Sau Khi Bị Ép Gả Cho Tướng Quân Sát Tinh
Chương 6: Sớm
Cố Tam Dược
23/03/2024
Nhà kho phủ tướng quân có tiếng chẳng có miếng, gọi phủ Tướng quân nghe
oai vậy thôi, thật ra tài sản ít ỏi đến đáng thương, phần thưởng và bạc
gần như đã đem đi mua vũ khí và khen thưởng cho các chiến sĩ hết rồi.
Gian phòng này đã được quét dọn sạch sẽ, sau đó lại bị Yến Minh Đình chất đầy vũ khí mang từ biên cương về.
Đám hạ nhân sợ đao kiếm không có mắt làm vị chủ nhân mới đến này bị thương, vừa cẩn thận che chở cho y, vừa nghe theo lời y bảo, mở hết các rương và quà biếu ngày hôm nay thu được ra cho y xem.
Yến Minh Đình mới đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhạt thếch vang lên: "Hộ bộ Tả thị lang, trăm lượng bạc ròng, mười cuộn tơ lụa, một thanh bảo kiếm, tạm thời cho qua vậy... Tơ lụa đâu?"
Yến Minh Đình đẩy cửa ra liền nhìn thấy hạ nhân mở một chiếc rương, bên trong là tơ lụa lăng la*. Triệu Dạ Lan cúi người cầm một xấp lên, dùng bụng ngón tay vuốt ve chất vải.
(*) 绫罗绸缎 (Tơ lụa lăng la): Lụa lăng la là tơ lụa thuộc hàng tứ phẩm.
"Tướng quân." Hạ nhân gọi.
Yến Minh Đình gật đầu, ánh mắt vẫn dán lên bóng lưng xinh đẹp trong bộ áo đỏ đằng kia, thế nhưng đối phương lại chậm chạp không xoay người lại, thậm chí không bị sự phiền hà của người khác ảnh hưởng đến hành động chọn lựa đồ trong rương.
"Khụ." Yến Minh Đình cố tình ho hai tiếng với ý đồ thông báo sự hiện diện của mình.
Lúc này Triệu Dạ Lan mới không vui vẻ quay đầu lại nhìn lướt qua, khựng lại vài giây rồi tiếp tục quay sang nhìn người ở cửa, con ngươi hơi mở to ra: "Ngươi là ai?"
"Ngài ấy là tướng quân đấy." Thanh quản gia lau mồ hôi lạnh đáp, vội vàng nháy mắt cho đám nha hoàn dỗ người quay về phòng tân hôn đi. Đã hơn nửa đêm rồi, vợ chồng mới cưới tụ tập lại nhà kho kiểm kê quà biếu để làm gì cơ chứ.
Triệu Dạ Lan bị đẩy ra cửa, hoài nghi lườm Yến Minh Đình trong bộ đồ cưới giống hệt y. Nhưng Yến Minh Đình mặc vào mang lại cảm giác tùy tiện không bị trói buộc, vóc dáng của hắn như một cây trường cung, mạnh mẽ hùng dũng sẵn sàng xông xáo, toàn bộ tóc đã được búi lên đỉnh đầu để lộ ra khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặc dù quanh năm phơi gió phơi nắng, da dẻ của hắn vẫn tương đối trắng trẻo.
Yến Minh Đình hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của y, hắn hơi đắc ý ngước cằm lên, đang định mở miệng thì thấy Triệu Dạ Lan thoáng lấy lại biểu cảm không hề sợ hãi, quay đầu dặn dò: "Ngày mai đem hai xấp lụa kia ra hàng may đi."
"Vâng." Tiểu Cao nhanh nhảu đáp lại, cầm lấy hai xấp lụa đi trước mặt bao người.
Thanh quản gia và đám hạ nhân đều nhìn sang tướng quân. Yến Minh Đình gật đầu: "Cứ để y mang đi, cất ở đó cũng chẳng để làm gì."
Triệu Dạ Lan lại liếc hắn một cái, nhấc chân đi về phía phòng tân hôn, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, ngăn Yến Minh Đình và đám người sau lưng hắn ở bên ngoài.
"Tướng quân, còn phải uống rượu hợp cẩn nữa đấy." Nha hoàn nhỏ giọng nhắc.
"Không sao, các ngươi lui xuống trước đi, không cần hầu hạ." Yến Minh Đình vẫy tay, chờ người hầu đi rồi hắn mới làm như không có gì mà vào phòng.
Hai cái chung trên bàn trống không, Yến Minh Đình nhìn người ngồi bên giường rồi tự đi đến cạnh bàn, nhấc bầu rượu lên ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó sung sướng nói: "Rượu ngon."
Triệu Dạ Lan dùng ánh mắt u ám nhìn theo hắn, không hề động đậy.
"Cũng không còn sớm nữa rồi, nghỉ ngơi đi." Yến Minh Đình đặt bầu rượu xuống rồi bước đến giường, vươn tay cởi đai lưng.
"Ngươi làm gì đó!" Triệu Dạ Lan lớn giọng quát hỏi.
Yến Minh Đình sững người: "Cởi quần áo, chẳng lẽ ngươi định mặc bộ quần áo vướng víu này đi ngủ à?"
