Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi
Chương 58: Năm đó
Đào Hoà Chi
11/03/2024
“Bảo bối của con là ai?”
Nghe thấy giọng nói bất thường của Quý Tương, Quý Kiều bỗng giật mình.
“Mẹ?”
Quý Tương khẽ thở dốc, bình ổn lại hơi thở: “Chuyện này tuyệt đối là không được. Quý Kiều, con đã là sinh viên năm hai rồi, nên tập trung vào việc học.”
“Cái loại hợp đồng có vấn đề rõ rành rành như này tất nhiên là không được kí!”
Mãi đến khi nghe thấy con gái ở đầu bên kia đồng ý, Quý Tương mới khó khăn mà ngắt điện thoại.
Nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Quý Tương thoáng trầm xuống.
Từ lúc biết Quý Kiều lên TV, trong lòng bà vẫn luôn không an ổn.
Quả nhiên, điều bà lo lắng đã thành sự thật.
Quý Kiều lên TV đã bị người đó phát hiện ra rồi.
Quý Tương nhìn màn hình tối đen im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài.
Sau một lúc lâu, bà gọi đến số mà mấy ngày trước đã cho vào danh sách đen.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tương Tương?”
Ngực Quý Tương phập phồng, giọng điệu cứng rắn: “Cách xa Quý Kiều ra.”
Nhiếp Dung im lặng hồi lâu rồi lại lên tiếng: “Quý Kiều là con gái của anh.”
“Cút!” Quý Tương chau mày, “Tôi cảnh cáo ông, Kiều Kiều là con gái của tôi, không liên quan gì đến ông hết.”
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, Tương Tương.” Giọng Nhiếp Dung bình tĩnh.
“Không gặp.” Quý Tương liền từ chối ngay, “Không cần thiết.”
Nhiếp Dung thở dài: “Vậy anh chỉ có thể tìm Quý Kiều để nói chuyện thôi.”
Quý Tương sững người, mắng ông ấy: “Đê tiện!”
Sau khi cân nhắc, Quý Tương cuối cùng vẫn chấp nhận lời đề nghị gặp mặt của Nhiếp Dung.
Hai người hẹn gặp ở một câu lạc bộ có tính riêng tư cao.
Sau 20 năm Quý Tương mới gặp lại người đàn ông đã từng thân mật khăng khít với bà.
Nhiếp Dung ngồi một mình trên ghế, từ xa, bà không nhìn rõ khuôn mặt ông ấy.
Thấy ngoài cửa có động tĩnh, ánh mắt xa xăm của Nhiếp Dung dần rơi trên người Quý Tương.
Trong một khoảnh khắc, dường như đã mấy đời.
Quý Tương mím môi, nhanh chóng bước đến ngồi đối diện với Nhiếp Dung.
Dáng vẻ ông cũng trở lên rõ ràng trong mắt bà.
Nhiếp Dung vẫn là bộ dạng nhã nhặn, bại hoại ấy, năm tháng qua đi, khí thế cũng mạnh mẽ hơn năm đó nhiều.
“Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn không thay đổi gì.”
Nhiếp Dung bỗng lên tiếng trước, thấp giọng cảm thán.
Tính tình của Quý Tương đúng là không thay đổi chút nào, dáng vẻ cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là có thêm vài phần quyến rũ trưởng thành.
Ông ấy chăm chăm đánh giá vẻ ngoài của Quý Tương, trong lòng bỗng hơi xót xa: “Quý Kiều lớn lên rất giống em.”
Giống như một khuôn đúc ra với bà hồi còn trẻ.
Cũng chính vì như vậy, lúc ông nhìn thấy trên TV mới ngạc nhiên không thôi, không kìm chế được mà tra tin tức về Quý Kiều.
Quý Tương mím môi, khuôn mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Tôi không phải đến để ôn chuyện với ông.”
“Quý Kiều là con gái tôi, không liên quan gì đến ông hết. Mời ông đừng có đến làm phiền chúng tôi, thu hồi lại cái hợp đồng quỷ quái của ông đi. Ông đang muốn làm gì? Bố thí cho chúng tôi chắc? Không cần thiết!”
Quý Tương tuôn một tràng, cảm xúc có hơi kích động.
“Sao lại không liên quan đến anh chứ?” Nhiếp Dung nghĩ đến việc nhiều năm như vậy Quý Kiều không có bố, trong lòng lại càng thêm chua chát.
Ông đẩy bản xét nghiệm thân nhân đến trước mặt Quý Tương.
“Anh đã xét nghiệm rồi.” Giọng điệu của Nhiếp Dung mang theo sự bất đắc dĩ nồng đậm, “Vì sao lúc đầu em không nói cho anh biết?”
Quý Tương tiện tay lật mấy tờ giấy, rồi vất bản xét nghiệm sang một bên.
“Có cái gì hay mà nói? Chúng ta lúc đấy đã chia tay rồi, Kiều Kiều cũng chẳng liên quan gì đến ông.”
Quý Tương cười khẩy, châm chọc nói: “Nói rồi thì làm sao ông đính hôn được nữa chứ? Tổng giám đốc Nhiếp?”
Nhiếp Dung im lặng trong chốc lát, trong giọng nói trầm khàn đều là sự bất đắc dĩ: “Nếu như anh biết thì làm sao có thể đính hôn chứ?”
