Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Chương 15: Tính Toán
Hoàn Nhiên Nhất Tiếu
16/08/2024
Tôn Mỹ Văn nghĩ nếu khi đó mẹ chịu nhường lại công việc cho cô ta thì cô ta đã không phải xuống nông thôn rồi.
Nhưng mẹ cô ta không muốn.
Ba cô ta lại càng không, ông ấy muốn giữ lại công việc cho em trai.
Rất nhiều lần Tôn Mỹ Văn hận người em trai này đến nghiến răng, chỉ mong cậu ta đừng sinh ra.
Nếu không có em trai thì cô ta chính là con út, chắc chắn sẽ được ở lại thành phố.
Nhưng giờ nói ra cũng chẳng ích gì.
Nếu đã phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì Tôn Mỹ Văn quyết định phải sống cho thật tốt, dù có phải dùng chút thủ đoạn cũng không sao cả. Cô ta không hề cảm thấy mình đã làm sai.
Nếu sau này thật sự không thể trở về thành phố thì cô ta cũng sẽ không lấy một người ở nông thôn. Cô ta muốn kết hôn với Phó thanh niên trí thức.
Dù không phải người cùng quê, nhưng từ trong miệng của những người khác, cô ta biết được Phó thanh niên trí thức là người Bắc Kinh, gia cảnh rất tốt. Nghe nói anh ấy xuống nông thôn chỉ để rèn luyện, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về thành phố.
Nếu cô ta lấy được Phó thanh niên trí thức, khi anh ấy trở về thành phố thì chắc chắn cô ta cũng có thể quay lại thành phố. Biết đâu lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp cho cô ta một công việc tốt.
Hơn nữa, Phó thanh niên trí thức còn rất đẹp trai, dịu dàng như ngọc, là một người đứng đắn có trách nhiệm. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Tôn Mỹ Văn đã thích anh ấy rồi.
Cô ta quyết tâm phải dành được Phó thanh niên trí thức.
Đáng tiếc, không hiểu vì sao mà Phó thanh niên trí thức lại có vẻ coi trọng cô gái nông thôn Hứa Từ ở đội sản xuất Thanh Hà. Hai người bọn họ trông rất thân thiết.
Cô gái tên Hứa Từ kia chẳng qua chỉ là một đứa nhà quê, nhiều lắm là một đứa con liệt sĩ mồ côi, cuộc sống cũng không tốt. Vóc dáng thì chẳng có gì nổi bật, mặt mũi cũng chẳng đẹp bằng cô ta, thật sự không hiểu Phó thanh niên trí thức nhìn trúng Hứa Từ ở điểm nào.
Nhưng mà dù tình hình thế nào thì Tôn Mỹ Văn cũng không thể để Hứa Từ cướp mất Phó thanh niên trí thức đi được.
Phó thanh niên trí thức, chỉ có thể là của cô ta!
"Tôn thanh niên trí thức, em đang nghĩ gì thế?" Hứa Hướng Đông hỏi làm Tôn Mỹ Văn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"À, không có gì, chỉ là em hơi đói bụng thôi”.
"À à, vậy thì tốt rồi”. Hứa Hướng Đông tự nhủ rằng có lẽ mình nhìn nhầm, chẳng hiểu sao lại thấy mặt Tôn thanh niên trí thức lúc nãy trông có phần đáng sợ.
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của Tôn thanh niên trí thức, Hứa Hướng Đông cảm thấy chắc chắn mình đã nhìn nhầm.
"Tôn thanh niên trí thức, nếu em đói bụng thì mau về nhà ăn đi, anh cũng về đây”. Mặc dù rất muốn nán lại thêm chút nữa để trò chuyện cùng với Tôn thanh niên trí thức, nhưng Hứa Hướng Đông vẫn rất tinh tế mà rời đi.
Nhưng mẹ cô ta không muốn.
Ba cô ta lại càng không, ông ấy muốn giữ lại công việc cho em trai.
Rất nhiều lần Tôn Mỹ Văn hận người em trai này đến nghiến răng, chỉ mong cậu ta đừng sinh ra.
Nếu không có em trai thì cô ta chính là con út, chắc chắn sẽ được ở lại thành phố.
Nhưng giờ nói ra cũng chẳng ích gì.
Nếu đã phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì Tôn Mỹ Văn quyết định phải sống cho thật tốt, dù có phải dùng chút thủ đoạn cũng không sao cả. Cô ta không hề cảm thấy mình đã làm sai.
Nếu sau này thật sự không thể trở về thành phố thì cô ta cũng sẽ không lấy một người ở nông thôn. Cô ta muốn kết hôn với Phó thanh niên trí thức.
Dù không phải người cùng quê, nhưng từ trong miệng của những người khác, cô ta biết được Phó thanh niên trí thức là người Bắc Kinh, gia cảnh rất tốt. Nghe nói anh ấy xuống nông thôn chỉ để rèn luyện, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về thành phố.
Nếu cô ta lấy được Phó thanh niên trí thức, khi anh ấy trở về thành phố thì chắc chắn cô ta cũng có thể quay lại thành phố. Biết đâu lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp cho cô ta một công việc tốt.
Hơn nữa, Phó thanh niên trí thức còn rất đẹp trai, dịu dàng như ngọc, là một người đứng đắn có trách nhiệm. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Tôn Mỹ Văn đã thích anh ấy rồi.
Cô ta quyết tâm phải dành được Phó thanh niên trí thức.
Đáng tiếc, không hiểu vì sao mà Phó thanh niên trí thức lại có vẻ coi trọng cô gái nông thôn Hứa Từ ở đội sản xuất Thanh Hà. Hai người bọn họ trông rất thân thiết.
Cô gái tên Hứa Từ kia chẳng qua chỉ là một đứa nhà quê, nhiều lắm là một đứa con liệt sĩ mồ côi, cuộc sống cũng không tốt. Vóc dáng thì chẳng có gì nổi bật, mặt mũi cũng chẳng đẹp bằng cô ta, thật sự không hiểu Phó thanh niên trí thức nhìn trúng Hứa Từ ở điểm nào.
Nhưng mà dù tình hình thế nào thì Tôn Mỹ Văn cũng không thể để Hứa Từ cướp mất Phó thanh niên trí thức đi được.
Phó thanh niên trí thức, chỉ có thể là của cô ta!
"Tôn thanh niên trí thức, em đang nghĩ gì thế?" Hứa Hướng Đông hỏi làm Tôn Mỹ Văn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"À, không có gì, chỉ là em hơi đói bụng thôi”.
"À à, vậy thì tốt rồi”. Hứa Hướng Đông tự nhủ rằng có lẽ mình nhìn nhầm, chẳng hiểu sao lại thấy mặt Tôn thanh niên trí thức lúc nãy trông có phần đáng sợ.
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của Tôn thanh niên trí thức, Hứa Hướng Đông cảm thấy chắc chắn mình đã nhìn nhầm.
"Tôn thanh niên trí thức, nếu em đói bụng thì mau về nhà ăn đi, anh cũng về đây”. Mặc dù rất muốn nán lại thêm chút nữa để trò chuyện cùng với Tôn thanh niên trí thức, nhưng Hứa Hướng Đông vẫn rất tinh tế mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.