Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 153
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
03/11/2021
* Chương này tác giả không đặt tên.
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Khi Trang Thần đi rồi, Lâm Lộc mới run rẩy duỗi tay đến, mở túi da kia ra. Tay run lên, đồ vật bên trong rơi bụp bụp xuống đất.
Tất cả đều là vòng cổ.
Tất cả đều là chất liệu bằng da, còn có một chút là kim loại, mang theo một cái khóa cứng rắn. Ở phía bên trong còn có một vòng gai nhọn, rất nhiều đinh tán nhỏ nhỏ, hơn nữa đều mang theo một dòng chữ ô uế, Lâm Lộc chỉ nhìn thoáng ra cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
So với những cái này, từ "PUSSY" còn tốt hơn rất nhiều lần.
Rốt cuộc Trang Thần là người nào? Hắn muốn làm gì....Hắn thật sự không xem người khác là người sao?
Chỉ là những từ đó đều khiến Lâm Lộc muốn nôn ra.
Cuối cùng Lâm Lộc cũng cầm lên, là một cái có đinh tán kim loại ở bên trong. Nắm chặt trong tay cũng cảm thấy đau đớn, đinh tán để lại trong lòng bàn tay một chuỗi vệt đỏ.
Lâm Lộc có thể tưởng tượng được, nếu đeo thứ này lên cổ mềm thịt sẽ đau đến cỡ nào.
Nhưng nếu là cậu đeo mấy cái như là "Chó cái" "Dâm phụ" ở trên cổ, cậu sẽ đau đến chết mất.
Trong phòng không có gương. Vòng cổ kia rất chặt, cẳn bản là không mang lên được. Phòng vệ sinh không xa, nhưng mà thật sự muốn mặc bộ quần áo này, đi ra ngoài rêu rao sao?
Lâm Lộc do dự một chút, chỉ có thể phủ thêm một lớp áo của Trang Thần, bao chặt lấy mình lại. Cậu cúi đầu, cố nén mùi hương gay mũi trên chiếc áo này, che mặt mình ở trong cổ áo.
Sau đó cậu mở cửa ra. Lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu đi vào hành lang như mê cung của Kim Tiêu Túy.
..............
Đại sảnh buổi tiệc.
Ninh tổng, ngài đi đâu vậy?"
Mắt thấy Ninh Trí Viễn đứng dậy, chủ tịch Lý vội vàng hỏi một câu.
"Hay là thức ăn không hợp khẩu vị của ngài? Ninh tổng, thấy ngài không nay không có hứng thú, là tôi chuẩn bị không chu toàn sao?"
"Không có."
Ninh Trí Viễn quay đầu đi, nhàn nhạt nói một câu.
"Quá nhiều người, ra ngoài hít thở không khí."
Nghe hắn nói như vậy, chủ tịch Lý sửng sốt.
Cho dù Ninh tổng có buồn vui gì cũng thể hiện ra mặt, xuất hiện ở trước mặt công chúng đều thong dong. Hắn luôn lạnh nhạt mà cường đại, dường như không có nhược điểm gì, càng không có một tia mềm yếu.
Hắn thật giống như không có tình thù giống người bình thường. Nhưng hôm nay là làm sao vậy? Cái gì mà "quá nhiều người, ra ngoài hít thở không khí", cái này nói thẳng cũng chẳng khác gì "Hôm nay tâm tình tôi không tốt."
Ninh tổng cũng có lúc biến hóa cảm xúc như vậy sao? Quả thật là làm người ta không tưởng tượng được.
Kinh ngạc lại hoàn kinh ngạc, chủ tịch Lý đương nhiên không ngốc đến nỗi hỏi tại sao. Hắn chỉ ân cần kéo cửa ra giúp Ninh Trí Viễn, lại tiếp tục quay lại kính rượu với những người khác.
Bốn phía lại truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt như cũ.
Một mình Ninh Trí Viễn rời khỏi bữa tiệc. Đế giày đạp lên tấm thảm lông bằng nhung, không nghe được tiếng bước chân. Tiếng ồn ào náo động bị giấu ở phía sau cánh cửa, hắn đi vào hành lang yên tĩnh.
