Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 37:
Khải Phu Vi An
22/06/2023
“Rất xin lỗi vẫn luôn không nói rõ ràng.” Cố Sanh trước kia còn trốn tránh, hiện tại sẽ không trốn tránh nữa, “Lục Nhạn Chu, rất cảm tạ anh từ nhỏ đến lớn yêu quý, cảm ơn anh cùng tôi lớn lên. Từ nay về sau, anh không cần quản tôi nữa, tôi sẽ tự mình đi.”
“A Sanh……” Lục Nhạn Chu bắt lấy cô, “Em có thể tiếp tục ỷ lại anh.”
“Không cần.” Cố Sanh tránh cái ôm của hắn, chính thức bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi đã buông tay anh rồi. Anh biết tôi mà, nếu tôi đã thích ai hay đồ vật nào thì sẽ luôn thích. Nhưng một khi quyết định buông tay, sẽ không có chuyện nhặt lại.”
Lục Nhạn Chu đôi mắt đỏ, môi run rẩy: “Anh không thể là ngoại lệ sao?”
“Đã từng, nhưng hiện tại thì không.”
Cố Sanh kiên định mà kéo cánh tay của hắn ra, quay đầu chạy lên lầu.
Lục Nhạn Chu đứng ở dưới lầu đã lâu, tuyết càng rơi càng lớn, đèn đường phát ra chùm tia sáng màu trắng. Tiểu khu mà bọn họ ở là khu chung cư cũ ở nam thành, tầng lầu cũng không tính quá cao, không có thang máy.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở nhà cha mẹ cố gia, cũng hạ người năn nỉ cha mẹ của cô. Nhưng Trần Minh Tĩnh xưa nay thích hắn, nay lại bình tĩnh kiên quyết chưa từng có, trả hết đồ của hắn. Hắn về đế đô tìm người, Tạ Tư Vũ từ chối nói cho hắn chỗ của Cố Sanh. Dường như lập tức, những người từng ủng hộ bọn họ, đều không đồng ý chuyện bọn họ tái hợp.
Hắn chịu đựng không đuổi theo, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng biến mất, sau đó bụm mặt ngồi xổm xuống khóc.
Cố Sanh chạy lên lầu, Trần Minh Tĩnh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô.
Quay đầu thấy người trở về, nói thầm một câu “Sao về trễ vậy”, liền chạy nhanh giúp Cố Thành Đào bưng thức ăn.
Ngày mai Cố Sanh kỳ thật còn một ngày nghỉ, nhưng đầu năm liền phải biểu diễn, Cố Sanh vẫn có thói quen chuẩn bị sẵn sàng. Trần Minh Tĩnh biết cô, nghe con gái kể chuyện liền hồi trong đoàn, ít nhiều có chút luyến tiếc: “Buổi tối vẫn có thể trở về ăn cơm đúng không? Nếu không kịp, mẹ nấu xong, rồi để ba đưa đến cho con. Cũng đừng ăn ở bên ngoài, bên ngoài đồ ăn không vệ sinh.”
Cố Sanh cười hì hì, “Con đi, mẹ mới luyến tiếc con à?”
“Đi đi đi,” trần minh tĩnh bị cô cợt nhả đến phiền lòng, chỉ vào ba cái cái bình lớn trong góc, “Hôm nay xào ba bình thịt bò tương băm ớt cho con. Nếu ngày thường ăn uống không tốt, thì có thể lấy ra ăn với cơm. Không cần luôn ăn cái này, không dinh dưỡng.”
Cố Sanh vâng vâng dạ dạ mà nghe, Trần Minh Tĩnh lại nhắc tới con của bạn mình. Nói cái gì mà con của bạn cũng về quê, qua mấy ngày đã muốn đi. Nếu trở về sớm một chút, còn có thể để Cố Sanh gặp mặt người ta.
“Đừng mẹ,” Cố Sanh đang gặm xương sườn, “Hiện tại con chỉ tập trung sự nghiệp, rất mệt, không có thời gian đâu.”
Chuyện này Trần Minh Tĩnh cũng hiểu, bồi dưỡng con gái khiêu vũ nhiều năm như vậy. Khi còn nhỏ cô tự mình đi theo nhìn chằm chằm, không ai rõ hơn bà rằng Cố Sanh đã khiêu vũ kiên trì bền bỉ thế nào. Trước đây vì muốn có con rể tốt, Cố Sanh không cần quá vất vả là có thể an ổn cả đời, Trần Minh Tĩnh mới khuyên cô tập trung chuyện trong nhà. Cứ vậy mà chậm trễ, kỹ năng nhảy của Cố Sanh ít nhiều bị thụt lùi, bà con lo lắng hơn cả Cố Sanh.
