nên đi trước."
Hắn ta thế mà vừa gọi điện cho Ngô Tiểu Kiều vừa thao cô...
Hai mắt Giang Bích Nhân đẫm lệ mông lung, vô cùng khẩn trương. Xe chạy trên đường lúc này lại cố tình xốc nảy một cái, giúp cho côn th*t Nhậm Sâm Ngôn thuận lợi phá vỡ miệng tử cung, hung hăng đánh vào vách tường mẫn cảm.
Giang Bích Nhân không kịp phòng bị mà rên lên một tiếng.
Ngô Tiểu Kiều ở bên kia hỏi: "Bên anh có âm thanh gì vậy?"
Giang Bích Nhân nghe thấy giọng nói của Ngô Tiểu Kiều, khẩn trương đến mức siết chặt huyệt nhỏ.
Nhậm Sâm Ngôn không hề có chút nào chột dạ, còn vô cùng thản nhiên nói: "Anh ở cùng em họ, nó đang ở trên xe anh thao một cô gái."
Sau đó hắn ta mạnh mẽ kéo xuống cánh tay mà Giang Bích Nhân dùng để che miệng, hung hăng đâm chọc tiểu tử cung yếu ớt mẫn cảm.
Giang Bích Nhân nhanh chóng bị đẩy lên đầu sóng cao triều, cô không nhịn được kêu thét thất thanh.
"Ánh mắt của em ấy không tồi, cô gái này quả thật vô cùng dâm đãng, vừa rồi trong bữa tiệc đã bị bắn hai lần, hiện tại còn quấn lấy em ấy cầu thao."
"Kêu nhiều thêm vài tiếng, cho bạn gái anh nghe một chút."
Giang Bích Nhân cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng khoái cảm một đợt rồi một đợt kéo đến càng lúc càng mạnh, cuối cùng cô dứt khoát để tự mình sa ngã, thuận ý lãng kêu.
Sau đó Giang Bích Nhân không biết Nhậm Sâm Ngôn cúp điện thoại từ khi nào, chỉ nghe thấy hắn ta nói với cô: "Tiểu Kiều bị sự dâm đãng của em làm cho cả kinh, còn khen em là cực phẩm tao hóa."
Giang Bích Nhân xấu hổ rơi nước mắt, thân thể cao trào run rẩy, tiểu huyệt ra sức xoắn chặt lấy côn th*t bên trong.
Khi Giang Bích Nhân được đưa đến nhà Nhậm Sâm Ngôn, hai người đàn ông thay phiên nhau tra tấn ba cái động trên người cô. Đến cuối cùng thì cơ thể non nớt đều bị tưới đầy tinh dịch, bụng nhỏ bởi vì cất chứa dị vật mà phồng lên trông thấy, hai mắt cô trắng dã trợn ngược, đầu óc hiện tại chỉ toàn là hình ảnh căn dương v*t.
Chờ tới khi hai người bọn họ chịu buông tha cho Giang Bích Nhân, thì cô đã không còn chút sức lực nằm liệt trên giường tưởng chừng như bị chơi hỏng. Cánh môi hồng nhuận sưng đỏ, mặt đầy vết bẩn, tóc tai dính đầy tinh dịch, trên người trải rộng vết niết dấu hôn xanh tím. Đặc biệt là vú và mông là khu vực tổn hại nặng nề nhất, hai đùi dang rộng không khép lại được. đầu v* bị chơi tới sưng đỏ trầy da, âm đế cũng rõ ràng sưng lên, bụng bị tinh dịch căng trướng. Hai cái động trước sau đều vô cùng thê thảm, thịt huyệt theo đó bị lôi kéo ra ngoài, chảy xuống nùng tinh đặc sệt.
Nhậm Sâm Ngôn tấm tắc khen ngợi: "Thật đẹp." Sau đó cầm lấy máy ảnh canh chuẩn góc chụp.
Một đêm hỗn loạn qua đi, Giang Bích Nhân ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Cùng với Cố Nam Sơn và Nhậm Sâm Ngôn ngồi chung bàn ăn cơm, Giang Bích Nhân cảm thấy hơi kỳ quái.
"Không ngờ hai người vậy mà lại là anh em bà con."
Tâm trạng Cố Nam Sơn vẫn như cũ không thể nào tốt lên, vì thế lạnh lùng ăn cơm, không thèm trả lời.
