Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 269: Ưm, ngọt
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
18/12/2021
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, bò trên gương mặt ngủ say của Lâm Lộc. Lông mi câu hơi hơi rung động, tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mắt. Môi đạm hồng, hơi hơi nhíu mày, không biết là mơ thấy cái gì.
Trên mép giường có một người lét lút ngồi xổm. Rõ ràng thân hình cao lớn lại nửa quỳ khép nép ở đầu giường, lại lộ ra cái đầu, cằm đặt ở mép giường, đôi mắt không chớp mà nhìn Lâm Lộc chằm chằm.
Nhìn trên nhìn dưới ngó trái ngó phải, thấy nhìn như thế nào cũng không đủ.
—— Tại sao Tiểu Lộc nhà ta lại đẹp như vậy!
—— Rất muốn hôn một chút!
—— Hừ, nếu không phải sợ đánh thức em ấy, mình đã sớm......
Ai. Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ mà thở dài.
Cũng không biết là vì cái gì? Rõ ràng cũng hòa hảo, Tiểu Lộc lại nói cái gì cũng không chịu ngủ cùng hắn.
Đừng nói một chiếc giường, một gian phòng cũng không được.
Có ý tứ gì đây? Hắn cũng không phải cầm thú, còn sợ hắn nửa đêm biến thân ăn cậu không thành?
Đã lâu không có thể ôm Tiểu Lộc ngủ một giấc......
Ninh Trí Viễn càng nghĩ càng buồn bực, nhịn không được lại thở dài.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chọc một cái ở trên mặt Lâm Lộc.
Có lẽ là cảm thấy ngứa, Lâm Lộc nhăn mày lại, khuôn mặt cọ cọ ở trên gối. Trong miệng còn nỉ non một câu.
"Trí Viễn ca......"
Đây là tỉnh?
Tim Ninh Trí Viễn đập nhanh hơn, ngoan ngoãn rụt rụt xuống mép giường. Kỳ thật hắn rất muốn Lâm Lộc tỉnh, có thể cười với hắn, rồi lại bò quấy rầy cậu ngủ, làm cậu nghỉ ngơi không tốt.
Thật vất vả mấy ngày nay cậu mới có thể ngủ được an ổn một chút. Ngay cả gầy ốm trên mặt tựa hồ cũng nuôi ra chút thịt.
"Ô......Đừng nháo."
Nói thầm một câu, Lâm Lộc chép chép miệng. Khuôn mặt nhíu nhíu, nhưng không mở to mắt.
Xem ra là không tỉnh.
Ninh Trí Viễn yên tâm, nhịn không được lại thò qua.
—— Bộ dáng Tiểu Lộc nhà ta chậc lưỡi cũng thật đáng yêu mà......
—— Muốn sờ!
Đúng lúc này, không biết Lâm Lộc mơ thấy cái gì, đột nhiên trở mình. Ninh Trí Viễn nhìn thấy Tiểu Lộc nhà hắn lăn về phía mép giường, giống như giây tiếp theo sẽ rớt xuống! Hắn không còn đầu óc, duỗi tay ra muốn tiếp —— Không nghĩ tới, Lâm Lộc dừng lại ở mép giường.
Không ngã xuống.
Chỉ thiếu chút nữa.
Thật sự......Chỉ thiếu chút nữa mà thôi. Một chân cũng gục xuống đến mép giường, đầu ngón chân cũng cọ tới cánh tay Ninh Trí Viễn. Ninh Trí Viễn cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy lông mi hơi hơi rung động của Lâm Lộc.
Thậm chí, khi cậu hít thở cũng nhẹ bổ nhào vào người hắn.
Một hít một thở khiến đầu quả tim người phát ngứa.
Vốn dĩ cái chăn đang bọc lấy Lâm Lộc cứ như vậy rơi xuống hơn phân nửa. Vòng eo trắng tuyết lộ ra bên ngoài, phía dưới quần ngủ dài rộng, hai chân thon dài bị che kín mít, cuối cùng lại lộ ra mấy ngón chân mảnh khảnh.
"Xe bay tận trời......"
Hả?
"......Bánh xe quay."
Đây là đang mơ cái gì vậy?
Ninh Trí Viễn qiay đầu qua, thò lại gần nghe lén. Kết quả Lâm Lộc lại động, đầu tóc xù xù cọ ở trước ngực hắn ——
"Trí Viễn ca......Ăn kẹo bông gòn."