“Ha.” Quý Tương khoanh tay trước ngực, châm chọc, lộ rõ vẻ không tin.
Nhiếp Dung rót cho Quý Tương cốc trà, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt bà, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn*.
*Gốc 五味杂陈: ngũ vị tạp trần
“Anh muốn em đợi anh hai năm, em lại không đồng ý. Anh cầu xin thế nào cũng không được, chỉ đành chia tay, anh còn cách nào khác đây?”
Thấy chuyện cũ được nhắc đến, Quý Tương bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Đợi ông? Dựa vào đâu tôi phải đợi ông? Ông là thằng tồi vì sự nghiệp mà bán rẻ nhan sắc, ông xứng sao?”
Sắc mặt Nhiếp Dung đen lại: “Đừng nói khó nghe như vậy. Bọn anh lúc đó chẳng có gì cả.”
Chỉ cần hai năm, đợi ông lấy được mảnh đất ở phía đông thành thì ông cũng không cần ở bên đại tiểu thư nhà họ Tôn, cũng chính là vợ trước Tôn Miểu.
Nhà họ Tôn có địa vị cao quý, ông thừa nhận lúc đó quả thực có ý muốn kết giao, nhưng ông vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không hề để xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng Quý Tương là người trong mắt không chứa được một hạt cát. Người thường xuyên qua lại xã giao như ông trong mắt bà chính là tội ác tày trời.
Quý Tương cho rằng Nhiếp Dung và Tôn Miểu có gì đó với nhau, vô cùng kiên quyết mà nói ra lời chia tay, bỏ đi không quan tâm gì nữa.
Nhiếp Dung đau khổ níu kéo không có kết quả, sau khi chia tay thì tinh thần sa sút một khoảng thời gian dài. “Không có gì?” Quý Tương lại cảm thấy nực cười, “Không có gì mà lại đính hôn rồi cơ?”
Sau khi chia tay, một thời gian dài Quý Tương làm việc, nghỉ ngơi, ăn uống đều không có quy luật, càng không cảm thấy kì kinh của mình có gì bất thường.
Lúc bà cảm thấy có gì đó không đúng nên đi bệnh viện thì cái thai đã được hơn hai tháng rồi.
Lúc đó bà cũng rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên đó chính là về nói cho Nhiếp Dung.
Người nhận điện thoại là Tôn Miểu, bà ta nói với Quý Tương rằng bọn họ sắp đính hôn, còn khách sáo hỏi bà có muốn đến uống ly rượu mừng hay không.
Quý Tương nghĩ, bà không bao giờ có thể bĩnh tĩnh và rộng lượng như Tôn Miểu, đặc biệt là còn với “bạn gái cũ” như bà.
Bà lập tức ngắt điện thoại, quyết định rằng từ giờ Nhiếp Dung đã chết.
Nhiếp Dung hé môi, kiên nhẫn giải thích: “Sau khi em rời đi, Miểu Miều an ủi và quan tâm anh rất nhiều. Anh….”
Ông lúc đó nản lòng thoái chí, dưới sự thúc giục của bố mẹ hai bên cũng ngoan ngoãn tiếp nhận chuyện đính hôn.
“Tất nhiên rồi! Bà ta đã thích ông từ lâu rồi không phải sao?” Quý Tương để bụng chính là chuyện này.
Ba người bọn họ đều biết Tôn Miểu thích Nhiếp Dung, nhưng mà Nhiếp Dung lại vẫn luôn thường xuyên liên hệ với bà ta, lần nào cũng là lý do rất đường hoàng, làm nổi bật lên người đàn bá chanh chua cố tình gây sự như bà.
“Nói thẳng ra, em chỉ là không tin tưởng anh.” Nhiếp Dung lại thở dài.
Bất luận là ông giải thích là bản thân vì công việc mới phải liên hệ với Tôn Miểu như thế nào thì Quý Tương vẫn thường xuyên vì chuyện đó mà cãi nhau với ông.
“Ông vì bà ta mà lừa tôi, sao tôi phải tin ông chứ?”
Hôm đó ông nói rằng không hề gặp Tôn Miều, nhưng rõ ràng bà ngửi được mùi nước hoa của Tôn Miểu.
Thấy Nhiếp Dung vẫn định hé miệng nói, Quý Tương liền xua xua tay, mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Ông đừng nói nữa. Bây giờ nói mấy chuyện như này thì có ý nghĩa gì chứ?”
Nhiếp Dung khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Quý Tương: “Được, chuyện giữa chúng ta tạm thời không nhắc đến nữa. Việc em có thai tại sao không nói với anh?”
“Không cần thiết. Ông đính hôn rồi tôi nói với ông làm gì? Kiều Kiều là con gái của mình tôi, chẳng liên quan gì đến ông hết.”
“Anh biết em hận anh. Nhưng Quý Kiều nên có một người bố.”
Với hiểu biết của Nhiếp Dung về Quý Tương, bà biết ông đính hôn thì sẽ không đến tìm ông nữa, đó quả thực là phong cách của bà. Nhưng nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm như vậy Quý Kiều lớn lên mà không có tình thương của bố, Nhiếp Dung chỉ cảm thấy bất lực sâu sắc.
