Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 33:

Khải Phu Vi An

18/06/2023

Gia đình Chu gia tụ hội, như là một phương thức duy trì cảm tình giữa các thành viên trong gia đình.

Không phải vì ăn cơm mà ăn cơm, mục đích chính là gọi những người bận rộn ngày thường ít giao lưu với thành viên trong gia đình trở về gặp mặt.

Gia tộc lớn chính là như vậy, cảm tình rất dễ nhạt nhòa. Chu gia so với hào môn khác ở đế đô coi trọng thân tình hơn một chút, chủ yếu là gia tộc vô cùng chú trọng bồi dưỡng đời sau, cho nên thành tài rất nhiều. Tuổi trẻ đồng lứa mỗi người đều có sự nghiệp riêng, không đề cập ích lợi của gia sản, ngày thường cũng không xung đột gì lớn.

Mặc kệ điều này có thật không, ít nhất quan hệ giữa người với người trong Chu gia rất hài hòa.

Chu Lê An nói chuyện với Chu lão gia tử trong chốc lát, đỡ lão gia tử ngồi xuống. Là người dẫn đầu, anh có lực uy hiếp rất mạnh với những người cùng thế hệ. Thấy anh đi tới, các anh chị em khác yên lặng nhường chủ vị đi ra.

“Lê An năm nay 27 đi? Có bạn gái chưa? Định khi nào kết hôn?” Mặc kệ nhà nào, tới tuổi, các trưởng bối đều chú ý cùng một vấn đề.

Anh mới ngồi xuống đã bị bá mẫu chỉ điểm: “Cháu tuổi cũng không nhỏ, còn ở mười viện à?”

Đối với hào môn mà nói, tiểu bối bên ngoài công tác đều là làm chơi, chỉ có kế thừa gia nghiệp mới là chuyện đứng đắn.

Chu Lê An học y, tuổi còn trẻ đã là bác sĩ mổ chính ở mười viện, thậm chí được các bác sĩ lớn trong khoa não ngoại ở mười viện ca tụng. Chuyện này đối với người Chu gia mà nói không quan trọng gì, còn không bằng tùy tiện làm việc trong công ty của gia tộc. Bá mẫu chướng mắt, thường xuyên lúc ăn cơm nói: “Ba mẹ của cháu gầy dựng sản nghiệp lớn như vậy cũng không thể vẫn luôn để giám đốc xử lý, người ngoài sao yên tâm bằng người trong nhà.”

Cha mẹ của Chu Lê An tuy chuyên chú y thuật cùng nghiên cứu khoa học, nhưng ba của anh là Chu Trạch trời sinh lại là nhân vật cá kiếm trong giới đầu tư.

Bởi vì thời trẻ bệnh trầm cảm, đầu tư vào rất nhiều bệnh viện tư lập chuyên trị tâm lý. Sau lại mở rộng đến thẩm mỹ, hợp tác với các nhân vật lớn trong phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh ra thuốc, mở rộng đến công ty thuốc. Từ thiện giáo dục cho sơn thôn, nhưng người hợp tác lại lừa bán quỹ nhi đồng. Sau Chu Trạch được độc quyền thuốc chữa ung thư do bia gây ra, rồi Chu gia cộng tác với người giữ chức giám đốc hiện tại, tài sản càng ngày càng lớn.

Có thể nói, Chu Lê An đời này cho dù là phế vật ngu ngốc, cũng có thể yên ổn làm tiểu bối của Chu gia. Huống chi anh còn có chỉ số thông minh cực cao.

“Ba mẹ của cháu cũng là,” nhị bá làm chính trị, cũng không tệ lắm, lại chờ một hai năm là có thể thăng lên thị chính. Nhị bá rất trầm mặc ít lời, nhưng nhị bá mẫu lại hoàn toàn tương phản, rất thích chỉ điểm người khác, “Một người một đầu chui vào phòng thí nghiệm, một người cứ làm bác sĩ cả đời. Tứ thẩm tuổi dần lớn, một tập đoàn đa quốc gia lớn như vậy, không một ai tiếp quản. Chờ bà ấy lui về, chẳng lẽ còn giao cho giám đốc sao? Cháu nếu là ngộ ra, biểu ca của cháu sang năm phải về nước, nó học tài chính, bằng không để nó đi theo giúp đỡ?”