Nam nhân không đáng tin cậy, vẫn nên có sự nghiệp vững chãi rồi hãy thành gia, “Vậy nếu gặp được người không tồi, cũng đừng cự tuyệt.”
Cố Sanh có lệ mà gật đầu: “Dạ dạ dạ.”
Buổi tối tắm rửa xong, Cố Sanh nằm ở trên giường đắp mặt nạ, tin nhóm lại reo inh ỏi trong nhóm.
Xảo Xảo cãi nhau với vị hôn phu, nên một thân một mình bình tĩnh đi ra ngoài. Hiện tại đang chạy tới sân bay, muốn suốt đêm bay tới nam thành. Cố Sanh thiếu chút nữa bị tính khí đại tiểu thư làm cho kinh ngạc đến ngây người, Xảo Xảo bên kia vô cùng nhanh chóng gọi video đến. Cố Sanh lộn mình ngồi dậy, bắt máy: “Đêm nay liền tới đây sao?”
“Đúng vậy,” tâm tình của Xảo Xảo không tốt còn không quên giả vờ rơi nước mắt, cả buổi tối đôi mắt hồng như con thỏ, “Em tới với chị.”
Cố Sanh: “…… Cảm ơn em, bất quá vị hôn phu của em biết em tới nam thành không?”
“Đương nhiên biết.”
Đại tiểu thư không chút để ý việc bản thân rời nhà trốn đi bị người khác hoàn toàn nắm giữ hành tung: “Nếu em biến mất, anh ấy có thể lật tung cả nước. Em như vậy cũng là vì tiết kiệm tiền, cho thủ hạ của anh ấy biết đường mà cống hiến một chút.”
“Nói như vậy đám thủ hạ kia còn phải cảm ơn em?”
“Còn không phải sao!”
Thế giới của kẻ có tiền, cô không hiểu. Cố Sanh nhìn bộ dáng không có việc gì của đại tiểu thư.
“Sanh sanh, chị ở khách sạn nào vậy?” Xảo Xảo có tâm tình chú ý chỗ ở của Cố Sanh, mở to hai mắt tò mò: “Thoạt nhìn còn không có phòng vệ sinh to như ở nhà em, chỗ nhỏ như vậy có thể cho người ở sao?”
“…… Thực xin lỗi, đây là nhà của chị.”
“Ồ.” Đại tiểu thư hình như không đoán được chỗ này là nhà của Cố Sanh, vừa mở miệng đã diss nhà người khác. Nhưng cô đặc biệt cho Cố Sanh mặt mũi, vô cùng tự nhiên mà đổi đề tài, “Sao chị về nhà? Nhà chị ở nam thành sao?”
“Đúng vậy.” Cố Sanh lại nằm trở về “Chị là người nam thành.”
“Thật khéo!” Đại tiểu thư đêm nay rất có linh tính, mở máy hát, “Biểu ca của em, chị biết mà, chính là bác sĩ não ngoại khoa Chu Lê An làm cùng bệnh viện với Tạ Tư Vũ. Mẹ biểu ca của em cũng là người nam thành, bà ngoại của anh ấy hiện tại còn ở tại nam thành.”
Nói đến cái này, Cố Sanh không biết như thế nào lại nhớ tới Hạ Vãn Phong, không chú ý hỏi.
“Chị Vãn Phong là do bà ngoại nhận nuôi. Kỳ thật cụ thể nội tình thế nào, em cũng không rõ,” khi Xảo Xảo quen biết Hạ Vãn Phong, đã mười ba tuổi. Khi đó Hạ Vãn Phong mới bị đưa đến đế đô, nhút nhát sợ sệt, trên người tất cả đều là vết sẹo, “Chị Vãn Phong hình như là cô nhi, cha của chị ấy đã làm chuyện rất xấu, bạo lực gia đình đánh chết mẹ của chị ấy. Khi còn nhỏ chị ấy rất thảm, bà ngoại liền nhận nuôi chị ấy.”
“Nói là nhận nuôi, không phải ngầm cho cô ấy một thân phận sao?” Cố Sanh suy nghĩ sâu xa, hỏi vấn đề này khiến Xảo Xảo mông lung.
Xảo Xảo nghĩ, cũng đúng, bà ngoại nhận nuôi, không phải cũng xem chị ấy là con gái của mợ sao?