Nhậm Sâm Ngôn nói: "Cuộc sống này có những chuyện thật trùng hợp nha nha, không nghĩ tới em cùng với em trai anh còn có loại quan hệ này." Sau đó lại nói tiếp: "Đồ mà em ăn chính là do em ấy làm, mùi vị không tồi đúng không? Em trai anh suy ra thì rất soái còn là hạng người có tiền, kiểu đàn ông toàn năng như vậy không dễ tìm đâu, em có muốn thử đồng ý làm bạn gái nó?"
Nói xong, liền kéo tay Giang Bích Nhân hôn xuống: "Đến lúc đó em có thể hưởng thụ cả hai người bọn anh, chẳng phải rất hoàn mỹ sao? Ngày hôm qua em cũng đã thử rồi, có phải cảm thấy sung sướng như muốn bay lên trời?"
Giang Bích Nhân nghe lời nói của hắn ta kỳ thật hơi chút dao động, nhưng bất quá cuối cùng vẫn lắc đầu: "Em không làm bạn gái của Cố Nam Sơn, cũng có thể cùng các anh chơi mà."
Chiếc nĩa trong tay Cố Nam Sơn trượt dài trên đĩa tạo ra một loại âm thanh chói tai.
Giang Bích Nhân mờ mịt mà nhìn hắn ta, cảm thấy bản thân nói không sai.
Nhậm Sâm Ngôn ở một bên cười ha hả.
Sau đó hắn ta đưa Giang Bích Nhân về nhà, cũng may ba ba mấy ngày trước đã đi công tác, bằng không cô cũng không biết nên giải thích số vết tích này như thế nào.
Qua mấy ngày sau Giang Hi Phong trở về, dưới tác dụng của thuốc đặc hiệu Giang Bích Nhân đã khôi phục trạng thái bình thường. Thấy ba ba liền nhào lên quấn lấy ông cầu ôm hôn.
Giang Hi Phong mới đi công tác nửa tháng thôi nhưng đã nhớ con gái không chịu được, nhanh tay ném áo khoác qua một bên liền gấp gáp đi qua phòng khách. Trực tiếp đè Giang Bích Nhân xuống ghế sofa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đem quần áo cô cởi sạch, vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm.
"Tiểu tao hóa, mới đó mà đã không chờ được? Xem con ướt thành như vậy, đến bước dạo đầu ta cũng không cần làm nữa."
"Ưm a... Nhìn thấy ba ba liền ướt... A a a... Con gái là... Đồ chơi của ba ba... A a... Người lúc nào muốn thao liền thao..."
Giang Hi Phong hung hăng tiến vào chỗ sâu bên trong tiểu huyệt, côn th*t thô to để thẳng ngay miệng tử cung.
"Ha a... Sướng quá... A a a... Ba ba dùng sức... Ưm a... Thao chết con... A a... Tao huyệt vẫn luôn chờ... dương v*t lớn của ba ba..."
Giang Hi Phong hưng phấn từng cái từng cái tàn nhẫn đâm mạnh, nỗ lực muốn thao mở cửa rào khép kín, tiến vào sâu hơn.
Giang Bích Nhân bị đâm cho vừa đau vừa sướng, thân thể giống như bị điện giật, đầu ngón chân co rút cuộn chặt.
Dưới những nỗ lực không ngừng của Giang Hi Phong, ông cuối cùng cũng thành công phá vỡ rào chắn, côn th*t lỗ mãng tàn nhẫn trực tiếp đâm thẳng vào cổ tử cung.
Giang Bích Nhân ngay lập tức thét chói tai cao trào: "A a a --!... dương v*t lớn của ba ba... Ha a... Thao tiến tử cung con gái dâm đãng... A a... Quá tuyệt vời..."
"Tử cung của con gái... Ưm a... Chính là vì dương v*t ba ba mà sinh ra... Chuyên chú tiếp thu tinh dịch... A a... Mà ba ba sở hữu... Tất cả đều phải bắn vào tử cung con... Ưm... Thích nhất... Tinh dịch ba ba... Ha a... Trứng của con... A a... Khẳng định cũng... Rất thích t*ng trùng của người... A a a... Muốn mang thai... Sinh cho ba ba bảo bảo đáng yêu..."
côn th*t Giang Hi Phong bị lời cợt nhả của Giang Bích Nhân kích thích nhanh chóng biến lớn thêm một vòng, điên cuồng mà ở tiểu huyệt cô dũng mãnh thao làm. Tựa như được lắp động cơ tàn nhẫn đâm chọc tử cung, âm thanh va chạm "bạch bạch" kịch liệt nối tiếp nhau, hòa cùng tiếng nước quẩn quanh trong phòng khách.
