Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
Chương 11
Nhất Nhân Lộ Quá
05/07/2021
Trợ lý Tiêu vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên, lúc nghe thấy cấp trên nói, mắt kính như sắp nứt ra.
Vất vả lắm cô mới chấp nhận được chuyện CP tan vỡ, cũng quyết định nhịn đau cắt thịt mình ra viết thiệp hồng gửi đi, kết quả thì sao? Sau mấy ngày tổng tài lại có người mới.
Đại diện Trần trong cái vòng nhuộm này lăn lộn nhiều năm, đã sớm luyện ra được một đôi mắt nhìn thấu mọi việc. Bây giờ nghe Đỗ tổng nói xong, trong lòng đang so sánh.
Ăn cơm cũng không có gì, nhưng tổng tài lại nhấn mạnh chữ "hai người". Hiện tại vẫn là ban ngày ban mặt, có cần gấp gáp vậy không?
Chẳng qua, nếu là nghệ sĩ khác dưới trướng của mình thì cũng không sao. Nhưng thằng nhóc Vưu Hạo Vũ này là đứa cứng đầu, tính tình thì kiêu ngạo, không có mình bổ túc cậu ta hồi lâu thì còn khướt cậu ta mới đến. Tuy rằng chuyện này có vặn đầu cậu ta ra thì thằng nhóc đó cũng không chịu.
Đại diện Trần còn nhớ khi nhóm nam TODAY vừa thành lập không lâu, đại diện Trần dắt díu năm thành viên đi ăn cơm với bên đầu tư tiết mục, Vưu Hạo Vũ tới việc kính rượu còn mặt nặng mày nhẹ, nói chi tới chịu quy tắc ngầm. Nhưng mà đại diện Trần cũng không muốn buông tha cơ hội ngon ăn này.
Nếu nghệ sĩ của mình có thể trèo lên được đùi của tổng tài tập đoàn Đỗ thị, từ nay về sau đối với mấy đại ngôn từ công ty nhỏ cũng không cần xem, sự nghiệp của mình cũng có thể cao lên một bậc.
Đúng rồi, chỉ cần là nghệ sĩ dưới trướng mình thôi. Không nhất thiết là Vưu Hạo Vũ.
Hơn nữa xét một chút, so với cái tên cứng đầu Vưu Hạo Vũ, hình như đại diện Trần thấy mình quá bất công với bốn người còn lại rồi. Ngày thường phần lớn tài nguyên cũng đem cho nghệ sĩ khác.
Ai biết vòng ra vòng vào thế nào lại trở về bên người Vưu Hạo Vũ. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Nỗi lòng của đại diện Trần trăm phương ngàn chuyển, lại không biểu hiện ra mặt, làm ra vẻ khó xử:
"Thật ra là như thế này, nói ra cũng thật xấu hổ quá. Buổi chiều Vưu Hạo Vũ còn có buổi phỏng vấn, nếu là ăn cơm mới đi thì e không kịp... "
Vưu Hạo Vũ liếc mắt nhìn người đại diện nhà mình. Tại sao cậu không biết mình còn có một buổi phỏng vấn vậy? Bởi vì bị thương mà lịch trình đều bị lùi hoặc hủy bỏ.
Đỗ Hữu hơi thất vọng, muốn nói để lần sau, lại nghe đại diện Trần nói:
"Nếu không thì vầy đi, bây giờ chúng ta hẹn lúc nào đó đi ăn. Lần sau tôi sẽ mang các thành viên trong TODAY lại đây, mời Đỗ tổng ăn cơm."
Đại diện Trần cười tủm tỉm, đồng thời quan sát sắc mặt của Đỗ Hữu.
Người đại diện không tin. Ngoại trừ Vưu Hạo Vũ, chẳng lẽ Đỗ tổng không nhìn trúng ai nữa sao?
Đỗ Hữu: "Một mình Vưu Hạo Vũ được rồi."
Đại diện Trần cứng đờ.
