Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi
Chương 63: Manh mối
Đào Hoà Chi
11/03/2024
Thường Ninh Viễn đã xem đoạn video này vô số lần
Thời tiết tháng 12 ở Hối Đồng dần chuyển lạnh, gió rét căm căm.
“Tôi sợ tôi chẳng có cơ hội, nói một tiếng tạm biệt với bạn…”
Trong phòng khách ấm áp loáng thoáng phát ra tiếng hát hòa ca vui vẻ, màn hình chiếu màu trắng trên bức tường hiện lên những hình ảnh sinh động.
Người ngồi trên sàn nhà chăm chú nhìn màn hình máy chiếu không nhúc nhích, ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên làn da mịn màng của anh ta.
Thường Ninh Viễn đã xem đoạn video này vô số lần rồi.
Trên màn hình chiếu là màn biểu diễn trong buổi tiệc tối chia tay sinh viên ra trường hồi năm hai mà Quý Kiều đã tham gia.
Người trong video có mái tóc đen dài, khuôn mặt ngây thơ, dáng người mảnh khảnh, là người bắt mắt nhất trên sân khấu.
Thường Ninh Viễn cầm cốc rượu ở bên cạnh uống một ngụm, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Quý Kiều hôm nay.
Hôm nay gặp được Quý Kiều ở Hội nghị, anh ta gần như không rời được mắt đi.
So với hơn 4 năm trước, khuôn mặt và dáng người của cô đều không thay đổi gì, chỉ là cử chỉ và trang phục nhiều thêm chút ý vị của phụ nữ.
Ánh sáng mập mờ trên sân khấu lóe lên, ống kính chuyển qua, Quý Kiều cười đi xuống sân khấu.
Cô đi tiếp đến vị trí hàng đầu, cười tủm tỉm đưa mic cho người đang ngồi xổm ở phia trước.
Giây tiếp theo, video kết thúc.
Căn phòng trống rỗng tối lại.
Thường Ninh Viễn thở dài, vứt điều khiển sang một bên, nghiêng đầu dựa vào sô pha.
Anh ta không xem nổi đoạn sau của video, chỉ cần nghĩ đến việc một người khác đã khiến cô từ con gái trở thành một người phụ nữ thì lồng ngực anh ta lại khó chịu vô cùng.
Lần chia tay sinh viên tốt nghiệp đó, anh ta cũng đến.
Nhưng trong mắt Quý Kiều chỉ có Hạ Thì Lễ.
Anh ta ngồi một mình trong cánh gà, đờ người nhìn bọn họ nhìn nhau xướng ca trong sự vui mừng náo nhiệt của những người khác.
Cảm xúc ghen ghét gần như khiến anh ta phát điên.
Giống như trong sách từng nói, náo nhiệt và vui vẻ là của bọn họ, anh ta chẳng có cái gì.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, một suy đoán ngày càng nảy sinh mãnh liệt trong lòng anh ta.
Anh ta cũng càng ngày càng không buông bỏ được Quý Kiều.
Những năm này, những chuyện trong giấc mơ giống như một quyển kịch bản, đã trở thành sự thật.
Bố được thăng chức, mẹ nghỉ làm, trong nhà sắp xếp công việc cho anh ta, chuyện tình cảm và sự nghiệp của bạn bè bên cạnh anh ta…
Từng chuyện từng chuyện một, đều giống y hệt như trong giấc mơ. Chỉ trừ những người và chuyện liên quan đến Quý Kiều.
Anhh ta càng ngày càng cảm thấy, thế giới mà anh ta mơ thấy không phải là một thế giới hư cấu như anh ta đã từng nghĩ mà là một thế giới thực.
Lại nghĩ về sự chán ghét và né tránh đột nhiên xuất hiện của Quý Kiều đối với anh ta, đó không phải là sự thay đổi với chỉ một giấc mộng trong một đêm được.
Vậy nên anh ta suy đoán, Quý Kiều không giống anh ta, rất có thể cô đã thay đổi thành người khác.
Thường Ninh Viễn biết rằng suy đoán của bản thân rất hoang đường, nhưng sự phản cảm của Quý Kiều đối với anh rất đột nhiên và mãnh liệt, ngoài việc chính bản thân đã trải qua những việc đó, anh ta không còn nghĩ ra được lý do nào khác.
Đúng rồi, còn có Hạ Thì Lễ.
Hạng mục sau khi tốt nghiệp đó, phương án của anh ta rõ ràng là tốt hơn “trong mơ” rất nhiều, nhưng hạng mục đó vẫn rơi vào tay Hạ Thì Lễ.
May mà dựa vào sự nỗ lực của bản thân, anh ta mới không bị sa sút tinh thần, mặc dù hiện giờ công ty phát triển không bằng công ty Hạ Thì Lễ nhưng cũng coi như là khá tốt.
Hạ Thì Lễ không những cướp mất Quý Kiều, mà còn cướp mất cả sự nghiệp của anh ta.
