Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 31:
Khải Phu Vi An
16/06/2023
Mở màn thay đổi bất ngờ, tuần diễn ở Dư Hàng được nghênh đón nồng nhiệt.
Cố Sanh chỉ có chút thanh danh trong giới vũ đạo, bỗng nổi tiếng đến mức này. Bình thường được mọi người biết đến cũng không giống thế này, được mọi người xem là tân binh vũ đạo. Cư dân mạng xin lỗi cũng rất trực tiếp, chính là đi tuyên truyền cho cô, cho màn biểu diễn của cô gia tăng nhiệt độ. Kết quả nhờ cư dân mạng thần thông quảng đại, tài khoản của Cố Sanh tắc nghẽn.
“Có phải nên mở một tài khoản xã giao riêng không?” Chu lão sư kiến nghị.
Chủ yếu trải qua chuyện lần này, độ bao phủ của Cố Sanh được đề cao. Mặc kệ là xuất phát từ việc Cố Sanh vốn có mức độ nổi tiếng trước, hay giúp mị sắc nổi tiếng, cô mở thêm tài khoản là một chuyện tốt.
Cố Sanh tự hỏi một chút, mở tài khoản. Chứng thực thân phận là vũ công của vũ đoàn mị sắc.
Tài khoản vừa được mở, rất nhiều người ùa vào. Trên mạng những video đều là đoạn ngắn, cũng không hoàn chỉnh. Trên thực tế, Cố Sanh ở ảo ảnh mấy năm, mỗi một lần khiêu vũ đều có giữ lại video.
Cô nghĩ, đăng bản video hoàn chỉnh mà cô từng nhảy bài “ảo mộng” lên mạng.
Mới vừa đăng, tài khoản chính chủ của mị sắc liền đăng lại video.
Hành động này, đồng nghĩa Cố Sanh bắt đầu có sức ảnh hưởng.
Audrey Max lão sư trước kia tới Hoa Quốc, tự mình thuyết phục cô gia nhập ảo ảnh cũng nhờ điệu nhảy trong video kia.
Không có ánh đèn hoa lệ hay váy nhảy, không có sân khấu lộng lẫy. Chỉ có phòng luyện tập đơn điệu mộc mạc cùng khuôn mặt ngây ngô và khí thế bừng bừng của cô. Điệu nhảy này của Cố Sanh nhiều năm như vậy, là tác phẩm mà cô tự hào nhất. Tuy tài nghệ không tính là quá thuần thục, nhưng biểu hiện lực cùng sức cuốn hút có thể nói Cố Sanh có thể làm ổn nhất. Một người vốn không hiểu vũ đạo, cũng sẽ cảm thấy nó đẹp như một hồi ảo mộng.
Quả nhiên, video được công bố, tất cả mọi người đều kích động. Đều kêu gào tỷ tỷ giết ta.
Cố Sanh tùy tay xem bình luận, kéo khóe miệng, không có quá nhập tâm.
Mới trải qua bạo lực mạng, đối với lời nói của cư dân mạng, cô không thể cảm nhận được tình cảm chân thành. Số lượng Fans tăng, đối với Cố Sanh chuyện này trên mạng cơ bản cũng giống như người câm lướt sóng, không hề ý nghĩa.
Rời khỏi mạng xã hội, Cố Sanh lại luyện vũ.
Tuy đoạn ngắn vũ đạo này cô luyện vô số lần, nhưng có người xem với không có người xem cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Nếu thấy người xem lạc vào trong điệu nhảy của cô, có thể cực đại kích thích Cố Sanh biên đạo.
Cô từng bước tiến bộ, bản thân không tính là quá hoàn mỹ mà tiến hành biên đạo lần thứ hai. Cô định dựa vào hiện trường mà cải biên cho phù hợp, làm nguyên bản sau khi biên vũ thì thăng cấp, ra đời một loại mị lực không giống người.
Cứ vậy, Tần lão sư mỗi lần ngồi trước đài xem biểu diễn luôn là người cảm thụ sâu nhất.
Mỗi một lần biểu diễn, Cố Sanh đều có thể biểu hiện ra một mặt hút hồn.
