Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 231: Cậu đã trở lại?!
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
06/12/2021
Ninh Trí Viễn chậm rãi phun ra một hơi. Nếu nói, vừa rồi hắn còn có một
tia hy vọng xa vời, những lời nói của Bình tỷ lại hoàn toàn đánh nát hy
vọng của hắn.
Hắn nản lòng nhắm mắt lại.
Lúc này đây, hắn vẫn không thể bước chân vào phòng Lâm Lộc.
Trong lòng hắn rõ ràng, nếu hắn muốn, đuổi mẹ con Bình tỷ ra ngoài cũng không phải việc gì khó khăn. Thế nhưng hắn đã thề, sẽ không làm những chuyện người kia không thích nữa -- Cho dù người kia cũng không biết.
Nhưng mà quá khó khăn.
Làm một người thông cảm, không khinh thường người khác, làm người tốt suy nghĩ vì người khác, thật sự quá khó khăn.
Người kia, tại sao có thể làm được?
Đã từng, hắn đã từng cảm thấy người kia là phế vật. Chuyện gì cũng làm không thành, lúc nào cũng mềm yếu đến buồn cười.
Hiện tại hắn mới hiểu được, đây không phải là mềm yếu, càng không phải là phế vật.
Chỉ là cậu lương thiện mà thôi.
Cậu là một người cho dù bị khinh thường như thế nào, bị cô phụ như thế nào vẫn dùng nỗ lực lớn nhất đối xử tử tế với người khác. Một người tốt như vậy, đã từng quá chú tâm yêu mình, đã từng đem toàn bộ sinh mệnh cũng tặng cho mình.
Mình đã từng hạnh phúc cỡ nào.
Nhưng tại sao hắn lại đánh mất thiên sứ của hắn, rốt cuộc không tìm thấy nữa.
"Đại tỷ, mấy ngày nữa tôi lại đến đây?"
Ngữ khí của Ninh Trí Viễn rất bình tĩnh. Phía sau truyền đến tiếng mắng giận của Bình tỷ, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người đi ra ngoài. Bước chân hắn không nhanh cũng không chậm, chẳng sợ nghe được thứ gì từ phía sau bay tới, cũng không có ý trốn một chút.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Đồ vật kia liền rơi ở cửa, một tiếng nặng nề vang lên ở sau tai hắn.
"Ninh tổng.....Chúng ta đến bệnh viện xem đi."
Tiểu Chu lo lắng nhìn hắn. Dưới mắt còn tốt, chỉ là một vết thương nhỏ. Nhưng là cái gạt tàn thuốc kia rất nặng, vết thương ở trên đầu chảy máu không ngừng.
"Không đi."
Ninh Trí Viễn lắc đầu. Máu chảy nhiều, lại ở trên đầu. Hắn cảm thấy có hơi chóng mặt, nhưng lại không muốn quay về. Ở lại nơi này, thật giống như hắn đã cách Lâm Lộc gần hơn một chút.
Tiểu Chu đưa cho hắn một chiếc khăn tay, hắn nhận lấy ấn ở trên miệng vết thương.
Hắn quay đầu lại, muốn nhìn căn phòng Lâm Lộc đã từng ở.
Trên lầu hai, một cô bé đẩy cửa sổ nhô đầu ra. Đó là Tiểu Mỹ, băng vải trên đầu cô bé đã gỡ xuống. Cô bé cao lên không ít, trên mặt cũng có thịt. Đôi mắt cô bé sáng ngời thanh triệt, không nhiễm một hạt bụi.
Lâm Lộc ở trong trường cũng đừng từng có ánh mắt sáng ngời như vậy.
Ninh Trí Viễn và cô bé cùng nhìn nhau thật lâu. Cho đến khi cánh cửa sổ kia đóng lại.
Ninh Trí Viễn cúi đầu. Hắn nhìn máu rơi dưới lòng bàn chân mình, vết máu dính với bụi bẩn tạo thành những chấm đen ở trên mặt đất.
Bọn họ đều hận hắn. Hắn hiểu. Hắn cực kỳ hiểu. Đừng nói bọn họ, chẳng lẽ hắn không hận bản thân mình sao?
"Đại ca ca."
Nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng, Ninh Trí Viễn giật mình ngẩng đầu lên. Hắn không nghĩ tới thế nhưng Tiểu Mỹ còn nguyện ý để ý đến hắn.
Lần này, là cánh cửa sổ ở lầu một bị đẩy ra -- Đây là phòng tắm, nhỏ hẹp chật chội. Tiểu Mỹ cố sức kéo hàng rào sắt ra, chui ra khỏi cửa sổ thông gió nhỏ hẹp.
"Hư...."
Cô bé trộm nhìn về phía cửa chính, ý bảo Ninh Trí Viễn không được lên tiếng. Bả vai nhỏ gầy của cô bé chui ra, bụi bẩn dính đầy trên quần áo.
"Mẹ không cho em nói chuyện với anh. Bà ấy nói anh là người xấu, hại chết Tiểu Lộc ca ca. Nhưng mà em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng để mẹ em nghe được."
Trong lòng Ninh Trí Viễn chấn động. Hắn đi nhanh vài bước, bàn tay cũng run run. Đầu ngón tay lạnh lẽo kiềm trụ bả vai Tiểu Mỹ. Hắn vừa kích động vừa căng thẳng, tốc độ nói cũng nhanh hơn vài phần.
"Chẳng lẽ....Có phải cậu ấy....Tiểu Mỹ, là Tiểu Lộc nhờ em nói gì cho tôi sao? Có phải cậu ấy hay không? Lần trước cậu ấy đi có phải để lại tin tức gì cho tôi không!"
"Buông tay! Đau!"
Ninh Trí Viễn cuống quít buông tay. Hắn lui về phía sau một bước, lại là một bước. Hít sâu, lại tận lực bình tĩnh mở miệng.
"Thật xin lỗi. Chỉ là tôi...."
"Không phải anh cố ý, em biết. Cho nên em tha thứ cho anh."
Tiểu Mỹ sửa san lại quần áo một chút, ngẩng đầu lên. Trên mặt cô bé vẫn có tính trẻ con, thế nhưng biểu cảm lại giống Lâm Lộc như đúc.
Trong lòng Ninh Trí Viễn lại chấn động. Trợn to mắt nhìn kỹ, lại không tìm được bóng dáng của Lâm Lộc.
"Lần trước anh nói anh thích Tiểu Lộc ca ca. Là sự thật sao?"
"Là thật."
"Thích bao nhiêu?"
"Tôi....Tôi hận không thể đưa hết tất cả cho cậu ấy. Tôi thích cậu ấy, thích hơn cả mọi thứ trên thế giới này."
"A. Xem ra anh thật sự rất thích anh ấy."
Dường như Tiểu Mỹ có hơi khiếp sợ.
"Nhưng nếu anh thật sự thích Tiểu Lộc ca ca như vậy, tại sao anh muốn ép chết anh ấy? Anh có biết không, vốn dĩ mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh ấy. Nhưng mà hiện tại, đã rất lâu rồi em chưa gặp Tiểu Lộc ca ca....Mẹ nói, anh ấy đã chết, sẽ không quay lại nữa!"
"Tôi...."
Ninh Trí Viễn không biết nói gì, hắn cúi đầu trầm mặc một lát, lại thấy trong mắt Tiểu Mỹ bắt đầu dâng lên nước mắt. Hắn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Tiểu Mỹ.
"Thật xin lỗi. Có phải em rất nhớ cậu ấy hay không?"
Sợ hãi.
Tiểu Mỹ chu miệng lên, dùng sức gật gật đầu. Nước mắt chảy xuống theo gương mặt.
"Cậu ấy không chết. Có lẽ cậu ấy sẽ trở về. Chỉ là cậu ấy không muốn gặp tôi."
"Vậy anh ấy sẽ còn tới tìm Tiểu Mỹ sao...."
"Đương nhiên. Em tốt như vậy, em không giống tôi. Nếu cậu ấy trở về, nhất định sẽ đặc biệt tới thăm em. Nhìn thấy em, cậu ấy sẽ rất vui. Cậu ấy càng sẽ không quay người rời đi. Cậu ấy cũng tuyệt đối không làm không quen biết em, làm bộ tất cả giữa hai người chưa từng tồn tại...."
