Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám
Chương 30: Bị Xa Lánh
BạcPhận
26/04/2023
Bỗng bên tai nghe cái gì đó nổ bùm bụp kéo theo sau đó âm thanh hỗn tạp quỷ
dị. Có tiếng gào thét đau khổ tang thương, có tiếng chửa bới nặng nề, có tiếng nhiều người xì xà xì xầm, nhưng không nghe rõ thứ ngôn ngữ gì.
Đinh tai nhức óc vô cùng.
"HAHAHA!!! Ta sẽ cho ngươi một cái khởi đầu sung sướng".
"Sau đó ta sẽ cho ngươi đau khổ! HAHAHA!".
Tiếng cười to nhất lấn áp những tạp âm kia xuống, lúc này tiếng cười vang xa, mọi thứ im bặt.
"Ngươi biết tại sao ta lại cho ngươi trải nghiệm cuộc đời của người đàn ông này không Tạ Thành?".
"Ngươi và ta hợp cơ số đấy".
"Nhưng đó không phải lý do...".
"Bởi vì ta ghen tị với ngươi! HAHA!!".
Gã tự biên tự diễn, cười điên khùng.
"Tạ Thành à, ngươi được mọi người yêu thích như vậy, ta nhìn làm ta tủi thân lắm bởi cuộc đời ta nhiều đau khổ bất hạnh không được ưu ái như ngươi".
"Cho nên ta muốn ngươi một lần nếm trải mùi vị khốn nạn, ấu trĩ, hơn thế nữa là địa ngục!".
"Tạ Thành à.. HAHA! Tạ Thành.. HAHA!!! Chúc ngươi trải nghiệm vui vẻ, HAHA!!!".
"IM! CÚT RA KHỎI ĐẦU TAO MAU!". Anh ôm đầu đau đớn hét lên.
BỐP!
Cái chén bằng đất sét trong thùng nước, anh đập đầu chính mình. Cái chén bể nát.
Vài giọt máu lách tách rơi xuống đất, trán bị tét một đường máu dài lăn xuống má. Anh sầm mặt thở hỗn hễn, điên loạn vì kẻ quỷ dị trong tâm trí.
"Hưng Hưng!!!".
Không đợi anh phản ứng, Tần Nhĩ hốt hoảng chạy đến nắm lấy cổ tay anh, y liền lôi anh vào nhà nhẹ nhàng nhấn vai anh xuống giường. Nhanh chống lấy hộp cứu thương trong tủ, cẩn thận sơ cứu.
Chậm rãi dùng băng gạt tỉ mỉ băng bó, y đau lòng nhìn vết thương, tay khẽ xoa đầu anh: "Có phải em lại tái phát nữa không?".
Tần Nhĩ giống như đã cùng anh trải qua cái hoàn cảnh anh tự kỷ đập vỡ đầu bản thân mình. Hưng Hưng im lặng ôm eo y, nhụi đầu lên bụng y.
Cái tái phát đó đúng thiệt Hưng Hưng trước đây từng bị, người ta gọi là tâm thần phân liệt khiến bệnh nhân từ trạng thái bình thường bỗng không kiềm nổi cảm xúc mà tự hại chính mình.
"Tạ Thành...".
Âm thanh gã đàn ông trong tâm trí ám ảnh vẫn vương vấn vang lên một cái tên, anh nghe liền cảm thấy quen thuộc quyến luyến vô cùng, giống như đó mới chính là tên của mình.
Nhưng anh là Hưng Hưng, Hưng Hưng của A Nhĩ!
"Thanh Phi Hưng!".
Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu, nhưng đó không phải giọng của gã đàn ông kia bởi giọng nói này nhẹ mỏng như cánh chim.
Vù vù vù.
Một loạt làn khói trắng mơ hồ, kỳ ảo mang theo trên đó là những thước phim hình ảnh, cơ hồ có thể thấy là thước dây cuộc đời của một người. Trong nháy mắt, Tần Nhĩ trước mặt bỗng biến mất thay vào đó là từng hình ảnh thi nhau xoay vòng quanh anh. Xoay chậm rãi từ tốn, không biết bị thứ lực vô hình gì điều khiển mà trong phút chốc những thước phim quay cuồng nhìn hoa cả mắt. Anh ôm đầu ngã quỵ xuống đất.
