Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 245: Vẻ mặt Ninh tổng sững sờ
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
14/12/2021
Ninh Trí Viễn có thể lộng chết mình hay không, Lâm Lộc không biết. Cậu chỉ biết, hôm nay nếu là lại đối mặt với Ninh Trí Viễn, cậu sợ là bị phiền chết.
Tức giận trong lòng, cậu nhanh chóng cởi khăn quàng cổ kia, trực tiếp vứt trên mặt đất.
"Hắn tốn số tiền lớn mua tới chính là cái này sao? Lấy đi! Còn cho hắn! Hiện tại có thể buông tay ra chưa?"
"Mơ cái gì vậy! Cậu trộm đồ, cho rằng vật về với chủ thì xong xuôi rồi? Nơi này của chúng tôi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
"Ninh Trí Viễn hắn cũng chưa dám chỉa vào mũi tôi, nói tôi không thể đi! Cô dựa vào cái gì mà cản trở tôi, chỉ bằng cô là chủ quản bất động sản của 'chung cư xa hoa'? Bắt nạt kẻ yếu, khinh thường người khác, cô thật là có bản lĩnh, vậy cô liền gọi điện thoại kêu trị an đội tới bắt tôi đi! Nói cho bọn họ tôi trộm đồ, kêu Ninh Trí Viễn kiện tôi lên tòa! Hiện tại cô đi liền đi!"
Lâm Lộc thật sự tức giận.
"Nhưng nếu là tôi không trộm thì sao? Cùng lắm cô chủ là một chủ quan bất động sản, đứng ở trong đại sảnh chung cư mình vu tội khách là kẻ trộm —— Cô dựa vào cái gì? Cô có đạo đức chức nghiệp không? Cô có nên từ chức bồi tội không?"
Hai người bắt đầu tranh chấp, ai cũng không chú ý tới cửa lớn bên kia, một người mở cửa bước đến.
"Được Ninh tổng, tôi lập tức đến ngay. Nhưng mà, ngày hôm qua ngài vì chăm sóc cho Lâm ca mà một đêm không ngủ, hôm nay không nghỉ ngơi một chút sao?"
Người nọ đúng là Tiểu Chu. Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, đã sắp quẹo tới đại sảnh.
"Lại nói tiếp, tại sao hôm nay ngài còn muốn tới công ty? Mấy ngày nay công ty cũng không có chuyện gì lớn, ngài nên chăm sóc Lâm ca một chút đi."
"Cho dù ngài không mệt, rốt cuộc là cửu biệt gặp lại Lâm ca, mọi người đều nói cửu biệt thắng tân hôn......Tôi còn nghĩ ngài còn nghỉ ngơi một chút, chưa thể gọi cho tôi."
Tiểu Chu còn tưởng rằng giờ phút này tâm tình của Ninh Trí Viễn rất tốt, nói vài câu vui đùa với hắn. Không nghĩ tới Ninh Trí Viễn đối diện giọng nói nghẹn ngào.
"Cái gì cửu biệt thắng tân hôn. Lâm Lộc cậu ấy, chỉ sợ là vì trừng phạt tôi mới xuất hiện ở trước mặt tôi một lần nữa. Mặc cho tôi như thế nào, cậu ấy cũng không ở lại. Lần này, có lẽ là thật sự không gặp lại nữa."
"Cái gì? Hai người lại cãi nhau?"
"Cãi nhau? A. Tôi cũng hy vọng là cãi nhau."
Giọng nói của Ninh Trí Viễn nặng nề, cười khổ một tiếng.
"Tôi nói gì Lâm Lộc cậu ấy cũng không có một chút ý tứ quay đầu lại. Trái tim cậu ấy sao có thể tàn nhẫn như vậy?"
Giọng nói kia bị đè nén đến cực điểm, còn mang theo ủy khuất dày đặc.
Ở trước mặt Tiểu Chu là cấp dưới này, trước nay Ninh Trí Viễn nói một không hai, núi Thái Sơn có sập mặt cũng không đổi sắc, chưa từng lộ ra một mặt yết ớt như vậy. . ngôn tình sủng
......Cũng không giả bộ. Xem ra, là thật sự rất thương tâm.
Trong lòng Tiểu Chu tố cáo ông chủ cũng thành kinh nghiệm luôn rồi. Ở trong lòng liều mạng le lưỡi làm mặt quỷ, lại cũng không chậm trễ tận tình khuyên bảo an ủi lãnh đạo, làm cha rồi lại làm mẹ, mẹ nó tiểu trợ lý mẫu mực.
