Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 1: Đòi Bồi Thường
Duy Mạc Đăng Hỏa
04/12/2023
Lúc bác sĩ mở cửa phòng bệnh thì nghe được bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
"Ông chắc chắn muốn dây dưa với tôi sao? Cái tôi có chính là thời gian kì kèo với ông, chỉ là không biết các ông có thể có bao nhiêu sức lực để chống án với tôi thôi!"
"Tôi lười nghe ông nói nhảm, chúng ta trực tiếp gặp nhau tại cục Lao Động."
Giọng nói dừng lại vài giây đồng hồ, sau đó chậc một tiếng, trong giọng nói còn mang theo chút ghét bỏ.
"Sớm nói vậy không phải là tốt sao, thật lãng phí thời gian."
Bác sĩ ho khan một tiếng theo bản năng, người đang gọi điện thoại liền quay đầu nhìn về phía bác sĩ.
Không thể không nói, đó là một thanh niên lớn lên có diện mạo rất dễ nhìn, da trắng đứng dưới ánh mặt trời giống như trong suốt, đôi mắt dài nhỏ, con ngươi đen như mực, dáng vẻ giống như là trong tranh bước ra, khí chất toàn thân lại sạch sẽ khiến người nhìn cảm thấy cậu hẳn là một văn nhân mặc khách, mở miệng ra là nói chi, hồ, giả, dã.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần đối thoại với cậu quá ba phút thì sẽ biết cậu chẳng phải "văn nhân mặc khách" gì cả, chỉ là có dáng vẻ lừa người, ngậm miệng thì ngoan ngoãn, mở miệng là khiến người ta ước gì cậu không có miệng.
Thẩm Tín có vẻ ngoài lừa người cúp điện thoại.
Cho dù mặc đồng phục bệnh nhân thì dáng người cậu vẫn thon dài đẹp đẽ, ngón tay cậu dài nhỏ, đặc biệt là lúc cầm di động, có lẽ còn tinh tế hơn cả người mẫu tay chụp ảnh trên mạng.
"Bác sĩ tới kiểm tra phòng sao?"
Thẩm Tín hỏi.
"Ừ."
Bác sĩ đáp.
"Tôi cùng các bác sĩ khác đã nghiên cứu báo cáo kiểm tra của cậu ngày hôm qua, quyết định cho cậu xuất viện vào hôm nay."
Thẩm Tín khẽ nhíu mày: "Vậy vấn đề ảo giác thì sao?"
"Tôi cũng đã thảo luận chuyện này với chủ nhiệm khoa thần kinh. Chúng tôi cùng cho rằng, đây chỉ là di chứng tạm thời, theo thời gian sẽ khỏi hẳn, chỉ cần không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày thì không cần để ý tới nó."
"Ồ!"
Thẩm Tín gật đầu.
"Được rồi, vậy thì có thể nhờ bác sĩ cấp cho tôi một giấy xác nhận di chứng hay không?"
Bác sĩ cảm thấy kỳ quái hỏi lại cậu: "Cấp thì cấp được, nhưng cậu muốn dùng nó làm gì?"
"Đương nhiên là để đòi bồi thường tai nạn lao động rồi!"
Thẩm Tín nói một cách đương nhiên.
"Cho nên nhờ bác sĩ xác nhận khoa trương lên một chút, để tôi có thể lấy được nhiều tiền nhất có thể."
Bác sĩ hiểu ra thì gật đầu nói: "Giấy xác nhận thì có thể cấp cho cậu, nhưng chỉ có thể làm theo đúng thực tế, sẽ không thể làm quá lên để cho cậu lấy thêm tiền. Đây là vấn đề y đức."
Thẩm Tín nở nụ cười: "Ai da, không phải chỉ là đùa chút thôi sao, đừng quá để ý như vậy. Cứ dựa theo đúng tình hình thực tế là được."
Bác sĩ mang theo biểu cảm kỳ quái rời đi, chỉ để lại một mình Thẩm Tín ở trong phòng bệnh.
Thẩm Tín cũng không làm thủ tục xuất viện trước, mà đi kiểm tra lại tất cả thư khiếu nại của mình, đảm bảo chúng đã nằm trong hộp thư nháp, chỉ thiếu mỗi việc bấm nút để gửi đi mà thôi.