Phành Phạch!
Những thước phim đột ngột đâm xuyên vào cơ thể anh một cách hung tợn, anh đau đớn trợn mắt.
Thứ nước đỏ tươi bắn ra vương vải, nhìn lại đó không phải máu của anh mà nó chính là một con dê bị người ta xuyên giáo mà chết.
Ngẩng đầu, anh liền thấy mình nằm giữa đồng cỏ mênh mông, trống trải, bầu trời trong xanh yên bình.
Con dê bên cạnh ngã gục, máu me đầm đìa chảy thành vũng lăn dài đến dính vào người anh. Nhưng anh chẳng thèm bận tâm, cứ muốn nằm im.
Gió mát quá.
Cảm thấy có gì đó dính trên mí mắt liền dùng tay quẹt đi, khi giơ tay ra mảng trời xanh êm dịu biến mất. Trước mắt là một loạt thước phim xuất hiện, mờ quá không thấy rõ hình ảnh bên trong, anh liền nheo mắt lại để nhìn kỹ. Bỗng nhiên những thước phim lao thẳng thâm nhập vào đầu anh, những ký ức buồn tủi, đau đớn xé nát tâm can lòng người đột ngột hiển thị trong ánh mắt lóng lánh ánh nước của anh.
Những thứ âm thanh mắng nhiếc chửi rủa, tiếng người khóc lóc thảm thương, âm thanh hỗn tạp nối đuôi xuất hiện hòa hợp thành một nùi.
"Tại sao tao lại sinh ra một con quái vật kinh tởm như mày chứ? Cút!".
"Không mà, mẹ ơi.. Con không phải quái vật, làm ơn.. Làm ơn.. Cho con sống như một con người được không".
"Cút ra.. CÚT RA! Đừng có lại gần tao! Aaa!".
"Phu nhân!".
"Mau.. Mau bắt nó, giết nó đi!".
"Vâng!".
"Không! Không! Đừng làm vậy với tôi! Thả tôi ra!".
"Đau... Đau... Đau quá, hic, cầu xin các người đừng làm như vậy với tôi!".
"Sao cái đuôi này của mày lại mọc lên nữa rồi?! Hôm nay có bữa tiệc trọng đại tổ chức tại gia, khốn kiếp! Không cắt đuôi nữa, người đâu mau đem nó nhốt lại không cho người ngoài nhìn thấy".
"Ai cho mày lá gan ăn cắp đồ trong nhà?! Hôm nay mày phải chết!".
Xoảng!
Trong đầu vang âm thanh vỡ vụn, nghe tan nát thê lương khiến lòng người xé nát, tang thương.
Bỗng cảm thấy bên má mình có dòng nước ấm chảy xuống, là dòng lệ anh không khống chế được mà rơi.
Khi nãy dường như là ký ức của Hưng Hưng lúc còn nhỏ, một ký ức tủi nhục, đau lòng khiến sự mệt mỏi day vẳng dằn vặt anh đến giờ.
Anh là Thanh Phi Hưng, một kẻ bị ba mẹ gọi là quái vật rồi bỏ rơi, bị mọi người ghét bỏ xa lánh.
Chỉ vì sinh ra có cái đuôi dị thường như đuôi chó.
Gia tộc Thanh Phi ba đời đều rất tin tâm linh rằng Thanh Phi Hưng chính là do Cẩu Ma đầu thai lên.
Lúc anh chào đời vừa mở mắt liền bị thầy pháp phán một câu xanh rờn.
"Thứ quỷ ma này không nên cho nó tồn tại trong gia tộc, ắt có tai họa ập đến".
Người trong nhà hốt hoảng sợ hãi, mẹ anh vô cùng đau khổ không muốn mất anh. Nhưng ba anh một lòng kiên quyết, không giết anh nhưng tuyệt đối không cho anh sống với danh phận đại thiếu gia của gia tộc Thanh Phi liền cho anh sống và lớn lên với đám người hầu trong nhà.
Vù vù vù...
Những hồi ức khép lại cùng làn khói tản ra dần biến mất, khung cảnh trước mắt tan rã. Quay về thực tại, nước mắt anh đã thấm ướt hết áo của Tần Nhĩ.
"Ngoan, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa". Tần Nhĩ xoa đầu anh, ân cần dỗ dành.