Nhị bá mẫu còn biết đúng mực, không dám đả động với Chu Lê An gia gia.

Vị kia thời trẻ cũng chơi bời lêu lổng, dựa vào gia đình mà cũng được làm công chức, còn thường xuyên tổ chức triển lãm tranh ở khắp nơi trên thế giới.

Bốn người nhà này thật sự lợi hại, bò nhanh hơn bất kỳ ai.

“Không phiền nhị bá mẫu quan tâm.” Chu Lê An không thèm nâng mí mắt một chút, “An nữ sĩ có đoàn đội chuyên nghiệp.”

An nữ sĩ là tổ mẫu của Chu Lê An, cũng là người cầm quyền hoàn vũ.

Chạm vào cái đinh mềm, nhị bá mẫu có chút xấu hổ. Làm chính trị có điểm này là không tốt, địa vị tuy cao, nhưng kinh tế túng quẫn. Nhị bá phụ lại không giống gia gia của Chu Lê An, tùy tay họa một bức họa có thể ra trăm vạn Mỹ kim. Bà còn chuẩn bị nói, bị chủ vị đang ngồi là lão gia tử không nhẹ không nặng đảo mắt qua, hậm hực mà câm miệng.

“Lê An cũng xác thật tới tuổi kết hôn.” Chu lão gia tử cũng nói với Lê An.

Ông tuổi tác lớn, lo lắng cho mình sống không được mấy năm, “Ba mẹ của cháu lúc ấy tốt nghiệp đại học liền lãnh chứng. Cháu năm nay cũng 27, nên suy nghĩ cẩn thận. Mặc kệ nhà gái có gia thế ra sao, chỉ cần người tốt là được.”

Với trình độ của Chu gia bây giờ, đã không quá coi trọng liên hôn. Chu lão gia tử đặc biệt coi trọng người ưu tú hơn.

Chu Lê An đối với ai đều không nóng không lạnh, nhưng đối với tằng tổ phụ nuôi lớn anh thì vô cùng hiếu thuận: “Cháu sẽ cố gắng.”

“Cậu cố gắng cái gì mà cố gắng? Mỗi ngày ngủ ở bệnh viện, nữ nhân còn chưa gặp được một người.” Chu Cẩn bên cạnh cười nhạo. Chu cẩn là nhị thúc của Chu Lê An, tuy là thúc thúc, không lớn hơn anh mấy tuổi. Nối nghiệp quân nhân, trở thành bộ đội, “Còn không bằng tôi.”

Chu Lê An không nâng mày một chút nào.

Xảo Xảo bên cạnh nghe thấy được, không nhịn được mà mở miệng: “Tiểu cữu cữu, Lê An ca xác thật có ở nỗ lực mà. Chỉ là còn chưa theo đuổi được.”

“Ai a?” Chu Cẩn hứng thú.

Chu Lê An liếc cô một cái, Xảo Xảo lập tức cúi đầu.

Ăn xong một bữa cơm, từng người tan đi.

Chu Lê An nhéo xương mũi, kêu tài xế trong nhà đưa anh về chỗ ở của mình.

Anh trong khoảng thời gian này làm liên tục, lãnh đạo mười viện cho anh ba ngày để nghỉ ngơi một chút. Tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt, xe vừa mới được lấy ra từ nhà cũ, mẹ của anh ở nước ngoài đang trong phòng thí nghiệm tiến hành giao lưu học thuật giao gọi video đến.



Chu Lê An bắt máy, mẹ của anh còn mặc trang phục thực nghiệm: “Con cùng Vãn Phong làm sao vậy?”

Giọng nói giống như con người bà, thanh đạm như gió, lại trầm tĩnh nhập tâm.

“Dạ?” Chu Lê An chậm rãi mở mắt, “Cô ta vội như vậy à, cô ta còn đi cáo trạng với mẹ?”

