Sau Khi Bị Chủ Thần Quăng Nhầm Thế Giới
Chương 55
Tinh Như Hứa
17/05/2022
Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Mười chuyện trên đời thì có tám, chín chuyện không thể như người ta mong muốn. Hiện tại Tô Kết phải làm người trái với ý nguyện của Hoa Mãn Lâu, bởi vì anh tuyệt đối không thể để Hoa Mãn Lâu chết đi như vậy.
Anh sửa sang lại vạt áo cho y, ngẩng đầu hỏi nữ tử Miêu Cương đang tò mò chăm chú nhìn bọn họ: "Y có thể kiên trì bao lâu?"
Nữ tử cười đáp: "Ngắn thì một tháng, lâu thì nửa năm. Trả thù nam tử phụ lòng bạc tình quả nghĩa, đương nhiên sẽ muốn hắn chịu càng nhiều tra tấn càng tốt."
Thời gian một tháng với Tô Kết là đủ rồi.
"Đa tạ."
"Hóa ra ngươi cũng sẽ nói lời cảm tạ." Nữ tử khanh khách cười, giọng nói như chuông bạc: "Ta tên Lam Phượng Hoàng, ngươi đừng quên nhé."
Tô Kết gật đầu, mang theo Hoa Mãn Lâu rời đi.
Anh không về Bách Hoa Lâu mà đưa Hoa Mãn Lâu trở về Hoa gia. Ở đấy y có thể nhận được săn sóc tỉ mỉ và có người thân bầu bạn, đó là nơi tốt nhất hiện nay.
Đây là lần đầu Tô Kết bước vào cửa Hoa gia, Hoa Mãn Lâu xảy ra chuyện, Hoa gia đương nhiên là người ngã ngựa đổ, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng Tô Kết là thủ phạm hại Hoa Mãn Lâu thành ra như vậy lại không phải chịu một lời trách móc nào.
Hoa Như Lệnh thậm chí còn khen ngợi anh từ tận đáy lòng: "Thì ra các hạ là Tô công tử, quả nhiên như lời Thất Đồng nói, phong thần tú dị, phẩm mạo phi phàm. Thất Đồng có thể được người như công tử làm bạn, lão phu cảm thấy rất vui mừng."
(phong thần: phong thái + thần tình, tú dị: ưu tú và khác biệt)
Tô Kết cười chắp tay hành lễ với Hoa Như Lệnh: "Hoa tiên sinh quá khen, có thể trở thành bằng hữu với Hoa Mãn Lâu là vinh hạnh của Tô mỗ mới đúng."
Hoa Như Lệnh vuốt râu dài ý vị sâu xa nói: "Chỉ là bằng hữu à?"
Tô Kết: "......"
Đối diện với ánh mắt giống như biết rõ hết thảy của Hoa Như Lệnh, anh nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, Tô Kết vẫn có vài hiểu biết về quan niệm thế tục ở đây. Nam phong nhã sự chẳng có gì lạ, dân gian thậm chí có khế huynh đệ. Nhưng bất hiếu có ba điều, không con nối dõi là nặng nhất, người đời chỉ cần phân biệt hai chuyện này không liên quan tới nhau là được, có thể nói là vừa khoan dung vừa hà khắc.
Song Hoa Mãn Lâu là một người giữ mình trong sạch và chân thành thuần khiết, y tuyệt đối không thể làm ra chuyện bên này qua lại thân thiết với Tô Kết, bên kia cưới vợ lập gia đình. Điểm này người làm phụ thân như Hoa Như Lệnh chắc sẽ biết rõ hơn ai hết.
Tô Kết bắt đầu tự hỏi nếu Hoa Như Lệnh đưa ra ý kiến phản đối, anh nên dùng lợi thế gì mới có thể lay động đối phương.
Hoa gia đã giàu có đến mức có thể coi tiền tài như rác rưởi, có lẽ dù anh đưa lên tất cả mỏ vàng trên thế gian, không chừng đối phương cũng chỉ cho rằng anh đang lấy tiền sỉ nhục người...... Nhỉ?
Thật là thô tục khó dằn nổi.
Có lẽ anh nên hỏi lão tiên sinh có muốn làm Vương khác họ gì gì đó......
Vẫn dung tục.
Nếu không thì để lão gia tử khỏe mạnh sống thọ đến hai trăm tuổi và chết tại nhà? Theo lý thuyết, ở trạng thái lý tưởng nhất con người có thể sống khoảng một trăm năm mươi tuổi. Nếu có thêm một ít phương pháp hỗ trợ tuyệt hảo, sống đến tuổi đó không phải không có khả năng, ít nhất đối với Tô Kết không phải việc gì khó.
Anh lâm vào trầm tư, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, không biết phải chọn gì đây. Sớm biết thế anh nên hỏi Hoa Mãn Lâu sở thích của trưởng bối nhà y rồi.
Chung quy anh không có kinh nghiệm tặng lễ.
