Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 275: Lại ôm một chút đi....
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
18/12/2021
Lúc Ninh Trí Viễn theo Lâm Lộc lên chiếc xe, dòng người trong công viên đã vơi bớt đi một chút.
Ngồi trên xe, Lâm Lộc lung lay, cậu cơ hồ mệt đến nằm liệt. Nhưng cậu còn đang cười.
Vệt sáng đầy người, đầy mặt toàn là mồ hồi. Áo thun có thể sắp vắt ra nước, ngay cả quần jean thật dày cũng dính ở trên người, một tầng mồ hôi. Cậu tựa như say rượu, đôi mắt sáng đến kinh người, hai bên má đỏ ửng. Cậu thở hồng hộc, tay chống ở trên đùi, cơ hồ đứng không vững.
Phía sau, từng người ở nhóm múa ôm cổ cậu, hôn ở bên má cậu một cái hôn thân mật, đó là truyền thống của dân bản sứ, đại biểu cho sự sự thân mật khăng khít của A Hỉ Lợi Á.
Nhưng Lâm Lộc không có đáp lễ. Đôi mắt lăng lăng nhìn ở dưới xe.
Đám người mãnh liệt, cậu lại chỉ có thể nhìn thấy một người. . Truyện Cung Đấu
Trước kia mỗi một lần lên sân khấu, đều là như thế này.
Có nhiều người xem như vậy. Trong mắt cậu lại chỉ có một người.
"Trí Viễn ca......"
Khuôn mặt người kia nặng nề.
Băng nặng nề, lửa phẫn nộ, gió mềm mại, mây thương tiếc. Còn có trái tim nóng bỏng nhảy lên, tất cả đều dung hòa ở cùng nhau, mới đúc thành Ninh Trí Viễn đứng trước mặt cậu.
"Em có biết em đang làm gì không?!"
Mở miệng liền phát hỏa, giọng nói đột nhiên nghẹn lại. Bởi vì Lâm Lộc dang hai tay ra, từ trên chiếc xe nhảy xuống.
Giống như chim bay mỏi về tổ, bay về phía hắn.
"Tiểu Lộc!"
Mở ra cái ôm ấp, vững vàng tiếp được người yêu. Nhưng Ninh Trí Viễn vẫn sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi —— Không nói một tiếng, nói nhảy thì nhảy? Lỡ như hắn không kịp phản ứng lại thì làm sao bây giờ!
"Em làm gì, có phải em điên rồi không! Cho dù muốn nhảy, trước đó em cũng nên nhá hàng nói một tiếng, để tôi chuẩn bị tốt!"
"Chờ không kịp......"
"Cái gì?"
"Chờ không kịp nói chuyện. Cũng chờ không kịp anh chuẩn bị tốt."
Lâm Lộc đè mặt ở trên vai Ninh Trí Viễn, mi mắt cong cong, mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Em nhớ anh. Gấp đến độ không chờ nổi muốn ôm anh."
Trên trán Ninh Trí Viễn nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Em không được lừa dối quan......"
Đột nhiên Lâm Lộc ngăn chặn môi Ninh Trí Viễn. Hai cánh môi mềm mại, một đôi mắt mộng du mê ly.
Tựa như thời gian dừng lại ở một khắc này. Nhóm múa phía sau thiện ý cười vang, hóa thành tạp âm dần dần đi xa.
Cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không tồn tại. Chỉ có lẫn nhau, cùng xúc cảm mềm mại trên môi.
Môi tách ra, nhưng Lâm Lộc vẫn cả người mềm nhũn ở trong lòng ngực Ninh Trí Viễn như cũ. Chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, cọ cọ ở trên cổ hắn. Giọng nói cũng dính nhớp, như là vừa uống rượu xong, mang theo men say mềm mại.
"Rất vui đó......Đã lâu, cũng chưa từng vui như vậy."