Quý Kiều cứ tin tưởng nhân phẩm của anh như vậy ư?
Là người thì đều là sinh vật có mới nới cũ, làm sao cô có thể chắc chắn rằng Hạ Thì Lễ sau này sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cô đây?
Chỉ có người đã mất đi một lần như anh ta mới càng hiểu được cách trân trọng, không phải sao?
Chỉ cần Quý Kiều trở về bên anh ta, anh ta sẽ không để ý đến chuyện cô và Hạ Thì Lễ từng ở bên nhau.
Anh ta nguyện ý chứng minh cho Quý Kiều thấy, bản thân anh ta sạch sẽ nguyên vẹn đợi cô lâu như vậy…
Đến gần cuối năm, Quý Kiều bận rộn các việc tổng kết KPI cuối năm, không hề để tâm đến chuyện đã gặp Thường Ninh Viễn.
Ngược lại Chân Chân lại nhân lúc nghỉ trưa đến tìm Quý Kiều, hỏi trai đẹp hôm nọ là ai.
Quý Kiều trả lời đơn giản là “bạn học” để cho qua.
Chân Chân lộ ra một nụ cười sâu xa: “Bạn học của cậu đúng là ngọa hổ tàng long đấy.”
Nếu như cô ấy nhớ không nhầm, bạn trai đẹp trai của Quý Kiều cũng là bạn học của cô.
Quý Kiều cong môi cười hùa theo cô ấy, không nói gì.
“Còn độc thân không?” Cô ấy hỏi tiếp.
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Chân Chân do dự một lát, có hơi ngại mà hỏi: “Ồ~Vậy cậu có thể cho tôi số anh ta được không?”
Chàng trai đó thực sự là rất đẹp trai, hôm qua cô ấy có hơi hối hận vì không mặt dày mà ở lại một lát.
Ánh mắt Quý Kiều hơi khựng lại.
“Cậu có bạn trai rồi, hẳn là không nên quan tâm đến anh ta chứ?”
Tính cách của Chân Chân hoạt bát, thẳng thắn, đa phần đều là tự chủ động theo đuổi bạn trai. Không cần biết sau này có cơ hội đến với nhau không thì đều cứ add wechat để nói chuyện đã.
Quý Kiều khẽ nhún vai, biểu thị lực bất tòng tâm.
“Tôi không có số của anh ta.”
Chân Chân tiếc nuối mà “à” một tiếng, không hề nản lòng mà hỏi thêm, “Có thể hỏi xin được không?”
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Trước đó giữa tôi với anh ta có chút chuyện không được vui vẻ với nhau cho lắm…”
Cô nói đến đó liền không nói tiếp nữa.
Chân Chân có hơi nản lòng: “Ồ, như vậy sao. Vậy bỏ đi.”
Sau khi cô ấy rời đi, Quý Kiều lại rời sự chú ý quay lại màn hình, nắm chắt thời gian để làm tốt cho các hạng KPI của cô.
Lạp Lạp vẫn luôn nghe lén sát lại gần, nhỏ giọng tám chuyện: “Không phải là Chân Chân lại độc thân rồi chứ? Tháng trước tôi vẫn còn thấy cô ấy đi với bạn trai…”
Quý Kiều nhân lúc đánh chữ nhìn Lạp Lạp một cái: “Không rõ lắm, có thể đấy.”
“Cô ấy thích người đẹp như vậy, bạn học của cậu chắc hẳn là rất đẹp trai nhỉ?” Lạp Lạp tò mò.
Quý Kiều khẽ chau mày, ghé mắt nhìn về phía Lạp Lạp: “Tôi thấy bạn trai tôi đẹp hơn.”
Lạp Lạp khẽ cười: “Vậy nên mới bảo cậu đề phòng cho kĩ! Trong công ty bạn trai cậu có không biết bao cô gái đang như hổ rình mồi đâu đấy!”
Quý Kiều lắc đầu cười cười.
Lạp Lạp “chẹp” một cái, nghiêm túc nói: “Thật đấy! Cậu đừng có mà không để lời nói của tôi trong lòng. Giá trị đạo đức của xã hội hiện đại không bằng trước kia đâu. Người đàn ông có điều kiện tốt như vậy bị rất nhiều cô gái dán lại gần đấy. Chẳng sợ chỉ là chơi đùa thôi cũng được, nếu có thể lên chính thức thì lại càng tốt…”
Thấy sắc mặt Quý Kiều dần kém đi, Lạp Lạp thức thời dừng lại: “Tất nhiên là tôi không nói là bạn trai cậu sẽ như thế, chỉ là các trường hợp như vậy ở xung quanh có rất nhiều, tôi chỉ nhắc nhở cậu chút thôi.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, cười: “Tôi biết rồi.”
Không có ai có thể rõ ràng hơn cô.
Cô im lặng, cầm cốc đi đến phòng trà nước.
