Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 201: Ninh tổng, đau lòng sao?
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
15/11/2021
Dùng sức đẩy Ninh Trí Viễn ra, mặt Lâm Lộc cũng trướng đến đỏ bừng. Lại
bị người đàn ông nắm lấy cánh tay một phen, hung hăng kéo đến trước ngực mình. Đầu cậu đụng vào cơ ngực rắn chắc. Tiếp xúc quá mức thân mật,
hoàn toàn không có phòng bị. Sự quá mức này khiến đầu Lâm Lộc ong một
tiếng, sắc mặt trắng bệch. "Ô" một tiếng che miệng lại, đầu gối nhũn ra
trời đất quay cuồng.
"Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn cũng phát hiện ra điếu không đúng, hắn cuống quít duỗi tay ra ôm lấy cậu, cảm giác được Lâm Lộc trong lòng ngực là một thân mồ hôi lạnh, ngồi trên mặt đất mềm như bùn. Hắn không dám đùa giỡn nữa, gấp đến độ xốc mũ Lâm Lộc lên nhìn kĩ sắc mặt của cậu.
"Em làm sao vậy? Cảm giác thế nào?"
"Buông tay..."
Tay lạnh băng ướt đẫm, đã không còn một chút sức lực nào lại còn giãy giụa đẩy Ninh Trí Viễn ra. Nhìn ra được đáy lòng Lâm Lộc kháng cự không sót gì.
"Tôi không thể buông ra, em sẽ té bị thương! Tôi sẽ không làm gì hết, em để tộ đưa em vào phòng ngủ nghỉ ngơi được không?"
"Buông tôi ra!"
Một tiếng phun ra từ cổ họng, hoàn toàn khàn khàn. Thái dương Lâm Lộc cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm, chóp mũi thấm mồ hôi lạnh.
Môi cậu xanh lên. Cậu thật sự không thở nổi!
Dùng hết sức lực cuối cùng tránh thoát khỏi lồng ngực Ninh Trí Viễn. Rầm một tiếng nện ở trên mặt đất, cuộn thân mình lại phát run không ngừng.
Đầu ngón tay Ninh Trí Viễn cũng run.
Trong lòng như có vết đao cứa qua, lại xé rách hắn.
Hắn quên là Lâm Lộc đang bị bệnh, còn xem cậu như người bình thường. Đùa cợt, nói giỡn, thậm chí còn nửa cưỡng ép cậu tiếp nhận mình....Sau đó lại một lần nữa, vượt qua giới hạn. Mắt thấy Lâm Lộc phải chịu tội như vậy, kẻ đầu sỏ chính là hắn, hắn lại không có một biện pháp cứu trợ.
"Tiểu Lộc....Tiểu Lộc! Em sao rồi?"
"Đi ra ngoài."
"Nhưng em...."
"Cút đi....Đừng để tôi nhìn thấy anh!"
Một phen xô đẩy mãnh liệt, hung hăng đẩy ra. Ninh Trí Viễn chật vật lui về phía sau hai bước. Nhưng bộ dáng hiện tại này, sao hắn có thể mặc kệ.
"Tôi....Tôi gọi bác sĩ cho em được không? Tôi không chạm vào em, Tiểu Lộc em đừng sợ...."
Ninh Trí Viễn móc điện thoại ra tìm bác sĩ, không ngờ rằng tay rất run, rầm một tiếng mà rơi xuống mặt đất.
"Đáng chết!"
Ai có thể nghĩ Ninh đại tổng tài núi Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng sẽ hoảng sợ tới điện thoại cũng cầm không xong? Ninh Trí Viễn mắng một tiếng, cúi người nhặt di động trên mặt dất. Một vết nứt dài trên màn hình, thế nhưng vẫn có thể dùng được. Ninh Trí Viễn gọi một dãy số, âm thanh "tút...tút" truyền đến.
Một giây lại một giây đi qua, trong lòng Ninh Trí Viễn càng ngày càng nôn nóng.
Tại sao còn chưa nhấc máy? Tại sao chậm như vậy!
"Lâm tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ tới còn có......Sao lại thế này?!"
Trịnh trung úy không biết đã quên cái gì, ôm giỏ đồ dơ quay trở về. Vốn dĩ âm điệu của hắn rất nhẹ nhàng, lại nhìn thấy một màn trước mắt sau đó chợt căng thẳng. Ném giỏ đồ dơ qua một bên, Trịnh trung úy chạy qua Ninh Trí Viễn vọt vào phòng, Ninh Trí Viễn bị hắn đẩy đến lảo đảo vài bước, di động lại rơi xuống đất. Lần này, là hoàn toàn nát màn hình tắt máy.
"Anh làm gì!"
Ninh Trí Viễn nhịn không được rống giận, Trịnh trung úy căn bản không để ý đến hắn. Hắn đã quỳ gối bên người Lâm Lộc, cẩn thận duỗi tay đi thăm dò mạch đập Lâm Lộc.
"Lâm tiên sinh, đừng sợ. Không có việc gì......Thả lỏng một chút."
"Anh đừng đụng vào cậu ấy! Cậu ấy bị bệnh......Hiện tại cậu ấy rất sợ người, anh không được qua đây!"
"Đừng gào nữa! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, câm miệng cho tôi!"
La rầy một tiếng, Trịnh trung úy cầm giỏ đồ dơ lên ném vào dưới chân NinhTrí Viễn.
Dạo qua một vòng nhanh như chớp, quần áo dơ rơi đầy đất. Tất cũ, quần áo dơ, đều là phế vật bị người ta ghét bỏ.
Ninh Trí Viễn lại đứng ở giữa, tựa như cũng thành phế vật. Ngoại trừ làm vướng chân cũng không còn dùng cho việc khác.
Chân tay hắn luống cuống, không thể làm gì, trơ mắt nhìn Lâm Lộc chịu tội. Trịnh trung úy lại có kinh nghiệm. Hắn quỳ một gối xuống trấn an Lâm Lộc, nhanh chóng móc bao tay ra đeo lên, lúc sau mới đụng tới da Lâm Lộc, động tác cẩn thận mà kiên định.
"Tôi đỡ ngài lên. Cảm giác khá hơn chút nào không? Tôi đưa ngài đi uống nước, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi một hồi được không?"
Không có được sự đáp lại, hắn lại cẩn thận đỡ lấy bả vai Lâm Lộc. Lại cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Lộc, xác định không có nhiều kháng cự mới tiếp tục bước tiếp theo. Cứ như vậy, lễ phép dò hỏi cùng với động tác trấn an, Trịnh trung úy thử từng bước nhỏ, giúp Lâm Lộc đứng lên.
Từ đầu đến cuối hắn không hề đụng chạm đến bất kỳ một tấc da nào của Lâm Lộc. Khắc chế lại kiên định, lễ phép mà tôn trọng. Mỗi một động tác của hắn đều cực kỳ thuần thục.
Ninh Trí Viễn không biết hắn đã làm như vậy bao nhiêu lần mới có thể thành thạo thong dong như vậy? Bệnh của Lâm Lộc lại tái phát bao nhiêu lần, mới khiến cậu quen không tránh như vậy?
Chỉ là mấy tháng ngắn ngủi......Sau lưng, đều là Lâm Lộc cam chịu.
Nắm tay nắm chặt, móng tay tiến vào lòng bàn tay. Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn nhìn được rõ ràng, rốt cuộc chính hắn đã làm gì với Lâm Lộc!
Hành vi phạm tội của hắn đang quấn quanh thân Lâm Lộc, khắc vào hồn phách. Thậm chí sau mấy tháng, ngàn dặm ở ngoài, vẫn có thể bắt được Lâm Lộc bất cứ lúc nào, lặp đi lặp lại nhiều lần kéo cậu rơi vào thống khổ vô biên!
Trong lòng hắn cực kỳ đau, hối hận vờn quanh trái tim hắn.
Bác sĩ Lý nói......Nói hắn hối cải sớm một chút. Ngàn vạn lần không được chờ đã đến lúc không kịp......Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại, còn kịp không?
"Lâm tiên sinh, ngài có thể đứng lên không?"
Trịnh trung úy vẫn đang tiếp tục trấn an.
"Hoặc là, ngài có thể cho tôi đi lấy một tấm chăn, sau đó ôm ngài vào phòng ngủ nghỉ ngơi không? Tôi đảm bảo sẽ không đụng tới thân thể của ngài."
Xem như Lâm Lộc cũng an tĩnh lại. Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch đến dọa ngoài, sắc môi cũng nhạt nhẽo. Nhưng hơi thở mỏng manh đứt quãng của cậu cuối cùng cùng kéo dài, có thể khẽ gật đầu, nhìn Trịnh trung úy.
"Được, vậy tôi đi lấy chăn đây......"
Kỳ thật chăn đã ở ngay bên tay. Trịnh trung úy lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mỗi một bước hành động đều báo cho Lâm Lộc, bao gồm cả việc dùng chăn quấn quanh ở bờ vai của cậu một chút, hoặc là nâng cánh tay cậu -- Tựa hồ Lâm Lộc là một món đồ sứ dễ vỡ, quanh thân là vết rạn che kín. Hơi chút đụng vào một chút sẽ có khả năng khiến cậu vỡ tan, lại không thể để xảy ra kinh động cho dù là nhẹ nhất.
Thấy Lâm Lộc đã bị khóa lại ở trong chăn, Ninh Trí Viễn nhịn không được tiến lên một bước.
"Hay là tôi......"
"Tránh ra."
Xô đẩy hắn ra, không để lại một chút thương lượng đường sống. Đối với Lâm Lộc Trịnh trung úy khinh thanh tế ngữ, khi quay mặt lại lại là nghiêm túc đến sắp kết băng.
"Vị tiên sinh này, nếu anh không muôn khiến Lâm tiên sinh hỏng mất ở trước mặt anh, thậm chí máu rơi đầy phòng, tôi khuyên anh rời đi một chút, không cần nhúng tay vào."
"Nhưng......"
"Tình huống của Lâm tiên sinh anh cũng thấy rồi. Tôi biết là anh không muốn tôi ôm cậu ấy. Nhưng anh hiển nhiên không được, ngài ấy kháng cự anh, anh cũng không có kinh nghiệm. Mà tôi có thể, chuyện như vậy tôi đã làm rất nhiều lần."
"Tôi sẽ rất cẩn thận......"
"Rất cẩn thận? Tôi mới rời đi hơn mười phút, Lâm tiên sinh đã biến thành cái dạng này. Hiện tại anh nói cho tôi anh sẽ cẩn thận, vậy vừa rồi thì sao? Là anh quá không cẩn thận, hay là ngươi cố ý vì cái này? Anh hỏi chính anh một chút, cho tới bây giờ, anh thấy được tình huống của Lâm tiên sinh, lại còn tính toán không màng đến an nguy của cậu ấy, chỉ suy xét đến chính sự chiếm dục buồn cười của anh sao!"
Trong lòng Ninh Trí Viễn chấn động. Sắc mặt hắn đồi bại, lại không thể nói nên lời. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh trung úy ôm Lâm Lộc đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng bị đóng lại, hắn không biết bên trong đã xảy ra cái gì. Nhưng hắn cũng không có dũng khí đẩy cửa vào xem.
Mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa phòng cho đến nó đột nhiên bị đẩy ra. Vẻ mặt Trịnh trung úy nghiêm túc mà nhìn hắn chằm chằm.
"Lâm tiên sinh đã ngủ. Cho nên chúng ta nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?"
Một màn vừa rồi kia khiến trong Ninh Trí Viễn đắng chát. Hắn nản lòng ngồi về phía sau, lò xo sofa rung động.
"Anh và Tiểu Lộc thật sự rất quen thân. Tôi thấy cậu ấy không kháng cự anh một chút nào. Hai người đã quen nhau từ trước rồi?
"Cái đó không có. Hai tháng trước, Bạch phó quan phái tôi làm chuyện này. Ban đầu tôi không quá tình nguyện, rốt cuộc tôi là một quân nhân, nên lên chiến trường đánh giặc. Vô dụng nhất, cũng nên ở trên sân huấn luyện đổ máu đổ mồ hôi. Làm bảo mẫu cho người ta làm sao xem được? Nhưng nguyên nhân cũng chính là bởi vì tôi là quân nhân, quân lệnh như núi, không thể cò kè mặc cả. Cho nên tôi mới đến."
Trịnh trung úy móc hộp thuốc ra, rút một điếu ngậm ở trên môi. Hắn hướng hộp thuốc trong tay về phía Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn lại xụ mặt, lắc lắc đầu.
"Nhưng cậu ấy rất tín nhiệm anh."
"Có sao? Tôi không cảm thấy."
Trịnh trung úy cười nhạo một tiếng, bật lửa châm thuốc.
"Lâm tiên sinh thật sự rất tốt, đối với người sẽ không quá cảnh giác. Chỉ cần không tổn thương cậu ấy, cậu ấy cũng không sẽ cảm thấy ai là người xấu. Cho nên chưa nói tới cậu ấy rất tin tưởng tôi -- Cậu ấy chỉ là rất không tin anh mà thôi."
Chứa đầy thâm ý mà liếc nhìn Ninh Trí Viễn, Trịnh trung úy vươn tay về phía hắn.
"Tự giới thiệu một chút, tôi họ Trịnh, quân cận vệ đoàn y bộ phó thống lĩnh của phủ tổng đốc. Tôi là một người quân nhân, cũng là một bác sĩ tâm lý. Hiện tại chịu ủy thác của Bạch phó quan, phụ trách công việc thăm khám Lâm tiên sinh hằng ngày."
"Bác sĩ tâm lý? Anh là bác sĩ chủ trị của Lâm Lộc?"
"Bác sĩ chủ trị, cái danh xưng này không quá thỏa đáng. Nói đúng hơn, tôi là người giám hộ tạm thời của Lâm tiên sinh. Rốt cuộc, là tôi lấy tư cách bác sĩ chuyên nghiệp để bảo đảm, sau khi cậu ấy hắn rời khỏi viện điều dưỡng thần kinh sẽ không đả thương người, cũng sẽ không tự sát. Cho nên, nếu cậu ấy thật sự xảy ra chuyện gì, tạo thành hậu quả không thể nói, tư cách làm nghề y của tôi rất có khả năng giữ không nổi -- Phải biết rằng, không nhiều người được chứng nhận hành nghề y, một tháng không biết tôi có thể lấy được bao nhiêu tiền trợ cấp đâu. Mặc kệ là vì lương tâm hay là tiền sữa của con gái tôi, tôi đều cần phải gánh vác trách nhiệm đối với trạng thái tinh thần của cậu ấy."
"Từ từ, anh nói cái gì? Viện điều dưỡng thần kinh?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn thay đổi.
"Đó là nơi dành cho người có bệnh về thần kinh ở mức độ nặng! Ngoại trừ kẻ điên, nhân cách phản xã hội, cũng là kẻ có tâm lý biến thái! Lâm Lộc cậu ấy chỉ là bị bệnh, chỉ là có hơi......Có hơi bị chứng kích ứng tổng hợp mà thôi! Sao cậu ấy có thể là người điên? Các người lầm rồi!"
"Anh nói cậu ấy bị PTSD? Đúng, đúng là cậu ấy có, hơn nữa rất nghiêm trọng. Nhưng là, PTSD có lẽ sẽ làm người bất kham thống khổ mà tự sát, nhưng sẽ không nghĩ mọi cách tự mình hại mình, dường như nhất định phải dùng phương thức đau khổ nhất rời khỏi nhân thế -- Vị tiên sinh này, xưng hô như thế nào đây?"
"Tôi họ gì quan trọng sao? Cái gì gọi là dùng phương thức đau khổ nhất rời khỏi nhân thế? Anh nói rõ ràng một chút cho tôi!"
"Được, 'họ gì quan trọng sao' tiên sinh. Anh đã từng thấy vết thương trên cổ tay cậu ấy chưa? Đó là lần đầu tiên cậu ấy có ý đồ tự sát, dùng hàm răng gặm xuống. Anh có thể tưởng tượng sao? Một người, một ngụm lại một ngụm mà xé rách thịt trên trên cổ tay mình, muốn dùng biện pháp máu chảy không ngừng như vậy, cuối cùng chết đi? Không thể tưởng tượng được đúng không? Rốt cuộc, đó là thịt của mình. Khổ hình lăng trì, lại muốn tự mình thi hành, có mấy người có thể hạ được tàn nhẫn như vậy?"
Cái gì? Vết thương trên cổ tay Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn nghĩ là dấu vêt cậu bị thương! Nhưng hắn không nghĩ tới, đó là chính cậu tự cắn xuống?
Dường như Ninh Trí Viễn không đứng được. Trong lòng trào ra khủng hoảng thật lớn, bao phủ cả người hắn. Trong tuyệt vọng hít thở không thông, bốn phương tám hướng ục ục toát ra một giọng nói.
- - "Cậu ấy vì thoát khỏi ngươi, ra tay tàn nhẫn như vậy."
- - "Ha ha ha......Cậu ấy vì rời khỏi ngươi, đều là vì rời khỏi ngươi! Ngươi biết không, đều là vì hoàn toàn rời khỏi ngươi!"
"Sợ hãi?"
Trịnh trung úy nhìn Ninh Trí Viễn, lắc lắc đầu.
"Có phải anh cho rằng đây là thể hiện cho quyết tâm chính cậu ấy hẳn phải chết? Cho nên mới chọn loại biện pháp này khi tự sát, đây là cậu ấy quyết tuyệt với mạng sống của mình?"
"Chẳng lẽ không phải......"
"Đương nhiên không phải."
Khẽ thở dài một cái, Trịnh trung úy lắc lắc đầu.
"Nếu là như vậy, sau này cũng sẽ không xảy ra mười mấy loại tự hại mình kia."
"Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn cũng phát hiện ra điếu không đúng, hắn cuống quít duỗi tay ra ôm lấy cậu, cảm giác được Lâm Lộc trong lòng ngực là một thân mồ hôi lạnh, ngồi trên mặt đất mềm như bùn. Hắn không dám đùa giỡn nữa, gấp đến độ xốc mũ Lâm Lộc lên nhìn kĩ sắc mặt của cậu.
"Em làm sao vậy? Cảm giác thế nào?"
"Buông tay..."
Tay lạnh băng ướt đẫm, đã không còn một chút sức lực nào lại còn giãy giụa đẩy Ninh Trí Viễn ra. Nhìn ra được đáy lòng Lâm Lộc kháng cự không sót gì.
"Tôi không thể buông ra, em sẽ té bị thương! Tôi sẽ không làm gì hết, em để tộ đưa em vào phòng ngủ nghỉ ngơi được không?"
"Buông tôi ra!"
Một tiếng phun ra từ cổ họng, hoàn toàn khàn khàn. Thái dương Lâm Lộc cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm, chóp mũi thấm mồ hôi lạnh.
Môi cậu xanh lên. Cậu thật sự không thở nổi!
Dùng hết sức lực cuối cùng tránh thoát khỏi lồng ngực Ninh Trí Viễn. Rầm một tiếng nện ở trên mặt đất, cuộn thân mình lại phát run không ngừng.
Đầu ngón tay Ninh Trí Viễn cũng run.
Trong lòng như có vết đao cứa qua, lại xé rách hắn.
Hắn quên là Lâm Lộc đang bị bệnh, còn xem cậu như người bình thường. Đùa cợt, nói giỡn, thậm chí còn nửa cưỡng ép cậu tiếp nhận mình....Sau đó lại một lần nữa, vượt qua giới hạn. Mắt thấy Lâm Lộc phải chịu tội như vậy, kẻ đầu sỏ chính là hắn, hắn lại không có một biện pháp cứu trợ.
"Tiểu Lộc....Tiểu Lộc! Em sao rồi?"
"Đi ra ngoài."
"Nhưng em...."
"Cút đi....Đừng để tôi nhìn thấy anh!"
Một phen xô đẩy mãnh liệt, hung hăng đẩy ra. Ninh Trí Viễn chật vật lui về phía sau hai bước. Nhưng bộ dáng hiện tại này, sao hắn có thể mặc kệ.
"Tôi....Tôi gọi bác sĩ cho em được không? Tôi không chạm vào em, Tiểu Lộc em đừng sợ...."
Ninh Trí Viễn móc điện thoại ra tìm bác sĩ, không ngờ rằng tay rất run, rầm một tiếng mà rơi xuống mặt đất.
"Đáng chết!"
Ai có thể nghĩ Ninh đại tổng tài núi Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng sẽ hoảng sợ tới điện thoại cũng cầm không xong? Ninh Trí Viễn mắng một tiếng, cúi người nhặt di động trên mặt dất. Một vết nứt dài trên màn hình, thế nhưng vẫn có thể dùng được. Ninh Trí Viễn gọi một dãy số, âm thanh "tút...tút" truyền đến.
Một giây lại một giây đi qua, trong lòng Ninh Trí Viễn càng ngày càng nôn nóng.
Tại sao còn chưa nhấc máy? Tại sao chậm như vậy!
"Lâm tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ tới còn có......Sao lại thế này?!"
Trịnh trung úy không biết đã quên cái gì, ôm giỏ đồ dơ quay trở về. Vốn dĩ âm điệu của hắn rất nhẹ nhàng, lại nhìn thấy một màn trước mắt sau đó chợt căng thẳng. Ném giỏ đồ dơ qua một bên, Trịnh trung úy chạy qua Ninh Trí Viễn vọt vào phòng, Ninh Trí Viễn bị hắn đẩy đến lảo đảo vài bước, di động lại rơi xuống đất. Lần này, là hoàn toàn nát màn hình tắt máy.
"Anh làm gì!"
Ninh Trí Viễn nhịn không được rống giận, Trịnh trung úy căn bản không để ý đến hắn. Hắn đã quỳ gối bên người Lâm Lộc, cẩn thận duỗi tay đi thăm dò mạch đập Lâm Lộc.
"Lâm tiên sinh, đừng sợ. Không có việc gì......Thả lỏng một chút."
"Anh đừng đụng vào cậu ấy! Cậu ấy bị bệnh......Hiện tại cậu ấy rất sợ người, anh không được qua đây!"
"Đừng gào nữa! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, câm miệng cho tôi!"
La rầy một tiếng, Trịnh trung úy cầm giỏ đồ dơ lên ném vào dưới chân NinhTrí Viễn.
Dạo qua một vòng nhanh như chớp, quần áo dơ rơi đầy đất. Tất cũ, quần áo dơ, đều là phế vật bị người ta ghét bỏ.
Ninh Trí Viễn lại đứng ở giữa, tựa như cũng thành phế vật. Ngoại trừ làm vướng chân cũng không còn dùng cho việc khác.
Chân tay hắn luống cuống, không thể làm gì, trơ mắt nhìn Lâm Lộc chịu tội. Trịnh trung úy lại có kinh nghiệm. Hắn quỳ một gối xuống trấn an Lâm Lộc, nhanh chóng móc bao tay ra đeo lên, lúc sau mới đụng tới da Lâm Lộc, động tác cẩn thận mà kiên định.
"Tôi đỡ ngài lên. Cảm giác khá hơn chút nào không? Tôi đưa ngài đi uống nước, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi một hồi được không?"
Không có được sự đáp lại, hắn lại cẩn thận đỡ lấy bả vai Lâm Lộc. Lại cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Lộc, xác định không có nhiều kháng cự mới tiếp tục bước tiếp theo. Cứ như vậy, lễ phép dò hỏi cùng với động tác trấn an, Trịnh trung úy thử từng bước nhỏ, giúp Lâm Lộc đứng lên.
Từ đầu đến cuối hắn không hề đụng chạm đến bất kỳ một tấc da nào của Lâm Lộc. Khắc chế lại kiên định, lễ phép mà tôn trọng. Mỗi một động tác của hắn đều cực kỳ thuần thục.
Ninh Trí Viễn không biết hắn đã làm như vậy bao nhiêu lần mới có thể thành thạo thong dong như vậy? Bệnh của Lâm Lộc lại tái phát bao nhiêu lần, mới khiến cậu quen không tránh như vậy?
Chỉ là mấy tháng ngắn ngủi......Sau lưng, đều là Lâm Lộc cam chịu.
Nắm tay nắm chặt, móng tay tiến vào lòng bàn tay. Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn nhìn được rõ ràng, rốt cuộc chính hắn đã làm gì với Lâm Lộc!
Hành vi phạm tội của hắn đang quấn quanh thân Lâm Lộc, khắc vào hồn phách. Thậm chí sau mấy tháng, ngàn dặm ở ngoài, vẫn có thể bắt được Lâm Lộc bất cứ lúc nào, lặp đi lặp lại nhiều lần kéo cậu rơi vào thống khổ vô biên!
Trong lòng hắn cực kỳ đau, hối hận vờn quanh trái tim hắn.
Bác sĩ Lý nói......Nói hắn hối cải sớm một chút. Ngàn vạn lần không được chờ đã đến lúc không kịp......Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại, còn kịp không?
"Lâm tiên sinh, ngài có thể đứng lên không?"
Trịnh trung úy vẫn đang tiếp tục trấn an.
"Hoặc là, ngài có thể cho tôi đi lấy một tấm chăn, sau đó ôm ngài vào phòng ngủ nghỉ ngơi không? Tôi đảm bảo sẽ không đụng tới thân thể của ngài."
Xem như Lâm Lộc cũng an tĩnh lại. Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch đến dọa ngoài, sắc môi cũng nhạt nhẽo. Nhưng hơi thở mỏng manh đứt quãng của cậu cuối cùng cùng kéo dài, có thể khẽ gật đầu, nhìn Trịnh trung úy.
"Được, vậy tôi đi lấy chăn đây......"
Kỳ thật chăn đã ở ngay bên tay. Trịnh trung úy lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mỗi một bước hành động đều báo cho Lâm Lộc, bao gồm cả việc dùng chăn quấn quanh ở bờ vai của cậu một chút, hoặc là nâng cánh tay cậu -- Tựa hồ Lâm Lộc là một món đồ sứ dễ vỡ, quanh thân là vết rạn che kín. Hơi chút đụng vào một chút sẽ có khả năng khiến cậu vỡ tan, lại không thể để xảy ra kinh động cho dù là nhẹ nhất.
Thấy Lâm Lộc đã bị khóa lại ở trong chăn, Ninh Trí Viễn nhịn không được tiến lên một bước.
"Hay là tôi......"
"Tránh ra."
Xô đẩy hắn ra, không để lại một chút thương lượng đường sống. Đối với Lâm Lộc Trịnh trung úy khinh thanh tế ngữ, khi quay mặt lại lại là nghiêm túc đến sắp kết băng.
"Vị tiên sinh này, nếu anh không muôn khiến Lâm tiên sinh hỏng mất ở trước mặt anh, thậm chí máu rơi đầy phòng, tôi khuyên anh rời đi một chút, không cần nhúng tay vào."
"Nhưng......"
"Tình huống của Lâm tiên sinh anh cũng thấy rồi. Tôi biết là anh không muốn tôi ôm cậu ấy. Nhưng anh hiển nhiên không được, ngài ấy kháng cự anh, anh cũng không có kinh nghiệm. Mà tôi có thể, chuyện như vậy tôi đã làm rất nhiều lần."
"Tôi sẽ rất cẩn thận......"
"Rất cẩn thận? Tôi mới rời đi hơn mười phút, Lâm tiên sinh đã biến thành cái dạng này. Hiện tại anh nói cho tôi anh sẽ cẩn thận, vậy vừa rồi thì sao? Là anh quá không cẩn thận, hay là ngươi cố ý vì cái này? Anh hỏi chính anh một chút, cho tới bây giờ, anh thấy được tình huống của Lâm tiên sinh, lại còn tính toán không màng đến an nguy của cậu ấy, chỉ suy xét đến chính sự chiếm dục buồn cười của anh sao!"
Trong lòng Ninh Trí Viễn chấn động. Sắc mặt hắn đồi bại, lại không thể nói nên lời. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh trung úy ôm Lâm Lộc đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng bị đóng lại, hắn không biết bên trong đã xảy ra cái gì. Nhưng hắn cũng không có dũng khí đẩy cửa vào xem.
Mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa phòng cho đến nó đột nhiên bị đẩy ra. Vẻ mặt Trịnh trung úy nghiêm túc mà nhìn hắn chằm chằm.
"Lâm tiên sinh đã ngủ. Cho nên chúng ta nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?"
Một màn vừa rồi kia khiến trong Ninh Trí Viễn đắng chát. Hắn nản lòng ngồi về phía sau, lò xo sofa rung động.
"Anh và Tiểu Lộc thật sự rất quen thân. Tôi thấy cậu ấy không kháng cự anh một chút nào. Hai người đã quen nhau từ trước rồi?
"Cái đó không có. Hai tháng trước, Bạch phó quan phái tôi làm chuyện này. Ban đầu tôi không quá tình nguyện, rốt cuộc tôi là một quân nhân, nên lên chiến trường đánh giặc. Vô dụng nhất, cũng nên ở trên sân huấn luyện đổ máu đổ mồ hôi. Làm bảo mẫu cho người ta làm sao xem được? Nhưng nguyên nhân cũng chính là bởi vì tôi là quân nhân, quân lệnh như núi, không thể cò kè mặc cả. Cho nên tôi mới đến."
Trịnh trung úy móc hộp thuốc ra, rút một điếu ngậm ở trên môi. Hắn hướng hộp thuốc trong tay về phía Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn lại xụ mặt, lắc lắc đầu.
"Nhưng cậu ấy rất tín nhiệm anh."
"Có sao? Tôi không cảm thấy."
Trịnh trung úy cười nhạo một tiếng, bật lửa châm thuốc.
"Lâm tiên sinh thật sự rất tốt, đối với người sẽ không quá cảnh giác. Chỉ cần không tổn thương cậu ấy, cậu ấy cũng không sẽ cảm thấy ai là người xấu. Cho nên chưa nói tới cậu ấy rất tin tưởng tôi -- Cậu ấy chỉ là rất không tin anh mà thôi."
Chứa đầy thâm ý mà liếc nhìn Ninh Trí Viễn, Trịnh trung úy vươn tay về phía hắn.
"Tự giới thiệu một chút, tôi họ Trịnh, quân cận vệ đoàn y bộ phó thống lĩnh của phủ tổng đốc. Tôi là một người quân nhân, cũng là một bác sĩ tâm lý. Hiện tại chịu ủy thác của Bạch phó quan, phụ trách công việc thăm khám Lâm tiên sinh hằng ngày."
"Bác sĩ tâm lý? Anh là bác sĩ chủ trị của Lâm Lộc?"
"Bác sĩ chủ trị, cái danh xưng này không quá thỏa đáng. Nói đúng hơn, tôi là người giám hộ tạm thời của Lâm tiên sinh. Rốt cuộc, là tôi lấy tư cách bác sĩ chuyên nghiệp để bảo đảm, sau khi cậu ấy hắn rời khỏi viện điều dưỡng thần kinh sẽ không đả thương người, cũng sẽ không tự sát. Cho nên, nếu cậu ấy thật sự xảy ra chuyện gì, tạo thành hậu quả không thể nói, tư cách làm nghề y của tôi rất có khả năng giữ không nổi -- Phải biết rằng, không nhiều người được chứng nhận hành nghề y, một tháng không biết tôi có thể lấy được bao nhiêu tiền trợ cấp đâu. Mặc kệ là vì lương tâm hay là tiền sữa của con gái tôi, tôi đều cần phải gánh vác trách nhiệm đối với trạng thái tinh thần của cậu ấy."
"Từ từ, anh nói cái gì? Viện điều dưỡng thần kinh?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn thay đổi.
"Đó là nơi dành cho người có bệnh về thần kinh ở mức độ nặng! Ngoại trừ kẻ điên, nhân cách phản xã hội, cũng là kẻ có tâm lý biến thái! Lâm Lộc cậu ấy chỉ là bị bệnh, chỉ là có hơi......Có hơi bị chứng kích ứng tổng hợp mà thôi! Sao cậu ấy có thể là người điên? Các người lầm rồi!"
"Anh nói cậu ấy bị PTSD? Đúng, đúng là cậu ấy có, hơn nữa rất nghiêm trọng. Nhưng là, PTSD có lẽ sẽ làm người bất kham thống khổ mà tự sát, nhưng sẽ không nghĩ mọi cách tự mình hại mình, dường như nhất định phải dùng phương thức đau khổ nhất rời khỏi nhân thế -- Vị tiên sinh này, xưng hô như thế nào đây?"
"Tôi họ gì quan trọng sao? Cái gì gọi là dùng phương thức đau khổ nhất rời khỏi nhân thế? Anh nói rõ ràng một chút cho tôi!"
"Được, 'họ gì quan trọng sao' tiên sinh. Anh đã từng thấy vết thương trên cổ tay cậu ấy chưa? Đó là lần đầu tiên cậu ấy có ý đồ tự sát, dùng hàm răng gặm xuống. Anh có thể tưởng tượng sao? Một người, một ngụm lại một ngụm mà xé rách thịt trên trên cổ tay mình, muốn dùng biện pháp máu chảy không ngừng như vậy, cuối cùng chết đi? Không thể tưởng tượng được đúng không? Rốt cuộc, đó là thịt của mình. Khổ hình lăng trì, lại muốn tự mình thi hành, có mấy người có thể hạ được tàn nhẫn như vậy?"
Cái gì? Vết thương trên cổ tay Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn nghĩ là dấu vêt cậu bị thương! Nhưng hắn không nghĩ tới, đó là chính cậu tự cắn xuống?
Dường như Ninh Trí Viễn không đứng được. Trong lòng trào ra khủng hoảng thật lớn, bao phủ cả người hắn. Trong tuyệt vọng hít thở không thông, bốn phương tám hướng ục ục toát ra một giọng nói.
- - "Cậu ấy vì thoát khỏi ngươi, ra tay tàn nhẫn như vậy."
- - "Ha ha ha......Cậu ấy vì rời khỏi ngươi, đều là vì rời khỏi ngươi! Ngươi biết không, đều là vì hoàn toàn rời khỏi ngươi!"
"Sợ hãi?"
Trịnh trung úy nhìn Ninh Trí Viễn, lắc lắc đầu.
"Có phải anh cho rằng đây là thể hiện cho quyết tâm chính cậu ấy hẳn phải chết? Cho nên mới chọn loại biện pháp này khi tự sát, đây là cậu ấy quyết tuyệt với mạng sống của mình?"
"Chẳng lẽ không phải......"
"Đương nhiên không phải."
Khẽ thở dài một cái, Trịnh trung úy lắc lắc đầu.
"Nếu là như vậy, sau này cũng sẽ không xảy ra mười mấy loại tự hại mình kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.