Ninh Trí Viễn không nói gì. Một đôi mắt dừng ở trên mặt Lâm Lộc, đôi mắt nặng nề. Ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, còn bị khiêu chiến định lực như vậy, hô hấp của hắn cũng dần dần nặng nề.
Môi căng thẳng, khi mở miệng, giọng nói khàn khàn như đối mặt với con mồi nguy hiểm.
"Tôi rất không vui, Lâm Lộc."
"Nhưng em thật sự rất vui......"
Chim nhỏ nhẹ nhàng mút khóe môi Ninh Trí Viễn, trong ánh mắt cậu chớp động ánh sáng vui sướng.
"Thật là hạnh phúc có thể gặp được anh, Trí Viễn ca. Tồn tại, thật sự là quá tốt."
......Lâm Lộc bị ôm một đường ra khỏi công viên trò chơi. Lúc này tan hết cuồng hoan, còn có chút vị khách chưa hết thèm lưu luyến không đi. Trong tay bọn họ còn giơ bình rượu, nhìn thấy hai người liền lớn tiếng ồn ào.
"A! Tôi nhận ra cậu, cậu ra múa đúng không!"
Một cô gái say chuếnh choáng nhiệt tình vẫy tay.
"Còn có vị anh đẹp trai bên kia, muốn cùng nhau uống một ly không? Tôi mời khách! Hôm nay có rượu......Hôm nay say!"
Mắt Lâm Lộc sáng lấp lánh, cũng nhiệt tình vẫy tay với bọn họ.
"Có rượu sao? Được đó được đó......"
"Được cái gì mà được!"
Ninh Trí Viễn giận mắng một tiếng.
"Đã trễ rồi, còn không nhanh trở về ngủ!"
"Trí Viễn ca......"
"Đừng làm nũng!"
Đám kia người cười ha ha, cô gái kia nhảy lên ghế dài, ồn ào huýt sáo về phía bọn họ. Phía sau cô, một người con trai cũng nhảy lên theo, khiêng cô gái lên trên vai, dùng sức hôn một cái. Giơ bình rượu, hắn nhìn Ninh Trí Viễn kêu lên.
"Này! Thật không tới uống một ly sao? A......Các anh là gay sao! Tôi còn chưa từng gặp......"
"Mẹ nó anh uống nhiều quá đi! Đừng để bà đây mất mặt!"
Cô gái tát một cái ở trên mặt hắn, hắn cười ha ha.
Hắn phất phất tay với hai người.
"Múa không tồi đó người anh em! Đối tượng cũng không tồi! Cảm ơn vé vào của của đối tượng của cậu —— Chúc các cậu hạnh phúc, gay chết tiệt!"
"Kêu anh đừng mẹ nó khiến tôi mất mặt mà, khốn nạn! Cút xuống dưới cho tôi, bà đây không quen biết anh!"
Bên kia càng náo nhiệt, Lâm Lộc cũng cười rộ lên theo. Cậu ôm lấy cổ Ninh Trí Viễn dùng sức lắc lư.
"Trí Viễn ca Trí Viễn ca anh nhìn bọn họ! Những người đó chơi thật vui, chúng ta qua đó, cùng bọn họ uống rượu đi!"
"Uống rượu cái gì! Lâm Lộc em xem lại cho tôi! Hôm trước em còn phát sốt em có nhớ không? Hôm nay chơi cả ngày, mẹ nó buổi tối còn nổi điên! Đột nhiên leo lên xe biễu hành!......Tôi ở phía sau kêu cũng không kêu được em, em cho rằng em là tinh tinh sao? Cái xe đó cao như vậy, thế mà em bò đến trên nóc xe! Không có cái gì đỡ, cứ như vậy mà múa, em không sợ ngã xuống sao?"
Đã tới bãi đỗ xe, Ninh Trí Viễn mở cửa xe ra, nhét Lâm Lộc vào ghế sau.
"Còn muốn uống rượu, còn không quay về ngủ? Rốt cuộc em muốn làm gì, em có nhớ em bao nhiêu tuổi rồi không? Em hơn hai mươi, không phải trẻ con!"
