Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 156
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
03/11/2021
* Chương này tác giả không đặt tên
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Bỏ tay ra. Sau đó cút."
"Ặc..."
Đây là thật sự không cho một chút mặt mũi nào. Ánh mắt Trang Thần tối sầm lại. Nhưng hắn vẫn trông vào Ninh Trí Viễn lên tiếng cứu việc kinh doanh nhà cái của hắn, quả quyết không dám nhăn mặt.
Lại không nghĩ rằng, trong lúc suy nghĩ giằng co hắn lại quét mắt nhìn về phía người đang nằm trên đất một cái.
Hửm?
Hắn nhớ rõ, khi ở trong ô tô, Lâm Lộc bị hắn cố ý đẩy ngã, té ở trong xe. Để lại một vết thương ở cẳng chân.
Giờ phút này tuy rằng người trên mặt đất đã bị che khuất hơn phân nửa thân mình, nhưng cẳng chân vẫn lộ ra bên ngoài. Vết thương kia, tại sao lại quen mắt như vậy....
Đôi mắt Trang Thần nhíu lại. Hắn cười, thu tay lại lui về phía sau một bước.
"Ninh tổng, hà tất phải cự tuyệt với người ở ngoài vạn dặm như vậy? Nói không chừng, chúng ta còn có chung một sở thích."
"Kêu ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?"
"Ninh tổng, người phía sau ngài, hai chân của cậu ta thật sự không tồi. Đặc biệt là vết thương trên đó....Thật là đẹp. Mỹ nhân nên mang theo vết thương đầy người, xanh tím sưng hồng lên tựa như đóa hoa nở trên da thịt trắng tuyết, đúng không? Thể xác mỹ nhân và vết thương tinh thần, thật sự là cảnh đẹp như vẽ. Mà người như Ninh tổng của chúng ta, nên là nghệ thuật gia cầm bút vẽ trong tay. Để trên người bọn hắn nở rộ phong cảnh mỹ lệ như vậy, chính là trách nhiệm của chúng ta. Không phải sao, Ninh tổng?"
Ánh mắt Ninh Trí Viễn thay đổi. Hắn nhìn Trang Thần chằm chằm, tràn đầy lạnh lẽo. Nhưng Trang Thần lại cong môi cười.
"Ninh tổng, ngài yên tâm. Tôi biết bên ngoài đối với nghệ thuật gia như chúng ta, cũng mang theo chút thành kiến. Nhưng tôi thật sự không có gì, rất nhiều người đều biết tôi yêu thích. Nhưng Ninh tổng ngài và vinh dự tập đoàn Ninh thị, cũng không nên nhận lấy những đồn đãi vớ vẩn này. Ninh tổng, ngài thật sự thích tiểu ** này đi? Ở nhà vệ sinh công cộng cũng muốn trực tiếp làm cậu ta, đúng là kích thích.
Ninh tổng, nói cũng khéo. Tiểu ** này là hôm nay tôi mới mua, tiêu tám mươi vạn đó. Dáng người và khuôn mặt thật sự không tồi. Ninh tổng, nếu là ngài thích, đêm nay tôi sẽ nhường cậu ta cho ngài. Dụng cụ tôi đều có đủ, ngài tùy ý ngắm cảnh. Chỉ cần không lộng chết cậu ta, ngài có thể chơi đến tận hứng! Ý ngài như thế nào?
Hắn cười đến càn rỡ, còn tự cho là mình đã chọc trúng uy hiếp của Ninh Trí Viễn. Loại yêu thích này, xác thật không thể rêu rao ra bên ngoài, cho dù là tổng tài Ninh thị thanh danh hiển hách cũng vậy.
Không, nói cho chính xác hơn, càng là loại công ty tiếng ngợp trời như Ninh thị, càng sợ làm ra loại gièm pha này! Đến lúc đó truyền thông chen chúc, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, đó chính là chuyện thương gân động cốt!
Bị hắn bắt được nhược điểm như vậy, chẳng lẽ Ninh Trí Viễn vẫn không chịu dẫn hắn nhập cục? Dù sao cũng là kiếm tiền, ngay cả những xí nghiệp có quy mô nhỏ trung bình cũng có thể mang theo, nhà cái trăm năm có gì kém chứ! Đúng không?