Trong lúc đợi cà phê, Quý Kiều lôi điện thoại trong túi ra, đăng nhập vào nick QQ phụ.
Trong nhóm chat “Phòng trà nước Vân Đằng” đã có 99+ tin nhắn.
Tối hôm gặp Diêu Húc đó, nick phụ của Quý Kiều liền được kéo thêm vào nhóm tám chuyện trong công ty.
Trong nhóm hơn chục người, chỉ có lúc xin gia nhập là cần chứng minh thân phận nhân viên, sau khi vào rồi thì có thể nói chuyện nặc danh.
Quý Kiều lướt lên trên, bây giờ trong nhóm đang thảo luận về chuyện biểu diễn trong tiệc cuối năm.
Lại lên nữa, ngón tay lướt lên của Quý Kiều bỗng khựng lại.
Trong nhóm đăng một bức ảnh chụp trộm Hạ Thì Lễ, phía dưới nhắn: “Hôm nay cũng là một ngày đẹp trai chết người huhuhu.”
Quý Kiều liếc một cái là đã nhận ra đây là bức ảnh chụp hôm nay của Hạ Thì Lễ, cà vạt trên cổ anh là sáng nay cô tự tay thắt cho.
“Tôi không nhìn nhầm đó chớ? Trên cổ tổng giám đốc Hạ có dâu tây ấy à?!”
“Hình như thế, chụp thêm tấm nữa đi.”
Người nặc danh đăng ảnh liền nhắn mấy dấu chấm hỏi không thể tin được, vài giây sau liền gửi vào một biểu tượng cảm xúc khóc.
“Huhuhu, thực sự là dâu tây đấy!”
“Người có bạn gái, bình thường”
“Bạn gái như thế nào nhỉ?”
“Trả lời tầng trên, đại mỹ nữ chân dài eo thon”
Trong một khoảnh khắc, Quý Kiều như cảm thấy mình quay lại thời đại học, đang xem diễn đàn trong trường học hoặc là bức tường tỏ tình.
Có một chuyện mà Lạp Lạp nói rất đúng, người như Hạ Thì Lễ, có bạn gái rồi cũng không thể ngăn cản được sự yêu thích của các cô gái khác.
Giống như cho dù cô đã nói là có bạn trai rồi, với các loại phương thức khác nhau vẫn có không ít người tỏ tình với cô.
Thậm chí có người nói không để ý đến việc cô có bạn trai, bằng lòng dùng một số tiền bao cô một đêm mặt khác còn bao nuôi cô.
Quý Kiều tức đến mức liền lập tức block người đó.
Đang suy nghĩ linh tinh, có người đi vào phòng trà nước.
Quý Kiều vội vàng cầm cốc cà phê đã pha xong rồi rời đi, để lại vị trí cho đồng nghiệp.
Lúc về chỗ ngồi, cô mới nhận ra mình vẫn chưa tắt màn hình.
Khoảng cách vài bước chân vừa rồi, màn hình điện thoại đã bị chạm lung tung biến thành trang chủ của một thành viên nhóm.
Quý Kiều đang định thoát ra thì ánh mắt vô ý bắt gặp một cái nickname quen thuộc.
——“Trần Tiểu Thố ngoan ngoãn”
Cả người Quý Kiều chấn động, trong chốc lát như cảm thấy cả người rơi vào vực thẳm.
Ngón tay cô khẽ chạm, mở trang chủ của cái nickname đó ra.
Không có bất kì thông tin hữu ích nào, hiển nhiên là một cái nick phụ.
Quý Kiều hít một hơi thật sâu, khống chế nhịp tim đang đập bình bịch của bản thân.
Chiếu theo tuổi tác, đời này Trần Tiểu Thố đó hiện vẫn đang học đại học.
Có lẽ không phải cô ta, không phải cô ta.
Quý Kiều khẽ nhẩm trong lòng mấy lần, thoát khỏi nick phụ của mình.
Mấy ngày sau đó, gần như ngày nào Quý Kiều cũng đăng nhập vào nick phụ.
Đến cuối năm, tin nhắn trong nhóm chat đa phần là liên quan đến công việc, cũng không có gì đặc biệt.
Cái nick kia cũng vẫn luôn chỉ để những thông tin cơ bản nhất, không thể nhìn ra cái gì.
Hôm nay là thứ 6, Hạ Thì Lễ đã đến dưới tầng công ty Quý Kiều đợi cô từ sớm.
Sau khi ăn cơm ở ngoài xong, Hạ Thì Lễ không về nhà mà lại lái xe đưa Quý Kiều đi một hướng khác.
Qua vài giây Quý Kiều mới nhận ra đây không phải đường về nhà, không khỏi tò mò: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hạ Thì Lễ ghé mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Lên núi ngắm sao.”
Quý Kiều chớp chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Hiện giờ cảm tình của hai người đã ổn định, công việc lại bận rộn, rất ít khi có những cuộc hẹn hò lãng mạn như này.
