Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 192: Dùng thủ đoạn cực đoan đưa cậu đi
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
12/11/2021
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lâm Lộc nắm ngón tay run rẩy. Chuyện "ở cùng Ninh Trí Viễn trong một chiếc xe nhỏ hẹp" này, đã sắp bức cậu điên rồi.
Huống chi, còn muốn hùng hổ chết vấn doạ người với cậu?
Trước mắt cậu là cửa sổ xe. Giờ phút này, lễ hội đã bắt đầu rồi.
Ở ngõ nhỏ đối diện, có người cầm lên vài trái mâm xôi ném về phía bạn tốt, người bị "tập kích" người vui sướng mà kêu sợ hãi, chất lỏng màu đỏ chảy trên người. Rất nhanh, đầy đất đều là nước mâm xôi sền sệt. Mọi người đi chân trần, tóc dính bên tai, trên mặt, trên người, thậm chí lông mi, tất cả đều dính màu đỏ tươi! Cầm lên một nắm mâm xôi thật lớn, bôi lên bả vai và cổ lẫn nhau, sau đó chắp tay trước ngực mỉm cười thăm hỏi......
Giống như là vì để cậu biết bên ngoài điên cuồng cỡ nào, Ninh Trí Viễn kéo hạ cửa sổ xe xuống. Mùi hương quả mâm xôi ngọt ngào hộn độn vọt vào trong xoang mũi, bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai và cười to ầm ầm của du khách.
"Em xem, tôi không lừa em. Để em ở đây một mình, em căn bản cũng không thẻ quay về nhà. Em té xỉu thì làm sao bây giờ? Ai tới chăm sóc em?"
Một bàn tay lướt qua bờ vai của cậu, ấn nút hạ cửa xe xuống. Cố ý hoặc là vô tình, Ninh Trí Viễn nói nhỏ, hô hấp phất quá vành tai cậu.
"Tránh ra!"
Thân mình Lâm Lộc run lên, lông tơ phía sau lưng dựng đứng. Cậu che miệng lại ngăn mình không được nôn khan.
Hắn phía cậu, sắc mặt Ninh Trí Viễn trầm xuống.
Ánh mắt thâm trầm, mặt lộ vẻ không vui. Nhưng giọng nói của hắn vẫn không thay đổi, vân đạm phong khinh như cũ.
"Người ở đây càng ngày càng nhiều. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi an tĩnh một chút, trên đường có thể nói chuyện."
Dứt lời, cũng không đợi Lâm Lộc tỏ thái độ. Hắn trực tiếp phân phó tài xế.
"Lái xe."
.................
Lâm Lộc không biết thời gian đã qua bao lâu. Cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài.
Dàn bảo tiêu mặc đồ đen đứng một loạt ở bên cửa xe, phía sau bọn họ là biển xanh trời xanh mây vạn dặm. Một con thuyền hai tầng xa hoa ngừng ở bên bến tàu, sóng biển đập ở trên mép thuyền, tạo thành bọt trắng xóa.
"Lâm tiên sinh, mời ngài."
Bảo tiêu vươn tay về phía Lâm Lộc. Lâm Lộc lắc đầu lui về phía sau, lại đụng vào ngực Ninh Trí Viễn.
"Tự mình xuống đi, hay là tôi ôm em xuống?......Đừng nhìn tôi như vậy. Tiểu Lộc, em sẽ không biết bây giờ tôi yêu em bao nhiêu đâu."
Phảng phất như nghe được lời nguyền đáng sợ nhất, lông tơ Lâm Lộc dựng thẳng. Cậu thất tha thất thểu trốn xuống xe, chỉ nghĩ cách xa Ninh Trí Viễn một chút.
Một chiếc thang tự động trên du thuyền từ từ hạ xuống, vừa lúc ngừng ở trước mặt Lâm Lộc.