Cười khổ một tiếng, Ninh Trí Viễn nắm lấy tay Tiểu Mỹ.
"Tiểu Mỹ, nếu cậu ấy thật sự tới tìm em, em không cần nói cho cậu ấy tôi đã từng đã tới đây. Được không?"
"Vì sao?"
"Cậu ấy rất chán ghét tôi, cậu ấy hận tôi. Chỉ có tôi không ở đây, cậu ấy mới có thể vui vẻ."
"Là bởi vì anh quá hung sao?"
"Nhưng mẹ em cũng rất hung mà, Tiểu Lộc ca ca chưa từng nói không thích bà. Tại sao anh biết Tiểu Lộc ca ca không thích nhìn thấy anh?"
"Tôi.....Tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu ấy. Tôi là người xấu."
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì"
"Anh làm chuyện xấu, vậy anh đã xin lỗi anh ấy chưa?"
"Mẹ nói, làm chuyện xấu không được hoảng. Trước tiên phải nói thật xin lỗi, sau đó sửa lỗi. Sau đó mới suy nghĩ người ta có nguyện ý tha thứ cho anh không. Nếu không, anh cũng không sửa sai, càng không xin lỗi, nói tại sao người ta phải tha thứ cho anh chứ? Biết sai không sửa là đứa trẻ hư, đứa trẻ hư đương nhiên người ta sẽ không tha thứ cho anh! Nhưng cái cũng không nhất định là người ta không thích anh, là không thích anh làm chuyện xấu đó!"
Ninh Trí Viễn ngây ngẩn cả người. Tiểu Mỹ cau mày nhìn hắn, đột nhiên móc một cái khăn tay nhỏ từ trong túi ra.
"Còn có, trên đầu anh rất dơ, còn có rất nhiều máu. Anh mau lau một chút. Mẹ còn nói, trẻ con không thể lôi thôi, nếu không sẽ không ai thích anh. Đặc biệt là chúng ta rất nghèo, càng là sống qua những ngày khó khăn càng không thể lôi thôi, phải sạch sẽ cố lấy sức mạnh, mới sẽ không khiến người ta khinh thường. Lần đầu tiên Tiểu Lộc ca ca đến đây cũng là lôi thôi lếch thếch, trên người có rất nhiều lá cải và đồ dơ. Em cũng cho anh ấy cái khăn tay nhỏ này, đưa anh ấy về. Anh ấy tắm rửa một chút là trở nên đẹp trai hơn rất nhiều, mẹ con em đều thích anh ấy. Anh nhìn anh xem.....Hay là anh cũng trở về tắm rửa đi. Nói không chừng Tiểu Lộc ca ca lại nhìn đến anh, cũng sẽ thích anh."
Ninh Trí Viễn nhận cái khăn tay kia, nắm chặt ở lòng bàn tay. Khăn tay đã cũ, vải bông trắng cũng đã xù lên, con thỏ thêu chỉ màu hồng nhạt cũng đã sứt ra.
Giọng nói Ninh Trí Viễn nghẹn lại, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ở trên khăn tay.
"Vô dụng.....Tôi có như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không thích tôi. Cậu ấy sẽ không gặp lại tôi, tôi đã......"
"Cho nên em mới kêu anh rửa sạch sẽ, sau đó sửa lại sai lầm mà! Cũng nói cho anh,
mẹ em dặn là làm xong chuyện của chính mình đi, sau đó hãy nghĩ ngưòi ta có thích hay không, tha thứ hay không! Anh thật là.....Em là con nít em cũng hiểu điều này, tại sao anh nghe không hiểu chứ!"
Tiếng nói rõ ràng mang theo non nớt "hận không rèn sắt thành thép", Ninh Trí Viễn sửng sốt một lát mới ngẩng đầu.
"Nhưng mà tôi......"
Nhưng mà lực chú ý của Tiểu Mỹ đã hoàn toàn không ở nơi này của hắn nữa. Lướt qua bả vai Ninh Trí Viễn, cô bé dùng sức trừng mắt nhìn đường cái phía đối diện.
Đôi mắt cô bé càng mở lớn hơn, miệng càng há thành hình tròn to. Cô bé nhướn người ra, bờ vai nho nhỏ thập thùng lên xuống, hiển nhiên là cực kỳ giật mình.
