Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Chương 28: Ra tay hào phóng
Hoàn Nhiên Nhất Tiếu
16/08/2024
Ông tức giận vì vợ chồng họ Lâm thật dối trá, lại giận chính mình vì mười lăm năm trước đã ôm sai con. Nếu không có sự nhầm lẫn đó thì Ninh Ninh đã có thể lớn lên khỏe mạnh bên cạnh họ.
"Hiểu rồi thì tốt. Giờ tôi sẽ kê đơn thuốc cho cháu, đi lấy thuốc về uống đều đặn một thời gian xem sao”.
"Trong điều kiện cho phép thì cho con bé uống nước đường đỏ, sữa bột, canh gà và trứng gà nhiều hơn..”.
Bác sĩ dặn dò rất kỹ, cuối cùng Hứa Ái Quốc mới đưa Hứa Cẩm Ninh ra ngoài.
Trong suốt thời gian đó, Hứa Ái Quốc luôn nắm chặt tay Hứa Cẩm Ninh.
"Ninh Ninh, cha..”. Hứa Ái Quốc nhìn cô con gái nhỏ, định nói điều gì đó, nhưng khi đối diện với gương mặt nhợt nhạt ấy, ông nhận ra rằng mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Tốt hơn là ông phải bù đắp cho con bé bằng hành động thì hơn.
"Thôi, để cha đưa con đi lấy thuốc, rồi chúng ta đi mua sữa bột”.
Hứa Cẩm Ninh khẽ "ừm" một tiếng. Cô không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng khi Hứa Ái Quốc quay đầu đi, dường như cô thấy mắt ông hơi đỏ.
Nhưng...
Hứa Cẩm Ninh nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay mình, bàn tay này có phần thô ráp, chai sạn vì lao động nặng nhọc.
Nhưng lại rất ấm áp.
Sự ấm áp đó như truyền từ lòng bàn tay đến tận trái tim cô, mang đến một cảm giác mới lạ.
Cuối cùng, Hứa Cẩm Ninh không rút tay ra.
Hứa Ái Quốc lấy năm thang thuốc từ quầy thuốc bệnh viện, rồi mới đưa Hứa Cẩm Ninh rời đi.
Hai cha con cùng nhau đi đến Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã rất đông người, Hứa Ái Quốc dẫn Hứa Cẩm Ninh chen qua đám đông, cuối cùng cũng đến được quầy hàng.
"Chào đồng chí, ở đây có bán sữa bột Mạch Nhũ tinh không?" Hứa Ái Quốc hỏi.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng sau quầy hàng với gương mặt không biểu cảm, trả lời: "Sữa bột Mạch Nhũ tinh của Thượng Hải, một hộp giá 3 đồng, anh có muốn mua không?"
"Có, cho tôi 4 hộp”.
Người phụ nữ hơi nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên khi thấy Hứa Ái Quốc mua nhiều sữa bột đắt đỏ như vậy, nhưng khi nhìn thấy ông ấy mặc đồ công nhân thì cô ta cũng hiểu ra.
Thời buổi này, Mạch Nhũ tinh là mặt hàng cao cấp, không phải ai cũng có thể mua được.
Hứa Ái Quốc đưa ra một tờ 10 đồng và hai tờ một đồng ra để thanh toán.
Tiền của Hứa gia đều do Trương Ái Liên giữ,. Mỗi tháng khi Hứa Ái Quốc nhận lương thì cũng giao hết cho vợ.
Lần này, trước khi ra ngoài, Trương Ái Liên đã đưa cho ông ấy một khoản tiền, để ông ấy trả tiền khám bệnh và mua Mạch Nhũ tinh cho Hứa Cẩm Ninh.
Trong thời buổi này, Mạch Nhũ tinh là một loại thực phẩm bổ dưỡng mà người có điều kiện mới mua được.
Những người xung quanh thấy Hứa Ái Quốc không ngần ngại mua 4 hộp Mạch Nhũ tinh, liền đổ dồn ánh mắt về phía ông ấy.