Ông thở dài, thấp giọng nói: “Anh muốn nhận lại Quý Kiều.”
“Mơ tưởng!” Quý Tương lập tức ngắt lời ông, “Ông có tư cách gì mà nhận lại con bé chứ?”
“Quý Kiều lớn rồi, không bằng chúng ta hỏi ý kiến của con bé.” Nhiếp Dung nhìn Quý Tương, trong lòng là hàng ngàn suy tư.
“Em đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác, chỉ là muốn bù đắp tình thương của bố mà con bé đã thiếu trong bao nhiêu năm qua.”
Quý Tương nhìn khuôn mặt biểu cảm tự nhiên của Nhiếp Dung, thần kinh căng thẳng khẽ giật giật.
“Nhiếp Dung, ông cần gì phải như vậy? Nhiều năm như vậy rồi, việc gì ông phải đến tranh con gái với tôi chứ?”
Khóe mắt Quý Tương đỏ dần lên.
Bà chỉ có một đứa con gái, bà biết rằng bản thân bà làm mẹ có lẽ chưa đủ tốt, nhưng bà thực sự yêu Quý Kiều mà.
Nhiếp Dung có quyền có thế, nếu như ông thực sự muốn tranh Quý Kiều, thì bà sẽ chẳng có phần thắng nào.
Đây cũng là điều mà bà luôn lo lắng.
“Tương Tương, em quá cố chấp rồi. Anh không phải muốn giành con gái, mà là anh yêu con bé. Em không nên ngăn con bé có thêm một người bố.” Nhiếp Dung phản bác một cách hợp lí hợp tình.
Quý Tương im lặng.
Bà nói không lại Nhiếp Dung, nhưng bà cũng thực sự không muốn ông đến quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con bà.
Bà dường như có thể nhìn thấy, sau này Quý Kiều và Nhiếp Dung càng ngày càng thân thiết, còn bà thì lại lâm vào cảnh mẹ con bất hòa.
“Để tôi suy nghĩ thêm.”
Quý Tương càng nghĩ càng hoang mang, để lại một câu rồi vội vàng rời đi.
Một bên khác, đại học Hối Đồng đã bắt đầu kì học như đúng lịch trình.
Kết quả của kì thi cuối kì khiến tất cả mọi người trong lớp đều mở rộng tầm mắt.
Người đứng thứ nhất trong lớp vẫn là Hạ Thì Lễ.
Còn người đứng thứ hai lại là Thường Ninh Viễn – người từ hạng ngoài 30 vượt lên, chỉ kém Hạ Thì Lễ vẻn vẹn có 3 điểm.
“Lớp các cậu đúng là truất luôn.”
Trong ký túc xá nữ, Trình Thừa ở lớp 2 không thể tin được mà nhìn bảng điểm rồi cảm thán.
“Nhưng mà nói đi lại nói lại, sao Thường Ninh Viễn tự dưng học tập tiến tới dữ như vậy chứ?” Cô ấy cảm thấy hơi khó hiểu, “Với lại lần trước tớ còn nghe nói cậu ấy còn làm hạng mục gì đó với mấy đàn anh năm ba nữa, hình như là rất giỏi đấy.”
Quý Kiều ngạc nhiên, trong lòng có hơi lo lắng.
Cô vậy mà lại quên mất chuyện này…
Nếu Thường Ninh Viễn đã mơ thấy bản thân sau này có sự nghiệp thành công, vậy có lẽ sẽ không xảy ra việc anh ta về quê như cô nghĩ đâu.
Với tính cách của anh ta, có lẽ anh ta sẽ tiếp tục ở lại Hối Đồng lập nghiệp.
Như vậy, hạng mục mà anh ta và Hạ Thì Lễ sẽ tranh chấp…
Quý Kiều mím môi, âm thầm thề phải giúp Hạ Thì Lễ lấy được hạng mục đó.
Cô sẽ làm cho Thường Ninh Viễn biết rằng, cứ cho như là anh ta cho rằng bản thân nắm được kịch bản về đời người, thì mọi việc cũng sẽ không phát triển theo những gì anh ta nghĩ đâu.
Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn Quý Kiều đang đăm chiêu, liền cười ha ha chuyển qua chủ đề khác.
Quý Kiều không có tâm trạng tám chuyện cùng bạn cùng phòng, cầm điện thoại đi xuống tầng tìm Hạ Thì Lễ.
Giờ này, có lẽ anh và Diêu Húc đang ở chuẩn bị cho việc lập nghiệp ở trung tâm thực hành.
Sau khi giải Vân Tiêu kết thúc, bọn họ vẫn luôn chuẩn bị cho công ty của mình.
Quý Kiều đã có thể đoán được rằng, Hạ Thì Lễ sau này sẽ vô cùng bận, thời gian ở bên cô có lẽ sẽ ít đi nhiều.
Vừa mới xuống tầng, điện thoại của Quý Kiều liền vang lên.
“Mẹ.” Cô nhận điện thoại.
“Con đang ở trường à?” Quý Tương hỏi thẳng vào vấn đề.
Quý Kiều: “Vâng, sao vậy mẹ?”
Quý Tương ngừng một lát, giọng nói hơi trầm: “Bây giờ mẹ đang ở cổng bắc của trường con, con đến đây đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Quý Kiều ngây người hai giây, vội vàng đáp lời.