Ninh Trí Viễn rống lên như pháo liền nhau. Hắn thật sự tức giận, hơi hơi thở dốc, trên cổ đỏ lên.
"Tùy hứng như vậy! Con mẹ nó có phải em thật sự cho rằng tôi không bỏ được......"
......Đột nhiên mắc kẹt.
"Em thật sự cho rằng tôi không bỏ được......Đánh......Thu thập......Cái kia, mắng......A, dạy dỗ em sao?!"
Nói lời này ra, một mảnh an tĩnh. Lâm Lộc chớp chớp mắt, nhịn không được phụt một tiếng.
"Khụ khụ."
Hắn nhanh nghẹn lại, phối hợp mà "a" một tiếng.
"......"
—— Em còn không phối hợp bằng tôi đâu.
Trong lòng Ninh Trí Viễn càng thêm nghẹn khuất.
Kỳ thật hắn còn đang tức giận, nhưng lại mắng không được. Ngay cả lời uy hiếp cũng không đành lòng nói ra, sợ dọa đến cậu, lại sợ không dọa được cậu —— Vốn dĩ hùng hổ, rống người cũng rống đến siêu lớn tiếng, giương nanh múa vuốt giống như hổ muốn ăn thịt người. Kết quả sự do dự này không quan trọng, lão hổ bực mình, một chút là bẹp xuống. Thì ra là một món đồ chơi bị thổi phồng. Từ giương nanh múa vuốt đến mặt mũi mất hết, cũng chỉ là vài giây.
Nghẹn khuất, thật sự rất nghẹn khuất.
Môi Ninh Trí Viễn động vài lần, lại là không thể nói nên lời. Ngược lại trên mặt dần dần đỏ lên.
Thật con mẹ nó......Mất mặt.
Vì thế xoay người muốn đi.
Góc áo lại đột nhiên bị túm lấy.
"Trí Viễn ca......"
"Buông tay."
"Không buông."
"Đừng nháo nữa! Tôi đi lái xe."
"Đừng đi."
"Em không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, Lâm Lộc!"
"......"
Lâm Lộc không nói. Nhưng cậu cũng không buông tay.
Trong lòng Ninh Trí Viễn lại có hơi không vững —— Tại sao không nói? Hay là mình nói nặng quá? Hay là phải dỗ dành một chút, nhưng nếu là sau khi dỗ, cậu lại nói chuyện xấu gì thì làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, hai người cũng chưa ai nhúc nhích. Giằng co một hồi, vẫn là Ninh Trí Viễn thua cuộc trước.
—— Quay đầu lại nhìn một cái. Lại liếc mắt một cái. Lỡ như khóc thì sao? Mình lại dỗ em ấy, dạy dỗ một chút. Rèn sắt khi còn nóng, thuận tiện thể hiện một chút trụ cột trầm ổn và khoan dung......
Chuẩn bị tốt tâm lý, Ninh Trí Viễn ho khan một tiếng, uy nghiêm quay đầu.
Lại đối diện với một đôi mắt sáng trong thuần khiết.
Lâm Lộc nghiêng đầu, trên mặt mang theo ý cười ngọt ngào. Rất tò mò mà nhìn hắn, nào có nửa điểm sợ hãi? Thấy hắn quay đầu lại, Lâm Lộc cười càng ngọt hơn, còn giang hai tay ra.
"Trí Viễn ca."
"Làm gì!"
"Muốn ôm một cái."
"......"
Được đi.
Mất mặt thì mất mặt. Dù sao đây chính là vợ mình, mất mặt cũng không lộ ra trước người ngoài.
Nếu là không thì sao? Người vẫn là nghĩ thoáng. Ninh Trí Viễn nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy "tôn nghiêm của đàn ông", dường như cũng không quan trọng đến thế.
Giống như có thể tới bên nhau mới quan trọng.
Vì thế ngoan ngoãn cúi người xuống, ôm một cái.