Đi xa một chút, Ninh Trí Viễn hoàn toàn không nghe thấy tiếng kính rượu nữa. Hắn tùy tiện ngừng ở giữa hành lang, châm một điếu thuốc.
Phía sau hắn, hành lang như mê cung của Kim Tiêu Túy kéo dài.
..............
Trong toilet, Lâm Lộc che cổ lại, hạ cong eo bên bồn rửa tay.
Vòng cổ quá ngắn. Chỉ là mang lên cũng áp bách yết hầu của cậu, làm cậu cảm thấy hít thở không thông. Càng không cần nói đến đinh tán cứng rắn bên trong vòng cổ, đè lên làn da trắng nõn kiều nộn của cậu.
Tuy rằng đinh tán không sắc bén, nhưng đâm vào da thịt vẫn rất đau. Huống chi nó còn chặt như vậy, khi hô hấp đinh tán lại đâm vào da thịt cậu từng đợt.
Lâm Lộc nâng đôi mắt lên, nhìn về phía chiếc gương đối diện —— Cứ như vậy một hồi, trên cổ cậu đã bị ma sát đến đỏ bừng.
Nhưng nếu là chọn những cái bằng da, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ý nghĩ này xuất hiện trong tâm trí Lâm Lộc, lại bị cậu hung hăng lắc đầu phủ định.
Không được......Những từ đó, quá bẩn. Cậu không chịu nổi.
Chữ viết trên vòng cổ này là "GIFT" —— Lễ vật. Tuy rằng vẫn làm cậu trở thành một món đồ như cũ, không xem cậu như một con người. Nhưng ít nhất, cấp độ vũ nhục lại nhẹ hơn rất nhiều......
Nhưng khi mang lên lại thật sự rất khó chịu.
Thiếu oxi khiến Lâm Lộc không nhịn được thở dốc, đứng cũng có hơi hoa mắt. Vốn dĩ đã thích ứng được một lúc. Nhưng trong phòng vệ sinh cũng không phải là nơi vắng người, ai biết sẽ có người xông tới hay không?
Lâm Lộc ổn định hơi thở, đỡ tường đi ra ngoài.
Lại ở bên cạnh hàng lang, cậu nhìn thấy Ninh Trí Viễn.
Rầm một tiếng, Lâm Lộc lui về phía sau một bước, tiếng sau lưng đụng vào cánh cửa vang lên. Vách tường hành lang ngăn chặn tầm mắt cậu, một khung cảnh cuối cùng dừng trong mắt cậu là Ninh Trí Viễn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía này.
—— Vì sao hắn lại ở chỗ này? Vì sao lại cố tình gặp trúng hắn!
Trong đầu Lâm Lộc trở nên hỗn loạn, cậu lảo đảo lui về phía sau vài bước, tựa vào bồn cầu. Không chút suy nghĩ, cậu run run cầm lấy nắm cửa, gắt gao khóa chặt lại, cuộn ở một góc nhà vệ sinh.
Hô hấp đứt quãng, trước mắt lại tối tăm —— Vòng cổ siết chặt, tim cậu đập nhanh như nổi trống, đã bắt đầu thiếu không khí. Nhưng Lâm Lộc bất chấp những điều này. Cậu dùng sức ôm lấy chính mình, mồ hôi lạnh băng toát ra ướt dính cả người. Đầu óc mơ màng hồ đồ, chỉ có một ý niệm:
Tại sai lại gặp hắn......
Tại sao lại cố tình gặp hắn!
Hắn có nhìn thấy mình không?
Hắn sẽ không thấy......Đúng, hắn sẽ không chú ý tới! Hắn còn chưa quay đầu lại, mình cũng đã trốn đi.....Người như hắn, trước nay trong mắt không có nửa hạt cát. Hắn sẽ không có khả năng đột nhiên chút ý tới một tên gia hỏa muốn chạy trốn, không muốn nhìn nhiều hơn một chút!
Đầu óc Lâm Lộc căng thẳng hỗn loạn, tuyệt vọng tự an ủi mình. Thần kinh cậu không chịu được lắc lắc đầu, run rẩy cắn móng tay. Mồ hôi lạnh theo tóc chảy đến mắt.