Thanh Phi Hưng siết chặt eo y, không để lộ ra biểu cảm lúc này vì không muốn y nhìn thấy lại đau lòng vì anh.
Giọng anh khàn khàn do khóc khiến anh nghẹt mũi: "A Nhĩ, em lại nhớ đến những chuyện không hay ở quá khứ rồi".
Tần Nhĩ nâng mặt anh lên, ngón tay nhẹ nhàng quẹt đi những giọt lệ đọng lại trên khóe mắt anh. Y biết mỗi khi tái phát là anh sẽ nhớ đến những hồi ức không hay, sẽ tự làm khó chính mình.
Tần Nhĩ dịu dàng an ủi: "Không sao đâu Hưng Hưng à, trong cuộc sống đôi lúc bất chợt nhớ về quá khứ".
"Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ. Hiện tại em đã có anh bầu bạn bên cạnh, chăm lo cho em cho nên anh sẽ không làm em phải đau khổ Hưng Hưng à".
Cảm nhận được sự yêu thương từ y lan tỏa khắp căn nhà khiến anh vô cùng hạnh phúc. Những nỗi đau trong tim cũng dần tan đi, bây giờ chỉ còn lại ấm áp của Tần Nhĩ dành cho Thanh Phi Hưng.
Thanh Phi Hưng lúc này chỉ muốn ôm y mãi, bộ dạng nũng nịu: "A Nhĩ, nếu không có anh có lẽ em không còn hi vọng để sống đến giờ đâu".
Tần Nhĩ hôn lên trán anh, mỉm cười: "Bởi anh thương em, cũng chỉ còn em cho nên không muốn mất em".
Tâm trạng anh cũng tốt, cái đuôi phía sau cũng cảm nhận niềm vui mà vẫy vẫy, lúc lắc.
"Ô, cái đuôi của em lành rồi à?". Tần Nhĩ nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi cẩu của anh.
"Hì hì, dao kéo bình thường sao có thể làm đau em chứ".
Thanh Phi Hưng nhớ lại mấy ngày trước xuống thôn bị một kẻ điên cầm dao rượt, kết cục không né kịp liền bị gã phi dao trúng cái đuôi, đứt lìa một nữa. Nhưng điều đó đối với anh cảm giác như muỗi cắn không tí đau đớn nào.
Tần Nhĩ lo lắng nhưng vẫn phì cười.
Mặt trời buổi trưa đang nắng chói chang bỗng có mây đen kéo đến, nắng nóng bất chợt tản đi, gió mát ùa đến. Tạo cho người ta cảm thấy thoải mái, nóng nực xua đi.
Thanh Phi Hưng vội mặc áo vào, tiện tay đi ngang trước cửa phòng lấy chiếc nón lá đội lên rồi bước ra ngoài.
"Chờ em đi với anh".
Tần Nhĩ xách trên tay một chiếc giỏ nhỏ được đan bằng tre sắc xảo, trông lúc nào cũng mới tinh. Quay đầu, y khoác lấy tay anh kéo đi, năng lượng trong người y bỗng tăng vọt: "Lần này anh nhất định sẽ thành công pha chế thần dược để cái đuôi em biến mất hoàn toàn, như vậy em có thể hòa nhập với mọi người".
Thanh Phi Hưng nghe liền sáng mắt: "Đi liền thôi anh".
Ngọn núi mang tên U Lâm rừng tre rậm rạp, hai người sống chung với nhau trên ngọn núi rừng tre cô độc nằm phía sau thôn Hòn Lũy. Đường từ thôn đến núi cách mấy dặm, đường xá không dài nhưng hẻo lánh, gập ghềnh khó đi.
Quanh năm suốt tháng không ai đến gần ngọn núi không phải vì sợ mệt hay khó chịu. Là người trong thôn từ thời vua chúa xa xưa truyền tai đồn đại rằng trên ngọn núi này có một con quỷ chấn giữ đã mấy ngàn năm.
Người ta nói, hình dạng con quỷ như con người bình thường, ban ngày nó xuống núi sinh hoạt như con người, ban đêm biến nguyên hình về hang ổ trú ngụ. Bất kỳ động tĩnh của con người đến gần nó sẽ không tha mạng, liền quyền rủa cho kẻ xâm phạm chết không toàn thây.