Tuy rằng nói như vậy, động tác vũ đạo trước đó đã được thiết kế tốt, không cho phép cải biên. Nhưng Tần lão sư cũng không ngăn Cố Sanh biên đạo, rõ ràng Cố Sanh là vũ công vô cùng có linh tính. Cô có thiên phú cùng sức tưởng tượng, Tần lão sư cũng chưa bao giờ sẽ lấy tư tình đi hạn chế thiên tài.
Cố Sanh cũng cảm thấy thần kỳ, đường tình duyên của cô bị người ta bỡn cợt, sự nghiệp lại ngoài ý muốn lên hương. Gặp được hai quý nhân, một người chính là Audrey Max lão sư, một người khác chính là Tần lão sư.
Trạm Dư Hàng kết thúc, tiếp theo là trạm Cô Tô.
Tuần diễn của mị sắc ở 36 thành thị, cũng không phải phân bố đều cả nước. Suy xét đến kinh tế ở các khu vực, tuần diễn phần lớn tụ tập ở khu vực có kinh tế phát đạt. Giang Chiết là nơi rất được ưa chuộng tổ chức biểu diễn, thời gian tuần diễn ở đây cũng lâu hơn những chỗ khác.
Trạm Dư Hàng kết thúc vào ban đêm, Chu lão sư gọi Cố Sanh cùng Hạ Vãn Phong đi qua.
Kêu Cố Sanh qua, Chu lão sư chưa nói chính sự. Chính là ý vị thâm trường mà đánh giá cô trong chốc lát, muốn cô kế tiếp nên chuyên chú vào sự nghiệp. Cố Sanh trải qua bao chuyện, biết bản thân làm Chu lão sư trả giá không ít, nên cô tỏ vẻ bản thân về sau nhất định sẽ nỗ lực hết mình. Chu lão sư cười tủm tỉm gật đầu, cho cô về.
Trên đường trở về, Cố Sanh gặp thoáng qua Hạ Vãn Phong.
Mấy ngày nay, không, phải nói cả tháng diễn ở Dư Hàng, trạng thái của Hạ Vãn Phong đều vô cùng kém. Cố Sanh tiếp xúc với cô ta không nhiều, lần đầu tiên gặp mặt vô tình có cảm giác không hợp, Cố Sanh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta.
Hạ Vãn Phong vào văn phòng của Chu lão sư đã lâu không ra. Chờ trở ra, vành mắt đều đã hồng.
Cố Sanh vừa tắm xong chuẩn bị xuống lầu ăn một chút gì, khi đi ngang qua bị Hạ Vãn Phong hung hăng trừng mắt liếc một cái. Cô không thể hiểu được, nhưng cũng không nhàm chán mà quan tâm cô ta. Làm bộ không thấy cô ta, đi xuống dưới lầu.
“Cố Sanh, cô rất đắc ý phải không?” Hạ Vãn Phong thật lâu không thấy Cố Sanh mở lời, lần này nhịn không được gọi cô lại.
Cố Sanh xoay đầu, không hiểu: “Tôi đắc ý cái gì?”
Hạ Vãn Phong bị thái độ của cô làm cho nghẹn lại.
Cô ta ghét nhất gương mặt vô tội, tỏ ra phẩm hạnh cao khiết: “Tôi vào đoàn tuy trễ hơn cô, nhưng thiên phú của tôi cũng không thua cô. Tôi thua, chỉ là vận khí mà thôi. Một ngày nào đó, cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn thành tựu của tôi.”
Cố Sanh đại khái cũng hiểu vì sao cô ta khóc. Trên thực tế, khoảng thời gian trước khi trên mạng ồn ào huyên náo, chuyện lãnh đạo vũ đoàn có ý đổi chủ vũ mới. Lúc ấy có hai người được đề cử, Hạ Vãn Phong hẳn là được nằm trong danh sách. Nhưng bởi vì Tần lão sư đứng ra bảo đảm, Cố Sanh được chọn.
Nghĩ lại, Cố Sanh không cảm thấy Hạ Vãn Phong có dã tâm đáng xấu hổ, cô kỳ thật rất thưởng thức những người có chí tiến thủ.
“Vậy cô cố lên.” Cố Sanh gật đầu, nói, “Tôi chờ cô đến ngày đó.”
