Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 25:
Khải Phu Vi An
02/05/2023
Vì mấy cái váy, Tần lão sư tự mình nhìn chằm chằm người chế tác, cuối cùng trong vòng 3 ngày chỉnh sửa hoàn hảo.
Tay áo dài không có biện pháp thay đổi, dứt khoát cắt một đoạn. Làm tay áo hình lá sen nếp uốn. Vòng eo cắt bỏ một bộ phận, cố ý điểm xuyết một tầng rèm châu. Làn váy phối hợp tay áo, làm thành hình chữ A nếp uốn tầng tầng lớp lớp rũ xuống. Nhà thiết kế dựa vào nguyên bản, sửa chữa càng hoa lệ. Hình thức tuy đẹp hơn, nhưng khả năng khiêu vũ không nhẹ nhàng như vậy.
“Ông chủ Tần, này đã sửa chữa tốt nhất.” Nhà thiết kế bận cả đêm, trong mắt đều là tơ máu. Hiện tại cô ta không dám giảo biện, bởi vì Tần lão sư không phải loại người thích cãi cọ, bà thật sự sẽ khiến Viên thanh sa thải họ.
Tần lão sư cau mày, gọi Cố Sanh mặc thử: “Mặc váy xong liền tới sân khấu bên này một chút.”
Bị váy trói buộc, sẽ ảnh hưởng đến việc nhảy. Vũ công nếu không thể thích ứng nhanh chóng, trên sân khấu bị vướng váy là chuyện rất dễ xảy ra.
Cố Sanh gật đầu.
Không thể không nói, váy đẹp có thể tăng mỹ cảm với người xem rất nhiều. Mấy cái váy này được sửa chữa, mặc ở trên người Cố Sanh nháy mắt bị rút tới một độ cao mới. Tuy Cố Sanh có dáng người ưu việt, nhưng tăng ca thêm giờ cả một đêm làm nhà thiết kế nghĩ rằng chỉnh sửa xong đem cho Cố Sanh mặc cũng dễ.
Sân khấu bên này đã bố trí xong. Vì tận thiện tận mỹ mà bày biện sân khấu hiệu quả, mỗi một đạo cụ mỗi một ánh đèn đều yêu cầu đã tốt muốn tốt hơn. Cố Sanh chọn mấy cái váy dài thiết kế phức tạp màu rượu đỏ. Trọng lượng cũng nặng hơn mấy cái váy khác.
m nhạc vang lên, Cố Sanh liền theo âm nhạc bắt đầu nhảy.
Chỉ có một ánh đèn đơn giản rọi vào người cô, trên người của Cố Sanh có một loại chuyên chú độc đáo. Chỉ cần khiêu vũ, thế giới của cô cũng chỉ còn lại vũ đạo.
m nhạc theo gió dựng lên, lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, cùng với nhịp trống. Cố Sanh mỗi một lần xoay tròn, mỗi một lần nhảy lên, đều làm da đầu người xem tê dại. Động tác của cô nhẹ nhàng lại vô cùng mỹ lệ. Người xem dưới đài ngơ ngác mà đứng ở dưới sân khấu, trong nháy mắt phảng phất hình ảnh vườn hoa hồng sang trọng ở Luân Đôn.
Hình ảnh cơn mưa đầu thu, sương mù tràn ngập ở phía dưới.
Nhà thiết kế cùng nhân viên công tác cùng đến đây, bị người ở trên đài làm cho chấn động tại chỗ.
Đặc biệt là nhà thiết kế không để tâm đến vũ đạo, giờ khắc này trong lòng từng khinh miệt công việc của các vũ công, chuyển thành tự hổ thẹn bản thân nông cạn.
Dường như thế giới quan được mở mang, vài người thật lâu không nói gì.
Tần lão sư nắm chặt bàn tay, cảm xúc cao trào mà quên rằng Cố Sanh chỉ đang thử váy: “Không tồi! Có tiến bộ không nhỏ!”