Sao mẹ đột nhiên lại đến Hối Đồng chứ?
Trong lòng Quý Kiều lo lắng, nhắn cho Hạ Thì Lễ một tin để báo cho anh biết, bước chân lại vội vàng đi về cổng phía bắc.
Mẹ con hai người đến một tiệm ăn gần trường học.
Trong phòng bao, biểu cảm của Quý Tương có chút nghiêm túc.
“Kiều Kiều, mẹ có chuyện này muốn nói với con….”
Bà khẽ thở dài, nói thẳng hết những chuyện đã xảy ra.
Quý Kiều cảm thấy như đang nghe một câu chuyện xa xưa, hồi lâu mới hồi thần lại.
“Mẹ nói là ông tổng giám đốc Nhiếp ấy là bố ruột con ấy ạ?” Giọng Quý Kiều rất nhẹ, có chút không thể tin được mà nhìn mẹ.
Có thế nào cô cũng không nghĩ tới, chuyện máu chó như trong tiểu thuyết thế này sẽ xảy ra với cô và mẹ.
Quý Tương gật đầu.
Sự việc đã đến mức này thì coi như bà không nói, Nhiếp Dung cũng sẽ tìm đến Quý Kiều.
Vậy không bằng để chính bà nói hết ra cho Quý Kiều biết.
“Vậy…bậy giờ thì sao ạ? Ông ấy không kết hôn, muốn theo đuổi lại mẹ ạ?” Não Quý Kiều có chút không đủ dùng.
Quý Kiều nhớ lại hôm cô và tổng giám đốc Nhiếp gặp nhau, bất giác nhận ra mấy vấn đề ông ấy hỏi đều cố ý dẫn cô trả lời về tình hình của mẹ.
Quý Tương mím môi: “Ông ấy kết hôn rồi ly hôn rồi. Ông ấy không muốn theo đuổi lại mẹ, chỉ muốn nhận lại con thôi.”
Quý Kiều sững người.
Nhận lại cô?
Lúc nhỏ, cô cho rằng lúc bố đến tìm cô thì cô sẽ rất vui mừng. Nhưng lúc thực sự tìm đến rồi, Quý Kiều nhận ra cô không hề có cảm xúc vui vẻ nào cả, chỉ quan tâm mẹ nghĩ như thế nào.
“Vậy mẹ còn hận ông ấy sao?” Quý Kiều hỏi.
Quý Tương thở dài: “Nhiều năm như vậy rồi, còn hận với cả không hận gì chứ.”
Bà vội vàng lau khóe mắt, cúi đầu không nói.
Sau vài phút im lặng, Quý Kiều đột nhiên lên tiếng: “Vậy thì con không nhận đâu.”
Quý Tương ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ ngạc nhiên.
Quý Kiều giơ tay nắm lấy tay mẹ, tay bà hơi lạnh.
“Ông ấy khiến cho mẹ buồn nhiều năm như vậy, con mới không nhận đâu.”
Quý Kiều khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Dù sao không có bố thì con vẫn lớn lên khỏe mạnh như vậy mà.”
Có bạn gái rồi mà vẫn qua lại gần gũi với cô gái thích mình, bảo sao mà mẹ không chia tay.
Mũi Quý Tương hơi cay, khẽ hé môi: “Kiều Kiều…”
Bà không ngờ con gái lại quyết đoán đứng về phía mình như vậy.
Sự lo lắng của bà trước đó liền tiêu tan, sự áy náy đối với con gái bỗng lên đến định điểm.
Quý Kiều đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm lấy bà, khẽ vỗ vỗ vào lưng bà.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con bấm ngón tay tính, qua mấy năm nữa mẹ sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình thôi.”
Cô nhớ đến ông chú ở trong mơ, nói thêm: “Đẹp trai không kém tống giám đốc Nhiếp đâu nha.”
Quý Tương bỗng bị chọc cười: “Cái con bé này, nói linh tinh gì đâu.”
“Thật đấy!” Quý Kiều chớp chớp mắt, giọng điệu chắc chắn, “Không tin đến lúc đấy rồi mẹ xem!”
Quý Tương hít hít mũi, hiển nhiên là không để vào lòng.
Bà vỗ vỗ Quý Kiều: “Ăn cơm đi.”
Quý Kiều cười đáp lời, ngồi xuống đối diện mẹ.
Trong lúc ăn cơm, hai mẹ con ăn ý không nói về Nhiếp Dung, mà là nói chuyện về chủ đề khác.
Bầu không khí theo chủ đề nói chuyện mà dần trở lên thoải mái hơn nhiều.
Lúc sắp ăn xong, Quý Kiều đi rửa tay một chuyến.
Lúc về lại chỗ ngồi, vậy mà lại thấy mẹ cô nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
“Bảo bối của con là ai?”
Quý Kiều thoáng giật mình: “Dạ?”
Quý Kiều chỉ vào điện thoại trên bàn, giọng nói bình tĩnh.
“Bảo bối của con nhắn tin hỏi bao giờ con về trường kìa.”
Tác giả có lời muốn nói:
!!!! Thất sách khi để tên danh bạ rồi!
Ông chú mà nữ chính mơ thấy không phải là bố đâu nha.