Sắc mặt Vưu Hạo Vũ trắng bệch.
Đỗ Hữu tưởng đối phương không nghe rõ, lặp lại: "Một mình Vưu Hạo Vũ được rồi."
Trợ lý Tiêu nhịn không được tháo mắt kính xuống lau.
Sắc mặt Vưu Hạo Vũ trắng bệch, cố nén xuống xúc động muốn tông cửa ra ngoài.
Đại diện Trần không hiểu. Tuy nói Vưu Hạo Vũ là người đẹp nhất trong cả năm, nhưng những người khác cũng không kém, tính tình cũng tốt hơn, tại sao ai cũng thích Vưu Hạo Vũ?
Đẹp trai an tĩnh rớt giá rồi sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, đại diện Trần ngồi kế bên thấy tay Vưu Hạo Vũ đang nắm lại thành quyền. Giây tiếp theo chắc chắn sẽ xông ra đánh người, đại diện Trần còn lạ gì nữa.
Trước hết ổn định hai người đã.
"Vậy à, cũng được." Đại diện Trần cười mỉa: "Chúng tôi đi về suy nghĩ đã, lần sau sẽ liên hệ với anh."
Ăn một bữa cơm thôi mà, cần gì hoảng loạn thế?
Đỗ Hữu tuy rằng không hiểu, nhưng cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Vậy thì lần sau gặp."
Người đại diện nói xong lập tức mang Vưu Hạo Vũ ra cửa. Trợ lý nhỏ cũng vội vàng cúi chào Đỗ Hữu rồi ra ngoài.
Ba người vào thang máy, nhấn nút xuống tầng để xe.
Tươi cười trên mặt đại diện Trần biến mất, khi nhìn Vưu Hạo Vũ đã là vẻ mặt chán ghét, "Chỉ là ăn một bữa cơm, cậu trưng cái mặt đó ra làm gì? Nếu không phải tôi ngăn cản, cậu còn muốn đánh người phải không?"
"Ăn cơm?" Vưu Hạo Vũ cười, "Mấy lần trước anh cũng lừa tôi như vậy. Kết quả thì sao, đã ăn còn muốn động tay động chân, vậy thì cũng đừng trách tôi đánh người."
"Cậu -- " Đại diện Trần nhíu mày, "Đúng là không biết tốt xấu!"
Đúng là lúc trước đại diện Trần có đưa cậu đi ăn cơm với bên hợp tác. Nhưng người ta cùng lắm chỉ sờ cái tay, cọ cái đùi, kết quả thằng nhóc này liền bùng nổ xốc bàn ăn lên, làm anh ta phải đi xin lỗi.
Thông cáo không có không nói, còn hỏng mất một chỗ nhân mạch. Từ sau lần đó, đại diện Trần cũng không trông cậy vào cậu ta nữa.
Hiện tại vất vả muốn chết mới có một tinh anh trong thương nghiệp nhả ra một cành ôliu, thằng nhóc này cũng không chịu hiểu mà nắm chắc cơ hội.
"Đỗ tổng cũng không phải là người tầm thường. Cậu chỉ cần ở bên anh ta, dù cậu có ở trước mặt công chúng OOC, cũng sẽ không ai nói cậu."
Trợ lý gật như gà con mổ thóc, "Đúng đó đúng đó, anh Trần nói không sai. Hơn nữa Đỗ tổng lớn lên rất đẹp, nói ra còn cho là anh chiếm tiện nghi người ta......"
"Cậu nói cái gì?" Vưu Hạo Vũ nheo hai mắt lại.
Trợ lý nhỏ tát mặt mình một cái, không dám nói tiếp.
Đại diện Trần ôm ngực: "Chính cậu suy xét cho tốt. Người như Đỗ tổng cậu có muốn cũng không thể chạm tới. Mà chính cậu muốn cả đời chỉ làm một thần tượng sao. Muốn bước càng cao, cần thiết phải có quý nhân phù trợ."