Triệu Dạ Lan đang định mắng hắn mấy câu, nào ngờ vừa mở miệng đã không nhịn được ho sù sụ. Y vô thức siết chặt cổ áo, quay đầu đi ho không ngừng, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm tịt lại, y không muốn để cho Yến Minh Đình trông thấy dáng vẻ chật vật của bản thân chút nào.
Đến khi đỡ ho, y mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lại ngập tràn đề phòng và tức giận, chỉ là y không biết cơn giận này là giận người ta hay là giận chính mình nữa.
Tầm mắt chợt khựng lại, thấy cốc nước xuất hiện trước mặt, y bèn nghi hoặc nhìn Yến Minh Đình.
"Uống nước trước đi." Yến Minh Đình nói.
Triệu Dạ Lan im lặng cả buổi trời mới nhận lấy, nước ấm thấm vào trong miệng, lúc này cổ họng mới được xoa dịu.
Yến Minh Đình thấy y không ho nữa thì lấy lại cốc, còn hắn thì lại không nhịn được hắt hơi hai cái, hai cái hắt hơi này khiến Triệu Dạ Lan cau mày.
"Ta cứ thắc mắc... Rốt cuộc trên người ngươi có mùi gì vậy? Nồng quá." Yến Minh Đình hỏi, "Nồng đến nỗi mỗi lần ta ngửi thấy đều muốn hắt hơi."
Triệu Dạ Lan liếc hắn: "Đây là huân hương tiến cống chất lượng tốt nhất, chỉ có đồ thô kệch như ngươi mới cảm thấy nồng thôi."
"Là nơi nào tiến cống vậy, hại chết người được đấy." Yến Minh Đình không tin, vừa nhắc tới là lại muốn bịt mũi.
Chẳng hiểu phong tình gì cả!
Đến liếc hắn một cái Triệu Dạ Lan cũng thấy tốn sức nữa, y chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng cũng muốn đề phòng tên thô kệch trước mặt này nữa.
Trong lúc y đang suy nghĩ, Yến Minh Đình đã cởi áo ngoài ra, ngồi xuống bên giường hỏi, "Sao ngươi còn chưa cởi đồ?"
Mắt Triệu Dạ Lan sắc như dao nhọn cắt từng vết lên người hắn.
Không hiểu sao Yến Minh Đình vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, thậm chí hắn vẫn còn đang ngắm nghía vị phu nhân mới cưới của mình.
Từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường chỉ có đàn ông, trăm vạn đại quân qua tay mà chưa từng thấy một người đàn ông nào giống như Triệu Dạ Lan cả. Phải nói rằng Triệu Dạ Lan yếu ớt vô cùng, đi được mấy bước là ho sù sụ, yếu như cọng cỏ một cơn gió lướt qua cũng có thể thổi bay vậy. Dù nói y yếu, nhưng giết người thì lại chẳng tốt chút sức nào.
Người giống như y mà lại có thể xinh đẹp một cách lạ thường, đẹp hơn tất cả số đàn ông và phụ nữ mà hắn từng gặp. Da trắng như tuyết, áo đỏ rực rỡ như máu, ấy vậy mà lại hợp với y đến lạ.
"Không cần ngươi quan tâm." Triệu Dạ Lan lạnh giọng nói.
"Có phải vì nó rườm rà quá nên ngươi không biết cởi không? Trang phục này có hơi phiền phức đấy, để ta cởi giúp ngươi vậy." Yến Minh Đình vừa vươn tay đã bị gối đầu đập vào người, hắn túm gối thả lại xuống giường rồi nghiêng người về phía trước, chỉ một chút nữa thôi là đụng phải Triệu Dạ Lan rồi.
Đột nhiên có một luồng sáng xẹt qua, ngay sau đó cổ cảm nhận được sự mát lạnh, hắn cứng đờ người, cúi đầu nhìn con dao ngắn đang kề trên cổ rồi ngước mắt nhìn Triệu Dạ Lan sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi muốn thế nào?" Triệu Dạ Lan lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Yến Minh Đình tỏ vẻ bối rối, đây không phải là thái độ tốt, hắn nghi hoặc hỏi: "Còn ngươi đang làm gì đấy?"
Ánh mắt Triệu Dạ Lan sắc bén, tay càng siết chặt dao hơn: "Ở yên đấy, đàng hoàng một chút, đừng có lộn xộn."
Khóe môi Yến Minh Đình giật giật: "Ngươi chính là người đầu tiên có thể đến gần ta rồi dùng dao đe dọa ta đấy."
Triệu Dạ Lan thấy hắn không để bụng chuyện này, đồng tử hơi co lại, vừa định dùng sức, cổ tay đã đột nhiệt bị khống chế, sau đó hai tay đều bị kiềm lại trên thành giường.
Triệu Dạ Lan vùng vẫy hai cái, lực của đối phương càng lớn hơn, y không có sức đáp trả, chỉ có thể thở dốc hai tiếng, lồng ngực phập phồng không yên: "Thả ta ra."
"Để ta xem thử ngươi còn giấu thứ tốt gì nữa nào." Yến Minh Đình sờ lên eo y.
Triệu Dạ Lan cả giận quát: "Yến Minh Đình!"
"Đây đây." Yến Minh Đình móc từ trong ngực áo của y ra một đai bảo vệ eo, dao kiếm bình thường khó mà đâm xuyên được, "Ừ, đúng là đồ tốt."
Triệu Dạ Lan vô cùng tức giận, trơ mắt nhìn hắn ném đai bảo vệ ra tận cửa phòng.
"Ơ, còn có bao cổ tay nữa này." Yến Minh Đình nở nụ cười, gỡ bao cổ tay trên tay y xuống, "Đây là bảo bối của Binh bộ Thượng thư, hẳn được gửi đến làm quà tân hôn cho ta, xem ra mới nãy ngươi vào kho lấy được không ít thứ ha."
Triệu Dạ Lan có lý chẳng sợ, nhìn hắn đáp: "Thì sao?"
"Không sao cả, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi, ngươi lấy những thứ này cũng vô dụng." Yến Minh Đình ước lượng bao cổ tay, "Nặng quá, tay chân ngươi mảnh khảnh như vậy, đeo vào mệt người lắm."
"Ngươi!"
Hai tay Triệu Dạ Lan được thả ra, nhân lúc hắn cúi đầu ngắm nghía bao cổ tay, y bèn cầm con dao lên rồi vung tay, đối phương chẳng thèm ngẩng đầu nhưng vẫn dễ dàng bắt lấy cổ tay y vặn một cái, Triệu Dạ Lan lập tức cảm nhận được cơn đau.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Cũng không biết đến cùng là Yến Minh Đình sử dụng công phu gì, y quay cuồng một hồi, sau đó ngồi xuống ngay trước người Yến Minh Đình, dán lưng lên lồng ngực của hắn, tư thế này khiến cho sắc mặt Triệu Dạ Lan lúc đỏ lúc trắng, thẹn quá hóa giận, đang định chửi người, Yến Minh Đình đã cầm lấy tay của y, vươn lên thành giường khắc một chữ —— Sớm.
"Người yếu quá, sau này mỗi sáng dậy sớm đứng tấn với ta!" Yến Minh Đình nói.
Triệu Dạ Lan:?
Vật lộn một hồi, Triệu Dạ Lan đã từ bỏ cách đe dọa bằng tính mạng, bởi vì y vốn không dọa nổi người ta, chỉ nhìn Yến Minh Đình như nhìn một tên ngốc: "Ngươi vừa nói cái gì cơ?"
"Đứng tấn." Yến Minh Đình buông tay y ra, "Căn cơ của ngươi kém quá, nếu như muốn tập võ thì phải học từ những thứ cơ bản nhất. Xét thấy hai ta đã thành thân, ta sẽ đích thân giám sát ngươi, người bình thường không được hưởng đãi ngộ này đâu đó."
Triệu Dạ Lan cố nhịn lại nhưng vẫn không nhịn nổi, cắn răng hỏi: "Ai bảo muốn tập võ?"
"Mấy chiêu thức vừa tốn sức vừa vô dụng ban nãy của ngươi chẳng phải để thăm dò võ công của ta sao?" Yến Minh Đình ngạc nhiên hỏi.
Triệu Dạ Lan: "..."
"Chẳng lẽ... Ngươi muốn dùng con dao này đe dọa ta? Bắt ta động phòng với ngươi à?" Yến Minh Đình sợ hãi, dùng hai tay che ngực lại.
Triệu Dạ Lan giận đến nỗi vứt dao đi, "Ai thèm dộng phòng với ngươi!"
"Vậy ra là muốn tập võ rồi."
"..."
Triệu Dạ Lan đã rất mệt mỏi rồi, y lặng lẽ cởi áo ngoài, quấn chăn xoay người sang một bên, để lại bóng lưng giận dỗi.
Thấy vậy, Yến Minh Đình cười thầm, sau đó nằm xuống bên cạnh y.
"Ngươi tránh ra!" Triệu Dạ Lan bỗng ngồi dậy, lạnh lùng nói, "Ai cho ngươi nằm đây!"
"Đây là giường của ta, vì sao ta không được nằm?"
Triệu Dạ Lan hận con dao vô dụng đối với hắn, húng hắng ho hai tiếng: "Tóm lại, ngươi không được ngủ ở đây!"
"Ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Yến Minh Đình nói, đoạn vỗ vỗ lên chăn của y, "Sao cứ ho mãi vậy, không thì uống chút nước ấm đi?"
Cơ thể Triệu Dạ Lan hơi cứng lại, quát: "Cút, ngươi đừng ngủ trong phòng này nữa."
Không ngờ đối phương không chỉ bất động, trái lại áp sát vào gần y hơn, ghé đến bên tai y nói khẽ, "Có người trên nóc nhà."
Triệu Dạ Lan thoáng mở to hai mắt, dám lén lút theo dõi đêm tân hôn ở phủ Tướng quân, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một người to gan như vậy thôi.
Y không nói gì nữa, chỉ đứng dậy đi một vòng tìm mấy quyển sách đặt xuống giữa giường, ngăn rõ ranh giới hai người.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, Yến Minh Đình vung tay lên, nến trong phòng bị thổi tắt, không gian tối đen.
Rất lâu sau, Triệu Dạ Lan mới nhận ra hắn nằm rất đàng hoàng, không có ý muốn vượt ranh giới, thấy có lẽ tên thô kệch này vốn còn chẳng biết giữa hai người đàn ông thì động phòng như thế nào, y bèn âm thầm thả lỏng. Triệu Dạ Lan nằm nghiêng rất lâu, không nhịn được giải thích: "Con dao kia không phải dao tồi, là đồ Vân Nam vương tiến cống đấy."