Giang Bích Nhân bị thao cao trào liên tục, hai mắt rưng rưng, vừa kêu vừa khóc, thậm chí không nói nên lời.
Đến khi Giang Hi Phong rót đầy tử cung cô, cả người Giang Bích Nhân run rẩy, thét lên một tiếng thất thanh: "A a a... Lại... Tới a a a --!... Sướng chết... Ách a... Thật trướng... Ha... Quá nhiều... Ưm a... Lại bắn ngay kỳ nguy hiểm... A a... Lần này nhất định sẽ mang thai... Ô a... Tử cung bị bắn tràn đầy..."
Cuối cùng hai người thay đổi tư thế làm thêm vài lần nữa, bụng Giang Bích Nhân lúc này đã chứa đầy tinh dịch, cô rúc vào trong ngực Giang Hi Phong, ôm ông nói: "Ba ba, ngươi có phải cố ý hay không, dù đi công tác như thế nào, nhưng chỉ cần con đến kỳ nguy hiểm, thì người liền sẽ trở về bắn đầy tử cung con." Cô rón rén lại gần hôn lên mặt người đàn ông: "Ba ba, người cũng rất muốn con mang thai đứa nhỏ của người đúng không?"
Giang Hi Phong cảm giác bản thân sau khi vượt qua gông xiềng đạo đức thì xác thật có chút điên cuồng, ông đúng là muốn thử xem con gái mang thai đứa nhỏ của ông sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Ông hôn nhẹ lên trán Giang Bích Nhân, không hề phủ nhận: "Nếu đã nói vậy thì con phải cố gắng mang thai, sinh thêm cho ba ba vài đứa nhỏ."
Giang Bích Nhân do dự một lúc: "Nhưng mà... Nếu mang thai thì không thể đi học."
Giang Hi Phong ôm lấy Giang Bích Nhân hôn môi: "Không có việc gì, có ba đây nuôi con, học tập quá mức mệt mỏi, con không cần học cũng được. Huống chi ta bắn nhiều lần như vậy, gần đây con nhất định cũng không uống thuốc, nói không chừng trong bụng đã có rồi, thai phụ thì làm sao mà chịu mệt được."
Giang Bích Nhân đỏ mặt, đồng thời cũng hơi chút hoang mang: "Vậy... Ba ba cũng thấy con không cần học tập sao...?"
Giang Hi Phong hôn môi cô: "Con chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chơi, sinh bảo bảo cho ta là được, những việc khác đều không cần nghĩ tới."
Học tập thật sự rất mệt, nhưng khi cùng ba ba làm chuyện này cô lại cảm thấy rất vui sướng...
Không thể phủ nhận, con người đều có tính lười biếng, sau khi nghe ba ba nói như vậy, Giang Bích Nhân không khỏi trở nên bối rối, học tập về sau thật sự không cần thiết sao?
Trong lòng cô ẩn ẩn có chút buồn bã mất mát, nhưng mỗi ngày của kỳ nghỉ đều cùng ba ba lấy các loại tư thế điên cuồng làm tình, đại não nhanh chóng bị khoái cảm chiếm cứ, dần dần không thèm nghĩ đến chuyện gì khác.
Khi trường học bắt đầu khai giảng vào tháng 3, Giang Hi Phong ôm Giang Bích Nhân vào trong ngực, một bên thao, một bên nói: "Khai giảng cũng đừng đi, ngoan ngoãn ở nhà sinh bảo bảo cho ba ba được không?"
Giang Bích Nhân ôm chặt lấy đối phương, bị thao cao trào liên tục, không ngừng rên rỉ: "Ưm a... Được... A a... Không đi học... Sinh bảo bảo cho ba ba... Ha a... Ba ba cố gắng nỗ lực... Ưm... Hôm nay cũng là kỳ nguy hiểm... A a... Bắn thật nhiều vào trong tử cung con... A a a... Nhất định sẽ mang thai..."
"Đúng là bảo bối ngoan của ba ba." Giang Hi Phong đem Giang Bích Nhân hung hăng ấn xuống, đồng thời chuyển động côn th*t đột nhiên thúc mạnh về phía trước, quy đầu để ở chỗ sâu nhất trong tử cung phun ra từng luồng dịch thể trắng đục.