Mặt của Hạ Vãn Phong trong nháy mắt xanh mét, hiển nhiên, cô ta cho rằng Cố Sanh đang khiêu khích. Cô ta hừ lạnh, dẫm lên giày cao gót phẫn nộ rời đi.
Rời Dư Hàng cùng ngày, khi Cố Sanh đi dạo mua đặc sản tặng cha mẹ của bạn bè, nhận được điện thoại của Xảo Xảo.
Thái độ của Xảo Xảo ở trong điện thoại có chút kỳ quái, lén lút: “A Sanh, em hỏi qua mẹ của em. Chuyện ở trên mạng không phải mẹ em tìm người xử lý. Bà ấy không phản ứng nhanh như vậy, xuống tay cũng không chính xác như vậy. Chị trộm nói cho em, gần đây chị có nói chuyện với nhị đại nào không?”
“Sao?” Cố Sanh ngồi xổm trước cửa tiệm bán khô bò. Tuy không biết tại sao đặc sản ở Dư Hàng lại là khô bò, nhưng Cố Sanh không sợ người bán hàng lừa gạt. Làm cô ngại cái gì cũng không mua liền đi, “Không có, mỗi ngày chị ngủ đến sưng mắt, nào có thời gian rảnh tìm phú nhị đại?”
“Thiệt hay giả,” Xảo Xảo cũng tìm thúc thúc hỏi qua, thúc thúc cũng không biết chuyện này, “Đó là ai giúp mình làm?”
Cô nói thầm một câu này, Cố Sanh không biết như thế nào, trong lòng chợt hiện lên một bóng người.
Nắm chặt khô bò trong tay, lông mi kịch liệt run rẩy vài cái, muốn vứt người này ra khỏi đầu. Nhưng càng cố, người này dường như càng có độc mà hiện lên càng rõ ràng. Cố Sanh hít sâu một hơi, duy trì vững vàng khẩu khí hàm hồ chuyện này.
Treo điện thoại, Cố Sanh ma xui quỷ khiến mà tìm được WeChat của Chu Lê An.
Click mở WeChat của anh, hai người giao lưu y như cô nói chuyện với chị bán hàng vừa rồi. Ít nhất người bán hàng ngày lễ ngày tết còn biết cho phát điểm chúc phúc cho cô, khung thoại với Chu Lê An cũng chỉ có giọng nói lạnh lùng như súng đạn cùng cuộc gọi video giữa đêm khuya.
Cố Sanh do dự đã lâu, nhắn cho anh một tin nhắn.
Cố Sanh: “Chu Lê An, anh ăn khô bò không?”
Tin nhắn được gửi đi, Cố Sanh lập tức ý thức được bản thân lỗ mãng. Chuyện này căn bản không có khả năng là do Chu Lê An làm. Chu Lê An rất cuồng ngạo, so với Lục Nhạn Chu còn kiêu ngạo gấp trăm vạn lần. Anh mới không phải loại người làm chuyện tốt mà không lưu danh.
Vừa định thu hồi tin nhắn, người kia ban ngày không xuất hiện, cư nhiên trả lời cô vào giờ này.
Chu Lê An: “làm gì?”
Chu Lê An: “Cô cáo trạng với trâu bò à?”
Cố Sanh: “……” Giờ khắc này cô đột nhiên hoài nghi lý lịch của Chu Lê An. Lý lịch của đại thiếu gia này sáng chói như vậy, không phải là làm giả đi?
Cố Sanh: “Tôi đang hỏi anh, anh ăn, khô bò, không?”
Dấu chấm nguyên vẹn, hơn nữa dấu chấm câu ngăn cách, tràn đầy lực châm chọc.
Thậm chí vì chứng minh nội dung tin nhắn, Cố Sanh còn chụp một túi khô bò: “Đặc sản Dư Hàng.”
Người bình thường thấy cái này, ít nhiều có chút hổ thẹn năng lực lý giải của bản thân. Nhưng Chu đại thiếu gia, mười viện đóa hoa cao lãnh khoa não không giống người bình thường. Anh không cho rằng trêu chọc người khác mà lấy làm hổ thẹn, không chút hổ thẹn nào mà trở tay cho Cố Sanh một đao.
Chu Lê An: “Cô ở Dư Hàng mua đặc sản khô bò?”
Chu Lê An: “Hỏi xem ở Dư Hàng, cá Tây Hồ với cua có lớn không?”
Cố Sanh: “……” Cô không nên có quá nhiều ảo tưởng với người này. Người này tuyệt đối không có khả năng là ốc đồng vương tử. Cho rằng anh yên lặng trả giá để làm ốc đồng vương tử, thật là có lỗi với ốc đồng. Cô có tội, cô phạm tội ảo tưởng không thực tế.
Cố Sanh: “Người da đen mặt vô biểu tình che miệng rơi lệ.jpg”
Cố Sanh: “Thực xin lỗi, mạo muội.”
Cố Sanh đang cho rằng đoạn đối thoại này vô nghĩa muốn chết, cô đem công thành lui thân. Bên kia đương nhiên gửi tin nhắn qua. Là một địa chỉ ở đế đô. Cố Sanh yên lặng nhìn địa chỉ, ngay sau đó có hai tin nhắn không nhanh không chậm theo sau được gửi đến.
Chu Lê An: “Mười cân, gửi qua địa chỉ này cho tôi.”
Chu Lê An: “Tuy thoạt nhìn không quá vệ sinh, Chu Kinh Hoa nhà tôi thích ăn.”
Cố Sanh: “……” Nhiều chuyện.
Chính anh ăn mười mấy phần đồ ăn hỗn độn còn không chê kém, cho chó ăn 65 cân khô bò còn ngại không vệ sinh.
Sau đó phẫn nộ mua hai mươi cân khô bò. Bởi vì gửi chuyển phát nhanh phải điền địa chỉ, cô tạm thời khuất nhục mở giao diện của Chu Lê An ra. Sau đó hèn mọn viết tay địa chỉ của Chu Lê An, cùng với số di động của Chu Lê An.
Cố Sanh: “Gửi gấp đôi cho anh, không cần cảm ơn.”
Lần này, gửi xong liền cài đặt chế độ miễn quấy rầy với WeChat của Chu Lê An, lúc này đây, cô tuyệt đối không trả lời tin nhắn.
Cố Sanh chỉ có chút thanh danh trong giới vũ đạo, bỗng nổi tiếng đến mức này. Bình thường được mọi người biết đến cũng không giống thế này, được mọi người xem là tân binh vũ đạo. Cư dân mạng xin lỗi cũng rất trực tiếp, chính là đi tuyên truyền cho cô, cho màn biểu diễn của cô gia tăng nhiệt độ. Kết quả nhờ cư dân mạng thần thông quảng đại, tài khoản của Cố Sanh tắc nghẽn.
“Có phải nên mở một tài khoản xã giao riêng không?” Chu lão sư kiến nghị.
Chủ yếu trải qua chuyện lần này, độ bao phủ của Cố Sanh được đề cao. Mặc kệ là xuất phát từ việc Cố Sanh vốn có mức độ nổi tiếng trước, hay giúp mị sắc nổi tiếng, cô mở thêm tài khoản là một chuyện tốt.
Cố Sanh tự hỏi một chút, mở tài khoản. Chứng thực thân phận là vũ công của vũ đoàn mị sắc.
Tài khoản vừa được mở, rất nhiều người ùa vào. Trên mạng những video đều là đoạn ngắn, cũng không hoàn chỉnh. Trên thực tế, Cố Sanh ở ảo ảnh mấy năm, mỗi một lần khiêu vũ đều có giữ lại video.
Cô nghĩ, đăng bản video hoàn chỉnh mà cô từng nhảy bài “ảo mộng” lên mạng.
Mới vừa đăng, tài khoản chính chủ của mị sắc liền đăng lại video.
Hành động này, đồng nghĩa Cố Sanh bắt đầu có sức ảnh hưởng.
Audrey Max lão sư trước kia tới Hoa Quốc, tự mình thuyết phục cô gia nhập ảo ảnh cũng nhờ điệu nhảy trong video kia.
Không có ánh đèn hoa lệ hay váy nhảy, không có sân khấu lộng lẫy. Chỉ có phòng luyện tập đơn điệu mộc mạc cùng khuôn mặt ngây ngô và khí thế bừng bừng của cô. Điệu nhảy này của Cố Sanh nhiều năm như vậy, là tác phẩm mà cô tự hào nhất. Tuy tài nghệ không tính là quá thuần thục, nhưng biểu hiện lực cùng sức cuốn hút có thể nói Cố Sanh có thể làm ổn nhất. Một người vốn không hiểu vũ đạo, cũng sẽ cảm thấy nó đẹp như một hồi ảo mộng.
Quả nhiên, video được công bố, tất cả mọi người đều kích động. Đều kêu gào tỷ tỷ giết ta.
Cố Sanh tùy tay xem bình luận, kéo khóe miệng, không có quá nhập tâm.
Mới trải qua bạo lực mạng, đối với lời nói của cư dân mạng, cô không thể cảm nhận được tình cảm chân thành. Số lượng Fans tăng, đối với Cố Sanh chuyện này trên mạng cơ bản cũng giống như người câm lướt sóng, không hề ý nghĩa.
Rời khỏi mạng xã hội, Cố Sanh lại luyện vũ.
Tuy đoạn ngắn vũ đạo này cô luyện vô số lần, nhưng có người xem với không có người xem cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Nếu thấy người xem lạc vào trong điệu nhảy của cô, có thể cực đại kích thích Cố Sanh biên đạo.
Cô từng bước tiến bộ, bản thân không tính là quá hoàn mỹ mà tiến hành biên đạo lần thứ hai. Cô định dựa vào hiện trường mà cải biên cho phù hợp, làm nguyên bản sau khi biên vũ thì thăng cấp, ra đời một loại mị lực không giống người.
Cứ vậy, Tần lão sư mỗi lần ngồi trước đài xem biểu diễn luôn là người cảm thụ sâu nhất.
Mỗi một lần biểu diễn, Cố Sanh đều có thể biểu hiện ra một mặt hút hồn.
Tuy rằng nói như vậy, động tác vũ đạo trước đó đã được thiết kế tốt, không cho phép cải biên. Nhưng Tần lão sư cũng không ngăn Cố Sanh biên đạo, rõ ràng Cố Sanh là vũ công vô cùng có linh tính. Cô có thiên phú cùng sức tưởng tượng, Tần lão sư cũng chưa bao giờ sẽ lấy tư tình đi hạn chế thiên tài.
Cố Sanh cũng cảm thấy thần kỳ, đường tình duyên của cô bị người ta bỡn cợt, sự nghiệp lại ngoài ý muốn lên hương. Gặp được hai quý nhân, một người chính là Audrey Max lão sư, một người khác chính là Tần lão sư.
Trạm Dư Hàng kết thúc, tiếp theo là trạm Cô Tô.
Tuần diễn của mị sắc ở 36 thành thị, cũng không phải phân bố đều cả nước. Suy xét đến kinh tế ở các khu vực, tuần diễn phần lớn tụ tập ở khu vực có kinh tế phát đạt. Giang Chiết là nơi rất được ưa chuộng tổ chức biểu diễn, thời gian tuần diễn ở đây cũng lâu hơn những chỗ khác.
Trạm Dư Hàng kết thúc vào ban đêm, Chu lão sư gọi Cố Sanh cùng Hạ Vãn Phong đi qua.
Kêu Cố Sanh qua, Chu lão sư chưa nói chính sự. Chính là ý vị thâm trường mà đánh giá cô trong chốc lát, muốn cô kế tiếp nên chuyên chú vào sự nghiệp. Cố Sanh trải qua bao chuyện, biết bản thân làm Chu lão sư trả giá không ít, nên cô tỏ vẻ bản thân về sau nhất định sẽ nỗ lực hết mình. Chu lão sư cười tủm tỉm gật đầu, cho cô về.
Trên đường trở về, Cố Sanh gặp thoáng qua Hạ Vãn Phong.
Mấy ngày nay, không, phải nói cả tháng diễn ở Dư Hàng, trạng thái của Hạ Vãn Phong đều vô cùng kém. Cố Sanh tiếp xúc với cô ta không nhiều, lần đầu tiên gặp mặt vô tình có cảm giác không hợp, Cố Sanh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta.