________
[Tui Vẽ]
:>
Tạ Thành tự dưng thành Hưng Hưng cái làm công một thời gian.
:))) Chung quy Tạ Thành vẫn là thụ nha.
là thụ của Lưu Vũ và Tạ Anh.
"HAHAHA!!! Ta sẽ cho ngươi một cái khởi đầu sung sướng".
"Sau đó ta sẽ cho ngươi đau khổ! HAHAHA!".
Tiếng cười to nhất lấn áp những tạp âm kia xuống, lúc này tiếng cười vang xa, mọi thứ im bặt.
"Ngươi biết tại sao ta lại cho ngươi trải nghiệm cuộc đời của người đàn ông này không Tạ Thành?".
"Ngươi và ta hợp cơ số đấy".
"Nhưng đó không phải lý do...".
"Bởi vì ta ghen tị với ngươi! HAHA!!".
Gã tự biên tự diễn, cười điên khùng.
"Tạ Thành à, ngươi được mọi người yêu thích như vậy, ta nhìn làm ta tủi thân lắm bởi cuộc đời ta nhiều đau khổ bất hạnh không được ưu ái như ngươi".
"Cho nên ta muốn ngươi một lần nếm trải mùi vị khốn nạn, ấu trĩ, hơn thế nữa là địa ngục!".
"Tạ Thành à.. HAHA! Tạ Thành.. HAHA!!! Chúc ngươi trải nghiệm vui vẻ, HAHA!!!".
"IM! CÚT RA KHỎI ĐẦU TAO MAU!". Anh ôm đầu đau đớn hét lên.
BỐP!
Cái chén bằng đất sét trong thùng nước, anh đập đầu chính mình. Cái chén bể nát.
Vài giọt máu lách tách rơi xuống đất, trán bị tét một đường máu dài lăn xuống má. Anh sầm mặt thở hỗn hễn, điên loạn vì kẻ quỷ dị trong tâm trí.
"Hưng Hưng!!!".
Không đợi anh phản ứng, Tần Nhĩ hốt hoảng chạy đến nắm lấy cổ tay anh, y liền lôi anh vào nhà nhẹ nhàng nhấn vai anh xuống giường. Nhanh chống lấy hộp cứu thương trong tủ, cẩn thận sơ cứu.
Chậm rãi dùng băng gạt tỉ mỉ băng bó, y đau lòng nhìn vết thương, tay khẽ xoa đầu anh: "Có phải em lại tái phát nữa không?".
Tần Nhĩ giống như đã cùng anh trải qua cái hoàn cảnh anh tự kỷ đập vỡ đầu bản thân mình. Hưng Hưng im lặng ôm eo y, nhụi đầu lên bụng y.
Cái tái phát đó đúng thiệt Hưng Hưng trước đây từng bị, người ta gọi là tâm thần phân liệt khiến bệnh nhân từ trạng thái bình thường bỗng không kiềm nổi cảm xúc mà tự hại chính mình.
"Tạ Thành...".
Âm thanh gã đàn ông trong tâm trí ám ảnh vẫn vương vấn vang lên một cái tên, anh nghe liền cảm thấy quen thuộc quyến luyến vô cùng, giống như đó mới chính là tên của mình.
Nhưng anh là Hưng Hưng, Hưng Hưng của A Nhĩ!
"Thanh Phi Hưng!".
Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu, nhưng đó không phải giọng của gã đàn ông kia bởi giọng nói này nhẹ mỏng như cánh chim.
Vù vù vù.
Một loạt làn khói trắng mơ hồ, kỳ ảo mang theo trên đó là những thước phim hình ảnh, cơ hồ có thể thấy là thước dây cuộc đời của một người. Trong nháy mắt, Tần Nhĩ trước mặt bỗng biến mất thay vào đó là từng hình ảnh thi nhau xoay vòng quanh anh. Xoay chậm rãi từ tốn, không biết bị thứ lực vô hình gì điều khiển mà trong phút chốc những thước phim quay cuồng nhìn hoa cả mắt. Anh ôm đầu ngã quỵ xuống đất.
Phành Phạch!
Những thước phim đột ngột đâm xuyên vào cơ thể anh một cách hung tợn, anh đau đớn trợn mắt.