"A a a... Bị tinh dịch ba ba... Bắn tới tràn đầy... A a... Sướng quá... Tử cung thật trướng... Ha a... Muốn mang thai..."
Sau khi làm xong, Giang Bích Nhân vô lực mà dựa lên trên người Giang Hi Phong, nói: "Ba ba, nếu đứa nhỏ sinh ra phải làm sao bây giờ, nó nên gọi con là gì đây?"
Giang Hi Phong nói: "Con muốn nó kêu là mẹ hay là chị?"
Giang Bích Nhân đỏ mặt: "Cái này... Con cũng không biết..."
Giang Hi Phong hôn lên mặt cô: "Làm vợ của ba ba thì sao?"
Giang Bích Nhân kinh ngạc: "Này... Này khẳng định không được... Con là con gái của ba ba..."
"Chẳng phải con nói yêu ba ba nhất sao? Chuyện này con thật sự không muốn?"
Giang Bích Nhân sợ hãi ba ba hiểu lầm cô, gần đây thật vất vả mới cùng ông thân cận một chút...
Nhưng mà, nhưng mà cô là con gái của ba ba, sao có thể làm vợ được...
"Mẹ con rời đi nhiều năm như vậy, ta luôn muốn có một người vợ, so với con gái thì ta càng cần một người vợ hơn. Nhân Nhân, von nguyện ý giúp ba ba không?" Vẻ mặt của người đàn ông lộ ra chút dịu dàng hiếm thấy, dường như rất có sức thuyết phục: "Hơn nữa đứa trẻ chúng ta về sau cũng sẽ có, không phải sao?"
Lời ba ba nói có vẻ như rất có đạo lí... Cô không hiểu được... Đầu óc rối loạn...
Giang Bích Nhân mơ mơ hồ hồ.
Giang Hi Phong hôn lên má cô: "Đứa nhỏ ngốc, đừng làm khó chính mình, không nghĩ ra cũng không sao, hết thảy có ba ba ở đây, chỉ cần con tin tưởng ta thì tốt rồi."
Hưm... Nhức đầu quá đi... Bất quá ba ba nói rất đúng... Tin tưởng ba ba nhất định không sai... Ông chắc chắn sẽ không hại cô...
Giang Bích Nhân gật đầu.
Giang Hi Phong xoay người đem Giang Bích Nhân đè dưới thân, tách hai chân cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ còn chảy ra tinh dịch thao đi vào. Bởi vì lúc trước đã làm qua hai lần, nên quy đầu sau khi tiến vào càng thêm hăng hái mà đâm đến chỗ sâu nhất, quy đầu thô cứng phá vỡ phòng tuyến, tiến thẳng hoàng thành yêu mị.
Giang Bích Nhân bắt lấy khăn trải giường, cả người run run thừa nhận côn th*t thao làm, kêu lên từng tiếng tao lãng mê người.
Người đàn ông ở một bên tàn nhẫn thao tử cung, một bên hỏi: "Đồng ý làm vợ của ba ba không hử?"
Giang Bích Nhân bị thao đến ngây ngốc, khoái cảm cuồn cuộn đánh sâu vào đại não cô, làm cho cô không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác, nhỏ giọng dâm mị rên rỉ: "Đồng ý... A a a... Nhân Nhân nghe lời... Ách a a... Nghe lời ba ba nhất... Ha a... Mọi thứ của con hết thảy đều là... Ba ba... Ưm a... Chon nên con gái phải làm... Vợ của ba ba... A a a... Ba ba... Ông xã... dương v*t lớn quá tuyệt... Thao chết con..."
Giang Hi Phong phốc phốc mà cuồng thao tiểu tử cung cao trào phun nước, tựa như đóng cọc từ trên xuống dưới tàn nhẫn thao đâm chọc. côn th*t giống như cây chêm vô tình mạnh mẽ lần lượt khai phá miệng tử cung, tiến thẳng vào nơi sâu nhất, đem bụng Giang Bích Nhân đỉnh nhô lên.
"A a a... Quá kịch liệt... A a a... Lại... Tới nữa a a a --!"
"Ưm a... Ba ba... Ông xã... A a... dương v*t quá lợi hại... Muốn cả đời... Đều bị ba ba thao... Ưm... Con gái phải bị ba ba... Thao chết... A a..."