Hết chương 58
------oOo------
Nghe thấy giọng nói bất thường của Quý Tương, Quý Kiều bỗng giật mình.
“Mẹ?”
Quý Tương khẽ thở dốc, bình ổn lại hơi thở: “Chuyện này tuyệt đối là không được. Quý Kiều, con đã là sinh viên năm hai rồi, nên tập trung vào việc học.”
“Cái loại hợp đồng có vấn đề rõ rành rành như này tất nhiên là không được kí!”
Mãi đến khi nghe thấy con gái ở đầu bên kia đồng ý, Quý Tương mới khó khăn mà ngắt điện thoại.
Nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Quý Tương thoáng trầm xuống.
Từ lúc biết Quý Kiều lên TV, trong lòng bà vẫn luôn không an ổn.
Quả nhiên, điều bà lo lắng đã thành sự thật.
Quý Kiều lên TV đã bị người đó phát hiện ra rồi.
Quý Tương nhìn màn hình tối đen im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài.
Sau một lúc lâu, bà gọi đến số mà mấy ngày trước đã cho vào danh sách đen.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tương Tương?”
Ngực Quý Tương phập phồng, giọng điệu cứng rắn: “Cách xa Quý Kiều ra.”
Nhiếp Dung im lặng hồi lâu rồi lại lên tiếng: “Quý Kiều là con gái của anh.”
“Cút!” Quý Tương chau mày, “Tôi cảnh cáo ông, Kiều Kiều là con gái của tôi, không liên quan gì đến ông hết.”
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, Tương Tương.” Giọng Nhiếp Dung bình tĩnh.
“Không gặp.” Quý Tương liền từ chối ngay, “Không cần thiết.”
Nhiếp Dung thở dài: “Vậy anh chỉ có thể tìm Quý Kiều để nói chuyện thôi.”
Quý Tương sững người, mắng ông ấy: “Đê tiện!”
Sau khi cân nhắc, Quý Tương cuối cùng vẫn chấp nhận lời đề nghị gặp mặt của Nhiếp Dung.
Hai người hẹn gặp ở một câu lạc bộ có tính riêng tư cao.
Sau 20 năm Quý Tương mới gặp lại người đàn ông đã từng thân mật khăng khít với bà.
Nhiếp Dung ngồi một mình trên ghế, từ xa, bà không nhìn rõ khuôn mặt ông ấy.
Thấy ngoài cửa có động tĩnh, ánh mắt xa xăm của Nhiếp Dung dần rơi trên người Quý Tương.
Trong một khoảnh khắc, dường như đã mấy đời.
Quý Tương mím môi, nhanh chóng bước đến ngồi đối diện với Nhiếp Dung.
Dáng vẻ ông cũng trở lên rõ ràng trong mắt bà.
Nhiếp Dung vẫn là bộ dạng nhã nhặn, bại hoại ấy, năm tháng qua đi, khí thế cũng mạnh mẽ hơn năm đó nhiều.
“Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn không thay đổi gì.”
Nhiếp Dung bỗng lên tiếng trước, thấp giọng cảm thán.
Tính tình của Quý Tương đúng là không thay đổi chút nào, dáng vẻ cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là có thêm vài phần quyến rũ trưởng thành.
Ông ấy chăm chăm đánh giá vẻ ngoài của Quý Tương, trong lòng bỗng hơi xót xa: “Quý Kiều lớn lên rất giống em.”
Giống như một khuôn đúc ra với bà hồi còn trẻ.
Cũng chính vì như vậy, lúc ông nhìn thấy trên TV mới ngạc nhiên không thôi, không kìm chế được mà tra tin tức về Quý Kiều.
Quý Tương mím môi, khuôn mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Tôi không phải đến để ôn chuyện với ông.”
“Quý Kiều là con gái tôi, không liên quan gì đến ông hết. Mời ông đừng có đến làm phiền chúng tôi, thu hồi lại cái hợp đồng quỷ quái của ông đi. Ông đang muốn làm gì? Bố thí cho chúng tôi chắc? Không cần thiết!”
Quý Tương tuôn một tràng, cảm xúc có hơi kích động.
“Sao lại không liên quan đến anh chứ?” Nhiếp Dung nghĩ đến việc nhiều năm như vậy Quý Kiều không có bố, trong lòng lại càng thêm chua chát.
Ông đẩy bản xét nghiệm thân nhân đến trước mặt Quý Tương.
“Anh đã xét nghiệm rồi.” Giọng điệu của Nhiếp Dung mang theo sự bất đắc dĩ nồng đậm, “Vì sao lúc đầu em không nói cho anh biết?”
Quý Tương tiện tay lật mấy tờ giấy, rồi vất bản xét nghiệm sang một bên.
“Có cái gì hay mà nói? Chúng ta lúc đấy đã chia tay rồi, Kiều Kiều cũng chẳng liên quan gì đến ông.”
Quý Tương cười khẩy, châm chọc nói: “Nói rồi thì làm sao ông đính hôn được nữa chứ? Tổng giám đốc Nhiếp?”
Nhiếp Dung im lặng trong chốc lát, trong giọng nói trầm khàn đều là sự bất đắc dĩ: “Nếu như anh biết thì làm sao có thể đính hôn chứ?”
“Ha.” Quý Tương khoanh tay trước ngực, châm chọc, lộ rõ vẻ không tin.
Nhiếp Dung rót cho Quý Tương cốc trà, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt bà, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn*.
*Gốc 五味杂陈: ngũ vị tạp trần
“Anh muốn em đợi anh hai năm, em lại không đồng ý. Anh cầu xin thế nào cũng không được, chỉ đành chia tay, anh còn cách nào khác đây?”
Thấy chuyện cũ được nhắc đến, Quý Tương bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Đợi ông? Dựa vào đâu tôi phải đợi ông? Ông là thằng tồi vì sự nghiệp mà bán rẻ nhan sắc, ông xứng sao?”
Sắc mặt Nhiếp Dung đen lại: “Đừng nói khó nghe như vậy. Bọn anh lúc đó chẳng có gì cả.”
Chỉ cần hai năm, đợi ông lấy được mảnh đất ở phía đông thành thì ông cũng không cần ở bên đại tiểu thư nhà họ Tôn, cũng chính là vợ trước Tôn Miểu.
Nhà họ Tôn có địa vị cao quý, ông thừa nhận lúc đó quả thực có ý muốn kết giao, nhưng ông vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không hề để xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng Quý Tương là người trong mắt không chứa được một hạt cát. Người thường xuyên qua lại xã giao như ông trong mắt bà chính là tội ác tày trời.
Quý Tương cho rằng Nhiếp Dung và Tôn Miểu có gì đó với nhau, vô cùng kiên quyết mà nói ra lời chia tay, bỏ đi không quan tâm gì nữa.
Nhiếp Dung đau khổ níu kéo không có kết quả, sau khi chia tay thì tinh thần sa sút một khoảng thời gian dài. “Không có gì?” Quý Tương lại cảm thấy nực cười, “Không có gì mà lại đính hôn rồi cơ?”
Sau khi chia tay, một thời gian dài Quý Tương làm việc, nghỉ ngơi, ăn uống đều không có quy luật, càng không cảm thấy kì kinh của mình có gì bất thường.
Lúc bà cảm thấy có gì đó không đúng nên đi bệnh viện thì cái thai đã được hơn hai tháng rồi.
Lúc đó bà cũng rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên đó chính là về nói cho Nhiếp Dung.
Người nhận điện thoại là Tôn Miểu, bà ta nói với Quý Tương rằng bọn họ sắp đính hôn, còn khách sáo hỏi bà có muốn đến uống ly rượu mừng hay không.
Quý Tương nghĩ, bà không bao giờ có thể bĩnh tĩnh và rộng lượng như Tôn Miểu, đặc biệt là còn với “bạn gái cũ” như bà.
Bà lập tức ngắt điện thoại, quyết định rằng từ giờ Nhiếp Dung đã chết.
Nhiếp Dung hé môi, kiên nhẫn giải thích: “Sau khi em rời đi, Miểu Miều an ủi và quan tâm anh rất nhiều. Anh….”
Ông lúc đó nản lòng thoái chí, dưới sự thúc giục của bố mẹ hai bên cũng ngoan ngoãn tiếp nhận chuyện đính hôn.
“Tất nhiên rồi! Bà ta đã thích ông từ lâu rồi không phải sao?” Quý Tương để bụng chính là chuyện này.
Ba người bọn họ đều biết Tôn Miểu thích Nhiếp Dung, nhưng mà Nhiếp Dung lại vẫn luôn thường xuyên liên hệ với bà ta, lần nào cũng là lý do rất đường hoàng, làm nổi bật lên người đàn bá chanh chua cố tình gây sự như bà.
“Nói thẳng ra, em chỉ là không tin tưởng anh.” Nhiếp Dung lại thở dài.
Bất luận là ông giải thích là bản thân vì công việc mới phải liên hệ với Tôn Miểu như thế nào thì Quý Tương vẫn thường xuyên vì chuyện đó mà cãi nhau với ông.
“Ông vì bà ta mà lừa tôi, sao tôi phải tin ông chứ?”
Hôm đó ông nói rằng không hề gặp Tôn Miều, nhưng rõ ràng bà ngửi được mùi nước hoa của Tôn Miểu.
Thấy Nhiếp Dung vẫn định hé miệng nói, Quý Tương liền xua xua tay, mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Ông đừng nói nữa. Bây giờ nói mấy chuyện như này thì có ý nghĩa gì chứ?”
Nhiếp Dung khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Quý Tương: “Được, chuyện giữa chúng ta tạm thời không nhắc đến nữa. Việc em có thai tại sao không nói với anh?”
“Không cần thiết. Ông đính hôn rồi tôi nói với ông làm gì? Kiều Kiều là con gái của mình tôi, chẳng liên quan gì đến ông hết.”
“Anh biết em hận anh. Nhưng Quý Kiều nên có một người bố.”
Với hiểu biết của Nhiếp Dung về Quý Tương, bà biết ông đính hôn thì sẽ không đến tìm ông nữa, đó quả thực là phong cách của bà. Nhưng nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm như vậy Quý Kiều lớn lên mà không có tình thương của bố, Nhiếp Dung chỉ cảm thấy bất lực sâu sắc.
Ông thở dài, thấp giọng nói: “Anh muốn nhận lại Quý Kiều.”