Thứ nước đỏ tươi bắn ra vương vải, nhìn lại đó không phải máu của anh mà nó chính là một con dê bị người ta xuyên giáo mà chết.
Ngẩng đầu, anh liền thấy mình nằm giữa đồng cỏ mênh mông, trống trải, bầu trời trong xanh yên bình.
Con dê bên cạnh ngã gục, máu me đầm đìa chảy thành vũng lăn dài đến dính vào người anh. Nhưng anh chẳng thèm bận tâm, cứ muốn nằm im.
Gió mát quá.
Cảm thấy có gì đó dính trên mí mắt liền dùng tay quẹt đi, khi giơ tay ra mảng trời xanh êm dịu biến mất. Trước mắt là một loạt thước phim xuất hiện, mờ quá không thấy rõ hình ảnh bên trong, anh liền nheo mắt lại để nhìn kỹ. Bỗng nhiên những thước phim lao thẳng thâm nhập vào đầu anh, những ký ức buồn tủi, đau đớn xé nát tâm can lòng người đột ngột hiển thị trong ánh mắt lóng lánh ánh nước của anh.
Những thứ âm thanh mắng nhiếc chửi rủa, tiếng người khóc lóc thảm thương, âm thanh hỗn tạp nối đuôi xuất hiện hòa hợp thành một nùi.
"Tại sao tao lại sinh ra một con quái vật kinh tởm như mày chứ? Cút!".
"Không mà, mẹ ơi.. Con không phải quái vật, làm ơn.. Làm ơn.. Cho con sống như một con người được không".
"Cút ra.. CÚT RA! Đừng có lại gần tao! Aaa!".
"Phu nhân!".
"Mau.. Mau bắt nó, giết nó đi!".
"Vâng!".
"Không! Không! Đừng làm vậy với tôi! Thả tôi ra!".
"Đau... Đau... Đau quá, hic, cầu xin các người đừng làm như vậy với tôi!".
"Sao cái đuôi này của mày lại mọc lên nữa rồi?! Hôm nay có bữa tiệc trọng đại tổ chức tại gia, khốn kiếp! Không cắt đuôi nữa, người đâu mau đem nó nhốt lại không cho người ngoài nhìn thấy".
"Ai cho mày lá gan ăn cắp đồ trong nhà?! Hôm nay mày phải chết!".
Xoảng!
Trong đầu vang âm thanh vỡ vụn, nghe tan nát thê lương khiến lòng người xé nát, tang thương.
Bỗng cảm thấy bên má mình có dòng nước ấm chảy xuống, là dòng lệ anh không khống chế được mà rơi.
Khi nãy dường như là ký ức của Hưng Hưng lúc còn nhỏ, một ký ức tủi nhục, đau lòng khiến sự mệt mỏi day vẳng dằn vặt anh đến giờ.
Anh là Thanh Phi Hưng, một kẻ bị ba mẹ gọi là quái vật rồi bỏ rơi, bị mọi người ghét bỏ xa lánh.
Chỉ vì sinh ra có cái đuôi dị thường như đuôi chó.
Gia tộc Thanh Phi ba đời đều rất tin tâm linh rằng Thanh Phi Hưng chính là do Cẩu Ma đầu thai lên.
Lúc anh chào đời vừa mở mắt liền bị thầy pháp phán một câu xanh rờn.
"Thứ quỷ ma này không nên cho nó tồn tại trong gia tộc, ắt có tai họa ập đến".
Người trong nhà hốt hoảng sợ hãi, mẹ anh vô cùng đau khổ không muốn mất anh. Nhưng ba anh một lòng kiên quyết, không giết anh nhưng tuyệt đối không cho anh sống với danh phận đại thiếu gia của gia tộc Thanh Phi liền cho anh sống và lớn lên với đám người hầu trong nhà.
Vù vù vù...
Những hồi ức khép lại cùng làn khói tản ra dần biến mất, khung cảnh trước mắt tan rã. Quay về thực tại, nước mắt anh đã thấm ướt hết áo của Tần Nhĩ.
"Ngoan, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa". Tần Nhĩ xoa đầu anh, ân cần dỗ dành.
Thanh Phi Hưng siết chặt eo y, không để lộ ra biểu cảm lúc này vì không muốn y nhìn thấy lại đau lòng vì anh.