“Cái váy này tuy bị hình thức trói buộc, nhưng trò khống chế cũng không tệ lắm.” Tần lão sư trong giọng nói khó nén kích động, nhịn không được nói, “Xem ra trong khoảng thời gian này trò chăm chỉ tập luyện, cơ bắp cùng thể lực đều tăng lên. Vừa rồi lúc xoay tròn nhảy lên, nếu theo trình độ của trò, kỳ thật có thể nhảy cao hơn. Nhưng có thể xử lý đến cỡ này, cũng đủ mỹ cảm……”
Hạ vãn phong mặt trắng như giấy, hốt hoảng nhìn Chu Lê An bên cạnh.
Yết hầu nghẹn lại, cô ta hơn nửa ngày không biết nói gì: “Lê, Lê An ca, chúng ta đi nơi khác tham quan đi. Nơi này không có gì đẹp, chỉ là đang diễn tập mà thôi. Chúng ta đi, đi thôi……”
Nói xong, duỗi tay muốn bắt cánh tay của Chu Lê An, muốn mang người cách xa nơi này.
Chu Lê An không nhìn cô ta, cũng không nói chuyện, tùy ý để cô ta túm cánh tay, ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú người đứng giữa sân khấu. Trong không gian tối tăm, đôi mắt của anh nửa sáng nửa tối. Chỉ là tầm mắt phảng phất như khoanh lại một vùng, tối đến mức muốn hút người vào.
“Ôi trời, là kiến thức của tôi hạn hẹp! Là do tôi thiếu kiến thức!”
Quách Kim Thành cả kinh mà cằm muốn rớt xuống đất, chấn động. Hắn không hề có thẩm mỹ quá quê mùa, lần đầu tiên có cái nhìn khác với vũ công: “Quả nhiên vui chơi giải trí tồn tại là có đạo lý. Đắm chìm xem khiêu vũ cũng đáng để hưởng thụ! Tiêu tiền xem nhảy cũng rất xứng đáng.”
Đây là một kiểu hưởng thụ cái đẹp, trên tinh thần sung sướng.
Nói thật, bọn họ học y, đều bận. Ngày thường rất ít tiếp xúc hoạt động vui chơi giải trí, rảnh rỗi không phải ngủ bù, thì là nắm bắt thời gian giải quyết đại sự, rất ít khi đi xem biểu diễn nhảy múa. Tuy nói thường xuyên nghe Tạ Tư Vũ khen Cố Sanh nhảy tốt đến cỡ nào, nhưng bọn hắn kỳ thật cũng không quan tâm lắm. Nghe vào tai, cảm giác như cha mẹ khen con cái trong nhà học đàn ghi-ta giỏi vậy. Này vẫn là lần đầu tận mắt thấy cái gọi là vũ công chuyên nghiệp: “Thanh danh của vũ đoàn mị sắc trong nước lớn như vậy, tất nhiên trình độ phải hơn người chứ hả?”
“Whoa ~” Tạ Tư Vũ thốt lên.
Cô ấy vội vàng kéo Bùi Nhiên chạy đến bên sân khấu.
Bùi Nhiên ngày hôm qua không tới ma đô, hôm nay sáng sớm bốn giờ đến khách sạn. Bị Tạ Tư Vũ kéo chạy, mặt hồng như cà chua.
“Thấy không? Thấy không? Đây là A Sanh nhà tôi!” Tạ Tư Vũ cười toét miệng “Vũ công đứng đầu thế giới! Đã từng là thiên tài trong vũ đoàn ảo ảnh!! Tùy tiện vặn người cũng có thể hút hồn người xem!”
Lại nói tiếp, còn có mấy ngày nữa bọn họ mới bắt đầu giao lưu học thuật. Mười viện đến sớm. Một đám không có sinh hoạt cá nhân nghĩ không ra thú vị tiêu khiển gì, Quách Kim Thành liền đề nghị đi dạo.
Vừa vặn đêm qua nghe nói mị sắc diễn ở ma đô, dứt khoát tới rạp hát mị ảnh tham quan.
Mới ra khách sạn, bọn họ vừa khéo đụng phải nhân viên công tác ở vũ đoàn cũng đang đến rạp hát mị sắc diễn tập. Hạ Vãn Phong bắt gặp Chu Lê An trong đám người, trực tiếp bỏ vũ đoàn qua một bên liền lên xe của mười viện, xung phong nhận việc dẫn đường.
Kết quả chính là khéo như vậy, bọn họ vừa đến, toàn bộ tắt đèn. Sau đó âm nhạc vang lên, giữa sân khấu bỗng sáng lên một chiếc đèn, chính là Cố Sanh bắt đầu thử váy để nhảy.
Ánh đèn sáng lên, tiếng vỗ tay vang lên.
Trực giác nữ nhân đang điên cuồng cảnh báo, Hạ Vãn Phong lúc này không cười nổi: “Lê An ca……”
Quách Kim Thành đã đi theo Tạ Tư Vũ, đi đến sân khấu.
Chu Lê An ‘ Ừm ’ một tiếng, nhưng thật ra không có đuổi kịp, ngược lại ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
“Lê An ca, anh……”
Hạ Vãn Phong thật ra muốn bồi anh, bị người cùng tổ gọi lại, “Vãn Phong, lại đây một chút, chúng ta phải lên sân khấu.”
Cô quay đầu nhìn về phía Chu Lê An, Chu Lê An mắt nhìn thẳng gật đầu: “Cô cứ đi đi.”
Hạ Vãn Phong cắn môi dưới, lưu luyến không rời mà đi.
Cô ta chưa bao giờ có một khắc nào chán ghét Cố Sanh đến như vậy! Mẹ nó, nữ nhân này có phải có độc hay không? Sự nghiệp huy hoàng! Tình yêu mỹ mãn!! Hạ Vãn Phong ác độc hiện tại cầu Cố Sanh ra rạp hát sẽ bị xe đâm!
Trên sân khấu có vài người đang nói chuyện, không tiện quấy rầy, Tạ Tư Vũ cùng mọi người ngồi ở vị trí phụ cận sân khấu.
“Đừng thấy cậu ấy ngày thường ngốc nghếch, kỳ thật cậu ấy rất tài năng.” Tạ Tư Vũ còn kích động hơn Cố Sanh, nói như thuộc lòng tất cả giải thưởng mà Cố Sanh đạt được.
“Tám tuổi đã là quán quân của cuộc thi vũ đạo thiếu nhi quốc gia, mười một tuổi bắt đầu tham gia thi đấu vũ đạo, đạt được thành tích không tồi. 18 tuổi là quán quân của DWC thành niên. Chưa thi đại học xong, đã được vài học viện vũ đạo nổi tiếng nước ngoài mời nhập học. Bất quá lúc ấy cậu ấy mù quáng, vì tra nam mà không đi, lại vào bắc vũ.”
“Mọi người không biết, bởi vì chuyện đó, ngốc tử này thiếu chút nữa bị mẹ của cậu ấy đuổi ra khỏi nhà.”
“Cũng may người ngốc có phúc của người ngốc, lúc cậu ấy mười chín tuổi, video khiêu vũ bị người ta chụp đăng lên mạng, được đạo sư Audrey Max của vũ đoàn ảo ảnh thấy được. Audrey Max vì cậu ấy, cố ý tới Trung Quốc, dùng hết sức lực thuyết phục cậu ấy gia nhập vũ đoàn ảo ảnh. Sau đó một năm, cô ấy cũng trở thành thủ tịch ở ảo ảnh……”
Tạ Tư Vũ tận lực hạ giọng, nhưng bởi vì quá hưng phấn, âm điệu vẫn không kiềm được mà cất cao.
Rạp hát rất an tĩnh, lời nói của cô ấy bị một đám người nghe được rành mạch: “A Sanh nhà chúng ta không phải trí tuệ tuyển thủ, mà là thiên phú tuyển thủ. Đi Italy còn được tặng đôi giày múa hơn 90 tuổi của lão thái thái Alice ở Italy, về hưu đã nhiều năm. Bởi vì nhìn qua một lần vũ đạo của A Sanh, quá thích, tự mình chế tác một đôi giày múa ba lê. A Sanh căn bản không nhảy ba lê……”
Tạ Tư Vũ ba hoa chích choè, trên sân khấu Cố Sanh bị Tần lão sư chỉ điểm đi qua, đến hậu trường thay váy.
Cái váy màu đỏ này là cái váy nặng nhất trong năm cái, làn váy dài cũng không nói, bên hông còn điểm xuyết thêm châu liên.
Cô vừa rời khỏi, Chu Lê An ngồi ở hàng sau cũng yên lặng mà đứng lên.
Tần lão sư trên mặt cuối cùng lộ ra tươi cười, sắc mặt nhìn nhà thiết kế tốt lên rất nhiều: “Lần này coi như bỏ qua. Lần sau nếu còn có chuyện váy không vừa người, chúng ta hai bên không cần nói chuyện, giải trừ quan hệ hợp tác lâu dài.”
Nhà thiết kế liên tục gật đầu, bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm.
Tần lão sư ừ một tiếng, đi một bên nói chuyện với vài người.
Vấn đề váy vóc được giải quyết, nhưng giá cả chưa thỏa thuận xong. Từ rẻ thành mắc, bởi vì mặt trên của váy dùng không ít phụ kiện. Nhưng bởi vì Viên thanh có lỗi trước, cái này coi như là đền bù tổn thất. Ý tưởng duy nhất của nhà thiết kế, chính là thêm châu liên ở trên eo: “Châu liên này là dùng trân châu thật, thủy tinh cũng là thủy tinh chất lượng. Tần lão sư nhìn xem……”
Tổng cộng váy mới sáu vạn hơn, mấy cái dây xích này đều làm rất chi tiết. Cho nên Viên thanh không thể giảm giá được.
Tần lão sư thật cũng không phải bủn xỉn trong chuyện tiền bạc. Mị sắc lớn như vậy, một vạn kỳ thật cũng giống như nước chảy lá bay. Nhưng bà không phải không biết giận người, lúc này đơn thuần mà ghi hận nhà thiết kế của Viên thanh làm việc không cẩn thận, không muốn nâng giá cho cô ta.
Tồn tâm khó xử, hai bên tự nhiên chỉ có thể cãi cọ.
Cố Sanh đổi váy xong, thuận tiện đi tắm rửa. Mở cửa phòng tắm, thấy rõ ràng có một nam nhân ngồi trên bàn hoá trang, thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức đứng tim.
Cô che ngực ngồi xổm xuống, hét lên: “Chu Lê An? Từ từ, sao anh ở đây?!”
Hôm nay Chu Lê An một thân áo thun trắng đơn giản, phía dưới một cái màu quần kaki có túi hộp. Không tây trang giày da làm anh thoạt nhìn trông nhỏ tuổi hơn nhiều. Đầu tóc đen tuyền cùng làn da trắng nõn chiếu rọi lẫn nhau, chiếu sáng trên người anh, cả người lộ ra một cổ thanh quý nói không nên lời.
Đại khái chính là khí chất của quý công tử trong truyền thuyết? Cố Sanh trong lòng suy nghĩ lung tung vớ vẩn, liền thấy anh lười nhác nâng mắt, ánh mắt lười nhác làm càn du tẩu trên người cô một vòng, sau đó ánh mắt dừng tại một điểm.
Cố Sanh trong lòng cả kinh, nổi da gà: “Anh, anh nhìn cái gì?”
Trước mắt ai đó, thân thể không nhúc nhích, hầu kết chậm rãi di chuyển.
Mặt nghiêng qua một bên, hơi cúi người vươn cánh tay dài, rất tự nhiên khóa cửa phòng hóa trang lại. Tay trượt xuống dưới, mặt anh cũng không xoay lại, lông mi như lông quạ bị chiếu sáng.
Hồi lâu, anh chỉ lãnh đạm nói một câu: “Đừng xả, đứng lên đi.”
Cố Sanh: “?”
Cô cúi đầu, phát hiện khăn che ngực đã buông ra.
Mặt trong nháy mắt đỏ như tôm luộc.
“Về sau thay quần áo, phải có đầu óc biết không?” Chu Lê An biểu tình sơ đạm, giọng nói trầm ổn mê hoặc, “Không phải tất cả mọi người đều tâm như nước lặng như tôi. Nếu không phải vì một phút biểu hiện vừa rồi, cô đã bị tôi bế lên giường.”
Tay áo dài không có biện pháp thay đổi, dứt khoát cắt một đoạn. Làm tay áo hình lá sen nếp uốn. Vòng eo cắt bỏ một bộ phận, cố ý điểm xuyết một tầng rèm châu. Làn váy phối hợp tay áo, làm thành hình chữ A nếp uốn tầng tầng lớp lớp rũ xuống. Nhà thiết kế dựa vào nguyên bản, sửa chữa càng hoa lệ. Hình thức tuy đẹp hơn, nhưng khả năng khiêu vũ không nhẹ nhàng như vậy.
“Ông chủ Tần, này đã sửa chữa tốt nhất.” Nhà thiết kế bận cả đêm, trong mắt đều là tơ máu. Hiện tại cô ta không dám giảo biện, bởi vì Tần lão sư không phải loại người thích cãi cọ, bà thật sự sẽ khiến Viên thanh sa thải họ.
Tần lão sư cau mày, gọi Cố Sanh mặc thử: “Mặc váy xong liền tới sân khấu bên này một chút.”
Bị váy trói buộc, sẽ ảnh hưởng đến việc nhảy. Vũ công nếu không thể thích ứng nhanh chóng, trên sân khấu bị vướng váy là chuyện rất dễ xảy ra.
Cố Sanh gật đầu.
Không thể không nói, váy đẹp có thể tăng mỹ cảm với người xem rất nhiều. Mấy cái váy này được sửa chữa, mặc ở trên người Cố Sanh nháy mắt bị rút tới một độ cao mới. Tuy Cố Sanh có dáng người ưu việt, nhưng tăng ca thêm giờ cả một đêm làm nhà thiết kế nghĩ rằng chỉnh sửa xong đem cho Cố Sanh mặc cũng dễ.
Sân khấu bên này đã bố trí xong. Vì tận thiện tận mỹ mà bày biện sân khấu hiệu quả, mỗi một đạo cụ mỗi một ánh đèn đều yêu cầu đã tốt muốn tốt hơn. Cố Sanh chọn mấy cái váy dài thiết kế phức tạp màu rượu đỏ. Trọng lượng cũng nặng hơn mấy cái váy khác.
m nhạc vang lên, Cố Sanh liền theo âm nhạc bắt đầu nhảy.
Chỉ có một ánh đèn đơn giản rọi vào người cô, trên người của Cố Sanh có một loại chuyên chú độc đáo. Chỉ cần khiêu vũ, thế giới của cô cũng chỉ còn lại vũ đạo.
m nhạc theo gió dựng lên, lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, cùng với nhịp trống. Cố Sanh mỗi một lần xoay tròn, mỗi một lần nhảy lên, đều làm da đầu người xem tê dại. Động tác của cô nhẹ nhàng lại vô cùng mỹ lệ. Người xem dưới đài ngơ ngác mà đứng ở dưới sân khấu, trong nháy mắt phảng phất hình ảnh vườn hoa hồng sang trọng ở Luân Đôn.
Hình ảnh cơn mưa đầu thu, sương mù tràn ngập ở phía dưới.
Nhà thiết kế cùng nhân viên công tác cùng đến đây, bị người ở trên đài làm cho chấn động tại chỗ.
Đặc biệt là nhà thiết kế không để tâm đến vũ đạo, giờ khắc này trong lòng từng khinh miệt công việc của các vũ công, chuyển thành tự hổ thẹn bản thân nông cạn.
Dường như thế giới quan được mở mang, vài người thật lâu không nói gì.
Tần lão sư nắm chặt bàn tay, cảm xúc cao trào mà quên rằng Cố Sanh chỉ đang thử váy: “Không tồi! Có tiến bộ không nhỏ!”
“Cái váy này tuy bị hình thức trói buộc, nhưng trò khống chế cũng không tệ lắm.” Tần lão sư trong giọng nói khó nén kích động, nhịn không được nói, “Xem ra trong khoảng thời gian này trò chăm chỉ tập luyện, cơ bắp cùng thể lực đều tăng lên. Vừa rồi lúc xoay tròn nhảy lên, nếu theo trình độ của trò, kỳ thật có thể nhảy cao hơn. Nhưng có thể xử lý đến cỡ này, cũng đủ mỹ cảm……”
Hạ vãn phong mặt trắng như giấy, hốt hoảng nhìn Chu Lê An bên cạnh.
Yết hầu nghẹn lại, cô ta hơn nửa ngày không biết nói gì: “Lê, Lê An ca, chúng ta đi nơi khác tham quan đi. Nơi này không có gì đẹp, chỉ là đang diễn tập mà thôi. Chúng ta đi, đi thôi……”
Nói xong, duỗi tay muốn bắt cánh tay của Chu Lê An, muốn mang người cách xa nơi này.
Chu Lê An không nhìn cô ta, cũng không nói chuyện, tùy ý để cô ta túm cánh tay, ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú người đứng giữa sân khấu. Trong không gian tối tăm, đôi mắt của anh nửa sáng nửa tối. Chỉ là tầm mắt phảng phất như khoanh lại một vùng, tối đến mức muốn hút người vào.
“Ôi trời, là kiến thức của tôi hạn hẹp! Là do tôi thiếu kiến thức!”
Quách Kim Thành cả kinh mà cằm muốn rớt xuống đất, chấn động. Hắn không hề có thẩm mỹ quá quê mùa, lần đầu tiên có cái nhìn khác với vũ công: “Quả nhiên vui chơi giải trí tồn tại là có đạo lý. Đắm chìm xem khiêu vũ cũng đáng để hưởng thụ! Tiêu tiền xem nhảy cũng rất xứng đáng.”
Đây là một kiểu hưởng thụ cái đẹp, trên tinh thần sung sướng.
Nói thật, bọn họ học y, đều bận. Ngày thường rất ít tiếp xúc hoạt động vui chơi giải trí, rảnh rỗi không phải ngủ bù, thì là nắm bắt thời gian giải quyết đại sự, rất ít khi đi xem biểu diễn nhảy múa. Tuy nói thường xuyên nghe Tạ Tư Vũ khen Cố Sanh nhảy tốt đến cỡ nào, nhưng bọn hắn kỳ thật cũng không quan tâm lắm. Nghe vào tai, cảm giác như cha mẹ khen con cái trong nhà học đàn ghi-ta giỏi vậy. Này vẫn là lần đầu tận mắt thấy cái gọi là vũ công chuyên nghiệp: “Thanh danh của vũ đoàn mị sắc trong nước lớn như vậy, tất nhiên trình độ phải hơn người chứ hả?”
“Whoa ~” Tạ Tư Vũ thốt lên.
Cô ấy vội vàng kéo Bùi Nhiên chạy đến bên sân khấu.
Bùi Nhiên ngày hôm qua không tới ma đô, hôm nay sáng sớm bốn giờ đến khách sạn. Bị Tạ Tư Vũ kéo chạy, mặt hồng như cà chua.
“Thấy không? Thấy không? Đây là A Sanh nhà tôi!” Tạ Tư Vũ cười toét miệng “Vũ công đứng đầu thế giới! Đã từng là thiên tài trong vũ đoàn ảo ảnh!! Tùy tiện vặn người cũng có thể hút hồn người xem!”
Lại nói tiếp, còn có mấy ngày nữa bọn họ mới bắt đầu giao lưu học thuật. Mười viện đến sớm. Một đám không có sinh hoạt cá nhân nghĩ không ra thú vị tiêu khiển gì, Quách Kim Thành liền đề nghị đi dạo.
Vừa vặn đêm qua nghe nói mị sắc diễn ở ma đô, dứt khoát tới rạp hát mị ảnh tham quan.
Mới ra khách sạn, bọn họ vừa khéo đụng phải nhân viên công tác ở vũ đoàn cũng đang đến rạp hát mị sắc diễn tập. Hạ Vãn Phong bắt gặp Chu Lê An trong đám người, trực tiếp bỏ vũ đoàn qua một bên liền lên xe của mười viện, xung phong nhận việc dẫn đường.
Kết quả chính là khéo như vậy, bọn họ vừa đến, toàn bộ tắt đèn. Sau đó âm nhạc vang lên, giữa sân khấu bỗng sáng lên một chiếc đèn, chính là Cố Sanh bắt đầu thử váy để nhảy.
Ánh đèn sáng lên, tiếng vỗ tay vang lên.
Trực giác nữ nhân đang điên cuồng cảnh báo, Hạ Vãn Phong lúc này không cười nổi: “Lê An ca……”
Quách Kim Thành đã đi theo Tạ Tư Vũ, đi đến sân khấu.
Chu Lê An ‘ Ừm ’ một tiếng, nhưng thật ra không có đuổi kịp, ngược lại ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
“Lê An ca, anh……”
Hạ Vãn Phong thật ra muốn bồi anh, bị người cùng tổ gọi lại, “Vãn Phong, lại đây một chút, chúng ta phải lên sân khấu.”
Cô quay đầu nhìn về phía Chu Lê An, Chu Lê An mắt nhìn thẳng gật đầu: “Cô cứ đi đi.”
Hạ Vãn Phong cắn môi dưới, lưu luyến không rời mà đi.
Cô ta chưa bao giờ có một khắc nào chán ghét Cố Sanh đến như vậy! Mẹ nó, nữ nhân này có phải có độc hay không? Sự nghiệp huy hoàng! Tình yêu mỹ mãn!! Hạ Vãn Phong ác độc hiện tại cầu Cố Sanh ra rạp hát sẽ bị xe đâm!
Trên sân khấu có vài người đang nói chuyện, không tiện quấy rầy, Tạ Tư Vũ cùng mọi người ngồi ở vị trí phụ cận sân khấu.
“Đừng thấy cậu ấy ngày thường ngốc nghếch, kỳ thật cậu ấy rất tài năng.” Tạ Tư Vũ còn kích động hơn Cố Sanh, nói như thuộc lòng tất cả giải thưởng mà Cố Sanh đạt được.
“Tám tuổi đã là quán quân của cuộc thi vũ đạo thiếu nhi quốc gia, mười một tuổi bắt đầu tham gia thi đấu vũ đạo, đạt được thành tích không tồi. 18 tuổi là quán quân của DWC thành niên. Chưa thi đại học xong, đã được vài học viện vũ đạo nổi tiếng nước ngoài mời nhập học. Bất quá lúc ấy cậu ấy mù quáng, vì tra nam mà không đi, lại vào bắc vũ.”
“Mọi người không biết, bởi vì chuyện đó, ngốc tử này thiếu chút nữa bị mẹ của cậu ấy đuổi ra khỏi nhà.”
“Cũng may người ngốc có phúc của người ngốc, lúc cậu ấy mười chín tuổi, video khiêu vũ bị người ta chụp đăng lên mạng, được đạo sư Audrey Max của vũ đoàn ảo ảnh thấy được. Audrey Max vì cậu ấy, cố ý tới Trung Quốc, dùng hết sức lực thuyết phục cậu ấy gia nhập vũ đoàn ảo ảnh. Sau đó một năm, cô ấy cũng trở thành thủ tịch ở ảo ảnh……”
Tạ Tư Vũ tận lực hạ giọng, nhưng bởi vì quá hưng phấn, âm điệu vẫn không kiềm được mà cất cao.
Rạp hát rất an tĩnh, lời nói của cô ấy bị một đám người nghe được rành mạch: “A Sanh nhà chúng ta không phải trí tuệ tuyển thủ, mà là thiên phú tuyển thủ. Đi Italy còn được tặng đôi giày múa hơn 90 tuổi của lão thái thái Alice ở Italy, về hưu đã nhiều năm. Bởi vì nhìn qua một lần vũ đạo của A Sanh, quá thích, tự mình chế tác một đôi giày múa ba lê. A Sanh căn bản không nhảy ba lê……”
Tạ Tư Vũ ba hoa chích choè, trên sân khấu Cố Sanh bị Tần lão sư chỉ điểm đi qua, đến hậu trường thay váy.
Cái váy màu đỏ này là cái váy nặng nhất trong năm cái, làn váy dài cũng không nói, bên hông còn điểm xuyết thêm châu liên.
Cô vừa rời khỏi, Chu Lê An ngồi ở hàng sau cũng yên lặng mà đứng lên.
Tần lão sư trên mặt cuối cùng lộ ra tươi cười, sắc mặt nhìn nhà thiết kế tốt lên rất nhiều: “Lần này coi như bỏ qua. Lần sau nếu còn có chuyện váy không vừa người, chúng ta hai bên không cần nói chuyện, giải trừ quan hệ hợp tác lâu dài.”
Nhà thiết kế liên tục gật đầu, bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm.
Tần lão sư ừ một tiếng, đi một bên nói chuyện với vài người.
Vấn đề váy vóc được giải quyết, nhưng giá cả chưa thỏa thuận xong. Từ rẻ thành mắc, bởi vì mặt trên của váy dùng không ít phụ kiện. Nhưng bởi vì Viên thanh có lỗi trước, cái này coi như là đền bù tổn thất. Ý tưởng duy nhất của nhà thiết kế, chính là thêm châu liên ở trên eo: “Châu liên này là dùng trân châu thật, thủy tinh cũng là thủy tinh chất lượng. Tần lão sư nhìn xem……”
Tổng cộng váy mới sáu vạn hơn, mấy cái dây xích này đều làm rất chi tiết. Cho nên Viên thanh không thể giảm giá được.
Tần lão sư thật cũng không phải bủn xỉn trong chuyện tiền bạc. Mị sắc lớn như vậy, một vạn kỳ thật cũng giống như nước chảy lá bay. Nhưng bà không phải không biết giận người, lúc này đơn thuần mà ghi hận nhà thiết kế của Viên thanh làm việc không cẩn thận, không muốn nâng giá cho cô ta.
Tồn tâm khó xử, hai bên tự nhiên chỉ có thể cãi cọ.
Cố Sanh đổi váy xong, thuận tiện đi tắm rửa. Mở cửa phòng tắm, thấy rõ ràng có một nam nhân ngồi trên bàn hoá trang, thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức đứng tim.
Cô che ngực ngồi xổm xuống, hét lên: “Chu Lê An? Từ từ, sao anh ở đây?!”
Hôm nay Chu Lê An một thân áo thun trắng đơn giản, phía dưới một cái màu quần kaki có túi hộp. Không tây trang giày da làm anh thoạt nhìn trông nhỏ tuổi hơn nhiều. Đầu tóc đen tuyền cùng làn da trắng nõn chiếu rọi lẫn nhau, chiếu sáng trên người anh, cả người lộ ra một cổ thanh quý nói không nên lời.
Đại khái chính là khí chất của quý công tử trong truyền thuyết? Cố Sanh trong lòng suy nghĩ lung tung vớ vẩn, liền thấy anh lười nhác nâng mắt, ánh mắt lười nhác làm càn du tẩu trên người cô một vòng, sau đó ánh mắt dừng tại một điểm.
Cố Sanh trong lòng cả kinh, nổi da gà: “Anh, anh nhìn cái gì?”
Trước mắt ai đó, thân thể không nhúc nhích, hầu kết chậm rãi di chuyển.
Mặt nghiêng qua một bên, hơi cúi người vươn cánh tay dài, rất tự nhiên khóa cửa phòng hóa trang lại. Tay trượt xuống dưới, mặt anh cũng không xoay lại, lông mi như lông quạ bị chiếu sáng.
Hồi lâu, anh chỉ lãnh đạm nói một câu: “Đừng xả, đứng lên đi.”
Cố Sanh: “?”
Cô cúi đầu, phát hiện khăn che ngực đã buông ra.
Mặt trong nháy mắt đỏ như tôm luộc.
“Về sau thay quần áo, phải có đầu óc biết không?” Chu Lê An biểu tình sơ đạm, giọng nói trầm ổn mê hoặc, “Không phải tất cả mọi người đều tâm như nước lặng như tôi. Nếu không phải vì một phút biểu hiện vừa rồi, cô đã bị tôi bế lên giường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.