Anh rũ mắt xuống, rối rắm không nói, Hoa Như Lệnh lại tưởng rằng anh bị mình nói trắng ra dọa sợ, thở dài: "Mặc dù Thất Đồng tính tình ôn hoà tao nhã, nhưng xưa nay cực kỳ có chủ kiến. Hai mắt nó không nhìn thấy, lúc trước chúng ta ai cũng không đồng ý cho nó chuyển ra ngoài sống một mình, kết quả không ai có thể khuyên được nó, ngược lại đều bị nó thuyết phục. Giống như chính nó từng nói, nó biết rõ bản thân mình muốn gì và chắc chắn có thể sống rất tốt, vì vậy ta làm phụ thân cũng không can thiệp vào quyết định của nó, chỉ cần nó vui vẻ là đủ rồi."
Những lời này lão đã nói quá rõ ràng rồi, không phải nói rõ hơn nữa, chỉ cần người nghe không phải tên ngốc sẽ hiểu được ý nghĩa trong đó.
Tô Kết đương nhiên không phải tên ngốc, vì vậy anh cười trả lời: "Tại hạ cũng cảm thấy, có thể ở bên Hoa Mãn Lâu, tại hạ thật sự là người may mắn nhất thiên hạ."
Hoa Như Lệnh vui mừng gật đầu, tiếp đó nét mặt trở nên ảm đạm: "Đáng tiếc cổ trùng trong người Thất Đồng......"
Không đợi lão nói xong, Tô Kết đã nói: "Xin Hoa tiên sinh yên tâm, tại hạ đã có cách ứng đối, ắt có thể giúp Hoa Mãn Lâu hóa nguy thành an."
Hoa Như Lệnh nghe vậy mừng rỡ: "Lời này là thật?"
Tô Kết: "Tuyệt không nói dối, xin lão tiên sinh chờ tin vui của tại hạ."
Sau khi rời khỏi Hoa gia Tô Kết không đi thẳng tới Nhật Nguyệt Thần Giáo tìm Bình Nhất Chỉ, mà đi vào một tiệm rèn. Lão bản là một thợ rèn có ngoại hình rất thợ rèn, thân cao tám thước, vạm vỡ hùng tráng, nước da ngăm đen, do vung búa quanh năm nên bắp tay vô cùng phát triển.
Trông thấy Tô Kết bước vào, lão bản lập tức bỏ cây búa trong tay xuống, lau mồ hôi cười chất phác: "Khách quan muốn mua gì? Dao phay, kéo, nồi sắt có đủ cả."
Tô Kết hơi giang hai tay ra, làm tư thế mặc người đánh giá, cười nói: "Ngươi thấy ta là người cần dao phay, cây kéo, nồi sắt sao?"
Lão bản thợ rèn nhìn khuôn mặt cực kỳ hoa mỹ của anh, mặt đỏ lên, theo bản năng lắc đầu rồi ngượng ngùng cười ngây ngô: "Vậy khách quan muốn rèn gì? Nếu là đao kiếm chỗ tiểu nhân không có sẵn."
Tô Kết mỉm cười lắc đầu, nói: "Đinh sắt, dài bằng bàn tay to bằng ngón cái, một trăm lẻ tám cây."
Anh đợi từ chiều đến tối, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn. Tô kết thưởng thức mấy cây đinh dài đó, từ từ nhếch khóe miệng.
Trong bóng tối, A Phi trợn mắt nhìn nóc nhà xa lạ.
Mấy ngày nay bọn họ đã chuyển nhà ba lần, mà hắn cũng không còn trời vừa tối dính gối liền ngủ nữa.
Đột nhiên thân thể mềm mại trong ngực hắn động đậy, hắn cẩn thận lùi về sau tránh bàn tay quấn vải rất dày của đối phương. Mỗi khi nhìn thấy đôi tay ấy trong lòng hắn không kìm được lửa giận và sát ý, nhưng bất luận hắn hỏi thế nào, Lâm Tiên Nhi cũng chỉ rơi lệ không nói, bảo hắn đừng hỏi nữa.
Hắn thề sẽ giết chết tất cả những kẻ đã ức hiếp nàng.
"Tiểu Phi! Tiểu Phi!" Lâm Tiên Nhi bất thình lình kinh hoảng la to.
A Phi lập tức trả lời: "Ta ở đây, đừng sợ."
Lâm Tiên Nhi bỗng nhiên mở mắt ra, khi thấy rõ người trước mắt bèn nhào vào lòng A Phi khóc lóc nói: "Gã tới rồi! Tiểu Phi ta sợ quá, gã sẽ giết ta!"
A Phi hết sức cẩn thận ôm lấy nàng: "Không ai có thể làm hại ngươi, chỉ cần ta ở đây, ngươi không cần phải sợ."
Rốt cuộc kẻ nào khiến nàng sợ hãi đến vậy? Sợ đến mức chẳng những phải ngủ chung giường với hắn mỗi đêm, mà còn biến thành cơn ác mộng khiến nàng không thể yên giấc.
A Phi đang định hỏi lại người nọ là ai, song hắn nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên ngoài cửa sổ: "Hoá ra ngươi biết hôm nay ta sẽ tới à?"
Nghe được giọng nói này A Phi ngẩn ra, Lâm Tiên Nhi trong ngực lại phát ra tiếng thét chói tai, mặc cho miệng vết thương trên tay ôm chặt lấy A Phi: "Tiểu Phi, cứu ta!"