“Không chừng còn có nội tình,” Xảo Xảo bản chất vẫn là cô gái nhỏ thiện lương, sẽ không cố ý chọc vết sẹo người khác. Hạ Vãn Phong sau này lại cực lực tránh cho người khác hỏi chuyện của cô ta, cô liền không có dò hỏi tới cùng: “Dù sao chị ấy chính là được bà ngoại nhận nuôi. Sau đó bà ngoại bị bệnh trầm cảm, không thể chiếu cố chị ấy, chị ấy liền bị đưa đến đế đô. Để mợ chiếu cố.”
“Bệnh trầm cảm à?” Cố Sanh liền nói bà ngoại thoạt nhìn không thích hợp, nguyên lai là bệnh trầm cảm sao?
“Em không biết nữa,” Xảo Xảo ý thức được bản thân lỡ miệng, trong nhà giữ kín như bưng chuyện bà ngoại của biểu ca có bệnh trầm cảm, chưa bao giờ nói với người ngoài. Xảo Xảo cũng là khi còn nhỏ nghe mẹ nói qua vài lần, nhớ mang máng. Vội sứt sẹo giải thích, “Dù sao chính là thân thể không tốt.”
Hàn huyên đã lâu, đến giờ lên máy bay, hai người mới tắt video.
Cố Sanh nằm ở trên giường, nhớ lại ban ngày Hạ Vãn Phong dường như cảnh giác cô xâm phạm lãnh địa. Sao cô cảm giác Hạ Vãn Phong có chút quái quái? Bài xích người khác tới gần Chu Lê An, là coi Chu Lê An thành vật sở hữu của bản thân sao?
Mơ màng ngủ, trời sáng mới mở mắt ra.
Quả nhiên ở nhà liền dễ dàng lơi lỏng, Cố Sanh hôn trầm từ trên giường bò dậy, đã qua giờ cô tập thể dục. Tối hôm qua cả đêm tuyết rơi, trên mặt đất một tầng trắng xóa. Cố Sanh duỗi đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, quyết định hôm nay không chạy bộ buổi sáng.
Bữa sáng Trần Minh Tĩnh đã làm xong, không biết làm gì, cùng Cố Thành Đào hai người đều không ở nhà.
Cố Sanh vừa ăn cơm sáng vừa lướt di động. Sáng sớm, trừ bỏ tin nhắn, hai người kia mỗi tối không ngủ được là nhắn tin liên tục. Cố Sanh không biết bản thân nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến tìm Chu Lê An, gửi tin nhắn qua.
Một dấu chấm than màu đỏ.
Cố Sanh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn lại, xác thật là dấu chấm than màu đỏ.
Cô lại gửi một dấu chấm hỏi đi, dấu chấm than màu đỏ bắt mắt lại hiện ra. Cố Sanh mới xác định, cô bị Chu Lê An kéo đen.
Tâm trạng nhảy nhót buổi sáng sớm bỗng nhiên chìm xuống.
Cố Sanh chậm rì rì ăn xong nửa cái bánh bao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến ngày hôm qua gặp Hạ Vãn Phong, Hạ Vãn Phong mười mấy tuổi đã đến Chu gia. Có phải có ý nghĩa nào đó hay không, Hạ Vãn Phong cùng Chu Lê An, tựa như cô cùng Lục Nhạn Chu. Từ nhỏ quen biết, chiếu cố rất nhiều năm. Cố Sanh khống chế không được suy nghĩ vớ vẩn, nhưng Hạ Vãn Phong cùng Chu Lê An xác thật cũng là thanh mai trúc mã quen biết rất nhiều năm. Hạ Vãn Phong yêu cầu Chu Lê An xóa cô? Hình như không có khả năng.
Bất quá Chu Lê An không phải Lục Nhạn Chu, xóa cô không lý do.
Cố Sanh không rên một tiếng mà uống xong sữa đậu nành, để lại tờ giấy cho Trần Minh Tĩnh, xách đồ về vũ đoàn.
Cô về sớm, vừa về liền đến sân khấu.
Không nghĩ tới Hạ Vãn Phong cũng ở đây, mới 7 giờ hơn một chút, buổi tối cô ta không ở tiểu viện kia sao? Hạ Vãn Phong thấy Cố Sanh sắc mặt rất xấu, liếc mắt liền tránh ra. Nội dung chủ vũ Cố Sanh sớm đã nhảy qua vô số lần, không cần nhớ cũng có thể nhảy hoàn chỉnh. Nhảy mấy lần, quen thuộc vị trí cụ thể, Cố Sanh liền thay quần áo đến khách sạn thu dọn hành lý.
Diêm lão sư nghỉ ngơi mấy ngày nên trạng thái rất tốt, triệu tập các cô gái đến, tuyên bố buổi tối đi ăn lẩu.
Hạ Vãn Phong giơ tay đứng lên: “Ngại quá lão sư, buổi tối tôi phải về nhà ăn. Đã hứa với người nhà, ăn bữa cơm đoàn viên.”
Nói xong, cô ta nhìn Cố Sanh.
Cố Sanh không hiểu cô ta ăn bữa cơm đoàn viên thì khiêu khích cô làm gì? Cúi đầu trả lời tin nhắn của Xảo Xảo.
Đại tiểu thư cả tối ngồi máy bay, nói bản thân mệt muốn chết. Hiện tại ngồi cũng có thể ngủ. Hơn nữa rất không khách khí hỏi Cố Sanh ở chỗ nào, cô ấy muốn ở nhờ nhà cô hai ngày. Cố Sanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho cô ấy, cô đã về vũ đoàn.
Đại tiểu thư chỉ có thể cố từ bỏ: “Vậy được rồi, em đi tìm biểu ca, biểu ca ở nam thành có mấy căn biệt thự. Tùy tiện mượn anh ấy một căn cho em ở hai ngày.”
Cố Sanh nhìn chằm chằm những lời này, yên lặng ấn tắt di động.
Nguyên tưởng rằng xóa số chính là ý không muốn gặp cô nữa. Cố Sanh như thế nào cũng không nghĩ tới buổi sáng mới phát hiện bản thân bị xóa, buổi tối đã bị Xảo Xảo kéo tới biệt thự tư nhân của Chu Lê An. Hơn nữa trơ mắt nhìn cô ấy gõ cửa nhà lớn của Chu Lê An, cũng cùng cô ấy ngồi trên thảm nhà của Chu Lê An, ăn cái lẩu do đầu bếp năm sao ở nhà của anh làm.
Mà đối diện cô, Chu Lê An mặc áo ngủ vẻ mặt lạnh nhạt đang uống nước, hơi thở lãnh đạm như mới gặp.
Không khí quái dị làm người ta khó chịu, Cố Sanh lén kéo Xảo Xảo: “Chỉ ba chúng ta?”
“Không phải chị với chị Vãn Phong không hợp sao?” Xảo Xảo cũng hạ giọng, “Cho nên em không kêu chị ấy.”
Cố Sanh: “…… Không phải không hợp, chỉ là quan điểm không hợp.”
“Vậy vẫn là không hợp.” Xảo Xảo giải quyết dứt khoát, “Đừng động, nhanh ăn đi, đầu bếp nhà biểu ca nấu ăn tuyệt nhất.”
Cố Sanh cũng muốn ăn, nhưng mặt người đối diện quá khó coi, cô không dám.
Xảo Xảo một chút không chú ý tới Cố Sanh xấu hổ, cho dù là tiểu bối đối mặt với Chu Lê An, đều sẽ bị thái độ lạnh nhạt của anh dọa sợ. Xảo Xảo cho rằng Cố Sanh cũng là một trong những người đó, không dám lỗ mãng trước mặt Chu Lê An. Vì thế trộm khuyên cô: “Chị cứ coi anh ấy như phông nền đẹp, không có quan hệ. Anh ấy ít nói nhưng chưa bao giờ sỗ sàng đâu.”
Sỗ sàng là Xảo Xảo mới đúng, ồn ào muốn chết, ăn cơm hùng hổ.
Cố Sanh yên lặng nắm chiếc đũa, kẹp lên một mảnh thịt bò trong nồi. Nhét vào trong miệng, vị như nhai sáp.
Đã lâu, thẳng đến khi Xảo Xảo ăn no. Thấy người bị ám mùi lẩu thì đặc biệt ghét bỏ, kéo hành lý chạy đi tắm rửa. Khi trên thảm trong phòng khách chỉ còn mỗi Cố Sanh ngồi, không khí mới chậm rãi xấu hổ.
Cố Sanh đang do dự có phải nên chuồn vào lúc này hay không, vẫn luôn không ai nói lời nào, bỗng từ xa lạch cạch một tiếng ném điều khiển trên bàn trà.
Cố Sanh chấn kinh ngẩng đầu:!!!!
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lê An ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đâm vào làm trái tim của Cố Sanh run rẩy.
“Lấy tôi làm trò tiêu khiển hả?” Anh nói không nhanh không chậm, mang theo một cổ gió lạnh lạnh thấu xương, thiếu chút nữa làm Cố Sanh bị giật mình đến phát ngốc.
“A Sanh……” Lục Nhạn Chu bắt lấy cô, “Em có thể tiếp tục ỷ lại anh.”
“Không cần.” Cố Sanh tránh cái ôm của hắn, chính thức bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi đã buông tay anh rồi. Anh biết tôi mà, nếu tôi đã thích ai hay đồ vật nào thì sẽ luôn thích. Nhưng một khi quyết định buông tay, sẽ không có chuyện nhặt lại.”
Lục Nhạn Chu đôi mắt đỏ, môi run rẩy: “Anh không thể là ngoại lệ sao?”
“Đã từng, nhưng hiện tại thì không.”
Cố Sanh kiên định mà kéo cánh tay của hắn ra, quay đầu chạy lên lầu.
Lục Nhạn Chu đứng ở dưới lầu đã lâu, tuyết càng rơi càng lớn, đèn đường phát ra chùm tia sáng màu trắng. Tiểu khu mà bọn họ ở là khu chung cư cũ ở nam thành, tầng lầu cũng không tính quá cao, không có thang máy.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở nhà cha mẹ cố gia, cũng hạ người năn nỉ cha mẹ của cô. Nhưng Trần Minh Tĩnh xưa nay thích hắn, nay lại bình tĩnh kiên quyết chưa từng có, trả hết đồ của hắn. Hắn về đế đô tìm người, Tạ Tư Vũ từ chối nói cho hắn chỗ của Cố Sanh. Dường như lập tức, những người từng ủng hộ bọn họ, đều không đồng ý chuyện bọn họ tái hợp.
Hắn chịu đựng không đuổi theo, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng biến mất, sau đó bụm mặt ngồi xổm xuống khóc.
Cố Sanh chạy lên lầu, Trần Minh Tĩnh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô.
Quay đầu thấy người trở về, nói thầm một câu “Sao về trễ vậy”, liền chạy nhanh giúp Cố Thành Đào bưng thức ăn.
Ngày mai Cố Sanh kỳ thật còn một ngày nghỉ, nhưng đầu năm liền phải biểu diễn, Cố Sanh vẫn có thói quen chuẩn bị sẵn sàng. Trần Minh Tĩnh biết cô, nghe con gái kể chuyện liền hồi trong đoàn, ít nhiều có chút luyến tiếc: “Buổi tối vẫn có thể trở về ăn cơm đúng không? Nếu không kịp, mẹ nấu xong, rồi để ba đưa đến cho con. Cũng đừng ăn ở bên ngoài, bên ngoài đồ ăn không vệ sinh.”
Cố Sanh cười hì hì, “Con đi, mẹ mới luyến tiếc con à?”
“Đi đi đi,” trần minh tĩnh bị cô cợt nhả đến phiền lòng, chỉ vào ba cái cái bình lớn trong góc, “Hôm nay xào ba bình thịt bò tương băm ớt cho con. Nếu ngày thường ăn uống không tốt, thì có thể lấy ra ăn với cơm. Không cần luôn ăn cái này, không dinh dưỡng.”
Cố Sanh vâng vâng dạ dạ mà nghe, Trần Minh Tĩnh lại nhắc tới con của bạn mình. Nói cái gì mà con của bạn cũng về quê, qua mấy ngày đã muốn đi. Nếu trở về sớm một chút, còn có thể để Cố Sanh gặp mặt người ta.
“Đừng mẹ,” Cố Sanh đang gặm xương sườn, “Hiện tại con chỉ tập trung sự nghiệp, rất mệt, không có thời gian đâu.”
Chuyện này Trần Minh Tĩnh cũng hiểu, bồi dưỡng con gái khiêu vũ nhiều năm như vậy. Khi còn nhỏ cô tự mình đi theo nhìn chằm chằm, không ai rõ hơn bà rằng Cố Sanh đã khiêu vũ kiên trì bền bỉ thế nào. Trước đây vì muốn có con rể tốt, Cố Sanh không cần quá vất vả là có thể an ổn cả đời, Trần Minh Tĩnh mới khuyên cô tập trung chuyện trong nhà. Cứ vậy mà chậm trễ, kỹ năng nhảy của Cố Sanh ít nhiều bị thụt lùi, bà con lo lắng hơn cả Cố Sanh.
Nam nhân không đáng tin cậy, vẫn nên có sự nghiệp vững chãi rồi hãy thành gia, “Vậy nếu gặp được người không tồi, cũng đừng cự tuyệt.”
Cố Sanh có lệ mà gật đầu: “Dạ dạ dạ.”
Buổi tối tắm rửa xong, Cố Sanh nằm ở trên giường đắp mặt nạ, tin nhóm lại reo inh ỏi trong nhóm.
Xảo Xảo cãi nhau với vị hôn phu, nên một thân một mình bình tĩnh đi ra ngoài. Hiện tại đang chạy tới sân bay, muốn suốt đêm bay tới nam thành. Cố Sanh thiếu chút nữa bị tính khí đại tiểu thư làm cho kinh ngạc đến ngây người, Xảo Xảo bên kia vô cùng nhanh chóng gọi video đến. Cố Sanh lộn mình ngồi dậy, bắt máy: “Đêm nay liền tới đây sao?”
“Đúng vậy,” tâm tình của Xảo Xảo không tốt còn không quên giả vờ rơi nước mắt, cả buổi tối đôi mắt hồng như con thỏ, “Em tới với chị.”
Cố Sanh: “…… Cảm ơn em, bất quá vị hôn phu của em biết em tới nam thành không?”
“Đương nhiên biết.”
Đại tiểu thư không chút để ý việc bản thân rời nhà trốn đi bị người khác hoàn toàn nắm giữ hành tung: “Nếu em biến mất, anh ấy có thể lật tung cả nước. Em như vậy cũng là vì tiết kiệm tiền, cho thủ hạ của anh ấy biết đường mà cống hiến một chút.”
“Nói như vậy đám thủ hạ kia còn phải cảm ơn em?”
“Còn không phải sao!”
Thế giới của kẻ có tiền, cô không hiểu. Cố Sanh nhìn bộ dáng không có việc gì của đại tiểu thư.
“Sanh sanh, chị ở khách sạn nào vậy?” Xảo Xảo có tâm tình chú ý chỗ ở của Cố Sanh, mở to hai mắt tò mò: “Thoạt nhìn còn không có phòng vệ sinh to như ở nhà em, chỗ nhỏ như vậy có thể cho người ở sao?”
“…… Thực xin lỗi, đây là nhà của chị.”
“Ồ.” Đại tiểu thư hình như không đoán được chỗ này là nhà của Cố Sanh, vừa mở miệng đã diss nhà người khác. Nhưng cô đặc biệt cho Cố Sanh mặt mũi, vô cùng tự nhiên mà đổi đề tài, “Sao chị về nhà? Nhà chị ở nam thành sao?”
“Đúng vậy.” Cố Sanh lại nằm trở về “Chị là người nam thành.”
“Thật khéo!” Đại tiểu thư đêm nay rất có linh tính, mở máy hát, “Biểu ca của em, chị biết mà, chính là bác sĩ não ngoại khoa Chu Lê An làm cùng bệnh viện với Tạ Tư Vũ. Mẹ biểu ca của em cũng là người nam thành, bà ngoại của anh ấy hiện tại còn ở tại nam thành.”
Nói đến cái này, Cố Sanh không biết như thế nào lại nhớ tới Hạ Vãn Phong, không chú ý hỏi.
“Chị Vãn Phong là do bà ngoại nhận nuôi. Kỳ thật cụ thể nội tình thế nào, em cũng không rõ,” khi Xảo Xảo quen biết Hạ Vãn Phong, đã mười ba tuổi. Khi đó Hạ Vãn Phong mới bị đưa đến đế đô, nhút nhát sợ sệt, trên người tất cả đều là vết sẹo, “Chị Vãn Phong hình như là cô nhi, cha của chị ấy đã làm chuyện rất xấu, bạo lực gia đình đánh chết mẹ của chị ấy. Khi còn nhỏ chị ấy rất thảm, bà ngoại liền nhận nuôi chị ấy.”
“Nói là nhận nuôi, không phải ngầm cho cô ấy một thân phận sao?” Cố Sanh suy nghĩ sâu xa, hỏi vấn đề này khiến Xảo Xảo mông lung.
Xảo Xảo nghĩ, cũng đúng, bà ngoại nhận nuôi, không phải cũng xem chị ấy là con gái của mợ sao?