"Chậc."
"Ting" một tiếng thang máy dừng lại, đã tới tầng đỗ xe rồi, Vưu Hạo Vũ không quay đầu lại mà đi ra thang máy, ném hai người kia ở phía sau.
Cậu không có ý kiến với Đỗ Hữu, dù sao anh ta cũng giúp cậu nhiều rồi. Cái cậu ghét nhất là thái độ của người đại diện. Lần đầu tiên gặp mặt đại diện cũng cho cậu ấn tượng không tốt, như thể không làm việc xấu thì chịu không được.
Ở chung với loại người này chỉ sợ nhiều một giây cũng khiến không khí bẩn tưởi lên.
Sau khi mời người ta ăn không được, Đỗ Hữu về tới văn phòng. Trợ lý Tiêu đi theo phía sau, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hiện tại lòng cô như đay rối, rất muốn biết chân mệnh thiên tử trong lòng tổng tài là ai, đừng hủy mất CP của cô nữa.
Sau khi ngồi vào bàn làm việc của mình, điện thoại trên bàn vang lên.
Ánh mắt trợ lý Tiêu cứ day dứt không rời bóng lưng tổng tài, sau đành thò tay ra tiếp điện thoại.
"A lô."
Sau khi nghe đầu bên kia nói xong, cô bất giác nhấp miệng.
"Được, tôi đã biết."
Đỗ Hữu đi vào văn phòng, còn chưa ngồi xuống, trợ lý Tiêu liền theo vào: "Xin lỗi. Đỗ tổng, dưới quầy tiếp tân gọi tới, nói có người tìm anh."
Thân là một người tổng tài bá đạo, nếu muốn gặp mặt thì phải hẹn trước, càng đừng nói là có người ở trước quầy tiếp tân nói muốn gặp.
Đỗ Hữu không lên tiếng, ý bảo tiếp tục.
Trợ lý Tiêu chần chờ một chút, nói: "Người nọ nói tên mình là Tiêu Điền Điền. Cậu ta nói chỉ cần anh nghe cái tên này thì sẽ gặp mình."
Vất vả lắm cô mới chấp nhận được chuyện CP tan vỡ, cũng quyết định nhịn đau cắt thịt mình ra viết thiệp hồng gửi đi, kết quả thì sao? Sau mấy ngày tổng tài lại có người mới.
Đại diện Trần trong cái vòng nhuộm này lăn lộn nhiều năm, đã sớm luyện ra được một đôi mắt nhìn thấu mọi việc. Bây giờ nghe Đỗ tổng nói xong, trong lòng đang so sánh.
Ăn cơm cũng không có gì, nhưng tổng tài lại nhấn mạnh chữ "hai người". Hiện tại vẫn là ban ngày ban mặt, có cần gấp gáp vậy không?
Chẳng qua, nếu là nghệ sĩ khác dưới trướng của mình thì cũng không sao. Nhưng thằng nhóc Vưu Hạo Vũ này là đứa cứng đầu, tính tình thì kiêu ngạo, không có mình bổ túc cậu ta hồi lâu thì còn khướt cậu ta mới đến. Tuy rằng chuyện này có vặn đầu cậu ta ra thì thằng nhóc đó cũng không chịu.
Đại diện Trần còn nhớ khi nhóm nam TODAY vừa thành lập không lâu, đại diện Trần dắt díu năm thành viên đi ăn cơm với bên đầu tư tiết mục, Vưu Hạo Vũ tới việc kính rượu còn mặt nặng mày nhẹ, nói chi tới chịu quy tắc ngầm. Nhưng mà đại diện Trần cũng không muốn buông tha cơ hội ngon ăn này.
Nếu nghệ sĩ của mình có thể trèo lên được đùi của tổng tài tập đoàn Đỗ thị, từ nay về sau đối với mấy đại ngôn từ công ty nhỏ cũng không cần xem, sự nghiệp của mình cũng có thể cao lên một bậc.