Ruốt cuộc trông cậy vào một tia hi vọng cuối cùng, lại bị tiếng bước chân đánh gãy. Giày da bước trên gạch, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng gần! Lâm Lộc cầu nguyện chỉ là Ninh Trí Viễn đi ngang qua nơi này, lập tức sẽ đi xa. Nhưng mà tiếng bước chân kia lại biến mất ở ngoài cửa.
Tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, đánh nát sự may mắn của Lâm Lộc.
Lâm Lộc cảm giác có một bàn tay to lớn bóp chặt trái tim cậu. Hắn không thở nổi.
Chiếc bật lửa kia của Ninh Trí Viễn là kim loại cao cấp được một chủ cửa hàng tự mình chế tạo. Âm thanh này Lâm Lộc đã nghe nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể nhận sai.
Là hắn tới.
Lâm Lộc che miệng, cuộn thân mình cứng đờ ở trên bồn cầu không dám động đậy.
"Lâm Lộc. "
Giọng nói trầm thấp vang lên ở ngoài cửa.
"Ra đây đi."
Lâm Lộc vẫn gắt gao che miệng như cũ, ngay xả thở dốc cũng không dám.
"Tôi kêu cậu ra đây, cậu không nghe thấy sao?"
Giọng nói của Ninh Trí Viễn đè thấp, mang theo vẻ không vui dày đặc.
"Ngày hôm qua ra sức khước từ, hôm nay lại chạy đến trước mặt tôi giương oai! Lâm Lộc, cậu đúng là càng ngày càng tùy hứng! Cậu cho rằng cậu là ai? Kim Tiêu Túy này là nơi như thế nào, loại ngưòi như cậu cũng có thể chạy loạn sao?"
Lâm Lộc vẫn không đáp lại. Cậu có thể nghe được Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn thở hắt ra, tiếng đập rầm rầm rầm vang lên.
"Được. Hôm nay tôi không có tâm tình so đo với cậu. Cậu nhanh đây, đừng lề mề nữa."
Rõ ràng cách một cánh cửa, cậu lại nhìn thấy rành mặt gương mặt của Ninh Trí Viễn trầm xuống, khóe miệng không kiên nhẫn. Bờ vai của hắn cương cứng. Hắn bắt đầu phát hỏa.
"Có nghe hay không? Lâm Lộc, tôi mặc kệ làm sao cậu biết được lịch trình của tôi, lại trà trộm vô Kim Tiêu Tuý như thế nào. Nhưng nơi này, đặc biệt là tầng này, không phải là nơi cậu có thể tùy tiện đi loạn! Giáo huấn lần trước cậu không học được sao? Cậu biết nước ở đây sâu bao nhiêu? Thế nhưng còn dám chạy loạn, đầu óc cậu hỏng rồi sao?"
Lại là im lặng.
Ngoài cửa, Ninh Trí Viễn vứt đầu mẩu thuốc lá, bắt đầu xắn tay áo lên. Hắn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, tính toán trực tiếp đá văng cửa.
Đúng lúc này, cậu nghe được giọng nói từ bên trong truyền đến.
Giọng nói của Lâm Lộc rất quái lạ, giống như bị ai bót chặt yết hầu. Cậu nói.
"Ninh tiên sinh, tại sao anh lại biết tôi tới tìm anh?"
Động tác Ninh Trí Viễn đang xắn tay áo đột nhiên ngừng lại. Hắn nghiêng đầu, giống như là nghe một giọng nói hoang đường, nhịn không được lộ ra ý cười khinh miệt.
"Cậu không tìm tôi? Nếu cậu không đến tìm tôi, còn có thể tìm ai?"
"Vì sao tôi nhất định phải tìm anh, mới có thể tới nơi này?"
Giọng nói Lâm Lộc đứt quãng, mang theo khí âm mơ hồ. Giống cậu bị siết chặt đến không chịu nổi.
"Ninh tiên sinh, anh sai rồi. Trên thế giới này ngoại trừ anh, còn có rất nhiều người và rất nhiều chuyện. Hôm nay tôi đến đây, chỉ là trùng hợp thuần túy, không liên quan gì đến anh. Không phải tôi vì tìm anh mới đến đây, càng không phải là vì cái gì mà lạt mềm buộc chặt mới tới nơi này. Giữa chúng ta không có quan hệ gì, đúng không? Vậy anh cũng đừng quản tôi."