Một đôi môi sắc hồng kề tới, thấy được một đoạn lưỡi rõ ràng. Tựa như thật sự đang cắn kẹo bông gòn, hàm răng hơi hợp, vừa lúc đôi đặt ở trước ngực Ninh Trí Viễn, đê lại một hình môi ướt át.
......Piu.
Ninh Trí Viễn trừng lớn đôi mắt, tim đập lệch đi vài nhịp, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn.
Thời điểm tâm động, không khí đều là màu hồng phấn.
Cái gì cũng không nghĩ được. Trong ánh mắt chỉ có đôi môi ướt át của Lâm Lộc, cái hôn ướt dầm dề.
—— Phải hôn em ấy.
Nhất định phải.
Hiện tại liền phải!
Ninh Trí Viễn cúi đầu, híp lại mắt, thật cẩn thận tới gần......Môi lập tức đụng tới gương mặt xinh đẹp kia, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.
Kết quả lúc này, Lâm Lộc mở bừng mắt.
Mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
"Trí Viễn......Ca?"
"......"
"Tại sao anh lại chạy tới bên giường em?"
"......"
"Anh muốn làm cái......Ô!"
Con thỏ trắng nhỏ đáng thương, mới tỉnh lại đã bị sói xám nhào lên trên giường. Còn chưa làm rõ ràng tình huống đã bị hôn đến thất điên bát đảo, eo cũng mềm cho đến khi không đứng dậy được. Nhưng sói xám còn không chịu buông tha cho cậu, làm thế nào cũng phải hôn đủ ở chỗ đó.
"Anh làm gì!"
Rốt cuộc, thỏ trắng nhỏ cũng nước mắt lưng tròng, đẩy sói xám không chịu dứt ra. Lâm Lộc xoa xoa miệng —— Sưng lên.
"Sáng tinh mơ, anh không ngủ được chạy tới đây làm gì chứ?"
"Nhớ em."
"Nhớ......Nhớ em?"
Không dự đoán được Ninh Trí Viễn thẳng thắn như vậy, Lâm Lộc sửng sốt một chút, mặt đỏ lên. Vốn dĩ cũng không có tức giận bao nhiêu, lúc này càng là muốn giả bộ cũng giả bộ không được. Ngược lại là Ninh Trí Viễn thấy cậu tức giận ngắn ngủi, nắm lấy cơ hội thuận tiện bò lên.
Hắn ngồi xuống giường, duỗi tay ôm Lâm Lộc vào trong lồng ngực mình. Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng ngừa phía sau lưng đụng vào ngực hắn, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ninh Trí Viễn nhéo cằm lên, dán sát vào hôn một cái.
Mặt Lâm Lộc càng đỏ hơn, vẻ mặt của Ninh Trí Viễn lại rất tự nhiên. Hắn cúi đầu, mút một ngụm ở bên má Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, em thật đẹp. Nhìn thấy em liền vui vẻ, không nhìn thấy em liền hoảng hốt. Buổi tối ngủ rồi sờ sờ trong ngực, em không ở đây, mơ đẹp cũng sẽ bừng tỉnh. Dù sao cũng phải trộm đến mép giường nhìn em, trong lòng mới sống yên ổn. Em nói em tốt như vậy, tại sao trái tim lại cứng rắn đến thế?"
"A?"
Không biết tại sao hắn lại nói một câu khó hiểu như vậy. Tâm tư Lâm Lộc đơn thuần, rất khó hiểu mà ngẩng nhìn. Một đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, chọc đến Ninh Trí Viễn nhịn không được dùng sức ôm lấy, lại hôn một cái ở trên mi mắt.
"Nói em đó, tiểu gia hỏa nhẫn tâm. Nếu không phải trái tim cứng rắn, tại sao có thể nhẫn tâm để tôi phòng không gối chiếc chứ? Muốn hôn cũng hôn không được, muốn ôm cũng ôm không xong......"
Vừa nói, nhưng một bên tay đã không thành thật. Dọc theo tuyến eo của Lâm Lộc liền với vào trong quần áo, chiếm tiện nghi không đủ. Bên trên sờ xong lại đi xuống dưới, trên mông xoa nhẹ hai cái, vốn dĩ lại muốn di chuyển đến giữa hai chân, nửa đường ngừng tay —— Lần trước qua đi hoang đường với Lâm Lộc, ước chừng sốt mười mấy giờ. Tuy nói là sốt nhẹ cũng khiến Ninh Trí Viễn đau lòng muốn chết.
Ôm người mình thích nhất, nói không muốn đó là không có khả năng. Nhưng làm hắn có thể làm như vậy được?
Chỉ ôm ấp hôn hít. Đừng nói loạn. Tự mình nhóm lửa lên thì không sao, nếu là cũng trêu chọc khiến Lâm Lộc khó chịu, vậy thì phải làm sao bây giờ? Có cho cậu hay không, Ninh Trí Viễn đều cảm thấy đau lòng.
Cho nên một cái do dự này, tay Ninh Trí Viễn không đi hướng tới nơi muốn mạng nữa, ngược lại đi xuống dưới theo đùi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, sắc mặt Lâm Lộc thay đổi.
Hắn còn chưa thể phản ứng lại đây là làm sao, Lâm Lộc liền hung hăng xô đẩy hắn một phen. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn mất cân bằng, ngã xuống dưới giường. Lúc sau eo chấm đất còn nhớ rõ trong lòng ngực ôm Lâm Lộc, hai cánh tay bảo vệ người đến kín mít, một chút cũng không buông tay.
Nhưng cứ như vậy, cũng lại bất chấp chính mình.
Lần này xem như rơi xuống rất mạnh.
Chính hắn cũng có thể the được eo xương kêu răng rắc một tiếng, một trận đau nhức. Trán Ninh Trí Viễn nổi lên mồ hôi mỏng, thử hoạt động một chút —— Còn may, hẳn là không bị thương đến xương cốt. Chỉ là không tránh được da thịt thương, sợ là phải xanh tím một mảng lớn.
"Trí Viễn ca!"
Sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch. Cậu từ trên người Ninh Trí Viễn bò dậy, quỳ trên mặt đất liền xốc quần áo Ninh Trí Viễn lên. Hắn lại đè tay cậu lại.
"Không có việc gì."
"Thật xin lỗi......"
"Nói xin lỗi cái gì chứ? Như đứa nhỏ ngốc vậy."
"......"
"Vừa rồi, tại sao em lại phản ứng lớn như vậy?"
"......"
"Có phải em còn sợ tôi không? Bởi vì trước kia tôi làm những chuyện đó với em......"
"Không phải! Chỉ là em......Em......"
Lâm Lộc quả quyết phủ nhận, lại không nói được lý do. Trên mặt cậu vốn dĩ là đỏ ửng giờ phút này cũng biến mất sạch sẽ, chỉ để lại một mảnh trắng bệch.
"Không sao. Tiểu Lộc, tôi sẽ không ép em gì hết. Em không vui, tôi sẽ không chạm vào em."
Lâm Lộc cúi đầu. Dường như cậu muốn nói cái gì đó, lại không thể nói ra khỏi miệng.
Không khí kiều diễm vừa rồi đã biến mất hầu như không còn.
Ninh Trí Viễn im lặng ngồi dưới đất, nhìn Lâm Lộc. Nhưng cuối cùng Lâm Lộc cũng chỉ là lảo đảo bò dậy, thấp giọng nói.
"Trí Viễn ca, em muốn đi thay quần áo."
"Được."
"Tôi......Tôi đi trước."
Cầm áo thun và quần jean lên, Lâm Lộc ra cửa tựa như trốn. Rất nhanh lại là một tiếng cửa mở phòng, đèn phòng vệ sinh sáng lên.
Ninh Trí Viễn còn ngồi dưới đất, như suy tư gì mà nhìn về phía cửa.
Tiểu Lộc có tâm sự.
Cậu đang lo lắng cái gì.
Hơn nữa, không muốn bị mình biết.
Cho nên......Sẽ là cái gì? Thế nhưng kêu cậu sợ thành như vậy?
"Trí Viễn ca."
Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lộc đi đến. Một chiếc khăn lông to mềm mại trùm trên đỉnh đầu, đầu sợi tóc còn có nước chảy xuống. Cậu vừa lau tóc vừa đi lại đây, mang theo một mùi xà phòng.
Tuy rằng mới từ phòng tắm ra, cậu lại đổi xong nguyên bộ quần áo. Từ áo thun đến quần jean, đai lưng cũng ngay ngay ngắn ngắn.
—— Vốn dĩ lúc ở chung cư, Lâm Lộc chính là một năm bốn mùa mặc quần ngủ. Loại đồ như quần jean, trước nay chỉ có ra ngoài mới mặc vào.
—— Cậu giống như là một pho tượng Hy Lạp, vũ đạo vì cậu tạo ra sức mạnh và mỹ lệ. Cơ bắp nhỏ dài hữu lực, đường cong mềm mại xinh đẹp, nhất cử nhất động đều khiến người ta không thể rời mắt được. Cố tình, chính cậu còn không tự biết. Có đôi khi, cậu ở trong phòng khách, một bên nói chuyện cùng Ninh Trí Viễn, một bên lại cởi đến sạch sẽ, thay quần dài. Hình ảnh kia thật sự là cảnh đẹp ý vui, Ninh Trí Viễn cũng chưa từng ngăn lại, dù sao trong nhà không có người khác, nhãn phúc cũng chỉ có hắn có thể hưởng.
Ngẫu nhiên, hắn còn sẽ gia nhập vào, trực tiếp cởi quần dài Lâm Lộc mới mặc vào, ở trong tiếng kinh hô của cậu, tới một hồi hai người vận động.
Nhưng hôm nay......Không, không chỉ là hôm nay.
Mấy ngày gần đây lúc Lâm Lộc xuất hiện ở trước mặt Ninh Trí Viễn đều là ăn mặc chỉnh tề. Ngoại lệ duy nhất chính là lúc ngủ.
Nhưng cố tình, lúc cậu ngủ Ninh Trí Viễn lại không được tới gần —— Đừng nói ngủ cùng nhau, ngay cả ở một phòng, cậu cũng có vẻ rất căng thẳng.
Ninh Trí Viễn có hơi mơ hồ suy đoán. Hắn mày nhíu lại, sắc mặt cũng khó coi.
Nếu thật là như cậu đoán......Cậu vẫn là đang ủy khuất mình không ngừng, đúng không?
Trong lòng Ninh Trí Viễn nhói lên. Nhưng hắn lại không thể hỏi.
Ít nhất, hiện tại không thể hỏi.
Hắn ngước mắt lên, giống như không có việc gì mà nhìn Lâm Lộc chớp chớp mắt, lộ ra vẻ tươi cười.
"Hôm nay muốn đi ra ngoài một chút không? Tôi nghĩ lại......Công viên trò chơi thì thế nào?"
"A? Tại sao đột nhiên nhớ tới cái này?"
"Không biết nữa. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới. Xe bay tận trời cao, hoặc là bánh xe quay......Nói thật, tôi lớn như vậy, còn chưa từng thấy những cái này đâu."
"Không thể nào! Trí Viên ca chẳng lẽ anh chưa từng đi công viên trò chơi sao? Ngay cả em khi còn nhỏ cũng đi qua vài lần mà! Anh có tiền như vậy......"
Lâm Lộc hô to gọi nhỏ, lại đột nhiên ý thức được gì đó. Có tiền thì thế nào? Ninh Trí Viễn lớn lên như thế nào, ngay cả một con búp bê hắn cũng không có, huống chi là công viên trò chơi đại biểu cho ước mơ và yêu thương?
"A, xin lỗi......"
Lâm Lộc áy náy mà ngồi xổm xuống, hai tay nâng tay Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, anh còn chưa từng đi công viên trò chơi đúng không. Chơi rất vui đó! Không riêng có xe bay tận trời và xe bánh xe quay, còn có nhà ma, có ngựa gỗ xoay tròn, còn có kẹo bông gòn và kem! Đúng rồi đúng rồi còn có trò chơi điện tử, em nhớ rõ có người đã từng thắng bằng một đồng xu, siêu lợi hại! Em đưa anh đi chơi được không?"
"Thật sự? Lợi hại như vậy sao?"
Ninh Trí Viễn cười, trở tay nắm lấy tay Lâm Lộc.
"Tôi đây đã có thể cùng đi cùng em, em nói như thế nào thì cứ chơi như thế ấy đi. Tôi chưa từng đi qua, càng chưa hiểu việc đời, nhưng em ngàn vạn lần đừng ghét bỏ tôi."
"Làm sao có thể!"
Lâm Lộc có hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói.
"Hơn nữa em cũng không lợi hại. Chúng ta đều không lợi hại, ai cũng không chê ai. Được không."
"Được."
Ninh Trí Viễn đứng lên, tùy tay với lấy kính râm đeo lên.
"Đi, hiện tại chúng ta liền đi. Em chờ tôi đi quần áo —— Tiểu Lộc đưa tôi đi công viên trò chơi, tôi muốn trang điểm đẹp trai một chút, tuyệt đối không thể cho em mất mặt!"
Trên mép giường có một người lét lút ngồi xổm. Rõ ràng thân hình cao lớn lại nửa quỳ khép nép ở đầu giường, lại lộ ra cái đầu, cằm đặt ở mép giường, đôi mắt không chớp mà nhìn Lâm Lộc chằm chằm.
Nhìn trên nhìn dưới ngó trái ngó phải, thấy nhìn như thế nào cũng không đủ.
—— Tại sao Tiểu Lộc nhà ta lại đẹp như vậy!
—— Rất muốn hôn một chút!
—— Hừ, nếu không phải sợ đánh thức em ấy, mình đã sớm......
Ai. Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ mà thở dài.
Cũng không biết là vì cái gì? Rõ ràng cũng hòa hảo, Tiểu Lộc lại nói cái gì cũng không chịu ngủ cùng hắn.
Đừng nói một chiếc giường, một gian phòng cũng không được.
Có ý tứ gì đây? Hắn cũng không phải cầm thú, còn sợ hắn nửa đêm biến thân ăn cậu không thành?
Đã lâu không có thể ôm Tiểu Lộc ngủ một giấc......
Ninh Trí Viễn càng nghĩ càng buồn bực, nhịn không được lại thở dài.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chọc một cái ở trên mặt Lâm Lộc.
Có lẽ là cảm thấy ngứa, Lâm Lộc nhăn mày lại, khuôn mặt cọ cọ ở trên gối. Trong miệng còn nỉ non một câu.
"Trí Viễn ca......"
Đây là tỉnh?
Tim Ninh Trí Viễn đập nhanh hơn, ngoan ngoãn rụt rụt xuống mép giường. Kỳ thật hắn rất muốn Lâm Lộc tỉnh, có thể cười với hắn, rồi lại bò quấy rầy cậu ngủ, làm cậu nghỉ ngơi không tốt.
Thật vất vả mấy ngày nay cậu mới có thể ngủ được an ổn một chút. Ngay cả gầy ốm trên mặt tựa hồ cũng nuôi ra chút thịt.
"Ô......Đừng nháo."
Nói thầm một câu, Lâm Lộc chép chép miệng. Khuôn mặt nhíu nhíu, nhưng không mở to mắt.
Xem ra là không tỉnh.
Ninh Trí Viễn yên tâm, nhịn không được lại thò qua.
—— Bộ dáng Tiểu Lộc nhà ta chậc lưỡi cũng thật đáng yêu mà......
—— Muốn sờ!
Đúng lúc này, không biết Lâm Lộc mơ thấy cái gì, đột nhiên trở mình. Ninh Trí Viễn nhìn thấy Tiểu Lộc nhà hắn lăn về phía mép giường, giống như giây tiếp theo sẽ rớt xuống! Hắn không còn đầu óc, duỗi tay ra muốn tiếp —— Không nghĩ tới, Lâm Lộc dừng lại ở mép giường.
Không ngã xuống.
Chỉ thiếu chút nữa.
Thật sự......Chỉ thiếu chút nữa mà thôi. Một chân cũng gục xuống đến mép giường, đầu ngón chân cũng cọ tới cánh tay Ninh Trí Viễn. Ninh Trí Viễn cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy lông mi hơi hơi rung động của Lâm Lộc.
Thậm chí, khi cậu hít thở cũng nhẹ bổ nhào vào người hắn.
Một hít một thở khiến đầu quả tim người phát ngứa.
Vốn dĩ cái chăn đang bọc lấy Lâm Lộc cứ như vậy rơi xuống hơn phân nửa. Vòng eo trắng tuyết lộ ra bên ngoài, phía dưới quần ngủ dài rộng, hai chân thon dài bị che kín mít, cuối cùng lại lộ ra mấy ngón chân mảnh khảnh.
"Xe bay tận trời......"
Hả?
"......Bánh xe quay."
Đây là đang mơ cái gì vậy?
Ninh Trí Viễn qiay đầu qua, thò lại gần nghe lén. Kết quả Lâm Lộc lại động, đầu tóc xù xù cọ ở trước ngực hắn ——
"Trí Viễn ca......Ăn kẹo bông gòn."
Một đôi môi sắc hồng kề tới, thấy được một đoạn lưỡi rõ ràng. Tựa như thật sự đang cắn kẹo bông gòn, hàm răng hơi hợp, vừa lúc đôi đặt ở trước ngực Ninh Trí Viễn, đê lại một hình môi ướt át.
......Piu.
Ninh Trí Viễn trừng lớn đôi mắt, tim đập lệch đi vài nhịp, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn.
Thời điểm tâm động, không khí đều là màu hồng phấn.
Cái gì cũng không nghĩ được. Trong ánh mắt chỉ có đôi môi ướt át của Lâm Lộc, cái hôn ướt dầm dề.
—— Phải hôn em ấy.
Nhất định phải.
Hiện tại liền phải!
Ninh Trí Viễn cúi đầu, híp lại mắt, thật cẩn thận tới gần......Môi lập tức đụng tới gương mặt xinh đẹp kia, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.
Kết quả lúc này, Lâm Lộc mở bừng mắt.
Mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
"Trí Viễn......Ca?"
"......"
"Tại sao anh lại chạy tới bên giường em?"
"......"
"Anh muốn làm cái......Ô!"
Con thỏ trắng nhỏ đáng thương, mới tỉnh lại đã bị sói xám nhào lên trên giường. Còn chưa làm rõ ràng tình huống đã bị hôn đến thất điên bát đảo, eo cũng mềm cho đến khi không đứng dậy được. Nhưng sói xám còn không chịu buông tha cho cậu, làm thế nào cũng phải hôn đủ ở chỗ đó.
"Anh làm gì!"
Rốt cuộc, thỏ trắng nhỏ cũng nước mắt lưng tròng, đẩy sói xám không chịu dứt ra. Lâm Lộc xoa xoa miệng —— Sưng lên.
"Sáng tinh mơ, anh không ngủ được chạy tới đây làm gì chứ?"
"Nhớ em."
"Nhớ......Nhớ em?"
Không dự đoán được Ninh Trí Viễn thẳng thắn như vậy, Lâm Lộc sửng sốt một chút, mặt đỏ lên. Vốn dĩ cũng không có tức giận bao nhiêu, lúc này càng là muốn giả bộ cũng giả bộ không được. Ngược lại là Ninh Trí Viễn thấy cậu tức giận ngắn ngủi, nắm lấy cơ hội thuận tiện bò lên.
Hắn ngồi xuống giường, duỗi tay ôm Lâm Lộc vào trong lồng ngực mình. Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng ngừa phía sau lưng đụng vào ngực hắn, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ninh Trí Viễn nhéo cằm lên, dán sát vào hôn một cái.
Mặt Lâm Lộc càng đỏ hơn, vẻ mặt của Ninh Trí Viễn lại rất tự nhiên. Hắn cúi đầu, mút một ngụm ở bên má Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, em thật đẹp. Nhìn thấy em liền vui vẻ, không nhìn thấy em liền hoảng hốt. Buổi tối ngủ rồi sờ sờ trong ngực, em không ở đây, mơ đẹp cũng sẽ bừng tỉnh. Dù sao cũng phải trộm đến mép giường nhìn em, trong lòng mới sống yên ổn. Em nói em tốt như vậy, tại sao trái tim lại cứng rắn đến thế?"
"A?"
Không biết tại sao hắn lại nói một câu khó hiểu như vậy. Tâm tư Lâm Lộc đơn thuần, rất khó hiểu mà ngẩng nhìn. Một đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, chọc đến Ninh Trí Viễn nhịn không được dùng sức ôm lấy, lại hôn một cái ở trên mi mắt.
"Nói em đó, tiểu gia hỏa nhẫn tâm. Nếu không phải trái tim cứng rắn, tại sao có thể nhẫn tâm để tôi phòng không gối chiếc chứ? Muốn hôn cũng hôn không được, muốn ôm cũng ôm không xong......"
Vừa nói, nhưng một bên tay đã không thành thật. Dọc theo tuyến eo của Lâm Lộc liền với vào trong quần áo, chiếm tiện nghi không đủ. Bên trên sờ xong lại đi xuống dưới, trên mông xoa nhẹ hai cái, vốn dĩ lại muốn di chuyển đến giữa hai chân, nửa đường ngừng tay —— Lần trước qua đi hoang đường với Lâm Lộc, ước chừng sốt mười mấy giờ. Tuy nói là sốt nhẹ cũng khiến Ninh Trí Viễn đau lòng muốn chết.
Ôm người mình thích nhất, nói không muốn đó là không có khả năng. Nhưng làm hắn có thể làm như vậy được?
Chỉ ôm ấp hôn hít. Đừng nói loạn. Tự mình nhóm lửa lên thì không sao, nếu là cũng trêu chọc khiến Lâm Lộc khó chịu, vậy thì phải làm sao bây giờ? Có cho cậu hay không, Ninh Trí Viễn đều cảm thấy đau lòng.
Cho nên một cái do dự này, tay Ninh Trí Viễn không đi hướng tới nơi muốn mạng nữa, ngược lại đi xuống dưới theo đùi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, sắc mặt Lâm Lộc thay đổi.
Hắn còn chưa thể phản ứng lại đây là làm sao, Lâm Lộc liền hung hăng xô đẩy hắn một phen. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn mất cân bằng, ngã xuống dưới giường. Lúc sau eo chấm đất còn nhớ rõ trong lòng ngực ôm Lâm Lộc, hai cánh tay bảo vệ người đến kín mít, một chút cũng không buông tay.
Nhưng cứ như vậy, cũng lại bất chấp chính mình.
Lần này xem như rơi xuống rất mạnh.
Chính hắn cũng có thể the được eo xương kêu răng rắc một tiếng, một trận đau nhức. Trán Ninh Trí Viễn nổi lên mồ hôi mỏng, thử hoạt động một chút —— Còn may, hẳn là không bị thương đến xương cốt. Chỉ là không tránh được da thịt thương, sợ là phải xanh tím một mảng lớn.
"Trí Viễn ca!"
Sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch. Cậu từ trên người Ninh Trí Viễn bò dậy, quỳ trên mặt đất liền xốc quần áo Ninh Trí Viễn lên. Hắn lại đè tay cậu lại.
"Không có việc gì."
"Thật xin lỗi......"
"Nói xin lỗi cái gì chứ? Như đứa nhỏ ngốc vậy."
"......"
"Vừa rồi, tại sao em lại phản ứng lớn như vậy?"
"......"
"Có phải em còn sợ tôi không? Bởi vì trước kia tôi làm những chuyện đó với em......"
"Không phải! Chỉ là em......Em......"
Lâm Lộc quả quyết phủ nhận, lại không nói được lý do. Trên mặt cậu vốn dĩ là đỏ ửng giờ phút này cũng biến mất sạch sẽ, chỉ để lại một mảnh trắng bệch.
"Không sao. Tiểu Lộc, tôi sẽ không ép em gì hết. Em không vui, tôi sẽ không chạm vào em."
Lâm Lộc cúi đầu. Dường như cậu muốn nói cái gì đó, lại không thể nói ra khỏi miệng.
Không khí kiều diễm vừa rồi đã biến mất hầu như không còn.
Ninh Trí Viễn im lặng ngồi dưới đất, nhìn Lâm Lộc. Nhưng cuối cùng Lâm Lộc cũng chỉ là lảo đảo bò dậy, thấp giọng nói.
"Trí Viễn ca, em muốn đi thay quần áo."
"Được."
"Tôi......Tôi đi trước."
Cầm áo thun và quần jean lên, Lâm Lộc ra cửa tựa như trốn. Rất nhanh lại là một tiếng cửa mở phòng, đèn phòng vệ sinh sáng lên.
Ninh Trí Viễn còn ngồi dưới đất, như suy tư gì mà nhìn về phía cửa.
Tiểu Lộc có tâm sự.
Cậu đang lo lắng cái gì.
Hơn nữa, không muốn bị mình biết.
Cho nên......Sẽ là cái gì? Thế nhưng kêu cậu sợ thành như vậy?
"Trí Viễn ca."
Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lộc đi đến. Một chiếc khăn lông to mềm mại trùm trên đỉnh đầu, đầu sợi tóc còn có nước chảy xuống. Cậu vừa lau tóc vừa đi lại đây, mang theo một mùi xà phòng.
Tuy rằng mới từ phòng tắm ra, cậu lại đổi xong nguyên bộ quần áo. Từ áo thun đến quần jean, đai lưng cũng ngay ngay ngắn ngắn.
—— Vốn dĩ lúc ở chung cư, Lâm Lộc chính là một năm bốn mùa mặc quần ngủ. Loại đồ như quần jean, trước nay chỉ có ra ngoài mới mặc vào.
—— Cậu giống như là một pho tượng Hy Lạp, vũ đạo vì cậu tạo ra sức mạnh và mỹ lệ. Cơ bắp nhỏ dài hữu lực, đường cong mềm mại xinh đẹp, nhất cử nhất động đều khiến người ta không thể rời mắt được. Cố tình, chính cậu còn không tự biết. Có đôi khi, cậu ở trong phòng khách, một bên nói chuyện cùng Ninh Trí Viễn, một bên lại cởi đến sạch sẽ, thay quần dài. Hình ảnh kia thật sự là cảnh đẹp ý vui, Ninh Trí Viễn cũng chưa từng ngăn lại, dù sao trong nhà không có người khác, nhãn phúc cũng chỉ có hắn có thể hưởng.
Ngẫu nhiên, hắn còn sẽ gia nhập vào, trực tiếp cởi quần dài Lâm Lộc mới mặc vào, ở trong tiếng kinh hô của cậu, tới một hồi hai người vận động.
Nhưng hôm nay......Không, không chỉ là hôm nay.
Mấy ngày gần đây lúc Lâm Lộc xuất hiện ở trước mặt Ninh Trí Viễn đều là ăn mặc chỉnh tề. Ngoại lệ duy nhất chính là lúc ngủ.
Nhưng cố tình, lúc cậu ngủ Ninh Trí Viễn lại không được tới gần —— Đừng nói ngủ cùng nhau, ngay cả ở một phòng, cậu cũng có vẻ rất căng thẳng.
Ninh Trí Viễn có hơi mơ hồ suy đoán. Hắn mày nhíu lại, sắc mặt cũng khó coi.
Nếu thật là như cậu đoán......Cậu vẫn là đang ủy khuất mình không ngừng, đúng không?
Trong lòng Ninh Trí Viễn nhói lên. Nhưng hắn lại không thể hỏi.
Ít nhất, hiện tại không thể hỏi.
Hắn ngước mắt lên, giống như không có việc gì mà nhìn Lâm Lộc chớp chớp mắt, lộ ra vẻ tươi cười.
"Hôm nay muốn đi ra ngoài một chút không? Tôi nghĩ lại......Công viên trò chơi thì thế nào?"
"A? Tại sao đột nhiên nhớ tới cái này?"
"Không biết nữa. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới. Xe bay tận trời cao, hoặc là bánh xe quay......Nói thật, tôi lớn như vậy, còn chưa từng thấy những cái này đâu."
"Không thể nào! Trí Viên ca chẳng lẽ anh chưa từng đi công viên trò chơi sao? Ngay cả em khi còn nhỏ cũng đi qua vài lần mà! Anh có tiền như vậy......"
Lâm Lộc hô to gọi nhỏ, lại đột nhiên ý thức được gì đó. Có tiền thì thế nào? Ninh Trí Viễn lớn lên như thế nào, ngay cả một con búp bê hắn cũng không có, huống chi là công viên trò chơi đại biểu cho ước mơ và yêu thương?
"A, xin lỗi......"
Lâm Lộc áy náy mà ngồi xổm xuống, hai tay nâng tay Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, anh còn chưa từng đi công viên trò chơi đúng không. Chơi rất vui đó! Không riêng có xe bay tận trời và xe bánh xe quay, còn có nhà ma, có ngựa gỗ xoay tròn, còn có kẹo bông gòn và kem! Đúng rồi đúng rồi còn có trò chơi điện tử, em nhớ rõ có người đã từng thắng bằng một đồng xu, siêu lợi hại! Em đưa anh đi chơi được không?"
"Thật sự? Lợi hại như vậy sao?"
Ninh Trí Viễn cười, trở tay nắm lấy tay Lâm Lộc.
"Tôi đây đã có thể cùng đi cùng em, em nói như thế nào thì cứ chơi như thế ấy đi. Tôi chưa từng đi qua, càng chưa hiểu việc đời, nhưng em ngàn vạn lần đừng ghét bỏ tôi."
"Làm sao có thể!"
Lâm Lộc có hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói.
"Hơn nữa em cũng không lợi hại. Chúng ta đều không lợi hại, ai cũng không chê ai. Được không."
"Được."
Ninh Trí Viễn đứng lên, tùy tay với lấy kính râm đeo lên.
"Đi, hiện tại chúng ta liền đi. Em chờ tôi đi quần áo —— Tiểu Lộc đưa tôi đi công viên trò chơi, tôi muốn trang điểm đẹp trai một chút, tuyệt đối không thể cho em mất mặt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.