Lâm Lộc sắp hít thở không thông. Xung quanh cậu đều là bảo tiêu mặc đồ đen sắc mặt nghiêm nghị, bước chân Ninh Trí Viễn phía sau dừng ở trên bờ cát, càng ngày càng gần. Đưa mắt nhìn bốn phía, bãi biển này tựa như không có điểm cuối. Cây cọ cao lớn chạy dọc bờ viển, lại không nhìn thấy một bóng người.
Đúng vậy. Vốn dĩ Ninh Trí Viễn chính là người như vậy. Hắn không có khả năng cho mình cơ hội cầu cứu.
Hắn sẽ đảm bảo ngoại trù cầu thang trước mặt này, cậu không thể đi con đường nào khác
"Đi thôi, Tiểu Lộc."
Phía sau truyền đến nói nhỏ, mang theo tự tin nắm giữ hết tất cả. Lâm Lộc không nói gì, cất bước đi lên cầu thang.
Cầu thang không dài lắm, nhưng cũng không tính là ngắn. Bàn tay đáp ở trên lan can sơn màu trắng, xuyên thấu qua khe hở ở giữa lan can cũng có thể nhìn thấy mặt biển phía dưới
Nước ở giữa mép thuyền và bờ hồ cuộn lên, tựa hồ có thứ gì ở dưới quấy lên không ngừng.
Là động cơ đi?
Tua bin xoay tròn, cung cấp động lực cho du thuyền. Những phiến lá kim loại thật lớn xoay tròn cực nhanh, còn sắc bén hơn so với dao. Chỉ cần đụng vào một chút, có thể chặt nát thịt người, ai cũng không kịp tới cứu.
Ninh Trí Viễn. Là ai nói cho anh, ngoại trừ chiếc thang này, tôi thật sự không có đường để đi nữa?
Trên mặt mỉm cười, Lâm Lộc đột nhiên dừng lại, chân sau bước qua lan can.
Phía sau kinh hô lên, nhưng cậu không có một chút do dự, thả người về phía dòng nước quấy lên mạnh nhất!
Nước biển tanh mặn ập vào trước mặt, bắn tung tóe tại trên mặt, cậu nhắm mắt lại. Cảm thụ của cậu cũng là tự do cuối cùng trong nháy mắt -- Lại ở vào nước nháy mắt, bị người nào đó đột nhiên bắt được cánh tay.
"Ninh tổng!"
Tất cả đều xảy ra quá nhanh. Trong chớp nhoáng, bọn bảo tiêu chỉ nhìn thấy một thân ảnh rơi xuống, lúc sau mặt nước hiện lên hình người uốn cong. Không ai kịp phản ứng gì, ngoại trừ Ninh Trí Viễn.
Nháy mắt Lâm Lộc thả người nhảy xuống, hắn đã nhảy ra lan can. Cong chân chống lại lan can, một tay nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo người đã chìm nửa người vào trong nước trở về.
"Lâm Lộc, tôi sơ sẩy một lần, lại sẽ không sơ sẩy lần thứ hai. Cậu cho rằng sau khi tôi thấy cậu nhảy xuống trực thăng, sẽ còn cho cậu cơ hội hồ nháo một lần nữa sao?"
"Buông tôi ra......"
"Nháo cũng nên nháo đủ rồi. Trở về với tôi."
"Buông tôi ra!"
Lâm Lộc liều mạng giãy giụa. Nhưng cậu giãy giụa ở trước mặt Ninh Trí Viễn mãi mãi như là một ngọn cỏ trong gió. Rõ ràng cố gắng như vậy, lại bị gió thét gào ép lên mặt đất, khuất nhục mà tuyệt vọng.
Rất nhanh, Lâm Lộc đã bị kéo trở lại lan can. Sợ cậu còn muốn nhảy xuống biển, thế nhưng Ninh Trí Viễn lấy còng tay đã được chuẩn bị tốt như sớm. Khóa chặt hai tay cậu sau lưng.
"Hoặc là tự mình đi lên, hoặc là tôi ôm cậu đi lên. Lâm Lộc, trong ba giây đưa ra đáp án cho tôi."