“Không tính là cáo trạng.” Chung Chi chậm rì rì mà uống một ngụm nước. Vài thập niên qua đi, năm tháng dường như không lưu lại quá nhiều dấu vết ở trên người bà, trên người bà chỉ có một hơi thở quạnh quẽ của học giả, chuyên chú mà an hòa: “Đứa nhỏ này gần đây trạng thái rất kémi, một tháng gọi cho mẹ vài lần. Mỗi lần đều thật cẩn thận mà thọc sườn của mẹ, hỏi tình hình của con. Nó chọc con chỗ nào à?”

“Không có gì.” Chu Lê An biết bà rất bận, bên kia là rạng sáng, thoạt nhìn bà không ngủ cả đêm, “Mẹ, mẹ chú ý nghỉ ngơi.”

Chung Chi xua tay, bà rất ít khoa tay múa chân những việc này với Chu Lê An, bởi vì bà cũng không am hiểu xử lý mối quan hệ thân mật. Chỉ là tình huống của Hạ Vãn Phong có chút đặc thù, “Bà ngoại rất để ý nó, A Li, khoan dung với em gái một chút.”

A Li là nhũ danh của Chu Lê An, chỉ có Chung Chi cùng Chu Trạch kêu. Chu Lê An nhéo giữa mày, không nói chuyện.

Hai mẹ con nhìn nhau thật lâu, ai cũng chưa mở miệng.

Hồi lâu, Chu Lê An mới không tình nguyện mà gật đầu: “Mẹ, không nên thức đêm. Đi ngủ sớm một chút.”

“Được rồi.”

Tắt video, sắc mặt của Chu Lê An tức khắc liền âm trầm xuống.

Anh mở di động, gọi giám đốc.

Giám đốc của Chu gia làm việc 24/24, điện thoại vang một giây liền có người bắt máy.

Chu Lê An luôn rất ít nói, thông thường đều là trực tiếp phân phó: “Căn hộ ở chung cư Hành Thủy kia cùng hai căn ở tây lộ Nam Kinh không cần sang tên nữa, mặt khác, căn 0892 kia đóng lại đi.”

Giám đốc tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vô cùng nhanh chóng chấp hành. Mười lăm phút đã xử lý thỏa đáng. Tài xế nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Chu Lê An trên ghế sau, yên lặng nâng tấm chắn lên. Xe đến nơi, người trong tòa nhà sau xe đã ngủ say. Chờ Chu Lê An cả kinh từ trong mơ tỉnh lại, đã là 3 giờ sáng.

Xuống xe, để tài xế đi nghỉ ngơi, anh vác áo khoác vào phòng.

Cửa mới vừa mở ra, một chú chó lớn lông xù từ trên lầu lao xuống. Ngao ô ngao ô mà kêu, đặc biệt vui sướng mà bổ nhào vào trên người anh. Chu Lê An căng chặt mặt nhìn nơ con bướm siêu to màu hồng nhạt trên đầu của nó, trong đầu bỗng chốc hiện lên một gương mặt nín thở nghẹn đỏ, bỗng nhiên cười rộ lên. Xoa đầu to của Chu Kinh Hoa, Chu Lê An vô cùng không có đạo đức mà nửa đêm gọi video cho người ta.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Chu Lê An đã bị Cố Sanh thiên đao vạn quả.

“…… Chu bác sĩ, Chu thiếu gia, anh có phải cảm thấy lão hổ không phát uy chính là một con mèo bệnh phải không?” Cố Sanh trong lúc ngủ mơ mở to mắt, hận không thể theo đường wifi, cho Chu Lê An mấy đao.

“Đúng vậy.” Chu Lê An gật đầu.

Chuẩn bị chờ anh phủ nhận, bản thân thuận thế sặc anh hai câu Cố Sanh:?

“Còn có người nào giống con mèo bệnh hơn cô sao?”

Cố Sanh:??

“Bị người khác ức hiếp cũng không dám hé răng, sau lưng mắng chửi người ta còn phải thật cẩn thận chọn từ,” Chu Lê An lười biếng, “Ức hiếp người nhà.”

Cố Sanh:???

Cô đùng đùng lửa giận, từ rốn lên tới dạ dày, lại từ dạ dày xông thẳng lên trán. Một khuôn mặt tím rồi hồng, thay đổi thất thường: “Chu Lê An! Tôi xin khuyên anh nên nói chuyện cẩn thận! Nói cho anh biết tôi không mắng người khác không phải tôi sợ, là con người của tôi tương đối chú trọng tố chất!! Anh không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, được voi đòi tiên, được tiện nghi còn khoe mẽ!!!”

Chu Lê An thình lình bị cô chọc cười, đây ý là anh bắt đầu muốn làm gì thì làm sao?

Anh cũng chưa nói cái gì. Bỗng nhiên di động được hướng xuống phía dưới, đối diện gương mặt của chú chó siêu to. Chú chó kia dù sao cái gì cũng không biết, liền đối với cameras bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Từ ánh mắt đến động tác vặn eo bãi hông, đều lộ ra vẻ ngu xuẩn tuyệt đối. Cánh tay của Chu Lê An vói qua, ôm chú chó hoạt bát ngồi trên sô pha, “Lần trước không phải cô tò mò chu Kinh Hoa nhà tôi sao?”

Nói xong, anh giơ một chân trước của đại cẩu lắc lắc, “Tới đây, Chu Kinh Hoa, lên tiếng đi nào.”

Đại cẩu kia vô cùng phối hợp ngao ô một tiếng, vui sướng mà nhảy lên.

Cố Sanh vốn dĩ một bụng hỏa, đặc biệt muốn mắng người. Thấy Chu Kinh Hoa nhiệt tình như vậy, bỗng nhiên lửa giận bị dập tắt hoàn toàn. Tuy cô thích mèo, khi tâm tình buồn phiền có thể xem video mèo cả ngày không bỏ được. Nhưng không có nghĩa không thích chó, chú chó hoạt bát lại đáng yêu đặc biệt chữa khỏi tổn thương.



Đang tức giận lại cảm thấy chú chó đáng yêu, Cố Sanh biểu tình trong lúc nhất thời đặc biệt vặn vẹo.

Giãy giụa hồi lâu, Cố Sanh: “……Xin chào Chu Kinh Hoa, chị là Cố Sanh.”

Chu Kinh Hoa đáp lại nhiệt tình như lửa. Lông xù xoắn khắp thân thể, cái đuôi xoắn như ốc tương.

Tuy không sờ được, nhưng có thể nghe thấy Chu Kinh Hoa ô ô yết yết trong cổ họng. Đầu lưỡi phấn hồng vươn tới, liếm loạn trong không khí. Cố Sanh nhìn liền cười rộ lên, hơn nửa ngày mới ý thức được không đúng chỗ nào. Chu Lê An nửa đêm ba giờ gọi video cho cô để cô chào hỏi với chó sao? Bản thân không rên một tiếng còn ở bên cạnh nhìn? Anh có phải có bệnh hay không?!

“Sao anh nửa đêm lại gọi video? Tôi là tiết mục đêm khuya hả?” Cố Sanh rất tức giận, đây là kiểu người gì chứ?

Chu Lê An vốn dĩ rất vui, thấy cô như vậy thì tự mình suy nghĩ, cười thanh tỉnh.

“Cô một hai phải nói như vậy, cũng không phải không đúng.”

Cố Sanh: “…… Nếu tôi còn nhận cuộc gọi video nào vào đêm khuya của anh, tôi chính là chó.”

Nói xong, phẫn nộ tắt video.

Ba giây đồng hồ, đối phương lại gọi video đến. Cố Sanh nhất thời nhanh tay bắt máy, video hiện lên, hai gương mặt cách màn hình nhìn nhau. Hồi lâu, khóe miệng của đối phương càng lúc càng lớn, mặt của Cố Sanh trong nháy mắt đỏ bừng.

Chu Lê An cười to ra tiếng.

Cố Sanh: “……”

……

Một khi người ta trở nên bận rộn, thời gian đặc biệt trôi qua mau.

Mới biết được khi tuần diễn trong đoàn bắt đầu vào tháng tư, chớp mắt thời gian đã tới gần cuối năm. Mị sắc trong vòng tám tháng xuất phát từ đế đô, Tết m Lịch năm nay sang năm thứ hai ba tháng. Tính ra, bọn họ đã ở bên ngoài sáu tháng. Cố Sanh tương đối may mắn, bọn họ lần này ngừng lại ở nam thành. Thời gian lại gấp, cô cũng có thể về nhà hay không còn chưa biết.