A Phi ôm nàng nhảy lên, cầm trường kiếm bên mép giường.
Một tiếng "Kẽo kẹt", ánh trăng bàng bạc lãnh lẽo tràn vào qua khe cửa mở, ngay sau đó một bóng dáng thon dài đạp lên mặt đất màu sương xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Anh khẽ mỉm cười với A Phi: "Đã lâu không gặp."
"Là ngươi." A Phi gắt gao nhìn chằm chằm anh, cả người đề phòng. Bởi vì hắn đã biết, người làm tổn thương Lâm Tiên Nhi là anh.
Tô Kết ôn hòa nói: "Một năm không gặp, ngươi đã thay đổi rất nhiều."
Thiếu niên lúc trước cương quyết, quật cường, tài năng lộ rõ đi một mình trong gió tuyết, như một con sói đơn độc đầy dã tính.
Mà giờ đây sự sắc bén thẳng tiến không lùi trên người hắn đã giảm đi rất nhiều, giống như một con sói hoang bị mài mòn vuốt nhọn, có lẽ sau một thời gian nữa hắn sẽ bị thuần hóa hoàn toàn, từ một con sói biến thành một con chó sói.
Đáng tiếc hắn dường như chưa ý thức được thay đổi này.
"Ngươi tới đây làm gì?" A Phi không vì thái độ của anh mà thả lỏng cảnh giác, bởi vì Lâm Tiên Nhi vẫn đang ở trong ngực hắn!
Lúc một nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, hắn có thể làm kẻ thù của cả thế giới.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tô Kết cười càng thêm sâu: "Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?"
A Phi rút kiếm ra khỏi vỏ: "Ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng mảy may."
Tô Kết tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ngươi không làm được."
Lời còn chưa dứt cả người anh đã biến mất tại chỗ!
Đầu óc A Phi vẫn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã chuyển động theo bản năng. Hắn ôm Lâm Tiên Nhi lăn một vòng, nháy mắt tiếp theo Tô Kết đã như ma quỷ xuất hiện ngay chỗ bọn họ đứng ban đầu.
Tô Kết: "Năng lực phản ứng rất không tồi, chỉ là ngươi tính dùng kiếm thế nào đây?"
Sắc mặt A Phi trắng bệch, trên người toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trái tim đập điên cuồng. Hắn nhận ra ở trước mặt người này, hắn thậm chí không có cơ hội xuất kiếm.
Hắn dùng sức đẩy Lâm Tiên Nhi về phía cửa, cắn răng nói: "Ngươi chạy mau!"
"Tiểu Phi, ngươi nhất định phải cẩn thận!" Lâm Tiên Nhi lưu luyến nhìn A Phi, không quay đầu lại chạy ra cửa.
Nàng dùng hết sức chạy về hướng ngược với phòng nhỏ, thậm chí dùng cả khinh công sứt sẹo.
Cùng lúc đó ở trong phòng Tô Kết đã bắt được kiếm của A Phi, bẻ thành hai đoạn. Anh một chưởng đánh bay A Phi, hắn đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi quỳ rạp dưới đất không thể động đậy.
Tô Kết đi tới trước mặt hắn, rũ mắt nhìn A Phi đang trừng mắt nhìn mình, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Ta sẽ không bỏ qua cho Lâm Tiên Nhi, ngươi có thể hận ta nhưng chớ có trách ta. Ả làm hại người ta yêu, tương lai ngươi hận ta bao nhiêu, bây giờ ta sẽ hận ả bấy nhiêu, vì vậy ta sẽ khiến ả sống không bằng chết."
Nói xong anh nhắm mắt cảm giác vị trí Lâm Tiên Nhi, như âm hồn lướt ra khỏi phòng đuổi theo ả.
Lâm Tiên Nhi thở hồng hộc chạy trốn, trời đông giá rét nhưng chạy ra cả người mồ hôi nóng. Nàng không ngờ Tô Kết lại tìm ra dấu vết của nàng nhanh như vậy, cũng không ngờ A Phi lại vô dụng đến thế, không hề có sức phản kháng dưới tay Tô Kết.
Nàng nhanh chóng sàng lọc các nam nhân có dan díu với mình trong đầu, bây giờ nàng cần gấp một ô dù, A Phi không được thì đổi cái khác!
Nàng tuyệt đối không thể rơi vào tay Tô Kết!
Tuy nhiên không như mong muốn, nàng mới vừa chui đầu vào một cánh rừng bèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó đang tựa vào một gốc cây, trông vẻ như chờ nàng đã lâu khiến nàng suýt hồn phi phách tán.
Tô Kết chẳng nói câu nào, mặt mang ý cười từng bước tới gần ả.
Lâm Tiên Nhi lùi lại theo nhịp điệu của anh, trên mặt là sợ hãi không kìm nén được, nàng ấp úng nói: "Ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, ta có thể cho ngươi hết."
Bước chân Tô Kết không hề dừng lại.
Giọng Lâm Tiên Nhi run rẩy: "Ta rất hữu dụng, nam nhân đối với ta nói gì nghe nấy có rất nhiều rất nhiều, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì cho ta."