"Buông tôi ra! Thả tôi đi! Tôi không muốn đi với anh......Dụa vào cái gì tôi phải đi theo anh! Buông ra!"
Lâm Lộc giãy giụa không ngừng, giống một con cá đuôi bị đè ở trên thớt, tuyệt không chịu đi vào khuôn khổ. Nhưng giằng co cũng chỉ có thể giằng co ngắn ngủn vài giây. Giọng nói Ninh Trí Viễn lạnh xuống
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu không phải tôi không muốn quá mức nghiêm khắc đối với cậu, cậu cho rằng cậu có thể làm càn như vậy sao?"
"A!"
Kim tiêm lạnh băng thọc vào sau cổ, một trận đau đớn. Lâm Lộc chỉ tới kịp rên rỉ lên một tiếng, liền không thể không ngã trở lại trên mặt đất.
"Buông ra......Tôi......"
Giãy giụa phát ra một tiếng kêu không cam lòng cuối cùng, trước mắt Lâm Lộc tối sầm, cái gì cũng không biết. Tay rũ xuống bên người.
"Xem ra, là cậu lựa chọn bị tôi ôm đi."
Ninh Trí Viễn nâng tay Lâm Lộc lên, đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét. Vừa rồi giãy giụa quá mức khiến móng tay Lâm Lộc nứt vài cái, máu chảy ra.
Ninh Trí Viễn thở dài.
"Hà tất phải như như vậy? Biết rõ em không trốn thoát được. Chỉ cần em mở miệng, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng em. Cố tình phải giận dỗi với tôi, Lâm Lộc, vốn dĩ tôi cũng không muốn em ăn nhiều khổ."
Nói xong, hắn nâng cánh tay Lâm Lộc đến bên môi, in một nụ hôn thật sâu. Tiếp theo hắn cởi bỏ còng tay, vòng tay Lâm Lộc quanh cổ hắn. Lâm Lộc mất đi ý thức, đè ở trên người hắn, đầu cũng ngả vào người hắn. Từ xa nhìn lại, ngược lại giống ở chủ động nhào vào trong ngực.
Lúc này Ninh Trí Viễn mới cảm thấy mỹ mãn ôm Lâm Lộc, đứng lên.
"Đi thôi."
"Vâng, Ninh tổng!"
Ra lệnh một tiếng. Du thuyền chạy về phía biển rộng, chỉ để lại bọt sóng quay cuồng.
Trong gió biển, Ninh Trí Viễn ôm chặt Lâm Lộc vào trong ngực. Hắn quay đầu đi, gương mặt dán ở trên mặt Lâm Lộc, nhẹ nhàng thổi một hơi, cho đến khi mấy sợi tóc ướt dính ở bên mắt Lâm Lộc bị thổi bay lên, hắn mới lộ ra biểu cảm vừa lòng.
"Không cần đi quá nhanh, đi chậm là được. Cậu ấy chưa từng đi thuyền, không chịu được."
"Tôi hiểu rồi, Ninh tổng!"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, ôm Lâm Lộc vào khoang thuyền. Lâm Lộc rũ đầu lệch qua ở trên người hắn, thoạt nhìn thật giống một đôi tình nhân dính sát sau -- Chỉ là phía sau cổ Lâm Lộc vẫn thấy lỗ kim, còn có máu thấm ra bên ngoài. Một màn ngọt ngào hài hòa nay lại lộ ra sự quỷ dị tới.
"Ninh tổng, ngài......"
Vào khoang thuyền, thế nhưng ra đón lại là bác sĩ Lý -- Lần trước, hắn bị Ninh Trí Viễn mạnh mẽ kéo đi chữa bệnh cho Lâm Lộc, hình ảnh bị đập hai vali tiền hiện lên, khiến hắn nhớ lại lúc Lâm Lộc bị mất trí nhớ. Sau khi hắn có ý đồ nhắc nhở Lâm Lộc cẩn thận Ninh Trí Viễn, hắn đã bị đuổi ra không thể tiếp tục chữa trị cho Lâm Lộc, còn bị hung hăng cảnh cáo.