Chỉ cần cậu không thương lượng được với công ty, thì sẽ lập tức gửi thư khiếu nại.
"Ông chắc chắn muốn dây dưa với tôi sao? Cái tôi có chính là thời gian kì kèo với ông, chỉ là không biết các ông có thể có bao nhiêu sức lực để chống án với tôi thôi!"
"Tôi lười nghe ông nói nhảm, chúng ta trực tiếp gặp nhau tại cục Lao Động."
Giọng nói dừng lại vài giây đồng hồ, sau đó chậc một tiếng, trong giọng nói còn mang theo chút ghét bỏ.
"Sớm nói vậy không phải là tốt sao, thật lãng phí thời gian."
Bác sĩ ho khan một tiếng theo bản năng, người đang gọi điện thoại liền quay đầu nhìn về phía bác sĩ.
Không thể không nói, đó là một thanh niên lớn lên có diện mạo rất dễ nhìn, da trắng đứng dưới ánh mặt trời giống như trong suốt, đôi mắt dài nhỏ, con ngươi đen như mực, dáng vẻ giống như là trong tranh bước ra, khí chất toàn thân lại sạch sẽ khiến người nhìn cảm thấy cậu hẳn là một văn nhân mặc khách, mở miệng ra là nói chi, hồ, giả, dã.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần đối thoại với cậu quá ba phút thì sẽ biết cậu chẳng phải "văn nhân mặc khách" gì cả, chỉ là có dáng vẻ lừa người, ngậm miệng thì ngoan ngoãn, mở miệng là khiến người ta ước gì cậu không có miệng.
Thẩm Tín có vẻ ngoài lừa người cúp điện thoại.
Cho dù mặc đồng phục bệnh nhân thì dáng người cậu vẫn thon dài đẹp đẽ, ngón tay cậu dài nhỏ, đặc biệt là lúc cầm di động, có lẽ còn tinh tế hơn cả người mẫu tay chụp ảnh trên mạng.
"Bác sĩ tới kiểm tra phòng sao?"
Thẩm Tín hỏi.
"Ừ."
Bác sĩ đáp.
"Tôi cùng các bác sĩ khác đã nghiên cứu báo cáo kiểm tra của cậu ngày hôm qua, quyết định cho cậu xuất viện vào hôm nay."
Thẩm Tín khẽ nhíu mày: "Vậy vấn đề ảo giác thì sao?"
"Tôi cũng đã thảo luận chuyện này với chủ nhiệm khoa thần kinh. Chúng tôi cùng cho rằng, đây chỉ là di chứng tạm thời, theo thời gian sẽ khỏi hẳn, chỉ cần không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày thì không cần để ý tới nó."
"Ồ!"
Thẩm Tín gật đầu.
"Được rồi, vậy thì có thể nhờ bác sĩ cấp cho tôi một giấy xác nhận di chứng hay không?"
Bác sĩ cảm thấy kỳ quái hỏi lại cậu: "Cấp thì cấp được, nhưng cậu muốn dùng nó làm gì?"
"Đương nhiên là để đòi bồi thường tai nạn lao động rồi!"
Thẩm Tín nói một cách đương nhiên.
"Cho nên nhờ bác sĩ xác nhận khoa trương lên một chút, để tôi có thể lấy được nhiều tiền nhất có thể."
Bác sĩ hiểu ra thì gật đầu nói: "Giấy xác nhận thì có thể cấp cho cậu, nhưng chỉ có thể làm theo đúng thực tế, sẽ không thể làm quá lên để cho cậu lấy thêm tiền. Đây là vấn đề y đức."
Thẩm Tín nở nụ cười: "Ai da, không phải chỉ là đùa chút thôi sao, đừng quá để ý như vậy. Cứ dựa theo đúng tình hình thực tế là được."
Bác sĩ mang theo biểu cảm kỳ quái rời đi, chỉ để lại một mình Thẩm Tín ở trong phòng bệnh.
Thẩm Tín cũng không làm thủ tục xuất viện trước, mà đi kiểm tra lại tất cả thư khiếu nại của mình, đảm bảo chúng đã nằm trong hộp thư nháp, chỉ thiếu mỗi việc bấm nút để gửi đi mà thôi.
Chỉ cần cậu không thương lượng được với công ty, thì sẽ lập tức gửi thư khiếu nại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.