"Là...... Là Tiểu Lộc ca ca.....Anh ấy thật sự trở về thăm em......Mẹ, Tiểu Lộc ca ca trở về thăm con!!!"
Rốt cuộc, tiếng kêu sợ hãi kia phá nát yết hầu, xông lên tận trời. Cô bé đẩy Ninh Trí Viễn ra, hoan hô chạy về phía ven đường.
Nhà nghỉ nhỏ ầm một tiếng, Bình tỷ đẩy cửa ra lao tới, đỡ cửa đứng yên.
Biểu cảm trên mặt cô cũng giống Tiểu Mỹ, vừa mừng vừa sợ khó có thể tin, trợn trừng mắt, hàm răng siết chặt.
Ninh Trí Viễn bị Tiểu Mỹ ném ở phía sau. Hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình. Thịch, thịch, thịch, nặng nề mà gõ ngực hắn.
Cổ hắn cứng lại, chậm rãi quay đầu đi.
Lâm Lộc đoan đoan chính chính mà đứng ở ven đường. Trong tay cậu cầm theo một hộp bánh kem màu hồng phấn, áo gió bay phấp phới. Tóc cậu có hơi dài, dán ở bên lỗ tai. Tiểu Mỹ nhào vào trong lồng ngực cậu, đâm đâm thân mình về phía cậu một chút. Cậu cong eo, duỗi tay đi sờ tóc Tiểu Mỹ, nhẹ giọng nói gì đó với cô bé.
Trái tim ở lồng ngực Ninh Trí Viễn nhảy mạnh. Hô hấp càng ngày càng khó khăn. Hắn muốn kêu một tiếng "Tiểu Lộc", thế nhưng không kêu ra. Nhưng hắn có thể cảm giác được một tiếng "Tiểu Lộc" này đang đấu đá lung tung ở trong cổ họng.
Yết hầu hắn bốc hỏa. Cả người hắn đã bị thiêu cháy.
"Tiểu Lộc!"
Một giọng nữ hút thuốc khàn khàn kêu kên, Ninh Trí Viễn sửng sốt một chút, mới ý thức được đó là Bình tỷ.
Ninh Trí Viễn bất động, nhưng Bình tỷ lại có thể đi nhanh vượt qua, kề sát đứng lại trước mặt Lâm Lộc. Đôi mắt cô mở lớn, ánh mắt rung động, nhìn thẳng Lâm Lộc. Ước chừng là do ngâm mình ở trong nước mắt.
"Cậu đã trở về......Tiểu Lộc, cậu không có việc gì, cậu đã trở về! Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi......"
Bình tỷ càng thêm nghẹn ngào, lòng bàn tay dán sát vào sườn mặt của Lâm Lộc, chậm rãi vuốt ve. Trong lòng Ninh Trí Viễn căng thẳng, nhịn không được bước về phía trước một bước.
Hắn muốn nói cô đừng chạm vào cậu ấy, cậu ấy sợ người, cậu ấy sẽ không chịu nổi......Cậu ấy không thể chịu kích thích......Thân thể cậu ấy không tốt, cậu ấy bị bệnh!
Nhưng Lâm Lộc vươn tay đặt ở trên mua bàn tay của Bình tỷ. Bước chân của Ninh Trí Viễn lập tức dừng lại. Hắn nhìn thấy khóe mắt Lâm Lộc cũng đỏ lên, dán sát tay của Bình tỷ vào mặt mình.
"Tôi đã trở về, tôi không có việc gì. Xin lỗi, Bình tỷ, khiến chị lo lắng rồi."
- - Cậu ấy không có việc gì?
- - Có phải chỉ cần người tiếp cận cậu ấy không phải là mình, cậu ấy liền không có việc gì?
Rất nhiều ý niệm cùng nhau xoay chuyển trong đầu, ngược lại không thể nghĩ được gì. Ninh Trí Viễn nắm chặt nắm tay, cánh tay rũ xuống. Hắn trơ mắt nhìn Lâm Lộc, nhìn thấy Lâm Lộc thoáng nhìn về phía mình, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Nhưng Bình tỷ túm chặt cổ tay áo Lâm Lộc, kéo vào trong phòng. Tiểu Mỹ vẫn luôn ôm cánh tay Lâm Lộc, đương nhiên cũng đi theo.
Rất nhanh, trước nhà chỉ còn một mình Ninh Trí Viễn.
Hắn nản lòng nhắm mắt lại.
Lúc này đây, hắn vẫn không thể bước chân vào phòng Lâm Lộc.
Trong lòng hắn rõ ràng, nếu hắn muốn, đuổi mẹ con Bình tỷ ra ngoài cũng không phải việc gì khó khăn. Thế nhưng hắn đã thề, sẽ không làm những chuyện người kia không thích nữa -- Cho dù người kia cũng không biết.
Nhưng mà quá khó khăn.
Làm một người thông cảm, không khinh thường người khác, làm người tốt suy nghĩ vì người khác, thật sự quá khó khăn.
Người kia, tại sao có thể làm được?
Đã từng, hắn đã từng cảm thấy người kia là phế vật. Chuyện gì cũng làm không thành, lúc nào cũng mềm yếu đến buồn cười.
Hiện tại hắn mới hiểu được, đây không phải là mềm yếu, càng không phải là phế vật.
Chỉ là cậu lương thiện mà thôi.
Cậu là một người cho dù bị khinh thường như thế nào, bị cô phụ như thế nào vẫn dùng nỗ lực lớn nhất đối xử tử tế với người khác. Một người tốt như vậy, đã từng quá chú tâm yêu mình, đã từng đem toàn bộ sinh mệnh cũng tặng cho mình.
Mình đã từng hạnh phúc cỡ nào.
Nhưng tại sao hắn lại đánh mất thiên sứ của hắn, rốt cuộc không tìm thấy nữa.
"Đại tỷ, mấy ngày nữa tôi lại đến đây?"
Ngữ khí của Ninh Trí Viễn rất bình tĩnh. Phía sau truyền đến tiếng mắng giận của Bình tỷ, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người đi ra ngoài. Bước chân hắn không nhanh cũng không chậm, chẳng sợ nghe được thứ gì từ phía sau bay tới, cũng không có ý trốn một chút.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Đồ vật kia liền rơi ở cửa, một tiếng nặng nề vang lên ở sau tai hắn.
"Ninh tổng.....Chúng ta đến bệnh viện xem đi."
Tiểu Chu lo lắng nhìn hắn. Dưới mắt còn tốt, chỉ là một vết thương nhỏ. Nhưng là cái gạt tàn thuốc kia rất nặng, vết thương ở trên đầu chảy máu không ngừng.
"Không đi."
Ninh Trí Viễn lắc đầu. Máu chảy nhiều, lại ở trên đầu. Hắn cảm thấy có hơi chóng mặt, nhưng lại không muốn quay về. Ở lại nơi này, thật giống như hắn đã cách Lâm Lộc gần hơn một chút.
Tiểu Chu đưa cho hắn một chiếc khăn tay, hắn nhận lấy ấn ở trên miệng vết thương.
Hắn quay đầu lại, muốn nhìn căn phòng Lâm Lộc đã từng ở.
Trên lầu hai, một cô bé đẩy cửa sổ nhô đầu ra. Đó là Tiểu Mỹ, băng vải trên đầu cô bé đã gỡ xuống. Cô bé cao lên không ít, trên mặt cũng có thịt. Đôi mắt cô bé sáng ngời thanh triệt, không nhiễm một hạt bụi.
Lâm Lộc ở trong trường cũng đừng từng có ánh mắt sáng ngời như vậy.
Ninh Trí Viễn và cô bé cùng nhìn nhau thật lâu. Cho đến khi cánh cửa sổ kia đóng lại.
Ninh Trí Viễn cúi đầu. Hắn nhìn máu rơi dưới lòng bàn chân mình, vết máu dính với bụi bẩn tạo thành những chấm đen ở trên mặt đất.
Bọn họ đều hận hắn. Hắn hiểu. Hắn cực kỳ hiểu. Đừng nói bọn họ, chẳng lẽ hắn không hận bản thân mình sao?
"Đại ca ca."
Nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng, Ninh Trí Viễn giật mình ngẩng đầu lên. Hắn không nghĩ tới thế nhưng Tiểu Mỹ còn nguyện ý để ý đến hắn.
Lần này, là cánh cửa sổ ở lầu một bị đẩy ra -- Đây là phòng tắm, nhỏ hẹp chật chội. Tiểu Mỹ cố sức kéo hàng rào sắt ra, chui ra khỏi cửa sổ thông gió nhỏ hẹp.
"Hư...."
Cô bé trộm nhìn về phía cửa chính, ý bảo Ninh Trí Viễn không được lên tiếng. Bả vai nhỏ gầy của cô bé chui ra, bụi bẩn dính đầy trên quần áo.
"Mẹ không cho em nói chuyện với anh. Bà ấy nói anh là người xấu, hại chết Tiểu Lộc ca ca. Nhưng mà em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng để mẹ em nghe được."
Trong lòng Ninh Trí Viễn chấn động. Hắn đi nhanh vài bước, bàn tay cũng run run. Đầu ngón tay lạnh lẽo kiềm trụ bả vai Tiểu Mỹ. Hắn vừa kích động vừa căng thẳng, tốc độ nói cũng nhanh hơn vài phần.
"Chẳng lẽ....Có phải cậu ấy....Tiểu Mỹ, là Tiểu Lộc nhờ em nói gì cho tôi sao? Có phải cậu ấy hay không? Lần trước cậu ấy đi có phải để lại tin tức gì cho tôi không!"
"Buông tay! Đau!"
Ninh Trí Viễn cuống quít buông tay. Hắn lui về phía sau một bước, lại là một bước. Hít sâu, lại tận lực bình tĩnh mở miệng.
"Thật xin lỗi. Chỉ là tôi...."
"Không phải anh cố ý, em biết. Cho nên em tha thứ cho anh."
Tiểu Mỹ sửa san lại quần áo một chút, ngẩng đầu lên. Trên mặt cô bé vẫn có tính trẻ con, thế nhưng biểu cảm lại giống Lâm Lộc như đúc.
Trong lòng Ninh Trí Viễn lại chấn động. Trợn to mắt nhìn kỹ, lại không tìm được bóng dáng của Lâm Lộc.
"Lần trước anh nói anh thích Tiểu Lộc ca ca. Là sự thật sao?"
"Là thật."
"Thích bao nhiêu?"
"Tôi....Tôi hận không thể đưa hết tất cả cho cậu ấy. Tôi thích cậu ấy, thích hơn cả mọi thứ trên thế giới này."
"A. Xem ra anh thật sự rất thích anh ấy."
Dường như Tiểu Mỹ có hơi khiếp sợ.
"Nhưng nếu anh thật sự thích Tiểu Lộc ca ca như vậy, tại sao anh muốn ép chết anh ấy? Anh có biết không, vốn dĩ mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh ấy. Nhưng mà hiện tại, đã rất lâu rồi em chưa gặp Tiểu Lộc ca ca....Mẹ nói, anh ấy đã chết, sẽ không quay lại nữa!"
"Tôi...."
Ninh Trí Viễn không biết nói gì, hắn cúi đầu trầm mặc một lát, lại thấy trong mắt Tiểu Mỹ bắt đầu dâng lên nước mắt. Hắn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Tiểu Mỹ.
"Thật xin lỗi. Có phải em rất nhớ cậu ấy hay không?"
Sợ hãi.
Tiểu Mỹ chu miệng lên, dùng sức gật gật đầu. Nước mắt chảy xuống theo gương mặt.
"Cậu ấy không chết. Có lẽ cậu ấy sẽ trở về. Chỉ là cậu ấy không muốn gặp tôi."
"Vậy anh ấy sẽ còn tới tìm Tiểu Mỹ sao...."
"Đương nhiên. Em tốt như vậy, em không giống tôi. Nếu cậu ấy trở về, nhất định sẽ đặc biệt tới thăm em. Nhìn thấy em, cậu ấy sẽ rất vui. Cậu ấy càng sẽ không quay người rời đi. Cậu ấy cũng tuyệt đối không làm không quen biết em, làm bộ tất cả giữa hai người chưa từng tồn tại...."
Cười khổ một tiếng, Ninh Trí Viễn nắm lấy tay Tiểu Mỹ.
"Tiểu Mỹ, nếu cậu ấy thật sự tới tìm em, em không cần nói cho cậu ấy tôi đã từng đã tới đây. Được không?"
"Vì sao?"
"Cậu ấy rất chán ghét tôi, cậu ấy hận tôi. Chỉ có tôi không ở đây, cậu ấy mới có thể vui vẻ."
"Là bởi vì anh quá hung sao?"
"Nhưng mẹ em cũng rất hung mà, Tiểu Lộc ca ca chưa từng nói không thích bà. Tại sao anh biết Tiểu Lộc ca ca không thích nhìn thấy anh?"
"Tôi.....Tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu ấy. Tôi là người xấu."
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì"
"Anh làm chuyện xấu, vậy anh đã xin lỗi anh ấy chưa?"
"Mẹ nói, làm chuyện xấu không được hoảng. Trước tiên phải nói thật xin lỗi, sau đó sửa lỗi. Sau đó mới suy nghĩ người ta có nguyện ý tha thứ cho anh không. Nếu không, anh cũng không sửa sai, càng không xin lỗi, nói tại sao người ta phải tha thứ cho anh chứ? Biết sai không sửa là đứa trẻ hư, đứa trẻ hư đương nhiên người ta sẽ không tha thứ cho anh! Nhưng cái cũng không nhất định là người ta không thích anh, là không thích anh làm chuyện xấu đó!"
Ninh Trí Viễn ngây ngẩn cả người. Tiểu Mỹ cau mày nhìn hắn, đột nhiên móc một cái khăn tay nhỏ từ trong túi ra.
"Còn có, trên đầu anh rất dơ, còn có rất nhiều máu. Anh mau lau một chút. Mẹ còn nói, trẻ con không thể lôi thôi, nếu không sẽ không ai thích anh. Đặc biệt là chúng ta rất nghèo, càng là sống qua những ngày khó khăn càng không thể lôi thôi, phải sạch sẽ cố lấy sức mạnh, mới sẽ không khiến người ta khinh thường. Lần đầu tiên Tiểu Lộc ca ca đến đây cũng là lôi thôi lếch thếch, trên người có rất nhiều lá cải và đồ dơ. Em cũng cho anh ấy cái khăn tay nhỏ này, đưa anh ấy về. Anh ấy tắm rửa một chút là trở nên đẹp trai hơn rất nhiều, mẹ con em đều thích anh ấy. Anh nhìn anh xem.....Hay là anh cũng trở về tắm rửa đi. Nói không chừng Tiểu Lộc ca ca lại nhìn đến anh, cũng sẽ thích anh."
Ninh Trí Viễn nhận cái khăn tay kia, nắm chặt ở lòng bàn tay. Khăn tay đã cũ, vải bông trắng cũng đã xù lên, con thỏ thêu chỉ màu hồng nhạt cũng đã sứt ra.
Giọng nói Ninh Trí Viễn nghẹn lại, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ở trên khăn tay.
"Vô dụng.....Tôi có như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không thích tôi. Cậu ấy sẽ không gặp lại tôi, tôi đã......"
"Cho nên em mới kêu anh rửa sạch sẽ, sau đó sửa lại sai lầm mà! Cũng nói cho anh,
mẹ em dặn là làm xong chuyện của chính mình đi, sau đó hãy nghĩ ngưòi ta có thích hay không, tha thứ hay không! Anh thật là.....Em là con nít em cũng hiểu điều này, tại sao anh nghe không hiểu chứ!"
Tiếng nói rõ ràng mang theo non nớt "hận không rèn sắt thành thép", Ninh Trí Viễn sửng sốt một lát mới ngẩng đầu.
"Nhưng mà tôi......"
Nhưng mà lực chú ý của Tiểu Mỹ đã hoàn toàn không ở nơi này của hắn nữa. Lướt qua bả vai Ninh Trí Viễn, cô bé dùng sức trừng mắt nhìn đường cái phía đối diện.
Đôi mắt cô bé càng mở lớn hơn, miệng càng há thành hình tròn to. Cô bé nhướn người ra, bờ vai nho nhỏ thập thùng lên xuống, hiển nhiên là cực kỳ giật mình.
"Là...... Là Tiểu Lộc ca ca.....Anh ấy thật sự trở về thăm em......Mẹ, Tiểu Lộc ca ca trở về thăm con!!!"
Rốt cuộc, tiếng kêu sợ hãi kia phá nát yết hầu, xông lên tận trời. Cô bé đẩy Ninh Trí Viễn ra, hoan hô chạy về phía ven đường.
Nhà nghỉ nhỏ ầm một tiếng, Bình tỷ đẩy cửa ra lao tới, đỡ cửa đứng yên.
Biểu cảm trên mặt cô cũng giống Tiểu Mỹ, vừa mừng vừa sợ khó có thể tin, trợn trừng mắt, hàm răng siết chặt.
Ninh Trí Viễn bị Tiểu Mỹ ném ở phía sau. Hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình. Thịch, thịch, thịch, nặng nề mà gõ ngực hắn.
Cổ hắn cứng lại, chậm rãi quay đầu đi.
Lâm Lộc đoan đoan chính chính mà đứng ở ven đường. Trong tay cậu cầm theo một hộp bánh kem màu hồng phấn, áo gió bay phấp phới. Tóc cậu có hơi dài, dán ở bên lỗ tai. Tiểu Mỹ nhào vào trong lồng ngực cậu, đâm đâm thân mình về phía cậu một chút. Cậu cong eo, duỗi tay đi sờ tóc Tiểu Mỹ, nhẹ giọng nói gì đó với cô bé.
Trái tim ở lồng ngực Ninh Trí Viễn nhảy mạnh. Hô hấp càng ngày càng khó khăn. Hắn muốn kêu một tiếng "Tiểu Lộc", thế nhưng không kêu ra. Nhưng hắn có thể cảm giác được một tiếng "Tiểu Lộc" này đang đấu đá lung tung ở trong cổ họng.
Yết hầu hắn bốc hỏa. Cả người hắn đã bị thiêu cháy.
"Tiểu Lộc!"
Một giọng nữ hút thuốc khàn khàn kêu kên, Ninh Trí Viễn sửng sốt một chút, mới ý thức được đó là Bình tỷ.
Ninh Trí Viễn bất động, nhưng Bình tỷ lại có thể đi nhanh vượt qua, kề sát đứng lại trước mặt Lâm Lộc. Đôi mắt cô mở lớn, ánh mắt rung động, nhìn thẳng Lâm Lộc. Ước chừng là do ngâm mình ở trong nước mắt.
"Cậu đã trở về......Tiểu Lộc, cậu không có việc gì, cậu đã trở về! Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi......"
Bình tỷ càng thêm nghẹn ngào, lòng bàn tay dán sát vào sườn mặt của Lâm Lộc, chậm rãi vuốt ve. Trong lòng Ninh Trí Viễn căng thẳng, nhịn không được bước về phía trước một bước.
Hắn muốn nói cô đừng chạm vào cậu ấy, cậu ấy sợ người, cậu ấy sẽ không chịu nổi......Cậu ấy không thể chịu kích thích......Thân thể cậu ấy không tốt, cậu ấy bị bệnh!
Nhưng Lâm Lộc vươn tay đặt ở trên mua bàn tay của Bình tỷ. Bước chân của Ninh Trí Viễn lập tức dừng lại. Hắn nhìn thấy khóe mắt Lâm Lộc cũng đỏ lên, dán sát tay của Bình tỷ vào mặt mình.
"Tôi đã trở về, tôi không có việc gì. Xin lỗi, Bình tỷ, khiến chị lo lắng rồi."
- - Cậu ấy không có việc gì?
- - Có phải chỉ cần người tiếp cận cậu ấy không phải là mình, cậu ấy liền không có việc gì?
Rất nhiều ý niệm cùng nhau xoay chuyển trong đầu, ngược lại không thể nghĩ được gì. Ninh Trí Viễn nắm chặt nắm tay, cánh tay rũ xuống. Hắn trơ mắt nhìn Lâm Lộc, nhìn thấy Lâm Lộc thoáng nhìn về phía mình, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Nhưng Bình tỷ túm chặt cổ tay áo Lâm Lộc, kéo vào trong phòng. Tiểu Mỹ vẫn luôn ôm cánh tay Lâm Lộc, đương nhiên cũng đi theo.
Rất nhanh, trước nhà chỉ còn một mình Ninh Trí Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.