“Mơ tưởng!” Quý Tương lập tức ngắt lời ông, “Ông có tư cách gì mà nhận lại con bé chứ?”
“Quý Kiều lớn rồi, không bằng chúng ta hỏi ý kiến của con bé.” Nhiếp Dung nhìn Quý Tương, trong lòng là hàng ngàn suy tư.
“Em đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác, chỉ là muốn bù đắp tình thương của bố mà con bé đã thiếu trong bao nhiêu năm qua.”
Quý Tương nhìn khuôn mặt biểu cảm tự nhiên của Nhiếp Dung, thần kinh căng thẳng khẽ giật giật.
“Nhiếp Dung, ông cần gì phải như vậy? Nhiều năm như vậy rồi, việc gì ông phải đến tranh con gái với tôi chứ?”
Khóe mắt Quý Tương đỏ dần lên.
Bà chỉ có một đứa con gái, bà biết rằng bản thân bà làm mẹ có lẽ chưa đủ tốt, nhưng bà thực sự yêu Quý Kiều mà.
Nhiếp Dung có quyền có thế, nếu như ông thực sự muốn tranh Quý Kiều, thì bà sẽ chẳng có phần thắng nào.
Đây cũng là điều mà bà luôn lo lắng.
“Tương Tương, em quá cố chấp rồi. Anh không phải muốn giành con gái, mà là anh yêu con bé. Em không nên ngăn con bé có thêm một người bố.” Nhiếp Dung phản bác một cách hợp lí hợp tình.
Quý Tương im lặng.
Bà nói không lại Nhiếp Dung, nhưng bà cũng thực sự không muốn ông đến quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con bà.
Bà dường như có thể nhìn thấy, sau này Quý Kiều và Nhiếp Dung càng ngày càng thân thiết, còn bà thì lại lâm vào cảnh mẹ con bất hòa.
“Để tôi suy nghĩ thêm.”
Quý Tương càng nghĩ càng hoang mang, để lại một câu rồi vội vàng rời đi.
Một bên khác, đại học Hối Đồng đã bắt đầu kì học như đúng lịch trình.
Kết quả của kì thi cuối kì khiến tất cả mọi người trong lớp đều mở rộng tầm mắt.
Người đứng thứ nhất trong lớp vẫn là Hạ Thì Lễ.
Còn người đứng thứ hai lại là Thường Ninh Viễn – người từ hạng ngoài 30 vượt lên, chỉ kém Hạ Thì Lễ vẻn vẹn có 3 điểm.
“Lớp các cậu đúng là truất luôn.”
Trong ký túc xá nữ, Trình Thừa ở lớp 2 không thể tin được mà nhìn bảng điểm rồi cảm thán.
“Nhưng mà nói đi lại nói lại, sao Thường Ninh Viễn tự dưng học tập tiến tới dữ như vậy chứ?” Cô ấy cảm thấy hơi khó hiểu, “Với lại lần trước tớ còn nghe nói cậu ấy còn làm hạng mục gì đó với mấy đàn anh năm ba nữa, hình như là rất giỏi đấy.”
Quý Kiều ngạc nhiên, trong lòng có hơi lo lắng.
Cô vậy mà lại quên mất chuyện này…
Nếu Thường Ninh Viễn đã mơ thấy bản thân sau này có sự nghiệp thành công, vậy có lẽ sẽ không xảy ra việc anh ta về quê như cô nghĩ đâu.
Với tính cách của anh ta, có lẽ anh ta sẽ tiếp tục ở lại Hối Đồng lập nghiệp.
Như vậy, hạng mục mà anh ta và Hạ Thì Lễ sẽ tranh chấp…
Quý Kiều mím môi, âm thầm thề phải giúp Hạ Thì Lễ lấy được hạng mục đó.
Cô sẽ làm cho Thường Ninh Viễn biết rằng, cứ cho như là anh ta cho rằng bản thân nắm được kịch bản về đời người, thì mọi việc cũng sẽ không phát triển theo những gì anh ta nghĩ đâu.
Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn Quý Kiều đang đăm chiêu, liền cười ha ha chuyển qua chủ đề khác.
Quý Kiều không có tâm trạng tám chuyện cùng bạn cùng phòng, cầm điện thoại đi xuống tầng tìm Hạ Thì Lễ.
Giờ này, có lẽ anh và Diêu Húc đang ở chuẩn bị cho việc lập nghiệp ở trung tâm thực hành.
Sau khi giải Vân Tiêu kết thúc, bọn họ vẫn luôn chuẩn bị cho công ty của mình.
Quý Kiều đã có thể đoán được rằng, Hạ Thì Lễ sau này sẽ vô cùng bận, thời gian ở bên cô có lẽ sẽ ít đi nhiều.
Vừa mới xuống tầng, điện thoại của Quý Kiều liền vang lên.
“Mẹ.” Cô nhận điện thoại.
“Con đang ở trường à?” Quý Tương hỏi thẳng vào vấn đề.
Quý Kiều: “Vâng, sao vậy mẹ?”
Quý Tương ngừng một lát, giọng nói hơi trầm: “Bây giờ mẹ đang ở cổng bắc của trường con, con đến đây đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Quý Kiều ngây người hai giây, vội vàng đáp lời.