"Xời, toàn tiến cống ba cái thứ không thiết thực, thứ đồ chơi này ra chiến trường mà giết được người mới lạ, cơ mà trên cán dao có khảm ngọc thạch này, bán cũng được ít tiền." Yến Minh Đình nhàn nhã nói, "Trông đẹp không có nghĩa là hữu dụng, hôm khác chọn cho ngươi mấy món phù hợp hơn."
Triệu Dạ Lan không từ chối, có hời không chiếm là hành động của kẻ ngu, mà y lại chẳng phải kẻ ngu.
"À phải... Chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao ta lại đột nhiên trở nên đẹp trai lai láng như vậy sao?" Yến Minh Đình nghiêng người ngồi dậy, trong bóng đêm vẫn nhìn được đường nét bóng lưng của y.
Kể từ sau khi về kinh, phàm là người đã từng gặp mặt hắn đều cảm thán rằng dáng vẻ của hắn và hắn của năm đó cứ như là hai người vậy, hắn cũng không còn muốn giải thích nguyên nhân nữa rồi.
Vậy mà Triệu Dạ Lan chỉ ngạc nhiên trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi rồi ngay lập tức chấp nhận sự thật này, không cho hắn cơ hội đắc ý khoe khoang.
"Là vì trúng độc chứ gì." Triệu Dạ Lan đáp, "Năm đó những người nắm rõ nội tình chỉ biết ngươi trúng độc, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đến cả mặt mũi cũng bị độc ảnh hưởng."
"Ừ." Yến Minh Đình cười cười, "Chất độc này lợi hại lắm, quân y đều bó tay chịu trói, suýt nữa là bỏ mạng. Cũng may, ngươi đã kịp thời phái người đến biên cương cứu ta một mạng."
"Là Tam... Hoàng thượng đã phái người đến." Triệu Dạ Lan nói.
"Khi đó hoàng thượng vốn không biết chuyện ta trúng độc, chỉ có ngươi bắt gặp ta. Không quan tâm dụng ý của các ngươi trước đây có phải vì... lợi dụng bọn ta hay không, nhưng tốt xấu gì mạng của ta cũng là do các ngươi cứu được."
Triệu Dạ Lan không nói gì, y sắp ngủ rồi, Yến Minh Đình lại chọc chọc vào lưng y, hỏi: "Vì sao ngươi tặng hoa cho ta?"
"Đừng đụng vào ta!" Triệu Dạ Lan bực bội nói, "Ta tặng hoa cho ngươi lúc nào?"
"Mấy ngày trước ấy, ngươi đã sai người trong phủ đến mà, còn có cành liễu gì nữa... Có phải ngươi cảm thấy... ta..." Yến Minh Đình vừa nói vừa cảm thấy hơi ngượng, không dám nói tiếp.
Bình thường hắn chung sống cùng một đám đàn ông, hiếm khi tiếp xúc với con gái, càng khỏi phải nhắc đến trải nghiệm táo bạo như bày tỏ tình cảm này, đúng là khiến người ta phiền não, còn có hơi xấu hổ nữa.
Hắn thở dài, gối đầu lên hai tay nhìn trần nhà, khẽ cười nói: "Chuyện này ngươi cũng không cần vội, chờ ta chuẩn bị tâm lý trước đã, tuy rằng trông ngươi rất đẹp, nhưng ta không phải là kẻ thấy ai đẹp cũng đều sẽ..."
"Đó là mấy thứ vô dụng thôi." Triệu Dạ Lan cất lời.
Nụ cười của Yến Minh Đình cứng đờ: "Hả?"
"Không có chỗ vứt, đành vứt vào phủ của ngươi thôi."
Câu trả lời vô tình khiến cho Yến Minh Đình không kịp trở tay, hắn hỏi tới: "Lời ngươi nói nghĩa là sao?"
"Ngươi lại có ý đồ gì đây?" Triệu Dạ Lan hờ hững nói, "Ngươi nghĩ ta có ý gì với ngươi đấy à?"
"..." Yến Minh Đình á khẩu không đáp lại được, đương nhiên sẽ không tiết lộ sự thật là bản thân tự đa tình, hắn cũng trở mình, hừ một tiếng, "Không có gì, chỉ cảm thấy đám hoa lá đó xấu quá, xấu muốn chết."
"Không xấu bằng ngươi."
"Ngươi nói chuyện vô lương tâm thật đấy, bổn tướng quân xấu chỗ nào hả?"
"Chỗ nào cũng xấu."
Hai người đấu lưng cãi nhau, bất giác đã ngủ mất.
Thế nhưng Triệu Dạ Lan ngủ không được yên, thay đổi chỗ ở và giường ngủ, bên cạnh lại có thêm một gã đàn ông xa lạ, thỉnh thoảng y sẽ giật mình tỉnh giấc.
Nhưng y không tài nào ngờ tới, Yến Minh Đình thật sự dám đột ngột kéo y dậy đứng tấn sau khi y vất vả chìm vào giấc ngủ sâu!