Đúng rồi, chỉ cần là nghệ sĩ dưới trướng mình thôi. Không nhất thiết là Vưu Hạo Vũ.
Hơn nữa xét một chút, so với cái tên cứng đầu Vưu Hạo Vũ, hình như đại diện Trần thấy mình quá bất công với bốn người còn lại rồi. Ngày thường phần lớn tài nguyên cũng đem cho nghệ sĩ khác.
Ai biết vòng ra vòng vào thế nào lại trở về bên người Vưu Hạo Vũ. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Nỗi lòng của đại diện Trần trăm phương ngàn chuyển, lại không biểu hiện ra mặt, làm ra vẻ khó xử:
"Thật ra là như thế này, nói ra cũng thật xấu hổ quá. Buổi chiều Vưu Hạo Vũ còn có buổi phỏng vấn, nếu là ăn cơm mới đi thì e không kịp... "
Vưu Hạo Vũ liếc mắt nhìn người đại diện nhà mình. Tại sao cậu không biết mình còn có một buổi phỏng vấn vậy? Bởi vì bị thương mà lịch trình đều bị lùi hoặc hủy bỏ.
Đỗ Hữu hơi thất vọng, muốn nói để lần sau, lại nghe đại diện Trần nói:
"Nếu không thì vầy đi, bây giờ chúng ta hẹn lúc nào đó đi ăn. Lần sau tôi sẽ mang các thành viên trong TODAY lại đây, mời Đỗ tổng ăn cơm."
Đại diện Trần cười tủm tỉm, đồng thời quan sát sắc mặt của Đỗ Hữu.
Người đại diện không tin. Ngoại trừ Vưu Hạo Vũ, chẳng lẽ Đỗ tổng không nhìn trúng ai nữa sao?
Đỗ Hữu: "Một mình Vưu Hạo Vũ được rồi."
Đại diện Trần cứng đờ.
Sắc mặt Vưu Hạo Vũ trắng bệch.
Đỗ Hữu tưởng đối phương không nghe rõ, lặp lại: "Một mình Vưu Hạo Vũ được rồi."
Trợ lý Tiêu nhịn không được tháo mắt kính xuống lau.
Sắc mặt Vưu Hạo Vũ trắng bệch, cố nén xuống xúc động muốn tông cửa ra ngoài.
Đại diện Trần không hiểu. Tuy nói Vưu Hạo Vũ là người đẹp nhất trong cả năm, nhưng những người khác cũng không kém, tính tình cũng tốt hơn, tại sao ai cũng thích Vưu Hạo Vũ?
Đẹp trai an tĩnh rớt giá rồi sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, đại diện Trần ngồi kế bên thấy tay Vưu Hạo Vũ đang nắm lại thành quyền. Giây tiếp theo chắc chắn sẽ xông ra đánh người, đại diện Trần còn lạ gì nữa.
Trước hết ổn định hai người đã.
"Vậy à, cũng được." Đại diện Trần cười mỉa: "Chúng tôi đi về suy nghĩ đã, lần sau sẽ liên hệ với anh."
Ăn một bữa cơm thôi mà, cần gì hoảng loạn thế?
Đỗ Hữu tuy rằng không hiểu, nhưng cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Vậy thì lần sau gặp."
Người đại diện nói xong lập tức mang Vưu Hạo Vũ ra cửa. Trợ lý nhỏ cũng vội vàng cúi chào Đỗ Hữu rồi ra ngoài.
Ba người vào thang máy, nhấn nút xuống tầng để xe.
Tươi cười trên mặt đại diện Trần biến mất, khi nhìn Vưu Hạo Vũ đã là vẻ mặt chán ghét, "Chỉ là ăn một bữa cơm, cậu trưng cái mặt đó ra làm gì? Nếu không phải tôi ngăn cản, cậu còn muốn đánh người phải không?"