"A a a... Nhẹ... Nhẹ chút... A a a... Tử cung sắp bị thao hỏng... Hức... Nhẹ... Chút... Ách... Bụng... Muốn rách... Huhu..."
Giang Bích Nhân bị người đàn ông giày vò đến không nói nên lời, cả người như bị điện giật thi nhau run rẩy, tiểu huyệt sung sướng không ngừng cao trào.
Giang Hi Phong giữ chặt Giang Bích Nhân đẩy nhanh tốc độ, sau đó vùi sâu vào tử cung cô bắn ra.
Giang Bích Nhân thét chói tai lần thứ hai đạt tới cao trào: "A a a a --!... Thật nóng... Tinh dịch ba ba quá lợi hại... Ưm a... Con gái lại cao trào... Ách... Thật trướng... Tử cung bị tinh dịch ông xã rót đầy... A a... Sẽ mang thai... Ha a..."
Sau khi cuộc vui kết thúc, Giang Bích Nhân không còn chút sức lực rúc vào trong ngực Giang Hi Phong, côn th*t của ông lúc này vẫn còn chôn trong tiểu huyệt ấm áp.
"Ba ba, người muốn con làm vợ như thế nào?"
Giang Hi Phong nhào nặn đôi gò bồng mềm mại: "Mỗi ngày đều ngoan ngoãn mở ra chân để ta thao, sau đó mang thai sinh đứa nhỏ của ta là được."
Giang Bích Nhân đỏ mặt: "Vậy ba ba muốn con kêu người như thế nào?"
"Ông xã hay ba ba, con muốn kêu sao cũng được."
Giang Bích Nhân ôm lấy Giang Hi Phong: "Nhưng mà... Con cảm thấy hơi xấu hổ a..."
Giang Hi Phong cười nhẹ, nâng mặt Giang Bích Nhân lên in xuống một nụ hôn sâu.
Bởi vì phải làm vợ của ba ba, cho nên không thể tiếp tục làm bạn gái của Học Ủy.
Tuy rằng cô có chút hổ thẹn với đối phương, nhưng không có biện pháp nào khác, vẫn là ba ba quan trọng hơn.
Giang Bích Nhân gọi điện thoại cho Học Ủy: "Học Ủy, học kỳ này tôi sẽ không đến trường học, trong nhà xảy ra chút việc."
"Còn có, Học Ủy cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, cùng cậu ở bên nhau tôi thật sự rất vui vẻ, nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy."
"Ba tôi đã biết chuyện của chúng ta, cũng đã nghiêm khắc dạy dỗ tôi một trận. Học Ủy cậu thật sự rất ưu tú, nhưng xin lỗi, tôi càng tôn trọng tới ý kiến của gia đình hơn, cho nên, chúng ta chia tay đi."
Sau khi cúp máy, Giang Bích Nhân liền kéo Học Ủy vào danh sách đen.
Tiếp đó chính là Cố Nam Sơn, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đem mọi chuyện nói cho Cố Nam Sơn.
"Cậu cùng với ba cậu...?!" Giọng nói của đối phương không che giấu được sự kinh hoảng.
"Ừm, bởi vì quá yêu ba ba... Cho nên tôi không thể từ chối."
Cố Nam Sơn trầm mặc lúc lâu, thanh âm dường như có chút hụt hẫng: "Được, tôi đã biết." Sau đó lại im lặng: "... Chúc cậu hạnh phúc."
Từ đó về sau, bọn họ tuy rằng không xóa số cũng không kéo đen nhau, phương thức liên lạc của Cố Nam Sơn vẫn an tĩnh mà nằm ở một góc trong điện thoại Giang Bích Nhân. Nhưng mà cô chưa bao giờ cùng Cố Nam Sơn liên lạc qua.
...
Sau khi cùng hai người kia nói rõ ràng, cô nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng nhất thời trống rỗng.
Ngày 2/3, trường học đã tiến hành khai giảng. Ba ba nói rằng đã giúp cô làm tốt thủ tục thôi học.
Kỳ thật cô ở trường trừ bỏ Cố Nam Sơn và Học Ủy, cũng không có người bạn nào đặc biệt. Cô vốn dĩ không thích học tập, phiền chán đi học.
Nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy, có cảm giác như là mất đi thứ gì đó...
Giang Bích Nhân ôm ngực, ngã nằm xuống giường, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.