==
Yến Minh Đình: Mỗi ngày cứ đến giờ Dần thì bắt đầu, không đứng tấn là không hoàn thành kế hoạch. (Hây! Ha!)
Triệu Dạ Lan: Ta sẽ giết ngươi a a a a a a a!
Gian phòng này đã được quét dọn sạch sẽ, sau đó lại bị Yến Minh Đình chất đầy vũ khí mang từ biên cương về.
Đám hạ nhân sợ đao kiếm không có mắt làm vị chủ nhân mới đến này bị thương, vừa cẩn thận che chở cho y, vừa nghe theo lời y bảo, mở hết các rương và quà biếu ngày hôm nay thu được ra cho y xem.
Yến Minh Đình mới đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhạt thếch vang lên: "Hộ bộ Tả thị lang, trăm lượng bạc ròng, mười cuộn tơ lụa, một thanh bảo kiếm, tạm thời cho qua vậy... Tơ lụa đâu?"
Yến Minh Đình đẩy cửa ra liền nhìn thấy hạ nhân mở một chiếc rương, bên trong là tơ lụa lăng la*. Triệu Dạ Lan cúi người cầm một xấp lên, dùng bụng ngón tay vuốt ve chất vải.
(*) 绫罗绸缎 (Tơ lụa lăng la): Lụa lăng la là tơ lụa thuộc hàng tứ phẩm.
"Tướng quân." Hạ nhân gọi.
Yến Minh Đình gật đầu, ánh mắt vẫn dán lên bóng lưng xinh đẹp trong bộ áo đỏ đằng kia, thế nhưng đối phương lại chậm chạp không xoay người lại, thậm chí không bị sự phiền hà của người khác ảnh hưởng đến hành động chọn lựa đồ trong rương.
"Khụ." Yến Minh Đình cố tình ho hai tiếng với ý đồ thông báo sự hiện diện của mình.
Lúc này Triệu Dạ Lan mới không vui vẻ quay đầu lại nhìn lướt qua, khựng lại vài giây rồi tiếp tục quay sang nhìn người ở cửa, con ngươi hơi mở to ra: "Ngươi là ai?"
"Ngài ấy là tướng quân đấy." Thanh quản gia lau mồ hôi lạnh đáp, vội vàng nháy mắt cho đám nha hoàn dỗ người quay về phòng tân hôn đi. Đã hơn nửa đêm rồi, vợ chồng mới cưới tụ tập lại nhà kho kiểm kê quà biếu để làm gì cơ chứ.
Triệu Dạ Lan bị đẩy ra cửa, hoài nghi lườm Yến Minh Đình trong bộ đồ cưới giống hệt y. Nhưng Yến Minh Đình mặc vào mang lại cảm giác tùy tiện không bị trói buộc, vóc dáng của hắn như một cây trường cung, mạnh mẽ hùng dũng sẵn sàng xông xáo, toàn bộ tóc đã được búi lên đỉnh đầu để lộ ra khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặc dù quanh năm phơi gió phơi nắng, da dẻ của hắn vẫn tương đối trắng trẻo.
Yến Minh Đình hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của y, hắn hơi đắc ý ngước cằm lên, đang định mở miệng thì thấy Triệu Dạ Lan thoáng lấy lại biểu cảm không hề sợ hãi, quay đầu dặn dò: "Ngày mai đem hai xấp lụa kia ra hàng may đi."
"Vâng." Tiểu Cao nhanh nhảu đáp lại, cầm lấy hai xấp lụa đi trước mặt bao người.
Thanh quản gia và đám hạ nhân đều nhìn sang tướng quân. Yến Minh Đình gật đầu: "Cứ để y mang đi, cất ở đó cũng chẳng để làm gì."
Triệu Dạ Lan lại liếc hắn một cái, nhấc chân đi về phía phòng tân hôn, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, ngăn Yến Minh Đình và đám người sau lưng hắn ở bên ngoài.
"Tướng quân, còn phải uống rượu hợp cẩn nữa đấy." Nha hoàn nhỏ giọng nhắc.
"Không sao, các ngươi lui xuống trước đi, không cần hầu hạ." Yến Minh Đình vẫy tay, chờ người hầu đi rồi hắn mới làm như không có gì mà vào phòng.
Hai cái chung trên bàn trống không, Yến Minh Đình nhìn người ngồi bên giường rồi tự đi đến cạnh bàn, nhấc bầu rượu lên ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó sung sướng nói: "Rượu ngon."
Triệu Dạ Lan dùng ánh mắt u ám nhìn theo hắn, không hề động đậy.
"Cũng không còn sớm nữa rồi, nghỉ ngơi đi." Yến Minh Đình đặt bầu rượu xuống rồi bước đến giường, vươn tay cởi đai lưng.
"Ngươi làm gì đó!" Triệu Dạ Lan lớn giọng quát hỏi.
Yến Minh Đình sững người: "Cởi quần áo, chẳng lẽ ngươi định mặc bộ quần áo vướng víu này đi ngủ à?"
Triệu Dạ Lan đang định mắng hắn mấy câu, nào ngờ vừa mở miệng đã không nhịn được ho sù sụ. Y vô thức siết chặt cổ áo, quay đầu đi ho không ngừng, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm tịt lại, y không muốn để cho Yến Minh Đình trông thấy dáng vẻ chật vật của bản thân chút nào.
Đến khi đỡ ho, y mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lại ngập tràn đề phòng và tức giận, chỉ là y không biết cơn giận này là giận người ta hay là giận chính mình nữa.
Tầm mắt chợt khựng lại, thấy cốc nước xuất hiện trước mặt, y bèn nghi hoặc nhìn Yến Minh Đình.
"Uống nước trước đi." Yến Minh Đình nói.
Triệu Dạ Lan im lặng cả buổi trời mới nhận lấy, nước ấm thấm vào trong miệng, lúc này cổ họng mới được xoa dịu.
Yến Minh Đình thấy y không ho nữa thì lấy lại cốc, còn hắn thì lại không nhịn được hắt hơi hai cái, hai cái hắt hơi này khiến Triệu Dạ Lan cau mày.
"Ta cứ thắc mắc... Rốt cuộc trên người ngươi có mùi gì vậy? Nồng quá." Yến Minh Đình hỏi, "Nồng đến nỗi mỗi lần ta ngửi thấy đều muốn hắt hơi."
Triệu Dạ Lan liếc hắn: "Đây là huân hương tiến cống chất lượng tốt nhất, chỉ có đồ thô kệch như ngươi mới cảm thấy nồng thôi."
"Là nơi nào tiến cống vậy, hại chết người được đấy." Yến Minh Đình không tin, vừa nhắc tới là lại muốn bịt mũi.
Chẳng hiểu phong tình gì cả!
Đến liếc hắn một cái Triệu Dạ Lan cũng thấy tốn sức nữa, y chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng cũng muốn đề phòng tên thô kệch trước mặt này nữa.
Trong lúc y đang suy nghĩ, Yến Minh Đình đã cởi áo ngoài ra, ngồi xuống bên giường hỏi, "Sao ngươi còn chưa cởi đồ?"
Mắt Triệu Dạ Lan sắc như dao nhọn cắt từng vết lên người hắn.
Không hiểu sao Yến Minh Đình vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, thậm chí hắn vẫn còn đang ngắm nghía vị phu nhân mới cưới của mình.
Từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường chỉ có đàn ông, trăm vạn đại quân qua tay mà chưa từng thấy một người đàn ông nào giống như Triệu Dạ Lan cả. Phải nói rằng Triệu Dạ Lan yếu ớt vô cùng, đi được mấy bước là ho sù sụ, yếu như cọng cỏ một cơn gió lướt qua cũng có thể thổi bay vậy. Dù nói y yếu, nhưng giết người thì lại chẳng tốt chút sức nào.
Người giống như y mà lại có thể xinh đẹp một cách lạ thường, đẹp hơn tất cả số đàn ông và phụ nữ mà hắn từng gặp. Da trắng như tuyết, áo đỏ rực rỡ như máu, ấy vậy mà lại hợp với y đến lạ.
"Không cần ngươi quan tâm." Triệu Dạ Lan lạnh giọng nói.
"Có phải vì nó rườm rà quá nên ngươi không biết cởi không? Trang phục này có hơi phiền phức đấy, để ta cởi giúp ngươi vậy." Yến Minh Đình vừa vươn tay đã bị gối đầu đập vào người, hắn túm gối thả lại xuống giường rồi nghiêng người về phía trước, chỉ một chút nữa thôi là đụng phải Triệu Dạ Lan rồi.
Đột nhiên có một luồng sáng xẹt qua, ngay sau đó cổ cảm nhận được sự mát lạnh, hắn cứng đờ người, cúi đầu nhìn con dao ngắn đang kề trên cổ rồi ngước mắt nhìn Triệu Dạ Lan sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi muốn thế nào?" Triệu Dạ Lan lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Yến Minh Đình tỏ vẻ bối rối, đây không phải là thái độ tốt, hắn nghi hoặc hỏi: "Còn ngươi đang làm gì đấy?"
Ánh mắt Triệu Dạ Lan sắc bén, tay càng siết chặt dao hơn: "Ở yên đấy, đàng hoàng một chút, đừng có lộn xộn."
Khóe môi Yến Minh Đình giật giật: "Ngươi chính là người đầu tiên có thể đến gần ta rồi dùng dao đe dọa ta đấy."
Triệu Dạ Lan thấy hắn không để bụng chuyện này, đồng tử hơi co lại, vừa định dùng sức, cổ tay đã đột nhiệt bị khống chế, sau đó hai tay đều bị kiềm lại trên thành giường.
Triệu Dạ Lan vùng vẫy hai cái, lực của đối phương càng lớn hơn, y không có sức đáp trả, chỉ có thể thở dốc hai tiếng, lồng ngực phập phồng không yên: "Thả ta ra."
"Để ta xem thử ngươi còn giấu thứ tốt gì nữa nào." Yến Minh Đình sờ lên eo y.
Triệu Dạ Lan cả giận quát: "Yến Minh Đình!"
"Đây đây." Yến Minh Đình móc từ trong ngực áo của y ra một đai bảo vệ eo, dao kiếm bình thường khó mà đâm xuyên được, "Ừ, đúng là đồ tốt."
Triệu Dạ Lan vô cùng tức giận, trơ mắt nhìn hắn ném đai bảo vệ ra tận cửa phòng.
"Ơ, còn có bao cổ tay nữa này." Yến Minh Đình nở nụ cười, gỡ bao cổ tay trên tay y xuống, "Đây là bảo bối của Binh bộ Thượng thư, hẳn được gửi đến làm quà tân hôn cho ta, xem ra mới nãy ngươi vào kho lấy được không ít thứ ha."
Triệu Dạ Lan có lý chẳng sợ, nhìn hắn đáp: "Thì sao?"
"Không sao cả, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi, ngươi lấy những thứ này cũng vô dụng." Yến Minh Đình ước lượng bao cổ tay, "Nặng quá, tay chân ngươi mảnh khảnh như vậy, đeo vào mệt người lắm."
"Ngươi!"
Hai tay Triệu Dạ Lan được thả ra, nhân lúc hắn cúi đầu ngắm nghía bao cổ tay, y bèn cầm con dao lên rồi vung tay, đối phương chẳng thèm ngẩng đầu nhưng vẫn dễ dàng bắt lấy cổ tay y vặn một cái, Triệu Dạ Lan lập tức cảm nhận được cơn đau.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Cũng không biết đến cùng là Yến Minh Đình sử dụng công phu gì, y quay cuồng một hồi, sau đó ngồi xuống ngay trước người Yến Minh Đình, dán lưng lên lồng ngực của hắn, tư thế này khiến cho sắc mặt Triệu Dạ Lan lúc đỏ lúc trắng, thẹn quá hóa giận, đang định chửi người, Yến Minh Đình đã cầm lấy tay của y, vươn lên thành giường khắc một chữ —— Sớm.
"Người yếu quá, sau này mỗi sáng dậy sớm đứng tấn với ta!" Yến Minh Đình nói.
Triệu Dạ Lan:?
Vật lộn một hồi, Triệu Dạ Lan đã từ bỏ cách đe dọa bằng tính mạng, bởi vì y vốn không dọa nổi người ta, chỉ nhìn Yến Minh Đình như nhìn một tên ngốc: "Ngươi vừa nói cái gì cơ?"
"Đứng tấn." Yến Minh Đình buông tay y ra, "Căn cơ của ngươi kém quá, nếu như muốn tập võ thì phải học từ những thứ cơ bản nhất. Xét thấy hai ta đã thành thân, ta sẽ đích thân giám sát ngươi, người bình thường không được hưởng đãi ngộ này đâu đó."
Triệu Dạ Lan cố nhịn lại nhưng vẫn không nhịn nổi, cắn răng hỏi: "Ai bảo muốn tập võ?"
"Mấy chiêu thức vừa tốn sức vừa vô dụng ban nãy của ngươi chẳng phải để thăm dò võ công của ta sao?" Yến Minh Đình ngạc nhiên hỏi.
Triệu Dạ Lan: "..."
"Chẳng lẽ... Ngươi muốn dùng con dao này đe dọa ta? Bắt ta động phòng với ngươi à?" Yến Minh Đình sợ hãi, dùng hai tay che ngực lại.
Triệu Dạ Lan giận đến nỗi vứt dao đi, "Ai thèm dộng phòng với ngươi!"
"Vậy ra là muốn tập võ rồi."
"..."
Triệu Dạ Lan đã rất mệt mỏi rồi, y lặng lẽ cởi áo ngoài, quấn chăn xoay người sang một bên, để lại bóng lưng giận dỗi.
Thấy vậy, Yến Minh Đình cười thầm, sau đó nằm xuống bên cạnh y.
"Ngươi tránh ra!" Triệu Dạ Lan bỗng ngồi dậy, lạnh lùng nói, "Ai cho ngươi nằm đây!"
"Đây là giường của ta, vì sao ta không được nằm?"
Triệu Dạ Lan hận con dao vô dụng đối với hắn, húng hắng ho hai tiếng: "Tóm lại, ngươi không được ngủ ở đây!"
"Ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Yến Minh Đình nói, đoạn vỗ vỗ lên chăn của y, "Sao cứ ho mãi vậy, không thì uống chút nước ấm đi?"
Cơ thể Triệu Dạ Lan hơi cứng lại, quát: "Cút, ngươi đừng ngủ trong phòng này nữa."
Không ngờ đối phương không chỉ bất động, trái lại áp sát vào gần y hơn, ghé đến bên tai y nói khẽ, "Có người trên nóc nhà."
Triệu Dạ Lan thoáng mở to hai mắt, dám lén lút theo dõi đêm tân hôn ở phủ Tướng quân, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một người to gan như vậy thôi.
Y không nói gì nữa, chỉ đứng dậy đi một vòng tìm mấy quyển sách đặt xuống giữa giường, ngăn rõ ranh giới hai người.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, Yến Minh Đình vung tay lên, nến trong phòng bị thổi tắt, không gian tối đen.
Rất lâu sau, Triệu Dạ Lan mới nhận ra hắn nằm rất đàng hoàng, không có ý muốn vượt ranh giới, thấy có lẽ tên thô kệch này vốn còn chẳng biết giữa hai người đàn ông thì động phòng như thế nào, y bèn âm thầm thả lỏng. Triệu Dạ Lan nằm nghiêng rất lâu, không nhịn được giải thích: "Con dao kia không phải dao tồi, là đồ Vân Nam vương tiến cống đấy."
"Xời, toàn tiến cống ba cái thứ không thiết thực, thứ đồ chơi này ra chiến trường mà giết được người mới lạ, cơ mà trên cán dao có khảm ngọc thạch này, bán cũng được ít tiền." Yến Minh Đình nhàn nhã nói, "Trông đẹp không có nghĩa là hữu dụng, hôm khác chọn cho ngươi mấy món phù hợp hơn."
Triệu Dạ Lan không từ chối, có hời không chiếm là hành động của kẻ ngu, mà y lại chẳng phải kẻ ngu.
"À phải... Chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao ta lại đột nhiên trở nên đẹp trai lai láng như vậy sao?" Yến Minh Đình nghiêng người ngồi dậy, trong bóng đêm vẫn nhìn được đường nét bóng lưng của y.
Kể từ sau khi về kinh, phàm là người đã từng gặp mặt hắn đều cảm thán rằng dáng vẻ của hắn và hắn của năm đó cứ như là hai người vậy, hắn cũng không còn muốn giải thích nguyên nhân nữa rồi.
Vậy mà Triệu Dạ Lan chỉ ngạc nhiên trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi rồi ngay lập tức chấp nhận sự thật này, không cho hắn cơ hội đắc ý khoe khoang.
"Là vì trúng độc chứ gì." Triệu Dạ Lan đáp, "Năm đó những người nắm rõ nội tình chỉ biết ngươi trúng độc, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đến cả mặt mũi cũng bị độc ảnh hưởng."
"Ừ." Yến Minh Đình cười cười, "Chất độc này lợi hại lắm, quân y đều bó tay chịu trói, suýt nữa là bỏ mạng. Cũng may, ngươi đã kịp thời phái người đến biên cương cứu ta một mạng."
"Là Tam... Hoàng thượng đã phái người đến." Triệu Dạ Lan nói.
"Khi đó hoàng thượng vốn không biết chuyện ta trúng độc, chỉ có ngươi bắt gặp ta. Không quan tâm dụng ý của các ngươi trước đây có phải vì... lợi dụng bọn ta hay không, nhưng tốt xấu gì mạng của ta cũng là do các ngươi cứu được."
Triệu Dạ Lan không nói gì, y sắp ngủ rồi, Yến Minh Đình lại chọc chọc vào lưng y, hỏi: "Vì sao ngươi tặng hoa cho ta?"
"Đừng đụng vào ta!" Triệu Dạ Lan bực bội nói, "Ta tặng hoa cho ngươi lúc nào?"
"Mấy ngày trước ấy, ngươi đã sai người trong phủ đến mà, còn có cành liễu gì nữa... Có phải ngươi cảm thấy... ta..." Yến Minh Đình vừa nói vừa cảm thấy hơi ngượng, không dám nói tiếp.
Bình thường hắn chung sống cùng một đám đàn ông, hiếm khi tiếp xúc với con gái, càng khỏi phải nhắc đến trải nghiệm táo bạo như bày tỏ tình cảm này, đúng là khiến người ta phiền não, còn có hơi xấu hổ nữa.
Hắn thở dài, gối đầu lên hai tay nhìn trần nhà, khẽ cười nói: "Chuyện này ngươi cũng không cần vội, chờ ta chuẩn bị tâm lý trước đã, tuy rằng trông ngươi rất đẹp, nhưng ta không phải là kẻ thấy ai đẹp cũng đều sẽ..."
"Đó là mấy thứ vô dụng thôi." Triệu Dạ Lan cất lời.
Nụ cười của Yến Minh Đình cứng đờ: "Hả?"
"Không có chỗ vứt, đành vứt vào phủ của ngươi thôi."
Câu trả lời vô tình khiến cho Yến Minh Đình không kịp trở tay, hắn hỏi tới: "Lời ngươi nói nghĩa là sao?"
"Ngươi lại có ý đồ gì đây?" Triệu Dạ Lan hờ hững nói, "Ngươi nghĩ ta có ý gì với ngươi đấy à?"
"..." Yến Minh Đình á khẩu không đáp lại được, đương nhiên sẽ không tiết lộ sự thật là bản thân tự đa tình, hắn cũng trở mình, hừ một tiếng, "Không có gì, chỉ cảm thấy đám hoa lá đó xấu quá, xấu muốn chết."
"Không xấu bằng ngươi."
"Ngươi nói chuyện vô lương tâm thật đấy, bổn tướng quân xấu chỗ nào hả?"
"Chỗ nào cũng xấu."
Hai người đấu lưng cãi nhau, bất giác đã ngủ mất.
Thế nhưng Triệu Dạ Lan ngủ không được yên, thay đổi chỗ ở và giường ngủ, bên cạnh lại có thêm một gã đàn ông xa lạ, thỉnh thoảng y sẽ giật mình tỉnh giấc.
Nhưng y không tài nào ngờ tới, Yến Minh Đình thật sự dám đột ngột kéo y dậy đứng tấn sau khi y vất vả chìm vào giấc ngủ sâu!
==
Yến Minh Đình: Mỗi ngày cứ đến giờ Dần thì bắt đầu, không đứng tấn là không hoàn thành kế hoạch. (Hây! Ha!)
Triệu Dạ Lan: Ta sẽ giết ngươi a a a a a a a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.