"Ăn cơm?" Vưu Hạo Vũ cười, "Mấy lần trước anh cũng lừa tôi như vậy. Kết quả thì sao, đã ăn còn muốn động tay động chân, vậy thì cũng đừng trách tôi đánh người."
"Cậu -- " Đại diện Trần nhíu mày, "Đúng là không biết tốt xấu!"
Đúng là lúc trước đại diện Trần có đưa cậu đi ăn cơm với bên hợp tác. Nhưng người ta cùng lắm chỉ sờ cái tay, cọ cái đùi, kết quả thằng nhóc này liền bùng nổ xốc bàn ăn lên, làm anh ta phải đi xin lỗi.
Thông cáo không có không nói, còn hỏng mất một chỗ nhân mạch. Từ sau lần đó, đại diện Trần cũng không trông cậy vào cậu ta nữa.
Hiện tại vất vả muốn chết mới có một tinh anh trong thương nghiệp nhả ra một cành ôliu, thằng nhóc này cũng không chịu hiểu mà nắm chắc cơ hội.
"Đỗ tổng cũng không phải là người tầm thường. Cậu chỉ cần ở bên anh ta, dù cậu có ở trước mặt công chúng OOC, cũng sẽ không ai nói cậu."
Trợ lý gật như gà con mổ thóc, "Đúng đó đúng đó, anh Trần nói không sai. Hơn nữa Đỗ tổng lớn lên rất đẹp, nói ra còn cho là anh chiếm tiện nghi người ta......"
"Cậu nói cái gì?" Vưu Hạo Vũ nheo hai mắt lại.
Trợ lý nhỏ tát mặt mình một cái, không dám nói tiếp.
Đại diện Trần ôm ngực: "Chính cậu suy xét cho tốt. Người như Đỗ tổng cậu có muốn cũng không thể chạm tới. Mà chính cậu muốn cả đời chỉ làm một thần tượng sao. Muốn bước càng cao, cần thiết phải có quý nhân phù trợ."
"Chậc."
"Ting" một tiếng thang máy dừng lại, đã tới tầng đỗ xe rồi, Vưu Hạo Vũ không quay đầu lại mà đi ra thang máy, ném hai người kia ở phía sau.
Cậu không có ý kiến với Đỗ Hữu, dù sao anh ta cũng giúp cậu nhiều rồi. Cái cậu ghét nhất là thái độ của người đại diện. Lần đầu tiên gặp mặt đại diện cũng cho cậu ấn tượng không tốt, như thể không làm việc xấu thì chịu không được.
Ở chung với loại người này chỉ sợ nhiều một giây cũng khiến không khí bẩn tưởi lên.
Sau khi mời người ta ăn không được, Đỗ Hữu về tới văn phòng. Trợ lý Tiêu đi theo phía sau, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hiện tại lòng cô như đay rối, rất muốn biết chân mệnh thiên tử trong lòng tổng tài là ai, đừng hủy mất CP của cô nữa.
Sau khi ngồi vào bàn làm việc của mình, điện thoại trên bàn vang lên.
Ánh mắt trợ lý Tiêu cứ day dứt không rời bóng lưng tổng tài, sau đành thò tay ra tiếp điện thoại.
"A lô."
Sau khi nghe đầu bên kia nói xong, cô bất giác nhấp miệng.
"Được, tôi đã biết."
Đỗ Hữu đi vào văn phòng, còn chưa ngồi xuống, trợ lý Tiêu liền theo vào: "Xin lỗi. Đỗ tổng, dưới quầy tiếp tân gọi tới, nói có người tìm anh."
Thân là một người tổng tài bá đạo, nếu muốn gặp mặt thì phải hẹn trước, càng đừng nói là có người ở trước quầy tiếp tân nói muốn gặp.
Đỗ Hữu không lên tiếng, ý bảo tiếp tục.
Trợ lý Tiêu chần chờ một chút, nói: "Người nọ nói tên mình là Tiêu Điền Điền. Cậu ta nói chỉ cần anh nghe cái tên này thì sẽ gặp mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.