"Trùng hợp? Ngày hôm qua ở Thiên Hương Lâu trùng hợp một lần, hôm nay lại ở Kim Tiêu Túy trùng hợp một lần nữa! Tôi sẽ tin cậu nói bậy sao? Lâm Lộc, trùng hợp của cậu cũng rất nhiều đấy!"
"Đúng vậy, nếu không sao có thể gọi là trùng hợp?"
Lâm Lộc cười vài tiếng, đột nhiên ho khan lên. Lúc sau, giọng nói của cậu cũng nghẹn lại.
"Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nghĩ kỹ. Ninh tiên sinh, anh khinh thường tôi, tôi cũng không xứng với anh. Trước kia đều là tôi sai, không nên si tâm vọng tưởng. Về sau, chúng ta thật sự không có quan hệ gì nữa. Tôi làm chuyện gì với ai, đều là lựa chọn của chính tôi —— Cho nên Ninh tiên sinh, ngài đi đi. Tôi tự ở chỗ này khá tôi, ngài không cần quan tâm tôi."
"Lâm Lộc! Cậu biết mình đang nói cái gì không?"
"Hiện tại đầu óc tôi rất tỉnh táo, hoàn toàn biết mình đang nói cái gì.
Hiện tại, tôi biết anh không thích tôi, biết tôi chỉ là một món đồ chơi, biết tôi là một tên phế vật, cũng biết anh đã chơi chán tôi từ lâu. Tôi còn biết, anh và mẹ tôi hợp mưu đoạt lấy xí nghiệp Lâm thị."
Im lặng vài giây. Lâm Lộc muốn kéo vòng cổ xuống, lại phát hiện mình làm không được. Thế nhưng đồ vật kia còn có một cái khóa tinh tế, không vặn ra được.
Nói không chừng Trang Thần kia muốn mình thở không nổi, không thể không cầu hắn cởi bỏ gông xiềng. Kẻ có tiền như bọn họ, vì sao thích bỡn cợt người khác như vậy? Từ thân thể, đến tâm hồn......
Lâm Lộc cười thảm. Mở không được thì không mở nữa. Cậu thở dốc, nhịn đau khổ thiếu không khí, nghẹn giọng nói tiếp.
"Phải, tôi là do anh dùng một tỷ mua về. Nhưng hiện tại anh đã lấy được Lâm thị, đúng hay không, Ninh tiên sinh?"
Đột nhiên, Lâm Lộc ho khan lên một trận. Giọng nói kia bị đè chặt yết hầu, nối thành những câu nói rời rạc, rồi lại nức nở hỗn loạn. Đấm nắm tay lên cửa, ván cửa đong đưa. Tiếng rít gào ngoài cửa của Ninh Trí Viễn truyền đến.
"Lâm Lộc, rốt cuộc cậu làm gì ở trong? Đi ra cho tôi! Hiện tại!"
"Không! Tôi không muốn gặp anh! Anh đã lấy được một tỷ bồi thường kia! Không phải chúng ta không ai nợ ai sao? Tôi không nợ anh, là tôi lấy một tỷ, nhưng không lấy một phân, đều cho Lâm gia! Hiện tại xí nghiệp Lâm gia cũng cho anh, anh kiếm được lời rồi, kiếm lời không chỉ là một tỷ! Vì thiếu anh một tỷ, ước mơ của tôi, việc học của tôi, suốt bảy năm tôi đều cho anh! Tôi biết anh căn bản chưa từng để ý, nhưng với tôi mà nói đại giới này rất cao anh biết không?
Ninh tiên sinh, anh đã lấy được tiền rồi, tôi không nợ anh! Không phải chơi chán rồi sao? Vậy buông tha tôi được không! Tôi chỉ là món đồ chơi, chỉ là rác rưởi, tôi cũng biết tôi quá mức phế vật, anh không sợ tôi qua tay anh sẽ làm bẩn tay chính mình sao? Anh có Bạch Vụ, muốn ai cũng có thể, tôi không xứng với anh, để mặc kệ tôi sống chết như thế nào được không? Đừng quản tôi nữa!"
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Khi Trang Thần đi rồi, Lâm Lộc mới run rẩy duỗi tay đến, mở túi da kia ra. Tay run lên, đồ vật bên trong rơi bụp bụp xuống đất.
Tất cả đều là vòng cổ.
Tất cả đều là chất liệu bằng da, còn có một chút là kim loại, mang theo một cái khóa cứng rắn. Ở phía bên trong còn có một vòng gai nhọn, rất nhiều đinh tán nhỏ nhỏ, hơn nữa đều mang theo một dòng chữ ô uế, Lâm Lộc chỉ nhìn thoáng ra cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
So với những cái này, từ "PUSSY" còn tốt hơn rất nhiều lần.
Rốt cuộc Trang Thần là người nào? Hắn muốn làm gì....Hắn thật sự không xem người khác là người sao?
Chỉ là những từ đó đều khiến Lâm Lộc muốn nôn ra.
Cuối cùng Lâm Lộc cũng cầm lên, là một cái có đinh tán kim loại ở bên trong. Nắm chặt trong tay cũng cảm thấy đau đớn, đinh tán để lại trong lòng bàn tay một chuỗi vệt đỏ.
Lâm Lộc có thể tưởng tượng được, nếu đeo thứ này lên cổ mềm thịt sẽ đau đến cỡ nào.
Nhưng nếu là cậu đeo mấy cái như là "Chó cái" "Dâm phụ" ở trên cổ, cậu sẽ đau đến chết mất.
Trong phòng không có gương. Vòng cổ kia rất chặt, cẳn bản là không mang lên được. Phòng vệ sinh không xa, nhưng mà thật sự muốn mặc bộ quần áo này, đi ra ngoài rêu rao sao?
Lâm Lộc do dự một chút, chỉ có thể phủ thêm một lớp áo của Trang Thần, bao chặt lấy mình lại. Cậu cúi đầu, cố nén mùi hương gay mũi trên chiếc áo này, che mặt mình ở trong cổ áo.
Sau đó cậu mở cửa ra. Lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu đi vào hành lang như mê cung của Kim Tiêu Túy.
..............
Đại sảnh buổi tiệc.
Ninh tổng, ngài đi đâu vậy?"
Mắt thấy Ninh Trí Viễn đứng dậy, chủ tịch Lý vội vàng hỏi một câu.
"Hay là thức ăn không hợp khẩu vị của ngài? Ninh tổng, thấy ngài không nay không có hứng thú, là tôi chuẩn bị không chu toàn sao?"
"Không có."
Ninh Trí Viễn quay đầu đi, nhàn nhạt nói một câu.
"Quá nhiều người, ra ngoài hít thở không khí."
Nghe hắn nói như vậy, chủ tịch Lý sửng sốt.
Cho dù Ninh tổng có buồn vui gì cũng thể hiện ra mặt, xuất hiện ở trước mặt công chúng đều thong dong. Hắn luôn lạnh nhạt mà cường đại, dường như không có nhược điểm gì, càng không có một tia mềm yếu.
Hắn thật giống như không có tình thù giống người bình thường. Nhưng hôm nay là làm sao vậy? Cái gì mà "quá nhiều người, ra ngoài hít thở không khí", cái này nói thẳng cũng chẳng khác gì "Hôm nay tâm tình tôi không tốt."
Ninh tổng cũng có lúc biến hóa cảm xúc như vậy sao? Quả thật là làm người ta không tưởng tượng được.
Kinh ngạc lại hoàn kinh ngạc, chủ tịch Lý đương nhiên không ngốc đến nỗi hỏi tại sao. Hắn chỉ ân cần kéo cửa ra giúp Ninh Trí Viễn, lại tiếp tục quay lại kính rượu với những người khác.
Bốn phía lại truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt như cũ.
Một mình Ninh Trí Viễn rời khỏi bữa tiệc. Đế giày đạp lên tấm thảm lông bằng nhung, không nghe được tiếng bước chân. Tiếng ồn ào náo động bị giấu ở phía sau cánh cửa, hắn đi vào hành lang yên tĩnh.
Đi xa một chút, Ninh Trí Viễn hoàn toàn không nghe thấy tiếng kính rượu nữa. Hắn tùy tiện ngừng ở giữa hành lang, châm một điếu thuốc.
Phía sau hắn, hành lang như mê cung của Kim Tiêu Túy kéo dài.
..............
Trong toilet, Lâm Lộc che cổ lại, hạ cong eo bên bồn rửa tay.
Vòng cổ quá ngắn. Chỉ là mang lên cũng áp bách yết hầu của cậu, làm cậu cảm thấy hít thở không thông. Càng không cần nói đến đinh tán cứng rắn bên trong vòng cổ, đè lên làn da trắng nõn kiều nộn của cậu.
Tuy rằng đinh tán không sắc bén, nhưng đâm vào da thịt vẫn rất đau. Huống chi nó còn chặt như vậy, khi hô hấp đinh tán lại đâm vào da thịt cậu từng đợt.
Lâm Lộc nâng đôi mắt lên, nhìn về phía chiếc gương đối diện —— Cứ như vậy một hồi, trên cổ cậu đã bị ma sát đến đỏ bừng.
Nhưng nếu là chọn những cái bằng da, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ý nghĩ này xuất hiện trong tâm trí Lâm Lộc, lại bị cậu hung hăng lắc đầu phủ định.
Không được......Những từ đó, quá bẩn. Cậu không chịu nổi.
Chữ viết trên vòng cổ này là "GIFT" —— Lễ vật. Tuy rằng vẫn làm cậu trở thành một món đồ như cũ, không xem cậu như một con người. Nhưng ít nhất, cấp độ vũ nhục lại nhẹ hơn rất nhiều......
Nhưng khi mang lên lại thật sự rất khó chịu.
Thiếu oxi khiến Lâm Lộc không nhịn được thở dốc, đứng cũng có hơi hoa mắt. Vốn dĩ đã thích ứng được một lúc. Nhưng trong phòng vệ sinh cũng không phải là nơi vắng người, ai biết sẽ có người xông tới hay không?
Lâm Lộc ổn định hơi thở, đỡ tường đi ra ngoài.
Lại ở bên cạnh hàng lang, cậu nhìn thấy Ninh Trí Viễn.
Rầm một tiếng, Lâm Lộc lui về phía sau một bước, tiếng sau lưng đụng vào cánh cửa vang lên. Vách tường hành lang ngăn chặn tầm mắt cậu, một khung cảnh cuối cùng dừng trong mắt cậu là Ninh Trí Viễn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía này.
—— Vì sao hắn lại ở chỗ này? Vì sao lại cố tình gặp trúng hắn!
Trong đầu Lâm Lộc trở nên hỗn loạn, cậu lảo đảo lui về phía sau vài bước, tựa vào bồn cầu. Không chút suy nghĩ, cậu run run cầm lấy nắm cửa, gắt gao khóa chặt lại, cuộn ở một góc nhà vệ sinh.
Hô hấp đứt quãng, trước mắt lại tối tăm —— Vòng cổ siết chặt, tim cậu đập nhanh như nổi trống, đã bắt đầu thiếu không khí. Nhưng Lâm Lộc bất chấp những điều này. Cậu dùng sức ôm lấy chính mình, mồ hôi lạnh băng toát ra ướt dính cả người. Đầu óc mơ màng hồ đồ, chỉ có một ý niệm:
Tại sai lại gặp hắn......
Tại sao lại cố tình gặp hắn!
Hắn có nhìn thấy mình không?
Hắn sẽ không thấy......Đúng, hắn sẽ không chú ý tới! Hắn còn chưa quay đầu lại, mình cũng đã trốn đi.....Người như hắn, trước nay trong mắt không có nửa hạt cát. Hắn sẽ không có khả năng đột nhiên chút ý tới một tên gia hỏa muốn chạy trốn, không muốn nhìn nhiều hơn một chút!
Đầu óc Lâm Lộc căng thẳng hỗn loạn, tuyệt vọng tự an ủi mình. Thần kinh cậu không chịu được lắc lắc đầu, run rẩy cắn móng tay. Mồ hôi lạnh theo tóc chảy đến mắt.
Ruốt cuộc trông cậy vào một tia hi vọng cuối cùng, lại bị tiếng bước chân đánh gãy. Giày da bước trên gạch, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng gần! Lâm Lộc cầu nguyện chỉ là Ninh Trí Viễn đi ngang qua nơi này, lập tức sẽ đi xa. Nhưng mà tiếng bước chân kia lại biến mất ở ngoài cửa.
Tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, đánh nát sự may mắn của Lâm Lộc.
Lâm Lộc cảm giác có một bàn tay to lớn bóp chặt trái tim cậu. Hắn không thở nổi.
Chiếc bật lửa kia của Ninh Trí Viễn là kim loại cao cấp được một chủ cửa hàng tự mình chế tạo. Âm thanh này Lâm Lộc đã nghe nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể nhận sai.
Là hắn tới.
Lâm Lộc che miệng, cuộn thân mình cứng đờ ở trên bồn cầu không dám động đậy.
"Lâm Lộc. "
Giọng nói trầm thấp vang lên ở ngoài cửa.
"Ra đây đi."
Lâm Lộc vẫn gắt gao che miệng như cũ, ngay xả thở dốc cũng không dám.
"Tôi kêu cậu ra đây, cậu không nghe thấy sao?"
Giọng nói của Ninh Trí Viễn đè thấp, mang theo vẻ không vui dày đặc.
"Ngày hôm qua ra sức khước từ, hôm nay lại chạy đến trước mặt tôi giương oai! Lâm Lộc, cậu đúng là càng ngày càng tùy hứng! Cậu cho rằng cậu là ai? Kim Tiêu Túy này là nơi như thế nào, loại ngưòi như cậu cũng có thể chạy loạn sao?"
Lâm Lộc vẫn không đáp lại. Cậu có thể nghe được Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn thở hắt ra, tiếng đập rầm rầm rầm vang lên.
"Được. Hôm nay tôi không có tâm tình so đo với cậu. Cậu nhanh đây, đừng lề mề nữa."
Rõ ràng cách một cánh cửa, cậu lại nhìn thấy rành mặt gương mặt của Ninh Trí Viễn trầm xuống, khóe miệng không kiên nhẫn. Bờ vai của hắn cương cứng. Hắn bắt đầu phát hỏa.
"Có nghe hay không? Lâm Lộc, tôi mặc kệ làm sao cậu biết được lịch trình của tôi, lại trà trộm vô Kim Tiêu Tuý như thế nào. Nhưng nơi này, đặc biệt là tầng này, không phải là nơi cậu có thể tùy tiện đi loạn! Giáo huấn lần trước cậu không học được sao? Cậu biết nước ở đây sâu bao nhiêu? Thế nhưng còn dám chạy loạn, đầu óc cậu hỏng rồi sao?"
Lại là im lặng.
Ngoài cửa, Ninh Trí Viễn vứt đầu mẩu thuốc lá, bắt đầu xắn tay áo lên. Hắn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, tính toán trực tiếp đá văng cửa.
Đúng lúc này, cậu nghe được giọng nói từ bên trong truyền đến.
Giọng nói của Lâm Lộc rất quái lạ, giống như bị ai bót chặt yết hầu. Cậu nói.
"Ninh tiên sinh, tại sao anh lại biết tôi tới tìm anh?"
Động tác Ninh Trí Viễn đang xắn tay áo đột nhiên ngừng lại. Hắn nghiêng đầu, giống như là nghe một giọng nói hoang đường, nhịn không được lộ ra ý cười khinh miệt.
"Cậu không tìm tôi? Nếu cậu không đến tìm tôi, còn có thể tìm ai?"
"Vì sao tôi nhất định phải tìm anh, mới có thể tới nơi này?"
Giọng nói Lâm Lộc đứt quãng, mang theo khí âm mơ hồ. Giống cậu bị siết chặt đến không chịu nổi.
"Ninh tiên sinh, anh sai rồi. Trên thế giới này ngoại trừ anh, còn có rất nhiều người và rất nhiều chuyện. Hôm nay tôi đến đây, chỉ là trùng hợp thuần túy, không liên quan gì đến anh. Không phải tôi vì tìm anh mới đến đây, càng không phải là vì cái gì mà lạt mềm buộc chặt mới tới nơi này. Giữa chúng ta không có quan hệ gì, đúng không? Vậy anh cũng đừng quản tôi."
"Trùng hợp? Ngày hôm qua ở Thiên Hương Lâu trùng hợp một lần, hôm nay lại ở Kim Tiêu Túy trùng hợp một lần nữa! Tôi sẽ tin cậu nói bậy sao? Lâm Lộc, trùng hợp của cậu cũng rất nhiều đấy!"
"Đúng vậy, nếu không sao có thể gọi là trùng hợp?"
Lâm Lộc cười vài tiếng, đột nhiên ho khan lên. Lúc sau, giọng nói của cậu cũng nghẹn lại.
"Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nghĩ kỹ. Ninh tiên sinh, anh khinh thường tôi, tôi cũng không xứng với anh. Trước kia đều là tôi sai, không nên si tâm vọng tưởng. Về sau, chúng ta thật sự không có quan hệ gì nữa. Tôi làm chuyện gì với ai, đều là lựa chọn của chính tôi —— Cho nên Ninh tiên sinh, ngài đi đi. Tôi tự ở chỗ này khá tôi, ngài không cần quan tâm tôi."
"Lâm Lộc! Cậu biết mình đang nói cái gì không?"
"Hiện tại đầu óc tôi rất tỉnh táo, hoàn toàn biết mình đang nói cái gì.
Hiện tại, tôi biết anh không thích tôi, biết tôi chỉ là một món đồ chơi, biết tôi là một tên phế vật, cũng biết anh đã chơi chán tôi từ lâu. Tôi còn biết, anh và mẹ tôi hợp mưu đoạt lấy xí nghiệp Lâm thị."
Im lặng vài giây. Lâm Lộc muốn kéo vòng cổ xuống, lại phát hiện mình làm không được. Thế nhưng đồ vật kia còn có một cái khóa tinh tế, không vặn ra được.
Nói không chừng Trang Thần kia muốn mình thở không nổi, không thể không cầu hắn cởi bỏ gông xiềng. Kẻ có tiền như bọn họ, vì sao thích bỡn cợt người khác như vậy? Từ thân thể, đến tâm hồn......
Lâm Lộc cười thảm. Mở không được thì không mở nữa. Cậu thở dốc, nhịn đau khổ thiếu không khí, nghẹn giọng nói tiếp.
"Phải, tôi là do anh dùng một tỷ mua về. Nhưng hiện tại anh đã lấy được Lâm thị, đúng hay không, Ninh tiên sinh?"
Đột nhiên, Lâm Lộc ho khan lên một trận. Giọng nói kia bị đè chặt yết hầu, nối thành những câu nói rời rạc, rồi lại nức nở hỗn loạn. Đấm nắm tay lên cửa, ván cửa đong đưa. Tiếng rít gào ngoài cửa của Ninh Trí Viễn truyền đến.
"Lâm Lộc, rốt cuộc cậu làm gì ở trong? Đi ra cho tôi! Hiện tại!"
"Không! Tôi không muốn gặp anh! Anh đã lấy được một tỷ bồi thường kia! Không phải chúng ta không ai nợ ai sao? Tôi không nợ anh, là tôi lấy một tỷ, nhưng không lấy một phân, đều cho Lâm gia! Hiện tại xí nghiệp Lâm gia cũng cho anh, anh kiếm được lời rồi, kiếm lời không chỉ là một tỷ! Vì thiếu anh một tỷ, ước mơ của tôi, việc học của tôi, suốt bảy năm tôi đều cho anh! Tôi biết anh căn bản chưa từng để ý, nhưng với tôi mà nói đại giới này rất cao anh biết không?
Ninh tiên sinh, anh đã lấy được tiền rồi, tôi không nợ anh! Không phải chơi chán rồi sao? Vậy buông tha tôi được không! Tôi chỉ là món đồ chơi, chỉ là rác rưởi, tôi cũng biết tôi quá mức phế vật, anh không sợ tôi qua tay anh sẽ làm bẩn tay chính mình sao? Anh có Bạch Vụ, muốn ai cũng có thể, tôi không xứng với anh, để mặc kệ tôi sống chết như thế nào được không? Đừng quản tôi nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.