Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi
Chương 15
Quy Hạc Viễn Sơn
04/11/2021
Hắn nói “Lạnh”, nhưng nhiệt độ cơ thể Bùi Tự trong chăn qua một đoạn thời gian so với hắn lại còn lạnh hơn.
Sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trong chăn, Đoạn Ninh Trầm liền không nói nổi tiếng "Lạnh" nữa.
Hắn “Tê” một tiếng, cầm tay Bùi Tự, nói: “Tiểu Tự, thân thể ngươi ……”
Bùi Tự tùy ý để hắn nắm, cảm thụ được nguồn nhiệt cực nóng bên cạnh, khép lại mắt, không nói gì.
Khi hắn tự thân đưa cho y sự ấm áp cùng nội lực, đã rất lâu Bùi Tự mới cảm thụ được nhiệt độ cơ thể bình thường, xương cốt cùng kinh mạch bị đông lạnh đến cứng đờ có dấu hiệu sống lại. Thân thể y chậm rãi thả lỏng.
Qua màn đêm, Đoạn Ninh Trầm thấy sắc mặt nguyên bản xanh trắng của y hiện ra đỏ ửng, biểu tình cũng có chút hòa hoãn, trong lòng đắc ý cực kỳ, khẽ meo meo mà vươn tay, thử thăm dò ôm eo Bùi Tự.
Bùi Tự thử vận khởi chân khí trong cơ thể, lợi dụng nội lực Đoạn Ninh Trầm đưa vào, một đạo áp chế hàn độc. Phát hiện động tác nhỏ của Đoạn Ninh Trầm, nhưng y không có thời gian rảnh rỗi để đi quản.
Thấy y không phản ứng, Đoạn Ninh Trầm càng thêm đắc chí, ôm chặt hơn một chút, trong miệng còn cảm thán: “Tiểu Tự, eo ngươi thật tinh tế.”
Bùi Tự vẫn không dao động.
Đoạn Ninh Trầm được một tấc lại muốn tiến một thước, dựa vào y thêm gần chút, ngực dán sát vào cánh tay y, ngửi được hàn mai lãnh hương trên người y, “Oa! Ngươi còn có mùi thơm cơ thể! Đời này ta chưa gặp qua ai có mùi thơm tự nhiên.” Nói, đầu hắn tiến đến hõm vai Bùi Tự, dùng sức nghửi.
Bùi Tự rút ra một tia ý thức đặt ở hiện thực, mặt hoàn toàn đen.
Trên người y quấn lên một người.
Chân Đoạn Ninh Trầm hư hư đáp trên đùi y, cánh tay hắn ôm eo y, đầu dựa vào trên vai y, cơ hồ cùng y hợp lại làm một.
Bùi Tự hít sâu mấy hơi, cắn răng nói: “Đoạn Ninh Trầm!”
“Chậc! Ta lúc nào cũng gọi ngươi là Tiểu Tự, vậy ngươi cũng phải kêu ta là Đoạn ca ca mới đúng!” Đoạn Ninh Trầm cọ cọ tóc y, chẳng biết xấu hổ mà nói.
“Buông ra.”
“Ngươi không phải thấy lạnh sao? Ta giúp ngươi làm ấm thân thể lên nha.”
Bùi Tự nặng nề mà hít một hơi, tức giận đến đầu ngón tay phát run, không ngừng nói với bản thân, hiện tại không nên cùng ma đầu này trở mặt.
Dựa vào suy nghĩ “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, mà mấy ngày này y có thể mạnh mẽ khiến mình bình tĩnh lại.
Đoạn Ninh Trầm ôm y bất động, nhắm chặt hai mắt giả chết, nói rõ có đánh chết cũng không buông tay.
Sau khi làm dịu cơn tức giận. Đại thể là thân thể khó được lúc ấm áp, cảm thụ được độ ấm từ người khác, trong lòng y dần dần cũng không còn thấy phản cảm, cơ bắp trên người rốt cuộc thả lỏng.
Đoạn Ninh Trầm đã tẩy đi mồ hôi trên cơ thể, nhưng trên người hắn có hơi thở nam tính dương cương, quấn quanh trên người y không dứt. Có hắn loại trừ hàn ý, giúp cho nhiệt lượng cơ thể trên người y chặt chẽ khoá lại, không còn chịu hàn độc như tằm ăn mòn nữa.
Y cũng không phải là người vô ơn. Ngược lại, y càng sẽ quý trọng lòng tốt của người khác.
Từ nhỏ y đã vì ác ý của người khác mà chịu đủ ốm đau tra tấn, tại nơi hắc ám bao phủ này, thiện ý xung quanh càng giống như những tia sáng le lói từ những khe hở, khiến y cảm nhớ.
Y ngại triển lộ tình cảm quá mức, chưa bao giờ nói ra, nhưng y vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Đoạn Ninh Trầm……
Nếu hắn không mơ ước thân thể y, lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của y. Mà chỉ nhìn đến phần nội lực Đoạn Ninh Trầm giúp bệnh tình y thuyên giảm, sau khi mục đích đạt thành, sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Nhưng bản thân Đoạn Ninh Trầm lại muốn cùng y lên giường, vậy liền bất đồng.
Bùi Tự xem việc này như một ván cờ.
Đánh cờ thì chỉ có thắng và thua, cứ cho là y thắng, không so đo quá trình mạo phạm của Đoạn Ninh Trầm, cùng hắn từ đây đường ai nấy đi. Không quay đầu, còn có báo đáp Đoạn Ninh Trầm hay không vậy xem thử chữ “Ân tình” này nặng thế nào.
Một khi đã như vậy, những việc kia còn gì đáng để chú ý tới?
Bùi Tự nhắm mắt lại, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.
Y đã lâu mới ngủ được một giấc ngon lành, một giấc tới tận hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, y từ lều trại, nhìn nắng sớm mông lung, giật mình hồi thần sau một lúc lâu, còn chưa phục hồi tinh thần lại, thân thể vẫn như cũ ấm áp, trải qua một đêm giấc ngủ tốt đẹp, tinh thần uể oải một hồ mới tốt lên chút, tựa hồ cũng tích góp thêm một chút sức lực.
Y thử giật cánh tay ra, Đoạn Ninh Trầm vì động tác của y mà tỉnh lạ.
Đoạn Ninh Trầm mơ mơ hồ hồ mở bừng mắt, càng thêm ôm chặt y, hàm hồ nói: “Tiểu Tự chào buổi sáng.”
Mỹ nhân trong ngực, u hương quanh quẩn, hắn ngủ rất khá, còn đánh một giấc mộng mỹ mãn.
Tâm tình Bùi Tự không tồi, khó được trở lời lại hắn một câu: “Ừ, sớm.”
Lúc vừa nghe, đầu óc Đoạn Ninh Trầm còn chưa thanh tỉnh nên không cảm thấy gì, chỉ say mê mà nghĩ thầm, thanh âm mỹ nhân nhà ta thật là dễ nghe. Chờ khi hắn tỉnh táo lại, giật mình, mở to hai mắt, khó có thể tin hỏi: “Tiểu Tự? Ngươi nói cái gì?”
Mặt Bùi Tự lại lần nữa đen, lười phản ứng hắn.
“Tiểu Tự! Tiểu Tự! Tiểu Tự! Mau lặp lại lần nữa! Mới vừa rồi ta không nghe rõ!”
Lấy tư thế vội vàng kia của hắn, thật giống như Bùi Tự đã nói “Ta yêu ngươi”, chứ không phải chỉ là “Sớm”.
Sáng sớm, thanh âm hắn ồn ào phiền đến Bùi Tự chịu không nổi, chỉ đành thuận theo ý hắn, lại một lần nữa: “Sớm.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Đoạn Ninh Trầm ngây ngốc nở nụ cười, vui vẻ ở trên người hắn cọ tới cọ lui, hứng thú ngẩng cao đầu, “Tiểu Tự! Tiểu Tự! A a a! Ta yêu ngươi muốn chết!”
Bùi Tự: “……” Có bệnh.
“Nói thật! Ngươi có phải hay không cũng thích cùng ta ngủ chung?” Đoạn Ninh Trầm ôm eo y, dí sát vào mặt y, cười hì hì hỏi.