Sau đó bác sĩ Lý nơm nớp lo sợ hồi lâu. Rốt cuộc hắn chỉ là người người thường, đối mặt với Ninh đại tổng tài uy danh hiển hách, nói không sợ khẳng định là giả. Nhưng không nghĩ tới, cảnh cáo thì cảnh cáo, Ninh Trí Viễn lại không đi tìm hắn gây phiền toái nữa. Ngược lại nửa năm sau, lại đến cửa cầu xin hắn giúp đỡ lần nữa.
- - "Ninh tổng nói, ngài là bác sĩ rất có y đức. Ngài ấy nói, đối mặt tay trái cầm một sấp tiền lớn, tay phải viên đạn lên, còn phải dọa đến mặt bác sĩ cũng biến sắc chỉ còn có thể kiếm cách giúp người bệnh, ngài ấy mới có thể yên tâm phó thác Lâm tiên sinh ra ngoài. Cho nên, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến đi?"
Nghĩ đến mấy ngày trước đột nhiên xông vào văn phòng hắn, không nhanh không chậm nói một câu như vậy, đám thủ hạ kia lại "mời" hắn đi, trong lòng bác sĩ Lý cực kỳ hoảng sợ. Nói thật, nếu không phải sợ chết, hắn hận không thể chỉ vào mũi Ninh Trí Viễn thoá mạ một trận.
Chỉ tiếc, đúng là Ninh Trí Viễn nói trúng một chút.
Tức giận thì tức giận, hắn xác thật rất quan tâm đến an nguy của Lâm Lộc. Dù sao cũng là người bệnh trong tay hắn, đứa nhỏ này mạng cũng là thật khổ. Nếu có cơ hội giúp một phen, hắn thật sự không thể mặc kệ được.
Vì thế, hắn lại ở chỗ này.
Lại không nghĩ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Lộc, thế nhưng là cái dạng này --
Nửa cánh tay trở xuốnv nước chảy tí tách, đầu lệch qua một bên, hoàn toàn không có ý thức. Cho dù là trong hôn mê, tròng mắt cũng ở dưới mí cũng chấn động không có quy luật, kinh sợ bất an đều viết ở trên mặt.
"Ninh tổng, rốt cuộc ngài đã làm gì cậu ấy! Khuynh hướng tự hủy hoại bản thân của cậu ấy rất nghiêm trọng, không phải tôi đã cảnh cáo ngài rồi sao? Đến bây giờ ngài còn muốn buộc cậu ấy, ngài là sợ cậu ấy không tự sát phải không?!"
"Bác sĩ Lý, cậu ấy nói cậu ấy không nhớ rõ tôi."
"Cái này không phải rất bình thường sao? Hội chứng kích ứng sau khi bị thương là một loại đặc thù không thể đủ đối mặt với nguyên nhân kích thích trước đây! Ai kích thích cậu ấy sâu nhất, lúc cậu ấy nhìn đến người đó sẽ phản ứng mạnh mẽ nhất! Xác thật có khả năng sẽ mất trí nhớ -- Lần trước cũng không phải chưa từng phát sinh, chẳng qua lần trước là quên mất cảnh tượng kích thích cậu ấy, lần này là quên mất người đã kích thích mình!"
"Thật vậy chăng? Nhưng mà tôi không tin. Cậu ấy không có khả năng thật sự quên tôi. Bác sĩ Lý, ta muốn ông điều tra giúp tôi, có phải cậu ấy gạt tôi hay không?"
"Tôi là bác sĩ, là tới trị bệnh cứu người, không phải tới giúp ngài ngược đãi người! Tôi không có nhàn như vậy! Ninh tổng, tôi đã khuyên ngài từ sớm! Tình huống của Lâm Lộc không tốt, rất dễ dàng tổn thương tâm lý. Lần trước ngài không nghe, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy......Lần này ngài có thể nghe kiến nghĩ của bác sĩ tôi một chút hay không, không được tiếp tục kích thích cậu ấy nữa?"
Editor: vylethuy
Lâm Lộc nắm ngón tay run rẩy. Chuyện "ở cùng Ninh Trí Viễn trong một chiếc xe nhỏ hẹp" này, đã sắp bức cậu điên rồi.
Huống chi, còn muốn hùng hổ chết vấn doạ người với cậu?
Trước mắt cậu là cửa sổ xe. Giờ phút này, lễ hội đã bắt đầu rồi.
Ở ngõ nhỏ đối diện, có người cầm lên vài trái mâm xôi ném về phía bạn tốt, người bị "tập kích" người vui sướng mà kêu sợ hãi, chất lỏng màu đỏ chảy trên người. Rất nhanh, đầy đất đều là nước mâm xôi sền sệt. Mọi người đi chân trần, tóc dính bên tai, trên mặt, trên người, thậm chí lông mi, tất cả đều dính màu đỏ tươi! Cầm lên một nắm mâm xôi thật lớn, bôi lên bả vai và cổ lẫn nhau, sau đó chắp tay trước ngực mỉm cười thăm hỏi......
Giống như là vì để cậu biết bên ngoài điên cuồng cỡ nào, Ninh Trí Viễn kéo hạ cửa sổ xe xuống. Mùi hương quả mâm xôi ngọt ngào hộn độn vọt vào trong xoang mũi, bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai và cười to ầm ầm của du khách.
"Em xem, tôi không lừa em. Để em ở đây một mình, em căn bản cũng không thẻ quay về nhà. Em té xỉu thì làm sao bây giờ? Ai tới chăm sóc em?"
Một bàn tay lướt qua bờ vai của cậu, ấn nút hạ cửa xe xuống. Cố ý hoặc là vô tình, Ninh Trí Viễn nói nhỏ, hô hấp phất quá vành tai cậu.
"Tránh ra!"
Thân mình Lâm Lộc run lên, lông tơ phía sau lưng dựng đứng. Cậu che miệng lại ngăn mình không được nôn khan.
Hắn phía cậu, sắc mặt Ninh Trí Viễn trầm xuống.
Ánh mắt thâm trầm, mặt lộ vẻ không vui. Nhưng giọng nói của hắn vẫn không thay đổi, vân đạm phong khinh như cũ.
"Người ở đây càng ngày càng nhiều. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi an tĩnh một chút, trên đường có thể nói chuyện."
Dứt lời, cũng không đợi Lâm Lộc tỏ thái độ. Hắn trực tiếp phân phó tài xế.
"Lái xe."
.................
Lâm Lộc không biết thời gian đã qua bao lâu. Cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài.
Dàn bảo tiêu mặc đồ đen đứng một loạt ở bên cửa xe, phía sau bọn họ là biển xanh trời xanh mây vạn dặm. Một con thuyền hai tầng xa hoa ngừng ở bên bến tàu, sóng biển đập ở trên mép thuyền, tạo thành bọt trắng xóa.
"Lâm tiên sinh, mời ngài."
Bảo tiêu vươn tay về phía Lâm Lộc. Lâm Lộc lắc đầu lui về phía sau, lại đụng vào ngực Ninh Trí Viễn.
"Tự mình xuống đi, hay là tôi ôm em xuống?......Đừng nhìn tôi như vậy. Tiểu Lộc, em sẽ không biết bây giờ tôi yêu em bao nhiêu đâu."
Phảng phất như nghe được lời nguyền đáng sợ nhất, lông tơ Lâm Lộc dựng thẳng. Cậu thất tha thất thểu trốn xuống xe, chỉ nghĩ cách xa Ninh Trí Viễn một chút.
Một chiếc thang tự động trên du thuyền từ từ hạ xuống, vừa lúc ngừng ở trước mặt Lâm Lộc.
Lâm Lộc sắp hít thở không thông. Xung quanh cậu đều là bảo tiêu mặc đồ đen sắc mặt nghiêm nghị, bước chân Ninh Trí Viễn phía sau dừng ở trên bờ cát, càng ngày càng gần. Đưa mắt nhìn bốn phía, bãi biển này tựa như không có điểm cuối. Cây cọ cao lớn chạy dọc bờ viển, lại không nhìn thấy một bóng người.
Đúng vậy. Vốn dĩ Ninh Trí Viễn chính là người như vậy. Hắn không có khả năng cho mình cơ hội cầu cứu.
Hắn sẽ đảm bảo ngoại trù cầu thang trước mặt này, cậu không thể đi con đường nào khác
"Đi thôi, Tiểu Lộc."
Phía sau truyền đến nói nhỏ, mang theo tự tin nắm giữ hết tất cả. Lâm Lộc không nói gì, cất bước đi lên cầu thang.
Cầu thang không dài lắm, nhưng cũng không tính là ngắn. Bàn tay đáp ở trên lan can sơn màu trắng, xuyên thấu qua khe hở ở giữa lan can cũng có thể nhìn thấy mặt biển phía dưới
Nước ở giữa mép thuyền và bờ hồ cuộn lên, tựa hồ có thứ gì ở dưới quấy lên không ngừng.
Là động cơ đi?
Tua bin xoay tròn, cung cấp động lực cho du thuyền. Những phiến lá kim loại thật lớn xoay tròn cực nhanh, còn sắc bén hơn so với dao. Chỉ cần đụng vào một chút, có thể chặt nát thịt người, ai cũng không kịp tới cứu.
Ninh Trí Viễn. Là ai nói cho anh, ngoại trừ chiếc thang này, tôi thật sự không có đường để đi nữa?
Trên mặt mỉm cười, Lâm Lộc đột nhiên dừng lại, chân sau bước qua lan can.
Phía sau kinh hô lên, nhưng cậu không có một chút do dự, thả người về phía dòng nước quấy lên mạnh nhất!
Nước biển tanh mặn ập vào trước mặt, bắn tung tóe tại trên mặt, cậu nhắm mắt lại. Cảm thụ của cậu cũng là tự do cuối cùng trong nháy mắt -- Lại ở vào nước nháy mắt, bị người nào đó đột nhiên bắt được cánh tay.
"Ninh tổng!"
Tất cả đều xảy ra quá nhanh. Trong chớp nhoáng, bọn bảo tiêu chỉ nhìn thấy một thân ảnh rơi xuống, lúc sau mặt nước hiện lên hình người uốn cong. Không ai kịp phản ứng gì, ngoại trừ Ninh Trí Viễn.
Nháy mắt Lâm Lộc thả người nhảy xuống, hắn đã nhảy ra lan can. Cong chân chống lại lan can, một tay nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo người đã chìm nửa người vào trong nước trở về.
"Lâm Lộc, tôi sơ sẩy một lần, lại sẽ không sơ sẩy lần thứ hai. Cậu cho rằng sau khi tôi thấy cậu nhảy xuống trực thăng, sẽ còn cho cậu cơ hội hồ nháo một lần nữa sao?"
"Buông tôi ra......"
"Nháo cũng nên nháo đủ rồi. Trở về với tôi."
"Buông tôi ra!"
Lâm Lộc liều mạng giãy giụa. Nhưng cậu giãy giụa ở trước mặt Ninh Trí Viễn mãi mãi như là một ngọn cỏ trong gió. Rõ ràng cố gắng như vậy, lại bị gió thét gào ép lên mặt đất, khuất nhục mà tuyệt vọng.
Rất nhanh, Lâm Lộc đã bị kéo trở lại lan can. Sợ cậu còn muốn nhảy xuống biển, thế nhưng Ninh Trí Viễn lấy còng tay đã được chuẩn bị tốt như sớm. Khóa chặt hai tay cậu sau lưng.
"Hoặc là tự mình đi lên, hoặc là tôi ôm cậu đi lên. Lâm Lộc, trong ba giây đưa ra đáp án cho tôi."