Hạ Thì Lễ lái xe, dịu dàng hỏi: “Công việc cuối năm có phải rất nhiều không? Thấy em gần đây hình như rất mệt.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm…gần đây có chút chuyện.”
Các loại hạng mục đang kết thúc, tổng kết cuối năm, kế hoạch cho năm tới, kiểm tra đánh giá các hạng KPI…
Hạ Thì Lễ an ủi mấy câu, giải thích rằng vậy nên anh mới đưa cô đi ra ngoài thả lỏng.
Quý Kiều gật gật đầu, bỗng có cảm giác muốn ôm anh.
Hạ Thì Lễ lái xe không bao lâu đã đến chân núi vùng ngoại ô rồi.
Nơi đây được cải tạo thành một khu nghỉ mát, có thể lái xe đi thẳng vào.
Đến đỉnh núi, Hạ Thì Lễ đỗ xe trước cửa một khu biệt thự.
Sau khi xuống xe, Hạ Thì Lễ ôm vai Quý Kiều ra phía sau xe.
“Mở ra xem đi.” Anh nói.
Quý Kiều ngạc nhiên nhìn anh một cái, rồi làm theo lời anh nói.
Giống như trong phim truyền hình vậy, cốp sau xe được đặt đầy hoa hồng, ở giữa đặt một bảng chữ phát sáng “Chúc mừng năm mới”.
Quý Kiều không thể tin được mà hít một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thì Lễ mang theo vui mừng ngạc nhiên lại thêm cảm động.
Trên núi gió lớn, cô quấn khăn rất dày, trong lòng lại càng ấm áp vô cùng.
“Chúc mừng năm mới, Kiều Kiều.” Hạ Thì Lễ cười lấy một chiếc túi ra từ sau đám hoa hồng.
Quý Kiều hít hít mũi, khóe mắt cay cay: “Đây là cái gì?”
“Pháo hoa.” Hạ Thì Lễ đặt túi xuống đất, lấy một cái pháo hoa đưa cho Quý Kiều.
Quý Kiều xoa tay tay hà hơi, cười nhận lấy.
“Đã lâu không chơi cái này rồi.”
Cô có hơi cảm khái, lần trước chơi pháo hoa có lẽ là chuyện của chục năm trước rồi.
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, cười ngắt mũi cô.
“Cho em làm bạn nhỏ một lúc nhé.”
Năm ngoái hai người đón tết qua video, bản thân đúng lúc đang chơi pháo hoa cùng mấy bạn nhỏ trong nhà.
Anh muốn mời cô cùng đến chơi, nhưng cô lại dối lòng nói đó là trò mà chỉ trẻ con mới thích.
Quý Kiều cầm pháo hoa, vô cùng háo hức mà nhìn anh.
Đây không phải là dáng vẻ của bạn nhỏ sao?
Hạ Thì Lễ trộm nghĩ, có hơi buồn cười.
“Cầm chắc, anh châm lửa đây.”
Anh cúi người, lấy bật lửa trong túi ra dí sát lại.
Đáng tiếc buổi tối gió trên núi quá lớn, anh châm mấy lần mà vẫn không được.
“Đứng lại đây.” Hạ Thì Lễ kéo Quý Kiều, cầm tay cô đến một vị trí thích hợp.
Dùng người và xe chắn gió cho cô, pháo hoa liền được châm lên.
Trong giây lát, âm thanh “lách tách lách tách” vang lên, đốm lửa văng khắp nơi, pháo hoa rực rỡ.
Quý Kiều “woa” lên một tiếng, đôi môi cong thành độ cung lớn, vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Cô nhìn pháo hoa không chớp mắt, con người màu đen ánh lên hai ngọn lửa, khiến đôi mắt càng thêm long lanh trong suốt.
Mấy hôm nay đây là lần đầu Hạ Thì Lễ thấy cô vui như vậy, bất giác cũng cười theo.
Quả nhiên là bạn nhỏ, dễ dàng vui vẻ như vậy.
Ánh mắt Quý Kiều rời từ phía pháo hoa đến người Hạ Thì Lễ.
Anh không nhìn pháo hoa mà cả khuôn mặt mang ý cười lại nhìn cô.
Khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn dưới ánh sáng pháo hoa lại càng thêm đẹp trai.
Dưới ánh lửa sáng rực, ánh mắt anh mềm mại, biểu cảm dịu dàng.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trái tim Quý Kiều cũng nổ tung như pháo hoa.
Tay cô khẽ buông, pháo hoa rơi trên mặt đất, “lách tách” hai cái rồi tắt ngúm.
Quý Kiều đi về trước mấy bước, làm chuyện mà lúc ngồi trong xe cô nghĩ muốn làm.
Cô ôm Hạ Thì Lễ, nhón chân hôn lên môi anh.
Trong đêm đông, môi hai người đều hơi lạnh.
Giây phút răng môi chạm nhau, Quý Kiều khe khẽ lẩm bẩm.
