Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết, Tôi Trọng Sinh Báo Thù
Chương 13:
Tương Lai Yếu Trị Bán Cá Ức
12/07/2024
Ba đứa trẻ ngồi không yên.
Tạ Gia Bảo: "Bà ơi, cháu đói rồi, cháu ngửi thấy mùi thịt rồi."
Tạ Gia Lạc: "Cháu cũng ngửi thấy rồi, bà ơi, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt."
Tạ Gia Kiệt: "Ăn thịt, ăn thịt, không cho cháu ăn thịt, cháu sẽ nằm lăn ra đất ăn vạ."
"Ôi chao, cháu ngoan của bà, dưới đất lạnh không, mau dậy đi.Con trai à, đi coi xem con đàn bà kia nấu cơm chưa. Sao lâu vậy vẫn chưa bê ra, khéo nó lại đang ăn vụng.”
Tạ Xuyên lắc đầu, khinh thường nói: "Mẹ thấy cô ta dám không? Một thằng đàn ông như tôi mà chui vào bếp thì ra thể thống gì, hầm xương phải mất thời gian chứ. Xong thì cô ta sẽ bưng ra thôi, đợi đi."
Hôm nay gã đi làm mệt lắm, không muốn động đậy gì cả.
Chu Tuệ một miếng sườn, một miếng rau, một miếng cơm, ăn ngon lành.
Tạ Xuyên có thể đợi nhưng mấy đứa con trai của gã thì không đợi được. Rất nhanh, tiếng gọi của Tạ Gia Bảo đã vọng đến từ cửa sổ bếp.
"Bố ơi, bà ơi, hai người ra xem này, con đàn bà đê tiện này trộm ăn sau lưng chúng ta kìa."
Tạ Gia Lạc cũng nhìn thấy.
"Bố ơi, nó ăn trộm thịt của chúng ta, bố ra đây đi, ra đây đánh chết nó đi."
Tạ Gia Kiệt nhỏ con, không nhìn thấy. Nhưng không ảnh hưởng đến việc nó cũng hét theo: "Bố ơi, đánh chết nó đi."
Tạ Xuyên nghe tiếng chạy tới, nhìn qua cửa sổ. Thấy Chu Tuệ đang ăn ngon lành, miệng nhét đầy thức ăn, giống như một chú sóc nhỏ.
"Chu Tuệ, mang đồ ăn ra đây, mọi người cùng ăn. Làm sao có thể để mẹ chồng và chồng chờ, còn mình ăn trước được."
Chu Tuệ không để ý đến gã ta, tăng tốc độ ăn.
"Chu Tuệ, tôi cho cô thêm một cơ hội, tự cô ra đây, hoặc là tôi vào. Tôi vào thì không đơn giản như vậy đâu." Tạ Xuyên đe dọa.
Chu Tuệ nghe vậy theo bản năng rùng mình, nước mắt suýt rơi. Những lời tương tự như vậy, kiếp trước cô đã nghe quá nhiều. Những lời này vừa dứt, đón chào cô chính là nắm đấm và đá.
Chu Tuệ, đừng sợ, gã ta không thể đánh mình được nữa, cô tự an ủi mình trong lòng.
Tạ Xuyên thấy cô không hề lay động, bắt đầu đẩy cửa. Phát hiện cửa không đẩy được, sắc mặt gã ta lạnh lùng.
Con đàn bà đê tiện, dám khóa cửa.
"Gia Bảo, Gia Lạc, Gia Kiệt, tránh xa ra, đừng để bị thương."
Ba đứa trẻ tránh ra, Tạ Xuyên bắt đầu đạp cửa. Từng tiếng như đập vào lòng Chu Tuệ.
Cửa bếp dù sao cũng là gỗ, không chắc chắn lắm, bản lề han gỉ rung rinh muốn rơi, rất nhanh đã rơi xuống.
Chu Tuệ đứng dậy trước, mới không bị cửa đập trúng.
Tạ Xuyên đi vào vốn định ra tay đánh cô. Nhưng còn chưa đánh, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô.
"Cô khóc cái gì? Cô ăn trộm thịt còn ấm ức à?"
Chu Tuệ cũng không muốn khóc nhưng nỗi sợ sinh lý và bóng ma tâm lý khiến cô không thể nhịn được. Cô cũng không có cách nào. Chu Tuệ đặt bát xuống, tiện tay cầm lấy kẹp than trên mặt đất.
"Anh đừng lại đây, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng lại đây."
Tạ Xuyên cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
"Chu Tuệ, tôi có phải quá nể mặt cô không, đặt kẹp than trong tay xuống, đừng ép tôi ra tay."
"Tôi đặt xuống thì anh sẽ không ra tay sao? Anh chỉ đánh tôi đau hơn thôi, anh đừng hòng lừa tôi!" Chu Tuệ hét lớn.
Tạ Xuyên có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô. Luôn cảm thấy đôi mắt đó có thể nhìn thấu mọi thứ. Chu Tuệ dường như hiểu gã ta rất rõ, luôn có thể dự đoán chính xác động tác tiếp theo của gã ta.
Là trùng hợp sao?
Tạ Gia Bảo: "Bà ơi, cháu đói rồi, cháu ngửi thấy mùi thịt rồi."
Tạ Gia Lạc: "Cháu cũng ngửi thấy rồi, bà ơi, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt."
Tạ Gia Kiệt: "Ăn thịt, ăn thịt, không cho cháu ăn thịt, cháu sẽ nằm lăn ra đất ăn vạ."
"Ôi chao, cháu ngoan của bà, dưới đất lạnh không, mau dậy đi.Con trai à, đi coi xem con đàn bà kia nấu cơm chưa. Sao lâu vậy vẫn chưa bê ra, khéo nó lại đang ăn vụng.”
Tạ Xuyên lắc đầu, khinh thường nói: "Mẹ thấy cô ta dám không? Một thằng đàn ông như tôi mà chui vào bếp thì ra thể thống gì, hầm xương phải mất thời gian chứ. Xong thì cô ta sẽ bưng ra thôi, đợi đi."
Hôm nay gã đi làm mệt lắm, không muốn động đậy gì cả.
Chu Tuệ một miếng sườn, một miếng rau, một miếng cơm, ăn ngon lành.
Tạ Xuyên có thể đợi nhưng mấy đứa con trai của gã thì không đợi được. Rất nhanh, tiếng gọi của Tạ Gia Bảo đã vọng đến từ cửa sổ bếp.
"Bố ơi, bà ơi, hai người ra xem này, con đàn bà đê tiện này trộm ăn sau lưng chúng ta kìa."
Tạ Gia Lạc cũng nhìn thấy.
"Bố ơi, nó ăn trộm thịt của chúng ta, bố ra đây đi, ra đây đánh chết nó đi."
Tạ Gia Kiệt nhỏ con, không nhìn thấy. Nhưng không ảnh hưởng đến việc nó cũng hét theo: "Bố ơi, đánh chết nó đi."
Tạ Xuyên nghe tiếng chạy tới, nhìn qua cửa sổ. Thấy Chu Tuệ đang ăn ngon lành, miệng nhét đầy thức ăn, giống như một chú sóc nhỏ.
"Chu Tuệ, mang đồ ăn ra đây, mọi người cùng ăn. Làm sao có thể để mẹ chồng và chồng chờ, còn mình ăn trước được."
Chu Tuệ không để ý đến gã ta, tăng tốc độ ăn.
"Chu Tuệ, tôi cho cô thêm một cơ hội, tự cô ra đây, hoặc là tôi vào. Tôi vào thì không đơn giản như vậy đâu." Tạ Xuyên đe dọa.
Chu Tuệ nghe vậy theo bản năng rùng mình, nước mắt suýt rơi. Những lời tương tự như vậy, kiếp trước cô đã nghe quá nhiều. Những lời này vừa dứt, đón chào cô chính là nắm đấm và đá.
Chu Tuệ, đừng sợ, gã ta không thể đánh mình được nữa, cô tự an ủi mình trong lòng.
Tạ Xuyên thấy cô không hề lay động, bắt đầu đẩy cửa. Phát hiện cửa không đẩy được, sắc mặt gã ta lạnh lùng.
Con đàn bà đê tiện, dám khóa cửa.
"Gia Bảo, Gia Lạc, Gia Kiệt, tránh xa ra, đừng để bị thương."
Ba đứa trẻ tránh ra, Tạ Xuyên bắt đầu đạp cửa. Từng tiếng như đập vào lòng Chu Tuệ.
Cửa bếp dù sao cũng là gỗ, không chắc chắn lắm, bản lề han gỉ rung rinh muốn rơi, rất nhanh đã rơi xuống.
Chu Tuệ đứng dậy trước, mới không bị cửa đập trúng.
Tạ Xuyên đi vào vốn định ra tay đánh cô. Nhưng còn chưa đánh, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô.
"Cô khóc cái gì? Cô ăn trộm thịt còn ấm ức à?"
Chu Tuệ cũng không muốn khóc nhưng nỗi sợ sinh lý và bóng ma tâm lý khiến cô không thể nhịn được. Cô cũng không có cách nào. Chu Tuệ đặt bát xuống, tiện tay cầm lấy kẹp than trên mặt đất.
"Anh đừng lại đây, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng lại đây."
Tạ Xuyên cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
"Chu Tuệ, tôi có phải quá nể mặt cô không, đặt kẹp than trong tay xuống, đừng ép tôi ra tay."
"Tôi đặt xuống thì anh sẽ không ra tay sao? Anh chỉ đánh tôi đau hơn thôi, anh đừng hòng lừa tôi!" Chu Tuệ hét lớn.
Tạ Xuyên có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô. Luôn cảm thấy đôi mắt đó có thể nhìn thấu mọi thứ. Chu Tuệ dường như hiểu gã ta rất rõ, luôn có thể dự đoán chính xác động tác tiếp theo của gã ta.
Là trùng hợp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.