Sao mẹ đột nhiên lại đến Hối Đồng chứ?
Trong lòng Quý Kiều lo lắng, nhắn cho Hạ Thì Lễ một tin để báo cho anh biết, bước chân lại vội vàng đi về cổng phía bắc.
Mẹ con hai người đến một tiệm ăn gần trường học.
Trong phòng bao, biểu cảm của Quý Tương có chút nghiêm túc.
“Kiều Kiều, mẹ có chuyện này muốn nói với con….”
Bà khẽ thở dài, nói thẳng hết những chuyện đã xảy ra.
Quý Kiều cảm thấy như đang nghe một câu chuyện xa xưa, hồi lâu mới hồi thần lại.
“Mẹ nói là ông tổng giám đốc Nhiếp ấy là bố ruột con ấy ạ?” Giọng Quý Kiều rất nhẹ, có chút không thể tin được mà nhìn mẹ.
Có thế nào cô cũng không nghĩ tới, chuyện máu chó như trong tiểu thuyết thế này sẽ xảy ra với cô và mẹ.
Quý Tương gật đầu.
Sự việc đã đến mức này thì coi như bà không nói, Nhiếp Dung cũng sẽ tìm đến Quý Kiều.
Vậy không bằng để chính bà nói hết ra cho Quý Kiều biết.
“Vậy…bậy giờ thì sao ạ? Ông ấy không kết hôn, muốn theo đuổi lại mẹ ạ?” Não Quý Kiều có chút không đủ dùng.
Quý Kiều nhớ lại hôm cô và tổng giám đốc Nhiếp gặp nhau, bất giác nhận ra mấy vấn đề ông ấy hỏi đều cố ý dẫn cô trả lời về tình hình của mẹ.
Quý Tương mím môi: “Ông ấy kết hôn rồi ly hôn rồi. Ông ấy không muốn theo đuổi lại mẹ, chỉ muốn nhận lại con thôi.”
Quý Kiều sững người.
Nhận lại cô?
Lúc nhỏ, cô cho rằng lúc bố đến tìm cô thì cô sẽ rất vui mừng. Nhưng lúc thực sự tìm đến rồi, Quý Kiều nhận ra cô không hề có cảm xúc vui vẻ nào cả, chỉ quan tâm mẹ nghĩ như thế nào.
“Vậy mẹ còn hận ông ấy sao?” Quý Kiều hỏi.
Quý Tương thở dài: “Nhiều năm như vậy rồi, còn hận với cả không hận gì chứ.”
Bà vội vàng lau khóe mắt, cúi đầu không nói.
Sau vài phút im lặng, Quý Kiều đột nhiên lên tiếng: “Vậy thì con không nhận đâu.”
Quý Tương ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ ngạc nhiên.
Quý Kiều giơ tay nắm lấy tay mẹ, tay bà hơi lạnh.
“Ông ấy khiến cho mẹ buồn nhiều năm như vậy, con mới không nhận đâu.”
Quý Kiều khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Dù sao không có bố thì con vẫn lớn lên khỏe mạnh như vậy mà.”
Có bạn gái rồi mà vẫn qua lại gần gũi với cô gái thích mình, bảo sao mà mẹ không chia tay.
Mũi Quý Tương hơi cay, khẽ hé môi: “Kiều Kiều…”
Bà không ngờ con gái lại quyết đoán đứng về phía mình như vậy.
Sự lo lắng của bà trước đó liền tiêu tan, sự áy náy đối với con gái bỗng lên đến định điểm.
Quý Kiều đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm lấy bà, khẽ vỗ vỗ vào lưng bà.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con bấm ngón tay tính, qua mấy năm nữa mẹ sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình thôi.”
Cô nhớ đến ông chú ở trong mơ, nói thêm: “Đẹp trai không kém tống giám đốc Nhiếp đâu nha.”
Quý Tương bỗng bị chọc cười: “Cái con bé này, nói linh tinh gì đâu.”
“Thật đấy!” Quý Kiều chớp chớp mắt, giọng điệu chắc chắn, “Không tin đến lúc đấy rồi mẹ xem!”
Quý Tương hít hít mũi, hiển nhiên là không để vào lòng.
Bà vỗ vỗ Quý Kiều: “Ăn cơm đi.”
Quý Kiều cười đáp lời, ngồi xuống đối diện mẹ.
Trong lúc ăn cơm, hai mẹ con ăn ý không nói về Nhiếp Dung, mà là nói chuyện về chủ đề khác.
Bầu không khí theo chủ đề nói chuyện mà dần trở lên thoải mái hơn nhiều.
Lúc sắp ăn xong, Quý Kiều đi rửa tay một chuyến.
Lúc về lại chỗ ngồi, vậy mà lại thấy mẹ cô nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
“Bảo bối của con là ai?”
Quý Kiều thoáng giật mình: “Dạ?”
Quý Kiều chỉ vào điện thoại trên bàn, giọng nói bình tĩnh.
“Bảo bối của con nhắn tin hỏi bao giờ con về trường kìa.”
Tác giả có lời muốn nói:
!!!! Thất sách khi để tên danh bạ rồi!
Ông chú mà nữ chính mơ thấy không phải là bố đâu nha.
Hết chương 58
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.