Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 173: Cậu chỉ là một phế vật
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
07/11/2021
"Đau quá."
Nơi Lâm Lộc đau nhất là phía sau eo. Tựa như bị người ta chặt đứt, lại trở về một cách bừa bãi. Cậu thậm chí còn không cảm giác được chân mình ở đâu.
Giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Lâm Lộc vẫn cắn răng đứng lên, đi vào bếp.
Chỉ cần Ninh Trí Viễn ở lại nơi này qua đêm, Lâm Lộc nhất định sẽ dậy sớm làm bữa sáng hắn. Nếu không, hắn sẽ lại để bụng không như vậy đến công ty, bận bịu đến sau mười hai giờ vẫn không ăn gì. Lâm Lộc đau lòng cho hắn, luôn nghĩ mọi cách làm hắn ăn sáng rồi mới đi.
Mặc dù hôm qua bị đối đãi như vậy, Lâm Lộc vẫn luyến tiếc Ninh Trí Viễn đói bụng.
Nhưng ở trong mắt Ninh Trí Viễn, mình lại chẳng là gì.
Lâm Lộc nghĩ nghĩ, nhịn không được tự cười nhạo chính mình, Ninh Trí Viễn ưu tú như vậy, còn mình chỉ biết múa. Hắn rõ ràng rất ghét bỏ mình, còn tự hỏi trong mắt hắn mình là cái gì?
Hắn đã sớm cho cậu đáp án: "Chẳng qua chỉ là một phế vật."
Rất nhanh, hai miếng sandwich kẹp trứng đã được đặt ở mâm, cháo ở trong nồi, sôi kêu ùng ục. Nhưng Ninh Trí Viễn thích cháo mềm đặc một chút, Lâm Lộc lại ngồi ở bên cạnh bàn, hầm cháo một hồi.
Ninh Trí Viễn...
Cái tên trong mặc niệm này, làm Lâm Lộc ngây ngẩn. Ngay cả tiếng cháo sôi vang lên, cậu cũng không nghe thấy. Cho đến khi mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hơi lạ, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh. Nồi cháo trước mắt kia sớm đã cháy, bếp nổi lên ngọn lửa cao hơn nửa nồi, đốt phải một bên ống dẫn khí đốt.
"Không xong rồi!"
Lâm Lộc vội vàng đứng dậy tắt ga, sau đó nhấc nắp nồi lên đậy thật chắc vào lòng nồi. Nhưng ngọn lửa bên trong nồi đã tắt, bên ngoài có những ngọn lửa lác đác, trong lúc vội vàng Lâm Lộc đã nắm lấy chiếc giẻ ấn mạnh nó xuống.
Giẻ lau bốc khói lên, cuối cùng ngọn lửa đã được dập tắt. Nhưng nhiệt độ cao làm tay Lâm Lộc bị bỏng, nổi lên một chuỗi bọng nước trong lòng bàn tay mềm mại của cậu, đau đến xuyên tim.
"Ồn ào cái gì?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên. Lâm Lộc quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trí Viễn dựa vào khung cửa, mặt tràn đầy vẻ không vui. Tóc hắn hơi hỗn độn, ánh mắt lại điềm đạm như cũ, không nhìn ra một chút từ tỉnh lại trong cơn mơ ngủ.
"Trí Viễn ca.....Vừa rồi em không cẩn thận làm cháy nồi."
Lâm Lộc nhút nhát sợ sệt trả lời. Sợ Ninh Trí Viễn mắng cậu vô dụng, cậu nhanh chóng che bàn tay bị phỏng giấu ở phía sau."
"Cậu trốn cái gì."
"Không, không có trốn."
"Đưa tay ra đây tôi nhìn xem."
"Không có việc gì, chỉ là bị phỏng một chút."
Ninh Trí Viễn nhướng mày. Hắn đi tới, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, ép cậu mở tay ra. Mới vừa rồi Lâm Lộc vội vang che đi vết thương, chưa kịp xử lý. Giờ vết bỏng đã rộp lên rất lớn, có mấy cái đã bị vỡ, lộ ra máu thịt bên trong.
Duỗi thẳng bàn tay, sẽ tác động đến vết thương, Lâm Lộc đau đến mức run lên. Nhưng Ninh Trí Viễn muốn xem, cậu cũng không dám động đậy, chỉ có thể cắn môi nhẫn nại.
"Làm cơm thôi cũng có thể bỏng thành như vậy, thật là đồ bỏ."
Giọng Ninh Trí Viễn trầm xuống.
"Trừ bỏ gây thêm phiền phức, cậu có thể làm gì nữa không? Hả?"
"Em......"
Lâm Lộc cúi đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu vẫn cố tươi cười.
"Về sau em sẽ cẩn thận hơn. Trí Viễn ca, hay là anh cứ về phòng ngủ thêm chút nữa đi, em nấu lại lần nữa....."
"Không cần."
"Tôi còn có việc, không rảnh ở đây chờ cậu. Gọi điện thoại cho Tiểu Chu, kêu cậu ta năm phút nữa đến dưới lầu chờ tôi."
"Hay...Hay anh ăn chút sandwich đi? Hoặc em pha cho tôi anh ly cà phê nhé, hay là xuống dưới lầu mua ly sữa bò? Cửa hàng tiện lợi dưới lầu, rất nhanh thôi."
"Nói không cần, cậu nghe không hiểu sao?"
Nơi Lâm Lộc đau nhất là phía sau eo. Tựa như bị người ta chặt đứt, lại trở về một cách bừa bãi. Cậu thậm chí còn không cảm giác được chân mình ở đâu.
Giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Lâm Lộc vẫn cắn răng đứng lên, đi vào bếp.
Chỉ cần Ninh Trí Viễn ở lại nơi này qua đêm, Lâm Lộc nhất định sẽ dậy sớm làm bữa sáng hắn. Nếu không, hắn sẽ lại để bụng không như vậy đến công ty, bận bịu đến sau mười hai giờ vẫn không ăn gì. Lâm Lộc đau lòng cho hắn, luôn nghĩ mọi cách làm hắn ăn sáng rồi mới đi.
Mặc dù hôm qua bị đối đãi như vậy, Lâm Lộc vẫn luyến tiếc Ninh Trí Viễn đói bụng.
Nhưng ở trong mắt Ninh Trí Viễn, mình lại chẳng là gì.
Lâm Lộc nghĩ nghĩ, nhịn không được tự cười nhạo chính mình, Ninh Trí Viễn ưu tú như vậy, còn mình chỉ biết múa. Hắn rõ ràng rất ghét bỏ mình, còn tự hỏi trong mắt hắn mình là cái gì?
Hắn đã sớm cho cậu đáp án: "Chẳng qua chỉ là một phế vật."
Rất nhanh, hai miếng sandwich kẹp trứng đã được đặt ở mâm, cháo ở trong nồi, sôi kêu ùng ục. Nhưng Ninh Trí Viễn thích cháo mềm đặc một chút, Lâm Lộc lại ngồi ở bên cạnh bàn, hầm cháo một hồi.
Ninh Trí Viễn...
Cái tên trong mặc niệm này, làm Lâm Lộc ngây ngẩn. Ngay cả tiếng cháo sôi vang lên, cậu cũng không nghe thấy. Cho đến khi mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hơi lạ, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh. Nồi cháo trước mắt kia sớm đã cháy, bếp nổi lên ngọn lửa cao hơn nửa nồi, đốt phải một bên ống dẫn khí đốt.
"Không xong rồi!"
Lâm Lộc vội vàng đứng dậy tắt ga, sau đó nhấc nắp nồi lên đậy thật chắc vào lòng nồi. Nhưng ngọn lửa bên trong nồi đã tắt, bên ngoài có những ngọn lửa lác đác, trong lúc vội vàng Lâm Lộc đã nắm lấy chiếc giẻ ấn mạnh nó xuống.
Giẻ lau bốc khói lên, cuối cùng ngọn lửa đã được dập tắt. Nhưng nhiệt độ cao làm tay Lâm Lộc bị bỏng, nổi lên một chuỗi bọng nước trong lòng bàn tay mềm mại của cậu, đau đến xuyên tim.
"Ồn ào cái gì?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên. Lâm Lộc quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trí Viễn dựa vào khung cửa, mặt tràn đầy vẻ không vui. Tóc hắn hơi hỗn độn, ánh mắt lại điềm đạm như cũ, không nhìn ra một chút từ tỉnh lại trong cơn mơ ngủ.
"Trí Viễn ca.....Vừa rồi em không cẩn thận làm cháy nồi."
Lâm Lộc nhút nhát sợ sệt trả lời. Sợ Ninh Trí Viễn mắng cậu vô dụng, cậu nhanh chóng che bàn tay bị phỏng giấu ở phía sau."
"Cậu trốn cái gì."
"Không, không có trốn."
"Đưa tay ra đây tôi nhìn xem."
"Không có việc gì, chỉ là bị phỏng một chút."
Ninh Trí Viễn nhướng mày. Hắn đi tới, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, ép cậu mở tay ra. Mới vừa rồi Lâm Lộc vội vang che đi vết thương, chưa kịp xử lý. Giờ vết bỏng đã rộp lên rất lớn, có mấy cái đã bị vỡ, lộ ra máu thịt bên trong.
Duỗi thẳng bàn tay, sẽ tác động đến vết thương, Lâm Lộc đau đến mức run lên. Nhưng Ninh Trí Viễn muốn xem, cậu cũng không dám động đậy, chỉ có thể cắn môi nhẫn nại.
"Làm cơm thôi cũng có thể bỏng thành như vậy, thật là đồ bỏ."
Giọng Ninh Trí Viễn trầm xuống.
"Trừ bỏ gây thêm phiền phức, cậu có thể làm gì nữa không? Hả?"
"Em......"
Lâm Lộc cúi đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu vẫn cố tươi cười.
"Về sau em sẽ cẩn thận hơn. Trí Viễn ca, hay là anh cứ về phòng ngủ thêm chút nữa đi, em nấu lại lần nữa....."
"Không cần."
"Tôi còn có việc, không rảnh ở đây chờ cậu. Gọi điện thoại cho Tiểu Chu, kêu cậu ta năm phút nữa đến dưới lầu chờ tôi."
"Hay...Hay anh ăn chút sandwich đi? Hoặc em pha cho tôi anh ly cà phê nhé, hay là xuống dưới lầu mua ly sữa bò? Cửa hàng tiện lợi dưới lầu, rất nhanh thôi."
"Nói không cần, cậu nghe không hiểu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.