Bàn tính của hắn được như ý nguyện kêu vang bành bạch. Trong lòng tràn đầy suy nghĩ Ninh Trí Viễn nhất định sẽ chịu thôi.
Lại không nghĩ rằng, Ninh Viễn lại như một con sói đầu đàn bị xâm nhập lãnh địa, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người!
"Làm cậu ta? Ngươi muốn làm ai? Ngươi mẹ nó.....Ta ở đây làm ngươi trước!"
Một tiếng mắng, Ninh Trí Viễn đứng lên, kéo âu phục vứt trên mặt đất, vừa lúc che khuất đôi chân lõa lồ lộ ra bên ngoài của Lâm Lộc. Sau đó một tay hắn tháo cà vạt ra, một tay kia trực tiếp xách cổ áo Trang Thần lên, đè ở trên gương!
Lần này dùng sức quá tàn nhẫn, gương bị đập cho nứt tung như mạng nhện. Tựa hồ Ninh Trí Viễn muốn bóp chết Trang Thần, trên tay càng ngày càng dùng sức, gân xanh nổi lên mu bàn tay uốn lượn.
"Vừa rồi ngươi nói cái gì? Hả?"
"......"
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
"......"
"Ngươi nói ai là ngươi mua tới **, không cần lộng chết cậu ta cứ liền tùy tiện chơi đến tận hứng?"
Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt Ninh Trí Viễn đỏ đậm, lạnh giọng rít gào.
"Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, người nằm dưới mặt đất chính là ai! Ngươi là thứ gì! Chơi cậu ta, ngươi cũng xứng?"
"Như thế nào......Lại không xứng?"
Cổ Trang Thần bị siết lại, thế nhưng còn có thể cười đứt quãng. Giọng hắn khàn khàn ho khan, cố sức phun ra một câu.
"Ninh tổng, ngài kích động......Cái gì? Loại mặt hàng này...... Ha......Ha ha......Hay là, hay là cũng giống tên em trai......Em trai ngu ngốc của tôi......Thật lòng, khụ khụ khụ......Thật lòng với kỹ nữ này?"
Ninh Trí Viễn hung hăng đè mặt Trang Thần lên trên gương. Vốn dĩ gương đã vỡ vụn hơn một nửa lần này lại càng bị chia năm xẻ bảy, mảnh kính vỡ rơi bụp bụp xuống đất.
"Hô hô......Ninh tổng, ngài còn nói không phải sao? Vật nhỏ trên mặt đất này, thật sự con mẹ nó lợi hại! Lúc trước......Em trai tôi bởi vì cậu ta đột nhiên giải nghệ, mới đi xa tha hương! Ha ha, tôi còn tưởng là nhân vật khó lường nào? Nhưng còn bây giờ thì sao?
Không phải là quỳ trên mặt đất cầu tôi muốn cậu ta sao! Chỉ vì tám mươi vạn hèn mọn, lại nguyện ý bán cho tôi......Ninh tổng, ngài cũng bị cậu ta mê đến thất điên bát đảo? Ha ha ha ha, ngài thích, tôi nhường cho ngài là được......Còn không phải là tám mươi vạn thôi sao! Tiền tôi đều cho cậu ta! Ninh tổng ngài tùy tiện chơi......Chơi tận hứng......"
Tựa hồ mới vừa rồi áp xuống cảm giác say nảy đến lên não, giờ đây Trang Thần nói chuyện đứt quãng, không có logic.
"Ninh tổng, sắc mặt ngài rất khó coi đấy......Ha ha a ha! Ngài không thật sự si mê cậu ta chứ? Giống đứa em trai kia của tôi? Người nghèo, chính là tiện! Đây là tên tiện nhân! Cho mặt mũi cũng không cần, không cho cậu ta mặt mũi liền quỳ xuống cầu ngài......Ha ha ha, tôi cũng đã thử qua, còn không phải muốn tiền sao? Ninh tổng thích? Tám mươi vạn cũng không đắt, Ninh tổng thích, thì nhường cho ngài......Phốc ô!"
Một quyền hung hăng nện ở trên mặt Trang Thần, mắt thường cũng có thể thấy bên má hõm sâu xuống, máu trộn lẫn với nước miếng, một cái răng cửa bay ra. Máu mũi đỏ tươi trong mũi Trang Thần chảy ra, chật vật mở to hai mắt.