“Không chừng còn có nội tình,” Xảo Xảo bản chất vẫn là cô gái nhỏ thiện lương, sẽ không cố ý chọc vết sẹo người khác. Hạ Vãn Phong sau này lại cực lực tránh cho người khác hỏi chuyện của cô ta, cô liền không có dò hỏi tới cùng: “Dù sao chị ấy chính là được bà ngoại nhận nuôi. Sau đó bà ngoại bị bệnh trầm cảm, không thể chiếu cố chị ấy, chị ấy liền bị đưa đến đế đô. Để mợ chiếu cố.”
“Bệnh trầm cảm à?” Cố Sanh liền nói bà ngoại thoạt nhìn không thích hợp, nguyên lai là bệnh trầm cảm sao?
“Em không biết nữa,” Xảo Xảo ý thức được bản thân lỡ miệng, trong nhà giữ kín như bưng chuyện bà ngoại của biểu ca có bệnh trầm cảm, chưa bao giờ nói với người ngoài. Xảo Xảo cũng là khi còn nhỏ nghe mẹ nói qua vài lần, nhớ mang máng. Vội sứt sẹo giải thích, “Dù sao chính là thân thể không tốt.”
Hàn huyên đã lâu, đến giờ lên máy bay, hai người mới tắt video.
Cố Sanh nằm ở trên giường, nhớ lại ban ngày Hạ Vãn Phong dường như cảnh giác cô xâm phạm lãnh địa. Sao cô cảm giác Hạ Vãn Phong có chút quái quái? Bài xích người khác tới gần Chu Lê An, là coi Chu Lê An thành vật sở hữu của bản thân sao?
Mơ màng ngủ, trời sáng mới mở mắt ra.
Quả nhiên ở nhà liền dễ dàng lơi lỏng, Cố Sanh hôn trầm từ trên giường bò dậy, đã qua giờ cô tập thể dục. Tối hôm qua cả đêm tuyết rơi, trên mặt đất một tầng trắng xóa. Cố Sanh duỗi đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, quyết định hôm nay không chạy bộ buổi sáng.
Bữa sáng Trần Minh Tĩnh đã làm xong, không biết làm gì, cùng Cố Thành Đào hai người đều không ở nhà.
Cố Sanh vừa ăn cơm sáng vừa lướt di động. Sáng sớm, trừ bỏ tin nhắn, hai người kia mỗi tối không ngủ được là nhắn tin liên tục. Cố Sanh không biết bản thân nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến tìm Chu Lê An, gửi tin nhắn qua.
Một dấu chấm than màu đỏ.
Cố Sanh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn lại, xác thật là dấu chấm than màu đỏ.
Cô lại gửi một dấu chấm hỏi đi, dấu chấm than màu đỏ bắt mắt lại hiện ra. Cố Sanh mới xác định, cô bị Chu Lê An kéo đen.
Tâm trạng nhảy nhót buổi sáng sớm bỗng nhiên chìm xuống.
Cố Sanh chậm rì rì ăn xong nửa cái bánh bao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến ngày hôm qua gặp Hạ Vãn Phong, Hạ Vãn Phong mười mấy tuổi đã đến Chu gia. Có phải có ý nghĩa nào đó hay không, Hạ Vãn Phong cùng Chu Lê An, tựa như cô cùng Lục Nhạn Chu. Từ nhỏ quen biết, chiếu cố rất nhiều năm. Cố Sanh khống chế không được suy nghĩ vớ vẩn, nhưng Hạ Vãn Phong cùng Chu Lê An xác thật cũng là thanh mai trúc mã quen biết rất nhiều năm. Hạ Vãn Phong yêu cầu Chu Lê An xóa cô? Hình như không có khả năng.
Bất quá Chu Lê An không phải Lục Nhạn Chu, xóa cô không lý do.
Cố Sanh không rên một tiếng mà uống xong sữa đậu nành, để lại tờ giấy cho Trần Minh Tĩnh, xách đồ về vũ đoàn.
Cô về sớm, vừa về liền đến sân khấu.
Không nghĩ tới Hạ Vãn Phong cũng ở đây, mới 7 giờ hơn một chút, buổi tối cô ta không ở tiểu viện kia sao? Hạ Vãn Phong thấy Cố Sanh sắc mặt rất xấu, liếc mắt liền tránh ra. Nội dung chủ vũ Cố Sanh sớm đã nhảy qua vô số lần, không cần nhớ cũng có thể nhảy hoàn chỉnh. Nhảy mấy lần, quen thuộc vị trí cụ thể, Cố Sanh liền thay quần áo đến khách sạn thu dọn hành lý.
Diêm lão sư nghỉ ngơi mấy ngày nên trạng thái rất tốt, triệu tập các cô gái đến, tuyên bố buổi tối đi ăn lẩu.
Hạ Vãn Phong giơ tay đứng lên: “Ngại quá lão sư, buổi tối tôi phải về nhà ăn. Đã hứa với người nhà, ăn bữa cơm đoàn viên.”
Nói xong, cô ta nhìn Cố Sanh.
Cố Sanh không hiểu cô ta ăn bữa cơm đoàn viên thì khiêu khích cô làm gì? Cúi đầu trả lời tin nhắn của Xảo Xảo.
Đại tiểu thư cả tối ngồi máy bay, nói bản thân mệt muốn chết. Hiện tại ngồi cũng có thể ngủ. Hơn nữa rất không khách khí hỏi Cố Sanh ở chỗ nào, cô ấy muốn ở nhờ nhà cô hai ngày. Cố Sanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho cô ấy, cô đã về vũ đoàn.
Đại tiểu thư chỉ có thể cố từ bỏ: “Vậy được rồi, em đi tìm biểu ca, biểu ca ở nam thành có mấy căn biệt thự. Tùy tiện mượn anh ấy một căn cho em ở hai ngày.”
Cố Sanh nhìn chằm chằm những lời này, yên lặng ấn tắt di động.
Nguyên tưởng rằng xóa số chính là ý không muốn gặp cô nữa. Cố Sanh như thế nào cũng không nghĩ tới buổi sáng mới phát hiện bản thân bị xóa, buổi tối đã bị Xảo Xảo kéo tới biệt thự tư nhân của Chu Lê An. Hơn nữa trơ mắt nhìn cô ấy gõ cửa nhà lớn của Chu Lê An, cũng cùng cô ấy ngồi trên thảm nhà của Chu Lê An, ăn cái lẩu do đầu bếp năm sao ở nhà của anh làm.
Mà đối diện cô, Chu Lê An mặc áo ngủ vẻ mặt lạnh nhạt đang uống nước, hơi thở lãnh đạm như mới gặp.
Không khí quái dị làm người ta khó chịu, Cố Sanh lén kéo Xảo Xảo: “Chỉ ba chúng ta?”
“Không phải chị với chị Vãn Phong không hợp sao?” Xảo Xảo cũng hạ giọng, “Cho nên em không kêu chị ấy.”
Cố Sanh: “…… Không phải không hợp, chỉ là quan điểm không hợp.”
“Vậy vẫn là không hợp.” Xảo Xảo giải quyết dứt khoát, “Đừng động, nhanh ăn đi, đầu bếp nhà biểu ca nấu ăn tuyệt nhất.”
Cố Sanh cũng muốn ăn, nhưng mặt người đối diện quá khó coi, cô không dám.
Xảo Xảo một chút không chú ý tới Cố Sanh xấu hổ, cho dù là tiểu bối đối mặt với Chu Lê An, đều sẽ bị thái độ lạnh nhạt của anh dọa sợ. Xảo Xảo cho rằng Cố Sanh cũng là một trong những người đó, không dám lỗ mãng trước mặt Chu Lê An. Vì thế trộm khuyên cô: “Chị cứ coi anh ấy như phông nền đẹp, không có quan hệ. Anh ấy ít nói nhưng chưa bao giờ sỗ sàng đâu.”
Sỗ sàng là Xảo Xảo mới đúng, ồn ào muốn chết, ăn cơm hùng hổ.
Cố Sanh yên lặng nắm chiếc đũa, kẹp lên một mảnh thịt bò trong nồi. Nhét vào trong miệng, vị như nhai sáp.
Đã lâu, thẳng đến khi Xảo Xảo ăn no. Thấy người bị ám mùi lẩu thì đặc biệt ghét bỏ, kéo hành lý chạy đi tắm rửa. Khi trên thảm trong phòng khách chỉ còn mỗi Cố Sanh ngồi, không khí mới chậm rãi xấu hổ.
Cố Sanh đang do dự có phải nên chuồn vào lúc này hay không, vẫn luôn không ai nói lời nào, bỗng từ xa lạch cạch một tiếng ném điều khiển trên bàn trà.
Cố Sanh chấn kinh ngẩng đầu:!!!!
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lê An ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đâm vào làm trái tim của Cố Sanh run rẩy.
“Lấy tôi làm trò tiêu khiển hả?” Anh nói không nhanh không chậm, mang theo một cổ gió lạnh lạnh thấu xương, thiếu chút nữa làm Cố Sanh bị giật mình đến phát ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.