Hạ Vãn Phong vào văn phòng của Chu lão sư đã lâu không ra. Chờ trở ra, vành mắt đều đã hồng.
Cố Sanh vừa tắm xong chuẩn bị xuống lầu ăn một chút gì, khi đi ngang qua bị Hạ Vãn Phong hung hăng trừng mắt liếc một cái. Cô không thể hiểu được, nhưng cũng không nhàm chán mà quan tâm cô ta. Làm bộ không thấy cô ta, đi xuống dưới lầu.
“Cố Sanh, cô rất đắc ý phải không?” Hạ Vãn Phong thật lâu không thấy Cố Sanh mở lời, lần này nhịn không được gọi cô lại.
Cố Sanh xoay đầu, không hiểu: “Tôi đắc ý cái gì?”
Hạ Vãn Phong bị thái độ của cô làm cho nghẹn lại.
Cô ta ghét nhất gương mặt vô tội, tỏ ra phẩm hạnh cao khiết: “Tôi vào đoàn tuy trễ hơn cô, nhưng thiên phú của tôi cũng không thua cô. Tôi thua, chỉ là vận khí mà thôi. Một ngày nào đó, cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn thành tựu của tôi.”
Cố Sanh đại khái cũng hiểu vì sao cô ta khóc. Trên thực tế, khoảng thời gian trước khi trên mạng ồn ào huyên náo, chuyện lãnh đạo vũ đoàn có ý đổi chủ vũ mới. Lúc ấy có hai người được đề cử, Hạ Vãn Phong hẳn là được nằm trong danh sách. Nhưng bởi vì Tần lão sư đứng ra bảo đảm, Cố Sanh được chọn.
Nghĩ lại, Cố Sanh không cảm thấy Hạ Vãn Phong có dã tâm đáng xấu hổ, cô kỳ thật rất thưởng thức những người có chí tiến thủ.
“Vậy cô cố lên.” Cố Sanh gật đầu, nói, “Tôi chờ cô đến ngày đó.”
Mặt của Hạ Vãn Phong trong nháy mắt xanh mét, hiển nhiên, cô ta cho rằng Cố Sanh đang khiêu khích. Cô ta hừ lạnh, dẫm lên giày cao gót phẫn nộ rời đi.
Rời Dư Hàng cùng ngày, khi Cố Sanh đi dạo mua đặc sản tặng cha mẹ của bạn bè, nhận được điện thoại của Xảo Xảo.
Thái độ của Xảo Xảo ở trong điện thoại có chút kỳ quái, lén lút: “A Sanh, em hỏi qua mẹ của em. Chuyện ở trên mạng không phải mẹ em tìm người xử lý. Bà ấy không phản ứng nhanh như vậy, xuống tay cũng không chính xác như vậy. Chị trộm nói cho em, gần đây chị có nói chuyện với nhị đại nào không?”
“Sao?” Cố Sanh ngồi xổm trước cửa tiệm bán khô bò. Tuy không biết tại sao đặc sản ở Dư Hàng lại là khô bò, nhưng Cố Sanh không sợ người bán hàng lừa gạt. Làm cô ngại cái gì cũng không mua liền đi, “Không có, mỗi ngày chị ngủ đến sưng mắt, nào có thời gian rảnh tìm phú nhị đại?”
“Thiệt hay giả,” Xảo Xảo cũng tìm thúc thúc hỏi qua, thúc thúc cũng không biết chuyện này, “Đó là ai giúp mình làm?”
Cô nói thầm một câu này, Cố Sanh không biết như thế nào, trong lòng chợt hiện lên một bóng người.
Nắm chặt khô bò trong tay, lông mi kịch liệt run rẩy vài cái, muốn vứt người này ra khỏi đầu. Nhưng càng cố, người này dường như càng có độc mà hiện lên càng rõ ràng. Cố Sanh hít sâu một hơi, duy trì vững vàng khẩu khí hàm hồ chuyện này.
Treo điện thoại, Cố Sanh ma xui quỷ khiến mà tìm được WeChat của Chu Lê An.