Đó là 12 đồng tiền đấy, tương đương với hơn nửa tháng tiền lương của một công nhân.
"Hiểu rồi thì tốt. Giờ tôi sẽ kê đơn thuốc cho cháu, đi lấy thuốc về uống đều đặn một thời gian xem sao”.
"Trong điều kiện cho phép thì cho con bé uống nước đường đỏ, sữa bột, canh gà và trứng gà nhiều hơn..”.
Bác sĩ dặn dò rất kỹ, cuối cùng Hứa Ái Quốc mới đưa Hứa Cẩm Ninh ra ngoài.
Trong suốt thời gian đó, Hứa Ái Quốc luôn nắm chặt tay Hứa Cẩm Ninh.
"Ninh Ninh, cha..”. Hứa Ái Quốc nhìn cô con gái nhỏ, định nói điều gì đó, nhưng khi đối diện với gương mặt nhợt nhạt ấy, ông nhận ra rằng mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Tốt hơn là ông phải bù đắp cho con bé bằng hành động thì hơn.
"Thôi, để cha đưa con đi lấy thuốc, rồi chúng ta đi mua sữa bột”.
Hứa Cẩm Ninh khẽ "ừm" một tiếng. Cô không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng khi Hứa Ái Quốc quay đầu đi, dường như cô thấy mắt ông hơi đỏ.
Nhưng...
Hứa Cẩm Ninh nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay mình, bàn tay này có phần thô ráp, chai sạn vì lao động nặng nhọc.
Nhưng lại rất ấm áp.
Sự ấm áp đó như truyền từ lòng bàn tay đến tận trái tim cô, mang đến một cảm giác mới lạ.
Cuối cùng, Hứa Cẩm Ninh không rút tay ra.
Hứa Ái Quốc lấy năm thang thuốc từ quầy thuốc bệnh viện, rồi mới đưa Hứa Cẩm Ninh rời đi.
Hai cha con cùng nhau đi đến Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã rất đông người, Hứa Ái Quốc dẫn Hứa Cẩm Ninh chen qua đám đông, cuối cùng cũng đến được quầy hàng.
"Chào đồng chí, ở đây có bán sữa bột Mạch Nhũ tinh không?" Hứa Ái Quốc hỏi.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng sau quầy hàng với gương mặt không biểu cảm, trả lời: "Sữa bột Mạch Nhũ tinh của Thượng Hải, một hộp giá 3 đồng, anh có muốn mua không?"
"Có, cho tôi 4 hộp”.
Người phụ nữ hơi nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên khi thấy Hứa Ái Quốc mua nhiều sữa bột đắt đỏ như vậy, nhưng khi nhìn thấy ông ấy mặc đồ công nhân thì cô ta cũng hiểu ra.
Thời buổi này, Mạch Nhũ tinh là mặt hàng cao cấp, không phải ai cũng có thể mua được.
Hứa Ái Quốc đưa ra một tờ 10 đồng và hai tờ một đồng ra để thanh toán.
Tiền của Hứa gia đều do Trương Ái Liên giữ,. Mỗi tháng khi Hứa Ái Quốc nhận lương thì cũng giao hết cho vợ.
Lần này, trước khi ra ngoài, Trương Ái Liên đã đưa cho ông ấy một khoản tiền, để ông ấy trả tiền khám bệnh và mua Mạch Nhũ tinh cho Hứa Cẩm Ninh.
Trong thời buổi này, Mạch Nhũ tinh là một loại thực phẩm bổ dưỡng mà người có điều kiện mới mua được.
Những người xung quanh thấy Hứa Ái Quốc không ngần ngại mua 4 hộp Mạch Nhũ tinh, liền đổ dồn ánh mắt về phía ông ấy.
Đó là 12 đồng tiền đấy, tương đương với hơn nửa tháng tiền lương của một công nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.