Hắn hạ giọng.
"Ninh tổng, tôi thấy bộ dáng của Lâm ca không giống như là không có cảm tình với ngài. Ngày hôm qua trong điện thoại anh ấy còn......"
Đột nhiên nhớ tới lúc trước đã đáp ứng Lâm Lộc, không thể nói toạc ra chuyện cậu dặn dò mình đến tiệm lẩu đón Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu ho khan một tiếng, nhanh chóng sửa lời.
"Tóm lại, tôi cảm thấy Lâm ca thích ngài như vậy, tuyệt đối không có khả năng tuyệt tình. Hoặc là giận dỗi với ngài, hoặc là có nỗi khổ riêng, dù sao không phải thật sự chia tay. Ninh tổng, ngài cũng không thể lùi bước chứ."
"Tôi không lùi bước có lợi ích gì? Cậu ấy đi kiên quyết như vậy, không có một chút dáng vẻ không bỏ được! Tôi lại đứng ở nơi đó nhìn cậu ấy, thế nhưng cậu ấy cũng không quay đầu nhìn lại —— Tính luôn cả ngày hôm qua ở tiệm lẩu, đã hai lần! Cậu ấy trở về chính là vì phó thác mẹ của cậu ấy và mẹ con Bình tỷ, căn bản không phải vì tôi! Hiện tại cậu ấy đã đạt được mục đích, đi còn nhanh hơn so với bất kỳ ai khác......"
"Ninh tổng. Ngài nói Lâm ca đi rồi?"
"Đúng vậy. Đi rồi. Đi một giờ rồi, nói không chừng đã tới sân bay rồi đi."
"Một giờ?"
Tiểu Chu "ặc" một tiếng, dừng bước chân.
Hắn chỉ cách một tấm bình phong với đại sảnh. Động tĩnh bên trong, hắn có thể nghe được rành mạch.
—— "Cậu còn cãi cố? Cậu đụng phải tôi, làm hỏng giày tôi, còn trộm đồ! Ha ha, đừng nói là khăn quàng cổ của Ninh tổng, giày cao gót của tôi cậu cũng bồi thưởng không nổi! Muốn đi luôn? Cậu nằm mơ đi!"
Oa a, thật là một người đàn bà đanh đá.
Tiểu Chu thăm dò nhìn xem bình phong đối diện, lại rụt trở về, nhỏ giọng nói.
"Cái kia......Ninh tổng, hình như có điểm không đúng. Không phải ngài nói Lâm ca cũng khômg quay đầu lại liền đi ngay sao? Nhưng mà rõ ràng anh ấy ở dưới lầu mà."
"Cái gì?"
"Thật sự a. Hơn nữa......"
Tiểu Chu có hơi không thể tin được hai mắt của mình, nói chuyện cũng do do dự dự.
"Hơn nữa hình như anh ấy cãi nhau với người ta. Kỳ quái, tôi biết Lâm ca lâu như vậy, chưa từng thấy anh ấy nói chuyện lớn tiếng với người khác. Anh ấy học được cãi nhau khi nào vậy?
"Sao lại thế này?"
Giọng nói của Ninh Trí Viễn lập tức lên cao.
"Cậu ấy cãi nhau với người ta, thế nhưng cậu còn ở một bên xem náo nhiệt? Tại sao cậu không đi giúp cậu ấy?"
"Suỵt, suỵt! Nhỏ giọng một chút Ninh tổng......Tôi thấy tạm thời Lâm ca không rơi vào thế hạ phong. Khó có thể thấy anh ấy phát giận lắm, để tôi quan sát thêm một hồi."
Tiểu Chu xem đến nghiện, tránh ở phía sau bình phong, che lại di động nhỏ giọng mật báo.
"Ninh tổng tôi báo cáo cho ngài một chút ha, đối diện hình như là chủ quản của chung cư, chính là người trang điểm rất đậm, còn mỗi ngày tươi cười với ngài đến lộ tám cái răng —— Cái gì? Không ấn tượng? Miệng cô ta to như vậy còn tô son đỏ như vậy, khuôn mặt từ xa nhìn lại đều là miệng, tựa như mới ăn thịt trẻ, thế mà Ninh tổng không ấn tượng?"
Tiểu Chu tấm tắc bảo lạ, nghĩ thầm đầu óc ông chủ nhà mình không hổ là chỉ có Lâm ca và công việc.
"Một người bất động sản, tại sao lãi cãi nhau với khách?......Ai? Khăn quàng cổ?......Sao lại thế này, người phụ nữa kia nói Lâm ca trộm nó? Không đúng, Ninh tổng, chiếc khăn quàng nay không phải là ngài lấy được từ tiệc tối công ích sao, đặc biệt tới đưa cho Lâm ca mà? Tôi còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó ngài uống rất nhiều rượu, bộ dáng ôm khăn quàng cổ rất thương tâm. Uống một ngụm lại là một tiếng 'Tiểu Lộc', ai da tôi cũng không đành lòng nghe tiếp nữa. Ngài còn nói, 'bảo bối của tôi đã không trở lại nữa, tôi mua nhiều đồ như vậy, tôi giữ lại căn chung cư này, nhưng mà căn bản không có người để tặng......'"
Tiểu Chu nhéo giọng học nói theo điệu bộ nghẹn ngào của Ninh Trí Viễn, đừng nói, còn giống như đúc. Lúc sau, hắn khôi phục tiếng nói của mình, thấp giọng chế nhạo.
"Ninh tổng, xem ra đây là anh đưa cho anh ấy đi? Nói như vậy, Lâm ca cũng không chán ghét ngài đến thế. Nghe khẩu khí của ngài, tôi còn tưởng rằng Lâm ca tuyệt tình lắm. Nhưng anh ấy vẫn mang ở trên cổ, phỏng chừng nói chia tay chính là giận dỗi. Ninh tổng, nỗ lực hơn đuổi Lâm ca tới tay đi, tôi tin là ngài có thể!"
"Tôi cũng hy vọng là cậu ấy giận dỗi! Nhưng cậu ấy căn bản không cho tôi một chút cơ hội......Quả thực cậu ấy....."
"Quả thực cái gì mà quả thực. Lâm ca cũng đánh nhau với người ta rồi, ngài cũng không xuống dưới giúp đỡ. Ninh tổng, không phải tôi nói chứ ngài đó, ngài sĩ diện như vậy, làm sao có thể truy được Lâm ca chứ. Tôi nói, ngài thật sự không xuống dưới nhìn xem? Lâm ca phát giận, bộ dáng tức giận như kia......A, cái khăn quàng cổ!"
"Làm sao vậy?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn đối diện căng chặt, dường như rất căng thẳng.
"Người đối diện đoạt khăn quàng cổ của cậu ấy? Tiểu Lộc có chết cũng không buông tay đi? Cho dù là tôi đưa......"
"Ninh tổng ngài nghĩ nhiều rồi, Lâm ca không như vậy. Anh ấy chủ động tháo khăn quàng cổ xuống, trực tiếp ném ở trên mặt đất, không nhìn ra nửa điểm luyến tiếc."
"......"
"Oa, khí thế quá! Thế nhưng lời lẽ Lâm ca cãi nhau rất chính đáng! Anh ấy nói 'Hắn dùng số tiền lớn mua chính là cái này? Cô lấy về đi! Còn cho hắn! Cô có bản lĩnh thì kêu hắn kiện tôi lên tòa! Không có bản lĩnh thì để tôi đi!'. Tuy rằng không đủ lực sát thương, nhưng là tiếng rống rất lớn, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lền còn rất hưng dữ ha ha ha......"
Ầm một tiếng.
Ninh Trí Viễn trực tiếp tắt điện thoại.
Nghe bên loa là một chuỗi "Tút tút tút", Tiểu Chu không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.
Chỉ sợ Ninh tổng tức điên đi.
Nhưng mà cái này trách ai được?
Muốn đuổi người trở về còn không chịu bỏ mắt mũi, rõ ràng là tự mình nhớ Lâm ca đến tê tâm liệt phế, còn luôn muốn có được chút tín hiệu luyến tiếc từ đối phương —— Dường như phải nói, em cho tôi một tín hiệu, bước một bước về phía tôi, tôi mới có thể không do dự, chạy nhanh về phía em 9999 bước còn lại.
Nghĩ đến thật ra rất đẹp.
Nhưng vấn đề là dựa vào cái gì chứ?
Trước đây là ngài sai mà lão đại. Ngài còn trông cậy vào tín hiệu yêu cái gì chứ? Đi qua trăm núi vạn sông, một lòng chỉ muốn chuộc tội, cho dù đối phương không cho một chút hoà nhã cũng không cho một chút cơ hội, còn phải tự cổ vũ chính mình, tự mình phải tạo cơ hội —— Đây không phải là giác ngộ cơ bản mà đàn ông cầu mong hợp lại nên có sao?
Còn chưa thấy rõ ràng cục diện sao ông chủ? Nói như vậy, ngài đây là bị kích thích chưa đủ, còn phải kích thích kích thích nhiều hơn nữa.
Tiểu Chu nghẹn cười, lại gọi điện thoại lần nữa.
Như hắn đoán, Ninh Trí Viễn không tắt điện thoại. Ngược lại, điện thoại mới gọi qua chưa tới một giây đã trực tiếp nghe máy, vừa nghe đã biết sau khi hắn tắt điện thoại chẳng những không đập, ngược lại vẫn luôn nắm chặt ở trong tay.
"Lại gọi đến đây làm gì?"
—— Vậy ngài bắt máy làm gì? Trong miệng khó chịu như vậy, nhưng thật ra thân thể rất thành thật.
(Rồi ai ổng chủ=)))))))
"Tại sao không nói lời nào? Chuyện gì, mau nói, tôi rất vội!" —— Vội cái gì? Vội vàng hầm hừ canh giữ ở trước điện thoại, chờ tiểu trợ lý trung thành và tận tâm còn có thuật đọc được tâm can sau khi bị dập điện thoại sẽ gọi lại, phát sóng trực tiếp tình hình thực tế người trong lòng của ngài đang cãi nhau sao?
—— Ngạo kiều chết!
Trong lòng tiểu trợ lý trung thành và tận tâm có có thuật đọc được tâm can chửi xong rồi, ngoài miệng còn phải có ý tố đưa một cái bậc thang cho ông chủ xuống dưới.
Rốt cuộc sắp đến quý cuối cùng rồi, tiền thưởng của quý này còn phải để ông chủ phê duyệt. Đây đều là xem tiền trên mặt mũi.
"Ninh tổng, ngài không xuống dưới xem sao?"
"Xem cái gì?"
—— Biết rõ còn cố hỏi nữa chứ. Có ý gì?
Nhưng là nghĩ đến tiền thưởng, tiểu trợ lý tiếp tục nói.
"Ninh tổng, tôi biết Lâm ca nhiều năm như vậy, trước nay anh ấy đối đãi với ngưòi khác rất ôn hòa. Cũng không biết sao lại thế này, hôm nay phát hỏa lớn như vậy. Ninh tổng, không phải ngài nói trước kia hai người cãi nhau? Trong lòng Lâm ca sẽ khó chịu. Ngài thật không tự mình xuống dưới xem sao?"
"Không xem. Cho dù cậu ấy tức giận cũng không phải vì tôi. Tôi ở trong lòng cậu ấy không phải cái gì hết! Có cái gì tốt?"
"A."
Tiểu Chu mặc kệ hắn.
Kẻ hèn chỉ vì mấy chục vạn tiền thưởng, không thể khiến hắn khom lưng uốn gối đến nước này.
Vẫn là xem Lâm ca cãi nhau quan trọng hơn.
Tiểu Chu tham đầu tham não mà dán sát lại gần hơn, còn cố ý đẩy đẩy điện thoại đến bên kia.
Dường như là đồng thời, tiếng kêu chanh chua của nữ chủ quản kia truyền tới, giọng rất to, phỏng chừng điện thoại đối diện Ninh Trí Viễn cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
"Cậu còn dám càn rỡ với tôi? Cậu thật sự cho rằng trả chiếc khăn quàng cổ này cho Ninh tổng, ngài ấy sẽ buông tha cho cậu sao? Cậu nằm mơ đi?
Thấy bộ dáng cậu còn chưa hiểu, để bà đây cho cậu học —— Cũng không nhìn xem mình là loại mặt hàng gì, lúc trước bị Ninh tổng đuổi ra, một phân tiền cũng không cho cậu đi? Lúc đó đuổi cậu ra ngoài cậu không đi, quỳ gối trước cửa một tiếng lại một tiếng 'Trí Viễn ca'—— Làm gì vậy, khóc tang sao? Muốn khóc cho Ninh tổng thấy mềm lòng hả?
Người ta mềm lòng sao?
Ninh tổng chướng mắt cậu đến cỡ nào, mới có thể khiến cậu tự sinh tự diệt như vậy chứ? Thế mà cậu còn dám tới cửa, còn dám trộm đồ, còn dám mang theo khăn quàng cổ của Ninh tổng người ta rêu rao khắp nơi! Cậu là không biết xấu hổ đến nhường nào chứ Lâm Lộc? Nếu tôi là cậu, hiện tại chắc tôi sẽ đâm đầu chết ở trong đại sảnh này mất, đời này cũng không dám xuất hiện trước mặt Ninh tổng nữa!"
Tức giận trong lòng, cậu nhanh chóng cởi khăn quàng cổ kia, trực tiếp vứt trên mặt đất.
"Hắn tốn số tiền lớn mua tới chính là cái này sao? Lấy đi! Còn cho hắn! Hiện tại có thể buông tay ra chưa?"
"Mơ cái gì vậy! Cậu trộm đồ, cho rằng vật về với chủ thì xong xuôi rồi? Nơi này của chúng tôi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
"Ninh Trí Viễn hắn cũng chưa dám chỉa vào mũi tôi, nói tôi không thể đi! Cô dựa vào cái gì mà cản trở tôi, chỉ bằng cô là chủ quản bất động sản của 'chung cư xa hoa'? Bắt nạt kẻ yếu, khinh thường người khác, cô thật là có bản lĩnh, vậy cô liền gọi điện thoại kêu trị an đội tới bắt tôi đi! Nói cho bọn họ tôi trộm đồ, kêu Ninh Trí Viễn kiện tôi lên tòa! Hiện tại cô đi liền đi!"
Lâm Lộc thật sự tức giận.
"Nhưng nếu là tôi không trộm thì sao? Cùng lắm cô chủ là một chủ quan bất động sản, đứng ở trong đại sảnh chung cư mình vu tội khách là kẻ trộm —— Cô dựa vào cái gì? Cô có đạo đức chức nghiệp không? Cô có nên từ chức bồi tội không?"
Hai người bắt đầu tranh chấp, ai cũng không chú ý tới cửa lớn bên kia, một người mở cửa bước đến.
"Được Ninh tổng, tôi lập tức đến ngay. Nhưng mà, ngày hôm qua ngài vì chăm sóc cho Lâm ca mà một đêm không ngủ, hôm nay không nghỉ ngơi một chút sao?"
Người nọ đúng là Tiểu Chu. Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, đã sắp quẹo tới đại sảnh.
"Lại nói tiếp, tại sao hôm nay ngài còn muốn tới công ty? Mấy ngày nay công ty cũng không có chuyện gì lớn, ngài nên chăm sóc Lâm ca một chút đi."
"Cho dù ngài không mệt, rốt cuộc là cửu biệt gặp lại Lâm ca, mọi người đều nói cửu biệt thắng tân hôn......Tôi còn nghĩ ngài còn nghỉ ngơi một chút, chưa thể gọi cho tôi."
Tiểu Chu còn tưởng rằng giờ phút này tâm tình của Ninh Trí Viễn rất tốt, nói vài câu vui đùa với hắn. Không nghĩ tới Ninh Trí Viễn đối diện giọng nói nghẹn ngào.
"Cái gì cửu biệt thắng tân hôn. Lâm Lộc cậu ấy, chỉ sợ là vì trừng phạt tôi mới xuất hiện ở trước mặt tôi một lần nữa. Mặc cho tôi như thế nào, cậu ấy cũng không ở lại. Lần này, có lẽ là thật sự không gặp lại nữa."
"Cái gì? Hai người lại cãi nhau?"
"Cãi nhau? A. Tôi cũng hy vọng là cãi nhau."
Giọng nói của Ninh Trí Viễn nặng nề, cười khổ một tiếng.
"Tôi nói gì Lâm Lộc cậu ấy cũng không có một chút ý tứ quay đầu lại. Trái tim cậu ấy sao có thể tàn nhẫn như vậy?"
Giọng nói kia bị đè nén đến cực điểm, còn mang theo ủy khuất dày đặc.
Ở trước mặt Tiểu Chu là cấp dưới này, trước nay Ninh Trí Viễn nói một không hai, núi Thái Sơn có sập mặt cũng không đổi sắc, chưa từng lộ ra một mặt yết ớt như vậy. . ngôn tình sủng
......Cũng không giả bộ. Xem ra, là thật sự rất thương tâm.
Trong lòng Tiểu Chu tố cáo ông chủ cũng thành kinh nghiệm luôn rồi. Ở trong lòng liều mạng le lưỡi làm mặt quỷ, lại cũng không chậm trễ tận tình khuyên bảo an ủi lãnh đạo, làm cha rồi lại làm mẹ, mẹ nó tiểu trợ lý mẫu mực.
Hắn hạ giọng.
"Ninh tổng, tôi thấy bộ dáng của Lâm ca không giống như là không có cảm tình với ngài. Ngày hôm qua trong điện thoại anh ấy còn......"
Đột nhiên nhớ tới lúc trước đã đáp ứng Lâm Lộc, không thể nói toạc ra chuyện cậu dặn dò mình đến tiệm lẩu đón Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu ho khan một tiếng, nhanh chóng sửa lời.
"Tóm lại, tôi cảm thấy Lâm ca thích ngài như vậy, tuyệt đối không có khả năng tuyệt tình. Hoặc là giận dỗi với ngài, hoặc là có nỗi khổ riêng, dù sao không phải thật sự chia tay. Ninh tổng, ngài cũng không thể lùi bước chứ."
"Tôi không lùi bước có lợi ích gì? Cậu ấy đi kiên quyết như vậy, không có một chút dáng vẻ không bỏ được! Tôi lại đứng ở nơi đó nhìn cậu ấy, thế nhưng cậu ấy cũng không quay đầu nhìn lại —— Tính luôn cả ngày hôm qua ở tiệm lẩu, đã hai lần! Cậu ấy trở về chính là vì phó thác mẹ của cậu ấy và mẹ con Bình tỷ, căn bản không phải vì tôi! Hiện tại cậu ấy đã đạt được mục đích, đi còn nhanh hơn so với bất kỳ ai khác......"
"Ninh tổng. Ngài nói Lâm ca đi rồi?"
"Đúng vậy. Đi rồi. Đi một giờ rồi, nói không chừng đã tới sân bay rồi đi."
"Một giờ?"
Tiểu Chu "ặc" một tiếng, dừng bước chân.
Hắn chỉ cách một tấm bình phong với đại sảnh. Động tĩnh bên trong, hắn có thể nghe được rành mạch.
—— "Cậu còn cãi cố? Cậu đụng phải tôi, làm hỏng giày tôi, còn trộm đồ! Ha ha, đừng nói là khăn quàng cổ của Ninh tổng, giày cao gót của tôi cậu cũng bồi thưởng không nổi! Muốn đi luôn? Cậu nằm mơ đi!"
Oa a, thật là một người đàn bà đanh đá.
Tiểu Chu thăm dò nhìn xem bình phong đối diện, lại rụt trở về, nhỏ giọng nói.
"Cái kia......Ninh tổng, hình như có điểm không đúng. Không phải ngài nói Lâm ca cũng khômg quay đầu lại liền đi ngay sao? Nhưng mà rõ ràng anh ấy ở dưới lầu mà."
"Cái gì?"
"Thật sự a. Hơn nữa......"
Tiểu Chu có hơi không thể tin được hai mắt của mình, nói chuyện cũng do do dự dự.
"Hơn nữa hình như anh ấy cãi nhau với người ta. Kỳ quái, tôi biết Lâm ca lâu như vậy, chưa từng thấy anh ấy nói chuyện lớn tiếng với người khác. Anh ấy học được cãi nhau khi nào vậy?
"Sao lại thế này?"
Giọng nói của Ninh Trí Viễn lập tức lên cao.
"Cậu ấy cãi nhau với người ta, thế nhưng cậu còn ở một bên xem náo nhiệt? Tại sao cậu không đi giúp cậu ấy?"
"Suỵt, suỵt! Nhỏ giọng một chút Ninh tổng......Tôi thấy tạm thời Lâm ca không rơi vào thế hạ phong. Khó có thể thấy anh ấy phát giận lắm, để tôi quan sát thêm một hồi."
Tiểu Chu xem đến nghiện, tránh ở phía sau bình phong, che lại di động nhỏ giọng mật báo.
"Ninh tổng tôi báo cáo cho ngài một chút ha, đối diện hình như là chủ quản của chung cư, chính là người trang điểm rất đậm, còn mỗi ngày tươi cười với ngài đến lộ tám cái răng —— Cái gì? Không ấn tượng? Miệng cô ta to như vậy còn tô son đỏ như vậy, khuôn mặt từ xa nhìn lại đều là miệng, tựa như mới ăn thịt trẻ, thế mà Ninh tổng không ấn tượng?"
Tiểu Chu tấm tắc bảo lạ, nghĩ thầm đầu óc ông chủ nhà mình không hổ là chỉ có Lâm ca và công việc.
"Một người bất động sản, tại sao lãi cãi nhau với khách?......Ai? Khăn quàng cổ?......Sao lại thế này, người phụ nữa kia nói Lâm ca trộm nó? Không đúng, Ninh tổng, chiếc khăn quàng nay không phải là ngài lấy được từ tiệc tối công ích sao, đặc biệt tới đưa cho Lâm ca mà? Tôi còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó ngài uống rất nhiều rượu, bộ dáng ôm khăn quàng cổ rất thương tâm. Uống một ngụm lại là một tiếng 'Tiểu Lộc', ai da tôi cũng không đành lòng nghe tiếp nữa. Ngài còn nói, 'bảo bối của tôi đã không trở lại nữa, tôi mua nhiều đồ như vậy, tôi giữ lại căn chung cư này, nhưng mà căn bản không có người để tặng......'"
Tiểu Chu nhéo giọng học nói theo điệu bộ nghẹn ngào của Ninh Trí Viễn, đừng nói, còn giống như đúc. Lúc sau, hắn khôi phục tiếng nói của mình, thấp giọng chế nhạo.
"Ninh tổng, xem ra đây là anh đưa cho anh ấy đi? Nói như vậy, Lâm ca cũng không chán ghét ngài đến thế. Nghe khẩu khí của ngài, tôi còn tưởng rằng Lâm ca tuyệt tình lắm. Nhưng anh ấy vẫn mang ở trên cổ, phỏng chừng nói chia tay chính là giận dỗi. Ninh tổng, nỗ lực hơn đuổi Lâm ca tới tay đi, tôi tin là ngài có thể!"
"Tôi cũng hy vọng là cậu ấy giận dỗi! Nhưng cậu ấy căn bản không cho tôi một chút cơ hội......Quả thực cậu ấy....."
"Quả thực cái gì mà quả thực. Lâm ca cũng đánh nhau với người ta rồi, ngài cũng không xuống dưới giúp đỡ. Ninh tổng, không phải tôi nói chứ ngài đó, ngài sĩ diện như vậy, làm sao có thể truy được Lâm ca chứ. Tôi nói, ngài thật sự không xuống dưới nhìn xem? Lâm ca phát giận, bộ dáng tức giận như kia......A, cái khăn quàng cổ!"
"Làm sao vậy?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn đối diện căng chặt, dường như rất căng thẳng.
"Người đối diện đoạt khăn quàng cổ của cậu ấy? Tiểu Lộc có chết cũng không buông tay đi? Cho dù là tôi đưa......"
"Ninh tổng ngài nghĩ nhiều rồi, Lâm ca không như vậy. Anh ấy chủ động tháo khăn quàng cổ xuống, trực tiếp ném ở trên mặt đất, không nhìn ra nửa điểm luyến tiếc."
"......"
"Oa, khí thế quá! Thế nhưng lời lẽ Lâm ca cãi nhau rất chính đáng! Anh ấy nói 'Hắn dùng số tiền lớn mua chính là cái này? Cô lấy về đi! Còn cho hắn! Cô có bản lĩnh thì kêu hắn kiện tôi lên tòa! Không có bản lĩnh thì để tôi đi!'. Tuy rằng không đủ lực sát thương, nhưng là tiếng rống rất lớn, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lền còn rất hưng dữ ha ha ha......"
Ầm một tiếng.
Ninh Trí Viễn trực tiếp tắt điện thoại.
Nghe bên loa là một chuỗi "Tút tút tút", Tiểu Chu không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.
Chỉ sợ Ninh tổng tức điên đi.
Nhưng mà cái này trách ai được?
Muốn đuổi người trở về còn không chịu bỏ mắt mũi, rõ ràng là tự mình nhớ Lâm ca đến tê tâm liệt phế, còn luôn muốn có được chút tín hiệu luyến tiếc từ đối phương —— Dường như phải nói, em cho tôi một tín hiệu, bước một bước về phía tôi, tôi mới có thể không do dự, chạy nhanh về phía em 9999 bước còn lại.
Nghĩ đến thật ra rất đẹp.
Nhưng vấn đề là dựa vào cái gì chứ?
Trước đây là ngài sai mà lão đại. Ngài còn trông cậy vào tín hiệu yêu cái gì chứ? Đi qua trăm núi vạn sông, một lòng chỉ muốn chuộc tội, cho dù đối phương không cho một chút hoà nhã cũng không cho một chút cơ hội, còn phải tự cổ vũ chính mình, tự mình phải tạo cơ hội —— Đây không phải là giác ngộ cơ bản mà đàn ông cầu mong hợp lại nên có sao?
Còn chưa thấy rõ ràng cục diện sao ông chủ? Nói như vậy, ngài đây là bị kích thích chưa đủ, còn phải kích thích kích thích nhiều hơn nữa.