Giây tiếp theo, Lâm Lộc lại giống như bạch tuộc, toàn bộ treo ở trên người Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca."
"Lại làm gì đó?"
"Rất kỳ quái, em cũng không cảm thấy anh hung."
"......"
"Rõ ràng tiếng anh mắng người lớn như vậy, tại sao em không sợ một chút nào?"
"Tôi nghe cái này không giống khen tôi."
"Ha ha ha......"
Lâm Lộc thỏa mãn mà ở thổi một hơi ở bên tai Ninh Trí Viễn, sau đó nhìn tai của người đàn ông chuyển hồng.
Lâm Lộc cảm thấy mình nhìn thấu hắn.
Quái thú giương nanh múa vuốt được thổi phồng, dưới lớp da lại là động vật họ mèo lông xù xù rất muốn được vuốt ve.
Đã từng góc nhọn sắc bén đả thương người, dần dần đều thu lại. Hắn cũng trưởng thành. Cũng giống mình, hắn cũng thành thục.
Có móng vuốt, cũng có hàm răng. Nói không chừng càng sắc bén so với trước kia, lại sẽ không thương tổn cậu.
Sẽ không đả thương người, sờ rất êm.
Vuốt vuốt vài cái, nói không chừng sẽ còn lật người lại, lộ ra cái bụng mềm mại.
......Tựa như hiện tại.
Trên người hắn là hương mộc điều dễ ngửi hòa lẫn với mùi thuốc lá. Người đàn ông thành thục, thoạt nhìn rất trầm ổn. Kết quả ôm một cái, thế nhưng ngượng ngùng lại biệt nữu, còn như thanh niên lúc trước ở trong trường, thời gian thanh xuân lóa mắt như ánh mặt trời.
Ôm ôm, Lâm Lộc liền kéo Ninh Trí Viễn vào ghế sau.
Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ nghe lời, cũng không biết cậu muốn làm cái gì. Lâm Lộc thì sao? Hai cánh tay chống ở trên đùi Ninh Trí Viễn, cong thân mình nhìn hắn.
Trong ánh mắt cậu ý cười dạt dào. Chóp mũi dán sát về phía trước, liền đụng phải chóp mũi Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn đã hoàn toàn đầu hàng, ngữ điệu cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Tiểu Lộc, còn muốn làm gì đó?"
"Không ôm đủ. Lại ôm một chút được không?"
"Được."
Ninh Trí Viễn mở hai tay ra, tiếp được Tiểu Lộc của hắn. Thở dài cũng mang theo không thể nề hà.
"Đương nhiên được. Em muốn làm gì cũng được."
Đáng tiếc Lâm Lộc suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra muốn làm cái gì. Đành phải ôm trụ lấy Trí Viễn ca của cậu như gấu koala, cọ cọ hõm vai hắn.
"Nghĩ kỹ rồi sao?"
"Không đâu......"
Ngữ điệu hàm hồ, rúc ở trong ngực thoải mái dễ chịu. Giống như là con mèo nhỏ, dù sao cũng không muốn nhúc nhích.
"Em cứ làm nũng. Không cho tôi lái xe, đêm nay chúng ta phải ngủ ở trong xe đó."
Ninh Trí Viễn lắc đầu lại thở dài, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra nửa điểm thúc giục.
Ngược lại mở hai tay ra, vững vàng bảo vệ Lâm Lộc ở trong ngực, để cậu nằm càng thư thái.
Trong xe im lặng, không có người mở miệng. Ninh Trí Viễn cũng thở chậm lại, cảm giác được lòng mình vững vàng nhảy lên.
Đúng vậy, trong lòng hắn đang ôm Lâm Lộc. Ôm Tiểu Lộc của hắn, trong lòng liền an tâm.
Không biết bao lâu, trong lồng ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều.
"Thật sự ngủ rồi?"
Không có người trả lời.
"Em đó......"
Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng cười vài tiếng. Tùy tay đắp áo khoác lên người Lâm Lộc, hôn một cái trên đầu tóc xù xù của cậu.
Sau cũng theo đó mà nhắm hai mắt lại.
Ngồi trên xe, Lâm Lộc lung lay, cậu cơ hồ mệt đến nằm liệt. Nhưng cậu còn đang cười.
Vệt sáng đầy người, đầy mặt toàn là mồ hồi. Áo thun có thể sắp vắt ra nước, ngay cả quần jean thật dày cũng dính ở trên người, một tầng mồ hôi. Cậu tựa như say rượu, đôi mắt sáng đến kinh người, hai bên má đỏ ửng. Cậu thở hồng hộc, tay chống ở trên đùi, cơ hồ đứng không vững.
Phía sau, từng người ở nhóm múa ôm cổ cậu, hôn ở bên má cậu một cái hôn thân mật, đó là truyền thống của dân bản sứ, đại biểu cho sự sự thân mật khăng khít của A Hỉ Lợi Á.
Nhưng Lâm Lộc không có đáp lễ. Đôi mắt lăng lăng nhìn ở dưới xe.
Đám người mãnh liệt, cậu lại chỉ có thể nhìn thấy một người. . Truyện Cung Đấu
Trước kia mỗi một lần lên sân khấu, đều là như thế này.
Có nhiều người xem như vậy. Trong mắt cậu lại chỉ có một người.
"Trí Viễn ca......"
Khuôn mặt người kia nặng nề.
Băng nặng nề, lửa phẫn nộ, gió mềm mại, mây thương tiếc. Còn có trái tim nóng bỏng nhảy lên, tất cả đều dung hòa ở cùng nhau, mới đúc thành Ninh Trí Viễn đứng trước mặt cậu.
"Em có biết em đang làm gì không?!"
Mở miệng liền phát hỏa, giọng nói đột nhiên nghẹn lại. Bởi vì Lâm Lộc dang hai tay ra, từ trên chiếc xe nhảy xuống.
Giống như chim bay mỏi về tổ, bay về phía hắn.
"Tiểu Lộc!"
Mở ra cái ôm ấp, vững vàng tiếp được người yêu. Nhưng Ninh Trí Viễn vẫn sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi —— Không nói một tiếng, nói nhảy thì nhảy? Lỡ như hắn không kịp phản ứng lại thì làm sao bây giờ!
"Em làm gì, có phải em điên rồi không! Cho dù muốn nhảy, trước đó em cũng nên nhá hàng nói một tiếng, để tôi chuẩn bị tốt!"
"Chờ không kịp......"
"Cái gì?"
"Chờ không kịp nói chuyện. Cũng chờ không kịp anh chuẩn bị tốt."
Lâm Lộc đè mặt ở trên vai Ninh Trí Viễn, mi mắt cong cong, mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Em nhớ anh. Gấp đến độ không chờ nổi muốn ôm anh."
Trên trán Ninh Trí Viễn nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Em không được lừa dối quan......"
Đột nhiên Lâm Lộc ngăn chặn môi Ninh Trí Viễn. Hai cánh môi mềm mại, một đôi mắt mộng du mê ly.
Tựa như thời gian dừng lại ở một khắc này. Nhóm múa phía sau thiện ý cười vang, hóa thành tạp âm dần dần đi xa.
Cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không tồn tại. Chỉ có lẫn nhau, cùng xúc cảm mềm mại trên môi.
Môi tách ra, nhưng Lâm Lộc vẫn cả người mềm nhũn ở trong lòng ngực Ninh Trí Viễn như cũ. Chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, cọ cọ ở trên cổ hắn. Giọng nói cũng dính nhớp, như là vừa uống rượu xong, mang theo men say mềm mại.
"Rất vui đó......Đã lâu, cũng chưa từng vui như vậy."
Ninh Trí Viễn không nói gì. Một đôi mắt dừng ở trên mặt Lâm Lộc, đôi mắt nặng nề. Ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, còn bị khiêu chiến định lực như vậy, hô hấp của hắn cũng dần dần nặng nề.
Môi căng thẳng, khi mở miệng, giọng nói khàn khàn như đối mặt với con mồi nguy hiểm.
"Tôi rất không vui, Lâm Lộc."
"Nhưng em thật sự rất vui......"
Chim nhỏ nhẹ nhàng mút khóe môi Ninh Trí Viễn, trong ánh mắt cậu chớp động ánh sáng vui sướng.
"Thật là hạnh phúc có thể gặp được anh, Trí Viễn ca. Tồn tại, thật sự là quá tốt."
......Lâm Lộc bị ôm một đường ra khỏi công viên trò chơi. Lúc này tan hết cuồng hoan, còn có chút vị khách chưa hết thèm lưu luyến không đi. Trong tay bọn họ còn giơ bình rượu, nhìn thấy hai người liền lớn tiếng ồn ào.
"A! Tôi nhận ra cậu, cậu ra múa đúng không!"
Một cô gái say chuếnh choáng nhiệt tình vẫy tay.
"Còn có vị anh đẹp trai bên kia, muốn cùng nhau uống một ly không? Tôi mời khách! Hôm nay có rượu......Hôm nay say!"
Mắt Lâm Lộc sáng lấp lánh, cũng nhiệt tình vẫy tay với bọn họ.
"Có rượu sao? Được đó được đó......"
"Được cái gì mà được!"
Ninh Trí Viễn giận mắng một tiếng.
"Đã trễ rồi, còn không nhanh trở về ngủ!"
"Trí Viễn ca......"
"Đừng làm nũng!"
Đám kia người cười ha ha, cô gái kia nhảy lên ghế dài, ồn ào huýt sáo về phía bọn họ. Phía sau cô, một người con trai cũng nhảy lên theo, khiêng cô gái lên trên vai, dùng sức hôn một cái. Giơ bình rượu, hắn nhìn Ninh Trí Viễn kêu lên.
"Này! Thật không tới uống một ly sao? A......Các anh là gay sao! Tôi còn chưa từng gặp......"
"Mẹ nó anh uống nhiều quá đi! Đừng để bà đây mất mặt!"
Cô gái tát một cái ở trên mặt hắn, hắn cười ha ha.
Hắn phất phất tay với hai người.
"Múa không tồi đó người anh em! Đối tượng cũng không tồi! Cảm ơn vé vào của của đối tượng của cậu —— Chúc các cậu hạnh phúc, gay chết tiệt!"
"Kêu anh đừng mẹ nó khiến tôi mất mặt mà, khốn nạn! Cút xuống dưới cho tôi, bà đây không quen biết anh!"
Bên kia càng náo nhiệt, Lâm Lộc cũng cười rộ lên theo. Cậu ôm lấy cổ Ninh Trí Viễn dùng sức lắc lư.
"Trí Viễn ca Trí Viễn ca anh nhìn bọn họ! Những người đó chơi thật vui, chúng ta qua đó, cùng bọn họ uống rượu đi!"
"Uống rượu cái gì! Lâm Lộc em xem lại cho tôi! Hôm trước em còn phát sốt em có nhớ không? Hôm nay chơi cả ngày, mẹ nó buổi tối còn nổi điên! Đột nhiên leo lên xe biễu hành!......Tôi ở phía sau kêu cũng không kêu được em, em cho rằng em là tinh tinh sao? Cái xe đó cao như vậy, thế mà em bò đến trên nóc xe! Không có cái gì đỡ, cứ như vậy mà múa, em không sợ ngã xuống sao?"
Đã tới bãi đỗ xe, Ninh Trí Viễn mở cửa xe ra, nhét Lâm Lộc vào ghế sau.
"Còn muốn uống rượu, còn không quay về ngủ? Rốt cuộc em muốn làm gì, em có nhớ em bao nhiêu tuổi rồi không? Em hơn hai mươi, không phải trẻ con!"
Ninh Trí Viễn rống lên như pháo liền nhau. Hắn thật sự tức giận, hơi hơi thở dốc, trên cổ đỏ lên.
"Tùy hứng như vậy! Con mẹ nó có phải em thật sự cho rằng tôi không bỏ được......"
......Đột nhiên mắc kẹt.
"Em thật sự cho rằng tôi không bỏ được......Đánh......Thu thập......Cái kia, mắng......A, dạy dỗ em sao?!"
Nói lời này ra, một mảnh an tĩnh. Lâm Lộc chớp chớp mắt, nhịn không được phụt một tiếng.
"Khụ khụ."
Hắn nhanh nghẹn lại, phối hợp mà "a" một tiếng.
"......"
—— Em còn không phối hợp bằng tôi đâu.
Trong lòng Ninh Trí Viễn càng thêm nghẹn khuất.
Kỳ thật hắn còn đang tức giận, nhưng lại mắng không được. Ngay cả lời uy hiếp cũng không đành lòng nói ra, sợ dọa đến cậu, lại sợ không dọa được cậu —— Vốn dĩ hùng hổ, rống người cũng rống đến siêu lớn tiếng, giương nanh múa vuốt giống như hổ muốn ăn thịt người. Kết quả sự do dự này không quan trọng, lão hổ bực mình, một chút là bẹp xuống. Thì ra là một món đồ chơi bị thổi phồng. Từ giương nanh múa vuốt đến mặt mũi mất hết, cũng chỉ là vài giây.
Nghẹn khuất, thật sự rất nghẹn khuất.
Môi Ninh Trí Viễn động vài lần, lại là không thể nói nên lời. Ngược lại trên mặt dần dần đỏ lên.
Thật con mẹ nó......Mất mặt.
Vì thế xoay người muốn đi.
Góc áo lại đột nhiên bị túm lấy.
"Trí Viễn ca......"
"Buông tay."
"Không buông."
"Đừng nháo nữa! Tôi đi lái xe."
"Đừng đi."
"Em không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, Lâm Lộc!"
"......"
Lâm Lộc không nói. Nhưng cậu cũng không buông tay.
Trong lòng Ninh Trí Viễn lại có hơi không vững —— Tại sao không nói? Hay là mình nói nặng quá? Hay là phải dỗ dành một chút, nhưng nếu là sau khi dỗ, cậu lại nói chuyện xấu gì thì làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, hai người cũng chưa ai nhúc nhích. Giằng co một hồi, vẫn là Ninh Trí Viễn thua cuộc trước.
—— Quay đầu lại nhìn một cái. Lại liếc mắt một cái. Lỡ như khóc thì sao? Mình lại dỗ em ấy, dạy dỗ một chút. Rèn sắt khi còn nóng, thuận tiện thể hiện một chút trụ cột trầm ổn và khoan dung......
Chuẩn bị tốt tâm lý, Ninh Trí Viễn ho khan một tiếng, uy nghiêm quay đầu.
Lại đối diện với một đôi mắt sáng trong thuần khiết.
Lâm Lộc nghiêng đầu, trên mặt mang theo ý cười ngọt ngào. Rất tò mò mà nhìn hắn, nào có nửa điểm sợ hãi? Thấy hắn quay đầu lại, Lâm Lộc cười càng ngọt hơn, còn giang hai tay ra.
"Trí Viễn ca."
"Làm gì!"
"Muốn ôm một cái."
"......"
Được đi.
Mất mặt thì mất mặt. Dù sao đây chính là vợ mình, mất mặt cũng không lộ ra trước người ngoài.
Nếu là không thì sao? Người vẫn là nghĩ thoáng. Ninh Trí Viễn nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy "tôn nghiêm của đàn ông", dường như cũng không quan trọng đến thế.
Giống như có thể tới bên nhau mới quan trọng.
Vì thế ngoan ngoãn cúi người xuống, ôm một cái.
Giây tiếp theo, Lâm Lộc lại giống như bạch tuộc, toàn bộ treo ở trên người Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca."