Cùng ngày vũ đoàn đến nam thành, Trần Minh Tĩnh cùng Cố Thành Đào liền xách theo trái cây tới vũ đoàn thăm hỏi.

Lâu lắm chưa gặp con gái, Trần Minh Tĩnh rất nhớ. Đi trước tìm lãnh đạo, tặng chút đặc sản nam thành, liền lôi kéo Cố Sanh về nhà ăn cơm. Cố Thành Đào vừa lái xe vừa nghe Trần Minh Tĩnh hỏi Cố Sanh tình hình trong khoảng thời gian gần đây.

Cuối tháng 9 Cố Sanh bị bạo lực mạng, hai vợ chồng Cố gia đã biết.

Chủ yếu cũng giấu không được. Thời buổi này internet phát triển, hai người lại không phải mấy lão trung niên mù tin tức. Không thể nào lên mạng, hỏi vài người trẻ tuổi liền rõ ràng. Đặc biệt Cố Sanh ở tiểu khu trong đơn vị của hai vợ chồng rất nổi danh, trên bàn làm việc của Trần Minh Tĩnh có ảnh chụp của Cố Sanh. Bà cũng thường xuyên ở đơn vị khoe con gái. Khoe nhiều, cũng có người biết.

Lần này trên mạng drama đầy trời, hai vợ chồng Trần Minh Tĩnh ngoài mặt không nói, bọn họ càng để ý chính là Cố Sanh có thể chịu kích thích hay không. Vốn dĩ Trần Minh Tĩnh muốn đi Cô Tô tìm Cố Sanh, nhưng tin tức kia chưa đến một ngày, đã bị ai đó xóa sạch.

Sau này Lục Nhạn Chu giải thích rõ mọi chuyện với Lâm Thanh Thanh, hai vợ chồng mới kiềm chế: “Là lão sư trong vũ đoàn giải quyết đi?”

Cố Sanh giật mình, không phủ nhận.

“Lão sư của vũ đoàn thật là có trách nhiệm, lần này ít nhiều nhờ họ, con mới không xảy ra việc gì. Nhớ cảm ơn mọi người.” Trần Minh Tĩnh yên lặng nghe Cố Sanh nói qua bối cảnh của các lão sư trong vũ đoàn không đơn giản, “Nếu có cơ hội, mời các lão sư tới nhà ăn cơm.”

“Không phải các lão sư xử lý.” Vốn dĩ muốn cam chịu, nhưng vừa nghe Trần Minh Tĩnh muốn mời các lão sư ăn cơm, Cố Sanh cũng chỉ có thể nói thật.

“Sao?” Trần Minh Tĩnh sửng sốt, “Vậy ai đã giúp con?”

Cố Sanh kỳ thật cũng không biết, chỉ là dựa vào trực giác, hàm hồ nói: “Không chừng là có người gặp chuyện bất bình hảo tâm giúp đỡ.”

“Người hảo tâm?” Lời này lừa gạt người khác thì được, nhưng Trần Minh Tĩnh không tin.

Nhưng trông bộ dáng của con gái, bà giật mình, đoán được gì đó. Cảm giác biểu tình cùng ngữ khí của Cố Sanh vi diệu khác biệt, bà vì thế cũng không hỏi nữa, liếc nhìn Cố Thành Đào. Cố Thành Đào xuyên qua kính chiếu hậu cùng lão bà nhìn nhau, cả hai không vạch trần. Hàm hồ mà nói một câu: “Nếu ngày nào đó gặp được người hảo tâm kia, mang về nhà ăn bữa cơm.”

Di động của Cố Sanh bỗng có tin nhắn, cúi đầu xem tin nhắn.

Bị phân tâm, kỳ thật cũng không nghe rõ Trần Minh Tĩnh nói gì, có lệ gật đầu: “Dạ dạ, có cơ hội, ăn cơm.”

Click mở tin nhắn, là tin nhắn của Chu lão sư: “Cố Sanh, có hứng thú đi casting vào đoàn phim không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook