Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 259: Rốt cuộc khi nào cậu mới nói ra chân tướng?
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
14/12/2021
Ước chừng mất hết hai mươi phút, Lâm Lộc mới quẹo và từ đầu ngõ hẻo lãnh, tìm được quán bar đã hẹn.
Đẩy cửa ra, giai điệu chậm rãi chảy xuôi.
Ánh đèn mê ly. Một hồi lâu Lâm Lộc mới thích được mới ánh sáng mờ nhạt chớp nháy này, tìm được bác sĩ Fred đang ngồi tự rót rượu cho mình ở trong góc. Cậu đi qua, đứng ở bên cạnh bàn.
Bác sĩ đã cởi áo khoác lông dài ra, cổ tay áo sơ mi kéo cao, lộ ra một đoạn cánh tay. Lâm Lộc tới, y cũng không ngước mắt lên. Chỉ lo dùng một cái kẹp gắp một viên đá, ném vào trong miệng ly.
Một tiếng leng keng giòn tan. Rượu màu hổ phách đổ ào ạt vào trong đó. Bọt khí nhỏ nhỏ nổi lên.
"Tôi thấy tên bạn trai cũ kia của cậu rồi."
"Ừm."
"Hình như cậu không quá kinh ngạc?"
"Tôi đoán được."
Lâm Lộc ngồi xuống đối diện với bác sĩ Fred. Nơi này không ồn ào lắm, nhưng cậu vẫn không thích ứng được như cũ. Có lẽ đã từng trải qua ở Dạ Mị khiến cậu trở nên ghét bỏ những nơi ngợp trong vàng son.
"Phải không? Hắn còn không phát giận sao? Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ chặn cậu ở ngoài cửa cãi nhau một trận. Hoặc là dứt khoát trói cậu lại ném trên mặt đất, không nói thật thì thọc một đao vào trong cổ cậu."
Bác sĩ cười rộ lên, mang theo chút trào phúng.
"Nói thật, cậu còn có thể xuất hiện, tôi cũng lấy làm lạ. Tên bạn trai cũ kia của cậu, thoạt nhìn cũng không phải là người bình thường."
"Bác sĩ, có phải anh đã nói gì với hắn rồi không. Hắn có hơi không đúng lắm. Hình như hắn cho rằng chúng ta có hơi mập mờ....Xin lỗi, không phải tôi cố ý mạo phạm anh."
"Nào có mạo phạm hay không mạo phạm chứ. Chẳng lẽ tôi là xử nữ mười tám tuổi, còn phải để ý danh tiết. Cho dù hắn cho rằng chúng ta lên gường, cũng có thổn tất gì cho tôi đâu? Rốt cuộc cậu trẻ tuổi lại hồn nhiên, tính cách thú vị như vậy. Tôi là một lão già, có bị hại thì cũng là cậu."
Bác sĩ quơ quơ ly rượu, viên đá chạm vào thành ly, phát ra tiếng thanh thúy.
"Tới uống một ly?"
"Không được, cảm ơn."
"Cậu nên học cách hưởng thụ cuộc sống, Lâm Lộc."
"Là bởi vì tôi không còn sống được bao lâu nữa sao?"
"Là bởi vì cậu không công bằng đối với chính mình. Cậu nên buông hắn từ sớm, hưởng thụ cuộc sống của mình."
"Anh nói đúng. Cho nên tôi mới có thể đứng ở đây. Tôi chưa quên mục đích của tôi, bác sĩ. Tôi tới lấy thuốc giảm đau.""
"'Cho nên cậu mới đứng ở chỗ này'? Ý của cậu là nói, nếu cậu ở bên hắn, thì quyền lợi để lấy thuốc giảm đau cậu cũng không có sao?"
"Không phải, nếu tôi còn ở bên hắn, tôi sẽ không muốn chết..."
"Thì ra là cậu muốn chết? Tôi còn tưởng rằng, cậu không làm phẫu thuật là vì không muốn mất đi chân của mình."
Lâm Lộc trầm mặc. Qua thật lâu, cậu mới gian nan mở miệng.
"Không phải tôi có ý này...."
