Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 45:

Khải Phu Vi An

26/07/2023

Nhìn thấy tên Viên Tích Quân, Chu Lê An cũng không để ở trong lòng.

Anh xác thật có nói chuyện với Viên Tích Quân hai tháng, nhưng Chu Lê An chưa bao giờ cảm thấy nó có vấn đề gì. Lúc trước khi mới quen biết Viên Tích Quân, là Viên Tích Quân lén cầu anh giúp cô ta từ chối liên hôn gia tộc. Anh vừa lúc cảm thấy không sao cả, liền đáp ứng. Viên Tích Quân từ tính cách đến diện mạo, đến dáng người, lại đến tính tình, không phải kiểu mà anh thích, bản thân Viên Tích Quân cũng biết rõ.

Hai người không mặn không nhạt mà qua lại hai tháng, Chu Lê An trước sau không rung động với cô ta, hai người rất tự nhiên mà tách ra. Viên Tích Quân cũng hiểu rõ tính tình của anh, rất tự giác mà không quấy rầy anh.

Đối với chuyện Cố Sanh khác thường, Chu Lê An chỉ cảm thấy cô đang cáu kỉnh.

“Quách học trưởng, năm nay tôi muốn nghỉ đông có thể được phê không?” Chu Lê An dùng mấy ngày nghỉ đông để ăn Tết, mười viện có quy định, nghỉ đông thì có thể nhưng không thể liên tục xin nghỉ.

Quách Kim Thành sửng sốt, kinh ngạc.

Đừng thấy Chu Lê An luôn bất cần đời, kỳ thật anh là bác sĩ rất chuyên nghiệp, thậm chí có thể nói có chút cuồng công việc. Từ lúc nhận chức tới nay anh rất ít nghỉ phép, trên cơ bản là hàng năm đều đi làm đầy đủ. Có đôi khi có ngày nghỉ, chỉ cần bệnh viện gọi một lần là đã trở lại. Năm nay Tết m Lịch được nghỉ ba ngày đã được xem là rất khó mà có được, hiện tại cư nhiên lại đòi nghỉ.

“Hẳn là có thể.” Quách Kim Thành trong nhà có con, xin nghỉ tương đối nhiều, cũng quen biết rất nhiều người trong phòng nhân sự, “Cậu viết đơn xin rồi nộp lên là được.”

Chu Lê An gật đầu, click mở giao diện di động bắt đầu xem tư liệu.

Diễn viên nam chiếm đa số trong đoàn phim “phong lôi”, Vương An thật sự thích dùng diễn viên nam. Chu Lê An xem qua danh sách một đám diễn viên nam, trừ bỏ Hồ Dực, còn có một idol mới vừa hai mươi tuổi idol miễn cưỡng có thể xem là diễn viên. Tiểu idol xuất thân từ nhóm nhạc trẻ, có lượng fan tỷ tỷ và mama rất lớn. Nhưng đối với thẩm mỹ của Chu Lê An mà nói, đàn bà, quá yểu điệu.

Nói cách khác, một người có thể lọt vào mắt anh cũng không có.

Chu Lê An buông di động, viết đơn xin nghỉ phép cho phòng nhân sự, nộp lên.

Tạ Tư Vũ đang làm việc lén nhìn anh, nhịn không được tám chuyện với Quách Kim Thành. Xảo Xảo ở trong nhóm nói Viên Tích Quân từng qua lại với Chu Lê An, cô ấy thật sự rất để ý. Việc này liên quan đến Cố Sanh, Tạ Tư Vũ không làm rõ ràng không yên tâm.

“Hình như là cùng nhau lớn lên, rất xinh đẹp, trước kia đã tới bệnh viện tìm Lê An.” Quách Kim Thành cùng Chu Lê An tuy rằng giao lưu rất nhiều, nhưng kỳ thật không đề cập quan hệ riêng tư. Nói chung không phải là người quá thân, Chu Lê An cũng không thích nói việc riêng của mình với họ. Quách Kim Thành có ấn tượng với Viên Tích Quân, bởi vì người này là đại minh tinh, một lần đến đây có thể khiến mười viện chật như nêm cối.

Nghĩ đến hình ảnh hai người ở chung lúc ấy, Quách Kim Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên, cảm khái một câu: “Tôi chỉ có thể nói, Lê An tiểu tử này thật sự rất may mắn.”

May mắn? Đây là đánh giá kiểu gì vậy?

Tạ Tư Vũ không hiểu. Nhưng muốn hỏi lại hỏi không ra. Quách Kim Thành căn bản không biết việc riêng của Chu Lê An.

Chu Lê An vừa nộp giấy xin nghỉ thì liền được phê. Phòng nhân sự vẫn rất tôn kính anh, cũng biết rõ anh không có việc gì thì không xin nghỉ. Có được kỳ nghỉ, Chu Lê An lại đến hành lang gọi cho Cố Sanh.

Điện thoại được chuyển tiếp, vang lên thật lâu mà không ai bắt máy, tự mình tắt máy. Chu Lê An nhăn mày lại, lạnh mặt về văn phòng.

Thời gian tuyên bố tạo hình của “phong lôi” tương đối trễ. Nói như vậy, đoàn phim khởi động máy, liền phải công bố ảnh tạo hình của diễn viên. Nhưng bởi vì nam nữ chính tới trễ, còn có Viên Tích Quân trì hoãn, chờ ảnh tạo hình được đăng lên tài khoản chính chủ đã là nửa tháng sau.

Ảnh tạo hình vừa được công bố, đầu tiên là một đám fans vào khen ngợi. Trên mạng các tài khoản lớn cũng bắt đầu chia sẻ. Bộ điện ảnh này một năm nay được chờ mong nên giá trị rất cao. Chủ đoàn đội công bố danh sách diễn viên, lập tức có người vui mừng cũng có người u sầu.

Hồ Dực có kỹ thuật diễn ổn định, diện mạo xuất chúng, là nam chính có lượng fans khổng lồ, không hề nghi ngờ là không có ai tranh luận. Nam phụ là idol lưu lượng cũng dẫn một đợt fans cao trào, nhưng đều là khen cùng chờ mong.

Ngược lại là mấy nữ diễn viên, phía dưới tài khoản là cuộc chiến đẫm máu. Nữ chính Viên Tích Quân vốn là gương mặt quen thuộc của các bộ phim truyền hình, năm trước đoạt giải thị hậu, bị mấy fans của các diễn viên nữ khác chê bai, lấy thế áp người. Nhưng lại kiêng kị gia thế của Viên Tích Quân, không dám mắng quá mức. Bởi vậy, nữ diễn viên đảm nhận vai Phượng Nghê Thường là Cố Sanh, một người mới chưa có danh tiếng trở thành đối tượng bị nhắm vào của các fans.

Nào là mắng không biết cô phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, làm sao nhận được vai Phượng Nghê Thường này.

Công kích diện mạo của cô, công kích dáng người của cô, cái dạng gì cũng có.

Có người nhận ra cô là vũ công của mị sắc, liên hệ mấy hot search, liền nói có nội tình. Bắt đầu nói chuyện này có âm mưu, ác ý phỏng đoán mấy lần bạo lực mạng trước kia là cố ý xào nhiệt độ, đem Cố Sanh là diễn viên tuyến mười tám xào thành một người tâm cơ. Sau đó thừa dịp nhiệt độ đi đóng phim. Trên mạng nơi nơi đều là chuyện làm sao cô hạ được Tống Mỹ Chi để được nhận vai Phượng Nghê Thường này.

Đủ loại màu sắc hình dạng chửi rủa, cũng có người chỉ ngầm chê bai nhưng không mắng ra mặt.



Sau đó là bài PR che trời lấp đất, nói nguyên đoàn phim vốn dĩ chọn Tống Mỹ Chi.

Kết quả các cô ca ngợi Tống Mỹ Chi thành một tỷ tỷ thiện lương không muốn hơn thua, nên mới nhường cho một diễn viên tuyến mười tám. Nơi nơi đều có fans đăng ảnh đăng video, tuyên dương Tống Mỹ Chi vì vai diễn Phượng Nghê Thường này mà đã bỏ không ít công sức. Khóc lóc thảm thiết mắng giới giải trí bất công, tư bản chèn ép, mặc kệ nỗ lực của người khác.

Khi tin tức nổ tung ở trên mạng nổ tung, Cố Sanh còn đang diễn trong đoàn. Đang diễn đoạn sau khi Phượng Nghê Thường hắc hóa, sa đọa đến bán mình. Vào đêm bán thân, ở trước mặt các giới phú thương trở thành nhân vật nổi tiếng nhờ một màn khiêu vũ. Điệu nhảy quyến rũ mang ý câu dẫn mê người.

Đạo diễn có ý tưởng mới muốn nhân vật trông gợi cảm hơn. Gợi cảm ở đây chính là quần áo mát mẻ, lộ vai ngọc, lúc cần thiết thì lộ chút da thịt. Nhưng Cố Sanh là vũ công chuyên nghiệp có nhân cách chỉ dùng tứ chi biểu hiện cảm xúc, nghe đề nghị xong thì trầm mặc.

Gợi cảm có rất nhiều loại. Nhưng quá đà sẽ phản tác dụng.

Cô rất không tán đồng lời đề nghị này.

Cố Sanh đứng ở kia đã lâu không nhúc nhích, đạo diễn đứng sau màn hình nhăn mày lại.

Suy nghĩ thật lâu, Cố Sanh không muốn làm kiểu diễn viên chỉ biết cởi quần áo. Huống hồ, vì nhân vật, cũng nên tận thiện tận mỹ. Cô hít sâu một hơi, quyết định lớn gan một chút, hỏi Vương An: “Đạo diễn, có thể cho tôi tự mình sáng tác không gian điệu nhảy được không?”

Mới vừa hỏi xong, bầu không khí yên tĩnh.

Nói thật, nếu là người khác, đạo diễn không có tính tình tốt như vậy. Nhưng nhìn Cố Sanh trước mặt, đạo diễn Vương An do dự một chút, gật đầu.

Cố Sanh nhảy qua rất nhiều vũ đạo, biểu diễn rất nhiều hình thức nhảy khác nhau. Gợi cảm, mị hoặc, quyến rũ, yêu kiều, rất nhiều phong cách cô đều đã nếm thử qua. Có lẽ cô thật sự có thiên phú, cơ hồ không có chuyện thất bại.

Lúc này, Cố Sanh suy tư mười phút liền có động tác vũ đạo. Cô lẳng lặng đứng ở giữa đám người, nghiêng đầu rũ mắt xuống, thân thể tự nhiên mà hiện ra một cái cúi đầu ưu nhã.

Tuy không có âm nhạc hay nhịp trống, nhưng Cố Sanh có thể tự mình tìm được tiết tấu. Chỉ một động tác mở đầu, đạo diễn liền thay đổi ánh mắt.

Một đoạn vũ đạo dung hợp yếu tố cổ điển. Cực chậm, lại cực nhanh, động tác vừa đẹp vừa mềm mại, phối hợp bầu không khí dân quốc gãi đúng chỗ ngứa. Xung quanh tối tăm chỉ tập trung ánh đèn vào một chỗ gây cảm giác chú ý, một luồng sáng xanh chiếu vào mặt của Cố Sanh. Ánh mắt kiều mị, môi hồng răng trắng, làm nổi bật vẻ đẹp của Cố Sanh hết mức.

Cố Sanh có diện mạo ưu việt, trang điểm nhẹ, là có thể đẹp xuất thần.

Điệu nhảy này không lộ cánh tay và đùi, càng không có lộ ngực, động tác vừa không ngả ngớn cũng không thấp tục, nhưng lại dễ dàng tạo ra bầu không khí vừa quyến rũ vừa mị hoặc……

Chu Lê An lười nhác mà dựa vào hành lang bên ngoài phim trường, nhìn Cố Sanh ở giữa vừa khiêu vũ vừa nói lời kịch không chớp mắt.

Sắc mặt của Viên Tích Quân cứng đờ, cười gượng gạo: “Lê An, anh ngồi phi cơ lâu như vậy đến đây, phỏng chừng rất mệt đi? Muốn đến phòng nghỉ bên cạnh ngồi một chút không? Em kêu Tiểu Viên làm cơm đem đến đây, bên này một hai tiếng nữa cũng chưa kết thúc.”

Chu Lê An một giờ trước ngồi phi cơ đến ma đô, lái xe lại phim trường thêm một giờ nữa. Trên phi cơ không ăn cái gì, hiện tại xác thật có chút đói.

Anh không nói chuyện, lẳng lặng coi chừng Cố Sanh diễn xong. Sau đó móc di động từ túi quần ra, mở máy ảnh.

m thanh chụp ảnh rất nhỏ nhưng rõ ràng, biểu tình của Viên Tích Quân càng cứng đờ.

Cùng lúc đó, Cố Sanh giữa đám người đi xuống. Chu Lê An thấy cô cầm lấy di động xem, quang ảnh từ mặt trái chiếu lại đây. Anh rõ ràng thấy cô cau mày, lạnh mặt, rõ ràng đang xem di động, nhưng lại không tiếp điện thoại của anh.

Chu Lê An nhướng mày, thong thả ung dung mà tắt máy. Ngón tay thon dài ở trên màn hình liên tục động đậy, đã gửi một tin nhắn qua, quay đầu cùng Viên Tích Quân đến phòng nghỉ.

Viên Tích Quân bày ra gương mặt tươi cười với anh.

Đại minh tinh ngày thường không để ai vào mắt giờ đang vây quanh Chu Lê An, cười như một cô gái nhu nhược đơn thuần bình thường. Mấy trợ lý nhìn nhau, khiếp sợ mà chết lặng.

Tiểu Viên ở bên Viên Tích Quân đợi từ nãy đến giờ âm thầm trừng mắt, ý bảo những người khác thu biểu tình lại một chút.



Vài người mới lập tức cúi đầu, xách bình nước và đồ vật đi.

Chu Lê An đi vừa thong thả vừa thong dong, qua một phút, rũ mắt nhìn di động chằm chằm. Nhìn ba lần, vẫn không có đáp lại.

Anh quay đầu, nhìn về đám người bên kia.

Cố Sanh đứng bên ngoài, cầm ly ngồi xổm trên băng ghế bên cạnh uống nước. Một đôi mắt to trừng như chuông đồng nhìn di động chằm chằm, ngón tay ở giao diện di động hoạt động, nhưng cô không tiếp điện thoại của anh cũng không trả lời tin nhắn.

Không khỏi kéo khóe miệng, ánh mắt của anh thật sâu mà thâm trầm.

“Lê An……” Viên Tích Quân phát hiện bản thân nói nửa ngày mà Chu Lê An không đáp lại, xấu hổ mà cười, “Anh đang xem cái gì?”

“Hả?” Chu Lê An nháy mắt thấy cô ta nhìn qua thì ấn tắt di động, “Không có gì, cô vừa rồi nói gì?”

“Em nói, bác sĩ các anh phải chú trọng sức khỏe, ăn uống cẩn thận.”

Viên Tích Quân tuy quen biết Chu Lê An, cũng xem như có yêu đương hai tháng. Nhưng hai người trong hai tháng đó chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Chu Lê An bận đến mức một cuộc gọi cũng không gọi cho cô ta, vẫn là cô ta tự mình đến bệnh viện tìm anh mới có thể gặp anh. Viên Tích Quân cũng không phải quá hiểu anh, chỉ có thể đoán, “Em kêu Tiểu Viên cố ý làm chút món ăn Quảng Đông thanh đạm cho anh rồi.”