"Ninh Trí Viễn, ngươi điên rồi! Ngươi động thủ với ta? Chúng ta là người tầng lớp nào, cùng lắm cậu ta chỉ là một tiện nhân ở xóm nghèo!"
"Cút. Nếu không, ta đánh nát xương ngươi."
"Ninh Trí Viễn! Đừng cho là ta kính ngươi ba phần, ngươi liền dám đối với ta như vậy! Ninh thị các người nhà lớn nghiệp lớn, nhà cái bọn ta cũng không phải ăn chay......"
"Còn chưa cút?"
Ninh Trí Viễn đột nhiên xoay đầu, đôi mắt đỏ bừng **.
"Nếu còn nói nhảm thêm một câu, ta sẽ khiến cho nhà cái không ăn chay kia của ngươi, hoàn toàn biến mất khỏi lãnh thổ của đế quốc! Ngươi cũng có thể tự mình đi xóm nghèo, nếm thử mùi vị làm tiện nhân!"
Trang Thần há miệng thở dốc, thế nhưng không thể nói ra lời.
Nếu là người khác dám khiêu khích hắn như vậy, hắn sẽ phun nước miếng lên mặt đối phương ngay lập tức, để hắn biết thế nào gọi là vọng tộc trăm năm, cành lá tốt tươi.
Nhưng đối phương là Ninh Trí Viễn.
Ánh mắt của Ninh Trí Viễn nói cho Trang Thần, những lời này, không phải hắn chỉ nói cho có.
Hắn nghiêm túc. Hơn nữa, hắn thật sự làm được.
Âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, Trang Thần thật sự không dám nói thêm một câu nào. Hắn lay động một chút, lui về phía sau một bước. Mắt thấy muốn đi, hắn rất tự nhiên lấy chiếc áo khoác trên người Lâm Lộc.
"Ô ặc!"
Lại không nghĩ rằng, ngón tay không còn nắm chặt vạt áo hắn nữa, đế giày da của Ninh Trí Viễn trực tiếp dẫm lên mu bàn tay hắn, hung hăng ở nghiền ở trên đầu ngón tay.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ninh tổng, đây là áo khoác của tôi......"
Trang Thần đau đến hai bên thái dương đổ mồ hôi, run run rẩy rẩy biện giải. Đây là áo khoác của hắn, trên người hắn chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng. Bên ngoài lạnh như vậy, đương nhiên hắn muốn mặc áo khoác về nhà, chẳng lẽ muốn lạnh cóng trở về sao?
Có phải Ninh Trí Viễn thật sự điên rồi không, ngay cả hắn mặc quần áo của mình cũng quản?
Trang Thần nghiến răng nghiến lợi, lại không dám biểu lộ ra ngoài. Lời uy hiếp mới vừa rồi muốn nhổ toàn bộ thế lực gia tộc hắn còn vang bên tai, hắn không dám đường đột, chỉ có thể cẩn thận nâng mắt lên nhìn sắc mặt Ninh Trí Viễn.
"Áo khoác của ngươi?"
Trong giọng nói của Ninh Trí Viễn lại tràn đầy kinh ngạc. Hắn lại truy vấn một câu.
"Ngươi nói đi, áo khoác mặc trên người cậu ta là của ngươi"
"Đúng vậy, đây là áo khoác của tôi."
Không rõ nội tình, Trang Thần lại trả lời đến hơi do dự.
"Nếu là Ninh tổng không vui, tôi có thể không lấy...... "
"Lấy đi."
Nâng lên chân, Ninh Trí Viễn lùi về phía sau một bước. Hắn vẫn nhìn chằm chằm chiếc áo khoác trên mặt đất như cũ. Nhưng biểu tình trên mặt hắn lại phảng phất như nhìn thứ đồ dơ gì. Chán ghét và khinh bỉ, ngay cả Trang Thần cũng cảm giác được điều ấy.
Nhưng Trang Thần không dám nói nhiều. Nhanh chóng cầm áo khoác lên, cũng không quay đầu lại thoát khỏi ánh đèn chói lóa mắt này.
Lâm Lộc vốn đang nằm dưới lớp vải mềm ấm áp, chợt bị bại lộ ở trong không khí. Quanh thân nổi lên một tầng gà da, ánh đền trần chói lóa chiếu đến hai mắt, cậu nhíu nhíu mày, khóe mắt ướt ướt.
Chịu đựng ánh sáng trợn to mắt, lại nhìn thấy Ninh Trí Viễn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn cậu chằm chằm. Người đàn ông cao lớn mà trầm mặc, khi cúi đầu đưa lưng về phía đèn trần. Ánh sáng chói mắt bị bóng dáng hắn che khuất hơn phân nửa, thân ảnh của hắn như là một ngọn núi, nặng trĩu áp xuống dưới. Ánh mắt ẩn ở giữa hốc mắt thâm thúy, lại hình thành ám ảnh kích động.
Trong lòng Lâm Lộc như có tảng đá rơi xuống. Lông tơ dựng lên, dự cảm xấu dọc theo sau lưng bò lên phía trên.
Cậu há miệng thở dốc, muốn mở miệng, lại bị người dùng sức dẫm lên gương mặt.
Giày thủ công bằng da được chế tác điêu luyện tinh tế, mũi giày rắn chắc cứng rắn hung hăng đạp lên bên má mềm thịt của Lâm Lộc.
Lâm Lộc không nói nên lời, bị dẫm đến quay đầu đi. Nước mắt cậu chảy dọc theo mũi qua, làm ướt thái dương.
Gạch men sứ rất lạnh, máu cũng lạnh. Nước mắt tuy ấm nhưng cũng rất nhanh chóng trở nên lạnh băng.
Lâm Lộc cắn đầu lưỡi. Máu trào ra, miệng đầy vị rỉ sắt len lỏi vào từng kẽ răng. Nuốt xuống từng ngụm, thật giống như nuốt nước mắt. Lúc này đây, rốt cuộc cậu cũng học được, như thế nào mới có thể không khóc ra tiếng.
Cũng không yêu cầu tha.
Càng không được lòng mang hy vọng.
Chỉ cần không hề thích cậu, càng không cần ôm lấy chờ mong. Như vậy cho dù có bị dẫm lên mặt, cũng sẽ không cảm thấy khổ sở.
"Tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi, chiếc áo khoác kia là chuyện như thế nào."
Mình bị đạp dưới chân, giọng nói của Ninh Trí Viễn từ phía trên truyền đến. Khoảng cách quá xa lại càng có vẻ không chân thật, tựa như một vị thần trên đám mây, vênh váo tự đắc phát ra mệnh lệnh với kẻ ti tiện dính đầy bùn đất dưới lòng bàn chân.
Lâm Lộc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Hoang đường cỡ nào chính. Cậu cũng là con người. Mà Ninh Trí Viễn, hắn cao quý, cũng không phải chỉ là con người sao?
Cho nên hắn dựa vào cái gì mà đạp cậu dưới chân như lẽ thường tình như vậy, một lần lại một lần hung hăng tổn thương câuh?
"Buông tôi ra."
"Tôi đang hỏi cậu chuyện áo khoác."
"Ninh tiên sinh, mời ngài buông tôi ra."
Giọng nói khàn khàn, lại rất kiên định. Nhưng Ninh Trí Viễn đương nhiên không nghe, ngược lại còn dùng thêm sức lực.
"Cậu là đang ra lệnh cho tôi? Lâm Lộc, cậu còn biết mình là ai sao? Tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc cái áo khoác kia là như thế nào!"
Lâm Lộc cố sức ngước mắt lên, nhìn về phía Ninh Trí Viễn. Mặt hắn giống như ẩn giấu trong đám mây, không nhìn thấy biểu tình, càng nhìn không nhìn thấy trái tim của người đàn ông này.
Cậu thậm chí không biết, rốt cuộc người đàn ông này có trái tim hay không.
Thôi bỏ đi.
Cậu quá mệt mỏi.
Cho dù sẽ chọc hắn nổi trận lôi đình......Lâm Lộc cũng không còn có hứng thú, nói nửa câu hay một câu thật lòng thật dạ, cũng chỉ biến mình trở thành niềm vui cho hắn trêu đùa.
"Ngài chính là đến xem việc này?."
Lâm Lộc lộ ra vẻ tươi cười hư ảo. Mặt bị đế giày đè ép, cho nên này nụ cười này cũng rất khó xem. Nhưng Lâm Lộc không để bụng.
"Vừa rồi, không phải Trang Thần đã nói rõ với Ninh tiên sinh ngài sao?"
- - Tám mươi vạn. Tôi bán mình cho hắn.
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Bỏ tay ra. Sau đó cút."
"Ặc..."
Đây là thật sự không cho một chút mặt mũi nào. Ánh mắt Trang Thần tối sầm lại. Nhưng hắn vẫn trông vào Ninh Trí Viễn lên tiếng cứu việc kinh doanh nhà cái của hắn, quả quyết không dám nhăn mặt.
Lại không nghĩ rằng, trong lúc suy nghĩ giằng co hắn lại quét mắt nhìn về phía người đang nằm trên đất một cái.
Hửm?
Hắn nhớ rõ, khi ở trong ô tô, Lâm Lộc bị hắn cố ý đẩy ngã, té ở trong xe. Để lại một vết thương ở cẳng chân.
Giờ phút này tuy rằng người trên mặt đất đã bị che khuất hơn phân nửa thân mình, nhưng cẳng chân vẫn lộ ra bên ngoài. Vết thương kia, tại sao lại quen mắt như vậy....
Đôi mắt Trang Thần nhíu lại. Hắn cười, thu tay lại lui về phía sau một bước.
"Ninh tổng, hà tất phải cự tuyệt với người ở ngoài vạn dặm như vậy? Nói không chừng, chúng ta còn có chung một sở thích."
"Kêu ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?"
"Ninh tổng, người phía sau ngài, hai chân của cậu ta thật sự không tồi. Đặc biệt là vết thương trên đó....Thật là đẹp. Mỹ nhân nên mang theo vết thương đầy người, xanh tím sưng hồng lên tựa như đóa hoa nở trên da thịt trắng tuyết, đúng không? Thể xác mỹ nhân và vết thương tinh thần, thật sự là cảnh đẹp như vẽ. Mà người như Ninh tổng của chúng ta, nên là nghệ thuật gia cầm bút vẽ trong tay. Để trên người bọn hắn nở rộ phong cảnh mỹ lệ như vậy, chính là trách nhiệm của chúng ta. Không phải sao, Ninh tổng?"
Ánh mắt Ninh Trí Viễn thay đổi. Hắn nhìn Trang Thần chằm chằm, tràn đầy lạnh lẽo. Nhưng Trang Thần lại cong môi cười.
"Ninh tổng, ngài yên tâm. Tôi biết bên ngoài đối với nghệ thuật gia như chúng ta, cũng mang theo chút thành kiến. Nhưng tôi thật sự không có gì, rất nhiều người đều biết tôi yêu thích. Nhưng Ninh tổng ngài và vinh dự tập đoàn Ninh thị, cũng không nên nhận lấy những đồn đãi vớ vẩn này. Ninh tổng, ngài thật sự thích tiểu ** này đi? Ở nhà vệ sinh công cộng cũng muốn trực tiếp làm cậu ta, đúng là kích thích.
Ninh tổng, nói cũng khéo. Tiểu ** này là hôm nay tôi mới mua, tiêu tám mươi vạn đó. Dáng người và khuôn mặt thật sự không tồi. Ninh tổng, nếu là ngài thích, đêm nay tôi sẽ nhường cậu ta cho ngài. Dụng cụ tôi đều có đủ, ngài tùy ý ngắm cảnh. Chỉ cần không lộng chết cậu ta, ngài có thể chơi đến tận hứng! Ý ngài như thế nào?
Hắn cười đến càn rỡ, còn tự cho là mình đã chọc trúng uy hiếp của Ninh Trí Viễn. Loại yêu thích này, xác thật không thể rêu rao ra bên ngoài, cho dù là tổng tài Ninh thị thanh danh hiển hách cũng vậy.
Không, nói cho chính xác hơn, càng là loại công ty tiếng ngợp trời như Ninh thị, càng sợ làm ra loại gièm pha này! Đến lúc đó truyền thông chen chúc, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, đó chính là chuyện thương gân động cốt!
Bị hắn bắt được nhược điểm như vậy, chẳng lẽ Ninh Trí Viễn vẫn không chịu dẫn hắn nhập cục? Dù sao cũng là kiếm tiền, ngay cả những xí nghiệp có quy mô nhỏ trung bình cũng có thể mang theo, nhà cái trăm năm có gì kém chứ! Đúng không?
Bàn tính của hắn được như ý nguyện kêu vang bành bạch. Trong lòng tràn đầy suy nghĩ Ninh Trí Viễn nhất định sẽ chịu thôi.
Lại không nghĩ rằng, Ninh Viễn lại như một con sói đầu đàn bị xâm nhập lãnh địa, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người!
"Làm cậu ta? Ngươi muốn làm ai? Ngươi mẹ nó.....Ta ở đây làm ngươi trước!"
Một tiếng mắng, Ninh Trí Viễn đứng lên, kéo âu phục vứt trên mặt đất, vừa lúc che khuất đôi chân lõa lồ lộ ra bên ngoài của Lâm Lộc. Sau đó một tay hắn tháo cà vạt ra, một tay kia trực tiếp xách cổ áo Trang Thần lên, đè ở trên gương!
Lần này dùng sức quá tàn nhẫn, gương bị đập cho nứt tung như mạng nhện. Tựa hồ Ninh Trí Viễn muốn bóp chết Trang Thần, trên tay càng ngày càng dùng sức, gân xanh nổi lên mu bàn tay uốn lượn.
"Vừa rồi ngươi nói cái gì? Hả?"
"......"
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
"......"
"Ngươi nói ai là ngươi mua tới **, không cần lộng chết cậu ta cứ liền tùy tiện chơi đến tận hứng?"
Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt Ninh Trí Viễn đỏ đậm, lạnh giọng rít gào.
"Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, người nằm dưới mặt đất chính là ai! Ngươi là thứ gì! Chơi cậu ta, ngươi cũng xứng?"
"Như thế nào......Lại không xứng?"
Cổ Trang Thần bị siết lại, thế nhưng còn có thể cười đứt quãng. Giọng hắn khàn khàn ho khan, cố sức phun ra một câu.
"Ninh tổng, ngài kích động......Cái gì? Loại mặt hàng này...... Ha......Ha ha......Hay là, hay là cũng giống tên em trai......Em trai ngu ngốc của tôi......Thật lòng, khụ khụ khụ......Thật lòng với kỹ nữ này?"
Ninh Trí Viễn hung hăng đè mặt Trang Thần lên trên gương. Vốn dĩ gương đã vỡ vụn hơn một nửa lần này lại càng bị chia năm xẻ bảy, mảnh kính vỡ rơi bụp bụp xuống đất.
"Hô hô......Ninh tổng, ngài còn nói không phải sao? Vật nhỏ trên mặt đất này, thật sự con mẹ nó lợi hại! Lúc trước......Em trai tôi bởi vì cậu ta đột nhiên giải nghệ, mới đi xa tha hương! Ha ha, tôi còn tưởng là nhân vật khó lường nào? Nhưng còn bây giờ thì sao?
Không phải là quỳ trên mặt đất cầu tôi muốn cậu ta sao! Chỉ vì tám mươi vạn hèn mọn, lại nguyện ý bán cho tôi......Ninh tổng, ngài cũng bị cậu ta mê đến thất điên bát đảo? Ha ha ha ha, ngài thích, tôi nhường cho ngài là được......Còn không phải là tám mươi vạn thôi sao! Tiền tôi đều cho cậu ta! Ninh tổng ngài tùy tiện chơi......Chơi tận hứng......"
Tựa hồ mới vừa rồi áp xuống cảm giác say nảy đến lên não, giờ đây Trang Thần nói chuyện đứt quãng, không có logic.
"Ninh tổng, sắc mặt ngài rất khó coi đấy......Ha ha a ha! Ngài không thật sự si mê cậu ta chứ? Giống đứa em trai kia của tôi? Người nghèo, chính là tiện! Đây là tên tiện nhân! Cho mặt mũi cũng không cần, không cho cậu ta mặt mũi liền quỳ xuống cầu ngài......Ha ha ha, tôi cũng đã thử qua, còn không phải muốn tiền sao? Ninh tổng thích? Tám mươi vạn cũng không đắt, Ninh tổng thích, thì nhường cho ngài......Phốc ô!"
Một quyền hung hăng nện ở trên mặt Trang Thần, mắt thường cũng có thể thấy bên má hõm sâu xuống, máu trộn lẫn với nước miếng, một cái răng cửa bay ra. Máu mũi đỏ tươi trong mũi Trang Thần chảy ra, chật vật mở to hai mắt.
"Ninh Trí Viễn, ngươi điên rồi! Ngươi động thủ với ta? Chúng ta là người tầng lớp nào, cùng lắm cậu ta chỉ là một tiện nhân ở xóm nghèo!"
"Cút. Nếu không, ta đánh nát xương ngươi."
"Ninh Trí Viễn! Đừng cho là ta kính ngươi ba phần, ngươi liền dám đối với ta như vậy! Ninh thị các người nhà lớn nghiệp lớn, nhà cái bọn ta cũng không phải ăn chay......"
"Còn chưa cút?"
Ninh Trí Viễn đột nhiên xoay đầu, đôi mắt đỏ bừng **.
"Nếu còn nói nhảm thêm một câu, ta sẽ khiến cho nhà cái không ăn chay kia của ngươi, hoàn toàn biến mất khỏi lãnh thổ của đế quốc! Ngươi cũng có thể tự mình đi xóm nghèo, nếm thử mùi vị làm tiện nhân!"
Trang Thần há miệng thở dốc, thế nhưng không thể nói ra lời.
Nếu là người khác dám khiêu khích hắn như vậy, hắn sẽ phun nước miếng lên mặt đối phương ngay lập tức, để hắn biết thế nào gọi là vọng tộc trăm năm, cành lá tốt tươi.
Nhưng đối phương là Ninh Trí Viễn.
Ánh mắt của Ninh Trí Viễn nói cho Trang Thần, những lời này, không phải hắn chỉ nói cho có.
Hắn nghiêm túc. Hơn nữa, hắn thật sự làm được.
Âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, Trang Thần thật sự không dám nói thêm một câu nào. Hắn lay động một chút, lui về phía sau một bước. Mắt thấy muốn đi, hắn rất tự nhiên lấy chiếc áo khoác trên người Lâm Lộc.
"Ô ặc!"
Lại không nghĩ rằng, ngón tay không còn nắm chặt vạt áo hắn nữa, đế giày da của Ninh Trí Viễn trực tiếp dẫm lên mu bàn tay hắn, hung hăng ở nghiền ở trên đầu ngón tay.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ninh tổng, đây là áo khoác của tôi......"
Trang Thần đau đến hai bên thái dương đổ mồ hôi, run run rẩy rẩy biện giải. Đây là áo khoác của hắn, trên người hắn chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng. Bên ngoài lạnh như vậy, đương nhiên hắn muốn mặc áo khoác về nhà, chẳng lẽ muốn lạnh cóng trở về sao?
Có phải Ninh Trí Viễn thật sự điên rồi không, ngay cả hắn mặc quần áo của mình cũng quản?
Trang Thần nghiến răng nghiến lợi, lại không dám biểu lộ ra ngoài. Lời uy hiếp mới vừa rồi muốn nhổ toàn bộ thế lực gia tộc hắn còn vang bên tai, hắn không dám đường đột, chỉ có thể cẩn thận nâng mắt lên nhìn sắc mặt Ninh Trí Viễn.
"Áo khoác của ngươi?"
Trong giọng nói của Ninh Trí Viễn lại tràn đầy kinh ngạc. Hắn lại truy vấn một câu.
"Ngươi nói đi, áo khoác mặc trên người cậu ta là của ngươi"
"Đúng vậy, đây là áo khoác của tôi."
Không rõ nội tình, Trang Thần lại trả lời đến hơi do dự.
"Nếu là Ninh tổng không vui, tôi có thể không lấy...... "
"Lấy đi."
Nâng lên chân, Ninh Trí Viễn lùi về phía sau một bước. Hắn vẫn nhìn chằm chằm chiếc áo khoác trên mặt đất như cũ. Nhưng biểu tình trên mặt hắn lại phảng phất như nhìn thứ đồ dơ gì. Chán ghét và khinh bỉ, ngay cả Trang Thần cũng cảm giác được điều ấy.
Nhưng Trang Thần không dám nói nhiều. Nhanh chóng cầm áo khoác lên, cũng không quay đầu lại thoát khỏi ánh đèn chói lóa mắt này.
Lâm Lộc vốn đang nằm dưới lớp vải mềm ấm áp, chợt bị bại lộ ở trong không khí. Quanh thân nổi lên một tầng gà da, ánh đền trần chói lóa chiếu đến hai mắt, cậu nhíu nhíu mày, khóe mắt ướt ướt.
Chịu đựng ánh sáng trợn to mắt, lại nhìn thấy Ninh Trí Viễn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn cậu chằm chằm. Người đàn ông cao lớn mà trầm mặc, khi cúi đầu đưa lưng về phía đèn trần. Ánh sáng chói mắt bị bóng dáng hắn che khuất hơn phân nửa, thân ảnh của hắn như là một ngọn núi, nặng trĩu áp xuống dưới. Ánh mắt ẩn ở giữa hốc mắt thâm thúy, lại hình thành ám ảnh kích động.
Trong lòng Lâm Lộc như có tảng đá rơi xuống. Lông tơ dựng lên, dự cảm xấu dọc theo sau lưng bò lên phía trên.
Cậu há miệng thở dốc, muốn mở miệng, lại bị người dùng sức dẫm lên gương mặt.
Giày thủ công bằng da được chế tác điêu luyện tinh tế, mũi giày rắn chắc cứng rắn hung hăng đạp lên bên má mềm thịt của Lâm Lộc.
Lâm Lộc không nói nên lời, bị dẫm đến quay đầu đi. Nước mắt cậu chảy dọc theo mũi qua, làm ướt thái dương.
Gạch men sứ rất lạnh, máu cũng lạnh. Nước mắt tuy ấm nhưng cũng rất nhanh chóng trở nên lạnh băng.
Lâm Lộc cắn đầu lưỡi. Máu trào ra, miệng đầy vị rỉ sắt len lỏi vào từng kẽ răng. Nuốt xuống từng ngụm, thật giống như nuốt nước mắt. Lúc này đây, rốt cuộc cậu cũng học được, như thế nào mới có thể không khóc ra tiếng.
Cũng không yêu cầu tha.
Càng không được lòng mang hy vọng.
Chỉ cần không hề thích cậu, càng không cần ôm lấy chờ mong. Như vậy cho dù có bị dẫm lên mặt, cũng sẽ không cảm thấy khổ sở.
"Tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi, chiếc áo khoác kia là chuyện như thế nào."
Mình bị đạp dưới chân, giọng nói của Ninh Trí Viễn từ phía trên truyền đến. Khoảng cách quá xa lại càng có vẻ không chân thật, tựa như một vị thần trên đám mây, vênh váo tự đắc phát ra mệnh lệnh với kẻ ti tiện dính đầy bùn đất dưới lòng bàn chân.
Lâm Lộc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Hoang đường cỡ nào chính. Cậu cũng là con người. Mà Ninh Trí Viễn, hắn cao quý, cũng không phải chỉ là con người sao?
Cho nên hắn dựa vào cái gì mà đạp cậu dưới chân như lẽ thường tình như vậy, một lần lại một lần hung hăng tổn thương câuh?
"Buông tôi ra."
"Tôi đang hỏi cậu chuyện áo khoác."
"Ninh tiên sinh, mời ngài buông tôi ra."
Giọng nói khàn khàn, lại rất kiên định. Nhưng Ninh Trí Viễn đương nhiên không nghe, ngược lại còn dùng thêm sức lực.
"Cậu là đang ra lệnh cho tôi? Lâm Lộc, cậu còn biết mình là ai sao? Tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc cái áo khoác kia là như thế nào!"
Lâm Lộc cố sức ngước mắt lên, nhìn về phía Ninh Trí Viễn. Mặt hắn giống như ẩn giấu trong đám mây, không nhìn thấy biểu tình, càng nhìn không nhìn thấy trái tim của người đàn ông này.
Cậu thậm chí không biết, rốt cuộc người đàn ông này có trái tim hay không.
Thôi bỏ đi.
Cậu quá mệt mỏi.
Cho dù sẽ chọc hắn nổi trận lôi đình......Lâm Lộc cũng không còn có hứng thú, nói nửa câu hay một câu thật lòng thật dạ, cũng chỉ biến mình trở thành niềm vui cho hắn trêu đùa.
"Ngài chính là đến xem việc này?."
Lâm Lộc lộ ra vẻ tươi cười hư ảo. Mặt bị đế giày đè ép, cho nên này nụ cười này cũng rất khó xem. Nhưng Lâm Lộc không để bụng.
"Vừa rồi, không phải Trang Thần đã nói rõ với Ninh tiên sinh ngài sao?"
- - Tám mươi vạn. Tôi bán mình cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.