Câu trả lời của Tô Kết là phóng tới điểm huyệt đạo của ả, đưa ả quay về tiểu lâu đã từng thu xếp cho Hoa Mãn Lâu.
Trong tiểu lâu đã không còn ai, khắp nơi phủ đầy bụi bặm, chỉ có một chiếc quan tài màu đen mới tinh nằm chắn ngang đại sảnh, khi đến gần thậm chí có thể ngửi thấy mùi sơn mới.
Tô Kết đặt Lâm Tiên Nhi không thể nhúc nhích xuống đất cạnh quan tài. Anh mở nắp quan tài cúi người xách ra một túi vải nặng trịch, mở túi vải ra, bên trong là một trăm lẻ tám cây đinh dài lấp lánh hàn quang.
Anh tùy ý cầm lấy một cây, chầm chậm lướt qua cổ Lâm Tiên Nhi, dừng ở hõm vai ả rồi đâm vào. Đôi mắt Lâm Tiên Nhi nháy mắt trợn to che kín tơ máu, khuôn mặt vặn vẹo đến mức tận cùng dữ tợn như lệ quỷ, nhưng ả không thể phát ra bất cứ tiếng gì.
Nguyên cây đinh dài đâm vào hoàn toàn, kỳ dị là không có bao nhiêu máu tươi chảy ra. Tô Kết lại cầm lên một cây khác, lúc này mới mở miệng nói: "Ta học được một phương pháp tế luyện sát thi từ một kẻ điên, dùng một trăm lẻ tám cây đinh dài phong bế một trăm lẻ tám đại huyệt, khóa hết sinh khí bên trong cơ thể rồi chôn xuống đất."
Tô Kết đâm cây đinh trong tay vào bên vai khác của ả: "Bởi vì sinh khí đều bị khóa chặt, do vậy người ta sẽ lâm vào một trạng thái quy tức. Tất cả hoạt động của cơ thể bị giảm đến mức thấp nhất, sẽ không cảm thấy đói khát, hô hấp cũng gần như ngừng lại, không khác gì người chết."
(kiểu thở như rùa ấy)
"Nhưng ý thức lại tỉnh táo."
Tô Kết vừa nói vừa đâm đinh vào ngực và cánh tay ả: "Chẳng qua mặc dù sức sống bị khóa lại khiến người ta không thể chết được, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đau đớn tan xương thấu tim, mãi đến khi sống sờ sờ đau chết mới thôi. Cả quá trình đại khái cần bốn mươi chín đến tám mươi mốt ngày. Dùng cách này chết đi, có thể hình dung ra đau khổ, sợ hãi, oán hận, tuyệt vọng của người chịu hình. Hơn nữa sức sống trong cơ thể chưa hết, ngày thứ bảy sau khi chết sẽ biến thành sát thi, nơi đi qua máu chảy thành sông, không một ngọn cỏ."
"Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi chết như vậy. Người bình thường không thể đối phó với sát thi, vì vậy một tháng sau ta sẽ cho người đào ngươi ra. Ta chỉ không biết liệu đến khi ngươi được cứu ra có còn là con người không đây?"
Thử tưởng tượng xem, một người vẫn tỉnh táo bị chôn dưới đất, không có ánh sáng, không có âm thanh, không thể cựa quậy mà còn phải thời thời khắc khắc chịu đựng nỗi đau xuyên tâm khoét cốt, thậm chí không thể ngủ được, một tháng sau sẽ biến thành dáng vẻ gì?
Dù sao thì lúc trước Tô Kết xém đã sụp đổ hoàn toàn.
Đó là nhiệm vụ thứ năm của anh, vẫn xem như ma mới, may mắn lần đó là nhiệm vụ nhóm, trong đội có hai đại lão, cuối cùng trực tiếp dắt anh nằm thắng.
Thật. Nằm thắng, anh nằm dưới đất hơn một tháng, cuối cùng đem theo cả người toàn đinh thép được Chủ Thần rước về, bàn về bóng ma tâm lý có lẽ chỉ đứng sau Túy Sinh Mộng Tử Thành.
Tra tấn trên tinh thần đáng sợ hơn trên thể xác nhiều lắm.
Điều anh không nói ra là dù có được cứu đi chăng nữa người nọ cũng không sống được lâu. Một trăm lẻ tám cây đinh dài xuyên huyệt thấu cốt đã đâm người thành cái sàng, không rút ra còn tốt, một khi rút ra sinh khí cả người sẽ trút hết, qua không bao lâu sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Dù sao đều là đường cùng.
Gần tảng sáng, Tô Kết cúi người đối diện với Lâm Tiên Nhi đang trừng hai mắt giống như chết không nhắm mắt trong quan tài. Anh suy nghĩ rồi đi vào phòng ngủ, cầm một chiếc chăn gấm màu đỏ thẫm ra, duỗi tay điều chỉnh Lâm Tiên Nhi thành tư thế ngủ đoan trang hai tay giao nhau đặt lên bụng dưới, nhẹ nhàng đắp chăn cho ả.
"Dưới đất lạnh." Nói rồi anh vươn tay đóng kín nắp quan tài trong ánh mắt Lâm Tiên Nhi.