Tiểu Chu nghẹn cười, lại gọi điện thoại lần nữa.
Như hắn đoán, Ninh Trí Viễn không tắt điện thoại. Ngược lại, điện thoại mới gọi qua chưa tới một giây đã trực tiếp nghe máy, vừa nghe đã biết sau khi hắn tắt điện thoại chẳng những không đập, ngược lại vẫn luôn nắm chặt ở trong tay.
"Lại gọi đến đây làm gì?"
—— Vậy ngài bắt máy làm gì? Trong miệng khó chịu như vậy, nhưng thật ra thân thể rất thành thật.
(Rồi ai ổng chủ=)))))))
"Tại sao không nói lời nào? Chuyện gì, mau nói, tôi rất vội!" —— Vội cái gì? Vội vàng hầm hừ canh giữ ở trước điện thoại, chờ tiểu trợ lý trung thành và tận tâm còn có thuật đọc được tâm can sau khi bị dập điện thoại sẽ gọi lại, phát sóng trực tiếp tình hình thực tế người trong lòng của ngài đang cãi nhau sao?
—— Ngạo kiều chết!
Trong lòng tiểu trợ lý trung thành và tận tâm có có thuật đọc được tâm can chửi xong rồi, ngoài miệng còn phải có ý tố đưa một cái bậc thang cho ông chủ xuống dưới.
Rốt cuộc sắp đến quý cuối cùng rồi, tiền thưởng của quý này còn phải để ông chủ phê duyệt. Đây đều là xem tiền trên mặt mũi.
"Ninh tổng, ngài không xuống dưới xem sao?"
"Xem cái gì?"
—— Biết rõ còn cố hỏi nữa chứ. Có ý gì?
Nhưng là nghĩ đến tiền thưởng, tiểu trợ lý tiếp tục nói.
"Ninh tổng, tôi biết Lâm ca nhiều năm như vậy, trước nay anh ấy đối đãi với ngưòi khác rất ôn hòa. Cũng không biết sao lại thế này, hôm nay phát hỏa lớn như vậy. Ninh tổng, không phải ngài nói trước kia hai người cãi nhau? Trong lòng Lâm ca sẽ khó chịu. Ngài thật không tự mình xuống dưới xem sao?"
"Không xem. Cho dù cậu ấy tức giận cũng không phải vì tôi. Tôi ở trong lòng cậu ấy không phải cái gì hết! Có cái gì tốt?"
"A."
Tiểu Chu mặc kệ hắn.
Kẻ hèn chỉ vì mấy chục vạn tiền thưởng, không thể khiến hắn khom lưng uốn gối đến nước này.
Vẫn là xem Lâm ca cãi nhau quan trọng hơn.
Tiểu Chu tham đầu tham não mà dán sát lại gần hơn, còn cố ý đẩy đẩy điện thoại đến bên kia.
Dường như là đồng thời, tiếng kêu chanh chua của nữ chủ quản kia truyền tới, giọng rất to, phỏng chừng điện thoại đối diện Ninh Trí Viễn cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
"Cậu còn dám càn rỡ với tôi? Cậu thật sự cho rằng trả chiếc khăn quàng cổ này cho Ninh tổng, ngài ấy sẽ buông tha cho cậu sao? Cậu nằm mơ đi?
Thấy bộ dáng cậu còn chưa hiểu, để bà đây cho cậu học —— Cũng không nhìn xem mình là loại mặt hàng gì, lúc trước bị Ninh tổng đuổi ra, một phân tiền cũng không cho cậu đi? Lúc đó đuổi cậu ra ngoài cậu không đi, quỳ gối trước cửa một tiếng lại một tiếng 'Trí Viễn ca'—— Làm gì vậy, khóc tang sao? Muốn khóc cho Ninh tổng thấy mềm lòng hả?
Người ta mềm lòng sao?
Ninh tổng chướng mắt cậu đến cỡ nào, mới có thể khiến cậu tự sinh tự diệt như vậy chứ? Thế mà cậu còn dám tới cửa, còn dám trộm đồ, còn dám mang theo khăn quàng cổ của Ninh tổng người ta rêu rao khắp nơi! Cậu là không biết xấu hổ đến nhường nào chứ Lâm Lộc? Nếu tôi là cậu, hiện tại chắc tôi sẽ đâm đầu chết ở trong đại sảnh này mất, đời này cũng không dám xuất hiện trước mặt Ninh tổng nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.