“Thực sự rất thích anh mà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mai sẽ cố viết nhiều thêm tí.
Hết chương 63
------oOo------
Thời tiết tháng 12 ở Hối Đồng dần chuyển lạnh, gió rét căm căm.
“Tôi sợ tôi chẳng có cơ hội, nói một tiếng tạm biệt với bạn…”
Trong phòng khách ấm áp loáng thoáng phát ra tiếng hát hòa ca vui vẻ, màn hình chiếu màu trắng trên bức tường hiện lên những hình ảnh sinh động.
Người ngồi trên sàn nhà chăm chú nhìn màn hình máy chiếu không nhúc nhích, ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên làn da mịn màng của anh ta.
Thường Ninh Viễn đã xem đoạn video này vô số lần rồi.
Trên màn hình chiếu là màn biểu diễn trong buổi tiệc tối chia tay sinh viên ra trường hồi năm hai mà Quý Kiều đã tham gia.
Người trong video có mái tóc đen dài, khuôn mặt ngây thơ, dáng người mảnh khảnh, là người bắt mắt nhất trên sân khấu.
Thường Ninh Viễn cầm cốc rượu ở bên cạnh uống một ngụm, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Quý Kiều hôm nay.
Hôm nay gặp được Quý Kiều ở Hội nghị, anh ta gần như không rời được mắt đi.
So với hơn 4 năm trước, khuôn mặt và dáng người của cô đều không thay đổi gì, chỉ là cử chỉ và trang phục nhiều thêm chút ý vị của phụ nữ.
Ánh sáng mập mờ trên sân khấu lóe lên, ống kính chuyển qua, Quý Kiều cười đi xuống sân khấu.
Cô đi tiếp đến vị trí hàng đầu, cười tủm tỉm đưa mic cho người đang ngồi xổm ở phia trước.
Giây tiếp theo, video kết thúc.
Căn phòng trống rỗng tối lại.
Thường Ninh Viễn thở dài, vứt điều khiển sang một bên, nghiêng đầu dựa vào sô pha.
Anh ta không xem nổi đoạn sau của video, chỉ cần nghĩ đến việc một người khác đã khiến cô từ con gái trở thành một người phụ nữ thì lồng ngực anh ta lại khó chịu vô cùng.
Lần chia tay sinh viên tốt nghiệp đó, anh ta cũng đến.
Nhưng trong mắt Quý Kiều chỉ có Hạ Thì Lễ.
Anh ta ngồi một mình trong cánh gà, đờ người nhìn bọn họ nhìn nhau xướng ca trong sự vui mừng náo nhiệt của những người khác.
Cảm xúc ghen ghét gần như khiến anh ta phát điên.
Giống như trong sách từng nói, náo nhiệt và vui vẻ là của bọn họ, anh ta chẳng có cái gì.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, một suy đoán ngày càng nảy sinh mãnh liệt trong lòng anh ta.
Anh ta cũng càng ngày càng không buông bỏ được Quý Kiều.
Những năm này, những chuyện trong giấc mơ giống như một quyển kịch bản, đã trở thành sự thật.
Bố được thăng chức, mẹ nghỉ làm, trong nhà sắp xếp công việc cho anh ta, chuyện tình cảm và sự nghiệp của bạn bè bên cạnh anh ta…
Từng chuyện từng chuyện một, đều giống y hệt như trong giấc mơ. Chỉ trừ những người và chuyện liên quan đến Quý Kiều.
Anhh ta càng ngày càng cảm thấy, thế giới mà anh ta mơ thấy không phải là một thế giới hư cấu như anh ta đã từng nghĩ mà là một thế giới thực.
Lại nghĩ về sự chán ghét và né tránh đột nhiên xuất hiện của Quý Kiều đối với anh ta, đó không phải là sự thay đổi với chỉ một giấc mộng trong một đêm được.
Vậy nên anh ta suy đoán, Quý Kiều không giống anh ta, rất có thể cô đã thay đổi thành người khác.
Thường Ninh Viễn biết rằng suy đoán của bản thân rất hoang đường, nhưng sự phản cảm của Quý Kiều đối với anh rất đột nhiên và mãnh liệt, ngoài việc chính bản thân đã trải qua những việc đó, anh ta không còn nghĩ ra được lý do nào khác.
Đúng rồi, còn có Hạ Thì Lễ.
Hạng mục sau khi tốt nghiệp đó, phương án của anh ta rõ ràng là tốt hơn “trong mơ” rất nhiều, nhưng hạng mục đó vẫn rơi vào tay Hạ Thì Lễ.
May mà dựa vào sự nỗ lực của bản thân, anh ta mới không bị sa sút tinh thần, mặc dù hiện giờ công ty phát triển không bằng công ty Hạ Thì Lễ nhưng cũng coi như là khá tốt.
Hạ Thì Lễ không những cướp mất Quý Kiều, mà còn cướp mất cả sự nghiệp của anh ta.
Quý Kiều cứ tin tưởng nhân phẩm của anh như vậy ư?