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Mười chuyện trên đời thì có tám, chín chuyện không thể như người ta mong muốn. Hiện tại Tô Kết phải làm người trái với ý nguyện của Hoa Mãn Lâu, bởi vì anh tuyệt đối không thể để Hoa Mãn Lâu chết đi như vậy.
Anh sửa sang lại vạt áo cho y, ngẩng đầu hỏi nữ tử Miêu Cương đang tò mò chăm chú nhìn bọn họ: "Y có thể kiên trì bao lâu?"
Nữ tử cười đáp: "Ngắn thì một tháng, lâu thì nửa năm. Trả thù nam tử phụ lòng bạc tình quả nghĩa, đương nhiên sẽ muốn hắn chịu càng nhiều tra tấn càng tốt."
Thời gian một tháng với Tô Kết là đủ rồi.
"Đa tạ."
"Hóa ra ngươi cũng sẽ nói lời cảm tạ." Nữ tử khanh khách cười, giọng nói như chuông bạc: "Ta tên Lam Phượng Hoàng, ngươi đừng quên nhé."
Tô Kết gật đầu, mang theo Hoa Mãn Lâu rời đi.
Anh không về Bách Hoa Lâu mà đưa Hoa Mãn Lâu trở về Hoa gia. Ở đấy y có thể nhận được săn sóc tỉ mỉ và có người thân bầu bạn, đó là nơi tốt nhất hiện nay.
Đây là lần đầu Tô Kết bước vào cửa Hoa gia, Hoa Mãn Lâu xảy ra chuyện, Hoa gia đương nhiên là người ngã ngựa đổ, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng Tô Kết là thủ phạm hại Hoa Mãn Lâu thành ra như vậy lại không phải chịu một lời trách móc nào.
Hoa Như Lệnh thậm chí còn khen ngợi anh từ tận đáy lòng: "Thì ra các hạ là Tô công tử, quả nhiên như lời Thất Đồng nói, phong thần tú dị, phẩm mạo phi phàm. Thất Đồng có thể được người như công tử làm bạn, lão phu cảm thấy rất vui mừng."
(phong thần: phong thái + thần tình, tú dị: ưu tú và khác biệt)
Tô Kết cười chắp tay hành lễ với Hoa Như Lệnh: "Hoa tiên sinh quá khen, có thể trở thành bằng hữu với Hoa Mãn Lâu là vinh hạnh của Tô mỗ mới đúng."
Hoa Như Lệnh vuốt râu dài ý vị sâu xa nói: "Chỉ là bằng hữu à?"
Tô Kết: "......"
Đối diện với ánh mắt giống như biết rõ hết thảy của Hoa Như Lệnh, anh nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, Tô Kết vẫn có vài hiểu biết về quan niệm thế tục ở đây. Nam phong nhã sự chẳng có gì lạ, dân gian thậm chí có khế huynh đệ. Nhưng bất hiếu có ba điều, không con nối dõi là nặng nhất, người đời chỉ cần phân biệt hai chuyện này không liên quan tới nhau là được, có thể nói là vừa khoan dung vừa hà khắc.
Song Hoa Mãn Lâu là một người giữ mình trong sạch và chân thành thuần khiết, y tuyệt đối không thể làm ra chuyện bên này qua lại thân thiết với Tô Kết, bên kia cưới vợ lập gia đình. Điểm này người làm phụ thân như Hoa Như Lệnh chắc sẽ biết rõ hơn ai hết.
Tô Kết bắt đầu tự hỏi nếu Hoa Như Lệnh đưa ra ý kiến phản đối, anh nên dùng lợi thế gì mới có thể lay động đối phương.
Hoa gia đã giàu có đến mức có thể coi tiền tài như rác rưởi, có lẽ dù anh đưa lên tất cả mỏ vàng trên thế gian, không chừng đối phương cũng chỉ cho rằng anh đang lấy tiền sỉ nhục người...... Nhỉ?
Thật là thô tục khó dằn nổi.
Có lẽ anh nên hỏi lão tiên sinh có muốn làm Vương khác họ gì gì đó......
Vẫn dung tục.
Nếu không thì để lão gia tử khỏe mạnh sống thọ đến hai trăm tuổi và chết tại nhà? Theo lý thuyết, ở trạng thái lý tưởng nhất con người có thể sống khoảng một trăm năm mươi tuổi. Nếu có thêm một ít phương pháp hỗ trợ tuyệt hảo, sống đến tuổi đó không phải không có khả năng, ít nhất đối với Tô Kết không phải việc gì khó.
Anh lâm vào trầm tư, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, không biết phải chọn gì đây. Sớm biết thế anh nên hỏi Hoa Mãn Lâu sở thích của trưởng bối nhà y rồi.
Chung quy anh không có kinh nghiệm tặng lễ.
Anh rũ mắt xuống, rối rắm không nói, Hoa Như Lệnh lại tưởng rằng anh bị mình nói trắng ra dọa sợ, thở dài: "Mặc dù Thất Đồng tính tình ôn hoà tao nhã, nhưng xưa nay cực kỳ có chủ kiến. Hai mắt nó không nhìn thấy, lúc trước chúng ta ai cũng không đồng ý cho nó chuyển ra ngoài sống một mình, kết quả không ai có thể khuyên được nó, ngược lại đều bị nó thuyết phục. Giống như chính nó từng nói, nó biết rõ bản thân mình muốn gì và chắc chắn có thể sống rất tốt, vì vậy ta làm phụ thân cũng không can thiệp vào quyết định của nó, chỉ cần nó vui vẻ là đủ rồi."
Những lời này lão đã nói quá rõ ràng rồi, không phải nói rõ hơn nữa, chỉ cần người nghe không phải tên ngốc sẽ hiểu được ý nghĩa trong đó.
Tô Kết đương nhiên không phải tên ngốc, vì vậy anh cười trả lời: "Tại hạ cũng cảm thấy, có thể ở bên Hoa Mãn Lâu, tại hạ thật sự là người may mắn nhất thiên hạ."
Hoa Như Lệnh vui mừng gật đầu, tiếp đó nét mặt trở nên ảm đạm: "Đáng tiếc cổ trùng trong người Thất Đồng......"
Không đợi lão nói xong, Tô Kết đã nói: "Xin Hoa tiên sinh yên tâm, tại hạ đã có cách ứng đối, ắt có thể giúp Hoa Mãn Lâu hóa nguy thành an."
Hoa Như Lệnh nghe vậy mừng rỡ: "Lời này là thật?"
Tô Kết: "Tuyệt không nói dối, xin lão tiên sinh chờ tin vui của tại hạ."
Sau khi rời khỏi Hoa gia Tô Kết không đi thẳng tới Nhật Nguyệt Thần Giáo tìm Bình Nhất Chỉ, mà đi vào một tiệm rèn. Lão bản là một thợ rèn có ngoại hình rất thợ rèn, thân cao tám thước, vạm vỡ hùng tráng, nước da ngăm đen, do vung búa quanh năm nên bắp tay vô cùng phát triển.
Trông thấy Tô Kết bước vào, lão bản lập tức bỏ cây búa trong tay xuống, lau mồ hôi cười chất phác: "Khách quan muốn mua gì? Dao phay, kéo, nồi sắt có đủ cả."
Tô Kết hơi giang hai tay ra, làm tư thế mặc người đánh giá, cười nói: "Ngươi thấy ta là người cần dao phay, cây kéo, nồi sắt sao?"
Lão bản thợ rèn nhìn khuôn mặt cực kỳ hoa mỹ của anh, mặt đỏ lên, theo bản năng lắc đầu rồi ngượng ngùng cười ngây ngô: "Vậy khách quan muốn rèn gì? Nếu là đao kiếm chỗ tiểu nhân không có sẵn."
Tô Kết mỉm cười lắc đầu, nói: "Đinh sắt, dài bằng bàn tay to bằng ngón cái, một trăm lẻ tám cây."
Anh đợi từ chiều đến tối, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn. Tô kết thưởng thức mấy cây đinh dài đó, từ từ nhếch khóe miệng.
Trong bóng tối, A Phi trợn mắt nhìn nóc nhà xa lạ.
Mấy ngày nay bọn họ đã chuyển nhà ba lần, mà hắn cũng không còn trời vừa tối dính gối liền ngủ nữa.
Đột nhiên thân thể mềm mại trong ngực hắn động đậy, hắn cẩn thận lùi về sau tránh bàn tay quấn vải rất dày của đối phương. Mỗi khi nhìn thấy đôi tay ấy trong lòng hắn không kìm được lửa giận và sát ý, nhưng bất luận hắn hỏi thế nào, Lâm Tiên Nhi cũng chỉ rơi lệ không nói, bảo hắn đừng hỏi nữa.
Hắn thề sẽ giết chết tất cả những kẻ đã ức hiếp nàng.
"Tiểu Phi! Tiểu Phi!" Lâm Tiên Nhi bất thình lình kinh hoảng la to.
A Phi lập tức trả lời: "Ta ở đây, đừng sợ."
Lâm Tiên Nhi bỗng nhiên mở mắt ra, khi thấy rõ người trước mắt bèn nhào vào lòng A Phi khóc lóc nói: "Gã tới rồi! Tiểu Phi ta sợ quá, gã sẽ giết ta!"
A Phi hết sức cẩn thận ôm lấy nàng: "Không ai có thể làm hại ngươi, chỉ cần ta ở đây, ngươi không cần phải sợ."
Rốt cuộc kẻ nào khiến nàng sợ hãi đến vậy? Sợ đến mức chẳng những phải ngủ chung giường với hắn mỗi đêm, mà còn biến thành cơn ác mộng khiến nàng không thể yên giấc.
A Phi đang định hỏi lại người nọ là ai, song hắn nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên ngoài cửa sổ: "Hoá ra ngươi biết hôm nay ta sẽ tới à?"
Nghe được giọng nói này A Phi ngẩn ra, Lâm Tiên Nhi trong ngực lại phát ra tiếng thét chói tai, mặc cho miệng vết thương trên tay ôm chặt lấy A Phi: "Tiểu Phi, cứu ta!"
A Phi ôm nàng nhảy lên, cầm trường kiếm bên mép giường.
Một tiếng "Kẽo kẹt", ánh trăng bàng bạc lãnh lẽo tràn vào qua khe cửa mở, ngay sau đó một bóng dáng thon dài đạp lên mặt đất màu sương xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Anh khẽ mỉm cười với A Phi: "Đã lâu không gặp."
"Là ngươi." A Phi gắt gao nhìn chằm chằm anh, cả người đề phòng. Bởi vì hắn đã biết, người làm tổn thương Lâm Tiên Nhi là anh.
Tô Kết ôn hòa nói: "Một năm không gặp, ngươi đã thay đổi rất nhiều."
Thiếu niên lúc trước cương quyết, quật cường, tài năng lộ rõ đi một mình trong gió tuyết, như một con sói đơn độc đầy dã tính.
Mà giờ đây sự sắc bén thẳng tiến không lùi trên người hắn đã giảm đi rất nhiều, giống như một con sói hoang bị mài mòn vuốt nhọn, có lẽ sau một thời gian nữa hắn sẽ bị thuần hóa hoàn toàn, từ một con sói biến thành một con chó sói.
Đáng tiếc hắn dường như chưa ý thức được thay đổi này.
"Ngươi tới đây làm gì?" A Phi không vì thái độ của anh mà thả lỏng cảnh giác, bởi vì Lâm Tiên Nhi vẫn đang ở trong ngực hắn!
Lúc một nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, hắn có thể làm kẻ thù của cả thế giới.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tô Kết cười càng thêm sâu: "Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?"
A Phi rút kiếm ra khỏi vỏ: "Ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng mảy may."
Tô Kết tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ngươi không làm được."
Lời còn chưa dứt cả người anh đã biến mất tại chỗ!
Đầu óc A Phi vẫn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã chuyển động theo bản năng. Hắn ôm Lâm Tiên Nhi lăn một vòng, nháy mắt tiếp theo Tô Kết đã như ma quỷ xuất hiện ngay chỗ bọn họ đứng ban đầu.
Tô Kết: "Năng lực phản ứng rất không tồi, chỉ là ngươi tính dùng kiếm thế nào đây?"
Sắc mặt A Phi trắng bệch, trên người toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trái tim đập điên cuồng. Hắn nhận ra ở trước mặt người này, hắn thậm chí không có cơ hội xuất kiếm.
Hắn dùng sức đẩy Lâm Tiên Nhi về phía cửa, cắn răng nói: "Ngươi chạy mau!"
"Tiểu Phi, ngươi nhất định phải cẩn thận!" Lâm Tiên Nhi lưu luyến nhìn A Phi, không quay đầu lại chạy ra cửa.
Nàng dùng hết sức chạy về hướng ngược với phòng nhỏ, thậm chí dùng cả khinh công sứt sẹo.
Cùng lúc đó ở trong phòng Tô Kết đã bắt được kiếm của A Phi, bẻ thành hai đoạn. Anh một chưởng đánh bay A Phi, hắn đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi quỳ rạp dưới đất không thể động đậy.
Tô Kết đi tới trước mặt hắn, rũ mắt nhìn A Phi đang trừng mắt nhìn mình, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Ta sẽ không bỏ qua cho Lâm Tiên Nhi, ngươi có thể hận ta nhưng chớ có trách ta. Ả làm hại người ta yêu, tương lai ngươi hận ta bao nhiêu, bây giờ ta sẽ hận ả bấy nhiêu, vì vậy ta sẽ khiến ả sống không bằng chết."
Nói xong anh nhắm mắt cảm giác vị trí Lâm Tiên Nhi, như âm hồn lướt ra khỏi phòng đuổi theo ả.
Lâm Tiên Nhi thở hồng hộc chạy trốn, trời đông giá rét nhưng chạy ra cả người mồ hôi nóng. Nàng không ngờ Tô Kết lại tìm ra dấu vết của nàng nhanh như vậy, cũng không ngờ A Phi lại vô dụng đến thế, không hề có sức phản kháng dưới tay Tô Kết.
Nàng nhanh chóng sàng lọc các nam nhân có dan díu với mình trong đầu, bây giờ nàng cần gấp một ô dù, A Phi không được thì đổi cái khác!
Nàng tuyệt đối không thể rơi vào tay Tô Kết!
Tuy nhiên không như mong muốn, nàng mới vừa chui đầu vào một cánh rừng bèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó đang tựa vào một gốc cây, trông vẻ như chờ nàng đã lâu khiến nàng suýt hồn phi phách tán.
Tô Kết chẳng nói câu nào, mặt mang ý cười từng bước tới gần ả.
Lâm Tiên Nhi lùi lại theo nhịp điệu của anh, trên mặt là sợ hãi không kìm nén được, nàng ấp úng nói: "Ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, ta có thể cho ngươi hết."
Bước chân Tô Kết không hề dừng lại.
Giọng Lâm Tiên Nhi run rẩy: "Ta rất hữu dụng, nam nhân đối với ta nói gì nghe nấy có rất nhiều rất nhiều, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì cho ta."
Câu trả lời của Tô Kết là phóng tới điểm huyệt đạo của ả, đưa ả quay về tiểu lâu đã từng thu xếp cho Hoa Mãn Lâu.
Trong tiểu lâu đã không còn ai, khắp nơi phủ đầy bụi bặm, chỉ có một chiếc quan tài màu đen mới tinh nằm chắn ngang đại sảnh, khi đến gần thậm chí có thể ngửi thấy mùi sơn mới.
Tô Kết đặt Lâm Tiên Nhi không thể nhúc nhích xuống đất cạnh quan tài. Anh mở nắp quan tài cúi người xách ra một túi vải nặng trịch, mở túi vải ra, bên trong là một trăm lẻ tám cây đinh dài lấp lánh hàn quang.
Anh tùy ý cầm lấy một cây, chầm chậm lướt qua cổ Lâm Tiên Nhi, dừng ở hõm vai ả rồi đâm vào. Đôi mắt Lâm Tiên Nhi nháy mắt trợn to che kín tơ máu, khuôn mặt vặn vẹo đến mức tận cùng dữ tợn như lệ quỷ, nhưng ả không thể phát ra bất cứ tiếng gì.
Nguyên cây đinh dài đâm vào hoàn toàn, kỳ dị là không có bao nhiêu máu tươi chảy ra. Tô Kết lại cầm lên một cây khác, lúc này mới mở miệng nói: "Ta học được một phương pháp tế luyện sát thi từ một kẻ điên, dùng một trăm lẻ tám cây đinh dài phong bế một trăm lẻ tám đại huyệt, khóa hết sinh khí bên trong cơ thể rồi chôn xuống đất."
Tô Kết đâm cây đinh trong tay vào bên vai khác của ả: "Bởi vì sinh khí đều bị khóa chặt, do vậy người ta sẽ lâm vào một trạng thái quy tức. Tất cả hoạt động của cơ thể bị giảm đến mức thấp nhất, sẽ không cảm thấy đói khát, hô hấp cũng gần như ngừng lại, không khác gì người chết."
(kiểu thở như rùa ấy)
"Nhưng ý thức lại tỉnh táo."
Tô Kết vừa nói vừa đâm đinh vào ngực và cánh tay ả: "Chẳng qua mặc dù sức sống bị khóa lại khiến người ta không thể chết được, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đau đớn tan xương thấu tim, mãi đến khi sống sờ sờ đau chết mới thôi. Cả quá trình đại khái cần bốn mươi chín đến tám mươi mốt ngày. Dùng cách này chết đi, có thể hình dung ra đau khổ, sợ hãi, oán hận, tuyệt vọng của người chịu hình. Hơn nữa sức sống trong cơ thể chưa hết, ngày thứ bảy sau khi chết sẽ biến thành sát thi, nơi đi qua máu chảy thành sông, không một ngọn cỏ."
"Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi chết như vậy. Người bình thường không thể đối phó với sát thi, vì vậy một tháng sau ta sẽ cho người đào ngươi ra. Ta chỉ không biết liệu đến khi ngươi được cứu ra có còn là con người không đây?"
Thử tưởng tượng xem, một người vẫn tỉnh táo bị chôn dưới đất, không có ánh sáng, không có âm thanh, không thể cựa quậy mà còn phải thời thời khắc khắc chịu đựng nỗi đau xuyên tâm khoét cốt, thậm chí không thể ngủ được, một tháng sau sẽ biến thành dáng vẻ gì?
Dù sao thì lúc trước Tô Kết xém đã sụp đổ hoàn toàn.
Đó là nhiệm vụ thứ năm của anh, vẫn xem như ma mới, may mắn lần đó là nhiệm vụ nhóm, trong đội có hai đại lão, cuối cùng trực tiếp dắt anh nằm thắng.
Thật. Nằm thắng, anh nằm dưới đất hơn một tháng, cuối cùng đem theo cả người toàn đinh thép được Chủ Thần rước về, bàn về bóng ma tâm lý có lẽ chỉ đứng sau Túy Sinh Mộng Tử Thành.
Tra tấn trên tinh thần đáng sợ hơn trên thể xác nhiều lắm.
Điều anh không nói ra là dù có được cứu đi chăng nữa người nọ cũng không sống được lâu. Một trăm lẻ tám cây đinh dài xuyên huyệt thấu cốt đã đâm người thành cái sàng, không rút ra còn tốt, một khi rút ra sinh khí cả người sẽ trút hết, qua không bao lâu sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Dù sao đều là đường cùng.
Gần tảng sáng, Tô Kết cúi người đối diện với Lâm Tiên Nhi đang trừng hai mắt giống như chết không nhắm mắt trong quan tài. Anh suy nghĩ rồi đi vào phòng ngủ, cầm một chiếc chăn gấm màu đỏ thẫm ra, duỗi tay điều chỉnh Lâm Tiên Nhi thành tư thế ngủ đoan trang hai tay giao nhau đặt lên bụng dưới, nhẹ nhàng đắp chăn cho ả.
"Dưới đất lạnh." Nói rồi anh vươn tay đóng kín nắp quan tài trong ánh mắt Lâm Tiên Nhi.
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.