"Tôi là bác sĩ. Tuy rằng không phải học về tâm lý, nhưng tôi cũng đã từng học qua các khóa học y khoa tổng quát -- Đồ vật trong tiềm thức chính là giải thích cho vấn đề. Lâm Lộc, kỳ thật trong lòng cậu vẫn luôn xem việc rời khỏi hắn và sinh mệnh của mình là ngang bằng, tôi nói đúng không?"
Lúc này đây, Lâm Lộc càng trầm mặc lâu hơn.
"Tới đây, ngồi xuống."
Bác sĩ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Uống ly rượu đi. Chúng ta không nói về hắn nữa."
Chén rượu lại được đẩy đến trước mặt Lâm Lộc lần nữa, viên đá đã tan đi đôi chút, màu rượu nhạt đi. Lúc này đây, Lâm Lộc bưng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Whiskey tốt nhất, một đoàn nóng lạnh trộn lẫn. Trượt xuống theo yết hầu, đôi mắt Lâm Lộc run lên, ho khan hai tiếng.
Bác sĩ Fred cười cười.
"Thế nào, không tồi chứ? Tới, ly của tôi cũng là của cậu."
"Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Cuộc sống đắc ý cần vui vẻ! Trên đời này, có tiền cũng không mua được thuốc hối hận, lại có thể mua được nước vong ưu -- Waiter!"
Y gập đốt ngón tay lên gõ gõ lên mặt bàn.
"Lấy thêm hai ly rượu nữa!"
[Hai mươi phút sau]
Dưới ánh đèn lung linh rực rỡ, ca sĩ chống microphone, vặn vẹo thân hình ở trên đài, giọng hát trầm vang lên.
Người phục vụ mặc áo sơ mi trắng đi qua mấy cái bàn.
Trong đó có một người ngừng ở góc bàn bên này.
"Whiskey của ngài."
"Tôi hối hận rồi. Có thể lui sao?"
Người phục vụ sửng sốt. Nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời.
"Xin lỗi, rượu đã pha vì ngài không thể trả lại."
"Không nói rượu, tôi nói bạn của tôi."
Bác sĩ khoa trương thở dài. Sau đó hắn vươn tay, nhẹ nhàng chọc chọc mặt Lâm Lộc.
Vốn dĩ cánh tay Lâm Lộc đang chống ở trên bàng, còn miễn cưỡng duy trì cần bằng. Nhưng bị chọc một cái nhẹ nhàng như vậy, cậu nghiêng đầu nhìn bác sĩ.
"Bác sĩ, vì sao anh lại chọc tôi...A?"
Sau đó cậu lại lảo đảo lắc lư mà nằm sấp xuống. Lại chọc, cậu cũng chỉ biết lắc lắc đầu, lại không thể bò dậy. Ngược lại mí mắt càng ngày càng nặng, thế nhưng cứ như vậy ngủ mất.
Bác sĩ khoanh hai tay, vẻ mặt không thể nề hà.
"Cậu nhìn xem. Hai ly whiskey thôi mà, thậm chí còn chưa ấm người. Tôi còn một câu nữa chưa nói! Bạn rượu có tửu lượng kém như vậy, tôi có thể trả lại rượu không?"
Nghe hiểu là y đang nói giỡn, người phục vụ liền thả lòng. Hắn liếc nhìn Lâm Lộc, nhấp miệng cười nói.
"Bạn rượu của ngài đáng yêu như vậy, không uống rượu thì cũng có sao đâu chứ. Cho dù cậu ấy chỉ uống nước trái cây, tôi nghĩ ngài cũng sẽ không thật sự để ý."
"Đương nhiên để ý. Lớn lên đáng yêu thì có lợi ích gì chứ? Lại không phải của tôi, cũng không biết có tiện nghi gì ở bệnh tâm thần! Lại nói, người tôi đã từng gặp càng đáng yêu hơn....Dịu dàng lại cứng cỏi, mỹ nhân Slavs xinh đẹp. Cậu biết không? Mắt cậu ấy khi cười rộ lên sáng như sao. Nhưng mà, cậu ấy uống rượu whiskey là một lại tiếp một ly, ngàn ly không say đó....
Lải nhải, lại không biết nghĩ đến ai, nhưng lời này lại là nói với ai. Người phụ vụ đành phải duy trì lễ phép mỉm cười, cho đến khi bác sĩ Fred đột nhiên bưng ly rượu trên khay của hắn, uống một hơi cạn sạch.
"Rượu hôm nay hiệu lực không đủ. Nhanh đi lấy thêm mấy ly nữa!"
Cứ như vậy, bác sĩ Fred một mình cuồng hoan, vẫn luôn liên tục đến đêm khuya. Cũng may lượng khách của quán bar ra vào không ngừng, ánh đèn và nhạc cũng không dừng lại, thế nhưng không nhìn ra thời gian trôi đi. Cho đến khi Lâm Lộc đột nhiên run lập cập, ngẩng đầu lên. Sắc mặt cậu trắng bệch, vành mắt lại hồng hồng, cũng không biết là mơ thấy cái gì. Một đôi mắt quạ đen phất sương mù, không có ánh sáng.
"Bác sĩ, thật xin lỗi. Tôi không cẩn thận ngủ mất."
"Cậu cũng thật là tự thếp vàng lên mặt mình. Chính xác ra cậu mới uống hai ly liền trực tiếp ngủ luôn. Tửu lượng kém như vậy sao?"
"Tôi...Tôi xin lỗi."
"Đầu Lâm Lộc choáng váng nặng nề, ý thức mơ hồ không rõ. Cậu móc di động nhìn thoáng thời gian theo bản năng, tức khắc hai mắt trợn tròn.
"Trễ thế này rồi sao? Tôi phải đi."
"Đi đâu?"
"Muộn rồi chưa quay về, người trong nhà sẽ lo lắng."
"Ai? Bạn trai cũ sao?"
"....."
Lâm Lộc trầm mặc một lát, cười lắc đầu.
"Không phải, không liên quan đến hắn. Là một người chị của tôi."
"Chỉ là chị sao? Cậu cũng đã thành niên tồi, ngẫu nhiên một đêm không về ngủ cũng không có gì, đúng không? Gọi điện thoại về, tôi đoán chị cậu sẽ không để ý. Cậu có mang theo di động không?"
"....."
"Cho dù không mang cũng không sao. Tôi có thể cho cậu mượn."
Nói xong, bác sĩ Fred thật sự đưa điện thoại của mình qua.
Lâm Lộc xua xua tay, tỏ vẻ không cần.
Cậu cũng không gọi điện thoại cho Bình tỷ.
Bác sĩ kêu thêm một ly rượu Cuba, đẩy đến trước mặt cậu. Cậu bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ. Cậu không thể nào nói chuyện, trong có vẻ không yên. Bác sĩ Fred cũng mặc kệ cậu, làm bộ không phát hiện cậu vẫn luôn lén nhìn thời gian.
Thời gian qua hai mươi phút, ly rượu Cuba kia đã bị uống hơn phẫn nửa. Lâm Lộc mở miệng lần nữa.
"Bác sĩ, tôi thật sự phải đi."
"Không thể đi không được sao? Bồi tôi uống thêm vài ly. Dù sao bên ngoài cũng không có ai chờ cậu, cậu gấp như vậy làm gì?"
Bác sĩ Fred vươn tay, ngăn ở trước mặt Lâm Lộc.
"Hay là, thật sự có người chờ ở bên ngoài?"
"Cho dù thật sự có người chờ, hiện tại ra ngoài cũng quá muộn. Một giấc của cậu cũng ngủ hai tiếng. Lâm Lộc, cậu biết cửa sau của quán bar này, trên cả con đường đều là khách sạn tình nhân không? Đều là thuê theo giờ, chưa từng có khách qua đêm. Cũng khó trách, làm kinh doanh ở quán bar sương sớm tình duyên, thời gian ngắn ngủn một hai giờ là hoàn toàn đủ rồi, thậm chí sau đó còn có người trở lại tiếp tục uống rượu, tìm một người tiếp theo -- A, tại sao sắc mặt cậu khó coi vậy?
Là sợ có người hiểu lầm sao?
Đừng có gấp. Đã trễ thế này, hiểu lầm thì cũng đã hiểu lầm rồi. Rốt cuộc, cậu ở một mình với tôi lâu như vậy, làm cái gì cũng đều đủ rồi."
"Bác sĩ Fred!"
Lâm Lộc đứng lên.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có chuyện gì nói thẳng được không, chơi người như vậy vui lắm sao? Tôi thật không rõ, để hắn hiểu lầm có gì tốt, đáng giá để anh không dứt như vậy?"
"Cậu tức giận?"
"Tôi không có! Tôi chỉ là chán, cái này quá nhàm chán! Bác sĩ Fred, tôi vẫn luôn rất tôn kính anh, cũng rất cảm kích anh đã trợ giúp cho tôi, đặc biệt là mạo hiểm làm ra thuốc vì tôi, tôi biết điều này không dễ dàng như thế nào. Nhưng cái này không có ý nghĩa, anh có thể tham gia vào cuộc sống của tôi, trêu đùa người bên cạnh tôi! Tôi không rõ rốt cuộc anh muốn gì, là vì chơi rất vui sao, hay là giải buồn? Nếu anh thật sự muốn trêu đùa ai, anh tùy tiện chơi như thế nào tôi cũng không để ý. Nhưng anh đây là đang làm gì vậy?"
".....Nhìn xem, còn nói không tức giận. Tôi biết cậu lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cậu cao giọng nói chuyện qua, Lâm Lộc."
Mặt Lâm Lộc đỏ lên. Phần xấu hổ buồn bực này hiện lên rất rõ ràng dưới ánh đèn quán bar. Cậu xoay người muốn đi, phía sau lại truyền đến tiếng gọi mang theo ý cười.
"Từ từ."
Lâm Lộc nhíu mày, vẫn là đứng lại. Bác sĩ thở dài một tiếng, đứng dậy.
Tư thái ngả ngớn làm càn mới vừa rồi biến mất toàn bộ. Dường như là cởi lớp áo ngoài ngụy trang ra, bác sĩ Fred mang theo chút vẻ say rượu, ánh mặt khôi phục tỉnh táo.
"Rõ ràng là rất tức giận, lại vẫn ngoan như vậy. Là bởi vì tôi là bác sĩ của cậu, cho nên mới có đãi ngộ đặc biệt này? Hay là cậu thật sự là loại tính cách này, có thể tự mình chịu ủy khuất, lại không muốn để người khác khó chịu?"
Nói xong, bác sĩ Fred mở vali ra. Sau khi mở ra, ngoại trừ mấy quyển sách còn có mấy con thú bông cũ, cũng có một cái lồng ấp nhỏ.
"Vừa rồi không ngăn cản được cậu, cậu cứ trực tiếp đi đi. Thật sự để ý người kia như vậy sao? Cậu tới đây làm gì, không phải lấy thuốc sao?"
"....."
"Vẫn còn tức giận?"
Lâm Lộc rũ mi mắt, không rên một tiếng.
"Lâm Lộc à. Tính tình của cậu thật quá tốt, cũng quá có thể làm mình chịu khổ. Vừa rồi tôi vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc đến khi nào cậu mới bằng lòng tức giận, nói những gì không thoái và ủy khuất trong lòng ra. Lần này ép cậu, cũng thật không dễ dàng. Nhưng mà tôi và cậu đã có duyên vài lần, muốn cho cậu nói thật cũng khó như vậy, Nếu thật sự đụng phải người cậu để ý, cậu sẽ làm sao?
Cậu tính làm bộ không có việc gì, một đường ủy khuất cho đến khi không chịu nổi nữa mới thôi? Hay là dứt khoát tự sa ngã, trốn tránh đến chân trời góc biển, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng có thể từ bỏ?"
"....."
"Không muốn nói, vậy thì quên đi. Nhưng mà Lâm Lộc, có một số việc không phải cậu cứ trốn tránh là có thể giải quyết vấn đề. Cho nên, rốt cuộc cậu tính đến khi nào, mới nói thật cho vị bạn trai cũ kia của cậu?"
Đẩy cửa ra, giai điệu chậm rãi chảy xuôi.
Ánh đèn mê ly. Một hồi lâu Lâm Lộc mới thích được mới ánh sáng mờ nhạt chớp nháy này, tìm được bác sĩ Fred đang ngồi tự rót rượu cho mình ở trong góc. Cậu đi qua, đứng ở bên cạnh bàn.
Bác sĩ đã cởi áo khoác lông dài ra, cổ tay áo sơ mi kéo cao, lộ ra một đoạn cánh tay. Lâm Lộc tới, y cũng không ngước mắt lên. Chỉ lo dùng một cái kẹp gắp một viên đá, ném vào trong miệng ly.
Một tiếng leng keng giòn tan. Rượu màu hổ phách đổ ào ạt vào trong đó. Bọt khí nhỏ nhỏ nổi lên.
"Tôi thấy tên bạn trai cũ kia của cậu rồi."
"Ừm."
"Hình như cậu không quá kinh ngạc?"
"Tôi đoán được."
Lâm Lộc ngồi xuống đối diện với bác sĩ Fred. Nơi này không ồn ào lắm, nhưng cậu vẫn không thích ứng được như cũ. Có lẽ đã từng trải qua ở Dạ Mị khiến cậu trở nên ghét bỏ những nơi ngợp trong vàng son.
"Phải không? Hắn còn không phát giận sao? Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ chặn cậu ở ngoài cửa cãi nhau một trận. Hoặc là dứt khoát trói cậu lại ném trên mặt đất, không nói thật thì thọc một đao vào trong cổ cậu."
Bác sĩ cười rộ lên, mang theo chút trào phúng.
"Nói thật, cậu còn có thể xuất hiện, tôi cũng lấy làm lạ. Tên bạn trai cũ kia của cậu, thoạt nhìn cũng không phải là người bình thường."
"Bác sĩ, có phải anh đã nói gì với hắn rồi không. Hắn có hơi không đúng lắm. Hình như hắn cho rằng chúng ta có hơi mập mờ....Xin lỗi, không phải tôi cố ý mạo phạm anh."
"Nào có mạo phạm hay không mạo phạm chứ. Chẳng lẽ tôi là xử nữ mười tám tuổi, còn phải để ý danh tiết. Cho dù hắn cho rằng chúng ta lên gường, cũng có thổn tất gì cho tôi đâu? Rốt cuộc cậu trẻ tuổi lại hồn nhiên, tính cách thú vị như vậy. Tôi là một lão già, có bị hại thì cũng là cậu."
Bác sĩ quơ quơ ly rượu, viên đá chạm vào thành ly, phát ra tiếng thanh thúy.
"Tới uống một ly?"
"Không được, cảm ơn."
"Cậu nên học cách hưởng thụ cuộc sống, Lâm Lộc."
"Là bởi vì tôi không còn sống được bao lâu nữa sao?"
"Là bởi vì cậu không công bằng đối với chính mình. Cậu nên buông hắn từ sớm, hưởng thụ cuộc sống của mình."
"Anh nói đúng. Cho nên tôi mới có thể đứng ở đây. Tôi chưa quên mục đích của tôi, bác sĩ. Tôi tới lấy thuốc giảm đau.""
"'Cho nên cậu mới đứng ở chỗ này'? Ý của cậu là nói, nếu cậu ở bên hắn, thì quyền lợi để lấy thuốc giảm đau cậu cũng không có sao?"
"Không phải, nếu tôi còn ở bên hắn, tôi sẽ không muốn chết..."
"Thì ra là cậu muốn chết? Tôi còn tưởng rằng, cậu không làm phẫu thuật là vì không muốn mất đi chân của mình."
Lâm Lộc trầm mặc. Qua thật lâu, cậu mới gian nan mở miệng.
"Không phải tôi có ý này...."
"Tôi là bác sĩ. Tuy rằng không phải học về tâm lý, nhưng tôi cũng đã từng học qua các khóa học y khoa tổng quát -- Đồ vật trong tiềm thức chính là giải thích cho vấn đề. Lâm Lộc, kỳ thật trong lòng cậu vẫn luôn xem việc rời khỏi hắn và sinh mệnh của mình là ngang bằng, tôi nói đúng không?"
Lúc này đây, Lâm Lộc càng trầm mặc lâu hơn.
"Tới đây, ngồi xuống."
Bác sĩ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Uống ly rượu đi. Chúng ta không nói về hắn nữa."
Chén rượu lại được đẩy đến trước mặt Lâm Lộc lần nữa, viên đá đã tan đi đôi chút, màu rượu nhạt đi. Lúc này đây, Lâm Lộc bưng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Whiskey tốt nhất, một đoàn nóng lạnh trộn lẫn. Trượt xuống theo yết hầu, đôi mắt Lâm Lộc run lên, ho khan hai tiếng.
Bác sĩ Fred cười cười.
"Thế nào, không tồi chứ? Tới, ly của tôi cũng là của cậu."
"Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Cuộc sống đắc ý cần vui vẻ! Trên đời này, có tiền cũng không mua được thuốc hối hận, lại có thể mua được nước vong ưu -- Waiter!"
Y gập đốt ngón tay lên gõ gõ lên mặt bàn.
"Lấy thêm hai ly rượu nữa!"
[Hai mươi phút sau]
Dưới ánh đèn lung linh rực rỡ, ca sĩ chống microphone, vặn vẹo thân hình ở trên đài, giọng hát trầm vang lên.
Người phục vụ mặc áo sơ mi trắng đi qua mấy cái bàn.
Trong đó có một người ngừng ở góc bàn bên này.
"Whiskey của ngài."
"Tôi hối hận rồi. Có thể lui sao?"
Người phục vụ sửng sốt. Nhưng hắn vẫn lễ phép trả lời.
"Xin lỗi, rượu đã pha vì ngài không thể trả lại."
"Không nói rượu, tôi nói bạn của tôi."
Bác sĩ khoa trương thở dài. Sau đó hắn vươn tay, nhẹ nhàng chọc chọc mặt Lâm Lộc.
Vốn dĩ cánh tay Lâm Lộc đang chống ở trên bàng, còn miễn cưỡng duy trì cần bằng. Nhưng bị chọc một cái nhẹ nhàng như vậy, cậu nghiêng đầu nhìn bác sĩ.
"Bác sĩ, vì sao anh lại chọc tôi...A?"
Sau đó cậu lại lảo đảo lắc lư mà nằm sấp xuống. Lại chọc, cậu cũng chỉ biết lắc lắc đầu, lại không thể bò dậy. Ngược lại mí mắt càng ngày càng nặng, thế nhưng cứ như vậy ngủ mất.
Bác sĩ khoanh hai tay, vẻ mặt không thể nề hà.
"Cậu nhìn xem. Hai ly whiskey thôi mà, thậm chí còn chưa ấm người. Tôi còn một câu nữa chưa nói! Bạn rượu có tửu lượng kém như vậy, tôi có thể trả lại rượu không?"
Nghe hiểu là y đang nói giỡn, người phục vụ liền thả lòng. Hắn liếc nhìn Lâm Lộc, nhấp miệng cười nói.
"Bạn rượu của ngài đáng yêu như vậy, không uống rượu thì cũng có sao đâu chứ. Cho dù cậu ấy chỉ uống nước trái cây, tôi nghĩ ngài cũng sẽ không thật sự để ý."
"Đương nhiên để ý. Lớn lên đáng yêu thì có lợi ích gì chứ? Lại không phải của tôi, cũng không biết có tiện nghi gì ở bệnh tâm thần! Lại nói, người tôi đã từng gặp càng đáng yêu hơn....Dịu dàng lại cứng cỏi, mỹ nhân Slavs xinh đẹp. Cậu biết không? Mắt cậu ấy khi cười rộ lên sáng như sao. Nhưng mà, cậu ấy uống rượu whiskey là một lại tiếp một ly, ngàn ly không say đó....
Lải nhải, lại không biết nghĩ đến ai, nhưng lời này lại là nói với ai. Người phụ vụ đành phải duy trì lễ phép mỉm cười, cho đến khi bác sĩ Fred đột nhiên bưng ly rượu trên khay của hắn, uống một hơi cạn sạch.
"Rượu hôm nay hiệu lực không đủ. Nhanh đi lấy thêm mấy ly nữa!"
Cứ như vậy, bác sĩ Fred một mình cuồng hoan, vẫn luôn liên tục đến đêm khuya. Cũng may lượng khách của quán bar ra vào không ngừng, ánh đèn và nhạc cũng không dừng lại, thế nhưng không nhìn ra thời gian trôi đi. Cho đến khi Lâm Lộc đột nhiên run lập cập, ngẩng đầu lên. Sắc mặt cậu trắng bệch, vành mắt lại hồng hồng, cũng không biết là mơ thấy cái gì. Một đôi mắt quạ đen phất sương mù, không có ánh sáng.
"Bác sĩ, thật xin lỗi. Tôi không cẩn thận ngủ mất."
"Cậu cũng thật là tự thếp vàng lên mặt mình. Chính xác ra cậu mới uống hai ly liền trực tiếp ngủ luôn. Tửu lượng kém như vậy sao?"
"Tôi...Tôi xin lỗi."
"Đầu Lâm Lộc choáng váng nặng nề, ý thức mơ hồ không rõ. Cậu móc di động nhìn thoáng thời gian theo bản năng, tức khắc hai mắt trợn tròn.
"Trễ thế này rồi sao? Tôi phải đi."
"Đi đâu?"
"Muộn rồi chưa quay về, người trong nhà sẽ lo lắng."
"Ai? Bạn trai cũ sao?"
"....."
Lâm Lộc trầm mặc một lát, cười lắc đầu.
"Không phải, không liên quan đến hắn. Là một người chị của tôi."
"Chỉ là chị sao? Cậu cũng đã thành niên tồi, ngẫu nhiên một đêm không về ngủ cũng không có gì, đúng không? Gọi điện thoại về, tôi đoán chị cậu sẽ không để ý. Cậu có mang theo di động không?"
"....."
"Cho dù không mang cũng không sao. Tôi có thể cho cậu mượn."
Nói xong, bác sĩ Fred thật sự đưa điện thoại của mình qua.
Lâm Lộc xua xua tay, tỏ vẻ không cần.
Cậu cũng không gọi điện thoại cho Bình tỷ.
Bác sĩ kêu thêm một ly rượu Cuba, đẩy đến trước mặt cậu. Cậu bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ. Cậu không thể nào nói chuyện, trong có vẻ không yên. Bác sĩ Fred cũng mặc kệ cậu, làm bộ không phát hiện cậu vẫn luôn lén nhìn thời gian.
Thời gian qua hai mươi phút, ly rượu Cuba kia đã bị uống hơn phẫn nửa. Lâm Lộc mở miệng lần nữa.
"Bác sĩ, tôi thật sự phải đi."
"Không thể đi không được sao? Bồi tôi uống thêm vài ly. Dù sao bên ngoài cũng không có ai chờ cậu, cậu gấp như vậy làm gì?"
Bác sĩ Fred vươn tay, ngăn ở trước mặt Lâm Lộc.
"Hay là, thật sự có người chờ ở bên ngoài?"
"Cho dù thật sự có người chờ, hiện tại ra ngoài cũng quá muộn. Một giấc của cậu cũng ngủ hai tiếng. Lâm Lộc, cậu biết cửa sau của quán bar này, trên cả con đường đều là khách sạn tình nhân không? Đều là thuê theo giờ, chưa từng có khách qua đêm. Cũng khó trách, làm kinh doanh ở quán bar sương sớm tình duyên, thời gian ngắn ngủn một hai giờ là hoàn toàn đủ rồi, thậm chí sau đó còn có người trở lại tiếp tục uống rượu, tìm một người tiếp theo -- A, tại sao sắc mặt cậu khó coi vậy?
Là sợ có người hiểu lầm sao?
Đừng có gấp. Đã trễ thế này, hiểu lầm thì cũng đã hiểu lầm rồi. Rốt cuộc, cậu ở một mình với tôi lâu như vậy, làm cái gì cũng đều đủ rồi."
"Bác sĩ Fred!"
Lâm Lộc đứng lên.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có chuyện gì nói thẳng được không, chơi người như vậy vui lắm sao? Tôi thật không rõ, để hắn hiểu lầm có gì tốt, đáng giá để anh không dứt như vậy?"
"Cậu tức giận?"
"Tôi không có! Tôi chỉ là chán, cái này quá nhàm chán! Bác sĩ Fred, tôi vẫn luôn rất tôn kính anh, cũng rất cảm kích anh đã trợ giúp cho tôi, đặc biệt là mạo hiểm làm ra thuốc vì tôi, tôi biết điều này không dễ dàng như thế nào. Nhưng cái này không có ý nghĩa, anh có thể tham gia vào cuộc sống của tôi, trêu đùa người bên cạnh tôi! Tôi không rõ rốt cuộc anh muốn gì, là vì chơi rất vui sao, hay là giải buồn? Nếu anh thật sự muốn trêu đùa ai, anh tùy tiện chơi như thế nào tôi cũng không để ý. Nhưng anh đây là đang làm gì vậy?"
".....Nhìn xem, còn nói không tức giận. Tôi biết cậu lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cậu cao giọng nói chuyện qua, Lâm Lộc."
Mặt Lâm Lộc đỏ lên. Phần xấu hổ buồn bực này hiện lên rất rõ ràng dưới ánh đèn quán bar. Cậu xoay người muốn đi, phía sau lại truyền đến tiếng gọi mang theo ý cười.
"Từ từ."
Lâm Lộc nhíu mày, vẫn là đứng lại. Bác sĩ thở dài một tiếng, đứng dậy.
Tư thái ngả ngớn làm càn mới vừa rồi biến mất toàn bộ. Dường như là cởi lớp áo ngoài ngụy trang ra, bác sĩ Fred mang theo chút vẻ say rượu, ánh mặt khôi phục tỉnh táo.
"Rõ ràng là rất tức giận, lại vẫn ngoan như vậy. Là bởi vì tôi là bác sĩ của cậu, cho nên mới có đãi ngộ đặc biệt này? Hay là cậu thật sự là loại tính cách này, có thể tự mình chịu ủy khuất, lại không muốn để người khác khó chịu?"
Nói xong, bác sĩ Fred mở vali ra. Sau khi mở ra, ngoại trừ mấy quyển sách còn có mấy con thú bông cũ, cũng có một cái lồng ấp nhỏ.
"Vừa rồi không ngăn cản được cậu, cậu cứ trực tiếp đi đi. Thật sự để ý người kia như vậy sao? Cậu tới đây làm gì, không phải lấy thuốc sao?"
"....."
"Vẫn còn tức giận?"
Lâm Lộc rũ mi mắt, không rên một tiếng.
"Lâm Lộc à. Tính tình của cậu thật quá tốt, cũng quá có thể làm mình chịu khổ. Vừa rồi tôi vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc đến khi nào cậu mới bằng lòng tức giận, nói những gì không thoái và ủy khuất trong lòng ra. Lần này ép cậu, cũng thật không dễ dàng. Nhưng mà tôi và cậu đã có duyên vài lần, muốn cho cậu nói thật cũng khó như vậy, Nếu thật sự đụng phải người cậu để ý, cậu sẽ làm sao?
Cậu tính làm bộ không có việc gì, một đường ủy khuất cho đến khi không chịu nổi nữa mới thôi? Hay là dứt khoát tự sa ngã, trốn tránh đến chân trời góc biển, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng có thể từ bỏ?"
"....."
"Không muốn nói, vậy thì quên đi. Nhưng mà Lâm Lộc, có một số việc không phải cậu cứ trốn tránh là có thể giải quyết vấn đề. Cho nên, rốt cuộc cậu tính đến khi nào, mới nói thật cho vị bạn trai cũ kia của cậu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.