Là người thì đều là sinh vật có mới nới cũ, làm sao cô có thể chắc chắn rằng Hạ Thì Lễ sau này sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cô đây?
Chỉ có người đã mất đi một lần như anh ta mới càng hiểu được cách trân trọng, không phải sao?
Chỉ cần Quý Kiều trở về bên anh ta, anh ta sẽ không để ý đến chuyện cô và Hạ Thì Lễ từng ở bên nhau.
Anh ta nguyện ý chứng minh cho Quý Kiều thấy, bản thân anh ta sạch sẽ nguyên vẹn đợi cô lâu như vậy…
Đến gần cuối năm, Quý Kiều bận rộn các việc tổng kết KPI cuối năm, không hề để tâm đến chuyện đã gặp Thường Ninh Viễn.
Ngược lại Chân Chân lại nhân lúc nghỉ trưa đến tìm Quý Kiều, hỏi trai đẹp hôm nọ là ai.
Quý Kiều trả lời đơn giản là “bạn học” để cho qua.
Chân Chân lộ ra một nụ cười sâu xa: “Bạn học của cậu đúng là ngọa hổ tàng long đấy.”
Nếu như cô ấy nhớ không nhầm, bạn trai đẹp trai của Quý Kiều cũng là bạn học của cô.
Quý Kiều cong môi cười hùa theo cô ấy, không nói gì.
“Còn độc thân không?” Cô ấy hỏi tiếp.
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Chân Chân do dự một lát, có hơi ngại mà hỏi: “Ồ~Vậy cậu có thể cho tôi số anh ta được không?”
Chàng trai đó thực sự là rất đẹp trai, hôm qua cô ấy có hơi hối hận vì không mặt dày mà ở lại một lát.
Ánh mắt Quý Kiều hơi khựng lại.
“Cậu có bạn trai rồi, hẳn là không nên quan tâm đến anh ta chứ?”
Tính cách của Chân Chân hoạt bát, thẳng thắn, đa phần đều là tự chủ động theo đuổi bạn trai. Không cần biết sau này có cơ hội đến với nhau không thì đều cứ add wechat để nói chuyện đã.
Quý Kiều khẽ nhún vai, biểu thị lực bất tòng tâm.
“Tôi không có số của anh ta.”
Chân Chân tiếc nuối mà “à” một tiếng, không hề nản lòng mà hỏi thêm, “Có thể hỏi xin được không?”
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Trước đó giữa tôi với anh ta có chút chuyện không được vui vẻ với nhau cho lắm…”
Cô nói đến đó liền không nói tiếp nữa.
Chân Chân có hơi nản lòng: “Ồ, như vậy sao. Vậy bỏ đi.”
Sau khi cô ấy rời đi, Quý Kiều lại rời sự chú ý quay lại màn hình, nắm chắt thời gian để làm tốt cho các hạng KPI của cô.
Lạp Lạp vẫn luôn nghe lén sát lại gần, nhỏ giọng tám chuyện: “Không phải là Chân Chân lại độc thân rồi chứ? Tháng trước tôi vẫn còn thấy cô ấy đi với bạn trai…”
Quý Kiều nhân lúc đánh chữ nhìn Lạp Lạp một cái: “Không rõ lắm, có thể đấy.”
“Cô ấy thích người đẹp như vậy, bạn học của cậu chắc hẳn là rất đẹp trai nhỉ?” Lạp Lạp tò mò.
Quý Kiều khẽ chau mày, ghé mắt nhìn về phía Lạp Lạp: “Tôi thấy bạn trai tôi đẹp hơn.”
Lạp Lạp khẽ cười: “Vậy nên mới bảo cậu đề phòng cho kĩ! Trong công ty bạn trai cậu có không biết bao cô gái đang như hổ rình mồi đâu đấy!”
Quý Kiều lắc đầu cười cười.
Lạp Lạp “chẹp” một cái, nghiêm túc nói: “Thật đấy! Cậu đừng có mà không để lời nói của tôi trong lòng. Giá trị đạo đức của xã hội hiện đại không bằng trước kia đâu. Người đàn ông có điều kiện tốt như vậy bị rất nhiều cô gái dán lại gần đấy. Chẳng sợ chỉ là chơi đùa thôi cũng được, nếu có thể lên chính thức thì lại càng tốt…”
Thấy sắc mặt Quý Kiều dần kém đi, Lạp Lạp thức thời dừng lại: “Tất nhiên là tôi không nói là bạn trai cậu sẽ như thế, chỉ là các trường hợp như vậy ở xung quanh có rất nhiều, tôi chỉ nhắc nhở cậu chút thôi.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, cười: “Tôi biết rồi.”
Không có ai có thể rõ ràng hơn cô.
Cô im lặng, cầm cốc đi đến phòng trà nước.
Trong lúc đợi cà phê, Quý Kiều lôi điện thoại trong túi ra, đăng nhập vào nick QQ phụ.
Trong nhóm chat “Phòng trà nước Vân Đằng” đã có 99+ tin nhắn.
Tối hôm gặp Diêu Húc đó, nick phụ của Quý Kiều liền được kéo thêm vào nhóm tám chuyện trong công ty.
Trong nhóm hơn chục người, chỉ có lúc xin gia nhập là cần chứng minh thân phận nhân viên, sau khi vào rồi thì có thể nói chuyện nặc danh.
Quý Kiều lướt lên trên, bây giờ trong nhóm đang thảo luận về chuyện biểu diễn trong tiệc cuối năm.
Lại lên nữa, ngón tay lướt lên của Quý Kiều bỗng khựng lại.
Trong nhóm đăng một bức ảnh chụp trộm Hạ Thì Lễ, phía dưới nhắn: “Hôm nay cũng là một ngày đẹp trai chết người huhuhu.”
Quý Kiều liếc một cái là đã nhận ra đây là bức ảnh chụp hôm nay của Hạ Thì Lễ, cà vạt trên cổ anh là sáng nay cô tự tay thắt cho.
“Tôi không nhìn nhầm đó chớ? Trên cổ tổng giám đốc Hạ có dâu tây ấy à?!”
“Hình như thế, chụp thêm tấm nữa đi.”
Người nặc danh đăng ảnh liền nhắn mấy dấu chấm hỏi không thể tin được, vài giây sau liền gửi vào một biểu tượng cảm xúc khóc.
“Huhuhu, thực sự là dâu tây đấy!”
“Người có bạn gái, bình thường”
“Bạn gái như thế nào nhỉ?”
“Trả lời tầng trên, đại mỹ nữ chân dài eo thon”
Trong một khoảnh khắc, Quý Kiều như cảm thấy mình quay lại thời đại học, đang xem diễn đàn trong trường học hoặc là bức tường tỏ tình.
Có một chuyện mà Lạp Lạp nói rất đúng, người như Hạ Thì Lễ, có bạn gái rồi cũng không thể ngăn cản được sự yêu thích của các cô gái khác.
Giống như cho dù cô đã nói là có bạn trai rồi, với các loại phương thức khác nhau vẫn có không ít người tỏ tình với cô.
Thậm chí có người nói không để ý đến việc cô có bạn trai, bằng lòng dùng một số tiền bao cô một đêm mặt khác còn bao nuôi cô.
Quý Kiều tức đến mức liền lập tức block người đó.
Đang suy nghĩ linh tinh, có người đi vào phòng trà nước.
Quý Kiều vội vàng cầm cốc cà phê đã pha xong rồi rời đi, để lại vị trí cho đồng nghiệp.
Lúc về chỗ ngồi, cô mới nhận ra mình vẫn chưa tắt màn hình.
Khoảng cách vài bước chân vừa rồi, màn hình điện thoại đã bị chạm lung tung biến thành trang chủ của một thành viên nhóm.
Quý Kiều đang định thoát ra thì ánh mắt vô ý bắt gặp một cái nickname quen thuộc.
——“Trần Tiểu Thố ngoan ngoãn”
Cả người Quý Kiều chấn động, trong chốc lát như cảm thấy cả người rơi vào vực thẳm.
Ngón tay cô khẽ chạm, mở trang chủ của cái nickname đó ra.
Không có bất kì thông tin hữu ích nào, hiển nhiên là một cái nick phụ.
Quý Kiều hít một hơi thật sâu, khống chế nhịp tim đang đập bình bịch của bản thân.
Chiếu theo tuổi tác, đời này Trần Tiểu Thố đó hiện vẫn đang học đại học.
Có lẽ không phải cô ta, không phải cô ta.
Quý Kiều khẽ nhẩm trong lòng mấy lần, thoát khỏi nick phụ của mình.
Mấy ngày sau đó, gần như ngày nào Quý Kiều cũng đăng nhập vào nick phụ.
Đến cuối năm, tin nhắn trong nhóm chat đa phần là liên quan đến công việc, cũng không có gì đặc biệt.
Cái nick kia cũng vẫn luôn chỉ để những thông tin cơ bản nhất, không thể nhìn ra cái gì.
Hôm nay là thứ 6, Hạ Thì Lễ đã đến dưới tầng công ty Quý Kiều đợi cô từ sớm.
Sau khi ăn cơm ở ngoài xong, Hạ Thì Lễ không về nhà mà lại lái xe đưa Quý Kiều đi một hướng khác.
Qua vài giây Quý Kiều mới nhận ra đây không phải đường về nhà, không khỏi tò mò: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hạ Thì Lễ ghé mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Lên núi ngắm sao.”
Quý Kiều chớp chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Hiện giờ cảm tình của hai người đã ổn định, công việc lại bận rộn, rất ít khi có những cuộc hẹn hò lãng mạn như này.
Hạ Thì Lễ lái xe, dịu dàng hỏi: “Công việc cuối năm có phải rất nhiều không? Thấy em gần đây hình như rất mệt.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm…gần đây có chút chuyện.”
Các loại hạng mục đang kết thúc, tổng kết cuối năm, kế hoạch cho năm tới, kiểm tra đánh giá các hạng KPI…
Hạ Thì Lễ an ủi mấy câu, giải thích rằng vậy nên anh mới đưa cô đi ra ngoài thả lỏng.
Quý Kiều gật gật đầu, bỗng có cảm giác muốn ôm anh.
Hạ Thì Lễ lái xe không bao lâu đã đến chân núi vùng ngoại ô rồi.
Nơi đây được cải tạo thành một khu nghỉ mát, có thể lái xe đi thẳng vào.
Đến đỉnh núi, Hạ Thì Lễ đỗ xe trước cửa một khu biệt thự.
Sau khi xuống xe, Hạ Thì Lễ ôm vai Quý Kiều ra phía sau xe.
“Mở ra xem đi.” Anh nói.
Quý Kiều ngạc nhiên nhìn anh một cái, rồi làm theo lời anh nói.
Giống như trong phim truyền hình vậy, cốp sau xe được đặt đầy hoa hồng, ở giữa đặt một bảng chữ phát sáng “Chúc mừng năm mới”.
Quý Kiều không thể tin được mà hít một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thì Lễ mang theo vui mừng ngạc nhiên lại thêm cảm động.
Trên núi gió lớn, cô quấn khăn rất dày, trong lòng lại càng ấm áp vô cùng.
“Chúc mừng năm mới, Kiều Kiều.” Hạ Thì Lễ cười lấy một chiếc túi ra từ sau đám hoa hồng.
Quý Kiều hít hít mũi, khóe mắt cay cay: “Đây là cái gì?”
“Pháo hoa.” Hạ Thì Lễ đặt túi xuống đất, lấy một cái pháo hoa đưa cho Quý Kiều.
Quý Kiều xoa tay tay hà hơi, cười nhận lấy.
“Đã lâu không chơi cái này rồi.”
Cô có hơi cảm khái, lần trước chơi pháo hoa có lẽ là chuyện của chục năm trước rồi.
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, cười ngắt mũi cô.
“Cho em làm bạn nhỏ một lúc nhé.”
Năm ngoái hai người đón tết qua video, bản thân đúng lúc đang chơi pháo hoa cùng mấy bạn nhỏ trong nhà.
Anh muốn mời cô cùng đến chơi, nhưng cô lại dối lòng nói đó là trò mà chỉ trẻ con mới thích.
Quý Kiều cầm pháo hoa, vô cùng háo hức mà nhìn anh.
Đây không phải là dáng vẻ của bạn nhỏ sao?
Hạ Thì Lễ trộm nghĩ, có hơi buồn cười.
“Cầm chắc, anh châm lửa đây.”
Anh cúi người, lấy bật lửa trong túi ra dí sát lại.
Đáng tiếc buổi tối gió trên núi quá lớn, anh châm mấy lần mà vẫn không được.
“Đứng lại đây.” Hạ Thì Lễ kéo Quý Kiều, cầm tay cô đến một vị trí thích hợp.
Dùng người và xe chắn gió cho cô, pháo hoa liền được châm lên.
Trong giây lát, âm thanh “lách tách lách tách” vang lên, đốm lửa văng khắp nơi, pháo hoa rực rỡ.
Quý Kiều “woa” lên một tiếng, đôi môi cong thành độ cung lớn, vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Cô nhìn pháo hoa không chớp mắt, con người màu đen ánh lên hai ngọn lửa, khiến đôi mắt càng thêm long lanh trong suốt.
Mấy hôm nay đây là lần đầu Hạ Thì Lễ thấy cô vui như vậy, bất giác cũng cười theo.
Quả nhiên là bạn nhỏ, dễ dàng vui vẻ như vậy.
Ánh mắt Quý Kiều rời từ phía pháo hoa đến người Hạ Thì Lễ.
Anh không nhìn pháo hoa mà cả khuôn mặt mang ý cười lại nhìn cô.
Khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn dưới ánh sáng pháo hoa lại càng thêm đẹp trai.
Dưới ánh lửa sáng rực, ánh mắt anh mềm mại, biểu cảm dịu dàng.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trái tim Quý Kiều cũng nổ tung như pháo hoa.
Tay cô khẽ buông, pháo hoa rơi trên mặt đất, “lách tách” hai cái rồi tắt ngúm.
Quý Kiều đi về trước mấy bước, làm chuyện mà lúc ngồi trong xe cô nghĩ muốn làm.
Cô ôm Hạ Thì Lễ, nhón chân hôn lên môi anh.
Trong đêm đông, môi hai người đều hơi lạnh.
Giây phút răng môi chạm nhau, Quý Kiều khe khẽ lẩm bẩm.
“Thực sự rất thích anh mà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mai sẽ cố viết nhiều thêm tí.
Hết chương 63
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.