Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu
Chương 58
Quật Cường Hải Báo
10/09/2022
Tống Nghi không biết nên nói như thế nào, anh không muốn làm tắt lửa yêu cháu của Thẩm Tứ Gia, nhưng nếu như không nói cho Cố Hành Xuyên chuyện
này thì trong lòng anh lại không nỡ.
Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, trước khi Tống Nghi mang thai thường tập thể dục, lại từng là Alpha, tố chất thân thể so với Omega bình thường thì tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ cần bồi bổ thêm dưỡng chất cần thiết thì không có vấn đề lớn gì.
Buổi tối Tống Nghi nằm ở trên chiếc giường xa lạ, lăn qua lộn lại như bánh rán, anh khó ngủ, chuyện mấy ngày nay trải qua như một giấc mộng, hiện tại anh nửa mê nửa tỉnh giữa thực và hư.
Người thân xa lạ cùng cuộc sống mới lần lượt kéo đến, cả quyền được biết về đứa nhỏ trong bụng, toàn bộ khiến cho cho anh không ứng phó kịp.
Trước đây khi anh gặp phải vấn đề thì luôn có thể dùng lý tính cùng kinh nghiệm giải quyết, nhưng này lần lại không giống, anh chưa từng có chút xíu kinh nghiệm nào để tham khảo hết, chỉ có thể dựa vào bản thân tự thử nghiệm mà tìm tòi biện pháp thích ứng cuộc sống mới.
Tống Nghi khẽ thở dài một hơi, anh ngồi dậy từ trên giường, mặt trăng tròn ngoài cửa sổ, sao trên trời lộng lẫy, lập lòe toả sáng, buổi tối nội thành đế đô bình thường không nhìn thấy nhiều sao như vậy.
Anh hơi nheo mắt lại, hiếm khi có nhã hứng mà ngắm sao, chợt vang lên tiếng điện thoại vô cùng chói tai trong đêm tối yên tĩnh.
Tống Nghi cầm điện thoại từ trên tủ cạnh giường lên, màn hình điện toả ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hiện rõ tên của Cố Hành Xuyên, anh nhấn nhận cuộc gọi, nhỏ giọng, "Sao vậy?"
"Nhớ em chứ sao." Ngữ khí Cố Hành Xuyên cà lơ phất phơ.
Khoé miệng Tống Nghi không khỏi cong cong, "Sao trước đây em không phát hiện anh dính người như thế nhỉ?"
"Trước đây ngày nào chúng ta cũng ngủ chung, tất nhiên là em không phát hiện rồi."
Tống Nghi lười biếng duỗi người, "Ai ngày nào cũng ngủ chung với anh cơ, chú ý lời nói của anh đi."
Cố Hành Xuyên nhẹ nhàng hừ một tiếng rồi lập tức hỏi: "Thẩm Độ không bắt nạt em chứ?"
"Ngày hôm nay em chưa có gặp gã." Tống Nghi suy đoán Thẩm Độ chắc cảm thấy lúng túng, không biết nên trốn tránh đoạn lịch sử đen kia, không gặp cũng vừa hay, anh cũng cảm thấy lúng túng.
Cố Hành Xuyên cười nhạo một tiếng, "Gã nếu dám bắt nạt em thì anh liền gϊếŧ gã."
"Gϊếŧ người là phạm pháp." Tống Nghi cười trêu chọc.
"Không quan tâm, nếu gã còn có ý với em, anh phải phế gã."
Tống Nghi cười khẽ, "À, em giơ hai tay đồng ý với anh."
Nếu Thẩm Độ thật sự còn có ý với anh thì đây không chỉ về phạm trù lσạи ɭυâи mà còn là ở đạo đức của gã có vấn đề.
Cố Hành Xuyên trầm mặc, tiếng hít thở trong đêm tối yên tĩnh xuyên qua điện thoại chốc chốc truyền vào tai Tống Nghi, vài giây sau hắn nhẹ giọng nói, "Em xuống lầu đi, anh đang ở dưới lầu nhà em."
Tống Nghi bối rối, anh đi xuống giường, rón rén kéo cửa sổ, dưới lầu là một con đường nhỏ được làm bằng đá cuội, Cố Hành Xuyên khoanh hai tay, lười biếng dựa vào bức tường màu trắng, ánh đèn đường màu trắng khoác một tầng lên vai của hắn.
"Anh đừng làm rộn, Thẩm Tứ Gia đang ở nhà." Tống Nghi không muốn mới ngày đầu về nhà mà đã chọc giận khiến ông nội đổ bệnh đâu.
Cố Hành Xuyên híp mắt nhìn trên lầu, hừ nhẹ một tiếng, "Nếu em không xuống đây thì anh liền gọi lớn tên em."
Tống Nghi cạn lời, "Anh có thể đừng quậy như vậy được không?"
"Em nhanh lên, đừng để anh đợi lâu."
Tống Nghi thật sự sợ tên này rồi, anh mặc áo khoác, cẩn thận từng li từng tí mở hé cửa phòng ngủ ra, phòng Thẩm Tứ Gia không sáng đèn, chắc là ông đã ngủ, anh cũng yên tâm chút ít, rón rén đi xuống lầu.
Cuối mùa thu khí trời lạnh lẽo, khu biệt thự là dựa vào núi và cạnh sông, lại ở ngoại ô nên ít người lui tới, Tống Nghi cũng không biết đêm hôm khuya khoắt như thế này thì Cố Hành Xuyên có sợ hay không.
Bóng của Cố Hành Xuyên dưới ánh đèn đường kéo rất dài, Tống Nghi vừa kéo áo khoác vừa đạp bóng đi tới, "Buổi tối không chịu ngủ chạy đến tìm em làm gì?"
"Anh không ngủ được nên tới tìm em chơi." Cố Hành Xuyên nhìn anh, ra dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Tống Nghi hà hơi làm ấm tay, anh lườm hắn một cái, "Bộ anh cảm thấy được em cũng ngủ không được à?"
Cố Hành Xuyên đánh giá anh từ trên xuống dưới sau đó ôm vai anh ấn nhẹ lên tường, cúi đầu môi chạm vào trán của anh, "Không có anh ôm em thì sao em có thể ngủ được?"
Tống Nghi bị nói trúng tim đen thì có chút hoảng nhưng vẫn là rất bình tĩnh nói: "Em mới vừa ngủ thì bị điện thoại của anh đánh thức."
Đôi mắt của Cố Hành Xuyên híp lại thành một đường biểu hiện thái độ vô cùng bất mãn, hắn đưa tay ôm lấy eo anh, "Vậy bây giờ anh với em cùng đi ngủ lại nào."
Tống Nghi ngơ ngác trợn tròn cặp mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, "Anh muốn chọc tức Thẩm Tứ Gia hả?"
"Không có em thì anh ngủ không được." Cố Hành Xuyên giả bộ không nghe thấy, thân thể cao to rắn chắc dán vào, hai tay vòng qua eo anh không buông.
Lưng Tống Nghi tựa hẳn vào tường, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, "Chúng ta không thể như vậy, nếu Thẩm Tứ Gia phát hiện sẽ rất tức giận."
"Anh sẽ giữ im lặng mà, ngày mai trời vừa sáng anh liền đi." Cố Hành Xuyên tiến đến bên cạnh anh, nghiêm túc bảo đảm.
Mắt Tống Nghi giật giật, chống cự nói: "Em cảm thấy nếu chúng ta làm như vậy thì không được đâu."
Cố Hành Xuyên chớp mắt mấy cái, "Anh là bạn trai em mà, có vấn đề gì đâu?"
Tống Nghi bất đắc dĩ, anh cũng không thể không dẫn Cố Hành Xuyên vào, anh dặn dò: "Anh yên lặng chút, đừng có quậy."
Hai người rón ra rón rén trở về phòng, Cố Hành Xuyên bổ nhào xuống giường của anh, khoa trương mà hít một hơi, hắn tà khí nhìn Tống Nghi, "Giường của em thơm quá đi mất."
Tống Nghi cởϊ áσ khoác, trong lòng nghĩ thầm Cố Hành Xuyên đúng là tiềm chất biếи ŧɦái, "Anh ngoan ngoãn mà ngủ đi, đừng có nói nữa."
Anh mới vừa nói xong câu này thì ngoài hành lang yên tĩnh truyền đến mở cửa, trong đêm đen vô cùng rõ ràng, Tống Nghi giật mình, một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ hướng về phía phòng anh.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên, Tống Nghi trừng mắt nhìn Cố Hành Xuyên, kẻ khởi xướng một chút cũng không thèm áy náy, hắn gối lên cánh tay, lười biếng ngáp một cái.
Tống Nghi hít sâu vào một hơi, anh mở hé cửa ra, Thẩm Tứ Gia đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thân thiết, "Ngày đầu tiên ở nhà con ngủ không quen sao?"
"Cảm ơn tứ gia, con mới ra ngoài hóng gió một chút ạ." Thần sắc Tống Nghi trấn định, với kiểu người nghiêm túc như anh thì chuyện giấu người lớn dẫn đàn ông về nhà thì đây là lần đầu tiên.
Thẩm Tứ Gia cười cười, "Đều là nhà mình mà, có gì không quen con cứ nói với chú Lưu."
Tống Nghi khẽ gật đầu một cái, "Con biết rồi ạ."
"Ta lớn tuổi rồi, ngủ cũng nông, nếu con ngủ không được thì có thể tới tìm ta tâm sự." Thẩm Tứ Gia nhìn anh nói.
Tống Nghi cười khẽ, "Dạ con biết rồi, cũng đã trễ thế này, tứ gia nghỉ sớm một chút đi ạ."
Anh mới vừa nói xong câu này thì trong phòng ngủ truyền đến tiếng "Gâu...", mười phần giống đến mười phần, cứ như đã học bắt chước tiếng chó đến thành tài vậy.
Lưng Tống Nghi cứng đờ, sắc mặt khó coi, trong lòng mắng to tên Cố Hành Xuyên này đúng là bệnh thần kinh, anh miễn cưỡng giải thích: "Chắc là gần đây có người nuôi chó."
Thẩm Tứ Gia liếc mắt nhìn bên trong phòng, ông nghi hoặc nhìn Tống Nghi, "Có phải không?"
Tống Nghi gật gật đầu, bình tĩnh nói thêm với Thẩm Tứ Gia vài câu sau đó đóng cửa lại.
Cố Hành Xuyên khẽ cười nhìn anh, chân thành tán dương: "Em diễn giỏi ghê."
Tống Nghi chui vào bên trong chăn sau đó kéo lên che kín mặt, mặc kệ hắn.
Cố Hành Xuyên ôm lấy anh từ phía sau lưng, hai má chôn vào cổ của anh, hắn hít nhẹ mùi trên người Tống Nghi, tay duỗi vào bên trong ổ chăn, "Anh đẹp trai như thế này chứ có phải xấu lắm đâu mà em sợ cái gì không biết?"
Tống Nghi sợ Thẩm Tứ Gia giận đến phát bệnh bệnh tim, ở nơi Cố Hành Xuyên không nhìn thấy liếc một cái, anh nhàn nhạt nói: "Tay của anh mà còn dám sờ thì em liền đánh anh."
"Em nỡ sao?" Cố Hành Xuyên cắn tai của anh.
Tống Nghi nắm lấy bàn tay đang làm loạn của hắn, cố gắng ổn định hô hấp rối loạn, anh trào phúng nói: "Em phạt chó của mình mà, có gì không nỡ chứ?"
Cố Hành Xuyên bĩu môi, nằm nhoài bên tai anh, như trêu tức mà gâu một tiếng, "Chó tốt như thế sao lại phạt, có thể khiến em mang thai bảy con chó con luôn đó."
Tống Nghi xoay cổ lại lườm hắn một cái, anh nhắm mắt lại ngủ, một câu nói cũng không muốn phản ứng với hắn.
Anh thật sự rất buồn ngủ, rong chơi trong lồng ngực ấm áp, hô hấp của Cố Hành Xuyên ở bên tai lại như thôi miên từng nhịp, chưa bao lâu đã ngủ say.
Sáng hôm sau lúc Tống Nghi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng choang, trời trong sáng sủa, Cố Hành Xuyên cũng đã không thấy đâu, đệm chăn xếp lại chỉnh tề, cứ như nàng tiên ốc vậy.
Ăn cùng một bữa sáng hoà khí với Thẩm Tứ Gia, Thẩm Độ vẫn là chưa trở về, Thẩm Tứ Gia không vui nhưng ở trước mặt Tống Nghi ông cũng không hề nói gì.
Trước đó có một vị đạo diễn gọi điện thoại cho Tống Nghi, mời Tống Nghi tham gia lễ trao giải "X rực rỡ", là bộ phim võ hiệp mà lần trước "Anh giai chân dài" đã kêu gọi vote, Tống Nghi diễn vai nam hai phản diện Thích Tĩnh Vân, bộ phim này năm nay được đề cử cho giải "Phim truyền hình được yêu thích nhất".
Thẩm Tứ Gia vừa nghe thì vô cùng vui vẻ, trợ lí tìm thợ trang điểm đến giúp Tống Nghi chuẩn bị make up cũng như phục trang.
Người đều dựa vào ăn mặc, Phât dựa vào kim trang, Tống Nghi vốn là đã rất đẹp trai rồi, lúc thường ăn mặc tuỳ tiện cũng có thể hấp dẫn vô số người nhìn anh, huống chi là chỉnh trang một phen.
Âu phục cách điệu màu xanh ngọc ôm sát đường nét cơ thể, thiết kế phá cách làm mất đi vẻ nặng nề của âu phục, nhìn qua còn thời thượng đến loá mắt, so ra không kém với người mẫu trên sàn chữ T là bao.
Ngoại trừ... bụng có hơi to một chút.
Nhà thiết kế giúp Tống Nghi tạo kiểu tóc, tóc của anh rất nhuyễn, xịt keo tóc nhìn vô cùng già dặn, trên mũi đeo gọng kính có dây đeo kính bằng vàng, rất có cảm giác giống như loại người vẻ ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại trong phim truyền hình.
Tống Nghi soi gương, anh không cảm thấy được có bao nhiêu biến hóa, vẫn là gương mặt quen thuộc kia, thế nhưng vừa đi lên thảm đỏ, phóng viên tứ phía ùa đến chụp ảnh anh, những bên truyền thông không quen biết cũng vẫy tay chào anh, liều mạng vẫy như muốn vỗ bẹp bẹp vào mặt anh.
Anh nghĩ tạo hình này chắc là đã thành công.
Lễ khai mạc "X rực rỡ" thường là do Cố Hành Xuyên đánh đàn, Tống Nghi đã sớm biết, cũng đã sớm xem vị trí ngồi, là ngồi đầu hàng, cách sân khấu cũng mấy hàng, cách xa mười vạn dặm như vậy mới khiến anh yên lòng.
Anh đã nghe qua Cố Hành Xuyên gảy đàn ghita, cứ như tên lưu manh đi kéo đàn cổ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe Cố Hành Xuyên đàn dương cầm.
Trên sân khấu to lớn trống rỗng, đàn dương cầm màu trắng ở phía bên phải, Cố Hành Xuyên lên sân khấu rồi ngồi xuống, ống tay áo sơ mi kéo lên một đoạn để dễ diễn tấu, lộ ra tay cổ tay ẩn hiện gân xanh nhàn nhạt, nhìn qua vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ.
Tiếng dương cầm êm tai như dòng chảy trôi dạt trong không khí.
Dùng thẩm mỹ của Tống Nghi mà nói, đàn rất hay, trình độ chuyên nghiệp, không có chút sai sót nào.
Sau khi kết thúc, Cố Hành Xuyên đứng dậy cúi chào, MC mặc dạ phục cười tủm tỉm đi lên sân khấu, "Hành Xuyên là bạn thân của lễ trao giải thường niên của chúng ta, tính thêm năm nay thì anh đã tham gia lần thứ ba rồi đúng không ạ?"
Cố Hành Xuyên bình tĩnh gật đầu, tuy rằng cùng là một dạng với bình thường tiếp xúc với Tống Nghi, nhưng trên sân khấu hắn biết biểu hiện làm sao cho rõ ràng, một tay hắn tùy ý điều chỉnh trên micro trên cổ áo, vừa nói "Đây là vinh hạnh của tôi."
Người chủ trì cười cười, "Tôi rất thích bài hát 'Thừa Phong' gần đây của anh, đây có phải là lấy cảm hứng từ bộ phim nào hay không?"
"Không phải." Cố Hành Xuyên quyết đoán đáp lại.
MC sửng sốt, liếc mắt nhìn máy nhắc thoại, đáng lẽ hắn phải đáp là "Đúng vậy, tôi lấy cảm hứng từ phim của X đạo, vô cùng cảm xúc, nên đã viết nên bài hát này" mới phải.
Sao hắn lại không theo kịch bản đã bàn từ trước?
Ánh mắt Cố Hành Xuyên tĩnh lặng, bình tĩnh đảo qua dưới sân khấu, "'Thừa Phong' là tôi viết cho một người bạn của tôi."
Hắn dừng một chút, cúi đầu khẽ cười một tiếng, âm thanh rõ ràng thuần phác, "Sau này mỗi bài tình ca của tôi đều là vì người ấy mà viết nên."
Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, trước khi Tống Nghi mang thai thường tập thể dục, lại từng là Alpha, tố chất thân thể so với Omega bình thường thì tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ cần bồi bổ thêm dưỡng chất cần thiết thì không có vấn đề lớn gì.
Buổi tối Tống Nghi nằm ở trên chiếc giường xa lạ, lăn qua lộn lại như bánh rán, anh khó ngủ, chuyện mấy ngày nay trải qua như một giấc mộng, hiện tại anh nửa mê nửa tỉnh giữa thực và hư.
Người thân xa lạ cùng cuộc sống mới lần lượt kéo đến, cả quyền được biết về đứa nhỏ trong bụng, toàn bộ khiến cho cho anh không ứng phó kịp.
Trước đây khi anh gặp phải vấn đề thì luôn có thể dùng lý tính cùng kinh nghiệm giải quyết, nhưng này lần lại không giống, anh chưa từng có chút xíu kinh nghiệm nào để tham khảo hết, chỉ có thể dựa vào bản thân tự thử nghiệm mà tìm tòi biện pháp thích ứng cuộc sống mới.
Tống Nghi khẽ thở dài một hơi, anh ngồi dậy từ trên giường, mặt trăng tròn ngoài cửa sổ, sao trên trời lộng lẫy, lập lòe toả sáng, buổi tối nội thành đế đô bình thường không nhìn thấy nhiều sao như vậy.
Anh hơi nheo mắt lại, hiếm khi có nhã hứng mà ngắm sao, chợt vang lên tiếng điện thoại vô cùng chói tai trong đêm tối yên tĩnh.
Tống Nghi cầm điện thoại từ trên tủ cạnh giường lên, màn hình điện toả ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hiện rõ tên của Cố Hành Xuyên, anh nhấn nhận cuộc gọi, nhỏ giọng, "Sao vậy?"
"Nhớ em chứ sao." Ngữ khí Cố Hành Xuyên cà lơ phất phơ.
Khoé miệng Tống Nghi không khỏi cong cong, "Sao trước đây em không phát hiện anh dính người như thế nhỉ?"
"Trước đây ngày nào chúng ta cũng ngủ chung, tất nhiên là em không phát hiện rồi."
Tống Nghi lười biếng duỗi người, "Ai ngày nào cũng ngủ chung với anh cơ, chú ý lời nói của anh đi."
Cố Hành Xuyên nhẹ nhàng hừ một tiếng rồi lập tức hỏi: "Thẩm Độ không bắt nạt em chứ?"
"Ngày hôm nay em chưa có gặp gã." Tống Nghi suy đoán Thẩm Độ chắc cảm thấy lúng túng, không biết nên trốn tránh đoạn lịch sử đen kia, không gặp cũng vừa hay, anh cũng cảm thấy lúng túng.
Cố Hành Xuyên cười nhạo một tiếng, "Gã nếu dám bắt nạt em thì anh liền gϊếŧ gã."
"Gϊếŧ người là phạm pháp." Tống Nghi cười trêu chọc.
"Không quan tâm, nếu gã còn có ý với em, anh phải phế gã."
Tống Nghi cười khẽ, "À, em giơ hai tay đồng ý với anh."
Nếu Thẩm Độ thật sự còn có ý với anh thì đây không chỉ về phạm trù lσạи ɭυâи mà còn là ở đạo đức của gã có vấn đề.
Cố Hành Xuyên trầm mặc, tiếng hít thở trong đêm tối yên tĩnh xuyên qua điện thoại chốc chốc truyền vào tai Tống Nghi, vài giây sau hắn nhẹ giọng nói, "Em xuống lầu đi, anh đang ở dưới lầu nhà em."
Tống Nghi bối rối, anh đi xuống giường, rón rén kéo cửa sổ, dưới lầu là một con đường nhỏ được làm bằng đá cuội, Cố Hành Xuyên khoanh hai tay, lười biếng dựa vào bức tường màu trắng, ánh đèn đường màu trắng khoác một tầng lên vai của hắn.
"Anh đừng làm rộn, Thẩm Tứ Gia đang ở nhà." Tống Nghi không muốn mới ngày đầu về nhà mà đã chọc giận khiến ông nội đổ bệnh đâu.
Cố Hành Xuyên híp mắt nhìn trên lầu, hừ nhẹ một tiếng, "Nếu em không xuống đây thì anh liền gọi lớn tên em."
Tống Nghi cạn lời, "Anh có thể đừng quậy như vậy được không?"
"Em nhanh lên, đừng để anh đợi lâu."
Tống Nghi thật sự sợ tên này rồi, anh mặc áo khoác, cẩn thận từng li từng tí mở hé cửa phòng ngủ ra, phòng Thẩm Tứ Gia không sáng đèn, chắc là ông đã ngủ, anh cũng yên tâm chút ít, rón rén đi xuống lầu.
Cuối mùa thu khí trời lạnh lẽo, khu biệt thự là dựa vào núi và cạnh sông, lại ở ngoại ô nên ít người lui tới, Tống Nghi cũng không biết đêm hôm khuya khoắt như thế này thì Cố Hành Xuyên có sợ hay không.
Bóng của Cố Hành Xuyên dưới ánh đèn đường kéo rất dài, Tống Nghi vừa kéo áo khoác vừa đạp bóng đi tới, "Buổi tối không chịu ngủ chạy đến tìm em làm gì?"
"Anh không ngủ được nên tới tìm em chơi." Cố Hành Xuyên nhìn anh, ra dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Tống Nghi hà hơi làm ấm tay, anh lườm hắn một cái, "Bộ anh cảm thấy được em cũng ngủ không được à?"
Cố Hành Xuyên đánh giá anh từ trên xuống dưới sau đó ôm vai anh ấn nhẹ lên tường, cúi đầu môi chạm vào trán của anh, "Không có anh ôm em thì sao em có thể ngủ được?"
Tống Nghi bị nói trúng tim đen thì có chút hoảng nhưng vẫn là rất bình tĩnh nói: "Em mới vừa ngủ thì bị điện thoại của anh đánh thức."
Đôi mắt của Cố Hành Xuyên híp lại thành một đường biểu hiện thái độ vô cùng bất mãn, hắn đưa tay ôm lấy eo anh, "Vậy bây giờ anh với em cùng đi ngủ lại nào."
Tống Nghi ngơ ngác trợn tròn cặp mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, "Anh muốn chọc tức Thẩm Tứ Gia hả?"
"Không có em thì anh ngủ không được." Cố Hành Xuyên giả bộ không nghe thấy, thân thể cao to rắn chắc dán vào, hai tay vòng qua eo anh không buông.
Lưng Tống Nghi tựa hẳn vào tường, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, "Chúng ta không thể như vậy, nếu Thẩm Tứ Gia phát hiện sẽ rất tức giận."
"Anh sẽ giữ im lặng mà, ngày mai trời vừa sáng anh liền đi." Cố Hành Xuyên tiến đến bên cạnh anh, nghiêm túc bảo đảm.
Mắt Tống Nghi giật giật, chống cự nói: "Em cảm thấy nếu chúng ta làm như vậy thì không được đâu."
Cố Hành Xuyên chớp mắt mấy cái, "Anh là bạn trai em mà, có vấn đề gì đâu?"
Tống Nghi bất đắc dĩ, anh cũng không thể không dẫn Cố Hành Xuyên vào, anh dặn dò: "Anh yên lặng chút, đừng có quậy."
Hai người rón ra rón rén trở về phòng, Cố Hành Xuyên bổ nhào xuống giường của anh, khoa trương mà hít một hơi, hắn tà khí nhìn Tống Nghi, "Giường của em thơm quá đi mất."
Tống Nghi cởϊ áσ khoác, trong lòng nghĩ thầm Cố Hành Xuyên đúng là tiềm chất biếи ŧɦái, "Anh ngoan ngoãn mà ngủ đi, đừng có nói nữa."
Anh mới vừa nói xong câu này thì ngoài hành lang yên tĩnh truyền đến mở cửa, trong đêm đen vô cùng rõ ràng, Tống Nghi giật mình, một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ hướng về phía phòng anh.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên, Tống Nghi trừng mắt nhìn Cố Hành Xuyên, kẻ khởi xướng một chút cũng không thèm áy náy, hắn gối lên cánh tay, lười biếng ngáp một cái.
Tống Nghi hít sâu vào một hơi, anh mở hé cửa ra, Thẩm Tứ Gia đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thân thiết, "Ngày đầu tiên ở nhà con ngủ không quen sao?"
"Cảm ơn tứ gia, con mới ra ngoài hóng gió một chút ạ." Thần sắc Tống Nghi trấn định, với kiểu người nghiêm túc như anh thì chuyện giấu người lớn dẫn đàn ông về nhà thì đây là lần đầu tiên.
Thẩm Tứ Gia cười cười, "Đều là nhà mình mà, có gì không quen con cứ nói với chú Lưu."
Tống Nghi khẽ gật đầu một cái, "Con biết rồi ạ."
"Ta lớn tuổi rồi, ngủ cũng nông, nếu con ngủ không được thì có thể tới tìm ta tâm sự." Thẩm Tứ Gia nhìn anh nói.
Tống Nghi cười khẽ, "Dạ con biết rồi, cũng đã trễ thế này, tứ gia nghỉ sớm một chút đi ạ."
Anh mới vừa nói xong câu này thì trong phòng ngủ truyền đến tiếng "Gâu...", mười phần giống đến mười phần, cứ như đã học bắt chước tiếng chó đến thành tài vậy.
Lưng Tống Nghi cứng đờ, sắc mặt khó coi, trong lòng mắng to tên Cố Hành Xuyên này đúng là bệnh thần kinh, anh miễn cưỡng giải thích: "Chắc là gần đây có người nuôi chó."
Thẩm Tứ Gia liếc mắt nhìn bên trong phòng, ông nghi hoặc nhìn Tống Nghi, "Có phải không?"
Tống Nghi gật gật đầu, bình tĩnh nói thêm với Thẩm Tứ Gia vài câu sau đó đóng cửa lại.
Cố Hành Xuyên khẽ cười nhìn anh, chân thành tán dương: "Em diễn giỏi ghê."
Tống Nghi chui vào bên trong chăn sau đó kéo lên che kín mặt, mặc kệ hắn.
Cố Hành Xuyên ôm lấy anh từ phía sau lưng, hai má chôn vào cổ của anh, hắn hít nhẹ mùi trên người Tống Nghi, tay duỗi vào bên trong ổ chăn, "Anh đẹp trai như thế này chứ có phải xấu lắm đâu mà em sợ cái gì không biết?"
Tống Nghi sợ Thẩm Tứ Gia giận đến phát bệnh bệnh tim, ở nơi Cố Hành Xuyên không nhìn thấy liếc một cái, anh nhàn nhạt nói: "Tay của anh mà còn dám sờ thì em liền đánh anh."
"Em nỡ sao?" Cố Hành Xuyên cắn tai của anh.
Tống Nghi nắm lấy bàn tay đang làm loạn của hắn, cố gắng ổn định hô hấp rối loạn, anh trào phúng nói: "Em phạt chó của mình mà, có gì không nỡ chứ?"
Cố Hành Xuyên bĩu môi, nằm nhoài bên tai anh, như trêu tức mà gâu một tiếng, "Chó tốt như thế sao lại phạt, có thể khiến em mang thai bảy con chó con luôn đó."
Tống Nghi xoay cổ lại lườm hắn một cái, anh nhắm mắt lại ngủ, một câu nói cũng không muốn phản ứng với hắn.
Anh thật sự rất buồn ngủ, rong chơi trong lồng ngực ấm áp, hô hấp của Cố Hành Xuyên ở bên tai lại như thôi miên từng nhịp, chưa bao lâu đã ngủ say.
Sáng hôm sau lúc Tống Nghi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng choang, trời trong sáng sủa, Cố Hành Xuyên cũng đã không thấy đâu, đệm chăn xếp lại chỉnh tề, cứ như nàng tiên ốc vậy.
Ăn cùng một bữa sáng hoà khí với Thẩm Tứ Gia, Thẩm Độ vẫn là chưa trở về, Thẩm Tứ Gia không vui nhưng ở trước mặt Tống Nghi ông cũng không hề nói gì.
Trước đó có một vị đạo diễn gọi điện thoại cho Tống Nghi, mời Tống Nghi tham gia lễ trao giải "X rực rỡ", là bộ phim võ hiệp mà lần trước "Anh giai chân dài" đã kêu gọi vote, Tống Nghi diễn vai nam hai phản diện Thích Tĩnh Vân, bộ phim này năm nay được đề cử cho giải "Phim truyền hình được yêu thích nhất".
Thẩm Tứ Gia vừa nghe thì vô cùng vui vẻ, trợ lí tìm thợ trang điểm đến giúp Tống Nghi chuẩn bị make up cũng như phục trang.
Người đều dựa vào ăn mặc, Phât dựa vào kim trang, Tống Nghi vốn là đã rất đẹp trai rồi, lúc thường ăn mặc tuỳ tiện cũng có thể hấp dẫn vô số người nhìn anh, huống chi là chỉnh trang một phen.
Âu phục cách điệu màu xanh ngọc ôm sát đường nét cơ thể, thiết kế phá cách làm mất đi vẻ nặng nề của âu phục, nhìn qua còn thời thượng đến loá mắt, so ra không kém với người mẫu trên sàn chữ T là bao.
Ngoại trừ... bụng có hơi to một chút.
Nhà thiết kế giúp Tống Nghi tạo kiểu tóc, tóc của anh rất nhuyễn, xịt keo tóc nhìn vô cùng già dặn, trên mũi đeo gọng kính có dây đeo kính bằng vàng, rất có cảm giác giống như loại người vẻ ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại trong phim truyền hình.
Tống Nghi soi gương, anh không cảm thấy được có bao nhiêu biến hóa, vẫn là gương mặt quen thuộc kia, thế nhưng vừa đi lên thảm đỏ, phóng viên tứ phía ùa đến chụp ảnh anh, những bên truyền thông không quen biết cũng vẫy tay chào anh, liều mạng vẫy như muốn vỗ bẹp bẹp vào mặt anh.
Anh nghĩ tạo hình này chắc là đã thành công.
Lễ khai mạc "X rực rỡ" thường là do Cố Hành Xuyên đánh đàn, Tống Nghi đã sớm biết, cũng đã sớm xem vị trí ngồi, là ngồi đầu hàng, cách sân khấu cũng mấy hàng, cách xa mười vạn dặm như vậy mới khiến anh yên lòng.
Anh đã nghe qua Cố Hành Xuyên gảy đàn ghita, cứ như tên lưu manh đi kéo đàn cổ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe Cố Hành Xuyên đàn dương cầm.
Trên sân khấu to lớn trống rỗng, đàn dương cầm màu trắng ở phía bên phải, Cố Hành Xuyên lên sân khấu rồi ngồi xuống, ống tay áo sơ mi kéo lên một đoạn để dễ diễn tấu, lộ ra tay cổ tay ẩn hiện gân xanh nhàn nhạt, nhìn qua vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ.
Tiếng dương cầm êm tai như dòng chảy trôi dạt trong không khí.
Dùng thẩm mỹ của Tống Nghi mà nói, đàn rất hay, trình độ chuyên nghiệp, không có chút sai sót nào.
Sau khi kết thúc, Cố Hành Xuyên đứng dậy cúi chào, MC mặc dạ phục cười tủm tỉm đi lên sân khấu, "Hành Xuyên là bạn thân của lễ trao giải thường niên của chúng ta, tính thêm năm nay thì anh đã tham gia lần thứ ba rồi đúng không ạ?"
Cố Hành Xuyên bình tĩnh gật đầu, tuy rằng cùng là một dạng với bình thường tiếp xúc với Tống Nghi, nhưng trên sân khấu hắn biết biểu hiện làm sao cho rõ ràng, một tay hắn tùy ý điều chỉnh trên micro trên cổ áo, vừa nói "Đây là vinh hạnh của tôi."
Người chủ trì cười cười, "Tôi rất thích bài hát 'Thừa Phong' gần đây của anh, đây có phải là lấy cảm hứng từ bộ phim nào hay không?"
"Không phải." Cố Hành Xuyên quyết đoán đáp lại.
MC sửng sốt, liếc mắt nhìn máy nhắc thoại, đáng lẽ hắn phải đáp là "Đúng vậy, tôi lấy cảm hứng từ phim của X đạo, vô cùng cảm xúc, nên đã viết nên bài hát này" mới phải.
Sao hắn lại không theo kịch bản đã bàn từ trước?
Ánh mắt Cố Hành Xuyên tĩnh lặng, bình tĩnh đảo qua dưới sân khấu, "'Thừa Phong' là tôi viết cho một người bạn của tôi."
Hắn dừng một chút, cúi đầu khẽ cười một tiếng, âm thanh rõ ràng thuần phác, "Sau này mỗi bài tình ca của tôi đều là vì người ấy mà viết nên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.