"Lại làm gì đó?"
"Rất kỳ quái, em cũng không cảm thấy anh hung."
"......"
"Rõ ràng tiếng anh mắng người lớn như vậy, tại sao em không sợ một chút nào?"
"Tôi nghe cái này không giống khen tôi."
"Ha ha ha......"
Lâm Lộc thỏa mãn mà ở thổi một hơi ở bên tai Ninh Trí Viễn, sau đó nhìn tai của người đàn ông chuyển hồng.
Lâm Lộc cảm thấy mình nhìn thấu hắn.
Quái thú giương nanh múa vuốt được thổi phồng, dưới lớp da lại là động vật họ mèo lông xù xù rất muốn được vuốt ve.
Đã từng góc nhọn sắc bén đả thương người, dần dần đều thu lại. Hắn cũng trưởng thành. Cũng giống mình, hắn cũng thành thục.
Có móng vuốt, cũng có hàm răng. Nói không chừng càng sắc bén so với trước kia, lại sẽ không thương tổn cậu.
Sẽ không đả thương người, sờ rất êm.
Vuốt vuốt vài cái, nói không chừng sẽ còn lật người lại, lộ ra cái bụng mềm mại.
......Tựa như hiện tại.
Trên người hắn là hương mộc điều dễ ngửi hòa lẫn với mùi thuốc lá. Người đàn ông thành thục, thoạt nhìn rất trầm ổn. Kết quả ôm một cái, thế nhưng ngượng ngùng lại biệt nữu, còn như thanh niên lúc trước ở trong trường, thời gian thanh xuân lóa mắt như ánh mặt trời.
Ôm ôm, Lâm Lộc liền kéo Ninh Trí Viễn vào ghế sau.
Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ nghe lời, cũng không biết cậu muốn làm cái gì. Lâm Lộc thì sao? Hai cánh tay chống ở trên đùi Ninh Trí Viễn, cong thân mình nhìn hắn.
Trong ánh mắt cậu ý cười dạt dào. Chóp mũi dán sát về phía trước, liền đụng phải chóp mũi Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn đã hoàn toàn đầu hàng, ngữ điệu cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Tiểu Lộc, còn muốn làm gì đó?"
"Không ôm đủ. Lại ôm một chút được không?"
"Được."
Ninh Trí Viễn mở hai tay ra, tiếp được Tiểu Lộc của hắn. Thở dài cũng mang theo không thể nề hà.
"Đương nhiên được. Em muốn làm gì cũng được."
Đáng tiếc Lâm Lộc suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra muốn làm cái gì. Đành phải ôm trụ lấy Trí Viễn ca của cậu như gấu koala, cọ cọ hõm vai hắn.
"Nghĩ kỹ rồi sao?"
"Không đâu......"
Ngữ điệu hàm hồ, rúc ở trong ngực thoải mái dễ chịu. Giống như là con mèo nhỏ, dù sao cũng không muốn nhúc nhích.
"Em cứ làm nũng. Không cho tôi lái xe, đêm nay chúng ta phải ngủ ở trong xe đó."
Ninh Trí Viễn lắc đầu lại thở dài, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra nửa điểm thúc giục.
Ngược lại mở hai tay ra, vững vàng bảo vệ Lâm Lộc ở trong ngực, để cậu nằm càng thư thái.
Trong xe im lặng, không có người mở miệng. Ninh Trí Viễn cũng thở chậm lại, cảm giác được lòng mình vững vàng nhảy lên.
Đúng vậy, trong lòng hắn đang ôm Lâm Lộc. Ôm Tiểu Lộc của hắn, trong lòng liền an tâm.
Không biết bao lâu, trong lồng ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều.
"Thật sự ngủ rồi?"
Không có người trả lời.
"Em đó......"
Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng cười vài tiếng. Tùy tay đắp áo khoác lên người Lâm Lộc, hôn một cái trên đầu tóc xù xù của cậu.
Sau cũng theo đó mà nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.