Click mở WeChat của anh, hai người giao lưu y như cô nói chuyện với chị bán hàng vừa rồi. Ít nhất người bán hàng ngày lễ ngày tết còn biết cho phát điểm chúc phúc cho cô, khung thoại với Chu Lê An cũng chỉ có giọng nói lạnh lùng như súng đạn cùng cuộc gọi video giữa đêm khuya.
Cố Sanh do dự đã lâu, nhắn cho anh một tin nhắn.
Cố Sanh: “Chu Lê An, anh ăn khô bò không?”
Tin nhắn được gửi đi, Cố Sanh lập tức ý thức được bản thân lỗ mãng. Chuyện này căn bản không có khả năng là do Chu Lê An làm. Chu Lê An rất cuồng ngạo, so với Lục Nhạn Chu còn kiêu ngạo gấp trăm vạn lần. Anh mới không phải loại người làm chuyện tốt mà không lưu danh.
Vừa định thu hồi tin nhắn, người kia ban ngày không xuất hiện, cư nhiên trả lời cô vào giờ này.
Chu Lê An: “làm gì?”
Chu Lê An: “Cô cáo trạng với trâu bò à?”
Cố Sanh: “……” Giờ khắc này cô đột nhiên hoài nghi lý lịch của Chu Lê An. Lý lịch của đại thiếu gia này sáng chói như vậy, không phải là làm giả đi?
Cố Sanh: “Tôi đang hỏi anh, anh ăn, khô bò, không?”
Dấu chấm nguyên vẹn, hơn nữa dấu chấm câu ngăn cách, tràn đầy lực châm chọc.
Thậm chí vì chứng minh nội dung tin nhắn, Cố Sanh còn chụp một túi khô bò: “Đặc sản Dư Hàng.”
Người bình thường thấy cái này, ít nhiều có chút hổ thẹn năng lực lý giải của bản thân. Nhưng Chu đại thiếu gia, mười viện đóa hoa cao lãnh khoa não không giống người bình thường. Anh không cho rằng trêu chọc người khác mà lấy làm hổ thẹn, không chút hổ thẹn nào mà trở tay cho Cố Sanh một đao.
Chu Lê An: “Cô ở Dư Hàng mua đặc sản khô bò?”
Chu Lê An: “Hỏi xem ở Dư Hàng, cá Tây Hồ với cua có lớn không?”
Cố Sanh: “……” Cô không nên có quá nhiều ảo tưởng với người này. Người này tuyệt đối không có khả năng là ốc đồng vương tử. Cho rằng anh yên lặng trả giá để làm ốc đồng vương tử, thật là có lỗi với ốc đồng. Cô có tội, cô phạm tội ảo tưởng không thực tế.
Cố Sanh: “Người da đen mặt vô biểu tình che miệng rơi lệ.jpg”
Cố Sanh: “Thực xin lỗi, mạo muội.”
Cố Sanh đang cho rằng đoạn đối thoại này vô nghĩa muốn chết, cô đem công thành lui thân. Bên kia đương nhiên gửi tin nhắn qua. Là một địa chỉ ở đế đô. Cố Sanh yên lặng nhìn địa chỉ, ngay sau đó có hai tin nhắn không nhanh không chậm theo sau được gửi đến.
Chu Lê An: “Mười cân, gửi qua địa chỉ này cho tôi.”
Chu Lê An: “Tuy thoạt nhìn không quá vệ sinh, Chu Kinh Hoa nhà tôi thích ăn.”
Cố Sanh: “……” Nhiều chuyện.
Chính anh ăn mười mấy phần đồ ăn hỗn độn còn không chê kém, cho chó ăn 65 cân khô bò còn ngại không vệ sinh.
Sau đó phẫn nộ mua hai mươi cân khô bò. Bởi vì gửi chuyển phát nhanh phải điền địa chỉ, cô tạm thời khuất nhục mở giao diện của Chu Lê An ra. Sau đó hèn mọn viết tay địa chỉ của Chu Lê An, cùng với số di động của Chu Lê An.
Cố Sanh: “Gửi gấp đôi cho anh, không cần cảm ơn.”
Lần này, gửi xong liền cài đặt chế độ miễn quấy rầy với WeChat của Chu Lê An, lúc này đây, cô tuyệt đối không trả lời tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.