Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 85: Lâu như vậy, thế nhưng cậu ta khôn gọi điện đến tìm tôi!?
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
05/10/2021
"Thật sự không cần? Ninh tổng, tuy nói chuyện rất khẩn cấp, lại cũng
không cần đến mức vài phút như vậy. Vẫn có thời gian gọi điện thoại. Nếu muốn quay về, chỉ sợ đã là chuyện của nửa tháng sau."
"Thật sự không cần. Phương tổng đốc, ngươi không hiểu biết Lâm Lộc. Cậu ta cái loại người này, bề ngoài thoạt nhìn không tồi, kỳ thật vì ích lợi. Không từ thủ đoạn. Nếu là thật sự bị bệnh, chỉ sợ đã sớm tới muốn lấy chỗ tốt rồi. Lần này phỏng chừng lại là gạt người, không cần phải quan tâm cậu ta. Chính sự quan trọng, không cần vì cậu ta mà chậm trễ thời gian."
"Phải không? Thì ra cậu ta lại bất kham như vậy."
"Đúng vậy. Chính là bất kham như vậy, lại là phế vật. Dùng nhiều tâm tư đối với hắn, cũng cùng lắm là tăng thêm phiền não thôi."
—— Nhưng người bất như vậy, ngươi lại để cậu ta ở bên cạnh sáu năm. Biết rõ tốn tâm tư vì cậu là lại tăng phiền não, lại còn luyến tiếc khi thật sự vứt bỏ, tình nguyện ngày ngày "Phiền não" như vậy.
Lắc đầu cười cười, Phương Minh Sơn lại không nói toạc ra. Rốt cuộc, hắn là tới tìm Ninh Trí Viễn hợp tác, lại không phải tới tư vấn tình cảm cho Ninh Trí Viễn. Ở chung như thế nào, đó đều là chuyện của hai người. Vốn dĩ không liên quan đến hắn.
"Nếu Ninh tổng nói không cần, thì không cần để ý tới cậu ta nữa."
Phương Minh Sơn vào chủ đề.
"Ninh tổng, tôi lại có chút kinh ngạc. Lúc trước nghe nói công trường của anh bị tập kích, trong lòng tôi cũng là cả kinh. Nhưng Ninh tổng thoạt nhìn lại khí định thần nhàn, tâm tình cũng không chịu ảnh hưởng gì. Thật sự làm tôi khó hiểu."
"Này có gì khó hiểu? Phương tổng đốc, đây là đối thủ phạm phải ngu xuẩn, tâm tình tôi vì sao phải chịu ảnh hưởng? Tôi vui vẻ còn không kịp! Đại hoàng tử ngu xuẩn kia, lần này tặng nhược điểm lớn như vậy vào tay chúng ta......Phương tổng đốc, hiện tại anh còn chê tôi làm việc kích động, làm nguồn năng lượng của công ty hắn quá mức liều lĩnh sao? Công kích công ty quốc gia pwr nước ngoài, bị thương nhiều con dân nước mình như vậy. Loại sự tình này truyền ra, hắn còn muốn ngồi yên ở vị trí hoàng trữ của mình sao?"
Phương Minh Sơn nghe vậy cười cười. Một đôi mắt như chim ưng, tỏa nắng sáng ngời ở trong nắng sớm.
"Đúng vậy. Cư nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy, tôi lúc trước thật sự xem trọng trọng tên đại ca đó. Ninh tổng, lập tức liền đánh hắn ra trò."
"Quá khen. Cũng không tính là rút củi dưới đáy nồi. Chỉ là khi đó trong nhà đi lạc một con mèo, tâm tình tôi không tốt, bắt tên cac của anh tiết cho hả giận. Ai biết hắn nhịn không được trêu chọc như vậy, liền nhịn không được muốn nhảy ra ngoài!"
Hai người nhìn nhau cười, đều cực kỳ vui sướng. Nửa năm qua, bọn họ cẩn thận lên kế hoạch, thận trọng từng bước, tuy nói đã làm tiêu hao bản đồ thương nghiệp của Đại hoàng tử một chút, nhưng chung quy là âm thầm ra tay. Không có tên tuổi danh chính ngôn thuận, Phương Minh Sơn hoàng tử này nếu không có thân phận tổng đốc, tất cả sẽ không thể hành sự cao điệu như vậy
Nhưng lần không như vậy.
Đại hoàng tử cư nhiên dám dẫn đầu động thủ, tập kích sản nghiệp ở nước ngoài của Ninh thị. Hơn nữa không phải là phạm trù tài chính thương nghiệp, là trực tiếp tập kích khủng bố! Càng muốn mạng hơn là, đó đều là nhân dân quốc gia. Quốc gia nắm giữ quyền trên biển nhiều năm, người dân cũng mắt cao hơn đầu, coi mình là dân tộc có cấp bậc cao hơn. Nghe nói công dân quốc gia bị tập kích ở nước ngoài, nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu là có thể tìm được chứng cứ việc làm của Đại hoàng tử......Loại coi mạng người như cỏ rác này, nhất định sẽ kích động nội phản bên trong quốc gia.
Đến lúc đó, dư luận ồ lên, ý kiến phổ biến, Phương Minh Sơn đương nhiên có thể thừa thế xông lên, giành lại thứ vốn thuộc về hắn!
Cơ hội tốt như vậy, một đôi cường đại như Ninh Trí Viễn và Phương Minh Sơn liên minh lại, sao có thể buông tha?
Tiếng quạt trực thăng kêu vang trên đầu, vốn dĩ không thích hợp để nói chuyện phiếm. Hai người nhìn nhau cười, cũng không nói chuyện nữa.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn nhìn xuống, từ cửa khoang có thể nhìn thấy phố xá phồn hoa sầm uất phía dưới.
Ngựa xe như nước, đám đông mãnh liệt. Nhưng độ cao quá cao, phía dưới đèn neon lại sáng đến mức loá mắt, chung quy là thấy không rõ đâu là nhà hàng tây, đâu là quán lẩu truyền thống.
Suy nghĩ lại bay tới trên người Lâm Lộc.
Ninh Trí Viễn cảm thấy mình có thể đoán được Lâm Lộc gọi điện thoại tới thử mình vì cái gì. Đại khái là bởi vì vừa hắn đi gấp, cũng không nói với cậu một tiếng.
Không có biện pháp, tình thế khẩn cấp. Ngay cả lái xe trở về cũng không thể, trực tiếp phái máy bay trực thăng tới đón. Giành giật từng giây, không có gì quan trọng hơn. Cho nên loại việc như như cáo biệt này, đương nhiên không rảnh nói.
Huống chi, nếu là lo lắng, Ninh Trí Viễn cũng không cảm thấy không cần thiết phải nói lời tạm biệt dư thừa này.
Nếu Lâm Lộc lại ngốc, chẳng lẽ ăn tới phần lẩu mì lúc đó hắn kêu thêm kia, lại nghe nói hắn đã tính tiền, còn không biết là hắn có việc nên đi trước sao?
Chờ đến khi chính mình có thời gian, tự nhiên sẽ liên hệ cậu ta. Ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức thì tốt rồi, trước kia không phải đều là thế này sao?
Cư nhiên còn đặc biệt gọi điện thoại tới nói dối......Nói cái gì mà sinh bệnh, nằm ở bệnh viện, phải làm phẫu thuật? Thật là nực cười! Như là phế vật, muốn được sủng cũng không biết, còn có thể làm cái gì?
Cùng lắm......
Thấy cậu ta hao hết tâm tư để lấy lòng mình như vậy, liền cho cậu ta một chút ngon ngọt đi. Dù sao hiện tại ở phi trên trực thăng, cũng không có gì làm.
Nghĩ nghĩ, Ninh Trí Viễn móc di động ra. Điện thoại cũng không cần thiết lắm, cũng quá quan tâm cậu rồi. Cho nên hắn chỉ đơn giản là gửi một tin nhắn.
"Cậu an phận đợi, chờ tôi trở lại sẽ đi tìm cậu."
Gửi đi xong.
Lúc này, Ninh Trí Viễn đột nhiên nhớ tới sự kiện. Thời điểm lúc trước hắn đuổi Lâm Lộc ra khỏi cửa, đã đổi dãy số điện thoại cá nhân. Tuy nhiên Lâm Lộc cũng nên đoán được đây là mình, nhưng vạn nhất lại đoán không được thì sao?
Rốt cuộc cậu ta ngốc như vậy.
Vì thế hắn lại bổ sung thêm một câu.
"Đây là số mới của tôi. Ninh Trí Viễn."
Gửi đi xong. Lúc sau một hồi lâu, di động cũng không có động tĩnh.
Thật kỳ quái, lẽ ra Lâm Lộc nên trả lời rồi đi?
Trước kia cậu ta chưa từng như vậy qua. Cậu ta nhận được tin nhắn của mình, trước nay là nháy mắt đã trả lời. Trừ phi là ngủ hoặc là làm gì khác.
"Thật sự không cần. Phương tổng đốc, ngươi không hiểu biết Lâm Lộc. Cậu ta cái loại người này, bề ngoài thoạt nhìn không tồi, kỳ thật vì ích lợi. Không từ thủ đoạn. Nếu là thật sự bị bệnh, chỉ sợ đã sớm tới muốn lấy chỗ tốt rồi. Lần này phỏng chừng lại là gạt người, không cần phải quan tâm cậu ta. Chính sự quan trọng, không cần vì cậu ta mà chậm trễ thời gian."
"Phải không? Thì ra cậu ta lại bất kham như vậy."
"Đúng vậy. Chính là bất kham như vậy, lại là phế vật. Dùng nhiều tâm tư đối với hắn, cũng cùng lắm là tăng thêm phiền não thôi."
—— Nhưng người bất như vậy, ngươi lại để cậu ta ở bên cạnh sáu năm. Biết rõ tốn tâm tư vì cậu là lại tăng phiền não, lại còn luyến tiếc khi thật sự vứt bỏ, tình nguyện ngày ngày "Phiền não" như vậy.
Lắc đầu cười cười, Phương Minh Sơn lại không nói toạc ra. Rốt cuộc, hắn là tới tìm Ninh Trí Viễn hợp tác, lại không phải tới tư vấn tình cảm cho Ninh Trí Viễn. Ở chung như thế nào, đó đều là chuyện của hai người. Vốn dĩ không liên quan đến hắn.
"Nếu Ninh tổng nói không cần, thì không cần để ý tới cậu ta nữa."
Phương Minh Sơn vào chủ đề.
"Ninh tổng, tôi lại có chút kinh ngạc. Lúc trước nghe nói công trường của anh bị tập kích, trong lòng tôi cũng là cả kinh. Nhưng Ninh tổng thoạt nhìn lại khí định thần nhàn, tâm tình cũng không chịu ảnh hưởng gì. Thật sự làm tôi khó hiểu."
"Này có gì khó hiểu? Phương tổng đốc, đây là đối thủ phạm phải ngu xuẩn, tâm tình tôi vì sao phải chịu ảnh hưởng? Tôi vui vẻ còn không kịp! Đại hoàng tử ngu xuẩn kia, lần này tặng nhược điểm lớn như vậy vào tay chúng ta......Phương tổng đốc, hiện tại anh còn chê tôi làm việc kích động, làm nguồn năng lượng của công ty hắn quá mức liều lĩnh sao? Công kích công ty quốc gia pwr nước ngoài, bị thương nhiều con dân nước mình như vậy. Loại sự tình này truyền ra, hắn còn muốn ngồi yên ở vị trí hoàng trữ của mình sao?"
Phương Minh Sơn nghe vậy cười cười. Một đôi mắt như chim ưng, tỏa nắng sáng ngời ở trong nắng sớm.
"Đúng vậy. Cư nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy, tôi lúc trước thật sự xem trọng trọng tên đại ca đó. Ninh tổng, lập tức liền đánh hắn ra trò."
"Quá khen. Cũng không tính là rút củi dưới đáy nồi. Chỉ là khi đó trong nhà đi lạc một con mèo, tâm tình tôi không tốt, bắt tên cac của anh tiết cho hả giận. Ai biết hắn nhịn không được trêu chọc như vậy, liền nhịn không được muốn nhảy ra ngoài!"
Hai người nhìn nhau cười, đều cực kỳ vui sướng. Nửa năm qua, bọn họ cẩn thận lên kế hoạch, thận trọng từng bước, tuy nói đã làm tiêu hao bản đồ thương nghiệp của Đại hoàng tử một chút, nhưng chung quy là âm thầm ra tay. Không có tên tuổi danh chính ngôn thuận, Phương Minh Sơn hoàng tử này nếu không có thân phận tổng đốc, tất cả sẽ không thể hành sự cao điệu như vậy
Nhưng lần không như vậy.
Đại hoàng tử cư nhiên dám dẫn đầu động thủ, tập kích sản nghiệp ở nước ngoài của Ninh thị. Hơn nữa không phải là phạm trù tài chính thương nghiệp, là trực tiếp tập kích khủng bố! Càng muốn mạng hơn là, đó đều là nhân dân quốc gia. Quốc gia nắm giữ quyền trên biển nhiều năm, người dân cũng mắt cao hơn đầu, coi mình là dân tộc có cấp bậc cao hơn. Nghe nói công dân quốc gia bị tập kích ở nước ngoài, nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu là có thể tìm được chứng cứ việc làm của Đại hoàng tử......Loại coi mạng người như cỏ rác này, nhất định sẽ kích động nội phản bên trong quốc gia.
Đến lúc đó, dư luận ồ lên, ý kiến phổ biến, Phương Minh Sơn đương nhiên có thể thừa thế xông lên, giành lại thứ vốn thuộc về hắn!
Cơ hội tốt như vậy, một đôi cường đại như Ninh Trí Viễn và Phương Minh Sơn liên minh lại, sao có thể buông tha?
Tiếng quạt trực thăng kêu vang trên đầu, vốn dĩ không thích hợp để nói chuyện phiếm. Hai người nhìn nhau cười, cũng không nói chuyện nữa.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn nhìn xuống, từ cửa khoang có thể nhìn thấy phố xá phồn hoa sầm uất phía dưới.
Ngựa xe như nước, đám đông mãnh liệt. Nhưng độ cao quá cao, phía dưới đèn neon lại sáng đến mức loá mắt, chung quy là thấy không rõ đâu là nhà hàng tây, đâu là quán lẩu truyền thống.
Suy nghĩ lại bay tới trên người Lâm Lộc.
Ninh Trí Viễn cảm thấy mình có thể đoán được Lâm Lộc gọi điện thoại tới thử mình vì cái gì. Đại khái là bởi vì vừa hắn đi gấp, cũng không nói với cậu một tiếng.
Không có biện pháp, tình thế khẩn cấp. Ngay cả lái xe trở về cũng không thể, trực tiếp phái máy bay trực thăng tới đón. Giành giật từng giây, không có gì quan trọng hơn. Cho nên loại việc như như cáo biệt này, đương nhiên không rảnh nói.
Huống chi, nếu là lo lắng, Ninh Trí Viễn cũng không cảm thấy không cần thiết phải nói lời tạm biệt dư thừa này.
Nếu Lâm Lộc lại ngốc, chẳng lẽ ăn tới phần lẩu mì lúc đó hắn kêu thêm kia, lại nghe nói hắn đã tính tiền, còn không biết là hắn có việc nên đi trước sao?
Chờ đến khi chính mình có thời gian, tự nhiên sẽ liên hệ cậu ta. Ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức thì tốt rồi, trước kia không phải đều là thế này sao?
Cư nhiên còn đặc biệt gọi điện thoại tới nói dối......Nói cái gì mà sinh bệnh, nằm ở bệnh viện, phải làm phẫu thuật? Thật là nực cười! Như là phế vật, muốn được sủng cũng không biết, còn có thể làm cái gì?
Cùng lắm......
Thấy cậu ta hao hết tâm tư để lấy lòng mình như vậy, liền cho cậu ta một chút ngon ngọt đi. Dù sao hiện tại ở phi trên trực thăng, cũng không có gì làm.
Nghĩ nghĩ, Ninh Trí Viễn móc di động ra. Điện thoại cũng không cần thiết lắm, cũng quá quan tâm cậu rồi. Cho nên hắn chỉ đơn giản là gửi một tin nhắn.
"Cậu an phận đợi, chờ tôi trở lại sẽ đi tìm cậu."
Gửi đi xong.
Lúc này, Ninh Trí Viễn đột nhiên nhớ tới sự kiện. Thời điểm lúc trước hắn đuổi Lâm Lộc ra khỏi cửa, đã đổi dãy số điện thoại cá nhân. Tuy nhiên Lâm Lộc cũng nên đoán được đây là mình, nhưng vạn nhất lại đoán không được thì sao?
Rốt cuộc cậu ta ngốc như vậy.
Vì thế hắn lại bổ sung thêm một câu.
"Đây là số mới của tôi. Ninh Trí Viễn."
Gửi đi xong. Lúc sau một hồi lâu, di động cũng không có động tĩnh.
Thật kỳ quái, lẽ ra Lâm Lộc nên trả lời rồi đi?
Trước kia cậu ta chưa từng như vậy qua. Cậu ta nhận được tin nhắn của mình, trước nay là nháy mắt đã trả lời. Trừ phi là ngủ hoặc là làm gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.