Bùi Tự dứt khoát nhắm hai mắt lại.
“Có phải hay không? Có phải hay không?” Đoạn Ninh Trầm không chê phiền mà lại bắt đầu quấy rầy, lặp lại rất nhiều lần, Bùi Tự vẫn lù lù bất động, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình xán lạn của hắn, “Ha ha ha, chúng ta cùng nhau ngủ, cũng không cần lò sưởi nữa! Lò sưởi nào có tiện bằng ta? Bằng không về sau chúng ta cứ mãi ngủ chung đi?”
Bùi Tự không hé răng.
“Ngươi không nói lời nào, coi như là ngươi đã cam chịu?”
“……”
Đoạn Ninh trầm tức khắc mừng rỡ như điên, ngửa mặt lên trời cười to, kích động mà nhảy dựng lên —— sau đó chăn cũng bị xốc lên, lều trại độ cao không đủ cũng chấn động một chút.
Cái lạnh chui vào làm Bùi Tự mở bừng mắt, Đoạn Ninh Trầm phản ứng lại thật nhanh, nhanh chóng đắp chăn lên cho y, trong miệng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Hắn dùng sức xoa mặt, vui sướng nói: “A ha ha, ta rất vui! Ngươi ngủ tiếp đi, cứ ngủ! Ta ra ngoài chạy hai vòng.” Dứt lời, hắn liền sấm rền gió cuốn mà chui ra lều trại.
Bùi Tự: “……” Ngu ngốc.
Y vô lực một mình nằm trong ổ chăn, nghe được thanh âm Đoạn Ninh Trầm bên ngoài kích động, “Cẩu Đản, nghe ta nói này, Tiểu Tự đã đáp ứng buổi tối mỗi ngày đều cùng ta ngủ chung.”
“Chúc mừng giáo chủ! Chúc mừng giáo chủ! Cuối cùng ôm được mỹ nhân về!”
“Thích Phụng! Ta nói với ngươi! Tiểu Tự đã đáp ứng mỗi đêm đều ngủ chung với ta!”
“Chúc mừng giáo chủ.”
“Đỗ bốn, ta nói ngươi nghe……”
Sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trong chăn, Đoạn Ninh Trầm liền không nói nổi tiếng "Lạnh" nữa.
Hắn “Tê” một tiếng, cầm tay Bùi Tự, nói: “Tiểu Tự, thân thể ngươi ……”
Bùi Tự tùy ý để hắn nắm, cảm thụ được nguồn nhiệt cực nóng bên cạnh, khép lại mắt, không nói gì.
Khi hắn tự thân đưa cho y sự ấm áp cùng nội lực, đã rất lâu Bùi Tự mới cảm thụ được nhiệt độ cơ thể bình thường, xương cốt cùng kinh mạch bị đông lạnh đến cứng đờ có dấu hiệu sống lại. Thân thể y chậm rãi thả lỏng.
Qua màn đêm, Đoạn Ninh Trầm thấy sắc mặt nguyên bản xanh trắng của y hiện ra đỏ ửng, biểu tình cũng có chút hòa hoãn, trong lòng đắc ý cực kỳ, khẽ meo meo mà vươn tay, thử thăm dò ôm eo Bùi Tự.
Bùi Tự thử vận khởi chân khí trong cơ thể, lợi dụng nội lực Đoạn Ninh Trầm đưa vào, một đạo áp chế hàn độc. Phát hiện động tác nhỏ của Đoạn Ninh Trầm, nhưng y không có thời gian rảnh rỗi để đi quản.
Thấy y không phản ứng, Đoạn Ninh Trầm càng thêm đắc chí, ôm chặt hơn một chút, trong miệng còn cảm thán: “Tiểu Tự, eo ngươi thật tinh tế.”
Bùi Tự vẫn không dao động.
Đoạn Ninh Trầm được một tấc lại muốn tiến một thước, dựa vào y thêm gần chút, ngực dán sát vào cánh tay y, ngửi được hàn mai lãnh hương trên người y, “Oa! Ngươi còn có mùi thơm cơ thể! Đời này ta chưa gặp qua ai có mùi thơm tự nhiên.” Nói, đầu hắn tiến đến hõm vai Bùi Tự, dùng sức nghửi.
Bùi Tự rút ra một tia ý thức đặt ở hiện thực, mặt hoàn toàn đen.
Trên người y quấn lên một người.
Chân Đoạn Ninh Trầm hư hư đáp trên đùi y, cánh tay hắn ôm eo y, đầu dựa vào trên vai y, cơ hồ cùng y hợp lại làm một.
Bùi Tự hít sâu mấy hơi, cắn răng nói: “Đoạn Ninh Trầm!”
“Chậc! Ta lúc nào cũng gọi ngươi là Tiểu Tự, vậy ngươi cũng phải kêu ta là Đoạn ca ca mới đúng!” Đoạn Ninh Trầm cọ cọ tóc y, chẳng biết xấu hổ mà nói.
“Buông ra.”
“Ngươi không phải thấy lạnh sao? Ta giúp ngươi làm ấm thân thể lên nha.”
Bùi Tự nặng nề mà hít một hơi, tức giận đến đầu ngón tay phát run, không ngừng nói với bản thân, hiện tại không nên cùng ma đầu này trở mặt.
Dựa vào suy nghĩ “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, mà mấy ngày này y có thể mạnh mẽ khiến mình bình tĩnh lại.
Đoạn Ninh Trầm ôm y bất động, nhắm chặt hai mắt giả chết, nói rõ có đánh chết cũng không buông tay.
Sau khi làm dịu cơn tức giận. Đại thể là thân thể khó được lúc ấm áp, cảm thụ được độ ấm từ người khác, trong lòng y dần dần cũng không còn thấy phản cảm, cơ bắp trên người rốt cuộc thả lỏng.
Đoạn Ninh Trầm đã tẩy đi mồ hôi trên cơ thể, nhưng trên người hắn có hơi thở nam tính dương cương, quấn quanh trên người y không dứt. Có hắn loại trừ hàn ý, giúp cho nhiệt lượng cơ thể trên người y chặt chẽ khoá lại, không còn chịu hàn độc như tằm ăn mòn nữa.
Y cũng không phải là người vô ơn. Ngược lại, y càng sẽ quý trọng lòng tốt của người khác.
Từ nhỏ y đã vì ác ý của người khác mà chịu đủ ốm đau tra tấn, tại nơi hắc ám bao phủ này, thiện ý xung quanh càng giống như những tia sáng le lói từ những khe hở, khiến y cảm nhớ.
Y ngại triển lộ tình cảm quá mức, chưa bao giờ nói ra, nhưng y vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Đoạn Ninh Trầm……
Nếu hắn không mơ ước thân thể y, lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của y. Mà chỉ nhìn đến phần nội lực Đoạn Ninh Trầm giúp bệnh tình y thuyên giảm, sau khi mục đích đạt thành, sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Nhưng bản thân Đoạn Ninh Trầm lại muốn cùng y lên giường, vậy liền bất đồng.
Bùi Tự xem việc này như một ván cờ.
Đánh cờ thì chỉ có thắng và thua, cứ cho là y thắng, không so đo quá trình mạo phạm của Đoạn Ninh Trầm, cùng hắn từ đây đường ai nấy đi. Không quay đầu, còn có báo đáp Đoạn Ninh Trầm hay không vậy xem thử chữ “Ân tình” này nặng thế nào.
Một khi đã như vậy, những việc kia còn gì đáng để chú ý tới?
Bùi Tự nhắm mắt lại, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.
Y đã lâu mới ngủ được một giấc ngon lành, một giấc tới tận hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, y từ lều trại, nhìn nắng sớm mông lung, giật mình hồi thần sau một lúc lâu, còn chưa phục hồi tinh thần lại, thân thể vẫn như cũ ấm áp, trải qua một đêm giấc ngủ tốt đẹp, tinh thần uể oải một hồ mới tốt lên chút, tựa hồ cũng tích góp thêm một chút sức lực.
Y thử giật cánh tay ra, Đoạn Ninh Trầm vì động tác của y mà tỉnh lạ.
Đoạn Ninh Trầm mơ mơ hồ hồ mở bừng mắt, càng thêm ôm chặt y, hàm hồ nói: “Tiểu Tự chào buổi sáng.”
Mỹ nhân trong ngực, u hương quanh quẩn, hắn ngủ rất khá, còn đánh một giấc mộng mỹ mãn.
Tâm tình Bùi Tự không tồi, khó được trở lời lại hắn một câu: “Ừ, sớm.”
Lúc vừa nghe, đầu óc Đoạn Ninh Trầm còn chưa thanh tỉnh nên không cảm thấy gì, chỉ say mê mà nghĩ thầm, thanh âm mỹ nhân nhà ta thật là dễ nghe. Chờ khi hắn tỉnh táo lại, giật mình, mở to hai mắt, khó có thể tin hỏi: “Tiểu Tự? Ngươi nói cái gì?”
Mặt Bùi Tự lại lần nữa đen, lười phản ứng hắn.
“Tiểu Tự! Tiểu Tự! Tiểu Tự! Mau lặp lại lần nữa! Mới vừa rồi ta không nghe rõ!”
Lấy tư thế vội vàng kia của hắn, thật giống như Bùi Tự đã nói “Ta yêu ngươi”, chứ không phải chỉ là “Sớm”.
Sáng sớm, thanh âm hắn ồn ào phiền đến Bùi Tự chịu không nổi, chỉ đành thuận theo ý hắn, lại một lần nữa: “Sớm.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Đoạn Ninh Trầm ngây ngốc nở nụ cười, vui vẻ ở trên người hắn cọ tới cọ lui, hứng thú ngẩng cao đầu, “Tiểu Tự! Tiểu Tự! A a a! Ta yêu ngươi muốn chết!”
Bùi Tự: “……” Có bệnh.
“Nói thật! Ngươi có phải hay không cũng thích cùng ta ngủ chung?” Đoạn Ninh Trầm ôm eo y, dí sát vào mặt y, cười hì hì hỏi.
Bùi Tự dứt khoát nhắm hai mắt lại.
“Có phải hay không? Có phải hay không?” Đoạn Ninh Trầm không chê phiền mà lại bắt đầu quấy rầy, lặp lại rất nhiều lần, Bùi Tự vẫn lù lù bất động, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình xán lạn của hắn, “Ha ha ha, chúng ta cùng nhau ngủ, cũng không cần lò sưởi nữa! Lò sưởi nào có tiện bằng ta? Bằng không về sau chúng ta cứ mãi ngủ chung đi?”
Bùi Tự không hé răng.
“Ngươi không nói lời nào, coi như là ngươi đã cam chịu?”
“……”
Đoạn Ninh trầm tức khắc mừng rỡ như điên, ngửa mặt lên trời cười to, kích động mà nhảy dựng lên —— sau đó chăn cũng bị xốc lên, lều trại độ cao không đủ cũng chấn động một chút.
Cái lạnh chui vào làm Bùi Tự mở bừng mắt, Đoạn Ninh Trầm phản ứng lại thật nhanh, nhanh chóng đắp chăn lên cho y, trong miệng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Hắn dùng sức xoa mặt, vui sướng nói: “A ha ha, ta rất vui! Ngươi ngủ tiếp đi, cứ ngủ! Ta ra ngoài chạy hai vòng.” Dứt lời, hắn liền sấm rền gió cuốn mà chui ra lều trại.
Bùi Tự: “……” Ngu ngốc.
Y vô lực một mình nằm trong ổ chăn, nghe được thanh âm Đoạn Ninh Trầm bên ngoài kích động, “Cẩu Đản, nghe ta nói này, Tiểu Tự đã đáp ứng buổi tối mỗi ngày đều cùng ta ngủ chung.”
“Chúc mừng giáo chủ! Chúc mừng giáo chủ! Cuối cùng ôm được mỹ nhân về!”
“Thích Phụng! Ta nói với ngươi! Tiểu Tự đã đáp ứng mỗi đêm đều ngủ chung với ta!”
“Chúc mừng giáo chủ.”
“Đỗ bốn, ta nói ngươi nghe……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.