Giọng anh khàn khàn do khóc khiến anh nghẹt mũi: "A Nhĩ, em lại nhớ đến những chuyện không hay ở quá khứ rồi".
Tần Nhĩ nâng mặt anh lên, ngón tay nhẹ nhàng quẹt đi những giọt lệ đọng lại trên khóe mắt anh. Y biết mỗi khi tái phát là anh sẽ nhớ đến những hồi ức không hay, sẽ tự làm khó chính mình.
Tần Nhĩ dịu dàng an ủi: "Không sao đâu Hưng Hưng à, trong cuộc sống đôi lúc bất chợt nhớ về quá khứ".
"Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ. Hiện tại em đã có anh bầu bạn bên cạnh, chăm lo cho em cho nên anh sẽ không làm em phải đau khổ Hưng Hưng à".
Cảm nhận được sự yêu thương từ y lan tỏa khắp căn nhà khiến anh vô cùng hạnh phúc. Những nỗi đau trong tim cũng dần tan đi, bây giờ chỉ còn lại ấm áp của Tần Nhĩ dành cho Thanh Phi Hưng.
Thanh Phi Hưng lúc này chỉ muốn ôm y mãi, bộ dạng nũng nịu: "A Nhĩ, nếu không có anh có lẽ em không còn hi vọng để sống đến giờ đâu".
Tần Nhĩ hôn lên trán anh, mỉm cười: "Bởi anh thương em, cũng chỉ còn em cho nên không muốn mất em".
Tâm trạng anh cũng tốt, cái đuôi phía sau cũng cảm nhận niềm vui mà vẫy vẫy, lúc lắc.
"Ô, cái đuôi của em lành rồi à?". Tần Nhĩ nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi cẩu của anh.
"Hì hì, dao kéo bình thường sao có thể làm đau em chứ".
Thanh Phi Hưng nhớ lại mấy ngày trước xuống thôn bị một kẻ điên cầm dao rượt, kết cục không né kịp liền bị gã phi dao trúng cái đuôi, đứt lìa một nữa. Nhưng điều đó đối với anh cảm giác như muỗi cắn không tí đau đớn nào.
Tần Nhĩ lo lắng nhưng vẫn phì cười.
Mặt trời buổi trưa đang nắng chói chang bỗng có mây đen kéo đến, nắng nóng bất chợt tản đi, gió mát ùa đến. Tạo cho người ta cảm thấy thoải mái, nóng nực xua đi.
Thanh Phi Hưng vội mặc áo vào, tiện tay đi ngang trước cửa phòng lấy chiếc nón lá đội lên rồi bước ra ngoài.
"Chờ em đi với anh".
Tần Nhĩ xách trên tay một chiếc giỏ nhỏ được đan bằng tre sắc xảo, trông lúc nào cũng mới tinh. Quay đầu, y khoác lấy tay anh kéo đi, năng lượng trong người y bỗng tăng vọt: "Lần này anh nhất định sẽ thành công pha chế thần dược để cái đuôi em biến mất hoàn toàn, như vậy em có thể hòa nhập với mọi người".
Thanh Phi Hưng nghe liền sáng mắt: "Đi liền thôi anh".
Ngọn núi mang tên U Lâm rừng tre rậm rạp, hai người sống chung với nhau trên ngọn núi rừng tre cô độc nằm phía sau thôn Hòn Lũy. Đường từ thôn đến núi cách mấy dặm, đường xá không dài nhưng hẻo lánh, gập ghềnh khó đi.
Quanh năm suốt tháng không ai đến gần ngọn núi không phải vì sợ mệt hay khó chịu. Là người trong thôn từ thời vua chúa xa xưa truyền tai đồn đại rằng trên ngọn núi này có một con quỷ chấn giữ đã mấy ngàn năm.
Người ta nói, hình dạng con quỷ như con người bình thường, ban ngày nó xuống núi sinh hoạt như con người, ban đêm biến nguyên hình về hang ổ trú ngụ. Bất kỳ động tĩnh của con người đến gần nó sẽ không tha mạng, liền quyền rủa cho kẻ xâm phạm chết không toàn thây.
________
[Tui Vẽ]
:>
Tạ Thành tự dưng thành Hưng Hưng cái làm công một thời gian.
:))) Chung quy Tạ Thành vẫn là thụ nha.
là thụ của Lưu Vũ và Tạ Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.