"Buông tôi ra! Thả tôi đi! Tôi không muốn đi với anh......Dụa vào cái gì tôi phải đi theo anh! Buông ra!"
Lâm Lộc giãy giụa không ngừng, giống một con cá đuôi bị đè ở trên thớt, tuyệt không chịu đi vào khuôn khổ. Nhưng giằng co cũng chỉ có thể giằng co ngắn ngủn vài giây. Giọng nói Ninh Trí Viễn lạnh xuống
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu không phải tôi không muốn quá mức nghiêm khắc đối với cậu, cậu cho rằng cậu có thể làm càn như vậy sao?"
"A!"
Kim tiêm lạnh băng thọc vào sau cổ, một trận đau đớn. Lâm Lộc chỉ tới kịp rên rỉ lên một tiếng, liền không thể không ngã trở lại trên mặt đất.
"Buông ra......Tôi......"
Giãy giụa phát ra một tiếng kêu không cam lòng cuối cùng, trước mắt Lâm Lộc tối sầm, cái gì cũng không biết. Tay rũ xuống bên người.
"Xem ra, là cậu lựa chọn bị tôi ôm đi."
Ninh Trí Viễn nâng tay Lâm Lộc lên, đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét. Vừa rồi giãy giụa quá mức khiến móng tay Lâm Lộc nứt vài cái, máu chảy ra.
Ninh Trí Viễn thở dài.
"Hà tất phải như như vậy? Biết rõ em không trốn thoát được. Chỉ cần em mở miệng, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng em. Cố tình phải giận dỗi với tôi, Lâm Lộc, vốn dĩ tôi cũng không muốn em ăn nhiều khổ."
Nói xong, hắn nâng cánh tay Lâm Lộc đến bên môi, in một nụ hôn thật sâu. Tiếp theo hắn cởi bỏ còng tay, vòng tay Lâm Lộc quanh cổ hắn. Lâm Lộc mất đi ý thức, đè ở trên người hắn, đầu cũng ngả vào người hắn. Từ xa nhìn lại, ngược lại giống ở chủ động nhào vào trong ngực.
Lúc này Ninh Trí Viễn mới cảm thấy mỹ mãn ôm Lâm Lộc, đứng lên.
"Đi thôi."
"Vâng, Ninh tổng!"
Ra lệnh một tiếng. Du thuyền chạy về phía biển rộng, chỉ để lại bọt sóng quay cuồng.
Trong gió biển, Ninh Trí Viễn ôm chặt Lâm Lộc vào trong ngực. Hắn quay đầu đi, gương mặt dán ở trên mặt Lâm Lộc, nhẹ nhàng thổi một hơi, cho đến khi mấy sợi tóc ướt dính ở bên mắt Lâm Lộc bị thổi bay lên, hắn mới lộ ra biểu cảm vừa lòng.
"Không cần đi quá nhanh, đi chậm là được. Cậu ấy chưa từng đi thuyền, không chịu được."
"Tôi hiểu rồi, Ninh tổng!"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, ôm Lâm Lộc vào khoang thuyền. Lâm Lộc rũ đầu lệch qua ở trên người hắn, thoạt nhìn thật giống một đôi tình nhân dính sát sau -- Chỉ là phía sau cổ Lâm Lộc vẫn thấy lỗ kim, còn có máu thấm ra bên ngoài. Một màn ngọt ngào hài hòa nay lại lộ ra sự quỷ dị tới.
"Ninh tổng, ngài......"
Vào khoang thuyền, thế nhưng ra đón lại là bác sĩ Lý -- Lần trước, hắn bị Ninh Trí Viễn mạnh mẽ kéo đi chữa bệnh cho Lâm Lộc, hình ảnh bị đập hai vali tiền hiện lên, khiến hắn nhớ lại lúc Lâm Lộc bị mất trí nhớ. Sau khi hắn có ý đồ nhắc nhở Lâm Lộc cẩn thận Ninh Trí Viễn, hắn đã bị đuổi ra không thể tiếp tục chữa trị cho Lâm Lộc, còn bị hung hăng cảnh cáo.