Chu Lê An rũ mắt nhìn cô ta một cái, biểu tình không thay đổi mà ừ một tiếng.

Viên Tích Quân được đáp lại nên rất vui, cười nói: “Kỳ thật Ma Đô bên này, hương vị món ăn khá ngon. Dinh dưỡng cân đối cũng không quá dầu mỡ. Vốn là vì đóng phim mới đến đây, không nghĩ tới anh sẽ tới. Thật là may mắn!”

Chu Lê An không nói tiếp, lãnh đạm.

Cố Sanh uống nước xong rồi đi xuống, mặt vô cảm bỏ qua cuộc gọi nhỡ trên giao diện.

Vốn dĩ không muốn click mở, nhưng khung thoại của Chu Lê An ở đầu tiên, dấm chấm đỏ ở trên thật sự rất chướng mắt. Chứng cưỡng bách thúc đẩy cô click mở, không nghĩ tới trong khoảng thời gian cô không đáp lại, Chu Lê An cao ngạo như vậy cư nhiên còn gửi tin nhắn cho cô.

Hầu hết khung thoại Chu Lê An chỉ nhắn một câu kinh điển. Thời gian có chút lâu, là cái đêm mà Cố Sanh bật chế độ không làm phiền thì anh gửi đến. Mới nhất chỉ có hai tấm đá quý hồng nhạt.

Cuối cùng gửi một câu: “Thích cái này không?”

Cố Sanh: “……” Đây là có ý gì? Hối lộ sao? Thật xem cô là chim hoàng yến?

Hành vi mua đá quý này, y hệt phú nhị đại bao nuôi tiểu minh tinh. Cố Sanh trong lòng nghẹn muốn chết, buổi sáng hóa trang tương đối tốn thời gian. Một ngày không ăn cơm, cô đói đến đau dạ dày.

Trong lòng khó chịu, bụng lại đói, cô dưới sự giận dữ kéo đen số di động của Chu Lê An.

Sắp tới không có suất diễn của Cố Sanh. Phượng Nghê Thường là vai phụ, suất diễn cũng không trọng, một ngày một cảnh thì sau hai tháng là có thể đóng máy. Bình thường mà nói, diễn xong rồi là có thể đi. Bất quá Cố Sanh mỗi lần đều ở lại xem người khác biểu diễn, lấy kinh nghiệm. Tâm phiền ý loạn mà ngồi xổm bên cạnh xem tiền bối diễn. Cố Sanh lướt di động mới biết được, cô lại một lần nữa bị mắng đến nỗi lên hot search.

Tống mỹ chi lúc trước không được nhận vai Phượng Nghê Thường này, không trách đoàn phim cùng đạo diễn, lại đổ toàn bộ oán khí lên đầu Cố Sanh. Sức chiến đấu của fans rất kinh khủng, phóng đại từng chuyện đến hết cỡ.

Chờ Cố Sanh lướt đến tin tức của bản thân, trên mạng đều là mấy lời mắng chửi chê bai Cố Sanh.

Trải qua vài lần bạo lực mạng, Cố Sanh cũng không còn hoảng hốt. Thậm chí còn nhàn nhã click mở ảnh chụp bản thân được lão bản than đá bao dưỡng. Không biết nhóm fans này đào đâu ra tấm ảnh này, “lão bản than đá” này thật xấu đến tận cùng.

Mặt vô biểu tình mà bỏ qua tin tức, Cố Sanh click mở WeChat của “lão bản than đá” chân chính ra, gửi tin nhắn qua.

Chậm dương dương đế đô phân dương: “Chu Lê An, anh trả chìa khóa dự phòng nhà cho tôi.”

Chu Lê An đang ăn cơm, di động đinh một tiếng.

Anh thuận tay click mở, nhìn câu này liền hung hăng nhăn mày lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook