Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Chương 756: Kết Cục
Hoàn Nhiên Nhất Tiếu
15/09/2024
Còn Lâm Bách, sau khi nhập học lại thì đã dồn hết tâm sức học y, cuối cùng lấy được bằng tiến sĩ, vào bệnh viện làm việc và trở thành một bác sĩ nổi tiếng. Cuối cùng cũng kết hôn sinh con, cuộc sống hạnh phúc, xem như đã thực hiện được lời hứa với mẹ mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mấy chục năm đã qua đi.
Bây giờ, Hứa Cẩm Ninh và Tạ Đình An đã trở thành người già và đã nghỉ hưu, hai người ngồi trên ghế nằm trong vườn biệt thự của mình trò chuyện.
Những năm qua, đất nước ngày càng phát triển tốt đẹp hơn, từ những năm 2020 đã trở thành một siêu cường quốc.
Giờ đây, đã phát triển thành một trong những nước mạnh nhất thế giới.
Hứa Cẩm Ninh nắm lấy tay Tạ Đình An bên cạnh, bàn tay này không còn mịn màng như hồi trẻ nữa, thậm chí còn hơi gầy gò, nhưng Hứa Cẩm Ninh vẫn rất thích nắm lấy tay ông.
Bàn tay này bà đã nắm từ khi còn trẻ, cũng đã nắm suốt cả cuộc đời.
"Ông à, ông nói tôi xuyên không đến đây có được xem là đã đóng góp chút gì đó cho đất nước và nhân dân không?"
Tạ Đình An nắm chặt tay Hứa Cẩm Ninh nói: "Tất nhiên rồi, những năm qua bà đã làm rất tốt, trước khi qua đời, không phải ông nội đã nói rồi sao."
"Ông ấy nói rằng Ninh Ninh à, đất nước và nhân dân có được sự phát triển và tiến bộ như ngày nay có một phần công lao của cháu."
Hứa Cẩm Ninh cười: "Vậy thì việc tôi đến thế giới này cũng coi như có ý nghĩa rồi."
"Tất nhiên, không chỉ riêng đất nước và nhân dân, mà ngay cả kết cục của gia đình nhà họ Hứa cũng đã khác hẳn với trong tiểu thuyết rồi còn gì."
"Dù không tính tới những người khác, nhưng..." Tạ Đình An dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Cẩm Ninh, trong mắt ông là sự dịu dàng mấy chục năm không thay đổi: "Nhưng sự tồn tại của bà cực kỳ có ý nghĩa đối với tôi, bà cũng chính là ý nghĩa của sự tồn tại của tôi trong thế giới này."
Hứa Cẩm Ninh nhìn Tạ Đình An, từ một chàng trai trẻ trung đẹp đẽ đã trở thành một ông lão, dù đã già nhưng ông vẫn giữ được phong thái nho nhã, ngay cả khi đứng giữa rất nhiều ông lão khác thì ông cũng vẫn là người đẹp trai nhất trong đó.
"Tạ Đình An, tôi đã bao giờ nói với ông rằng tôi rất yêu ông chưa?"
"Nếu chưa, thì bây giờ tôi muốn nói, tôi rất rất yêu ông."
"Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau, tôi vẫn muốn trở thành vợ của ông."
Nghe những lời này, Tạ Đình An chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình đã hoàn toàn viên mãn.
Ông nắm chặt tay người vợ già, chậm rãi nói: "Tôi cũng vậy, Ninh Ninh, tôi yêu bà."
Hai người nắm chặt tay nhau, nhìn lên bầu trời trước mặt, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, làm rực rỡ cả một góc trời...
.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mấy chục năm đã qua đi.
Bây giờ, Hứa Cẩm Ninh và Tạ Đình An đã trở thành người già và đã nghỉ hưu, hai người ngồi trên ghế nằm trong vườn biệt thự của mình trò chuyện.
Những năm qua, đất nước ngày càng phát triển tốt đẹp hơn, từ những năm 2020 đã trở thành một siêu cường quốc.
Giờ đây, đã phát triển thành một trong những nước mạnh nhất thế giới.
Hứa Cẩm Ninh nắm lấy tay Tạ Đình An bên cạnh, bàn tay này không còn mịn màng như hồi trẻ nữa, thậm chí còn hơi gầy gò, nhưng Hứa Cẩm Ninh vẫn rất thích nắm lấy tay ông.
Bàn tay này bà đã nắm từ khi còn trẻ, cũng đã nắm suốt cả cuộc đời.
"Ông à, ông nói tôi xuyên không đến đây có được xem là đã đóng góp chút gì đó cho đất nước và nhân dân không?"
Tạ Đình An nắm chặt tay Hứa Cẩm Ninh nói: "Tất nhiên rồi, những năm qua bà đã làm rất tốt, trước khi qua đời, không phải ông nội đã nói rồi sao."
"Ông ấy nói rằng Ninh Ninh à, đất nước và nhân dân có được sự phát triển và tiến bộ như ngày nay có một phần công lao của cháu."
Hứa Cẩm Ninh cười: "Vậy thì việc tôi đến thế giới này cũng coi như có ý nghĩa rồi."
"Tất nhiên, không chỉ riêng đất nước và nhân dân, mà ngay cả kết cục của gia đình nhà họ Hứa cũng đã khác hẳn với trong tiểu thuyết rồi còn gì."
"Dù không tính tới những người khác, nhưng..." Tạ Đình An dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Cẩm Ninh, trong mắt ông là sự dịu dàng mấy chục năm không thay đổi: "Nhưng sự tồn tại của bà cực kỳ có ý nghĩa đối với tôi, bà cũng chính là ý nghĩa của sự tồn tại của tôi trong thế giới này."
Hứa Cẩm Ninh nhìn Tạ Đình An, từ một chàng trai trẻ trung đẹp đẽ đã trở thành một ông lão, dù đã già nhưng ông vẫn giữ được phong thái nho nhã, ngay cả khi đứng giữa rất nhiều ông lão khác thì ông cũng vẫn là người đẹp trai nhất trong đó.
"Tạ Đình An, tôi đã bao giờ nói với ông rằng tôi rất yêu ông chưa?"
"Nếu chưa, thì bây giờ tôi muốn nói, tôi rất rất yêu ông."
"Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau, tôi vẫn muốn trở thành vợ của ông."
Nghe những lời này, Tạ Đình An chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình đã hoàn toàn viên mãn.
Ông nắm chặt tay người vợ già, chậm rãi nói: "Tôi cũng vậy, Ninh Ninh, tôi yêu bà."
Hai người nắm chặt tay nhau, nhìn lên bầu trời trước mặt, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, làm rực rỡ cả một góc trời...
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.