Sau đó bác sĩ Lý nơm nớp lo sợ hồi lâu. Rốt cuộc hắn chỉ là người người thường, đối mặt với Ninh đại tổng tài uy danh hiển hách, nói không sợ khẳng định là giả. Nhưng không nghĩ tới, cảnh cáo thì cảnh cáo, Ninh Trí Viễn lại không đi tìm hắn gây phiền toái nữa. Ngược lại nửa năm sau, lại đến cửa cầu xin hắn giúp đỡ lần nữa.
- - "Ninh tổng nói, ngài là bác sĩ rất có y đức. Ngài ấy nói, đối mặt tay trái cầm một sấp tiền lớn, tay phải viên đạn lên, còn phải dọa đến mặt bác sĩ cũng biến sắc chỉ còn có thể kiếm cách giúp người bệnh, ngài ấy mới có thể yên tâm phó thác Lâm tiên sinh ra ngoài. Cho nên, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến đi?"
Nghĩ đến mấy ngày trước đột nhiên xông vào văn phòng hắn, không nhanh không chậm nói một câu như vậy, đám thủ hạ kia lại "mời" hắn đi, trong lòng bác sĩ Lý cực kỳ hoảng sợ. Nói thật, nếu không phải sợ chết, hắn hận không thể chỉ vào mũi Ninh Trí Viễn thoá mạ một trận.
Chỉ tiếc, đúng là Ninh Trí Viễn nói trúng một chút.
Tức giận thì tức giận, hắn xác thật rất quan tâm đến an nguy của Lâm Lộc. Dù sao cũng là người bệnh trong tay hắn, đứa nhỏ này mạng cũng là thật khổ. Nếu có cơ hội giúp một phen, hắn thật sự không thể mặc kệ được.
Vì thế, hắn lại ở chỗ này.
Lại không nghĩ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Lộc, thế nhưng là cái dạng này --
Nửa cánh tay trở xuốnv nước chảy tí tách, đầu lệch qua một bên, hoàn toàn không có ý thức. Cho dù là trong hôn mê, tròng mắt cũng ở dưới mí cũng chấn động không có quy luật, kinh sợ bất an đều viết ở trên mặt.
"Ninh tổng, rốt cuộc ngài đã làm gì cậu ấy! Khuynh hướng tự hủy hoại bản thân của cậu ấy rất nghiêm trọng, không phải tôi đã cảnh cáo ngài rồi sao? Đến bây giờ ngài còn muốn buộc cậu ấy, ngài là sợ cậu ấy không tự sát phải không?!"
"Bác sĩ Lý, cậu ấy nói cậu ấy không nhớ rõ tôi."
"Cái này không phải rất bình thường sao? Hội chứng kích ứng sau khi bị thương là một loại đặc thù không thể đủ đối mặt với nguyên nhân kích thích trước đây! Ai kích thích cậu ấy sâu nhất, lúc cậu ấy nhìn đến người đó sẽ phản ứng mạnh mẽ nhất! Xác thật có khả năng sẽ mất trí nhớ -- Lần trước cũng không phải chưa từng phát sinh, chẳng qua lần trước là quên mất cảnh tượng kích thích cậu ấy, lần này là quên mất người đã kích thích mình!"
"Thật vậy chăng? Nhưng mà tôi không tin. Cậu ấy không có khả năng thật sự quên tôi. Bác sĩ Lý, ta muốn ông điều tra giúp tôi, có phải cậu ấy gạt tôi hay không?"
"Tôi là bác sĩ, là tới trị bệnh cứu người, không phải tới giúp ngài ngược đãi người! Tôi không có nhàn như vậy! Ninh tổng, tôi đã khuyên ngài từ sớm! Tình huống của Lâm Lộc không tốt, rất dễ dàng tổn thương tâm lý. Lần trước ngài không nghe, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy......Lần này ngài có thể nghe kiến nghĩ của bác sĩ tôi một chút hay không, không được tiếp tục kích thích cậu ấy nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.